Điệp Vương Hoặc Ái (Điệp Vương Đích Nhân Ngư Tân Nương)
Chương 20: Hôn môi đổi nước miếng
Chính Khả Xuân đứng yên trong góc, lẳng lặng nhìn hai người ôm nhau, xứng đôi vô cùng, lúc trước có chút không hiểu nhưng giờ phút này nhìn Địch Tu Tư và Tuyết Kiều ôm nhau, nàng đột nhiên hiểu ra, nhưng Chính Khả Xuân là nữ nhân ôn nhu, không ghen tỵ, dù biết Địch Tu Tư luôn thất thố trước mặt Tuyết Kiều là vì hắn thích nàng, thì lúc này Chính Khả Xuân cũng không thấy buồn.
Dù sao với mỹ mạo và thân phận của Địch Tu Tư thì nữ nhân theo đuổi hắn đếm không hết, tuy rằng chỉ mới vài ngày ngắn ngủi nhưng nàng rất thích Tuyết Kiều, vì vậy mà nàng không thấy thương tâm mà chỉ cảm thấy lo lắng và bối rối.
Nếu điện hạ nạp Tuyết Kiều làm tỷ muội mới thì nàng sẽ rất vui mừng, nhưng mà dường như điện hạ chú ý đến Tuyết Kiều cô nương nhiều hơn bình thường, có thể tưởng tượng được sau này Tuyết Kiều cô nương sẽ chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng điện hạ, nhưng dù thế nào thì nàng cũng thực lòng vui thay cho Tuyết Kiều.
Nhưng với kinh nghiệm của nàng thì cảm thấy Tuyết Kiều cô nương đối đãi với điện hạ không phải như một nữ nhân đối với một nam nhân, có chút thân thiết nhưng mà nếu gọi là tình nhân thì e rằng còn quá xa, hơn nữa tính cách Tuyết Kiều cô nương đơn thuần, không hiểu thế sự, muốn làm cho Tuyết Kiều cô nương yêu điện hạ thì có lẽ không phải dễ dàng gì, chắc vì vậy mà điện hạ đang cảm thấy phiền não trong lòng đây?
Chính Khả Xuân vừa suy nghĩ, vừa cười thầm vì Địch Tu Tư sẽ vì Tuyết Kiều mà khổ sở.
Chậm rãi đi vào trong phòng, để lại không gian yên tĩnh mà ấm áp cho hai người còn đang ôm nhau kia.
" Địch Tu Tư, ngươi buông một chút! Ta không thể thở nổi nữa" bị hắn ôm hồi lâu vẫn không thấy thả ra, Tuyết Kiều nhỏ giọng kháng nghị.
Địch Tu Tư thoáng thả lỏng một ít, nhưng không có buông người nàng ra, ngược lại còn đặt cằm lên vai nàng, có chút thở dài nói “ Tuyết Kiều, ta nghĩ là ta thích ngươi, ngươi có thích ta không?"
Tuyết Kiều đầu tiên là ngẩn người, rất nhanh đã gật đầu nói “ thích a"
Địch Tu Tư như tìm thấy kho tàng vô giá, lập tức ngẩng đầu vui sướng nhìn nàng " Tuyết Kiều thật vậy chăng?"
Tuyết Kiều khó hiểu, sao thanh âm của hắn vừa nãy nghe như vô lực mà bây giờ đã bừng bừng tinh thần như vậy, nhưng vẫn gật đầu “ đương nhiên là thật, ta chưa bao giờ nói dối, ta đã sớm nói thích ngươi, sao ngươi còn hỏi lại?"
“Ngươi nói khi nào?" người ngạc nhiên đổi lại thành Địch Tu Tư, nếu nàng đã nói thì sao hắn lại không có ấn tượng chứ?
