Điệp Viên Kỳ Quái
Quyển 1 - Chương 25: Đi về phương bắc (6)
Vương Thanh từ từ nâng cánh tay giơ nắm đấm, thực hiện động tác giơ tay.
“Bát Cực!" Lâm Ngữ Đường lập tức nheo mắt, thể hình của Vương Thanh luyện Bát Cực, đúng là như hổ thêm cánh. Cậu không ngờ ở nơi này cũng có thể gặp được người như vậy, loại người giống Vương Thanh, nghề nghiệp tốt nhất là vệ sĩ.
Vương Thanh thét một tiếng, tay phải giơ ra, quyền trái khẽ nắm lại, người đứng nghiêng, quyền phong đánh về phía Lâm Ngữ Đường. Chân phía trước của Lâm Ngữ Đường cong lại, chân sau giẫm mạnh, hai tay giơ chưởng đỡ đòn, chặn quyền của Vương Thanh trong hai lòng bàn tay.
Lâm Ngữ Đường chỉ cảm thấy lòng bàn tay đau rát như thể Vương Thanh không phải dùng nắm đấm đánh về phía mình mà là dùng một khẩu súng. Một luồng lực mạnh ập tới, dư lực một quyền của Vương Thanh đẩy Lâm Ngữ Đường trượt tiếp về phía sau một bước.
Không đợi dùng hết chiêu thức, Vương Thanh tiếp tục tiến sát lên một bước, cánh tay phải rung lên, hóa thành côn ảnh quét qua mang tai Lâm Ngữ Đường.
Đây là chiêu thức kinh điển trong Bát Cực, cánh tay Vương Thanh không phải đang thi triển quyền đích thực mà đã biến hóa thành thương thuật.
Lâm Ngữ Đường giơ thẳng tay phải lên, đón chiêu thức của Vương Thanh, đồng thời cũng cảm nhận càng rõ hơn sức nặng chiêu thức của Vương Thanh, cũng may là trong tàu hỏa, hơn nữa lúc này hai người đang giao đấu trong lối đi nhỏ hẹp giữa hai hàng ghế. Nếu như ở không gian rộng, uy lực chiêu thức này của Vương Thanh tuyệt đối có thể tăng lên mấy lần.
Vương Thanh gập cánh tay lại, tung người nhảy lên, khuỷu tay dùng thế thái sơn áp đỉnh đánh về phía Lâm Ngữ Đường.
Chiêu thức tấn công từ trên xuống dưới, Vương Thanh vận dụng thuần thục dựa theo địa hình, hóa giải khuyết điểm do không gian hẹp gây ra, bộc phát mười hai phần lực đạo.
Nếu như dùng chiêu thức bình thường, Lâm Ngữ Đường rất có khả năng không đỡ được. Nhưng cậu cũng không né tránh, vì cô gái đang nép sát sau lưng cậu, nếu chiêu này đánh lên người cô gái, cô gái không chết cũng bị thương nặng.
Đồng tử Lâm Ngữ Đường co lại, nhanh chóng giơ quyền phải lên, đốt ngón giữa nhô lên, đón lấy khuỷu tay Vương Thanh.
Quyền phong của Lâm Ngữ Đường đánh mạnh vào gân tê phần khuỷu tay Vương Thanh, Vương Thanh chỉ cảm thấy tay phải tê dại sau đó nửa người bên phải cũng mất đi tri giác.
Lực đạo của Vương Thanh đã mất đi bảy tám phần, không thể tạo thành bất cứ uy hiếp nào với Lâm Ngữ Đường, hơn nữa nửa người đã không thể phát lực, hắn ta rất sợ Lâm Ngữ Đường tấn công mình, Vương Thanh vội vàng lùi sau hai bước, Lâm Ngữ Đường không thừa thế tấn công, vẫn bảo vệ trước bà mẹ và cô gái.
