Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 1 - Chương 41: Chạy trốn

Hai phút sau, cảnh sát cuối cùng cũng đẩy được tủ thay đồ ra, nhưng khi nhìn thấy sợi dây vứt ngoài cửa sổ, cảnh sát dẫn đội liền lớn tiếng chửi rủa, dùng bộ đàm thông báo tình hình với các đội khác.

Hai người lẩn trốn tới một khu dân cư gần tiệm massage, Châu Văn phi chỉ quấn một chiếc khăn tắm đang rét run lên cầm cập.

Vì cảnh sát hành động rất rầm rộ nên người dân đều bật đèn trong nhà, đứng nhìn ngó ra ngoài cửa sổ.

Vương Thanh đứng dưới lầu, nhanh chóng liếc nhìn lên trên, sau đó liền dẫn Châu Văn Phi nhẹ nhàng đi tới trước cửa một tòa chung cư cao tầng.

Trước cửa tòa chung cư có để xe đạp, Vương Thanh bẻ mạnh một chiếc đũa xe trên vành xe ra, gập đi gập lại bẻ thành hai khúc.

Vương Thanh bẻ đũa xe thành hai khúc, mài nhanh liên tục trên bậc thềm.

Trong vòng hai phút, hai khúc đũa thép bị Vương Thanh mài mỏng như mong muốn, gập nhẹ một đầu móc, Vương Thanh liền cắm đũa thép vào trong ổ khóa cửa tòa chung cư.

Không tới mười giây, cửa tòa chung cư liền bị Vương Thanh mở tung ra. Anh Cả nhìn mà hai mắt phát sáng, tấm tắc khen ngợi.

Ngón nghề này tuyệt đối không phải đám trộm cướp bình thường có thể so bì, chỉ những tên trộm lâu năm mới có thể luyện được tới mức độ này.

Hai người rón rén đi lên lầu, dường như không hề có chút tiếng động, tới đèn tự động dựa vào âm thanh cũng không bị bật lên. Khi đi tới tầng thứ tư, Vương Thanh từ từ ghé tai lại sát vị trí mắt mèo của cửa chống trộm, chắc chắn bên trong không có người mới dùng cách như vừa rồi mở nhanh cửa chống trộm ra, nhẹ nhàng lẻn vào trong.

Vào trong phòng, hai người không bật đèn, mỗi người quấn một chiếc chăn nấp vào trong căn phòng khuất nhất.

“Sao mày biết nhà này không có người?" Châu Văn Phi khẽ hỏi.

“Cảnh sát gây ra động tĩnh lớn như vậy, cách đây cũng rất gần, chỉ cần có người ở nhà đã bật đèn ra ngoài cửa sổ hóng chuyện rồi. Chỉ cần không bật đèn, rất có khả năng trong nhà không có người." Vương Thanh trả lời đại.

Châu Văn Phi tuy là trùm sò của bọn trộm cướp nhưng mỗi lần gây án đều chỉ đứng sau chỉ huy, để đám trộm chuyên nghiệp hành động. Bình thường đều là tiếp xúc với tội phạm trình độ cao, không biết nhiều những mánh khóe trộm vặt này bằng Vương Thanh.

Chủ nhà chắc không ở nhà thời gian dài, không hề có thứ gì ăn được, chỉ tìm được mấy lon bia hết hạn trong phòng chưa đồ, hai người mỗi người ôm một lon, uống ngon như uống cam lộ.

Châu Văn Phi tấm tắc lắc đầu như thể đây là lần đầu tiên quen biết Anh Hai: “Chúng ta cùng hội cùng thuyền sắp một năm rồi, tao chưa bao giờ thấy đầu óc mày thông minh như bây giờ, cũng không ngờ tay nghề của mày lợi hại tới vậy!"

Vương Thanh uống một hớp bia, sảng khoái tặc lưỡi: “Em chỉ giỏi đánh đấm, không giỏi trộm cướp. Nhưng nói thế nào đi nữa, sống bằng nghề này, ngón nghề học được đương nhiên không thể mất."

Châu Văn Phi tán đồng gật đầu, càng thêm tín nhiệm Vương Thanh hơn.

