Diệp Quải Đông Nam Chi
Chương 40: Tình mê
Nam Cung Nhã lần nữa quay lại Vân Cẩm thành. Chẳng qua lúc này nàng là về cùng Lưu Trưng.
Lưu Trưng dọc đường đi vẫn không nói một câu, sắc mặt cũng không tốt lắm. Lúc vào thành tìm khách điếm, liền phân phó cho người ta múc nước đi lên rửa mặt chải đầu. Lưu Trưng ở trong căn miếu hoang đã ba ngày, chiếu theo tính thích sạch sẽ của nàng, cau mày đi tắm rửa cũng không có gì là kỳ quái.
Nhưng tới bây giờ Nam Cung Nhã cũng chưa thấy Lưu Trưng có biểu hiện ủ dột như bây giờ.
Lúc trước, lúc hai người ở chung, tuy rằng đại đa số thời điểm, vẻ mặt của Lưu Trưng đều không chút thay đổi, thậm chí còn thập phần lãnh đạm, nhưng ngẫu nhiên cũng nhìn ra trong ánh mắt của nàng một chút cảm xúc khác. Cho nên Nam Cung Nhã thực thích nhìn ánh mắt của Lưu Trưng, hoặc là nói chính xác hơn chính là, thực thích tìm kiếm sự ôn nhu hoặc là lưu luyến trong ánh mắt của nàng.
Chính là giờ phút này, tại bên trong đôi mắt kia, cái gì nàng cũng không thấy.
Lưu Trưng bỏ ra áo khoác, hơi có vẻ mệt mỏi thở dài, liền đi ra phía sau bình phong.
Nam Cung Nhã ngồi ở một bên, mơ hồ có thể nhìn xuyên qua bình phong thấy được một bóng dáng mơ mơ hồ hồ. Nhìn bóng dáng kia tháo thắt lưng cởi áo. Lại nhìn bóng dáng kia bước vào trong bồn tắm...
Rất nhanh nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, Ở trong căn phòng tĩnh lặng lại có chút áp lực này có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Tâm của Nam Cung Nhã cũng theo tiếng nước lúc lên lúc xuống.
Rốt cuộc...
Nàng có phải vẫn còn đang tức giận không?
Chính mình rõ ràng đã nói không có ly khai nàng nửa bước, nhưng cuối cùng chẳng những vẫn rời đi, lại vẫn là đi cùng Thượng Quan Sách Vân. Nam Cung Nhã nghĩ ngợi, nếu mình là Lưu Trưng, vậy không tức giận không được. Suy bụng ta ra bụng người, tựa hồ,... nàng tức giận cũng là phải làm. Mà loại tình huống này, căn bản là nàng không có lựa chọn khác a!
Nam Cung Nhã nhất thời áy náy, nhất thời ủy khuất, cân nhắc một lúc lâu, thế nhưng vẫn không biết làm như thế nào.
Mà tiếng nước sau bình phong cũng đã ngừng lại.
Nam Cung Nhã khẩn trương liền đứng bật dậy.
Dứt khoát...
Hoặc là không làm, đã làm phải làm cho đến cùng. Trực tiếp đi tìm Lưu Trưng giải thích rõ ràng. Mặc kệ Lưu Trưng là muốn mắng, muốn đánh nàng. Nàng đều chấp nhận! Chỉ cần Lưu Trưng không giận nữa, không còn coi nàng như không tồn tại là được rồi....
Nam Cung Nhã quyết định tốt, liền trực tiếp chạy tới sau bình phong.
“Lưu Trưng..."
Nhưng Nam Cung Nhã như thế nào cũng không dự đoán được, vừa vọt vào đập vào mắt chính là ----------
Toàn thân trắng nõn, tóc ướt còn đang chảy nước xuống.
Oánh nhuận sinh quang ( Trắng bóng như phát sáng), đẹp không sao tả xiết...
Nam Cung Nhã choáng váng.
Rầm một tiếng, cảnh xuân kiều diễm đã bị quần áo trắng che đậy lại.
“Làm sao vậy?"
Nam Cung Nhã chớp chớp ánh mắt, thật vất vả đem suy nghĩ tán loạn kéo trở về. Giương mắt lên thấy Lưu Trưng đang nhíu chặt mi, sắc mặt nặng nề, quanh thân đều lộ ra một cỗ hàn khí.. đáng sợ.
Nam Cung Nhã nuốt nước bọt, lui lại từng bước.
“Không,... Không có gì."
“Ta đi ra ngoài một chuyến." Lưu Trưng rút một chiếc áo khoác người sạch sẽ phủ ra ngoài, cầm theo Lăng Vân kiếm đi ra ngoài. Đi tới cửa lại thoáng dừng bước: “Ngươi rửa mặt chải đầu xong ở ngay trong phòng nghỉ tạm đi."
“Nga..."
Cánh cửa mở cạch một tiếng, lại cạch một tiếng đã bị khép lại.