“Anh Hai! Đi thôi!" Đồng đảng ở phía xa khẽ gọi, hai nhân viên an ninh đang đứng ở vị trí cách chỗ này chừng bảy tám mét. Một người phụ nữ vốn dĩ đang đứng ôm con ở mép lối đi bất ngờ ngã xuống đất, cản trước mặt nhân viên an ninh. Hai nhân viên an ninh không biết phải làm sao, đành phải đỡ người phụ nữ bế con dậy trước. Người phụ nữ đang ôm con này cũng là đồng bọn của Vương Thanh, chỉ muốn giữ chân cảnh sát.
Thực ra từ lúc kẻ cắp móc túi tới giờ, cùng lắm là năm sáu phút, cảnh sát cũng không coi là chậm, toàn bị đồng bọn của Vương Thanh hết tốp này tới tốp khác kéo dài thời gian.
“Chị, Tương Tư, mọi người sao rồi…" Hứa Tất Thành vội vàng chạy từ một bên tới.
Nhìn thấy ánh mắt yên tâm của Hứa Chỉ Lan, Hứa Tất Thành khẽ thở phào. Cũng may đồ không bị đám người này cướp mất. Mình cũng hơi sơ xuất, không chú ý, không ngờ đám người này lại ngông cuồng như vậy, dám táo tợn ra tay. Nhưng anh ta sao biết được rằng, ngay cả Vương Thanh tướng mạo như gấu chó kia cũng không biết rằng mình trộm được thứ gì, mục tiêu có thân phận ra sao.
Hứa Tất Thành muốn lại gần giường nằm thì bị đồng bọn của Vương Thanh cản lại ở bên ngoài.
“Không được cử động, tôi là cảnh sát, các anh là ai?" Hứa Tất Thành xô đẩy gã đầu trọc đang cản mình, lấy thẻ cảnh sát trong túi ra.
Gã đầu trọc giật mình sợ hãi, sao đại ca lại không nói rõ mục tiêu là cảnh sát? Lẽ nào đại ca cũng không biết sao?
Gã đầu trọc cẩn thận liếc nhìn thẻ cảnh sát ở trước mắt, nở nụ cười khinh miệt.
“Mày là cảnh sát ở thủ đô, còn có thể quản là việc trên tàu hỏa nữa sao?"
“Các anh muốn làm gì? Cướp giật? Gây gổ, hay tấn công cảnh sát?" Hứa Tất Thành quát lớn tiếng.
“Con mắt nào của mày nhìn thấy chúng tao cướp giật, gây gổ? Ăn nói phải có chứng cứ. Hơn nữa ai biết được thẻ cảnh sát của mày là thật hay là giả? Ở lề đường mười tệ ba chiếc thẻ, tao mua được cả bao tải cho mày!" Gã đầu trọc hất tay cầm thẻ cảnh sát của Hứa Tất Thành ra, muốn rời khỏi chỗ này.
Vì bị những kẻ này làm cho khiếp sợ, hành khách xung quanh không ai dám dùng điện thoại chụp hình, nói thực lòng thì đúng là không có bằng chứng trực tiếp.
Vương Thanh cười với Lâm Ngữ Đường, để lộ hàm răng trắng bóng, dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói với cậu: “Sẽ còn gặp mặt!" Hắn càng lúc càng hứng thú với cậu bé xinh đẹp này! Từ khi vào nghề tới nay, giao chiến tay đôi với kẻ khác, không phải hắn chưa từng thua, nhưng những kẻ đó không phải biến thái thì cũng điên khùng, nhưng ở độ tuổi như Lâm Ngữ Đường, trước đây hắn có nằm mơ cũng không ngờ tới.
Vương Thanh và đồng bọn quay người bỏ đi, Hứa Tất Thành vẫn cản ở phía trước.
“Để bọn chúng đi đi, tên cao lớn này rất lợi hại, anh không phải đối thủ của hắn đâu!" Lâm Ngữ Đường lên tiếng nhắc nhở. Cậu không cho rằng trong trường hợp không dùng vũ khí, nhân viên an ninh trên tàu hỏa có thể cản được những kẻ này.
