Diệp Quải Đông Nam Chi
Chương 16: Nhập dạ (Vào đêm)
Màn đêm buông xuống, mọi âm thanh yên tĩnh.
Chỗ lưng núi cản gió, một đội xe ngựa đang đóng trại, đấy chính là Long Hưng tiêu cục đang áp tải hàng đi ngang qua Linh Tà thôn.
Người trong tiêu cục đều là hán tử để tiện làm việc, khi bọn họ ở trên núi không có người là lúc mấy người ngồi vây quanh một đống lửa sưởi ấm, dựa vào gốc cây nghỉ một hai buổi tối cũng không có vấn đề gì.
Bất quá dựa theo thường lệ, Liêu Uy vẫn cho thủ hạ mang theo lều trại, này là để phòng ngừa vạn nhất, để có chỗ trị bệnh cho người bị thương lúc ở dã ngoại.
Tỷ như lúc này, bên trong lều có một 'người bị thương', đương nhiên trừ bỏ người bệnh còn có một người chiếu cô 'người bị thương'.
Chẳng qua Liêu Uy cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Sau khi giúp Lưu Trưng chữa thương, hắn đương nhiên cảm thấy rất mệt mỏi và đói. Sau khi nhận đồ ăn, còn nhớ mang đến một phần cho Nam Cung Nhã rồi cùng ngồi ăn bên cạnh đống lửa. Hai người vừa ăn vừa nói mấy câu nhàn thoại. Lúc sau Nam Cung Nhã lại sờ vào Lưu Trưng đang mơ hồ bên đống lửa, nói thầm một câu: “Nang giống như ra không ít mồ hôi.
Liêu Uy vừa nghe thấy vấn đề như thế, liền gật đầu nói: “Đằng sau có dòng suối nhỏ, ta đây tìm người giúp lau giúp hắn..."
“Không... Không không được!"
Nam Cung Nhã phản ứng rất lớn, cơ hồ thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Làm sao vây?" Liêu Uy có chút mạc danh kỳ diệu, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Đương nhiên là phải ra mồ hôi. Lúc trước ta giúp hắn bức hàn độc, hơi nước bay ra ướt quần áo, nêu không nhanh lau người thay quần áo chỉ sợ ban đêm sẽ lạnh hơn."
Nhưng Nam Cung Nhã gấp đến độ mặt đỏ rần lên, vừa lắc đầu vừa gật đầu, nửa ngày mới nghẹn ra được một câu.
“Ngươi... Ngươi tìm người đem nước đến là được, ta... Ta... Ta giúp nàng lau... Tắm."
Liêu Uy ngẩn người lại nhìn thoáng qua Nam Cung Nhã.
Nam Cung Nhã bị nhìn chằm chằm có chút phát khiếp, cả đầu đều cúi xuống. Mặc dù vậy, Liêu Uy vấn có thể thấy được cổ của nàng đỏ một tảng lớn.
Liêu Uy hơn bốn mươi tuổi đã cảm thấy mình già rồi.
Tiểu cô nương hiện tại thế nhưng đối với người trong lòng giữ gìn đến trình độ này. Ngay cả việc cá nhân như lau người cũng không muốn cho người khác giúp.
Đây thật sự là...
Đây quả thực là...
Về lễ không hợp!
Nhưng dù sao cũng là chuyện hai bên tình nguyện của người khác, Liêu uy cũng khó mà nói cái gig. Hắn chính là mất tự nhiên chà xát hai tay, thử hỏi một câu: “Vậy... có muốn ta tìm người đưa nàng vào trong lều trại không?"
“Không...Không cần! Ta có thể phù nàng đi vào!"
“Đi...đi."
Liêu Uy cảm thấy mình cần tìm một chỗ mát mẻ nào đó hóng gió.
Nam Cung Nhã đương nhiên biết Liêu Uy hiểu nhầm, nhưng nàng khống có cách nào biện giải. Bởi vì nàng không có cách nào nói ra chân tướng. Lưu Trưng nàng chính là... nữ tử! Tại sao có thể cho mấy nam nhân thô kệch chạm vào đâu! Đừng nói lau, chính là nâng vào lều trại cũng...
Tuyệt, đối, không, được!
Cho nên Nam Cung Nhã đành phải cắn răng một cái, đem Lưu Trưng ở trên mặt đất kéo lên, sau đó để cho nửa thân ttrên của nàng đều dựa vào người mình, tiếp tục đi như lão rùa chậm rãi đi về phía lều trại.
