Điệp Phi Hà Sứ
Chương 3: Luyện tập cung tên
- Nhi thần tham kiến phụ hoàng và mẫu hậu.
Phi chắp tay, cúi nhẹ đầu kính cẩn đứng ở cửa, nắng chiều êm ả soi rọi thân người chàng như thực như hư tan vào ánh sáng chan hòa, gió nhẹ thoảng, những lọn tóc bay bay cuốn lấy nét cười dịu nhẹ ôn hòa khiến dung nhan càng phảng phất một nét dịu dàng.
- Miễn lễ, mau vào đây!
Phi đứng thẳng người, chậm rãi cước bộ bước vào bên trong liền thấy người ngồi ghế trên là hoàng thượng đang nhấp một ngụm trà thật tao nhã rồi đặt lại tách trên bàn, người ngồi ghế bên là hoàng hậu, thần thái lạnh lùng miễn cưỡng nhưng chàng nhận ra lửa giận lẫn chán ghét len lỏi trong mắt khi bà vừa thấy chàng đến.
Ván cược này lần này, bà thua rồi, hoàng hậu.
- Ngồi đi!_ hoàng thượng Chu Nghi Quân đưa tay hướng đến một chiếc ghế gần đó ý bảo chàng ngồi xuống, thấy chàng đã yên vị, ông mới cười hòa nhã, ánh mắt nhìn chàng có bao nhiêu tình cảm quan tâm của một người cha với con trai yêu của mình_ Theo dự định ban đầu, ba ngày nữa hôn lễ của con cùng Liễu tiểu thư sẽ được cử hành.
Chàng nhướn mày ra vẻ ngạc nhiên, trong mắt ẩn chứa bao ẩn tình biến hóa linh hoạt để chẳng ai đoán được thật sự điều chàng đang suy tính trong đầu là gì.
- Chẳng phải việc đó đang được xem xét lại khi hữu thừa tướng muốn để con gái thứ ba của mình ra tranh cử địa vị hoàng tử phi với Liễu tiểu thư của tả thừa tướng sao? Nhi thần không hiểu ý phụ hoàng.
Chỉ thấy sắc mặt hoàng hậu Đan Thái Chân xấu đi một phần, đôi mắt sắc sảo như rắn có một tia nhìn sắc bén hung dữ cố gắng kìm chế cơn giận.
Nghi Quân nhìn Thái Chân kín đáo cười nhạo, rồi quay sang chàng tiếp tục:
- Trẫm vừa hay tin, Diệp tiểu thư phủ hữu tướng không may mắc bệnh lạ, đã qua đời cách đây hai canh giờ.
- Bệnh lạ? Trùng hợp như vậy?_ Phi đáp lời ông nhưng mắt lại hướng đến hoàng hậu đầy chế giễu_ Mẫu hậu, nhi thần đã nói giữa nhi thần và Liễu tiểu thư vốn đã có hôn ước, nàng trở thành ái phi của nhi thần là tất nhiên, người lại có ý phản đối một mực cân nhắc đưa Diệp tiểu thư và tranh vị trí vốn là của nàng để tỷ muội sum họp với thái tử phi, giờ xem ra ý trời…
Chàng cố ý bỏ lỡ câu nói, chờ xem bà trong tình trạng chó cắn càn sẽ có phản ứng gì.
Muốn dùng Diệp tam tiểu thư làm quân cờ thí giám sát chàng sao? Lâu nay tìm mọi cách ám sát vẫn không giết được chàng giờ lại muốn thao túng điều khiển?
Đáng tiếc thay, Chu Nhật Phi này không phải kẻ ngốc.
Kỷ Lý Phong, chuyện phong hoa tuyết nguyệt của ngươi tốt lắm, có thể cho người của mình loan tin ngay sau khi hành sự để phía Diệp gia trở tay không kịp để bịt miệng những người biết chuyện còn kịp thời dùng một con cờ thí khác thế chỗ.
Thế mà dám ngoan cố bảo chán phèo không có hứng thú.