Lén quan sát Châu Văn Phi giây lát, trong lòng Vương Thanh thầm cảm thán: Không ngờ vụ truy bắt bất ngờ lần này lại giúp mình gặp họa được phúc, khiến mình có thể thể hiện một phen. Tên khốn này chắc đã bớt đề phòng mình rồi!

“Cốc cốc cốc…" Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp, hai người vội vàng khom người, nhẹ nhàng bò rạp trên sàn nhà.

“Ai vậy?" Nhà đối diện có người hỏi.

“Cảnh sát!" Có người nói.

“Có việc gì không vậy?" Ông chủ nhà bên cạnh hình như đã mở cửa chống trộm, tiếng nói to hơn vừa rồi.

“Chào anh, chúng tôi là thành viên tổ trọng án của thành phố, hiện đang truy bắt đối tượng tình nghi, nghi ngờ bọn chúng rất có thể đang lẩn trốn trong khu chung cư này, vì thế mới tới từng nhà kiểm tra."

“Ồ!" Một giọng phụ nữ kéo dài, “Thảo nào ồn ào tới vậy!"

“Mọi người có nghe thấy hành lang có người đi lại, hoặc có tiếng động gì bất thường không?" Hình như có một cảnh sát đang hỏi.

“Không có!" Đôi vợ chồng đồng thanh nói, “Chỉ nghe thấy tiếng còi cảnh sát ở bên ngoài, sau đó nhìn thấy trên đường có vô số cảnh sát!"

“Nhà đối diện có phải không có ai ở nhà không? Sao không ra mở cửa?" Hình như một cảnh sát khách lại hỏi.

Bà chủ nhà đối diện ồ một tiếng: “Làm ăn buôn bán ở bên ngoài rồi, cả năm không nhìn thấy mặt lấy một lần!"

“Nếu như nhìn thấy hai người này hãy thông báo ngay cho chúng tôi. Nhất định phải ghi nhớ đấy, hai kẻ tình nghi này cực kì nguy hiểm!" Cảnh sát hình như đưa hình cho ông bà chủ nhà đối diện.

“Được thôi, nếu có phát hiện gì chúng tôi sẽ gọi 110 ngay lập tức!" Ông chủ nhà nói.

“Cung cấp manh mối có được thưởng không vậy?" Bà chủ nhà lại hỏi tiếp, “Anh nhìn xem, gã này xăm trổ đầy mình, tướng mạo hung dữ, vừa nhìn đã biết là người xấu. Tên con lại mặt quắt tai dơi, trợn trừng đôi mắt hình tam giác, đúng là không phải người tốt!"

“Có!" Một cảnh sát nói: “Chị hãy đọc phía dưới của lệnh truy nã, rõ ràng có viết rằng nếu cung cấp manh mối trực tiếp, bắt được một tên tội phạm sẽ thưởng năm mươi nghìn tệ, hai tên thưởng một trăm nghìn tệ. Cung cấp manh mối gián tiếp, sau khi bắt được một tên thưởng ba mươi nghìn tệ, hai tên là sáu mươi nghìn tệ."

Châu Văn Phi nghe xong không khỏi giật mình, lẽ nào là phạm tội khác, nếu như chỉ bắt trùm băng đảng trộm cướp thì không cần phát lệnh truy nã, cũng không thể nào có tiền thưởng cao như vậy được.

Còn về việc cảnh sát có phải là bắt mình và Vương Thanh hay không, Châu Văn Phi đã không còn nghi ngờ gì nữa. Vừa rồi người đàn bà kia nói rằng gã xăm trổ đầy mình chẳng phải là Vương Thanh sao, nói gã trừng đôi mắt hình tam giác, đó chính là mình.

Nhưng sao cảnh sát lại có được hình của những người phe mình? Rốt cuộc là khâu nào có vấn đề khiến cảnh sát tìm tới mình?

Hắn ta nào biết được rằng, cảnh sát lấy được camera an ninh trên tàu hỏa, đám người này đều bị in lên lệnh truy nã không chừa một ai.

Cảnh sát cuối cùng cũng bỏ đi, hai người thầm thở phào, nhưng ập tới là nỗi sợ hãi và rầu rĩ vô tận.