Nam Cung Nhã đứng ngẩn người nhìn thoáng qua chiếc gương đồng được bày ở đối diện. Bên trong gương là một nữ tử đầu tóc rối bù, quần áo đầy nếp nhăn, trông bẩn thỉu, còn ủ rũ, không có chỗ nào đáng yêu.
Khó trách Lưu Trưng sinh ghét, chính nàng cũng.. nhìn không được.
Nhưng tới lúc này, trong lòng Nam Cung Nhã cũng lại sinh ra chút phản nghịch. Có gì đặc biệt hơn người đấy! Ai muốn ngoan ngoãn rửa mặt chải đầu rồi ở trong phòng nghỉ tạm! Nàng liền muốn lộn xộn như vậy đi ra ngoài thì làm sao, dù sao...
Dù sao cũng không ai nhìn nàng. Nàng cũng không thèm để cho người khác xem!
Nàng nghĩ như vậy, liền cầm chút bạc vụn, đẩy của phòng, vui vẻ chạy ra ngoài.
Nam Cung Nhã lớn như vậy, nhưng chưa từng lôi thôi chật vật, không hề có hình tượng chạy trên phố. Lúc này thấy người qua đường lộ ra vẻ kinh nghi hoặc là chán ghét đối với nàng, Nam Cung Nhã cảm thấy thật thú vị, cùng mới mẻ. Nhưng dù sao Vân Cẩm thành không lớn, mấy hôm trước nàng cơ hồ đã đi dạo hết toàn bộ. Đi bất quá được nửa canh giờ, Nam Cung Nhã đã cảm thấy có chút nhàm chán.
Cũng không biết Lưu Trưng, nàng....
Nam Cung Nhã thở dài, rốt cuộc ý thức được mình nổi điên cũng được, làm bộ vui vẻ cũng được, đều không có biện pháp bỏ đi tích tụ ở trong lòng.
Vẫn là không nhịn được đầy mặt u sầu, than thở...
“Ai nha, đây là tiểu nương tử nhà ai, mau tránh đường một chút!"
Phía sau có người cao giọng hô to.
Nam Cung Nhã quay đầu trở lại, phát hiện phía sau là một hoa điếm (cửa hàng bán hoa), mà chính mình đang đứng ở giữa cửa hàng nhà người ta. Người nói chính là lão bản nương đang đứng ở bên ngoài cửa. Nàng liên tục nói: “Thật có lỗi." rồi nhanh chóng tránh ra.
Lão bản nương của hoa điếm hơn ba mươi tuổi, diện mạo tuy rằng bình thường, nhưng dáng người rất hảo, ăn mặc lại thật sự tit mỉ xinh đẹp, thật sự lộ ra vài phần phong tư. Mới vừa rồi lão bản nương đang bày hoa, không chú ỹ nhìn Nam Cung Nhã, chờ nàng ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy đã bị hoảng sợ: “Vị tiểu nương tử này, ngươi đây là... Đây là làm sao vậy? Chính là gặp phải chuyện khó khăn gì? Không phải là cướp chứ?"
Một ngày hôm nay, Nam Cung Nhã bị đè nén, lúc này bị người quan tâm, trong lòng lại càng thêm ủy khuất. Chưa mở miệng, nước mắt đã chảy ra.
“Ai nha, đừng khóc đừng khóc. Nói đi có chuyện gì vậy, thím nghĩ biện pháp cho ngươi a..."
Lão bản nương của hoa điếm nhưng là một người nhiệt tình, vừa nói, vừa lấy khăn tay đưa cho Nam Cung Nhã lau nước mắt.
Nam Cung Nhã thút tha thút thít một lâu mới suy nghĩ rõ ràng, ở trong đầu tìm từ, mới nói: “ Ta...Tướng công của ta... Giận ta, không để ý đến ta...."
“A?" Lão bản nương của hoa điếm thoạt nhìn rất là giật mình, ngẩn người, một lúc sau mới cười rộ lên: “Thím còn tưởng là chuyện gì đâu, nguyên lai là vì chuyện này."
“Vậy... Vậy còn không..." Nam Cung Nhã tỏ vẻ bất mãn.
“Ai, đứa nhỏ này... Hắc hắc, cho là ta nhiều chuyện vậy." Lão bản nương cười càng to hơn: “Phu thê mà, nhà ai chẳng đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa? Có thể có thù gì không bỏ qua được a? Nếu ngươi thật sự làm sai cái gì, ngươi tìm tướng công của ngươi nói rõ ràng, tặng quà xin lỗi không phải là được sao?"
Nói tới đây, Nam Cung Nhã càng cảm thấy ủy khuất: “Nàng căn bản không cho ta cơ hội nói chuyện... Hơn nữa... Hơn nữa bộ dáng khi nàng tức giận.... Có chút đáng sợ."