" Ta nói ta thích ca ca, thích Dao Quang tỷ tỷ, cũng thích rất nhiều người, chính là cũng thích Địch Tu Tư ngươi a!" Tuyết Kiều vẻ mặt ngươi như thế nào lại dễ quên như vậy làm cho Địch Tu Tư như quả bóng bị xì hơi, im lặng, cúi đầu
“Thì ra Tuyết Kiều nói thích này là một loại thích khác a"
" Chẳng lẽ thích còn có loại này loại kia sao?" Tuyết Kiều khó hiểu hỏi
“Khi không thấy ta, Tuyết Kiều có mong gặp được ta không? nhìn thấy ta ôm nữ nhân khác có thấy khó chịu không? khi ta thân ngươi, ngươi thấy thích hay là chán ghét?’ Địch Tu Tư cố níu kéo lần nữa.
" Ân! Ta phải nghĩ đã" Tuyết Kiều băn khoăn
“Ngươi cứ chậm rãi suy nghĩ, không cần trả lời vội, cẩn thận nghĩ cũng không sao" Địch Tu Tư rất sợ nàng cho hắn đáp án phủ định cho nên vội vàng nói nàng cứ từ từ suy nghĩ
“Địch Tu Tư, ba ngày trước ngươi bỏ đi không có quay lại, ta không biết có phải vì ngươi tức giận mà bỏ đi hay không, nhưng lại thấy ngươi chẳng có lý do gì để tức giận nên ta luôn ở đây đợi ngươi quay lại để hỏi cho rõ ràng, vì sao ngươi không nói gì lại bỏ chạy? mặt khác, nhìn thấy ngươi ôm nữ nhân khác ta có mất hứng hay không thì ta không trả lời vấn đề này, bởi vì ta chưa thấy ngươi ôm nữ nhân khác a, nhưng mà ta nghĩ ta sẽ mất hứng nếu ngươi ôm một nữ nhân xấu như Vân Tây. Cuối cùng, khi ngươi hôn ta thì ta thích hay là chán ghét? Ngươi đã thân với ta khi nào? sao tạ lại không biết?"
Địch Tu Tư cảm thấy ông trời cố ý làm khó hắn, Tuyết Kiều quả thật rất biết cách phá hủy tia hi vọng cuối cùng của người khác, tuy rằng đã sớm chuẩn bị tư tưởng nhưng nghe được đáp án như vậy thì hắn lại tình nguyện mình chưa từng hỏi.
Điều kỳ quái nhất là hắn đã hôn nàng nhưng nàng không biết, còn hỏi hắn đã thân nàng khi nào?
“Ba ngày trước, ở trong phòng của ngươi, chúng ta miệng đối miệng đã thân nhau, ngươi thích hay là ghét?"
" Cái kia kêu là thân sao? Nhưng mà ta suy nghĩ cẩn thận, vẫn cho rằng ngươi ăn nước miếng của ta, làm cho môi ta sưng lên hơi đau, như vậy gọi là thân sao? Thật không phải là hôn nhẹ sao?" Tuyết Kiều như bừng tỉnh nhìn Địch Tu Tư “ ngươi nói, thực ra có phải ngươi sợ ta đuổi theo ăn nước miếng của ngươi cho nên mới trốn mất ba ngày nay, phải không?"
“Ngươi muốn ăn lại nước miếng của ta?" Địch Tu xấu hổ nhìn Tuyết Kiều, âm thanh có chút nghi vấn.
" Đúng vậy, ngươi ăn nhiều nước miếng của ta như vậy, còn ra vẻ ăn rất ngon, tuy rằng ta cảm thấy đau nhưng cũng thấy thoải mái, nhưng ta không muốn mình chịu thiệt, ngươi đã ăn nhiều nước miếng của ta như vậy thì ta cũng muốn ăn lại, tuy nhiên trước tiên phải nói cho rõ, ngươi không được lại tức giận mà bỏ chạy mới được, nếu ngươi lại đột nhiên bỏ đi, ta đây chịu thiệt một chút cũng được, không ăn thì không ăn"
Tuyết Kiều không khỏi nhìn đôi môi đỏ mọng, sáng bóng của Địch Tu Tư, đột nhiên cảm thấy miệng khô khốc, không tự chủ được liền nuốt nước miếng một cái, mà Địch Tu Tư nhìn bộ dáng hồn nhiên của nàng thì bị hấp dẫn, cảm giác trong thân thể có một bộ phận có xu hướng cứng rắn lên.
