Diệp Quải Đông Nam Chi
Chương 65: Nỗi lòng
Từ giữa sườn núi hướng lên trên, đường lại trở nên khó đi.
Còn đường vốn rộng lớn bằng phẳng qua hai khúc quanh cực kỳ mạo hiểm lại trở thnahf sơn đạo hiểm trở, chật hẹp đến cơ hồ chỉ một người có thể đi qua. Hai thuộc hạ của Chương Thừa Hiên một người đi trước dò đường, người còn lại cản phía sau, đem Lưu Trưng cùng Chương Thừa Hiên bảo hộ ở bên trong. Lưu Trưng cũng lười hao tâm tổn sức đi đoán ý nghĩ của Chương Thừa Hiên, dù sao kế hoạch ban đầu của nàng đó là lên núi. Lúc này bất quá là thêm vài người cùng đường, cho nên nàng chính là cúi đầu nhìn rõ đường, chậm rãi hướng lên trên.
Nhưng Chương Thừa Hiên lại nhịn không được.
“Ngươi vì cái gì không hỏi ta tại sao muốn lên núi, tại sao lại buông tha ngươi?"
Lưu Trưng lãnh đạm nói: “Ngươi muốn nói tự nhiên sẽ nói, không muốn nói ta cần gì phải hỏi."
“...."
“Xem ra ngươi là muốn nói?" Lưu Trưng tựa tiếu phi tiếu: “Ta đêy nghe một chút cũng không phiền."
Chương Thừa Hiên có chút bất đắc dĩ, rồi lại vẫn nói: “Nói như thế, phủ chủ cảu ta ở trên núi, cho nên ta liền tính toán lên núi."
“Nga."
Thần sắc Lưu Trưng vẫn không chuyển, vẫn đang chuyên tâm leo núi.
Lưu Trưng đột nhiên nghĩ ra: “Có người làm gì với U Minh phủ?"
Nàng thế nhưng không sớm nghĩ đến điểm này.
Lúc này nghĩ lại, Lưu Trưng càm giác thật sự chỉ có như thế mới hợp tình hợp lý. Nghe khẩu khí của Chương Thừa Hiên, tựa hồ có người chạm vào việc khiến U Minh phủ cực kỳ không hài lòng, mới trêu trọc ra một loạt phiền toái.
Nhưng mà Chương Thừa Hiên vừa nghe xong lời của nàng, sắc mặt đột nhiên lại lạnh lùng: “Diệp cô nương cần gì ở trước mặt ta giả vô tội?"
Lời này thật ra có chút mạc danh kỳ diệu, nhưng cố tình Lưu Trưng lại đột nhiên suy nghĩ cẩn thận.
“Ý của ngươi là... Người chọc tới U Minh phủ là cha ta, Diệp Lâm PHong?"
Chương Thừa Hiên hừ lạnh một tiếng, xem như trả lời.
Lưu Trưng cuối cùng đối chuyện này có hứng thú, lại nhìn Chương Thừa Hiên như vậy, căn bản giống như không tính toán nói tiếp. Như vậy vừa rồi dẫn nàng nói chuyện lại lôi kéo một vòng như vậy, chỉ là vì châm chọc nàng?
Lưu Trưng tức cười.
“Ta thật sự không biết."
Lúc này bọn đã muốn tiếp cận đỉnh núi.
Cả ngày đi núi, cho dù là Chương Thừa cũng có chút thở hổn hển. Lưu Trưng tuy rằng cũng thấy mệt, nhưng vẫn âm thầm điều tức, hy vọng sớm khôi phục một chút. Lúc sau đến đỉnh vạn nhất gặp biến hóa gì, còn có thể có cái mà ứng đối.
Mắt thấy cách đỉnh núi càng ngày càng gần, Chương Thừa Hiên mới dừng bước chân.
“Không phải nơi này."
Lưu Trưng có chút không hiểu là có ý gì?
Chương Thừ Hiên nhìn phương hướng xung quanh, cần thận cảm nhận một phen mới nói: “Là đường kia."
Hướng hắn chỉ là một vách núi, căn bản không có đường.
Nhưng Lưu Trưng cũng cảm giác được.