Lưu Trưng thực gầy, nhưng nàng dáng người cao gầy, lúc này hôn mê bất tỉnh, cả người vô cùng nặng.
Nam Cung Nhã đi chậm rì, chỉ cảm thấy xương cốt của mình đều bị ép gãy mấy cái. Đi được mấy bước tóc tai đã toán loạn, mồ hôi đầm đìa. Chỉ một đoạn ngắn ngủn cũng mất nửa canh giờ, vừa thở dài vùa đổi tay, cuối cùng đem Lưu Trưng kéo vào trong lều, ném nàng vào tấm thảm lông dày trên mặt đất.
Lúc này ngoài trại lại có tiếng người gọi.
Nam Cung Nhã không kịp sửa sang lại, tùy tiện lấy tay vuốt lại hai bên tóc, lại vội vã đi ra ngoài.
Bên ngoài là một tiêu sư trẻ tuổi so với nhừng người khác có phần sach sẽ thuận mắt hơn, cười tủm tỉm đưa cho nam Cung Nhã một chậu nước sạch, một bọc nhỏ đựng y phục mới. Nam Cung Nhã nói lời cảm tạ rối tiếp nhận, bưng chậu về trong lều. Nghĩ nghĩ, lại đem cửa lều chặn lại tốt mới xoay người lại.
Lại nói tiếp, Liêu tổng tiêu đầu của Long Hưng tiêu cục thật sự là có khả năng lại cẩn thận.
Long Hưng tiêu cục chính là áp tải hàng, nhưng bọn họ chẳng những có lều trại, còn có chậu đồng, nước đưa tới dĩ nhiên là nước ấm. Về phần trong bọc nhỏ kia có một mảnh vải trắng sạch sẽ cùng một bộ nam trang đơn giản.
Trong thời gian ngắn như vậy chuẩn bị được những thứ này quả thực là khó được.
Nam Cung Nhã cân nhắc trong chốc lát, lại nhìn thoán qua Lưu Trưng đang hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất, đi qua ngồi xổm xuống, nương ánh sáng trong ngọn đèn dầu đánh giá.
Tuy nói nàng hôn mê nhưng chẳng biết tại sao lại nhíu mày lại, giống như có chuyện phiền lòng không giải quyết được, thân thể cũng không thả lỏng, có chút co quắp.
Nhưng...
Nàng nàng bình thường thật dễ nhìn.
Nam Cung Nhã không tự giác ngừng thở, quỳ rạp trên mặt đất cúi lại gần hơn. Thấy Lưu Trưng vẫn không phản ứng lại chút nào, liền đưa tay xoa mi tâm của nàng, chính là xoa đến xao đi vẫn không hết nhíu mày. Nam Cung Nhã có chút dỗi, nhìn bộ mặt lạnh lùng không chút biểu tình của Lưu Trưng, lại ngoạn tâm nổi lên, xoa bóp mặt của nàng, lại chọc vào đôi môi mỏng của nàng.
Ai, nghịch như vậy, thậm chí có chút luyến tiếc buông tay.
Mặt của nàng non mềm bóng loáng, môi của nàng... Lạnh như băng lại mềm mại, giống như bôi một tầng mật vậy, làm cho trong lòng Nam Cung Nhã cảm thấy có chút ngọt ngào.
Đêm đen yên tĩnh, bốn bề vắng lặng, thật là thời cơ tốt để làm chuyện xấu.
Quỳ lâu, đầu gối Nam Cung Nhã có chút tê dại, lúc này mới nhớ ra, mình quỳ gối là để giúp Lưu Trưng lau người. Nhưng mới quỳ sát lại, mình tại sao lại giống như dăng đồ tử, liền đối Lưu Trưng... cái kia... giở trò... A phi!
Đều do Lưu Trưng!
Trách nàng... câu dẫn mình!
Nhưng rõ ràng nàng ngoan ngoãn nhăm mắt lại, rốt cuộc như thế nào câu dẫn mình đâu. Nam Cung Nhã thở dài, lắc lắc đầu đang miên man suy nghĩ, cuối cùng mới tập trung quyết định làm chính sự.
Còn chưa có động thủ, nam Cung Nhã đã cảm thấy nóng hết cả lên. Giúp nàng lau người... Nói cách khác phải đem y phục của nàng.... Cởi cởi cởi cởi cởi!
