Diệp Quải Đông Nam Chi
Chương 11: Giằng co
“...Nha đầu họ Nam này vô luận như thế nào cũng phải lưu lại cho ta."
Lưu Trưng cũng không sợ, chính là thản nhiên nói một câu: “Ngươi cũng biết nàng là ai."
Không ngờ nghe Lưu Trưng hỏi như vậy, Lý tộc trưởng cười hắc hắc, trên mặt thế nhưng lộ vẻ đắc ý: “Ta như thế nào không biết nàng là ai? Ta mất mấy ngày mới đem Linh Tà thôn rửa sạch sẽ, chính là vì chờ nàng đến!"
Nói đến 'rửa sạch', ngữ khí của hắn không tự giác lộ ra vài phần lãnh ý.
Nam Cung Nhã nghe xong câu này, thế nhưng liền hiểu, mở to mắt nhìn: “Ngươi... Ngươi có phải hay không đem toàn bộ người trong thôn này đều..."
“Không sai, mấy ngày trước ta hạ lệnh đồ thôn. Bất luận người hay súc vật, một người sống cũng không lưu lại!" Lời này nghe vô cùng tàn nhẫn, nhưng tại trong miệng Lý tộc trương nói ra lại dễ dàng giống như thái rau bình thường. Nghĩ nghĩ, hắn lại tràn đầy tiếc nuối thở dài: “Đem toàn bộ thôn này rửa sạch sẽ mất rất nhiều thời gian chính là không nghĩ tới, hai người các ngươi thế nhưng thật sự không có võ công... Lúc trước ta để thuộc hạ mai phục ở rừng cây trong sơn cốc, thật là có chút làm chuyện thừa..."
“Kia... Lý Nhị Nha... cùng mấy người trong thôn..."
“Bọn họ?" Lý tộc trưởng khinh miệt cười: “Chính là một đám mãng phu, chuyên môn bắt cóc, tống tiền, lừa bịp ở trong núi này. Ta chỉ lộ hai chiêu, bọn họ liền ngoan ngoãn nghe ta sắp xếp. Lúc ấy có nói, nữ về tay ta, còn nam cùng của cải sẽ về tay bọn họ." Về phần vì sao lại phí công sức chuẩn bị, cùng đợi tới đêm khuya mới động thủ, đó cũng là do Lý lão nhân trời sinh cẩn thận giả dối hay thay đổi. Sợ người khác cũng giống hắn có nhiều quỷ kế, nên mới thử xác định rõ ràng mới bày cục xuống tay.
Chính là không nghĩ tới sẽ có một ít khúc chiết.
Nhưng ở trong mắt Lý tộc trưởng xem ra cũng không tính là gì. Cho dù gặp chuyện như vậy hắn cũng không một chút nóng nảy. Ngược lại bình tĩnh giải thích, NamCung Nhã hỏi một câu, hẵn liền đáp một câu.
Chờ hết thảy đều giải thích rõ ràng, hắn lại hướng Lưu Trưng nở nụ cười: “Nha đầu kia tự xưng họ Nam, kỳ thật họ là Nam Cung đúng không? Không nghĩ đến đường đường Nam Cung đại tiểu thư thế nhưng để cho ta dễ dàng bắt được."
Lưu Trưng nhíu mày thật sâu, chỉ hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?"
Nghe ngôn ngữ của hắn, tuyệt đối không phải một sơn tặc hoặc cương đạo bình thường, mà chuyện này là vì riêng Nam Cung Nhã bố trí mai phục. Bộ dạng Nam Cung Nhã thật sự không giống kẻ có cừu oán, như vậy lão nhân này hơn phân nửa là cừu địch với Nam Cung gia?
Lý tộc trưởng vuốt chòm râu, cười đáp: “Ta là người như thế nào ngươi không cần lo, ngươi chỉ cần biết ta cùng với tứ đại thế gia có thù không đội trời chung. Hiện giờ việc này cùng ngươi không qua hệ, ta đã đáp ứng thả ngươi con đường sống. Ngươi cũng đừng xen vào việc của người khács cho thỏa đáng. Còn nữa, ngươi cũng họ Diệp..." Đôi mắt dài nhỏ của hắn nhìn chằm chằm vào Lưu Trưng đánh giá nửa ngày, lại nói: “...Có Lăng Vân kiếm, xem ra cùng Diệp Lâm Phong có chút sâu xa. Vậy người càng không nên trông nom sống chết của nha đầu này."
“Vì sao?" Lưu Trưng lạnh lùng hỏi.
Lý tộc trưởng nghe vậy cười to: “Ta nghe nói Diệp Lâm Phong mất tích. Hắc, Hắn năm ấy cậy tài khinh người, kiếm pháp siêu quần, cùng tứ đại thế gia có nhiều hiềm khích. Lúc này không rõ tung tích, chỉ sợ là tứ đại thế gia ở sau lưng hạ độc thủ! Ngươi ngẫm lại, thiên hạ này có bao nhiêu người có thể chế ngụ được Diệp Lâm Phong?"