“Rốt cuộc là vì chuyện gì a?" Lão bản nương nhịn không được tò mò.
“Bởi vì... Bởi vì..." Nam Cung Nhã nghĩ ngợi, cái này thật sự có điểm phức tạp, trực tiếp đơn giản hóa nói: “Bởi vì ta không có nghe lời của nàng."
“Nga..." Lão bản nương thế nhưng lộ ra vẻ mặt hiểu rõ tình hình, vừa cười nói: “Cái này nha, cũng không có gì."
“Không có gì?"
“Không có gì." Lão bản nương vô cùng chắc chắn gật đầu, vẻ mặt bí hiểm nhìn Nam Cung Nhã nhỏ giọng nói: “Nơi này của ta có hai bồn hoa, ngươi mua về đặt ở trong phòng. Chờ tướng công của ngươi trở về.... Hắc hắc, liền tự nhiên... Ngọt ngào như mật, như keo như sơn. Mặc kệ có cái gì tức giận đều quên hết..."
Lão bản nương mang hai bồn hoa ra như hiến vật quý.
Một chậu hoa trắng, một chậu hoa lam.
Nghe nói hoa trắng tên là Cẩm Vân, cùng tên với Cẩm Vân thành. Hoa lam gọi là Lan Đằng. Từng chùm hoa nhỏ mọc chen chúc ở trên cành, tỏa ra mùi hương nồng đậm. Theoi như lão bản nương giới thiệu, hai chậu hoa này đều là hai loại cực hiếm, chẳng những xinh đẹp còn có thể làm thuốc.
“Hai loại hoa này đặt ở cùng một chỗ..." Lão bản nương đem giọng của mình nói nhỏ hơn nữa: “Có tác dụng trợ tình."
“Trợ... Tình?" Nam Cung Nhã rất là khó hiểu: “Trợ tình là có ý gì?"
Lão bản nương sửng sốt, tiểu tức phụ thế nhưng không hiểu ý tứ của “Trợ tình“. nàng dành phải dùng ánh mắt có thâm ý liếc nhìn sau đó lại nói: “Trợ tình còn có thể có ý gì khác? Đương nhiên là để trợ giúp cảm tình a!"
Trợ giúp tình cảm?
Nam Cung Nhã cái hiểu cái không gật đầu: “Nga, hiểu được."
Hai chậu hoa này được lão bản nương thổi phồng lên là trên trời có dưới đất không ( ý nói là quý hiếm), đương nhiên là giá cả cũng không rẻ đi đâu. Nam Cung Nhã đem hết bạc vụn trên người bỏ ra, mới vừa đủ mua hai chậu hoa này.
Vừa lúc, đi ra lâu như vậy, cũng cần phải trở về.
Không biết có phải hai chậu hoa kia có tác dụng hay không, Nam Cung Nhã lúc trở về phòng cũng không còn bực mình như vậy, tâm tình cũng trở nên tốt hơn, phân phó người múc nước mang lên cho nàng rửa mặt chải đầu. Nàng ngồi ở trước mặt bàn, nhìn chằm chằm hai chậu hoa.
Một chậu có mùi hương mát lạnh, một chậu mùi hương lại nồng đậm, trộn chung một chỗ tạo thành mùi hương ngọt ngào tinh tế rất mê người.
Nam Cung Nhã để sát mũi vào, lại dùng sức ngửi.
Kỳ quái, ngửi trong chốc lát thế nhưng cảm thấy cả người đều mềm nhũn, ấm áp cùng vui vẻ.
Nam Cung Nhã nhất thời hứng khởi, thấy nước dùng để tắm đã mang lên, liền chốt cửa, tiện tay lấy cây kéo cắt một ít hoa xuống dưới, thả vào trong bồn tắm.
Mùi hưởng ngửi thơm như vậy, lại là dược hoa, đại khái dùng để tắm cũng thích hợp.
Tâm tình của Nam CUng Nhã vui vẻ, chải lại mái tóc lộn xộn, cởi xuống quần áo, bước vào trong bồn tắm thả đầy hoa, đem cả người đều chìm xuống dưới.
Thơm quá...
Thất ấm...
Đáy lòng Nam Cung Nhã dần dần sinh ra một loại cảm giác kỳ dị. Cảm giác đó vừa tê dại vừa có chút giống như có người đang ở trong lòng nàng gãi ngứa. Nàng ở tỏng nước trượt xuống, toàn bộ thân thể đều nhanh bị nước hòa tan. Đầu óc choáng váng, trước mắt mơ hồ một mảnh, dưới chân như nhũn ra.
Nàng đưa tay muốn đi bám lấy thành bồn, lại không cẩn thận sát tới thân thể của mình. Điều này làm cho thân thể của nàng run rẩy. Cảm giác vừa rồi hơi khó chịu rồi cũng lại không đáng ghét.
Suy nghĩ của Nam Cung Nhã có chút mơ hồ.