Hai người đã bị truy nã, hơn nữa mức tiền thưởng lại không hề thấp, muốn chạy trốn trong thời gian ngắn dường như là không thể. Nhưng cũng không thể cứ ẩn mãi ở đây, đầu tiên ăn uống cũng là một vấn đề lớn.

“Để em nghĩ cách!" Vương Thanh thở dài nói: “Nếu thực sự không ổn thì đợi tới nửa đêm, tới nhà khác hoặc ra ngoài trộm chút đồ ăn về, dù sao thì thời gian này cũng tuyệt đối không thể trốn ra ngoài được."

Châu Văn Phi tán thành gật đầu sau đó nói: “Tao phải gọi điện ra ngoài, xem có thể nghĩ được cách gì không."

Anh Hai lặng lẽ gật đầu, đưa điện thoại di động của mình cho Châu Văn Phi.

Khi hai người dùng dây trèo xuống lầu, Châu Văn Phi chỉ quấn khăn tắm, Vương Thanh thì mặc áo tắm, cũng may điện thoại cất trong túi áo tắm, không bị mất.

Vài phút sau, Châu Văn Phi mang theo vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cầm điện thoại bước ra từ một căn phòng ngủ khác.

“Sao rồi?" Vương Thanh có chút gấp gáp hỏi, ý là có cách nào trốn ra không.

“Bên trên nói, tất cả đều bình thường, không hề phát hiện ra khâu nào có vấn đề? Nhưng tại sao bọn cảnh sát lại điên cuồng lùng bắt tao vậy chứ? Bây giờ khắp phố đều dán đầy lệnh truy nã của tao và mày!" Châu Văn Phi không tài nào hiểu nổi, sốt ruột nói.

Nghe hai chữ “bên trên", Vương Thanh thầm giật mình, hiểu rằng Anh Cả đang dần dần nới lỏng phòng bị với mình, đã nhắc tới việc của bên trên rồi.

“Em cũng gọi điện thoại, hỏi các huynh đệ trong giang hồ xem gần đây có nghe ngóng được tin tức gì không?" Vương Thanh bình tĩnh nói.

Vương Thanh không có ý tránh mặt Anh Cả, cứ thể gọi điện ngay trước mặt.

Doãn Hồng Yến và lãnh đạo trông chừng trong phòng liên lạc, điện thoại dùng để liên lạc với Ếch Xanh đã được nối với thiết bị. Quan Thành Quân ngồi hút thuốc trên chiếc ghế ở bên cạnh nhưng suốt hai tiếng đồng hồ qua đi, điện thoại không hề có động tĩnh đổ chuông.

Hệ thống bảo mật bất ngờ truyền báo động, có người đang điều tra thông tin của Ếch Xanh, Doãn Hồng Yến giật mình, liên hệ với Quan Thành Quân bằng tốc độ nhanh nhất. Sau một hồi thầm điều tra ngược trở lại, kết quả nằm trong dự liệu đồng thời cũng nằm ngoài dự liệu.

Thông qua báo cáo của Ếch Xanh và hành trình nhiệm vụ của Hứa Tất Thành mà họ âm thầm điều tra thời gian gần đây, Quan Thành Quân được biết băng đảng Ếch Xanh nằm vùng có dính líu tới vụ án bản quyền kĩ thuật khai thác mỏ sắt chấn động trong và ngoài nước thời gian gần đây, cấp bộ thúc giục, các cơ quan đặc biệt đều điều động nhân viên tiến hành điều tra, không ngờ, đám trộm to gan lớn mật này lần đầu trộm được hồ sơ giả vẫn không từ bỏ ý định, lần thứ hai liền đổi mục tiêu sang Hứa Tất Thành.

Vốn tưởng rằng Hứa Tất Thành cũng có ý định thả dây dài câu cá lớn, không ngờ Hứa Tất Thành hành động dứt khoát mau lẹ, tiêu diệt cả hang ổ, suýt chút nữa bắt gọn đặc nhiệm và nhân vật mục tiêu của mình.

Nội tình vụ việc tạm thời không thể công bố ra ngoài, vì lí do bảo mật, tới đơn vị anh em cũng không được biết, vì thế không thể nói với Hứa Tất Thành thân phận thực sự của Vương Thanh.