Gióng như.... có chút luống cuống.
Nhưng mới nghĩ như vậy, Nam CUng Nhã lại cảm thấy mình thật sự điên rồi. Còn chần chừ nữa, chậu nước sẽ lạnh mất, hàn độc trên người Lưu Trưng còn chưa sạch. Chính mình thế nhưng vẫn ở trong này làm mất thời gian!
Nam Cung Nhã cắn răng, đưa tay trực tiếp nắm lây vạt áo của Lưu Trưng, nhắm mắt lại, dùng sức kéo ra!
“Ngươi làm gì đó?"
Một thanh âm lạnh lùng trực tiếp làm Nam Cung Nhã đang nhắm mắt bừng tỉnh!
Nàng đột nhiên mở to mắt, đối diện là một đôi mắt lạnh lùng nhưng trong trẻo, mà trong mắt kia tựa hồ còn ẩn ẩn tức giận. Lại thấy tay của mình thế nhưng vẫn hung hăng kéo áo của đối phương không buông...
------Trước ngực một mảng lớn đã bị nàng thô lỗ kéo ra, lộ ra cả màu xanh trúc áo lót.
“Ngươi... Ta..."
Đầu lưỡi Nam Cung Nhã có chút co giật.
Lưu Trưng từ mê man tỉnh lại, không có nhìn Nam Cung Nhã kinh hoàng cùng quẫn bách. Nàng lấy tay khép lại vạt áo đang bị Nam Cung Nhã kéo, ho khan hai tiếng, chậm rãi ngồi dậy.
“Ngươi... Ngươi tỉnh...A?"
Nam Cung Nhã ngương ngùng nói.
Lưu Trưng không phản ứng lại chút nào, lại chậm rãi từ trên mặt đất đứng dậy.
Nam Cung Nhã hiểu được chính mình có chút vô nghĩa, nhưng nhìn động tác của Lưu Trưng chậm chạp cố sức trong lòng vừa ảo não vừa áy náy. Vội vàng đứng dậy đi đỡ nàng, phút cuối còn không quên vì mình giải thích biện bạch vài câu: “Ta chính là.. Thấy quần áo ngươi bị ướt, cho nên muốn giúp ngươi lau người thay bộ quần áo sạch sẽ. Nếu không vạn nhất cảm lạnh có thể bị..."
Lưu Trưng hừ lạnh một tiếng: “Ngươi không phải rơi xuống sơn nhai sao?"
Thì ra vẫn còn nhớ chuyện này đâu!
Nam Cung Nhã thầm nghĩ không ổn, nhưng là đành phải lắp bắp giải thích: “ Cái kia... Cái kia không phải... Không phải như ngươi nghĩ! Đó là Liêu bá bá nhớ nhầm rồi! Ta căn bản là... Không... Không ngã xuống!"
“Nga?" Lưu Trưng hơi nhếch mày, cũng không vạch trần nàng.
“Đúng... Đúng vậy!" nam Cung Nhã kiên định gật đầu: “Nhưng là, ngươi ngàn vạn lần không được trách cứ Liêu bá bá. Hắn là một người tốt lắm, thật là tôt. Hắn nhìn ra ngươi trúng hàn độc của lão quái vật, hao phí nội lực giúp ngươi khu hàn, đến mức mặt mũi trắng bệch."
Lưu Trưng ngẩn ra, rồi lại nói: “Vậy ngươi có thay ta cảm tạ hắn không?"
“Đương nhiên là có!" Nam Cung Nhã gật đầu như đập tỏi: “Liêu bá bá đối chúng ta tốt như vậy, tương lai có cơ hội chúng ta nhất định phải báo đáp hắn mới là!"
“Ân." Lưu Trưng chuyển mắt nhìn lướt qua: “Ngoan."
Ngoan...?
Đây là ngữ khí dỗ trẻ con...
Nam Cung Nhã còn đang sững sờ, Lưu Trưng cũng đã đi đến bên cạnh chậu nước. Chỉ thấy nàng đưa tay đem mảnh vải trắng ném vào trong chậu tẩm ướt, sau đó bắt đầu cởi áo. Giống như lúc ở Linh Tà thôn, thoải mái không hề cố kỵ, tựa hồ trong phòng không hề có người khác tồn tại. Mà lần này, cũng không đơn giản như cởi áo khoác. Hết áo khoác là một chiếc màu trắng trung y, trung y rút đi, là...