Nàng liếm liếm môi, phát giác trong lòng của mình trống rỗng.
Lưu Trưng...
Lưu Trưng như thế nào vẫn chưa trở lại vậy?
Nàng nhớ nàng quá, muốn gặp nàng, muốn chạm vào nàng, muốn nàng ôm chính mình, hôn môi của mình... Nam Cung Nhã tưởng tượng, không biết làm sao lại nghĩ tới cuốn sách nhỏ xem từ lúc trước.
Bị Lưu Trưng giấu ở trên nóc giá sách, bên trong chiếc hộp gỗ sơn đỏ, bên trong đó là một tập tranh...
Trên bức tranh vẻ đủ các hình ảnh nữ tử quấn quanh một chỗ, đuôi lông mày đều hàm chứa trong đó nụ cười kỳ quái.
Chậm rãi...
Hai nữ tử trong đầu dần dần biến ảo....
Một người là Lưu Trưng...
Một người khác là nàng...
Nam Cung Nhã chậm rãi tưởng tượng, càm giác thấy có một cỗ nhiệt lưu từ trong bụng tuôn ra, khiến cho toàn thân nàng có chút xụi lơ...
....
Kỳ thật một đường này sắc mặt của Lưu Trưng đều không tốt chỉ bởi vì nàng còn chưa ngộ ra nguyên nhân hàn khí lại xâm nhập được vào ttrong nội lức của cơ thể. Nàng đại khái đoán rằng, trong quá trình luyện hóa chân khí đã tiện thể đem hàn khí cũng hấp thu luôn. Nhưng cứ như vậy, chân khí trong cơ thể nàng có thể sử dụng một cách tưn nhiên không? Hàn khí có thể lại đảo loạn không? Nàng một chút cũng không nắm chắc.
Lưu Trưng ở trên đường trầm tư suy nghĩ, sau khi rửa mặt chải đầu, thay quần áo, đầu tiên liền nghĩ muốn tìm một nơi yên tĩnh để thử một lần.
Lăng Vân kiếm pháp có bảy hai chiêu thức, bởi vậy tính toán ra thành hơn hai trăm biến chiêu.
Lưu Trưng vận khí đem toàn bộ kiếm pháp luyện một lần hoàn chỉnh, sau đo suy tư một lát lại thay đổi đến dạo chân khí thứ hai luyện lại lần nữa...
Chờ nàng thử hết toàn bộ, cuối cùng mới xác định tuy rằng hàn khí có chút không khống chế được, nhưng về cơ bản không ảnh hưởng gì đến uy lực của Lăng Vân kiếm pháp. Về phần thân thể của nàng, Lưu Trưng cũng thử nghiệm, hàn khí đã không còn ở trong tạng phủ, hẳn là không có gì đáng ngại.
Lưu Trưng luyện hồi lâu, rốt cuộc mệt mỏi. Nghĩ đến nàng cùng Nam Cung Nhã cả ngày nay còn chưa ăn uống chút gì, liền vội vàng chạy về khách điếm.
Nhưng...
Cửa phòng đóng chặt, không hề có động tĩnh gì.
Lưu Trưng đẩy của, cánh cửa bên trong bị cài chốt. Nàng lại ở bên ngoài gọi mấy tiếng, nhưng mà Nam Cung Nhã ở bên trong lại vô thanh vô tức (Không một tiếng động), không đáp lại một tiếng.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Lưu Trưng cảm thấy lo lắng.
Nàng nhìn trái nhìn phải phát hiện cửa sổ ở bên cạnh vẫn còn mở.
Lưu Trưng đi đến trước cửa sổ đánh giá một chút khoảng cách giữa phòng này cùng vị trí phòng của nàng, nhẹ nhàng nhảy ra ngoài cửa sổ, đạp lên một góc mái hiên lại nhảy một cái. Vừa lúc hiện ra ở trước cửa sổ phòng mình..
Hoàn hảo, cửa sổ đẩy một cái liền mở.
Lưu Trưng nắm chặt Lăng Vân kiếm trong tay, hít vào một hơi, từ ngoài cửa sổ nhảy vào.
Nhưng tình huống tron phòng hoàn toàn bất đồng với suy nghĩ của nàng.
Căn bản cũng không có kẻ địch, thoạt nhìn căn phòng cũng không có gì ngoài ý muốn. Trowng phòng im ắng, nhưng chẳng biết tại sao toàn bộ trong phòng lại tràn ngập một mùi hương lả lướt, ngọt dính khiến cho người ta có chút choáng váng. Lưu Trưng nhìn quanh toàn bộ căn phòng, phát hiện tựa hồ sau bình phong có động tĩnh cực nhỏ, kèm theo tiếng nước chảy.
“Nam Cung Nhã?"
“Ân..."
Đằng sau bình phong truyền đến tiếng nỉ non trầm thấp, thanh âm kia vừa mị vừa mềm, mềm yếu đến có chút dính, nhẹ nhàng trêu trọc lòng người.