Vội vàng cố gắng không chế sự hưng phấn và chờ mong của mình, hoài nghi hỏi lại “ ngươi xác định muốn ăn nước miếng của ta?"
“Trước tiên phải nói rõ là ngươi không được đột nhiên nổi giận, nếu không ta sẽ không ăn nước miếng của ngươi" Tuyết Kiều mang theo vẻ đề phòng nhìn hắn, lần trước cũng đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên hắn tức giận, rống nàng, hôm nay nàng đã bị hắn tát một cái, không muốn nghe hắn mắng thêm nữa.
“Ta sẽ không tức giận, nếu sau này, mỗi khi ta tức giận, ngươi cũng ăn nước miếng của ta như vậy thì tâm tình của ta sẽ tốt hơn, ngươi có nguyện ý làm như vậy không?"
Địch Tu Tư thừa nhận hắn làm như vậy có chút đê tiện, dụ dỗ một cô gái ngây thơ nhưng ai biểu tiểu nhân ngư này quá mức đơn thuần như vậy làm chi, đợi đến lúc nàng hiểu được tình yêu thì chẳng biết đến bao giờ, nếu bây giờ chưa làm cho nàng cảm nhận được tình cảm, hiểu thế nào là yêu thì chi bằng trước tiên dụ dỗ cho thân thể nàng hiểu được thế nào là tình dục, rồi sau đó chậm rãi giải thích ý nghĩa tình yêu với nàng.
Mà hắn cũng muốn cho bản thân thêm nhiều thời gian để xác định tình cảm của hắn với tiểu nhân ngư rốt cuộc là thiên trường địa cửu hay chỉ là nhiệt tình nhất thời.
“Sao đột nhiên ngươi lại tốt bụng nói cho ta biện pháp này?" Tuyết Kiều hoài nghi
Địch Tu Tư quả thực dở khóc dở cười," Ngươi nếu không muốn thì quên đi, ta có thể đi, về sau cũng đừng nói ta chưa cho ngươi cơ hội ăn lại nước miếng của ta nha"
Giả vờ quay đi, Tuyết Kiều lập tức bị mắc mưu, dùng sức nắm lấy tay áo hắn “ chờ một chút, ta cũng chưa nói là không muốn, mặc kệ thế nào, ngươi thiếu ta một lần, lần sau ta có còn muốn ăn nước miếng của ngươi hay không thì cũng phải xem nước của ngươi ăn có ngon không a? ngươi ôm ta, ăn nước miếng của ta, bộ dáng dường như rất thích thú, ta thấy ánh mắt của ngươi đều sáng lên a"
Tuyết Kiều không chút thẹn thùng, đem quan sát của nàng nói ra hết.
Cái chuyện hôn môi này, lẽ ra nữ nhân phải có cảm giác gượng ngùng, mà bây giờ đổi lại là cao thủ tình trường Địch Tu Tư bị những lời nói hồn nhiên của Tuyết Kiều làm cho đỏ mặt, xưa giờ người ta đều diễn tả cảm giác hôn môi rất đẹp, rất mất hồn…chỉ có Tuyết Kiều lý giải việc hôn môi thành ăn nước miếng, đúng là chuyện xưa nay chưa từng có.
“Vậy Tuyết Kiều thử một chút chẳng phải sẽ biết hay sao?" Chuyện tới nước này, Địch Tu Tư cũng đành phóng lao thì phải theo lao.