Lưu Trưng nao núng, nguyên bản tay cầm kiếm cũng không khỏi run rẩy một chút.
Mà Nam Cung Nhã tâm lại nhói một chút, tiếp theo liền nhanh chóng trầm xuống.
Cảm giác như thế không phải là lần đầu tiên.
Lần đầu tiên là ở náo nhiệt lại chất phác Thanh Thủy trấn.
Khi đó vị hôn phu của của Nam cung Nhã vẫn là Thượng Quan Sách, con cả của Thượng Quan thế gia - lấy kiếm thuật nổi tiếng. Nhưng ngày đến Thanh Thủy trấn, Thượng Quan Sách Vân đột nhiên ra lệnh bắt dừng xe, đi tới bên người lái xe nhỏ giọng phân phó vài câu, lúc sau Nam Cung Nhã liền bị hắn mạc danh kỳ diệu lưu ở trong xe ngựa.
Nam Cung Nhã cảm thấy bực mình, trộm xốc màn xe nhìn thoáng qua bên ngoài, nhưng thấy bên ngoài ngã tư đường thập phần rộn ràng nhốn nháo. Nguyên bản là một người hiếu động hoạt bát lại vì Thượng Quan gia mà phải ở lại trên xe ngựa, chỉ có thể nhìn thoáng qua liền rút về trong xe ngựa.
Người hầu ở ngoài xe tựa hồ nghe thấy động tĩnh.
“Thiếu chủ nhà ta lúc này có việc quan trọng hơn, xin Nam Cung tiểu thư chờ một lát."
Nam Cung Nhã há miệng thở dốc, cuối cùng ngậm miệng lại, hừ một tiếng: “Ân.."
Là việc gì quan trọng hơn?
Nàng vốn là muốn hỏi như vậy.
Nhưng nếu Thượng Quan Sách Vân không nói, nàng có thể từ người này hỏi ra cái gì?
Nói ra, lần này nàng trộn trốn khỏi Nam Cung gia vốn có chút hoang đường. Tuy nói nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nhưng dù sao nàng cùng Thượng Quan Sách Vân vốn vẫn là hôn phu, hôn thê, còn chưa thành thân liền không minh bạch trở về như vậy, thật sự có chút kỳ cục.
Nhưng nàng thật sự không muốn tiếp tục ở trong nhà.
Cha mẹ của nàng mất sớm. Từ nhỏ nàng vẫn sống dựa vào nhị thúc, Nam Cung Vô Nhai. Nhị thúc của nàng Nam Cung Vô Nhai đối xử với nàng không tệ, nhưng người trong tộc luôn nhìn nàng với ánh mắt quái dị, còn thường thường nói chút nhàn ngôn toái ngữ.
Sau này Nam Cung Nhã hiểu được, nguyên nhân đều do cha nàng khi còn sống đính hôn cho nàng từ nhỏ.
Cái gọi là “Tứ đại thế gia đồng khí liên chi" (cùng thở một bầu không khí liền như tay chân – ý nói quan hệ rất tốt) đều là biểu hiện giả dối.
Ở bên ngoài gió êm sóng lặng. Chung sống hài hòa chẳng qua là không thể làm gì được người kia. Ở bên trong... Ai cũng âm thầm đề phòng nhau, một khắc cũng không thả lỏng đề phòng.
Nàng, Nam Cung Nhã tương lai là phải gả nhập Thượng Quan thế gia. Thượng Quan Sách Vân là đại nhi tử (con trai trưởng), tương lai nói không chừng nàng chính là chủ mẫu của Thượng Quan gia. Nếu tương lai thành thân sẽ là lúc nàng sẽ mang theo cái gì, hoặc trộm đi chút tin tức gì đó. Kia thật đúng là một đại sự khó lường. Còn có ai có thể hiểu được Nam Cung thế gia so với người từ nhỏ lớn kên từ Nam Cung thế gia.?
Càng về sau. mà ngay cả giữ gì của Nhị thúc đối với nàng cũng là thứ khiến người kiêng kị.
Bị buộc rơi vào đường cùng, nàng đành phải giả ngu, tự biến mình thành một nha đầu ngốc chỉ biết sống phóng túng.
Không võ công, không giỏi thi họa, thêu thùa nữ công cũng không chịu động. Về phần cưỡi ngựa bắn cung... cái thế giới kia cách nàng thật xa xôi. Dù sao lấy thân phận của nàng, đi đến chỗ nào cũng có một đám bảo vệ, thât sự không có gì đáng để lo lắng. Nói đến Nam Cung gia có gì ngoài luận võ so chiêu, bàn bạc...
Nàng nghĩ trốn càng xa càng tốt. Do cực nhàm chán, mỗi ngày nàng sống thật không có lạc thú. Cũng may Nam Cung thế gia gia sản lớn, cha nàng để lại cho nàng rất nhiều bạc, gia tài lớn. Nàng rốt cuộc tìm được việc vui tối thích hợp với mình-------
Trang điểm, ăn mặc, tiêu bạc!