Lưu Trưng dọc đường đi vẫn không nói một câu, sắc mặt cũng không tốt lắm. Lúc vào thành tìm khách điếm, liền phân phó cho người ta múc nước đi lên rửa mặt chải đầu. Lưu Trưng ở trong căn miếu hoang đã ba ngày, chiếu theo tính thích sạch sẽ của nàng, cau mày đi tắm rửa cũng không có gì là kỳ quái.
Nhưng tới bây giờ Nam Cung Nhã cũng chưa thấy Lưu Trưng có biểu hiện ủ dột như bây giờ.
Lúc trước, lúc hai người ở chung, tuy rằng đại đa số thời điểm, vẻ mặt của Lưu Trưng đều không chút thay đổi, thậm chí còn thập phần lãnh đạm, nhưng ngẫu nhiên cũng nhìn ra trong ánh mắt của nàng một chút cảm xúc khác. Cho nên Nam Cung Nhã thực thích nhìn ánh mắt của Lưu Trưng, hoặc là nói chính xác hơn chính là, thực thích tìm kiếm sự ôn nhu hoặc là lưu luyến trong ánh mắt của nàng.
Chính là giờ phút này, tại bên trong đôi mắt kia, cái gì nàng cũng không thấy.
Lưu Trưng bỏ ra áo khoác, hơi có vẻ mệt mỏi thở dài, liền đi ra phía sau bình phong.
Nam Cung Nhã ngồi ở một bên, mơ hồ có thể nhìn xuyên qua bình phong thấy được một bóng dáng mơ mơ hồ hồ. Nhìn bóng dáng kia tháo thắt lưng cởi áo. Lại nhìn bóng dáng kia bước vào trong bồn tắm...
Rất nhanh nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, Ở trong căn phòng tĩnh lặng lại có chút áp lực này có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Tâm của Nam Cung Nhã cũng theo tiếng nước lúc lên lúc xuống.
Rốt cuộc...
Nàng có phải vẫn còn đang tức giận không?
Chính mình rõ ràng đã nói không có ly khai nàng nửa bước, nhưng cuối cùng chẳng những vẫn rời đi, lại vẫn là đi cùng Thượng Quan Sách Vân. Nam Cung Nhã nghĩ ngợi, nếu mình là Lưu Trưng, vậy không tức giận không được. Suy bụng ta ra bụng người, tựa hồ,... nàng tức giận cũng là phải làm. Mà loại tình huống này, căn bản là nàng không có lựa chọn khác a!
Nam Cung Nhã nhất thời áy náy, nhất thời ủy khuất, cân nhắc một lúc lâu, thế nhưng vẫn không biết làm như thế nào.
Mà tiếng nước sau bình phong cũng đã ngừng lại.
Nam Cung Nhã khẩn trương liền đứng bật dậy.
Dứt khoát...
Hoặc là không làm, đã làm phải làm cho đến cùng. Trực tiếp đi tìm Lưu Trưng giải thích rõ ràng. Mặc kệ Lưu Trưng là muốn mắng, muốn đánh nàng. Nàng đều chấp nhận! Chỉ cần Lưu Trưng không giận nữa, không còn coi nàng như không tồn tại là được rồi....
Nam Cung Nhã quyết định tốt, liền trực tiếp chạy tới sau bình phong.
“Lưu Trưng..."
Nhưng Nam Cung Nhã như thế nào cũng không dự đoán được, vừa vọt vào đập vào mắt chính là ----------
Toàn thân trắng nõn, tóc ướt còn đang chảy nước xuống.
Oánh nhuận sinh quang ( Trắng bóng như phát sáng), đẹp không sao tả xiết...
Nam Cung Nhã choáng váng.
Rầm một tiếng, cảnh xuân kiều diễm đã bị quần áo trắng che đậy lại.
“Làm sao vậy?"
Nam Cung Nhã chớp chớp ánh mắt, thật vất vả đem suy nghĩ tán loạn kéo trở về. Giương mắt lên thấy Lưu Trưng đang nhíu chặt mi, sắc mặt nặng nề, quanh thân đều lộ ra một cỗ hàn khí.. đáng sợ.
Nam Cung Nhã nuốt nước bọt, lui lại từng bước.
“Không,... Không có gì."
“Ta đi ra ngoài một chuyến." Lưu Trưng rút một chiếc áo khoác người sạch sẽ phủ ra ngoài, cầm theo Lăng Vân kiếm đi ra ngoài. Đi tới cửa lại thoáng dừng bước: “Ngươi rửa mặt chải đầu xong ở ngay trong phòng nghỉ tạm đi."
“Nga..."
Cánh cửa mở cạch một tiếng, lại cạch một tiếng đã bị khép lại.