“Vậy cũng được, ngươi còn không mau cúi đầu xuống một chút để ta ăn nước miếng của ngươi" Tuyết Kiều cảm thấy hắn nói có lý nên lập tức gật đầu.
Địch Tu Tư ngược lại có chút cảm giác không được tự nhiên, nhất thời ngượng ngùng cúi đầu hỏi “ ngươi sẽ sao?"
" Ta đương nhiên sẽ, ngày đó ngươi ăn nước miếng của ta thế nào, hôm nay ta sẽ làm y như vậy nha, ngươi yên tâm, ta sẽ không cắn ngươi, nếu ta làm không đúng thì ngươi cứ nói cho ta biết" Tuyết Kiều ra dáng một đệ tử hiếu học, kiên định ý chí.
Địch Tu Tư bán tín bán nghi cúi đầu, nhẹ nhàng đem môi mình hướng về phía môi của Tuyết Kiều.
Còn chưa kịp chạm vào, Tuyết Kiều đã đặt hai tay lên cổ hắn, học bộ dáng của Địch Tu Tư ngày đó, dùng sức kéo đầu hắn xuống, ra sức hôn lên môi hắn, giống như trẻ con nút vú mẹ, dùng sức hút lấy đôi môi tuyệt đẹp của Địch Tu Tư, làm cho hắn không nhịn được mà thoải mái rên rỉ.
Nghe vậy, Tuyết Kiều lập tức rút môi lại “ Địch Tu Tư, thật xin lỗi, ta làm ngươi đau sao?"
" Không, không có, ngươi làm tốt lắm, ta cảm giác rất thư thái, mới có thể phát ra âm thanh, Tuyết Kiều không cần phải lo cho ta, cứ tiếp tục thân ta đi" Địch Tu Tư vội vàng nói, lần nữa lại đầu xuống, đưa môi đến trước mặt nàng như thỉnh cầu nàng chà đạp hắn.
Tuyết Kiều lập tức cao hứng gật gật đầu, không có làm hắn bị đau thì tốt rồi, thì ra môi của Địch Tu Tư ăn thật ngon, mang theo vị ngọt thản nhiên, bây giờ nghe hắn nói hắn thoải mái, nàng đương nhiên không khách khí mà tiếp tục trằn trọc hút lấy đôi môi của hắn, theo bản năng, nàng vẫn thấy chưa đủ nên lại học theo bộ dáng của Địch Tu Tư ngày đó, dùng cái lưỡi của nàng tách môi hắn ra, chui vào miệng hắn.
Địch Tu Tư rất phối hợp, không có làm cho Tuyết Kiều mất chút khí lực nào liền thẳng tiến vào miệng hắn, thậm chí hắn còn tự giác dùng đầu lưỡi của hắn quất quýt với cái lưỡi của nàng.
Tuyết Kiều với sự hướng dẫn và lấy lòng của Địch Tu Tư càng cảm thấy chuyện ăn nước miếng này thực thoải mái, khó trách Địch Tu Tư lại thích ăn nước miếng của nàng như vậy, thì ra rất ngọt, nhưng kỳ lạ là bình thường nàng vẫn nuốt nước miếng của mình nhưng không thấy ngọt như vậy?
Một người tham lam hút lấy môi của đối phương, một kẻ toàn lực hợp tác, mở to miệng để cho nàng tiến vào, hai người vừa hôn thì có thể nói hôn đến thiên hôn địa ám, thân thể gắt gao dán chặt vào nhau, bàn tay của Địch Tu Tư không kiềm chế được mà vuốt ve lưng của Tuyết Kiều.