Cái laoị hàn ý quen thuộc lạnh tới tận xương, đang từ chỗ kia không ngừng cuồn cuồn phả lại đây. May mà Lưu Trưng cả người mặc rất dày, cũng nháy mắt cả người đã bị đông lạnh, nàng hít một hơi thật sâu, vận khởi chân lực chống đỡ. Chương Thừa Hiên tựa hồ cũng chú ý đến phản ứng của nàng, chính là cười lạnh một tiếng: “Ngươi biết công phu của U MInh phủ lại còn có mặt mũi nói thật sự không biết?"
Lưu Trưng cũng sửng sốt: “Công phu của U MInh phủ?"
“Còn muốn giả vờ?" Chương Thừa Hiên nói: “Thiên hạ này trừ bỏ U Minh phủ có thể đem hàn khí luyện hóa thần công phu cho mình sử dụng. ta còn thật sư không biết địa phương khác cũng có. Ngươi đừng nói cho ta là Diệp gia ngươi tự nghĩ ra?"
Lưu Trưng vẫn còn có chút không phục hồi lại tinh thần.
“Ngươi thế nhưng tuyệt không sợ?"
“Ta sợ cái gì?"
Chương Thừa Hiên bị hỏi ngược lại, nhất thời không nói chuyện. Chờ đi một đoạn sau, hắn giống như lại nghĩ đến cái gì giận dữ nói: “U Minh phủ cúng ta không phải như các ngươi suy nghĩ là tà ma ngoại đạo. Chẳng qua con đường võ công bất đồng, tính tình làm việc bất đồng. Cái mà các ngươi gọi là danh môn chính phái lợi dụng cái này để phân chia chính tà, không khỏi rất không biết xầu hổ."
Lưu Trưng nghe xong chỉ nói: “Ta cũng không phải danh môn chính phái, những lời này không cần nói với ta."
“Đều không khác biệt lắm."
Lời của Chương Thừa Hiên có ý đại khái là nói ở trong mắt Trung Nguyên võ lâm, U Minh phủ nhân xem ra đều giống nhau. Mặc kệ là Diệp gia là nhân vật nửa chính nửa tà, hoặc là tứ đại thế gia có chút danh vọng, tất cả đều là 'Danh môn chính phái' 'không biết xấu hổ'. Lời nói thật ra có chút oan uổng, chẳng qua Lưu Trưng cũng lười cãi cọ.
Chương Thừa Hiên lại làm như không quá vừa lòng phản ứng của nàng, lại hỏi một câu: “Vậy ngươi nói xem, U Minh phủ chúng ta có tà đạo hay không?"
Lưu Trưng suy tư một phen.
“Xem như."
“Cái gì mà xem như?" KHảu khí của Chương Thừa Hiên có chút đông cứng.
“Ta cùng người của U Minh phủ có mấy lần giao phong..." Lưu Trưng một bên nhớ lại một bên nói: “Mỗi một lần thấy các ngươi, nếu không phải sát hại người vô tội, thì lại là ức hiếp kẻ yếu, cướp đoạt bảo vật... Mặc dù cái gọi là danh môn chính phái mở võ lâm đại hội, thương nghị đối phó các ngươi, nhưng bọn họ vẫn chưa động thủ. Các ngươi liền đem toàn bộ Cẩm Quỳ sơn trang giết sạch đột sạch. Như vậy có thể tính ra có thể sai sao?"
Chương Thừa Hiên đầu tiên là sửng sốt, lại vẫn biện giải nói: “Không sai, người phương Bắc chúng ta tính tình trời sinh đã là như thế. Thái độ làm người đích xác có chút âm ngoan độc lạt, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không. Chúng ta từ trước đến giờ đều ở phương Bắc ẩn cư, cùng Trung Nguyên chưa bao giờ có phân tranh, vì sao hiện giờ xâm nhập Trưng Nguyên, ra tay ngoan tuyệt không để lối thoát?"
Nàng thật không ngờ công phu kỳ quái trên người mình thế nhưng lại giống với U Minh phủ. Nhưng nàng căn bản là không hịc công phu của U Minh phủ, đến tột cùng lại mạc dnah kỳ diệu...
Lúc ban đầu tựa hồ Thượng Quan Sách Vân lấy kiếm đâm nàng bị thương.
“Ta nghĩ ngươi hiểu lầm, chọc U Minh phủ các ngươi... Thật sự không phải là Diệp gia.'
Lưu Trưng nói xoay chuyển quá nhanh, chương Thừa Hiên có chút không kịp phản ứng: “Cái gì?"
“Nàng nói không phải Diệp gia! Tiểu bạch kiểm ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?"