Hứa Tất Thành tròn mắt nhìn Lâm Ngữ Đường, vẫn chắn trước mặt đám người kia. Đám người này ăn trộm tài liệu, chắc chắn có người sai khiến. Nếu như bắt được đám người này, nói không chừng có thể điều tra ra được người đứng đằng sau. Mục tiêu cuối cùng của mình lần này chẳng phải chính là điều tra ra được bọn gián điệp thương mại sao?
Vương Thành cười nhạt hì hì một tiếng, nhẹ nhàng đỡ lấy nắm đấm Hứa Tất Thành đánh mình, tay còn lại túm lấy cổ áo Hứa Tất Thành, nhấc bổng người cậu của cô gái lên không, sau đó quay người vững vàng đặt Hứa Tất Thành xuống đất.
Hữa Tất Thành có chút thất thần, lại giơ nắm đấm đánh Vương Thanh theo bản năng.
Vương Thanh khẽ mỉm cười, hai ngón tay khép lại, nhanh chóng chọc xuống đầu mút cột sống ngực của Hứa Tất Thành, Hứa Tất Thành kêu lên một tiếng đau đớn, ôm ngực ngồi xuống đất.
“Khả năng nhận biết huyệt đạo của tôi cũng không tệ, lần sau chúng ta tiếp tục giao lưu!" Vương Thanh cười với Lâm Ngữ Đường một tiếng, sau đó theo sau đồng bọn rời khỏi toa tàu hỏa.
“Cậu, cậu, cậu sao rồi…" Hứa Chỉ Lan và Lý Tương Tư đi qua Lâm Ngữ Đường, đỡ cậu của cô gái ngồi lên giường.
“Sao rồi? Sao rồi…" Hai nhân viên an ninh cuối cùng cũng chạy tới, hành khách trên tàu hỏa cũng bước ra khỏi giường nằm, xôn xao bàn tán.
Nghe hành khách xôn xao kể lại sự việc, hai nhân viên an ninh liền an ủi cô gái và bà mẹ mấy câu, cầm thẻ cảnh sát của Hứa Tất Thành lên xem qua, cười nói xin lỗi với cậu của cô gái: “Lãnh đạo, thực sự ngại quá, đã để anh chê cười rồi, chúng tôi sẽ lập tức đi tìm đám người này."
Hứa Tất Thành sắc mặt nhợt nhạt gật đầu, bây giờ anh đang ngồi trên giường không dậy được, đau đớn chỉ là thứ yếu, quan trọng là không thở được. Sự đau đớn mà ngón tay Vương Thanh khẽ khàng gây ra khiến anh ta một hồi lâu cũng chưa cảm thấy khôi phục trở lại.
Trước khi hai cảnh sát rời đi có quan sát kĩ lưỡng Lâm Ngữ Đường. Họ thực sự không nhận ra cậu bé xinh đẹp có phần quá mức này có thân thủ gì hơn người.
Hai nhân viên an ninh vừa rời đi, tàu hỏa từ từ dừng lại ở sân ga. Một hành khách tinh mắt liền chỉ ra ngoài cửa sổ lớn tiếng gọi: “Nhìn kìa, đây chẳng phải là đám người cầm dao ban nãy sao?"
Lâm Ngữ Đường nhìn ra ngoài qua cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy Vương Thanh và đồng bọn đứng ở sân ga. Vương Thanh hình như có cảm ứng, quay đầu nhìn Lâm Ngữ Đường, mỉm cười giơ tay lên, hai ngón tay khép lại khẽ đặt sát bên tai làm động tác chào.
Anh Hai này không đơn giản, nếu như ở không gian rộng để Anh Hai toàn lực thi triển, mình có lẽ không phải đối thủ. Nhưng nhân vật như vậy sao lại đi theo con đường phạm tội.
Lâm Ngữ Đường xuýt xoa một hồi, ngẫm lại không khỏi bật cười. Trong mắt anh Hai mình e cũng là một nhân vật yêu nghiệt, nhưng bây giờ chẳng phải cũng trốn tránh cảnh sát khắp nơi giống như chuột đó thôi.