Đến khi Tuyết Kiều cảm thấy thân thể mình đột nhiên nóng bừng, có chút bối rối, bất an mới đẩy Địch Tu Tư ra “ không thể ăn nữa, đủ rồi, nước miếng ăn nhiều sẽ làm người nóng bừng, cảm giác như bị bịnh, không thể ăn nữa"
Địch Tu Tư nghe xong thì vừa mừng lại vừa buồn cười, quả nhiên ai cũng có dục vọng, xem ra không bao lâu nữa hắn sẽ làm cho Tuyết Kiều hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là tình yêu, cái gì là dục vọng.
Dù sao với mỹ mạo và thân phận của Địch Tu Tư thì nữ nhân theo đuổi hắn đếm không hết, tuy rằng chỉ mới vài ngày ngắn ngủi nhưng nàng rất thích Tuyết Kiều, vì vậy mà nàng không thấy thương tâm mà chỉ cảm thấy lo lắng và bối rối.
Nếu điện hạ nạp Tuyết Kiều làm tỷ muội mới thì nàng sẽ rất vui mừng, nhưng mà dường như điện hạ chú ý đến Tuyết Kiều cô nương nhiều hơn bình thường, có thể tưởng tượng được sau này Tuyết Kiều cô nương sẽ chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng điện hạ, nhưng dù thế nào thì nàng cũng thực lòng vui thay cho Tuyết Kiều.
Nhưng với kinh nghiệm của nàng thì cảm thấy Tuyết Kiều cô nương đối đãi với điện hạ không phải như một nữ nhân đối với một nam nhân, có chút thân thiết nhưng mà nếu gọi là tình nhân thì e rằng còn quá xa, hơn nữa tính cách Tuyết Kiều cô nương đơn thuần, không hiểu thế sự, muốn làm cho Tuyết Kiều cô nương yêu điện hạ thì có lẽ không phải dễ dàng gì, chắc vì vậy mà điện hạ đang cảm thấy phiền não trong lòng đây?
Chính Khả Xuân vừa suy nghĩ, vừa cười thầm vì Địch Tu Tư sẽ vì Tuyết Kiều mà khổ sở.
Chậm rãi đi vào trong phòng, để lại không gian yên tĩnh mà ấm áp cho hai người còn đang ôm nhau kia.
" Địch Tu Tư, ngươi buông một chút! Ta không thể thở nổi nữa" bị hắn ôm hồi lâu vẫn không thấy thả ra, Tuyết Kiều nhỏ giọng kháng nghị.
Địch Tu Tư thoáng thả lỏng một ít, nhưng không có buông người nàng ra, ngược lại còn đặt cằm lên vai nàng, có chút thở dài nói “ Tuyết Kiều, ta nghĩ là ta thích ngươi, ngươi có thích ta không?"
Tuyết Kiều đầu tiên là ngẩn người, rất nhanh đã gật đầu nói “ thích a"
Địch Tu Tư như tìm thấy kho tàng vô giá, lập tức ngẩng đầu vui sướng nhìn nàng " Tuyết Kiều thật vậy chăng?"
Tuyết Kiều khó hiểu, sao thanh âm của hắn vừa nãy nghe như vô lực mà bây giờ đã bừng bừng tinh thần như vậy, nhưng vẫn gật đầu “ đương nhiên là thật, ta chưa bao giờ nói dối, ta đã sớm nói thích ngươi, sao ngươi còn hỏi lại?"
“Ngươi nói khi nào?" người ngạc nhiên đổi lại thành Địch Tu Tư, nếu nàng đã nói thì sao hắn lại không có ấn tượng chứ?
" Ta nói ta thích ca ca, thích Dao Quang tỷ tỷ, cũng thích rất nhiều người, chính là cũng thích Địch Tu Tư ngươi a!" Tuyết Kiều vẻ mặt ngươi như thế nào lại dễ quên như vậy làm cho Địch Tu Tư như quả bóng bị xì hơi, im lặng, cúi đầu
“Thì ra Tuyết Kiều nói thích này là một loại thích khác a"
" Chẳng lẽ thích còn có loại này loại kia sao?" Tuyết Kiều khó hiểu hỏi
“Khi không thấy ta, Tuyết Kiều có mong gặp được ta không? nhìn thấy ta ôm nữ nhân khác có thấy khó chịu không? khi ta thân ngươi, ngươi thấy thích hay là chán ghét?’ Địch Tu Tư cố níu kéo lần nữa.