Một mảnh oánh bạch như ngọc.
Tóc đen bị hất ra trước ngực, trên cổ mảnh khảnh đeo một sợi dây mảnh. một đầu hơi dài dừng ở trên xinh đẹp hồ điệp cốt. Xuống chút nữa là eo nhỏ, cũng buộc hải sợi dây mảnh.
Nam Cung Nhã trừng to mắt, bị cảnh đẹp trước mắt cả kinh đến hoàn toàn quên hô hấp.
Nhưng mà còn có cảnh càng đẹp hơn.
------bàn tay nhỏ nhắn khớp xương rõ ràng từ phía trước đưa ra sau, đụng đến chỗ nút thắt, nhẹ nhàng kéo ra, liền tuột xuống. Tiếp theo bàn tay tùy tiện đem chiếc yếm màu xanh trúc nhạt ném qua một bên. Tiếp theo là tiếng nước chảy, tiếng vắt khăn va chạm vào thành chậu vang lên... Thậm chí tiếng nhẹ nhàng chà lau da thịt cũng như một loại tiếng động chợt vang trong yên tĩnh dũng mãnh chui vào tai Nam Cung Nhã.
“Lai đây."
Mà tiếng của Lưu Trưng vào trong tai Nam Cung Nhã cũng biến thành một tiếng than nhẹ hấp dẫn.
Nam Cung Nhã hít sâu một hơi, chậm rãi đi về hướng chiếc lưng nhẵn nhụi trắng nõn, tay nàng lại ra mồ hôi, hai gò má nóng lên, trong lòng ngứa ngáy, còn có chút không hiểu... Chờ mong?
“Giúp ta lau sau lưng."
Khăn mặt đưa tới, người lại không có quay đầu lại.
Nam Cung Nhã khe khẽ lên tiếng, tiếp nhận khăn mặt, nhẹ nhàng phủ lên, không khí hít thở vào cũng là laoị hương khí thản nhiên trên người Lưu Trưng. Nàng thật cẩn thận lại không dám dùng sức, lại càng kông dám động quá nhanh hoặc quá chậm, kết quả là như gãi ngứa ở trên lưng Lưu Trưng, ngược lại làm cho Lưu Trưng cảm thấy thực không thoải mái.
Tê tê dại dại, thực không được tự nhiên.
Lưu Trưng chau mày, kêu một tiếng: “Dùng thêm chút lực!"
“A... Vâng!" Nam Cung Nhã kích động luống cuống, dùng sức lung tung lau mấy cái, nhìn cũng không dám nhìn, cúi đầu xoay người cầm khăn mặt trong tay ném vào trong chậu, chạy như chối chết, lẻn xuống chỗ thảm lông ngồi xuống.
Ai. thật sự là muốn mạng người...
Nếu Lưu Trưng có gọi nàng lại nữa, nàng chết cũng không qua đó!
Cũng may Lưu Trưng cũng không có tái yêu cầu Nam CUng Nhã làm cái gì, hơn nữa rất nhanh liền thu thập thỏa đáng, mặc lên người sạch sẽ quần áo. Bộ nam trang kia mặc ở trên người Lưu Trưng không quá dài, chỉ là có chút rộng thùng thình, ngược lại hiện lên vài phần xinh đẹp phong thái mà nam nhân không có.
Đợi lúc Lưu Trưng đi tới, Nam Cung Nhã tim đập hô hấp vẫn còn có chút chưa khôi phục bình thường, cho nên đành phải cúi đầu nhìn mặt đất, làm bộ trấn định.
Nhưng mà Lưu Trưng lại đứng ở trước mặt nàng.
“Ngẩng đầu."
Nâng... Ngẩng đầu? Ngẩng đầu liền... Ngẩng đầu!
Nam Cung Nhã cắn môi, chậm rãi ngẩng đầu lên. Nhưng mà vừa ngẩng đầu, lại thấy người nọ ở trước mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn chắm chằm mặt của nàng. mặt của nàng... Mặt của nàng sao vậy... Làm sao lại nóng như vậy...
Nam Cung Nhã cảm thấy tức giận, trực giác cảm thấy nụ cười kia có ý cười nhạo, đang lúc tính toán há mồm trách móc, lại bị động tác tiếp theo của Lưu Trưng làm cho sợ ngây người!
Nàng...
Nàng thế nhưng vươn tay ra.