Đần độn lăn lộn suốt mười năm như vậy, Thượng Quan Sách Vân đến Nam Cung thế gia tìm nàng.
Hai người cùng nhau đi dạo hoa viên, hàn huyên tán gẫu nhàn sự. Nam Cung Nhã đối với phu quân tương lai nhưng thật ra khá vừa lòng. Con cả của thế gia bồi dưỡng ra, bất luận là bề ngoài khí độ vẫn là võ công hay học thức đều coi như nhất đẳng, thật là tốt.
Đại khái có thể gả cho người phu quân như vậy, là điều nữ tử trong thiên hạ tha thiết mơ ước.
Đúng không tồi.
Nam Cung Nhã cho là mình không bao lâu có thể đi ra ngoài, không bao giờ...còn đứng ở Nam Cung thế gia chịu đủ dầy vò, cũng không muốn nghe lén nhị thúc cùng nhị thẩm thương nghị. Nguyên lai Nam Cung Vô Nhai đối Thượng Quan Sách Vân không hết sức vừa lòng, mặc dù đã đính hôn từ nhỏ, nhưng vẫn muốn để suy tính.
Điều này khiến Nam Cung Nhã muốn khóc.
Nguyên tưởng rằng có thể thoát ly biển khổ, không nghĩ rằng tới thời điểm mấu chốt thuyền chìm.
Nhị thúc Nam Cung Vô Nhai là người nàng hiểu rõ nhất, vùa nghiêm túc lại thích gây sức ép cho người khác. Nếu hắn thật sự có ý nghĩ 'suy tính' đối với Thượng Quan Sách Vân...
Thượng Quan Sách Vân thực không hay ho, chỉ sợ không chết cũng muốn bị lột da!
Không được phải nghĩ biện pháp.
Nếu không... Nếu không liền... dứt khoát.
Nam Cung Nhã cắn răng một cái, thập phần dũng cảm ước hẹn Thượng Quan Sách Vân ra sau hoa viên, tiếp theo liền nói ra rõ ràng chuyện này. Thượng Quan Sách Vân hơi suy nghĩ một chút, thế nhưng đưa ra một biện pháp khiến Nam Cung Nhã trăm triệu không ngờ tới.
“Không bằng muội cùng ta suốt đêm rời đi." Ánh mắt của THượng Quan Sách Vân dưới ngọn đèn dầu đen tối không thấy được rõ ràng nhưng có vẻ đặc biệt chân thành: “Chỉ cần muội nguyện ý cùng ta quay về Thượng Quan gia thành hôn, bất luận kẻ nào cũng không chia rẽ được chúng ta."
Nam Cung Nhã cảm thấy không ổn, đây... cùng bỏ trốn có gì khác nhau!
Nàng lúc ấy không biết đầu óc bị ma quỷ gì ám ảnh, thế nhưng ngẩn người, liền gật đầu đáp ứng.
Nam Cung Nhã suốt đêm thu thập hành trang, trong luc nguy cấp còn không quên mang theo con dấu cùng văn khế mà cha mẹ nàng lưu lại lại cho nàng làm đồ cưới. Dù sao đối với đại tiêu thư như nàng mà nói, không có tiền chính là không được! Nàng bị kích động đi theo Thượng Quan Sách Vân lên đường. Trên đường nàng ung dung ở trong xe, còn Thượng Quan Sách Vân cưỡi ngựa làm bạn đi bên cạnh, cẩn thủ lễ pháp, một chút quy củ cũng không loạn. Một đường đi tới Thanh Thủy trấn, Thượng Quan Sách Vân vì 'chuyện quan trong' ly khai, nàng thành thật ở trong xe ngựa chờ.
Chờ đợi a.
Chờ đợi khiến nàng có cảm giác bất an.
“Nhã muội muội, ta... ta thật sự xin lỗi ngươi."
“Ngươi xuống xe đi...."
Từ đầu tới cuối Thượng Quan Sách Vân chỉ nhẹ nhàng nói hai câu với nàng. Hắn mạc danh kỳ diệu đi sòng bạc một chuyến, sau đó mạc danh kỳ diệu đem nàng làm tiền đặt cược, lại mạc danh kỳ diệu thua nàng cho một người qua đường cũng mạc danh kỳ diệu! Câu nói kia từng xem như 'lời thề'.... 'Bất luận kẻ nào cũng không chia rẽ được chúng ta' khinh phiêu tan thành mây khói, tựa hồ...
Chưa bao giờ từng tồn tại.
Lúc ấy nàng đầu óc trống rỗng, cảm thấy mình xong rồi.
Nàng không biết mình như thế nào xuống xe ngựa, cũng không biết chính mình như thế nào dừng bước ở trước cửa sòng bạc. Nàng chỉ biết chính mình còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng bánh xe từ chiếc xe ngựa phát ra nhanh như chớp, còn có tiếng vó ngựa đạp trên đường đá lạch cạch.