Vách vực trước mặt, đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ của nữ tử.
Thanh âm này đối với Lưu Trưng mà nói thâtk hết sức quen thuộc.
Nàng ngẩng đầu lên, quả thật thấy một nữ nhân mặc váy đỏ bừng, khoác áo choàng đỏ thẫm. Nữ nhân kia đang đứng ở huyền nhai cười dài cúi đầu nhìn các nàng.
“Uy ngươi cũng đi quá chậm, ta nói một tháng. Ngươi thật sự liền đến cuối hạn một tháng." Nữ nhân đem toàn bộ ba người còn lại coi như không tồn tại, chỉ nói chuyện với một mình Lưu Trưng. Nhưng nói đến chỗ này, dường như nàng lại nghĩ đến cái gì, nhìn nhìn bốn phía: “a? Tiểu Nhã Nhã không tới sao? Nên sẽ không... Ngươi như thế nào ngay cả sự đồng ý của Nam Cung gia cũng không được? Công phu không có hảo hảo học sao?"
Chương Thừa Hiên tức giận không nhẹ, thét hỏi lại: “Ngươi là ai?"
“Không cho phép ngươi nói, ngươi trước hết câm miệng đi." Nư nhân không kiên nhẫn phất phất tay, lại hỏi Lưu Trưng: “Rốt cuộc sao lại thế này?"
“Vốn là đến đây, nhưng..." Lưu Trưng liếc mắt nhìn Chương Thừa Hiên một cái: “Bị tuyết lang của hắn gây thương tích, xuống núi rồi."
“Cái gì?" Nữ nhân mở to hai mắt nhìn, nghĩ nghĩ lại ném một dây thừng đi xuống: “Ngươi đi lên trước, ta tự mình thu thập hắn một chút!"
Nghe xong những lời này, Lưu Trưng thế nhưng cảm thấy gánh nặng trong lòng được bỏ xuống, từ khi Nam Cung Nhã bị thương về sau, áp lực trong lòng nàng giống như mây đen lập tức tiêu tán hơn phân nửa.
Từ trước, Lưu Trưng tổng cảm thấy nữ nhân trước mặt có chút phiền.
Nhưng lúc này...
Lưu Trưng thế nhưng cảm thấy nàng cũng có vài phần đáng yêu.
Dây thừng ném xuống dưới, Lưu Trưng đưa tay ra đón. Nhưng Chương Thừa Hiên ở một bên lại nhanh hơn, cướp trước một bước, bắt được đầu dây. Nữ nhân ở trên dĩ nhiên là không thuận theo. Tay trái vung lên, phốc phốc vài tiếng, đánh vào mấy chỗ đại huyệt trên người Chương Thừa Hiên, làm tay hắn tê dại như nhũn ra, dây thừng tự nhiên không cầm được. Nhưng hai người thủ hạ của hắn cũng không phải đèn cạn dầu, đều tụ hướng đến bên này đánh tới. Nhưng dưới chân Lưu Trưng cũng đã bước vài bước, trong lúc chỉ mành treo chuông hết sức khó khăn cũng đã nắm được dây thừng.
Vừa chạm tay vào, Lưu Trưng liền nhận ra, dây thừng là được buộc ở một chỗ khác.
Nói cách khác, dây thừng không phải ở trong tay nữ nhân kia, mà là được buộc ở một chỗ nào đó trên đỉnh núi. Lưu Trưng cảm thấy sinh nghi, nhưng cũng không có nghĩ nhiều, chỉ là vận khởi nội lực đi hướng lên trên.
Về phần ba người kia ở phía sau, đều không ngừng có ly hoa châu bay ra ngăn cản.
Lưu Trưng vừa đi lên vừa thu dây. Đợi đến khi nàng rốt cuộc lên đỉnh núi là lúc dây thừng cũng thu xong rồi. Một đầu khác quả thực là được buộc vào ở trên một tảng đá lớn.
Nữ nhân thấy nàng đã muốn lên đến trên, liền ngừng tay, nghĩ nghĩ lại nói: “Ta xuống lần nữa đi..."
“Ngươi chỉ sử dụng được một tay, còn muốn đi xuống giáo huân người ư?"
Lưu Trưng đột nhiên lạnh giọng chặt đứt lời nàng.
“Ngươi... ngươi đã nhìn ra?"