Nam Cung Nhã đứng ngẩn người nhìn thoáng qua chiếc gương đồng được bày ở đối diện. Bên trong gương là một nữ tử đầu tóc rối bù, quần áo đầy nếp nhăn, trông bẩn thỉu, còn ủ rũ, không có chỗ nào đáng yêu.
Khó trách Lưu Trưng sinh ghét, chính nàng cũng.. nhìn không được.
Nhưng tới lúc này, trong lòng Nam Cung Nhã cũng lại sinh ra chút phản nghịch. Có gì đặc biệt hơn người đấy! Ai muốn ngoan ngoãn rửa mặt chải đầu rồi ở trong phòng nghỉ tạm! Nàng liền muốn lộn xộn như vậy đi ra ngoài thì làm sao, dù sao...
Dù sao cũng không ai nhìn nàng. Nàng cũng không thèm để cho người khác xem!
Nàng nghĩ như vậy, liền cầm chút bạc vụn, đẩy của phòng, vui vẻ chạy ra ngoài.
Nam Cung Nhã lớn như vậy, nhưng chưa từng lôi thôi chật vật, không hề có hình tượng chạy trên phố. Lúc này thấy người qua đường lộ ra vẻ kinh nghi hoặc là chán ghét đối với nàng, Nam Cung Nhã cảm thấy thật thú vị, cùng mới mẻ. Nhưng dù sao Vân Cẩm thành không lớn, mấy hôm trước nàng cơ hồ đã đi dạo hết toàn bộ. Đi bất quá được nửa canh giờ, Nam Cung Nhã đã cảm thấy có chút nhàm chán.
Cũng không biết Lưu Trưng, nàng....
Nam Cung Nhã thở dài, rốt cuộc ý thức được mình nổi điên cũng được, làm bộ vui vẻ cũng được, đều không có biện pháp bỏ đi tích tụ ở trong lòng.
Vẫn là không nhịn được đầy mặt u sầu, than thở...
“Ai nha, đây là tiểu nương tử nhà ai, mau tránh đường một chút!"
Phía sau có người cao giọng hô to.
Nam Cung Nhã quay đầu trở lại, phát hiện phía sau là một hoa điếm (cửa hàng bán hoa), mà chính mình đang đứng ở giữa cửa hàng nhà người ta. Người nói chính là lão bản nương đang đứng ở bên ngoài cửa. Nàng liên tục nói: “Thật có lỗi." rồi nhanh chóng tránh ra.
Lão bản nương của hoa điếm hơn ba mươi tuổi, diện mạo tuy rằng bình thường, nhưng dáng người rất hảo, ăn mặc lại thật sự tit mỉ xinh đẹp, thật sự lộ ra vài phần phong tư. Mới vừa rồi lão bản nương đang bày hoa, không chú ỹ nhìn Nam Cung Nhã, chờ nàng ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy đã bị hoảng sợ: “Vị tiểu nương tử này, ngươi đây là... Đây là làm sao vậy? Chính là gặp phải chuyện khó khăn gì? Không phải là cướp chứ?"
Một ngày hôm nay, Nam Cung Nhã bị đè nén, lúc này bị người quan tâm, trong lòng lại càng thêm ủy khuất. Chưa mở miệng, nước mắt đã chảy ra.
“Ai nha, đừng khóc đừng khóc. Nói đi có chuyện gì vậy, thím nghĩ biện pháp cho ngươi a..."
Lão bản nương của hoa điếm nhưng là một người nhiệt tình, vừa nói, vừa lấy khăn tay đưa cho Nam Cung Nhã lau nước mắt.
Nam Cung Nhã thút tha thút thít một lâu mới suy nghĩ rõ ràng, ở trong đầu tìm từ, mới nói: “ Ta...Tướng công của ta... Giận ta, không để ý đến ta...."
“A?" Lão bản nương của hoa điếm thoạt nhìn rất là giật mình, ngẩn người, một lúc sau mới cười rộ lên: “Thím còn tưởng là chuyện gì đâu, nguyên lai là vì chuyện này."
“Vậy... Vậy còn không..." Nam Cung Nhã tỏ vẻ bất mãn.
“Ai, đứa nhỏ này... Hắc hắc, cho là ta nhiều chuyện vậy." Lão bản nương cười càng to hơn: “Phu thê mà, nhà ai chẳng đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa? Có thể có thù gì không bỏ qua được a? Nếu ngươi thật sự làm sai cái gì, ngươi tìm tướng công của ngươi nói rõ ràng, tặng quà xin lỗi không phải là được sao?"
Nói tới đây, Nam Cung Nhã càng cảm thấy ủy khuất: “Nàng căn bản không cho ta cơ hội nói chuyện... Hơn nữa... Hơn nữa bộ dáng khi nàng tức giận.... Có chút đáng sợ."
“Rốt cuộc là vì chuyện gì a?" Lão bản nương nhịn không được tò mò.