Còn có...
Lòng của nàng từng chút, từng chút chìm vào vực sâu. ngã vào đáy cốc.
Lúc này cách lúc đó không sai biệt lắm nửa tháng, Nam Cung Nhã cho là mình sớm vượt qua. Nhưng tại Linh Tà thôn hoang vắng âm u lại làm nàng có cảm giác hoảng hốt, thất thố.
Lần trước là vị hôn phu của nàng mà lúc này đây...
Trên một đường đồng hành, Nam Cung Nhã tuy cảm thấy tốt đẹp, choằng mình cùng Lưu Trưng quan hệ không tồi, nhưng dù sao cũng là bình thủy tương phùng, giao tình quá ít ỏi. Lúc này tính mệnh nguy nan, mà thân thế của Lưu Trưng lại cùng tứ đại thế gia có quan hệ, nàng sẽ lựa chọn như thế nào. Quả thực, không cần suy nghĩ.
Nam Cung Nhã bình tĩnh trở lại. Không, nói bình tĩnh chi bằng nên nói là chết lặng cùng... tuyệt vọng.
Việc đã đến nước này trách không được người khác.
Nhưng mà Lưu Trưng bỗng nhiên thở dài.
“Ngươi nhầm rồi."
Cái gì? Nhầm rồi?
Nam Cung Nhã ngẩng đầu lên một chút.
Lý tộc trưởng cũng không hiểu: “Có ý gì?"
“Nếu là Thượng Quan Sách Vân, chỉ sợ liền đáp ứng ngươi."
Lưu Trưng đảo mắt qua nhìn chằm chằm mặt Nam Cung Nhã, một lúc lâu sau mới lại nói: “Chỉ tiếc lúc này, nơi này lại là Diệp Lưu Trưng."
Nghe như thế, Nam Cung Nhã không thể tin được vào tai của mình.
Nàng... Nàng nói cái gì? Nàng thế nhưng.
Lý tộc trưởng nghe xong có chút bối rối, nhưng thật ra cũng hiểu được vài phần ý tứ của Lưu Trưng. VÌ thế âm lãnh cười: “Nói được không sai, Thượng Quan Sách Vân kia thật là một kẻ không tiền đồ, bỏ đi! Ngay cả lão bà đều thua cho ngươi! Nhưng ngươi cũng rất không hiểu biết! Dương quàn đại đạo không đi, cố tính đi vào quỷ môn quan Linh Tà thôn! Ngươi đã muốn chết vậy đừng trách ta không khách khí!" Vừa dứt lời hắn liền nắm tay thành quyền, sử dụng toàn lực, chính là định dùng một chiêu trí mạng!
Nhưng đứng đối diện Lưu Trưng lại thấy nguy không hoảng, đưa tay khua một cái. Lăng Vân kiếm chém sắt như chém bùn, một kiếm hạ xuống, toàn bộ dây thừng trói buộc Nam Cung nhã đều bung ra!
Nam Cung Nhã phản ứng cực nhanh, từ trên ghế bật dậy, nhanh chóng chạy lại bên người Lưu Trưng.
Lưu Trưng thuận thế kéo lại, đem Nam Cung Nhã kéo đến ngực mình. Trong đầu trăm ngàn ý niệm xuất hiện, rất nhanh liền tìm được từ trong đầu tìm được hình vẽ tư thế kiếm pháp trong bí kíp mà nàng đọc được. Cũng may Lý tộc trưởng sơ suất, vẫn không vận khởi nội công.
Mắt thấy quyền kia hạ xuống, Lưu Trưng thế nhưng nắm Nam CUng Nhã lui liền ba bước, nhẹ nhàng tránh ra.
“Lưu Trưng..."
“Ngươi chạy trước đi." Lưu 'trưng thấp giọng nói.
“A?" Nam Cung Nhã lại cả kinh. Nàng đã tính toán răng mình hẳn phải chết, nưng sau lại được Lưu Trưng ôm tránh thoát. Vừa mừng vừa sợ, nghĩ đến nhất định có biện pháp để trốn thoát. Hoặc là Lưu Trưng kỳ thật có võ công, chính là che dầu tôt không bị phát hiện. Nhưng nhìn tình huống này, Lưu Trưng căn bản chính là...
Chính là đi từng bước tính từng bước?
Tình huống biến hóa quá nhanh, Nam Cung Nhã sửng sốt không kịp phản ứng.
Lưu Trưng rốt cục không nhịn được nữa, quát một tiếng lớn: “Chạy!"
Nam Cung Nhã bị một tiếng này dọa sợ, phục hồi lại tinh thần. Hành động nhanh trước khi đầu óc kịp phản ứng ---- tiến đến, một phen gắt gao túm chặt cánh tay của Lưu Trưng, thập phần kiên định hét trở về: “Không! Nếu chết chúng ta cùng chết!"
Vì khinh địch mà một chưởng không trúng, Lý tộc trưởng thẹn quá thành giận: “Vậy liền thành toàn các ngươi!"
Lưu Trưng cũng không sợ, chính là thản nhiên nói một câu: “Ngươi cũng biết nàng là ai."
Không ngờ nghe Lưu Trưng hỏi như vậy, Lý tộc trưởng cười hắc hắc, trên mặt thế nhưng lộ vẻ đắc ý: “Ta như thế nào không biết nàng là ai? Ta mất mấy ngày mới đem Linh Tà thôn rửa sạch sẽ, chính là vì chờ nàng đến!"
Nói đến 'rửa sạch', ngữ khí của hắn không tự giác lộ ra vài phần lãnh ý.
Nam Cung Nhã nghe xong câu này, thế nhưng liền hiểu, mở to mắt nhìn: “Ngươi... Ngươi có phải hay không đem toàn bộ người trong thôn này đều..."
“Không sai, mấy ngày trước ta hạ lệnh đồ thôn. Bất luận người hay súc vật, một người sống cũng không lưu lại!" Lời này nghe vô cùng tàn nhẫn, nhưng tại trong miệng Lý tộc trương nói ra lại dễ dàng giống như thái rau bình thường. Nghĩ nghĩ, hắn lại tràn đầy tiếc nuối thở dài: “Đem toàn bộ thôn này rửa sạch sẽ mất rất nhiều thời gian chính là không nghĩ tới, hai người các ngươi thế nhưng thật sự không có võ công... Lúc trước ta để thuộc hạ mai phục ở rừng cây trong sơn cốc, thật là có chút làm chuyện thừa..."
“Kia... Lý Nhị Nha... cùng mấy người trong thôn..."
“Bọn họ?" Lý tộc trưởng khinh miệt cười: “Chính là một đám mãng phu, chuyên môn bắt cóc, tống tiền, lừa bịp ở trong núi này. Ta chỉ lộ hai chiêu, bọn họ liền ngoan ngoãn nghe ta sắp xếp. Lúc ấy có nói, nữ về tay ta, còn nam cùng của cải sẽ về tay bọn họ." Về phần vì sao lại phí công sức chuẩn bị, cùng đợi tới đêm khuya mới động thủ, đó cũng là do Lý lão nhân trời sinh cẩn thận giả dối hay thay đổi. Sợ người khác cũng giống hắn có nhiều quỷ kế, nên mới thử xác định rõ ràng mới bày cục xuống tay.
Chính là không nghĩ tới sẽ có một ít khúc chiết.
Nhưng ở trong mắt Lý tộc trưởng xem ra cũng không tính là gì. Cho dù gặp chuyện như vậy hắn cũng không một chút nóng nảy. Ngược lại bình tĩnh giải thích, NamCung Nhã hỏi một câu, hẵn liền đáp một câu.
Chờ hết thảy đều giải thích rõ ràng, hắn lại hướng Lưu Trưng nở nụ cười: “Nha đầu kia tự xưng họ Nam, kỳ thật họ là Nam Cung đúng không? Không nghĩ đến đường đường Nam Cung đại tiểu thư thế nhưng để cho ta dễ dàng bắt được."
Lưu Trưng nhíu mày thật sâu, chỉ hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?"
Nghe ngôn ngữ của hắn, tuyệt đối không phải một sơn tặc hoặc cương đạo bình thường, mà chuyện này là vì riêng Nam Cung Nhã bố trí mai phục. Bộ dạng Nam Cung Nhã thật sự không giống kẻ có cừu oán, như vậy lão nhân này hơn phân nửa là cừu địch với Nam Cung gia?
Lý tộc trưởng vuốt chòm râu, cười đáp: “Ta là người như thế nào ngươi không cần lo, ngươi chỉ cần biết ta cùng với tứ đại thế gia có thù không đội trời chung. Hiện giờ việc này cùng ngươi không qua hệ, ta đã đáp ứng thả ngươi con đường sống. Ngươi cũng đừng xen vào việc của người khács cho thỏa đáng. Còn nữa, ngươi cũng họ Diệp..." Đôi mắt dài nhỏ của hắn nhìn chằm chằm vào Lưu Trưng đánh giá nửa ngày, lại nói: “...Có Lăng Vân kiếm, xem ra cùng Diệp Lâm Phong có chút sâu xa. Vậy người càng không nên trông nom sống chết của nha đầu này."
“Vì sao?" Lưu Trưng lạnh lùng hỏi.
Lý tộc trưởng nghe vậy cười to: “Ta nghe nói Diệp Lâm Phong mất tích. Hắc, Hắn năm ấy cậy tài khinh người, kiếm pháp siêu quần, cùng tứ đại thế gia có nhiều hiềm khích. Lúc này không rõ tung tích, chỉ sợ là tứ đại thế gia ở sau lưng hạ độc thủ! Ngươi ngẫm lại, thiên hạ này có bao nhiêu người có thể chế ngụ được Diệp Lâm Phong?"
Lưu Trưng nao núng, nguyên bản tay cầm kiếm cũng không khỏi run rẩy một chút.
Mà Nam Cung Nhã tâm lại nhói một chút, tiếp theo liền nhanh chóng trầm xuống.
Cảm giác như thế không phải là lần đầu tiên.
Lần đầu tiên là ở náo nhiệt lại chất phác Thanh Thủy trấn.
Khi đó vị hôn phu của của Nam cung Nhã vẫn là Thượng Quan Sách, con cả của Thượng Quan thế gia - lấy kiếm thuật nổi tiếng. Nhưng ngày đến Thanh Thủy trấn, Thượng Quan Sách Vân đột nhiên ra lệnh bắt dừng xe, đi tới bên người lái xe nhỏ giọng phân phó vài câu, lúc sau Nam Cung Nhã liền bị hắn mạc danh kỳ diệu lưu ở trong xe ngựa.
Nam Cung Nhã cảm thấy bực mình, trộm xốc màn xe nhìn thoáng qua bên ngoài, nhưng thấy bên ngoài ngã tư đường thập phần rộn ràng nhốn nháo. Nguyên bản là một người hiếu động hoạt bát lại vì Thượng Quan gia mà phải ở lại trên xe ngựa, chỉ có thể nhìn thoáng qua liền rút về trong xe ngựa.
Người hầu ở ngoài xe tựa hồ nghe thấy động tĩnh.
“Thiếu chủ nhà ta lúc này có việc quan trọng hơn, xin Nam Cung tiểu thư chờ một lát."
Nam Cung Nhã há miệng thở dốc, cuối cùng ngậm miệng lại, hừ một tiếng: “Ân.."
Là việc gì quan trọng hơn?
Nàng vốn là muốn hỏi như vậy.
Nhưng nếu Thượng Quan Sách Vân không nói, nàng có thể từ người này hỏi ra cái gì?
Nói ra, lần này nàng trộn trốn khỏi Nam Cung gia vốn có chút hoang đường. Tuy nói nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nhưng dù sao nàng cùng Thượng Quan Sách Vân vốn vẫn là hôn phu, hôn thê, còn chưa thành thân liền không minh bạch trở về như vậy, thật sự có chút kỳ cục.
Nhưng nàng thật sự không muốn tiếp tục ở trong nhà.
Cha mẹ của nàng mất sớm. Từ nhỏ nàng vẫn sống dựa vào nhị thúc, Nam Cung Vô Nhai. Nhị thúc của nàng Nam Cung Vô Nhai đối xử với nàng không tệ, nhưng người trong tộc luôn nhìn nàng với ánh mắt quái dị, còn thường thường nói chút nhàn ngôn toái ngữ.
Sau này Nam Cung Nhã hiểu được, nguyên nhân đều do cha nàng khi còn sống đính hôn cho nàng từ nhỏ.
Cái gọi là “Tứ đại thế gia đồng khí liên chi" (cùng thở một bầu không khí liền như tay chân – ý nói quan hệ rất tốt) đều là biểu hiện giả dối.
Ở bên ngoài gió êm sóng lặng. Chung sống hài hòa chẳng qua là không thể làm gì được người kia. Ở bên trong... Ai cũng âm thầm đề phòng nhau, một khắc cũng không thả lỏng đề phòng.
Nàng, Nam Cung Nhã tương lai là phải gả nhập Thượng Quan thế gia. Thượng Quan Sách Vân là đại nhi tử (con trai trưởng), tương lai nói không chừng nàng chính là chủ mẫu của Thượng Quan gia. Nếu tương lai thành thân sẽ là lúc nàng sẽ mang theo cái gì, hoặc trộm đi chút tin tức gì đó. Kia thật đúng là một đại sự khó lường. Còn có ai có thể hiểu được Nam Cung thế gia so với người từ nhỏ lớn kên từ Nam Cung thế gia.?
Càng về sau. mà ngay cả giữ gì của Nhị thúc đối với nàng cũng là thứ khiến người kiêng kị.
Bị buộc rơi vào đường cùng, nàng đành phải giả ngu, tự biến mình thành một nha đầu ngốc chỉ biết sống phóng túng.
Không võ công, không giỏi thi họa, thêu thùa nữ công cũng không chịu động. Về phần cưỡi ngựa bắn cung... cái thế giới kia cách nàng thật xa xôi. Dù sao lấy thân phận của nàng, đi đến chỗ nào cũng có một đám bảo vệ, thât sự không có gì đáng để lo lắng. Nói đến Nam Cung gia có gì ngoài luận võ so chiêu, bàn bạc...
Nàng nghĩ trốn càng xa càng tốt. Do cực nhàm chán, mỗi ngày nàng sống thật không có lạc thú. Cũng may Nam Cung thế gia gia sản lớn, cha nàng để lại cho nàng rất nhiều bạc, gia tài lớn. Nàng rốt cuộc tìm được việc vui tối thích hợp với mình-------
Trang điểm, ăn mặc, tiêu bạc!
Đần độn lăn lộn suốt mười năm như vậy, Thượng Quan Sách Vân đến Nam Cung thế gia tìm nàng.
Hai người cùng nhau đi dạo hoa viên, hàn huyên tán gẫu nhàn sự. Nam Cung Nhã đối với phu quân tương lai nhưng thật ra khá vừa lòng. Con cả của thế gia bồi dưỡng ra, bất luận là bề ngoài khí độ vẫn là võ công hay học thức đều coi như nhất đẳng, thật là tốt.
Đại khái có thể gả cho người phu quân như vậy, là điều nữ tử trong thiên hạ tha thiết mơ ước.
Đúng không tồi.
Nam Cung Nhã cho là mình không bao lâu có thể đi ra ngoài, không bao giờ...còn đứng ở Nam Cung thế gia chịu đủ dầy vò, cũng không muốn nghe lén nhị thúc cùng nhị thẩm thương nghị. Nguyên lai Nam Cung Vô Nhai đối Thượng Quan Sách Vân không hết sức vừa lòng, mặc dù đã đính hôn từ nhỏ, nhưng vẫn muốn để suy tính.
Điều này khiến Nam Cung Nhã muốn khóc.
Nguyên tưởng rằng có thể thoát ly biển khổ, không nghĩ rằng tới thời điểm mấu chốt thuyền chìm.
Nhị thúc Nam Cung Vô Nhai là người nàng hiểu rõ nhất, vùa nghiêm túc lại thích gây sức ép cho người khác. Nếu hắn thật sự có ý nghĩ 'suy tính' đối với Thượng Quan Sách Vân...
Thượng Quan Sách Vân thực không hay ho, chỉ sợ không chết cũng muốn bị lột da!
Không được phải nghĩ biện pháp.
Nếu không... Nếu không liền... dứt khoát.
Nam Cung Nhã cắn răng một cái, thập phần dũng cảm ước hẹn Thượng Quan Sách Vân ra sau hoa viên, tiếp theo liền nói ra rõ ràng chuyện này. Thượng Quan Sách Vân hơi suy nghĩ một chút, thế nhưng đưa ra một biện pháp khiến Nam Cung Nhã trăm triệu không ngờ tới.
“Không bằng muội cùng ta suốt đêm rời đi." Ánh mắt của THượng Quan Sách Vân dưới ngọn đèn dầu đen tối không thấy được rõ ràng nhưng có vẻ đặc biệt chân thành: “Chỉ cần muội nguyện ý cùng ta quay về Thượng Quan gia thành hôn, bất luận kẻ nào cũng không chia rẽ được chúng ta."
Nam Cung Nhã cảm thấy không ổn, đây... cùng bỏ trốn có gì khác nhau!
Nàng lúc ấy không biết đầu óc bị ma quỷ gì ám ảnh, thế nhưng ngẩn người, liền gật đầu đáp ứng.
Nam Cung Nhã suốt đêm thu thập hành trang, trong luc nguy cấp còn không quên mang theo con dấu cùng văn khế mà cha mẹ nàng lưu lại lại cho nàng làm đồ cưới. Dù sao đối với đại tiêu thư như nàng mà nói, không có tiền chính là không được! Nàng bị kích động đi theo Thượng Quan Sách Vân lên đường. Trên đường nàng ung dung ở trong xe, còn Thượng Quan Sách Vân cưỡi ngựa làm bạn đi bên cạnh, cẩn thủ lễ pháp, một chút quy củ cũng không loạn. Một đường đi tới Thanh Thủy trấn, Thượng Quan Sách Vân vì 'chuyện quan trong' ly khai, nàng thành thật ở trong xe ngựa chờ.
Chờ đợi a.
Chờ đợi khiến nàng có cảm giác bất an.
“Nhã muội muội, ta... ta thật sự xin lỗi ngươi."
“Ngươi xuống xe đi...."
Từ đầu tới cuối Thượng Quan Sách Vân chỉ nhẹ nhàng nói hai câu với nàng. Hắn mạc danh kỳ diệu đi sòng bạc một chuyến, sau đó mạc danh kỳ diệu đem nàng làm tiền đặt cược, lại mạc danh kỳ diệu thua nàng cho một người qua đường cũng mạc danh kỳ diệu! Câu nói kia từng xem như 'lời thề'.... 'Bất luận kẻ nào cũng không chia rẽ được chúng ta' khinh phiêu tan thành mây khói, tựa hồ...
Chưa bao giờ từng tồn tại.
Lúc ấy nàng đầu óc trống rỗng, cảm thấy mình xong rồi.
Nàng không biết mình như thế nào xuống xe ngựa, cũng không biết chính mình như thế nào dừng bước ở trước cửa sòng bạc. Nàng chỉ biết chính mình còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng bánh xe từ chiếc xe ngựa phát ra nhanh như chớp, còn có tiếng vó ngựa đạp trên đường đá lạch cạch.
Còn có...