" Ân! Ta phải nghĩ đã" Tuyết Kiều băn khoăn
“Ngươi cứ chậm rãi suy nghĩ, không cần trả lời vội, cẩn thận nghĩ cũng không sao" Địch Tu Tư rất sợ nàng cho hắn đáp án phủ định cho nên vội vàng nói nàng cứ từ từ suy nghĩ
“Địch Tu Tư, ba ngày trước ngươi bỏ đi không có quay lại, ta không biết có phải vì ngươi tức giận mà bỏ đi hay không, nhưng lại thấy ngươi chẳng có lý do gì để tức giận nên ta luôn ở đây đợi ngươi quay lại để hỏi cho rõ ràng, vì sao ngươi không nói gì lại bỏ chạy? mặt khác, nhìn thấy ngươi ôm nữ nhân khác ta có mất hứng hay không thì ta không trả lời vấn đề này, bởi vì ta chưa thấy ngươi ôm nữ nhân khác a, nhưng mà ta nghĩ ta sẽ mất hứng nếu ngươi ôm một nữ nhân xấu như Vân Tây. Cuối cùng, khi ngươi hôn ta thì ta thích hay là chán ghét? Ngươi đã thân với ta khi nào? sao tạ lại không biết?"
Địch Tu Tư cảm thấy ông trời cố ý làm khó hắn, Tuyết Kiều quả thật rất biết cách phá hủy tia hi vọng cuối cùng của người khác, tuy rằng đã sớm chuẩn bị tư tưởng nhưng nghe được đáp án như vậy thì hắn lại tình nguyện mình chưa từng hỏi.
Điều kỳ quái nhất là hắn đã hôn nàng nhưng nàng không biết, còn hỏi hắn đã thân nàng khi nào?
“Ba ngày trước, ở trong phòng của ngươi, chúng ta miệng đối miệng đã thân nhau, ngươi thích hay là ghét?"
" Cái kia kêu là thân sao? Nhưng mà ta suy nghĩ cẩn thận, vẫn cho rằng ngươi ăn nước miếng của ta, làm cho môi ta sưng lên hơi đau, như vậy gọi là thân sao? Thật không phải là hôn nhẹ sao?" Tuyết Kiều như bừng tỉnh nhìn Địch Tu Tư “ ngươi nói, thực ra có phải ngươi sợ ta đuổi theo ăn nước miếng của ngươi cho nên mới trốn mất ba ngày nay, phải không?"
“Ngươi muốn ăn lại nước miếng của ta?" Địch Tu xấu hổ nhìn Tuyết Kiều, âm thanh có chút nghi vấn.
" Đúng vậy, ngươi ăn nhiều nước miếng của ta như vậy, còn ra vẻ ăn rất ngon, tuy rằng ta cảm thấy đau nhưng cũng thấy thoải mái, nhưng ta không muốn mình chịu thiệt, ngươi đã ăn nhiều nước miếng của ta như vậy thì ta cũng muốn ăn lại, tuy nhiên trước tiên phải nói cho rõ, ngươi không được lại tức giận mà bỏ chạy mới được, nếu ngươi lại đột nhiên bỏ đi, ta đây chịu thiệt một chút cũng được, không ăn thì không ăn"
Tuyết Kiều không khỏi nhìn đôi môi đỏ mọng, sáng bóng của Địch Tu Tư, đột nhiên cảm thấy miệng khô khốc, không tự chủ được liền nuốt nước miếng một cái, mà Địch Tu Tư nhìn bộ dáng hồn nhiên của nàng thì bị hấp dẫn, cảm giác trong thân thể có một bộ phận có xu hướng cứng rắn lên.