--------dùng ngón tay thon dài lạnh như băng, chạm vào hai má của Nam Cung Nhã.
Chỗ lưng núi cản gió, một đội xe ngựa đang đóng trại, đấy chính là Long Hưng tiêu cục đang áp tải hàng đi ngang qua Linh Tà thôn.
Người trong tiêu cục đều là hán tử để tiện làm việc, khi bọn họ ở trên núi không có người là lúc mấy người ngồi vây quanh một đống lửa sưởi ấm, dựa vào gốc cây nghỉ một hai buổi tối cũng không có vấn đề gì.
Bất quá dựa theo thường lệ, Liêu Uy vẫn cho thủ hạ mang theo lều trại, này là để phòng ngừa vạn nhất, để có chỗ trị bệnh cho người bị thương lúc ở dã ngoại.
Tỷ như lúc này, bên trong lều có một 'người bị thương', đương nhiên trừ bỏ người bệnh còn có một người chiếu cô 'người bị thương'.
Chẳng qua Liêu Uy cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Sau khi giúp Lưu Trưng chữa thương, hắn đương nhiên cảm thấy rất mệt mỏi và đói. Sau khi nhận đồ ăn, còn nhớ mang đến một phần cho Nam Cung Nhã rồi cùng ngồi ăn bên cạnh đống lửa. Hai người vừa ăn vừa nói mấy câu nhàn thoại. Lúc sau Nam Cung Nhã lại sờ vào Lưu Trưng đang mơ hồ bên đống lửa, nói thầm một câu: “Nang giống như ra không ít mồ hôi.
Liêu Uy vừa nghe thấy vấn đề như thế, liền gật đầu nói: “Đằng sau có dòng suối nhỏ, ta đây tìm người giúp lau giúp hắn..."
“Không... Không không được!"
Nam Cung Nhã phản ứng rất lớn, cơ hồ thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Làm sao vây?" Liêu Uy có chút mạc danh kỳ diệu, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Đương nhiên là phải ra mồ hôi. Lúc trước ta giúp hắn bức hàn độc, hơi nước bay ra ướt quần áo, nêu không nhanh lau người thay quần áo chỉ sợ ban đêm sẽ lạnh hơn."
Nhưng Nam Cung Nhã gấp đến độ mặt đỏ rần lên, vừa lắc đầu vừa gật đầu, nửa ngày mới nghẹn ra được một câu.
“Ngươi... Ngươi tìm người đem nước đến là được, ta... Ta... Ta giúp nàng lau... Tắm."
Liêu Uy ngẩn người lại nhìn thoáng qua Nam Cung Nhã.
Nam Cung Nhã bị nhìn chằm chằm có chút phát khiếp, cả đầu đều cúi xuống. Mặc dù vậy, Liêu Uy vấn có thể thấy được cổ của nàng đỏ một tảng lớn.
Liêu Uy hơn bốn mươi tuổi đã cảm thấy mình già rồi.
Tiểu cô nương hiện tại thế nhưng đối với người trong lòng giữ gìn đến trình độ này. Ngay cả việc cá nhân như lau người cũng không muốn cho người khác giúp.
Đây thật sự là...
Đây quả thực là...
Về lễ không hợp!
Nhưng dù sao cũng là chuyện hai bên tình nguyện của người khác, Liêu uy cũng khó mà nói cái gig. Hắn chính là mất tự nhiên chà xát hai tay, thử hỏi một câu: “Vậy... có muốn ta tìm người đưa nàng vào trong lều trại không?"
“Không...Không cần! Ta có thể phù nàng đi vào!"
“Đi...đi."
Liêu Uy cảm thấy mình cần tìm một chỗ mát mẻ nào đó hóng gió.
Nam Cung Nhã đương nhiên biết Liêu Uy hiểu nhầm, nhưng nàng khống có cách nào biện giải. Bởi vì nàng không có cách nào nói ra chân tướng. Lưu Trưng nàng chính là... nữ tử! Tại sao có thể cho mấy nam nhân thô kệch chạm vào đâu! Đừng nói lau, chính là nâng vào lều trại cũng...
Tuyệt, đối, không, được!
Cho nên Nam Cung Nhã đành phải cắn răng một cái, đem Lưu Trưng ở trên mặt đất kéo lên, sau đó để cho nửa thân ttrên của nàng đều dựa vào người mình, tiếp tục đi như lão rùa chậm rãi đi về phía lều trại.