“Bởi vì... Bởi vì..." Nam Cung Nhã nghĩ ngợi, cái này thật sự có điểm phức tạp, trực tiếp đơn giản hóa nói: “Bởi vì ta không có nghe lời của nàng."
“Nga..." Lão bản nương thế nhưng lộ ra vẻ mặt hiểu rõ tình hình, vừa cười nói: “Cái này nha, cũng không có gì."
“Không có gì?"
“Không có gì." Lão bản nương vô cùng chắc chắn gật đầu, vẻ mặt bí hiểm nhìn Nam Cung Nhã nhỏ giọng nói: “Nơi này của ta có hai bồn hoa, ngươi mua về đặt ở trong phòng. Chờ tướng công của ngươi trở về.... Hắc hắc, liền tự nhiên... Ngọt ngào như mật, như keo như sơn. Mặc kệ có cái gì tức giận đều quên hết..."
Lão bản nương mang hai bồn hoa ra như hiến vật quý.
Một chậu hoa trắng, một chậu hoa lam.
Nghe nói hoa trắng tên là Cẩm Vân, cùng tên với Cẩm Vân thành. Hoa lam gọi là Lan Đằng. Từng chùm hoa nhỏ mọc chen chúc ở trên cành, tỏa ra mùi hương nồng đậm. Theoi như lão bản nương giới thiệu, hai chậu hoa này đều là hai loại cực hiếm, chẳng những xinh đẹp còn có thể làm thuốc.
“Hai loại hoa này đặt ở cùng một chỗ..." Lão bản nương đem giọng của mình nói nhỏ hơn nữa: “Có tác dụng trợ tình."
“Trợ... Tình?" Nam Cung Nhã rất là khó hiểu: “Trợ tình là có ý gì?"
Lão bản nương sửng sốt, tiểu tức phụ thế nhưng không hiểu ý tứ của “Trợ tình“. nàng dành phải dùng ánh mắt có thâm ý liếc nhìn sau đó lại nói: “Trợ tình còn có thể có ý gì khác? Đương nhiên là để trợ giúp cảm tình a!"
Trợ giúp tình cảm?
Nam Cung Nhã cái hiểu cái không gật đầu: “Nga, hiểu được."
Hai chậu hoa này được lão bản nương thổi phồng lên là trên trời có dưới đất không ( ý nói là quý hiếm), đương nhiên là giá cả cũng không rẻ đi đâu. Nam Cung Nhã đem hết bạc vụn trên người bỏ ra, mới vừa đủ mua hai chậu hoa này.
Vừa lúc, đi ra lâu như vậy, cũng cần phải trở về.
Không biết có phải hai chậu hoa kia có tác dụng hay không, Nam Cung Nhã lúc trở về phòng cũng không còn bực mình như vậy, tâm tình cũng trở nên tốt hơn, phân phó người múc nước mang lên cho nàng rửa mặt chải đầu. Nàng ngồi ở trước mặt bàn, nhìn chằm chằm hai chậu hoa.
Một chậu có mùi hương mát lạnh, một chậu mùi hương lại nồng đậm, trộn chung một chỗ tạo thành mùi hương ngọt ngào tinh tế rất mê người.
Nam Cung Nhã để sát mũi vào, lại dùng sức ngửi.
Kỳ quái, ngửi trong chốc lát thế nhưng cảm thấy cả người đều mềm nhũn, ấm áp cùng vui vẻ.
Nam Cung Nhã nhất thời hứng khởi, thấy nước dùng để tắm đã mang lên, liền chốt cửa, tiện tay lấy cây kéo cắt một ít hoa xuống dưới, thả vào trong bồn tắm.
Mùi hưởng ngửi thơm như vậy, lại là dược hoa, đại khái dùng để tắm cũng thích hợp.
Tâm tình của Nam CUng Nhã vui vẻ, chải lại mái tóc lộn xộn, cởi xuống quần áo, bước vào trong bồn tắm thả đầy hoa, đem cả người đều chìm xuống dưới.
Thơm quá...
Thất ấm...
Đáy lòng Nam Cung Nhã dần dần sinh ra một loại cảm giác kỳ dị. Cảm giác đó vừa tê dại vừa có chút giống như có người đang ở trong lòng nàng gãi ngứa. Nàng ở tỏng nước trượt xuống, toàn bộ thân thể đều nhanh bị nước hòa tan. Đầu óc choáng váng, trước mắt mơ hồ một mảnh, dưới chân như nhũn ra.
Nàng đưa tay muốn đi bám lấy thành bồn, lại không cẩn thận sát tới thân thể của mình. Điều này làm cho thân thể của nàng run rẩy. Cảm giác vừa rồi hơi khó chịu rồi cũng lại không đáng ghét.
Suy nghĩ của Nam Cung Nhã có chút mơ hồ.
Nàng liếm liếm môi, phát giác trong lòng của mình trống rỗng.
Lưu Trưng...