Vội vàng cố gắng không chế sự hưng phấn và chờ mong của mình, hoài nghi hỏi lại “ ngươi xác định muốn ăn nước miếng của ta?"
“Trước tiên phải nói rõ là ngươi không được đột nhiên nổi giận, nếu không ta sẽ không ăn nước miếng của ngươi" Tuyết Kiều mang theo vẻ đề phòng nhìn hắn, lần trước cũng đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên hắn tức giận, rống nàng, hôm nay nàng đã bị hắn tát một cái, không muốn nghe hắn mắng thêm nữa.
“Ta sẽ không tức giận, nếu sau này, mỗi khi ta tức giận, ngươi cũng ăn nước miếng của ta như vậy thì tâm tình của ta sẽ tốt hơn, ngươi có nguyện ý làm như vậy không?"
Địch Tu Tư thừa nhận hắn làm như vậy có chút đê tiện, dụ dỗ một cô gái ngây thơ nhưng ai biểu tiểu nhân ngư này quá mức đơn thuần như vậy làm chi, đợi đến lúc nàng hiểu được tình yêu thì chẳng biết đến bao giờ, nếu bây giờ chưa làm cho nàng cảm nhận được tình cảm, hiểu thế nào là yêu thì chi bằng trước tiên dụ dỗ cho thân thể nàng hiểu được thế nào là tình dục, rồi sau đó chậm rãi giải thích ý nghĩa tình yêu với nàng.
Mà hắn cũng muốn cho bản thân thêm nhiều thời gian để xác định tình cảm của hắn với tiểu nhân ngư rốt cuộc là thiên trường địa cửu hay chỉ là nhiệt tình nhất thời.
“Sao đột nhiên ngươi lại tốt bụng nói cho ta biện pháp này?" Tuyết Kiều hoài nghi
Địch Tu Tư quả thực dở khóc dở cười," Ngươi nếu không muốn thì quên đi, ta có thể đi, về sau cũng đừng nói ta chưa cho ngươi cơ hội ăn lại nước miếng của ta nha"
Giả vờ quay đi, Tuyết Kiều lập tức bị mắc mưu, dùng sức nắm lấy tay áo hắn “ chờ một chút, ta cũng chưa nói là không muốn, mặc kệ thế nào, ngươi thiếu ta một lần, lần sau ta có còn muốn ăn nước miếng của ngươi hay không thì cũng phải xem nước của ngươi ăn có ngon không a? ngươi ôm ta, ăn nước miếng của ta, bộ dáng dường như rất thích thú, ta thấy ánh mắt của ngươi đều sáng lên a"
Tuyết Kiều không chút thẹn thùng, đem quan sát của nàng nói ra hết.
Cái chuyện hôn môi này, lẽ ra nữ nhân phải có cảm giác gượng ngùng, mà bây giờ đổi lại là cao thủ tình trường Địch Tu Tư bị những lời nói hồn nhiên của Tuyết Kiều làm cho đỏ mặt, xưa giờ người ta đều diễn tả cảm giác hôn môi rất đẹp, rất mất hồn…chỉ có Tuyết Kiều lý giải việc hôn môi thành ăn nước miếng, đúng là chuyện xưa nay chưa từng có.
“Vậy Tuyết Kiều thử một chút chẳng phải sẽ biết hay sao?" Chuyện tới nước này, Địch Tu Tư cũng đành phóng lao thì phải theo lao.
“Vậy cũng được, ngươi còn không mau cúi đầu xuống một chút để ta ăn nước miếng của ngươi" Tuyết Kiều cảm thấy hắn nói có lý nên lập tức gật đầu.
Địch Tu Tư ngược lại có chút cảm giác không được tự nhiên, nhất thời ngượng ngùng cúi đầu hỏi “ ngươi sẽ sao?"