Lưu Trưng thực gầy, nhưng nàng dáng người cao gầy, lúc này hôn mê bất tỉnh, cả người vô cùng nặng.
Nam Cung Nhã đi chậm rì, chỉ cảm thấy xương cốt của mình đều bị ép gãy mấy cái. Đi được mấy bước tóc tai đã toán loạn, mồ hôi đầm đìa. Chỉ một đoạn ngắn ngủn cũng mất nửa canh giờ, vừa thở dài vùa đổi tay, cuối cùng đem Lưu Trưng kéo vào trong lều, ném nàng vào tấm thảm lông dày trên mặt đất.
Lúc này ngoài trại lại có tiếng người gọi.
Nam Cung Nhã không kịp sửa sang lại, tùy tiện lấy tay vuốt lại hai bên tóc, lại vội vã đi ra ngoài.
Bên ngoài là một tiêu sư trẻ tuổi so với nhừng người khác có phần sach sẽ thuận mắt hơn, cười tủm tỉm đưa cho nam Cung Nhã một chậu nước sạch, một bọc nhỏ đựng y phục mới. Nam Cung Nhã nói lời cảm tạ rối tiếp nhận, bưng chậu về trong lều. Nghĩ nghĩ, lại đem cửa lều chặn lại tốt mới xoay người lại.
Lại nói tiếp, Liêu tổng tiêu đầu của Long Hưng tiêu cục thật sự là có khả năng lại cẩn thận.
Long Hưng tiêu cục chính là áp tải hàng, nhưng bọn họ chẳng những có lều trại, còn có chậu đồng, nước đưa tới dĩ nhiên là nước ấm. Về phần trong bọc nhỏ kia có một mảnh vải trắng sạch sẽ cùng một bộ nam trang đơn giản.
Trong thời gian ngắn như vậy chuẩn bị được những thứ này quả thực là khó được.
Nam Cung Nhã cân nhắc trong chốc lát, lại nhìn thoán qua Lưu Trưng đang hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất, đi qua ngồi xổm xuống, nương ánh sáng trong ngọn đèn dầu đánh giá.
Tuy nói nàng hôn mê nhưng chẳng biết tại sao lại nhíu mày lại, giống như có chuyện phiền lòng không giải quyết được, thân thể cũng không thả lỏng, có chút co quắp.
Nhưng...
Nàng nàng bình thường thật dễ nhìn.
Nam Cung Nhã không tự giác ngừng thở, quỳ rạp trên mặt đất cúi lại gần hơn. Thấy Lưu Trưng vẫn không phản ứng lại chút nào, liền đưa tay xoa mi tâm của nàng, chính là xoa đến xao đi vẫn không hết nhíu mày. Nam Cung Nhã có chút dỗi, nhìn bộ mặt lạnh lùng không chút biểu tình của Lưu Trưng, lại ngoạn tâm nổi lên, xoa bóp mặt của nàng, lại chọc vào đôi môi mỏng của nàng.
Ai, nghịch như vậy, thậm chí có chút luyến tiếc buông tay.
Mặt của nàng non mềm bóng loáng, môi của nàng... Lạnh như băng lại mềm mại, giống như bôi một tầng mật vậy, làm cho trong lòng Nam Cung Nhã cảm thấy có chút ngọt ngào.
Đêm đen yên tĩnh, bốn bề vắng lặng, thật là thời cơ tốt để làm chuyện xấu.
Quỳ lâu, đầu gối Nam Cung Nhã có chút tê dại, lúc này mới nhớ ra, mình quỳ gối là để giúp Lưu Trưng lau người. Nhưng mới quỳ sát lại, mình tại sao lại giống như dăng đồ tử, liền đối Lưu Trưng... cái kia... giở trò... A phi!
Đều do Lưu Trưng!
Trách nàng... câu dẫn mình!
Nhưng rõ ràng nàng ngoan ngoãn nhăm mắt lại, rốt cuộc như thế nào câu dẫn mình đâu. Nam Cung Nhã thở dài, lắc lắc đầu đang miên man suy nghĩ, cuối cùng mới tập trung quyết định làm chính sự.
Còn chưa có động thủ, nam Cung Nhã đã cảm thấy nóng hết cả lên. Giúp nàng lau người... Nói cách khác phải đem y phục của nàng.... Cởi cởi cởi cởi cởi!
Gióng như.... có chút luống cuống.