- Hoàng nhi xem như đã rõ hỷ sự vậy hồi hoàng thượng cho thần thiếp trở về cung của mình._ Thái Chân hướng Nghi Quân đưa ra một đề nghị, giọng nói lạnh lùng, sắc mặt đã vô cùng khó coi, thỉnh thoảng lướt qua chàng như có như không bằng ánh mắt chán ghét thù địch.
Hừ, xem như bà thua lần này.
- Ừ! Hậu về cung đi, trẫm còn có chút việc bàn riêng với Phi nhi._ ông tùy ý phất tay.
Phi đứng dậy chắp tay cúi chào, trên môi điểm một nét cười ý nhị:
- Cung tiễn mẫu hậu.
Đợi bóng dáng bà cùng đoàn tùy tùng theo sát khuất dần, chàng mới thong thả ngồi xuống, liền nghe một câu hỏi thăm dò của ông, nhưng ẩn trong thanh âm là sự sủng ái không che giấu:
- Chuyện này do con nhúng tay vào đúng không?
~*~
“Vút"
Mũi tên thứ nhất bay được một nửa đường rồi rơi xuống đất.
“Vút"
Mũi tên thứ hai bay chệch hướng, suýt nữa là cắm vào chỏm tóc một tên lính canh gần đó.
Thao trường hiện giờ có mười hai tên lính canh, một Trịnh đại tướng quân – Trịnh Hải, tính cả Phi và Phong nữa là mười lăm người.
Gió thổi lồng lộng mang đến cảm giác sảng khoái.
Phi có nhã hứng luyện tập cung tên một chút trước khi về Ngạo Dương nghỉ ngơi. Tính ra chàng cũng học được gần hai tháng, nhưng dường như chẳng có chút tiến bộ nào.
Những tên lính được gọi đến canh gác thao trường cho chàng tập luyện vạn phần hồi hộp, chỉ chực cầu nguyện thiên địa sao cho mũi tên chàng bắn không chệch hướng sang mình, hay nói đúng hơn là đem mình làm cái bia bất đắc dĩ.
“Vút"
Mũi tên thứ ba bay tà tà trên mặt đất xuyên qua khoảng cách giữa hai chân của một tên lính, suýt nữa là làm tổn thương đến vật báu của gã làm gã không khỏi run lên cầm cập, đón nhận những ánh mắt thông cảm của những người khác.
Vất vả cho người huynh đệ rồi.
Ánh mắt Phi lộ ra sự thất vọng tràn trề.
Con ngươi trầm đục của Trịnh Hải nheo lại ẩn chứa bao thiên biến vạn hóa khó đoán được của một người dày dặn kinh nghiệm trải đời.
Phong chỉ muốn ôm bụng cười lăn một trận thỏa chí, biểu tình trên mặt như thể sẽ chết vì cố gắng vận công kìm nén cảm xúc.
Ây da, chủ nhân ngài tính giết thuộc hạ vì chết cười đấy à.
- Có vẻ như một con mắt bị hỏng đã làm giảm đi sự phán đoán cự li của điện hạ, vẫn là ngài không thích hợp để luyện cung tên.
Thanh âm điềm tĩnh sắc bén của Trịnh tướng vang lên tổng kết rất được bọn lính canh gật đầu hưởng ứng.
Ở thao trường canh giữ cho hoàng tử bắn cung, trông qua có vẻ nhàn nhã nhưng kì thực còn đáng sợ hơn việc xông pha trận mạc, có đến mấy cái mạng cũng không đủ nói chi mỗi người họ chỉ có một.
Lạy trời, còn mẹ già vợ yếu con nheo đang chờ họ ở nhà a.
Phi căng thêm một mũi tên, lại một mũi tên nữa, vẫn đi chệch hướng, thậm chí còn bay chưa đến nửa đường so với đích bia bắn. Tình hình hoàn toàn không khả quan.
Tim của mười hai người cứ co thắt từng đợt. Sợ quá sợ quá.