“Bát Cực!" Lâm Ngữ Đường lập tức nheo mắt, thể hình của Vương Thanh luyện Bát Cực, đúng là như hổ thêm cánh. Cậu không ngờ ở nơi này cũng có thể gặp được người như vậy, loại người giống Vương Thanh, nghề nghiệp tốt nhất là vệ sĩ.
Vương Thanh thét một tiếng, tay phải giơ ra, quyền trái khẽ nắm lại, người đứng nghiêng, quyền phong đánh về phía Lâm Ngữ Đường. Chân phía trước của Lâm Ngữ Đường cong lại, chân sau giẫm mạnh, hai tay giơ chưởng đỡ đòn, chặn quyền của Vương Thanh trong hai lòng bàn tay.
Lâm Ngữ Đường chỉ cảm thấy lòng bàn tay đau rát như thể Vương Thanh không phải dùng nắm đấm đánh về phía mình mà là dùng một khẩu súng. Một luồng lực mạnh ập tới, dư lực một quyền của Vương Thanh đẩy Lâm Ngữ Đường trượt tiếp về phía sau một bước.
Không đợi dùng hết chiêu thức, Vương Thanh tiếp tục tiến sát lên một bước, cánh tay phải rung lên, hóa thành côn ảnh quét qua mang tai Lâm Ngữ Đường.
Đây là chiêu thức kinh điển trong Bát Cực, cánh tay Vương Thanh không phải đang thi triển quyền đích thực mà đã biến hóa thành thương thuật.
Lâm Ngữ Đường giơ thẳng tay phải lên, đón chiêu thức của Vương Thanh, đồng thời cũng cảm nhận càng rõ hơn sức nặng chiêu thức của Vương Thanh, cũng may là trong tàu hỏa, hơn nữa lúc này hai người đang giao đấu trong lối đi nhỏ hẹp giữa hai hàng ghế. Nếu như ở không gian rộng, uy lực chiêu thức này của Vương Thanh tuyệt đối có thể tăng lên mấy lần.
Vương Thanh gập cánh tay lại, tung người nhảy lên, khuỷu tay dùng thế thái sơn áp đỉnh đánh về phía Lâm Ngữ Đường.
Chiêu thức tấn công từ trên xuống dưới, Vương Thanh vận dụng thuần thục dựa theo địa hình, hóa giải khuyết điểm do không gian hẹp gây ra, bộc phát mười hai phần lực đạo.
Nếu như dùng chiêu thức bình thường, Lâm Ngữ Đường rất có khả năng không đỡ được. Nhưng cậu cũng không né tránh, vì cô gái đang nép sát sau lưng cậu, nếu chiêu này đánh lên người cô gái, cô gái không chết cũng bị thương nặng.
Đồng tử Lâm Ngữ Đường co lại, nhanh chóng giơ quyền phải lên, đốt ngón giữa nhô lên, đón lấy khuỷu tay Vương Thanh.
Quyền phong của Lâm Ngữ Đường đánh mạnh vào gân tê phần khuỷu tay Vương Thanh, Vương Thanh chỉ cảm thấy tay phải tê dại sau đó nửa người bên phải cũng mất đi tri giác.
Lực đạo của Vương Thanh đã mất đi bảy tám phần, không thể tạo thành bất cứ uy hiếp nào với Lâm Ngữ Đường, hơn nữa nửa người đã không thể phát lực, hắn ta rất sợ Lâm Ngữ Đường tấn công mình, Vương Thanh vội vàng lùi sau hai bước, Lâm Ngữ Đường không thừa thế tấn công, vẫn bảo vệ trước bà mẹ và cô gái.
“Anh Hai! Đi thôi!" Đồng đảng ở phía xa khẽ gọi, hai nhân viên an ninh đang đứng ở vị trí cách chỗ này chừng bảy tám mét. Một người phụ nữ vốn dĩ đang đứng ôm con ở mép lối đi bất ngờ ngã xuống đất, cản trước mặt nhân viên an ninh. Hai nhân viên an ninh không biết phải làm sao, đành phải đỡ người phụ nữ bế con dậy trước. Người phụ nữ đang ôm con này cũng là đồng bọn của Vương Thanh, chỉ muốn giữ chân cảnh sát.
Thực ra từ lúc kẻ cắp móc túi tới giờ, cùng lắm là năm sáu phút, cảnh sát cũng không coi là chậm, toàn bị đồng bọn của Vương Thanh hết tốp này tới tốp khác kéo dài thời gian.
“Chị, Tương Tư, mọi người sao rồi…" Hứa Tất Thành vội vàng chạy từ một bên tới.
Nhìn thấy ánh mắt yên tâm của Hứa Chỉ Lan, Hứa Tất Thành khẽ thở phào. Cũng may đồ không bị đám người này cướp mất. Mình cũng hơi sơ xuất, không chú ý, không ngờ đám người này lại ngông cuồng như vậy, dám táo tợn ra tay. Nhưng anh ta sao biết được rằng, ngay cả Vương Thanh tướng mạo như gấu chó kia cũng không biết rằng mình trộm được thứ gì, mục tiêu có thân phận ra sao.
Hứa Tất Thành muốn lại gần giường nằm thì bị đồng bọn của Vương Thanh cản lại ở bên ngoài.
“Không được cử động, tôi là cảnh sát, các anh là ai?" Hứa Tất Thành xô đẩy gã đầu trọc đang cản mình, lấy thẻ cảnh sát trong túi ra.
Gã đầu trọc giật mình sợ hãi, sao đại ca lại không nói rõ mục tiêu là cảnh sát? Lẽ nào đại ca cũng không biết sao?
Gã đầu trọc cẩn thận liếc nhìn thẻ cảnh sát ở trước mắt, nở nụ cười khinh miệt.
“Mày là cảnh sát ở thủ đô, còn có thể quản là việc trên tàu hỏa nữa sao?"
“Các anh muốn làm gì? Cướp giật? Gây gổ, hay tấn công cảnh sát?" Hứa Tất Thành quát lớn tiếng.
“Con mắt nào của mày nhìn thấy chúng tao cướp giật, gây gổ? Ăn nói phải có chứng cứ. Hơn nữa ai biết được thẻ cảnh sát của mày là thật hay là giả? Ở lề đường mười tệ ba chiếc thẻ, tao mua được cả bao tải cho mày!" Gã đầu trọc hất tay cầm thẻ cảnh sát của Hứa Tất Thành ra, muốn rời khỏi chỗ này.
Vì bị những kẻ này làm cho khiếp sợ, hành khách xung quanh không ai dám dùng điện thoại chụp hình, nói thực lòng thì đúng là không có bằng chứng trực tiếp.
Vương Thanh cười với Lâm Ngữ Đường, để lộ hàm răng trắng bóng, dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói với cậu: “Sẽ còn gặp mặt!" Hắn càng lúc càng hứng thú với cậu bé xinh đẹp này! Từ khi vào nghề tới nay, giao chiến tay đôi với kẻ khác, không phải hắn chưa từng thua, nhưng những kẻ đó không phải biến thái thì cũng điên khùng, nhưng ở độ tuổi như Lâm Ngữ Đường, trước đây hắn có nằm mơ cũng không ngờ tới.
Vương Thanh và đồng bọn quay người bỏ đi, Hứa Tất Thành vẫn cản ở phía trước.
“Để bọn chúng đi đi, tên cao lớn này rất lợi hại, anh không phải đối thủ của hắn đâu!" Lâm Ngữ Đường lên tiếng nhắc nhở. Cậu không cho rằng trong trường hợp không dùng vũ khí, nhân viên an ninh trên tàu hỏa có thể cản được những kẻ này.