Tay phải của nữ nhân mềm nhũn vô lực để bên người, giấu ở trong tay áo. Toàn bộ quá trình đều không lấy ra sử dụng. Ly hoa châu mà nàng hay dùng nhất cũng chỉ dùng tay trái để bắn ra.
“Sao lại thế này?"!"!"
“Cái này... Cũng không có gì." Nàng nói cực kỳ có lệ. Ngẫm lại cảm thấy không thể đi xuống đem tiểu bạch kiểm kia giáo huấn một chút, thật sự có chút không cam lòng. vì thế quay đầu lại hướng Chương Thừa Hiên nói: “Tiểu bạch kiểm, ta gọi là Hoa cô. Nhớ kỹ, lầm tới còn để cho ta thấy ngươi, gặp một lần đánh một lần. Hừ."
Lưu Trưng nghe xong, vừa buồn cười lại vừa tức giận.
Lưu Trưng liền đem những lời của Chương Thừa Hiên thuật lại một lần. Lại nhắc tới chuyện chính mình gặp được trên đường, Nhưng vừa mới nói đến lần đầu tiên nàng bị người của U Minh phủ gây thương tích trucngs hàn độc, Hoa cô chột không kiên nhân: “Quên đi, vẫn là không cần nói tới. Nghe quá mệt người. Dù sao ngươi hiểu là được. Những chuyện phức tạp này vẫn là giao cho ngươi cũng cha ngươi suy nghĩ đi, để cho ta tranh thu cái một..."
Lưu Trưng thật sự bất đắc dĩ: “Không phải là ngươi muốn hỏi sao?"
“Cái này... Trên núi nhàm chán như vậy, dù sao cũng là tìm chút chuyện để nói thôi." Hoa cô trừng mắt liếc nhìn nàng một cái: “Nói chuyện này phí đầu óc lại không có ý nghĩa gì! Không bằng... Ngươi nói cho ta một chút chuyện của ngươi cùng tiểu Nhã Nhã đi."
Chuyện của nàng cùng Nam Cung Nhã?
Lưu Trưng lại ngẫn ngơ.
Nàng đột nhiện phát hiện. Chuyện khác nàng đều có thể lý giải rõ ràng, mạch lạc. Có thể từng bước phân tích thấu hiểu, cũng có thể nói cho người khác hiểu được rõ ràng. Nhưng cố tình chỉ có đoạn tình cảm này nàng lại không biết nói bắt đầu từ đâu, cũng hiểu là căn bản không có biện pháp miêu tả ra.
Nàng chỉ biết là, nhắc tới người này liền có một loại cảm giác kỳ diệu vửa chua xót vừa ngọt ngào lấp đầy trong lòng. Vừa làm cho người ta khó chịu lại vừa làm cho người ta quyến luyến không tha. Thật giống như....
Nàng nghĩ muốn đưa tay ra, lại phát hiện không thể thu tay lại.
Nàng muốn nói chút gì đó, lại phát hiện cái gì cũng không nói nên lời.
Lúc trước chỉ là cố gắng ép chính mình, đè nặng bản thân không được nghĩ đến. Hiên tại nghĩ đến rồi, Lưu Trưng liền cũng không nhịn được trở nên lo lắng.
Nam Cung Nhã...
Hiện tại có ổn không? Lúc này ở nơi nào? Còn có thể chờ nàng hay không?
Hoa cô tự nhiên là không biết nỗi lòng của nàng. Thấy nàng không nóim lời nào, Hoa cô lại nói: “Nói đến tiểu Nhã Nhã, thật là một cô nương vừa đáng yêu vừa hảo ngoạn (dễ trêu trọc). Ta thực sự có chút tiếc nuối như thế nào lại cô tình sinh ra một nữ nhân như ngươi. Nếu ngươi là nhi tử (Con trai) thì tốt rồi. Có thể quang minh chính đại cưới nàng. Nàng liền thành con dâu của ta... Chậc chậc."
Lưu Trưng phục hồi lại tinh thần. Đột nhiên nhớ tới chuyện của Nam Cung Phong cùng Nam Cung Tụng.
“Người của Nam Cung gia đã biết ta là nữ tử."
“A?" Hoa cô ngân người: “Vậy bọn hắn... Bọn hắn còn nguyện ý để cho các ngươi cùng một chỗ không?"
“Tự nhiên là không nguyện ý."
Lưu Trưng thở dài.