Nhưng mới nghĩ như vậy, Nam CUng Nhã lại cảm thấy mình thật sự điên rồi. Còn chần chừ nữa, chậu nước sẽ lạnh mất, hàn độc trên người Lưu Trưng còn chưa sạch. Chính mình thế nhưng vẫn ở trong này làm mất thời gian!
Nam Cung Nhã cắn răng, đưa tay trực tiếp nắm lây vạt áo của Lưu Trưng, nhắm mắt lại, dùng sức kéo ra!
“Ngươi làm gì đó?"
Một thanh âm lạnh lùng trực tiếp làm Nam Cung Nhã đang nhắm mắt bừng tỉnh!
Nàng đột nhiên mở to mắt, đối diện là một đôi mắt lạnh lùng nhưng trong trẻo, mà trong mắt kia tựa hồ còn ẩn ẩn tức giận. Lại thấy tay của mình thế nhưng vẫn hung hăng kéo áo của đối phương không buông...
------Trước ngực một mảng lớn đã bị nàng thô lỗ kéo ra, lộ ra cả màu xanh trúc áo lót.
“Ngươi... Ta..."
Đầu lưỡi Nam Cung Nhã có chút co giật.
Lưu Trưng từ mê man tỉnh lại, không có nhìn Nam Cung Nhã kinh hoàng cùng quẫn bách. Nàng lấy tay khép lại vạt áo đang bị Nam Cung Nhã kéo, ho khan hai tiếng, chậm rãi ngồi dậy.
“Ngươi... Ngươi tỉnh...A?"
Nam Cung Nhã ngương ngùng nói.
Lưu Trưng không phản ứng lại chút nào, lại chậm rãi từ trên mặt đất đứng dậy.
Nam Cung Nhã hiểu được chính mình có chút vô nghĩa, nhưng nhìn động tác của Lưu Trưng chậm chạp cố sức trong lòng vừa ảo não vừa áy náy. Vội vàng đứng dậy đi đỡ nàng, phút cuối còn không quên vì mình giải thích biện bạch vài câu: “Ta chính là.. Thấy quần áo ngươi bị ướt, cho nên muốn giúp ngươi lau người thay bộ quần áo sạch sẽ. Nếu không vạn nhất cảm lạnh có thể bị..."
Lưu Trưng hừ lạnh một tiếng: “Ngươi không phải rơi xuống sơn nhai sao?"
Thì ra vẫn còn nhớ chuyện này đâu!
Nam Cung Nhã thầm nghĩ không ổn, nhưng là đành phải lắp bắp giải thích: “ Cái kia... Cái kia không phải... Không phải như ngươi nghĩ! Đó là Liêu bá bá nhớ nhầm rồi! Ta căn bản là... Không... Không ngã xuống!"
“Nga?" Lưu Trưng hơi nhếch mày, cũng không vạch trần nàng.
“Đúng... Đúng vậy!" nam Cung Nhã kiên định gật đầu: “Nhưng là, ngươi ngàn vạn lần không được trách cứ Liêu bá bá. Hắn là một người tốt lắm, thật là tôt. Hắn nhìn ra ngươi trúng hàn độc của lão quái vật, hao phí nội lực giúp ngươi khu hàn, đến mức mặt mũi trắng bệch."
Lưu Trưng ngẩn ra, rồi lại nói: “Vậy ngươi có thay ta cảm tạ hắn không?"
“Đương nhiên là có!" Nam Cung Nhã gật đầu như đập tỏi: “Liêu bá bá đối chúng ta tốt như vậy, tương lai có cơ hội chúng ta nhất định phải báo đáp hắn mới là!"
“Ân." Lưu Trưng chuyển mắt nhìn lướt qua: “Ngoan."
Ngoan...?
Đây là ngữ khí dỗ trẻ con...
Nam Cung Nhã còn đang sững sờ, Lưu Trưng cũng đã đi đến bên cạnh chậu nước. Chỉ thấy nàng đưa tay đem mảnh vải trắng ném vào trong chậu tẩm ướt, sau đó bắt đầu cởi áo. Giống như lúc ở Linh Tà thôn, thoải mái không hề cố kỵ, tựa hồ trong phòng không hề có người khác tồn tại. Mà lần này, cũng không đơn giản như cởi áo khoác. Hết áo khoác là một chiếc màu trắng trung y, trung y rút đi, là...
Một mảnh oánh bạch như ngọc.