Lưu Trưng như thế nào vẫn chưa trở lại vậy?
Nàng nhớ nàng quá, muốn gặp nàng, muốn chạm vào nàng, muốn nàng ôm chính mình, hôn môi của mình... Nam Cung Nhã tưởng tượng, không biết làm sao lại nghĩ tới cuốn sách nhỏ xem từ lúc trước.
Bị Lưu Trưng giấu ở trên nóc giá sách, bên trong chiếc hộp gỗ sơn đỏ, bên trong đó là một tập tranh...
Trên bức tranh vẻ đủ các hình ảnh nữ tử quấn quanh một chỗ, đuôi lông mày đều hàm chứa trong đó nụ cười kỳ quái.
Chậm rãi...
Hai nữ tử trong đầu dần dần biến ảo....
Một người là Lưu Trưng...
Một người khác là nàng...
Nam Cung Nhã chậm rãi tưởng tượng, càm giác thấy có một cỗ nhiệt lưu từ trong bụng tuôn ra, khiến cho toàn thân nàng có chút xụi lơ...
....
Kỳ thật một đường này sắc mặt của Lưu Trưng đều không tốt chỉ bởi vì nàng còn chưa ngộ ra nguyên nhân hàn khí lại xâm nhập được vào ttrong nội lức của cơ thể. Nàng đại khái đoán rằng, trong quá trình luyện hóa chân khí đã tiện thể đem hàn khí cũng hấp thu luôn. Nhưng cứ như vậy, chân khí trong cơ thể nàng có thể sử dụng một cách tưn nhiên không? Hàn khí có thể lại đảo loạn không? Nàng một chút cũng không nắm chắc.
Lưu Trưng ở trên đường trầm tư suy nghĩ, sau khi rửa mặt chải đầu, thay quần áo, đầu tiên liền nghĩ muốn tìm một nơi yên tĩnh để thử một lần.
Lăng Vân kiếm pháp có bảy hai chiêu thức, bởi vậy tính toán ra thành hơn hai trăm biến chiêu.
Lưu Trưng vận khí đem toàn bộ kiếm pháp luyện một lần hoàn chỉnh, sau đo suy tư một lát lại thay đổi đến dạo chân khí thứ hai luyện lại lần nữa...
Chờ nàng thử hết toàn bộ, cuối cùng mới xác định tuy rằng hàn khí có chút không khống chế được, nhưng về cơ bản không ảnh hưởng gì đến uy lực của Lăng Vân kiếm pháp. Về phần thân thể của nàng, Lưu Trưng cũng thử nghiệm, hàn khí đã không còn ở trong tạng phủ, hẳn là không có gì đáng ngại.
Lưu Trưng luyện hồi lâu, rốt cuộc mệt mỏi. Nghĩ đến nàng cùng Nam Cung Nhã cả ngày nay còn chưa ăn uống chút gì, liền vội vàng chạy về khách điếm.
Nhưng...
Cửa phòng đóng chặt, không hề có động tĩnh gì.
Lưu Trưng đẩy của, cánh cửa bên trong bị cài chốt. Nàng lại ở bên ngoài gọi mấy tiếng, nhưng mà Nam Cung Nhã ở bên trong lại vô thanh vô tức (Không một tiếng động), không đáp lại một tiếng.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Lưu Trưng cảm thấy lo lắng.
Nàng nhìn trái nhìn phải phát hiện cửa sổ ở bên cạnh vẫn còn mở.
Lưu Trưng đi đến trước cửa sổ đánh giá một chút khoảng cách giữa phòng này cùng vị trí phòng của nàng, nhẹ nhàng nhảy ra ngoài cửa sổ, đạp lên một góc mái hiên lại nhảy một cái. Vừa lúc hiện ra ở trước cửa sổ phòng mình..
Hoàn hảo, cửa sổ đẩy một cái liền mở.
Lưu Trưng nắm chặt Lăng Vân kiếm trong tay, hít vào một hơi, từ ngoài cửa sổ nhảy vào.
Nhưng tình huống tron phòng hoàn toàn bất đồng với suy nghĩ của nàng.
Căn bản cũng không có kẻ địch, thoạt nhìn căn phòng cũng không có gì ngoài ý muốn. Trowng phòng im ắng, nhưng chẳng biết tại sao toàn bộ trong phòng lại tràn ngập một mùi hương lả lướt, ngọt dính khiến cho người ta có chút choáng váng. Lưu Trưng nhìn quanh toàn bộ căn phòng, phát hiện tựa hồ sau bình phong có động tĩnh cực nhỏ, kèm theo tiếng nước chảy.
“Nam Cung Nhã?"
“Ân..."
Đằng sau bình phong truyền đến tiếng nỉ non trầm thấp, thanh âm kia vừa mị vừa mềm, mềm yếu đến có chút dính, nhẹ nhàng trêu trọc lòng người.
Tác giả :
Phù Noãn