“Nhưng... Mặc dù ta không phải là nam tử. Ta cũng muốn cùng nàng cùng một chỗ."
Còn đường vốn rộng lớn bằng phẳng qua hai khúc quanh cực kỳ mạo hiểm lại trở thnahf sơn đạo hiểm trở, chật hẹp đến cơ hồ chỉ một người có thể đi qua. Hai thuộc hạ của Chương Thừa Hiên một người đi trước dò đường, người còn lại cản phía sau, đem Lưu Trưng cùng Chương Thừa Hiên bảo hộ ở bên trong. Lưu Trưng cũng lười hao tâm tổn sức đi đoán ý nghĩ của Chương Thừa Hiên, dù sao kế hoạch ban đầu của nàng đó là lên núi. Lúc này bất quá là thêm vài người cùng đường, cho nên nàng chính là cúi đầu nhìn rõ đường, chậm rãi hướng lên trên.
Nhưng Chương Thừa Hiên lại nhịn không được.
“Ngươi vì cái gì không hỏi ta tại sao muốn lên núi, tại sao lại buông tha ngươi?"
Lưu Trưng lãnh đạm nói: “Ngươi muốn nói tự nhiên sẽ nói, không muốn nói ta cần gì phải hỏi."
“...."
“Xem ra ngươi là muốn nói?" Lưu Trưng tựa tiếu phi tiếu: “Ta đêy nghe một chút cũng không phiền."
Chương Thừa Hiên có chút bất đắc dĩ, rồi lại vẫn nói: “Nói như thế, phủ chủ cảu ta ở trên núi, cho nên ta liền tính toán lên núi."
“Nga."
Thần sắc Lưu Trưng vẫn không chuyển, vẫn đang chuyên tâm leo núi.
Lưu Trưng đột nhiên nghĩ ra: “Có người làm gì với U Minh phủ?"
Nàng thế nhưng không sớm nghĩ đến điểm này.
Lúc này nghĩ lại, Lưu Trưng càm giác thật sự chỉ có như thế mới hợp tình hợp lý. Nghe khẩu khí của Chương Thừa Hiên, tựa hồ có người chạm vào việc khiến U Minh phủ cực kỳ không hài lòng, mới trêu trọc ra một loạt phiền toái.
Nhưng mà Chương Thừa Hiên vừa nghe xong lời của nàng, sắc mặt đột nhiên lại lạnh lùng: “Diệp cô nương cần gì ở trước mặt ta giả vô tội?"
Lời này thật ra có chút mạc danh kỳ diệu, nhưng cố tình Lưu Trưng lại đột nhiên suy nghĩ cẩn thận.
“Ý của ngươi là... Người chọc tới U Minh phủ là cha ta, Diệp Lâm PHong?"
Chương Thừa Hiên hừ lạnh một tiếng, xem như trả lời.
Lưu Trưng cuối cùng đối chuyện này có hứng thú, lại nhìn Chương Thừa Hiên như vậy, căn bản giống như không tính toán nói tiếp. Như vậy vừa rồi dẫn nàng nói chuyện lại lôi kéo một vòng như vậy, chỉ là vì châm chọc nàng?
Lưu Trưng tức cười.
“Ta thật sự không biết."
Lúc này bọn đã muốn tiếp cận đỉnh núi.
Cả ngày đi núi, cho dù là Chương Thừa cũng có chút thở hổn hển. Lưu Trưng tuy rằng cũng thấy mệt, nhưng vẫn âm thầm điều tức, hy vọng sớm khôi phục một chút. Lúc sau đến đỉnh vạn nhất gặp biến hóa gì, còn có thể có cái mà ứng đối.
Mắt thấy cách đỉnh núi càng ngày càng gần, Chương Thừa Hiên mới dừng bước chân.
“Không phải nơi này."
Lưu Trưng có chút không hiểu là có ý gì?
Chương Thừ Hiên nhìn phương hướng xung quanh, cần thận cảm nhận một phen mới nói: “Là đường kia."
Hướng hắn chỉ là một vách núi, căn bản không có đường.
Nhưng Lưu Trưng cũng cảm giác được.
Cái laoị hàn ý quen thuộc lạnh tới tận xương, đang từ chỗ kia không ngừng cuồn cuồn phả lại đây. May mà Lưu Trưng cả người mặc rất dày, cũng nháy mắt cả người đã bị đông lạnh, nàng hít một hơi thật sâu, vận khởi chân lực chống đỡ. Chương Thừa Hiên tựa hồ cũng chú ý đến phản ứng của nàng, chính là cười lạnh một tiếng: “Ngươi biết công phu của U MInh phủ lại còn có mặt mũi nói thật sự không biết?"
Lưu Trưng cũng sửng sốt: “Công phu của U MInh phủ?"
“Còn muốn giả vờ?" Chương Thừa Hiên nói: “Thiên hạ này trừ bỏ U Minh phủ có thể đem hàn khí luyện hóa thần công phu cho mình sử dụng. ta còn thật sư không biết địa phương khác cũng có. Ngươi đừng nói cho ta là Diệp gia ngươi tự nghĩ ra?"
Lưu Trưng vẫn còn có chút không phục hồi lại tinh thần.
“Ngươi thế nhưng tuyệt không sợ?"
“Ta sợ cái gì?"
Chương Thừa Hiên bị hỏi ngược lại, nhất thời không nói chuyện. Chờ đi một đoạn sau, hắn giống như lại nghĩ đến cái gì giận dữ nói: “U Minh phủ cúng ta không phải như các ngươi suy nghĩ là tà ma ngoại đạo. Chẳng qua con đường võ công bất đồng, tính tình làm việc bất đồng. Cái mà các ngươi gọi là danh môn chính phái lợi dụng cái này để phân chia chính tà, không khỏi rất không biết xầu hổ."
Lưu Trưng nghe xong chỉ nói: “Ta cũng không phải danh môn chính phái, những lời này không cần nói với ta."
“Đều không khác biệt lắm."
Lời của Chương Thừa Hiên có ý đại khái là nói ở trong mắt Trung Nguyên võ lâm, U Minh phủ nhân xem ra đều giống nhau. Mặc kệ là Diệp gia là nhân vật nửa chính nửa tà, hoặc là tứ đại thế gia có chút danh vọng, tất cả đều là 'Danh môn chính phái' 'không biết xấu hổ'. Lời nói thật ra có chút oan uổng, chẳng qua Lưu Trưng cũng lười cãi cọ.
Chương Thừa Hiên lại làm như không quá vừa lòng phản ứng của nàng, lại hỏi một câu: “Vậy ngươi nói xem, U Minh phủ chúng ta có tà đạo hay không?"
Lưu Trưng suy tư một phen.
“Xem như."
“Cái gì mà xem như?" KHảu khí của Chương Thừa Hiên có chút đông cứng.
“Ta cùng người của U Minh phủ có mấy lần giao phong..." Lưu Trưng một bên nhớ lại một bên nói: “Mỗi một lần thấy các ngươi, nếu không phải sát hại người vô tội, thì lại là ức hiếp kẻ yếu, cướp đoạt bảo vật... Mặc dù cái gọi là danh môn chính phái mở võ lâm đại hội, thương nghị đối phó các ngươi, nhưng bọn họ vẫn chưa động thủ. Các ngươi liền đem toàn bộ Cẩm Quỳ sơn trang giết sạch đột sạch. Như vậy có thể tính ra có thể sai sao?"
Chương Thừa Hiên đầu tiên là sửng sốt, lại vẫn biện giải nói: “Không sai, người phương Bắc chúng ta tính tình trời sinh đã là như thế. Thái độ làm người đích xác có chút âm ngoan độc lạt, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không. Chúng ta từ trước đến giờ đều ở phương Bắc ẩn cư, cùng Trung Nguyên chưa bao giờ có phân tranh, vì sao hiện giờ xâm nhập Trưng Nguyên, ra tay ngoan tuyệt không để lối thoát?"
Nàng thật không ngờ công phu kỳ quái trên người mình thế nhưng lại giống với U Minh phủ. Nhưng nàng căn bản là không hịc công phu của U Minh phủ, đến tột cùng lại mạc dnah kỳ diệu...
Lúc ban đầu tựa hồ Thượng Quan Sách Vân lấy kiếm đâm nàng bị thương.
“Ta nghĩ ngươi hiểu lầm, chọc U Minh phủ các ngươi... Thật sự không phải là Diệp gia.'
Lưu Trưng nói xoay chuyển quá nhanh, chương Thừa Hiên có chút không kịp phản ứng: “Cái gì?"
“Nàng nói không phải Diệp gia! Tiểu bạch kiểm ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?"
Vách vực trước mặt, đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ của nữ tử.
Thanh âm này đối với Lưu Trưng mà nói thâtk hết sức quen thuộc.
Nàng ngẩng đầu lên, quả thật thấy một nữ nhân mặc váy đỏ bừng, khoác áo choàng đỏ thẫm. Nữ nhân kia đang đứng ở huyền nhai cười dài cúi đầu nhìn các nàng.
“Uy ngươi cũng đi quá chậm, ta nói một tháng. Ngươi thật sự liền đến cuối hạn một tháng." Nữ nhân đem toàn bộ ba người còn lại coi như không tồn tại, chỉ nói chuyện với một mình Lưu Trưng. Nhưng nói đến chỗ này, dường như nàng lại nghĩ đến cái gì, nhìn nhìn bốn phía: “a? Tiểu Nhã Nhã không tới sao? Nên sẽ không... Ngươi như thế nào ngay cả sự đồng ý của Nam Cung gia cũng không được? Công phu không có hảo hảo học sao?"
Chương Thừa Hiên tức giận không nhẹ, thét hỏi lại: “Ngươi là ai?"
“Không cho phép ngươi nói, ngươi trước hết câm miệng đi." Nư nhân không kiên nhẫn phất phất tay, lại hỏi Lưu Trưng: “Rốt cuộc sao lại thế này?"
“Vốn là đến đây, nhưng..." Lưu Trưng liếc mắt nhìn Chương Thừa Hiên một cái: “Bị tuyết lang của hắn gây thương tích, xuống núi rồi."
“Cái gì?" Nữ nhân mở to hai mắt nhìn, nghĩ nghĩ lại ném một dây thừng đi xuống: “Ngươi đi lên trước, ta tự mình thu thập hắn một chút!"
Nghe xong những lời này, Lưu Trưng thế nhưng cảm thấy gánh nặng trong lòng được bỏ xuống, từ khi Nam Cung Nhã bị thương về sau, áp lực trong lòng nàng giống như mây đen lập tức tiêu tán hơn phân nửa.
Từ trước, Lưu Trưng tổng cảm thấy nữ nhân trước mặt có chút phiền.
Nhưng lúc này...
Lưu Trưng thế nhưng cảm thấy nàng cũng có vài phần đáng yêu.
Dây thừng ném xuống dưới, Lưu Trưng đưa tay ra đón. Nhưng Chương Thừa Hiên ở một bên lại nhanh hơn, cướp trước một bước, bắt được đầu dây. Nữ nhân ở trên dĩ nhiên là không thuận theo. Tay trái vung lên, phốc phốc vài tiếng, đánh vào mấy chỗ đại huyệt trên người Chương Thừa Hiên, làm tay hắn tê dại như nhũn ra, dây thừng tự nhiên không cầm được. Nhưng hai người thủ hạ của hắn cũng không phải đèn cạn dầu, đều tụ hướng đến bên này đánh tới. Nhưng dưới chân Lưu Trưng cũng đã bước vài bước, trong lúc chỉ mành treo chuông hết sức khó khăn cũng đã nắm được dây thừng.
Vừa chạm tay vào, Lưu Trưng liền nhận ra, dây thừng là được buộc ở một chỗ khác.
Nói cách khác, dây thừng không phải ở trong tay nữ nhân kia, mà là được buộc ở một chỗ nào đó trên đỉnh núi. Lưu Trưng cảm thấy sinh nghi, nhưng cũng không có nghĩ nhiều, chỉ là vận khởi nội lực đi hướng lên trên.
Về phần ba người kia ở phía sau, đều không ngừng có ly hoa châu bay ra ngăn cản.
Lưu Trưng vừa đi lên vừa thu dây. Đợi đến khi nàng rốt cuộc lên đỉnh núi là lúc dây thừng cũng thu xong rồi. Một đầu khác quả thực là được buộc vào ở trên một tảng đá lớn.
Nữ nhân thấy nàng đã muốn lên đến trên, liền ngừng tay, nghĩ nghĩ lại nói: “Ta xuống lần nữa đi..."
“Ngươi chỉ sử dụng được một tay, còn muốn đi xuống giáo huân người ư?"
Lưu Trưng đột nhiên lạnh giọng chặt đứt lời nàng.
“Ngươi... ngươi đã nhìn ra?"
Tay phải của nữ nhân mềm nhũn vô lực để bên người, giấu ở trong tay áo. Toàn bộ quá trình đều không lấy ra sử dụng. Ly hoa châu mà nàng hay dùng nhất cũng chỉ dùng tay trái để bắn ra.