" Ta đương nhiên sẽ, ngày đó ngươi ăn nước miếng của ta thế nào, hôm nay ta sẽ làm y như vậy nha, ngươi yên tâm, ta sẽ không cắn ngươi, nếu ta làm không đúng thì ngươi cứ nói cho ta biết" Tuyết Kiều ra dáng một đệ tử hiếu học, kiên định ý chí.
Địch Tu Tư bán tín bán nghi cúi đầu, nhẹ nhàng đem môi mình hướng về phía môi của Tuyết Kiều.
Còn chưa kịp chạm vào, Tuyết Kiều đã đặt hai tay lên cổ hắn, học bộ dáng của Địch Tu Tư ngày đó, dùng sức kéo đầu hắn xuống, ra sức hôn lên môi hắn, giống như trẻ con nút vú mẹ, dùng sức hút lấy đôi môi tuyệt đẹp của Địch Tu Tư, làm cho hắn không nhịn được mà thoải mái rên rỉ.
Nghe vậy, Tuyết Kiều lập tức rút môi lại “ Địch Tu Tư, thật xin lỗi, ta làm ngươi đau sao?"
" Không, không có, ngươi làm tốt lắm, ta cảm giác rất thư thái, mới có thể phát ra âm thanh, Tuyết Kiều không cần phải lo cho ta, cứ tiếp tục thân ta đi" Địch Tu Tư vội vàng nói, lần nữa lại đầu xuống, đưa môi đến trước mặt nàng như thỉnh cầu nàng chà đạp hắn.
Tuyết Kiều lập tức cao hứng gật gật đầu, không có làm hắn bị đau thì tốt rồi, thì ra môi của Địch Tu Tư ăn thật ngon, mang theo vị ngọt thản nhiên, bây giờ nghe hắn nói hắn thoải mái, nàng đương nhiên không khách khí mà tiếp tục trằn trọc hút lấy đôi môi của hắn, theo bản năng, nàng vẫn thấy chưa đủ nên lại học theo bộ dáng của Địch Tu Tư ngày đó, dùng cái lưỡi của nàng tách môi hắn ra, chui vào miệng hắn.
Địch Tu Tư rất phối hợp, không có làm cho Tuyết Kiều mất chút khí lực nào liền thẳng tiến vào miệng hắn, thậm chí hắn còn tự giác dùng đầu lưỡi của hắn quất quýt với cái lưỡi của nàng.
Tuyết Kiều với sự hướng dẫn và lấy lòng của Địch Tu Tư càng cảm thấy chuyện ăn nước miếng này thực thoải mái, khó trách Địch Tu Tư lại thích ăn nước miếng của nàng như vậy, thì ra rất ngọt, nhưng kỳ lạ là bình thường nàng vẫn nuốt nước miếng của mình nhưng không thấy ngọt như vậy?
Một người tham lam hút lấy môi của đối phương, một kẻ toàn lực hợp tác, mở to miệng để cho nàng tiến vào, hai người vừa hôn thì có thể nói hôn đến thiên hôn địa ám, thân thể gắt gao dán chặt vào nhau, bàn tay của Địch Tu Tư không kiềm chế được mà vuốt ve lưng của Tuyết Kiều.
Đến khi Tuyết Kiều cảm thấy thân thể mình đột nhiên nóng bừng, có chút bối rối, bất an mới đẩy Địch Tu Tư ra “ không thể ăn nữa, đủ rồi, nước miếng ăn nhiều sẽ làm người nóng bừng, cảm giác như bị bịnh, không thể ăn nữa"
Địch Tu Tư nghe xong thì vừa mừng lại vừa buồn cười, quả nhiên ai cũng có dục vọng, xem ra không bao lâu nữa hắn sẽ làm cho Tuyết Kiều hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là tình yêu, cái gì là dục vọng.
Tác giả :
Liễu Thiểu Bạch