Đối với Quan Thành Quân mà nói, băng đảng trộm cướp không đáng nhắc tới, nhưng đại ca của băng đảng này là nhân vật trọng điểm, liên quan tới hàng loạt vụ án lớn.

“Có cần gọi điện hỏi không?" Doãn Hồng Yến hơi mất kiên nhẫn.

“Không cần!" Sở trưởng Quan Thành Quân bình tĩnh nói: “Nếu cảnh sát Thạch Thị đã không bắt được Ếch Xanh và mục tiêu, Ếch Xanh cũng không liên hệ chúng ta, vậy thì chứng tỏ hai người họ ở cùng nhau. Mục tiêu rất cảnh giác, tùy tiện liên hệ Ếch Xanh sẽ khiến hắn nảy sinh nghi ngờ."

Doãn Hồng Yến bất lực gật đầu, điện thoại di động trên bàn bất ngờ đổ chuông.

Nhìn số điện thoại quen thuộc trên màn hình, Doãn Hồng Yến lập tức yên tâm.

Mọi thứ diễn ra theo kế hoạch, Quan Thành Quân nhận điện thoại, dùng giọng nói như thể mới ngủ dậy để hỏi: “Mẹ kiếp, thằng nào vậy? Không để cho người ta ngủ nữa à?"

“Anh Sẹo, thật ngại quá, em là Nhị Tử đây!" Vương Thanh ở đầu bên kia cười nói.

“Nhị Tử à, mày không nhìn xem bây giờ là mấy giờ sao, trời sắp sáng rồi…" Anh Sẹo ở trong điện thoại đột ngột dừng lại, giống như bất ngờ tỉnh ngủ hẳn.

“Mày nói mày là ai?" Anh Sẹo trong điện thoại ngạc nhiên hỏi, tới Anh Cả đứng bên cạnh cũng nghe rõ ràng.

“Em là Nhị Tử!" Vương Thanh lại lặp lại.

Giọng nói trong điện thoại than thở: “Nhị Tử à, mẹ kiếp, mày đúng là không biết sợ, bây giờ còn không lo mà bỏ trốn, còn tâm trạng mà gọi điện cho anh mày sao?"

“Mẹ kiếp, em cũng không hiểu tại sao, dạo này có phạm tội gì đâu mà bọn khốn cảnh sát như nổi điên lùng bắt em khắp nơi, việc này em thực sự không biết là tại sao nên mới xin thỉnh giáo anh!"

“Đần người ra rồi hả!" Anh Sẹo trong điện thoại cười một tiếng, “Mẹ kiếp, cũng là bọn mày xui xẻo, giật túi trên tàu, suýt chút nữa đâm chết con lãnh đạo nhà người ta. Đắc tội với người không thể đắc tội, hậu quả còn nghiêm trọng hơn phạm tội giết người đấy. Nhị Tử, nghe anh khuyên một câu, mau bỏ trốn đi. Lần này mà bị bắt, không chết cũng mất nửa tính mạng."

Vương Thanh ngây người tại trận, tới tiếng tút tút ngắt máy trong điện thoại cũng không để ý.

Hứa Tất Thành không thể nào dùng danh nghĩa nguy hại tới an ninh quốc gia để truy nã một băng đảng trộm cắp được, nhưng anh ta có lí do hoàn hảo hơn.

“Mẹ kiếp, đúng là xúi quẩy!" Châu Văn Phi ở bên cạnh chửi một câu, lời anh Sẹo nói trong điện thoại rất rõ ràng. Lúc trước hợp tác với Mã Như Long cũng đã nói rồi, bên trên dặn dò, mục tiêu nhiệm vụ trên tàu là một nhân vật lớn, bảo mình buông tay. Mình ma xui quỷ khiến nghe theo lời của Mã Như Long, không ngờ gây ra họa lớn.

“Làm thế nào bây giờ?" Vương Thanh trong lòng cũng không có ý tưởng gì cả.

“Mẹ kiếp…" Châu Văn Phi gọi điện cho Mã Như Long, lập tức to tiếng chửi.
Tác giả : Nguyệt Tri
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại