Điệp Viên Kỳ Quái
Quyển 1 - Chương 1: Cõi mộng
"Thi cử thôi mà cũng mệt như đi đánh trận ấy, cuối cùng cũng xong!" Lâm Ngữ Đường than thở một tiếng rồi đặt cặp sách xuống, cậu ngồi phịch xuống ghế sô pha, mái tóc dài mềm mại rẽ làm đôi để lộ ra toàn bộ khuôn mặt của cậu. Khuôn mặt cậu chẳng có chút cảm xúc nào, tựa như bị úp một cái mặt nạ lên vậy, nom giống mặt của một cái xác sau tai nạn được thợ trang điểm người chết ở nhà tang lễ hoá trang lại.
Hai năm trước, Lâm Ngữ Đường mắc phải căn bệnh quái đản này, phần da ở trên mặt và tứ chi dần dần mọc lớp vảy sừng, không biết đã phải đi biết bao nhiêu bệnh viện rồi mà không một bác sĩ nào có thể nói ra được nguyên nhân cụ thể, họ chỉ suy đoán có lẽ là một loại u, cũng thường được biết đến là mụn cóc.
Tay chân thì còn đỡ, chỉ giống như đeo găng tay cao su thôi, không ảnh hưởng tới sinh hoạt bình thường. Nhưng trên mặt lại cực kỳ nghiêm trọng, phải đến chín mươi phần trăm diện tích khuôn mặt đã bị cứng đơ và phù nề, chuyện đơn giản như là cười thôi mà đối với Lâm Ngữ Đường cũng là một việc vô cùng khó khăn.
Cậu cầm điều khiển lên bật ti vi, màn hình hiện lên bản lậu bộ phim “Danh tính của Bourne" mà mấy hôm trước vừa tải về.
Ông nội quản lý Lâm Ngữ Đường rất chặt. Từ khi lên lớp mười hai thì không cho cậu xem ti vi nữa. Thi thoảng xem trộm mấy lần bị ông nội phát hiện ra liền đánh cậu gần chết.
Nhưng lần này không biết ông bị làm sao, phát hiện ra cậu tải phim điệp viên về xong lại chẳng ra tay, chỉ khuyên bảo cậu là đợi thi xong hẵng xem, nếu không sẽ ảnh hưởng tới việc học.
Phải vậy chứ! Có chuyện gì thì bình tĩnh nói, cũng có phải là cậu không nghe lời đâu. Bản thân cậu cũng sắp mười tám tới nơi rồi mà ông cứ hơi tí lại dùng bạo lực, cậu vô cùng coi thường và kháng nghị.
Trước hôm thi một hôm, ông nội đã đi rồi, tuy mấy ngày này ông không ở nhà nhưng Lâm Ngữ Đường cố nhịn đến hôm nay mới mở ti vi ra xem.
Lâm Ngữ Đường im lặng nhìn phần giới thiệu biên tập ở đầu phim, từ trước đến giờ cậu xem phim không hề có thói quen tua nhanh, bởi cậu thấy làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới cảm giác khi thưởng thức bộ phim.
Xem được vài phút, Lâm Ngữ Đường càng lúc càng cảm thấy quái lạ. Cậu vừa lén tải bộ phim về xong thì bị ông nội phát hiện. Cho đến bây giờ, cậu vẫn chưa hề xem qua bộ phim này, nhưng không hiểu sao cảnh tượng trong phim lại khiến người ta có một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Sau khi nhân vật Bourne bị mất trí nhớ được người ta cứu lên từ biển, anh đứng trên boong tàu, hướng ánh nhìn xa xăm về mặt biển phía xa, anh bắt đầu nghi ngờ về cuộc đời, một đoạn nhạc êm ái nhẹ nhàng nổi lên, Lâm Ngữ Đường bỗng nhiên cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới.
Vốn dĩ cậu còn định ngồi dậy tắt ti vi đi, nhưng Lâm Ngữ Đường cảm giác bản thân mình đến chút sức lực mở mắt ra cũng chẳng có.
Hình ảnh trên ti vi tạm dừng ở phân đoạn Bourne đứng trên boong tàu, âm nhạc vẫn tiếp tục vang lên, trong cơn mơ màng, Lâm Ngữ Đường cảm nhận được ông nội đang ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn đối diện với mình.
Ông nội về rồi sao? Lâm Ngữ Đường cảm thấy rất kỳ lạ, dường như bản thân cậu đã ngủ rồi nhưng lại cảm nhận được rằng ý thức còn đang tỉnh táo.
Một ông lão với hàng lông mày hơi điểm bạc ngồi đối diện với Lâm Ngữ Đường, ông ngồi im nhìn cậu chằm chằm.
“Có phải cháu cảm thấy quen lắm không?" Ông nội cười khà.
Lâm Ngữ Đường cảm thấy bản thân mình vừa như đang nhớ lại, lại vừa giống như đang xem phim.
“Ông phải đi đây! Cháu sẽ sớm nhận được tin ông xảy chuyện ngoài ý muốn, nhưng cháu yên tâm nhé, đó chỉ là giả mà thôi!" Ông nội bình thản nói.
“Bây giờ ở bên cạnh cháu tiềm tàng rất nhiều nhân vật vô cùng nguy hiểm. Có thể sẽ có rất nhiều thứ cháu chỉ từng trông thấy trên phim sẽ được dùng với cháu, ví dụ như là máy nghe lén, máy theo dõi. Khi cháu nhận ra bên cạnh mình có điểm gì bất thường thì điều đó chứng tỏ rằng cháu đã ở trong sự kiểm soát của người khác. Tuyệt đối đừng mơ tưởng đi tìm ra đối phương, bởi làm vậy sẽ khiến tình cảnh của cháu trở nên càng nguy hiểm hơn."
“Mục tiêu của họ thực chất là ông, nếu ông còn tiếp tục ở lại bên cạnh cháu thì sẽ đem tới nguy hiểm khó lường cho cháu. Chỉ khi ông thực sự biến mất thì mới có thể di chuyển sự chú ý của bọn họ, đây cũng là cơ hội duy nhất để cháu có thể chạy trốn."
Ông nội tiếp tục nói: “Thế nên cháu phải cẩn thận, cháu phải giả bộ như không biết gì cả, giống như lúc trước khi ông rời xa cháu."
Ông nội ngập ngừng một lúc, dường như đang suy nghĩ tới điều gì đó: “Ông đã sắp xếp xong rồi. Khi cháu tin rằng đây không phải là một giấc mơ thì ông sẽ liên lạc với cháu, cháu hãy để ý tới cô bé ngồi cùng bàn với cháu nhé, có thể ông sẽ liên lạc với cháu qua cô bé ấy đấy!"
Ông nội nói những lời mà Lâm Ngữ Đường nghe chằng hiểu gì cả: “Có những cái có thể cháu không hiểu, nhưng cháu cũng không cần hiểu. Có những chuyện biết càng nhiều lại càng nguy hiểm. Chỉ cần ông không xuất hiện bên cạnh cháu, không liên lạc với cháu nữa thì cháu mới có khả năng quay về được cuộc sống của người bình thường. Trên người cháu được gửi gắm hy vọng của quá nhiều quá nhiều người, hy vọng này chính là để cháu luôn được bình an, vui vẻ! Cái mà cháu cần làm, đó là sống tiếp cho thật tốt!"
“Nhớ kỹ nhé, kể từ bây giờ, cháu không được tin tưởng bất kỳ ai, cháu tuyệt đối không được có bất cứ cảm xúc thừa thãi và hành động bất thường nào!" Ông nội đứng dậy rồi khẽ vẫy tay trước mắt Lâm Ngữ Đường: “Ngủ một giấc thật ngon để bồi bổ tinh thần nhé, cháu còn rất nhiều việc phải làm đấy!"
Lâm Ngữ Đường cảm thấy ý thức của bản thân ngày càng nặng nề, tư thế tay của ông nội biến thành một vòng xoáy khổng lồ nuốt lấy bản thân cậu…
“Ting ting ting…" Tiếng chuông báo thức chói tai không ngừng vang lên, đôi mắt đang lim dim của Lâm Ngữ Đường mở ra. Trời đã sáng tự lúc nào, ti vi lấp loé hình ảnh bảo vệ màn hình màu xanh, cậu đã ngủ trên ghế sô pha cả đêm.
Sao cậu lại vô duyên vô cớ nằm mơ một giấc mơ kỳ quái như vậy chứ? Lẽ nào vì cậu xem phim điệp viên sao? Lâm Ngữ Đường thầm tự hỏi.
Cùng với việc Lâm Ngữ Đường dần dần lớn lên thì cậu cũng dần phát hiện ra ông nội mình có những cái khác biệt với người bình thường.
Kể từ khi cậu bắt đầu hiểu chuyện thì hơi chút là ông nội lại đem theo cậu chuyển nhà, chuyển trường học.
Khi tới một nơi ở mới, sau khi sắp xếp cho cậu ổn thoả thì ông nội lại biến mất một thời gian dài. Lâm Ngữ Đường lớn đến ngần này nhưng có thể nói một nửa thời gian là nhờ hàng xóm nuôi. Hơn mười năm nay, số thời gian ông nội ở bên cạnh cậu không tới một nửa.
Điều này cũng khiến cho Lâm Ngữ Đường tự lập và trưởng thành hơn các bạn cùng trang lứa.
Liệu có phải do mấy hôm nay cậu dùng đến não quá nhiều không mà lại mơ thấy giấc mơ kỳ lạ như vậy chứ?
Lâm Ngữ Đường gắng sức lắc đầu thật mạnh rồi bước vào nhà vệ sinh.
Thay quần áo, làm vệ sinh cá nhân, cùng lắm chỉ mười phút là Lâm Ngữ Đường hoàn thành quy trình từ lúc thức dậy cho đến khi ra khỏi nhà. Cậu đội một chiếc mũ lưỡi trai, mặt đeo lên một chiếc khẩu trang lớn. Đây là kiểu ăn mặc điển hình của Lâm Ngữ Đường. Có lúc thậm chí ngay cả khi lên lớp cậu cũng để như vậy, giáo viên và các bạn học cũng chẳng lấy gì làm lạ nữa, họ cũng cảm thấy vui vẻ vì không cần đối diện trực tiếp với khuôn mặt khiến người ta cảm thấy sợ hãi của Lâm Ngữ Đường.
Tuy đã thi xong nhưng trường vẫn chưa cho nghỉ, hôm nay vẫn phải đi học như bình thường. Lâm Ngữ Đường lên lớp học hai tiết tự học, cậu vẫn như ngày thường, vẫn chơi đùa với các bạn rồi quay sang chọc ghẹo cô bạn Phương Minh Châu ngồi bên cạnh.
Tiết tự học kết thúc, Lâm Ngữ Đường bị Phương Minh Châu đuổi đánh ra khỏi lớp, Phương Minh Châu biết là không đuổi được cậu nên cô chỉ đành nghiến răng nghiến lợi quay về chỗ ngồi. Lâm Ngữ Đường đứng ở hành lang trốn một lúc, nghe thấy tiếng chuông vào lớp xong, cậu đang định quay về lớp học thì đột nhiên có người gọi tên cậu từ phía sau. Cậu quay đầu lại nhìn, thầy Lý – giáo viên chủ nhiệm lớp cùng với hai người mặc trang phục cảnh sát đang bước về phía cậu.
Gì thế này? Phương Minh Châu báo cảnh sát à? Trêu chọc bạn cùng bàn cũng tính là phạm tội sao?
Hai năm trước, Lâm Ngữ Đường mắc phải căn bệnh quái đản này, phần da ở trên mặt và tứ chi dần dần mọc lớp vảy sừng, không biết đã phải đi biết bao nhiêu bệnh viện rồi mà không một bác sĩ nào có thể nói ra được nguyên nhân cụ thể, họ chỉ suy đoán có lẽ là một loại u, cũng thường được biết đến là mụn cóc.
Tay chân thì còn đỡ, chỉ giống như đeo găng tay cao su thôi, không ảnh hưởng tới sinh hoạt bình thường. Nhưng trên mặt lại cực kỳ nghiêm trọng, phải đến chín mươi phần trăm diện tích khuôn mặt đã bị cứng đơ và phù nề, chuyện đơn giản như là cười thôi mà đối với Lâm Ngữ Đường cũng là một việc vô cùng khó khăn.
Cậu cầm điều khiển lên bật ti vi, màn hình hiện lên bản lậu bộ phim “Danh tính của Bourne" mà mấy hôm trước vừa tải về.
Ông nội quản lý Lâm Ngữ Đường rất chặt. Từ khi lên lớp mười hai thì không cho cậu xem ti vi nữa. Thi thoảng xem trộm mấy lần bị ông nội phát hiện ra liền đánh cậu gần chết.
Nhưng lần này không biết ông bị làm sao, phát hiện ra cậu tải phim điệp viên về xong lại chẳng ra tay, chỉ khuyên bảo cậu là đợi thi xong hẵng xem, nếu không sẽ ảnh hưởng tới việc học.
Phải vậy chứ! Có chuyện gì thì bình tĩnh nói, cũng có phải là cậu không nghe lời đâu. Bản thân cậu cũng sắp mười tám tới nơi rồi mà ông cứ hơi tí lại dùng bạo lực, cậu vô cùng coi thường và kháng nghị.
Trước hôm thi một hôm, ông nội đã đi rồi, tuy mấy ngày này ông không ở nhà nhưng Lâm Ngữ Đường cố nhịn đến hôm nay mới mở ti vi ra xem.
Lâm Ngữ Đường im lặng nhìn phần giới thiệu biên tập ở đầu phim, từ trước đến giờ cậu xem phim không hề có thói quen tua nhanh, bởi cậu thấy làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới cảm giác khi thưởng thức bộ phim.
Xem được vài phút, Lâm Ngữ Đường càng lúc càng cảm thấy quái lạ. Cậu vừa lén tải bộ phim về xong thì bị ông nội phát hiện. Cho đến bây giờ, cậu vẫn chưa hề xem qua bộ phim này, nhưng không hiểu sao cảnh tượng trong phim lại khiến người ta có một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Sau khi nhân vật Bourne bị mất trí nhớ được người ta cứu lên từ biển, anh đứng trên boong tàu, hướng ánh nhìn xa xăm về mặt biển phía xa, anh bắt đầu nghi ngờ về cuộc đời, một đoạn nhạc êm ái nhẹ nhàng nổi lên, Lâm Ngữ Đường bỗng nhiên cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới.
Vốn dĩ cậu còn định ngồi dậy tắt ti vi đi, nhưng Lâm Ngữ Đường cảm giác bản thân mình đến chút sức lực mở mắt ra cũng chẳng có.
Hình ảnh trên ti vi tạm dừng ở phân đoạn Bourne đứng trên boong tàu, âm nhạc vẫn tiếp tục vang lên, trong cơn mơ màng, Lâm Ngữ Đường cảm nhận được ông nội đang ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn đối diện với mình.
Ông nội về rồi sao? Lâm Ngữ Đường cảm thấy rất kỳ lạ, dường như bản thân cậu đã ngủ rồi nhưng lại cảm nhận được rằng ý thức còn đang tỉnh táo.
Một ông lão với hàng lông mày hơi điểm bạc ngồi đối diện với Lâm Ngữ Đường, ông ngồi im nhìn cậu chằm chằm.
“Có phải cháu cảm thấy quen lắm không?" Ông nội cười khà.
Lâm Ngữ Đường cảm thấy bản thân mình vừa như đang nhớ lại, lại vừa giống như đang xem phim.
“Ông phải đi đây! Cháu sẽ sớm nhận được tin ông xảy chuyện ngoài ý muốn, nhưng cháu yên tâm nhé, đó chỉ là giả mà thôi!" Ông nội bình thản nói.
“Bây giờ ở bên cạnh cháu tiềm tàng rất nhiều nhân vật vô cùng nguy hiểm. Có thể sẽ có rất nhiều thứ cháu chỉ từng trông thấy trên phim sẽ được dùng với cháu, ví dụ như là máy nghe lén, máy theo dõi. Khi cháu nhận ra bên cạnh mình có điểm gì bất thường thì điều đó chứng tỏ rằng cháu đã ở trong sự kiểm soát của người khác. Tuyệt đối đừng mơ tưởng đi tìm ra đối phương, bởi làm vậy sẽ khiến tình cảnh của cháu trở nên càng nguy hiểm hơn."
“Mục tiêu của họ thực chất là ông, nếu ông còn tiếp tục ở lại bên cạnh cháu thì sẽ đem tới nguy hiểm khó lường cho cháu. Chỉ khi ông thực sự biến mất thì mới có thể di chuyển sự chú ý của bọn họ, đây cũng là cơ hội duy nhất để cháu có thể chạy trốn."
Ông nội tiếp tục nói: “Thế nên cháu phải cẩn thận, cháu phải giả bộ như không biết gì cả, giống như lúc trước khi ông rời xa cháu."
Ông nội ngập ngừng một lúc, dường như đang suy nghĩ tới điều gì đó: “Ông đã sắp xếp xong rồi. Khi cháu tin rằng đây không phải là một giấc mơ thì ông sẽ liên lạc với cháu, cháu hãy để ý tới cô bé ngồi cùng bàn với cháu nhé, có thể ông sẽ liên lạc với cháu qua cô bé ấy đấy!"
Ông nội nói những lời mà Lâm Ngữ Đường nghe chằng hiểu gì cả: “Có những cái có thể cháu không hiểu, nhưng cháu cũng không cần hiểu. Có những chuyện biết càng nhiều lại càng nguy hiểm. Chỉ cần ông không xuất hiện bên cạnh cháu, không liên lạc với cháu nữa thì cháu mới có khả năng quay về được cuộc sống của người bình thường. Trên người cháu được gửi gắm hy vọng của quá nhiều quá nhiều người, hy vọng này chính là để cháu luôn được bình an, vui vẻ! Cái mà cháu cần làm, đó là sống tiếp cho thật tốt!"
“Nhớ kỹ nhé, kể từ bây giờ, cháu không được tin tưởng bất kỳ ai, cháu tuyệt đối không được có bất cứ cảm xúc thừa thãi và hành động bất thường nào!" Ông nội đứng dậy rồi khẽ vẫy tay trước mắt Lâm Ngữ Đường: “Ngủ một giấc thật ngon để bồi bổ tinh thần nhé, cháu còn rất nhiều việc phải làm đấy!"
Lâm Ngữ Đường cảm thấy ý thức của bản thân ngày càng nặng nề, tư thế tay của ông nội biến thành một vòng xoáy khổng lồ nuốt lấy bản thân cậu…
“Ting ting ting…" Tiếng chuông báo thức chói tai không ngừng vang lên, đôi mắt đang lim dim của Lâm Ngữ Đường mở ra. Trời đã sáng tự lúc nào, ti vi lấp loé hình ảnh bảo vệ màn hình màu xanh, cậu đã ngủ trên ghế sô pha cả đêm.
Sao cậu lại vô duyên vô cớ nằm mơ một giấc mơ kỳ quái như vậy chứ? Lẽ nào vì cậu xem phim điệp viên sao? Lâm Ngữ Đường thầm tự hỏi.
Cùng với việc Lâm Ngữ Đường dần dần lớn lên thì cậu cũng dần phát hiện ra ông nội mình có những cái khác biệt với người bình thường.
Kể từ khi cậu bắt đầu hiểu chuyện thì hơi chút là ông nội lại đem theo cậu chuyển nhà, chuyển trường học.
Khi tới một nơi ở mới, sau khi sắp xếp cho cậu ổn thoả thì ông nội lại biến mất một thời gian dài. Lâm Ngữ Đường lớn đến ngần này nhưng có thể nói một nửa thời gian là nhờ hàng xóm nuôi. Hơn mười năm nay, số thời gian ông nội ở bên cạnh cậu không tới một nửa.
Điều này cũng khiến cho Lâm Ngữ Đường tự lập và trưởng thành hơn các bạn cùng trang lứa.
Liệu có phải do mấy hôm nay cậu dùng đến não quá nhiều không mà lại mơ thấy giấc mơ kỳ lạ như vậy chứ?
Lâm Ngữ Đường gắng sức lắc đầu thật mạnh rồi bước vào nhà vệ sinh.
Thay quần áo, làm vệ sinh cá nhân, cùng lắm chỉ mười phút là Lâm Ngữ Đường hoàn thành quy trình từ lúc thức dậy cho đến khi ra khỏi nhà. Cậu đội một chiếc mũ lưỡi trai, mặt đeo lên một chiếc khẩu trang lớn. Đây là kiểu ăn mặc điển hình của Lâm Ngữ Đường. Có lúc thậm chí ngay cả khi lên lớp cậu cũng để như vậy, giáo viên và các bạn học cũng chẳng lấy gì làm lạ nữa, họ cũng cảm thấy vui vẻ vì không cần đối diện trực tiếp với khuôn mặt khiến người ta cảm thấy sợ hãi của Lâm Ngữ Đường.
Tuy đã thi xong nhưng trường vẫn chưa cho nghỉ, hôm nay vẫn phải đi học như bình thường. Lâm Ngữ Đường lên lớp học hai tiết tự học, cậu vẫn như ngày thường, vẫn chơi đùa với các bạn rồi quay sang chọc ghẹo cô bạn Phương Minh Châu ngồi bên cạnh.
Tiết tự học kết thúc, Lâm Ngữ Đường bị Phương Minh Châu đuổi đánh ra khỏi lớp, Phương Minh Châu biết là không đuổi được cậu nên cô chỉ đành nghiến răng nghiến lợi quay về chỗ ngồi. Lâm Ngữ Đường đứng ở hành lang trốn một lúc, nghe thấy tiếng chuông vào lớp xong, cậu đang định quay về lớp học thì đột nhiên có người gọi tên cậu từ phía sau. Cậu quay đầu lại nhìn, thầy Lý – giáo viên chủ nhiệm lớp cùng với hai người mặc trang phục cảnh sát đang bước về phía cậu.
Gì thế này? Phương Minh Châu báo cảnh sát à? Trêu chọc bạn cùng bàn cũng tính là phạm tội sao?
Tác giả :
Nguyệt Tri