Tóc đen bị hất ra trước ngực, trên cổ mảnh khảnh đeo một sợi dây mảnh. một đầu hơi dài dừng ở trên xinh đẹp hồ điệp cốt. Xuống chút nữa là eo nhỏ, cũng buộc hải sợi dây mảnh.
Nam Cung Nhã trừng to mắt, bị cảnh đẹp trước mắt cả kinh đến hoàn toàn quên hô hấp.
Nhưng mà còn có cảnh càng đẹp hơn.
------bàn tay nhỏ nhắn khớp xương rõ ràng từ phía trước đưa ra sau, đụng đến chỗ nút thắt, nhẹ nhàng kéo ra, liền tuột xuống. Tiếp theo bàn tay tùy tiện đem chiếc yếm màu xanh trúc nhạt ném qua một bên. Tiếp theo là tiếng nước chảy, tiếng vắt khăn va chạm vào thành chậu vang lên... Thậm chí tiếng nhẹ nhàng chà lau da thịt cũng như một loại tiếng động chợt vang trong yên tĩnh dũng mãnh chui vào tai Nam Cung Nhã.
“Lai đây."
Mà tiếng của Lưu Trưng vào trong tai Nam Cung Nhã cũng biến thành một tiếng than nhẹ hấp dẫn.
Nam Cung Nhã hít sâu một hơi, chậm rãi đi về hướng chiếc lưng nhẵn nhụi trắng nõn, tay nàng lại ra mồ hôi, hai gò má nóng lên, trong lòng ngứa ngáy, còn có chút không hiểu... Chờ mong?
“Giúp ta lau sau lưng."
Khăn mặt đưa tới, người lại không có quay đầu lại.
Nam Cung Nhã khe khẽ lên tiếng, tiếp nhận khăn mặt, nhẹ nhàng phủ lên, không khí hít thở vào cũng là laoị hương khí thản nhiên trên người Lưu Trưng. Nàng thật cẩn thận lại không dám dùng sức, lại càng kông dám động quá nhanh hoặc quá chậm, kết quả là như gãi ngứa ở trên lưng Lưu Trưng, ngược lại làm cho Lưu Trưng cảm thấy thực không thoải mái.
Tê tê dại dại, thực không được tự nhiên.
Lưu Trưng chau mày, kêu một tiếng: “Dùng thêm chút lực!"
“A... Vâng!" Nam Cung Nhã kích động luống cuống, dùng sức lung tung lau mấy cái, nhìn cũng không dám nhìn, cúi đầu xoay người cầm khăn mặt trong tay ném vào trong chậu, chạy như chối chết, lẻn xuống chỗ thảm lông ngồi xuống.
Ai. thật sự là muốn mạng người...
Nếu Lưu Trưng có gọi nàng lại nữa, nàng chết cũng không qua đó!
Cũng may Lưu Trưng cũng không có tái yêu cầu Nam CUng Nhã làm cái gì, hơn nữa rất nhanh liền thu thập thỏa đáng, mặc lên người sạch sẽ quần áo. Bộ nam trang kia mặc ở trên người Lưu Trưng không quá dài, chỉ là có chút rộng thùng thình, ngược lại hiện lên vài phần xinh đẹp phong thái mà nam nhân không có.
Đợi lúc Lưu Trưng đi tới, Nam Cung Nhã tim đập hô hấp vẫn còn có chút chưa khôi phục bình thường, cho nên đành phải cúi đầu nhìn mặt đất, làm bộ trấn định.
Nhưng mà Lưu Trưng lại đứng ở trước mặt nàng.
“Ngẩng đầu."
Nâng... Ngẩng đầu? Ngẩng đầu liền... Ngẩng đầu!
Nam Cung Nhã cắn môi, chậm rãi ngẩng đầu lên. Nhưng mà vừa ngẩng đầu, lại thấy người nọ ở trước mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn chắm chằm mặt của nàng. mặt của nàng... Mặt của nàng sao vậy... Làm sao lại nóng như vậy...
Nam Cung Nhã cảm thấy tức giận, trực giác cảm thấy nụ cười kia có ý cười nhạo, đang lúc tính toán há mồm trách móc, lại bị động tác tiếp theo của Lưu Trưng làm cho sợ ngây người!
Nàng...
Nàng thế nhưng vươn tay ra.
--------dùng ngón tay thon dài lạnh như băng, chạm vào hai má của Nam Cung Nhã.
Tác giả :
Phù Noãn