Hứa Tất Thành tròn mắt nhìn Lâm Ngữ Đường, vẫn chắn trước mặt đám người kia. Đám người này ăn trộm tài liệu, chắc chắn có người sai khiến. Nếu như bắt được đám người này, nói không chừng có thể điều tra ra được người đứng đằng sau. Mục tiêu cuối cùng của mình lần này chẳng phải chính là điều tra ra được bọn gián điệp thương mại sao?
Vương Thành cười nhạt hì hì một tiếng, nhẹ nhàng đỡ lấy nắm đấm Hứa Tất Thành đánh mình, tay còn lại túm lấy cổ áo Hứa Tất Thành, nhấc bổng người cậu của cô gái lên không, sau đó quay người vững vàng đặt Hứa Tất Thành xuống đất.
Hữa Tất Thành có chút thất thần, lại giơ nắm đấm đánh Vương Thanh theo bản năng.
Vương Thanh khẽ mỉm cười, hai ngón tay khép lại, nhanh chóng chọc xuống đầu mút cột sống ngực của Hứa Tất Thành, Hứa Tất Thành kêu lên một tiếng đau đớn, ôm ngực ngồi xuống đất.
“Khả năng nhận biết huyệt đạo của tôi cũng không tệ, lần sau chúng ta tiếp tục giao lưu!" Vương Thanh cười với Lâm Ngữ Đường một tiếng, sau đó theo sau đồng bọn rời khỏi toa tàu hỏa.
“Cậu, cậu, cậu sao rồi…" Hứa Chỉ Lan và Lý Tương Tư đi qua Lâm Ngữ Đường, đỡ cậu của cô gái ngồi lên giường.
“Sao rồi? Sao rồi…" Hai nhân viên an ninh cuối cùng cũng chạy tới, hành khách trên tàu hỏa cũng bước ra khỏi giường nằm, xôn xao bàn tán.
Nghe hành khách xôn xao kể lại sự việc, hai nhân viên an ninh liền an ủi cô gái và bà mẹ mấy câu, cầm thẻ cảnh sát của Hứa Tất Thành lên xem qua, cười nói xin lỗi với cậu của cô gái: “Lãnh đạo, thực sự ngại quá, đã để anh chê cười rồi, chúng tôi sẽ lập tức đi tìm đám người này."
Hứa Tất Thành sắc mặt nhợt nhạt gật đầu, bây giờ anh đang ngồi trên giường không dậy được, đau đớn chỉ là thứ yếu, quan trọng là không thở được. Sự đau đớn mà ngón tay Vương Thanh khẽ khàng gây ra khiến anh ta một hồi lâu cũng chưa cảm thấy khôi phục trở lại.
Trước khi hai cảnh sát rời đi có quan sát kĩ lưỡng Lâm Ngữ Đường. Họ thực sự không nhận ra cậu bé xinh đẹp có phần quá mức này có thân thủ gì hơn người.
Hai nhân viên an ninh vừa rời đi, tàu hỏa từ từ dừng lại ở sân ga. Một hành khách tinh mắt liền chỉ ra ngoài cửa sổ lớn tiếng gọi: “Nhìn kìa, đây chẳng phải là đám người cầm dao ban nãy sao?"
Lâm Ngữ Đường nhìn ra ngoài qua cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy Vương Thanh và đồng bọn đứng ở sân ga. Vương Thanh hình như có cảm ứng, quay đầu nhìn Lâm Ngữ Đường, mỉm cười giơ tay lên, hai ngón tay khép lại khẽ đặt sát bên tai làm động tác chào.
Anh Hai này không đơn giản, nếu như ở không gian rộng để Anh Hai toàn lực thi triển, mình có lẽ không phải đối thủ. Nhưng nhân vật như vậy sao lại đi theo con đường phạm tội.
Lâm Ngữ Đường xuýt xoa một hồi, ngẫm lại không khỏi bật cười. Trong mắt anh Hai mình e cũng là một nhân vật yêu nghiệt, nhưng bây giờ chẳng phải cũng trốn tránh cảnh sát khắp nơi giống như chuột đó thôi.
Tác giả :
Nguyệt Tri