Lòng của nàng từng chút, từng chút chìm vào vực sâu. ngã vào đáy cốc.
Lúc này cách lúc đó không sai biệt lắm nửa tháng, Nam Cung Nhã cho là mình sớm vượt qua. Nhưng tại Linh Tà thôn hoang vắng âm u lại làm nàng có cảm giác hoảng hốt, thất thố.
Lần trước là vị hôn phu của nàng mà lúc này đây...
Trên một đường đồng hành, Nam Cung Nhã tuy cảm thấy tốt đẹp, choằng mình cùng Lưu Trưng quan hệ không tồi, nhưng dù sao cũng là bình thủy tương phùng, giao tình quá ít ỏi. Lúc này tính mệnh nguy nan, mà thân thế của Lưu Trưng lại cùng tứ đại thế gia có quan hệ, nàng sẽ lựa chọn như thế nào. Quả thực, không cần suy nghĩ.
Nam Cung Nhã bình tĩnh trở lại. Không, nói bình tĩnh chi bằng nên nói là chết lặng cùng... tuyệt vọng.
Việc đã đến nước này trách không được người khác.
Nhưng mà Lưu Trưng bỗng nhiên thở dài.
“Ngươi nhầm rồi."
Cái gì? Nhầm rồi?
Nam Cung Nhã ngẩng đầu lên một chút.
Lý tộc trưởng cũng không hiểu: “Có ý gì?"
“Nếu là Thượng Quan Sách Vân, chỉ sợ liền đáp ứng ngươi."
Lưu Trưng đảo mắt qua nhìn chằm chằm mặt Nam Cung Nhã, một lúc lâu sau mới lại nói: “Chỉ tiếc lúc này, nơi này lại là Diệp Lưu Trưng."
Nghe như thế, Nam Cung Nhã không thể tin được vào tai của mình.
Nàng... Nàng nói cái gì? Nàng thế nhưng.
Lý tộc trưởng nghe xong có chút bối rối, nhưng thật ra cũng hiểu được vài phần ý tứ của Lưu Trưng. VÌ thế âm lãnh cười: “Nói được không sai, Thượng Quan Sách Vân kia thật là một kẻ không tiền đồ, bỏ đi! Ngay cả lão bà đều thua cho ngươi! Nhưng ngươi cũng rất không hiểu biết! Dương quàn đại đạo không đi, cố tính đi vào quỷ môn quan Linh Tà thôn! Ngươi đã muốn chết vậy đừng trách ta không khách khí!" Vừa dứt lời hắn liền nắm tay thành quyền, sử dụng toàn lực, chính là định dùng một chiêu trí mạng!
Nhưng đứng đối diện Lưu Trưng lại thấy nguy không hoảng, đưa tay khua một cái. Lăng Vân kiếm chém sắt như chém bùn, một kiếm hạ xuống, toàn bộ dây thừng trói buộc Nam Cung nhã đều bung ra!
Nam Cung Nhã phản ứng cực nhanh, từ trên ghế bật dậy, nhanh chóng chạy lại bên người Lưu Trưng.
Lưu Trưng thuận thế kéo lại, đem Nam Cung Nhã kéo đến ngực mình. Trong đầu trăm ngàn ý niệm xuất hiện, rất nhanh liền tìm được từ trong đầu tìm được hình vẽ tư thế kiếm pháp trong bí kíp mà nàng đọc được. Cũng may Lý tộc trưởng sơ suất, vẫn không vận khởi nội công.
Mắt thấy quyền kia hạ xuống, Lưu Trưng thế nhưng nắm Nam CUng Nhã lui liền ba bước, nhẹ nhàng tránh ra.
“Lưu Trưng..."
“Ngươi chạy trước đi." Lưu 'trưng thấp giọng nói.
“A?" Nam Cung Nhã lại cả kinh. Nàng đã tính toán răng mình hẳn phải chết, nưng sau lại được Lưu Trưng ôm tránh thoát. Vừa mừng vừa sợ, nghĩ đến nhất định có biện pháp để trốn thoát. Hoặc là Lưu Trưng kỳ thật có võ công, chính là che dầu tôt không bị phát hiện. Nhưng nhìn tình huống này, Lưu Trưng căn bản chính là...
Chính là đi từng bước tính từng bước?
Tình huống biến hóa quá nhanh, Nam Cung Nhã sửng sốt không kịp phản ứng.
Lưu Trưng rốt cục không nhịn được nữa, quát một tiếng lớn: “Chạy!"
Nam Cung Nhã bị một tiếng này dọa sợ, phục hồi lại tinh thần. Hành động nhanh trước khi đầu óc kịp phản ứng ---- tiến đến, một phen gắt gao túm chặt cánh tay của Lưu Trưng, thập phần kiên định hét trở về: “Không! Nếu chết chúng ta cùng chết!"
Vì khinh địch mà một chưởng không trúng, Lý tộc trưởng thẹn quá thành giận: “Vậy liền thành toàn các ngươi!"
Tác giả :
Phù Noãn