“Sao lại thế này?"!"!"
“Cái này... Cũng không có gì." Nàng nói cực kỳ có lệ. Ngẫm lại cảm thấy không thể đi xuống đem tiểu bạch kiểm kia giáo huấn một chút, thật sự có chút không cam lòng. vì thế quay đầu lại hướng Chương Thừa Hiên nói: “Tiểu bạch kiểm, ta gọi là Hoa cô. Nhớ kỹ, lầm tới còn để cho ta thấy ngươi, gặp một lần đánh một lần. Hừ."
Lưu Trưng nghe xong, vừa buồn cười lại vừa tức giận.
Lưu Trưng liền đem những lời của Chương Thừa Hiên thuật lại một lần. Lại nhắc tới chuyện chính mình gặp được trên đường, Nhưng vừa mới nói đến lần đầu tiên nàng bị người của U Minh phủ gây thương tích trucngs hàn độc, Hoa cô chột không kiên nhân: “Quên đi, vẫn là không cần nói tới. Nghe quá mệt người. Dù sao ngươi hiểu là được. Những chuyện phức tạp này vẫn là giao cho ngươi cũng cha ngươi suy nghĩ đi, để cho ta tranh thu cái một..."
Lưu Trưng thật sự bất đắc dĩ: “Không phải là ngươi muốn hỏi sao?"
“Cái này... Trên núi nhàm chán như vậy, dù sao cũng là tìm chút chuyện để nói thôi." Hoa cô trừng mắt liếc nhìn nàng một cái: “Nói chuyện này phí đầu óc lại không có ý nghĩa gì! Không bằng... Ngươi nói cho ta một chút chuyện của ngươi cùng tiểu Nhã Nhã đi."
Chuyện của nàng cùng Nam Cung Nhã?
Lưu Trưng lại ngẫn ngơ.
Nàng đột nhiện phát hiện. Chuyện khác nàng đều có thể lý giải rõ ràng, mạch lạc. Có thể từng bước phân tích thấu hiểu, cũng có thể nói cho người khác hiểu được rõ ràng. Nhưng cố tình chỉ có đoạn tình cảm này nàng lại không biết nói bắt đầu từ đâu, cũng hiểu là căn bản không có biện pháp miêu tả ra.
Nàng chỉ biết là, nhắc tới người này liền có một loại cảm giác kỳ diệu vửa chua xót vừa ngọt ngào lấp đầy trong lòng. Vừa làm cho người ta khó chịu lại vừa làm cho người ta quyến luyến không tha. Thật giống như....
Nàng nghĩ muốn đưa tay ra, lại phát hiện không thể thu tay lại.
Nàng muốn nói chút gì đó, lại phát hiện cái gì cũng không nói nên lời.
Lúc trước chỉ là cố gắng ép chính mình, đè nặng bản thân không được nghĩ đến. Hiên tại nghĩ đến rồi, Lưu Trưng liền cũng không nhịn được trở nên lo lắng.
Nam Cung Nhã...
Hiện tại có ổn không? Lúc này ở nơi nào? Còn có thể chờ nàng hay không?
Hoa cô tự nhiên là không biết nỗi lòng của nàng. Thấy nàng không nóim lời nào, Hoa cô lại nói: “Nói đến tiểu Nhã Nhã, thật là một cô nương vừa đáng yêu vừa hảo ngoạn (dễ trêu trọc). Ta thực sự có chút tiếc nuối như thế nào lại cô tình sinh ra một nữ nhân như ngươi. Nếu ngươi là nhi tử (Con trai) thì tốt rồi. Có thể quang minh chính đại cưới nàng. Nàng liền thành con dâu của ta... Chậc chậc."
Lưu Trưng phục hồi lại tinh thần. Đột nhiên nhớ tới chuyện của Nam Cung Phong cùng Nam Cung Tụng.
“Người của Nam Cung gia đã biết ta là nữ tử."
“A?" Hoa cô ngân người: “Vậy bọn hắn... Bọn hắn còn nguyện ý để cho các ngươi cùng một chỗ không?"
“Tự nhiên là không nguyện ý."
Lưu Trưng thở dài.
“Nhưng... Mặc dù ta không phải là nam tử. Ta cũng muốn cùng nàng cùng một chỗ."
Tác giả :
Phù Noãn