Thêm một mũi tên nữa, lần này chàng ra vẻ ngắm rất cẩn thận, mày nheo lại, ánh mắt sắc lộ ra một sự nhẫn tâm, chàng cười một cách tàn khốc, đích đến không phải là bia mà là lùm cây phía sau.
Do thám đủ rồi nhỉ, bây giờ lộ diện được rồi.
Chàng buông mũi tên ra.
“Vút"
“Phập"
- Ư…
Có tiếng rên khe khẽ vì đau đớn do trúng tên làm mọi người giật mình, sau đó họ thấy ở sau lùm cây nơi mũi tên của chàng đến có bóng đen chật vật lẩn trốn.
- Có kẻ khả nghi, các ngươi mau đến đó bắt lấy hắn._ Trịnh Hải hét lên đầy uy vũ_ Nhất định phải bắt bằng được về tra khảo.
Hoàng tử điện hạ, mạt tướng thật muốn rút lại câu nói mắt hỏng làm ngài không phán đoán được cự ly, khả năng quan sát của ngài thật đáng nể.
- Tuân lệnh!_ mười hai người chẳng ngờ được, run rủi thế nào mũi tên của chàng lại chệch hướng trúng vào kẻ khả nghi gần đó, nhưng dù sao cũng tốt, họ có cớ để không phải nán lại nơi này lâu nữa.
- Họ sẽ tự biết cách xử lý, Trịnh tướng quân, chúng ta tiếp tục nào._ Phi cất giọng lạnh nhạt nhìn những tên giám sát mình rời khỏi nhờ một cái cớ nho nhỏ mình tạo ra, giờ ở thao trường chỉ còn chàng, Trịnh Hải và Phong.
Gió vẫn thổi lồng lộng, ánh nắng làm bóng họ đổ dài trên đất nhành những vệt đen dài.
Phi rút một mũi tên, giương lên trên cung.
“Vút"
Mũi tên xé gió lao thẳng đến hồng tâm của bia.
Phong nhún vai cho đó là điều tất nhiên.
Vết nhăn giữa trán của Trịnh Hải càng sâu.
Phi bắn một lần hai mũi tên, rồi ba mũi tên.
Tất cả đều trúng hồng tâm.
Trên môi chàng, luôn là một nụ cười dửng dưng.
Bấy giờ, Trịnh Hải cầm lấy cung rồi giương một mũi tên lên dây cung, buông tay ra, mũi tên lao vun vút rồi lao thẳng đến hồng tâm một tấm bia khác, ra đề khảo thí chàng.
Phong nhướn mày, tập trung quan sát Phi.
Phi chỉ cười, đổi tay cầm cung rồi giương một mũi tên, tên xé gió lao thẳng đến hồng tâm, đồng thời chẻ làm đôi mũi tên của Trịnh tướng.
- Ồ._ vẻ mặt của Phong như không tin được, khó khăn nuốt nước bọt.
Ách, quả thật hắn không biết còn có gì trên đời làm khó được chàng đây.
Chỉ nghe Trịnh tướng thở dài một hơi rồi nói:
- Mạt tướng quả thật không còn gì để chỉ dạy cho hoàng tử nữa, từ cưỡi ngựa, cung tên đến luyện kiếm, ngài đều làm cho mạt tướng không thể thốt ra một tiếng chê nào.
Phi nheo lại mắt đào hoa, cười dịu dàng, cất lại cây cung lên giá rồi nhàn nhạt nói:
- Chẳng phải vừa rồi Trịnh đại nhân vừa chê cười ta sao, rất đa tạ thời gian qua ngài đã vì ta bỏ chút thời gian.
~*~
- Ư… ưm…
Lệ mở mắt ra, cảm thấy hơi đau đầu, mệt nhọc đưa tay lên trán, gượng ngồi dậy, lắc nhẹ đầu mấy cái như muốn lay tỉnh thần trí.
- Cô nương tỉnh rồi?
Một chất giọng trầm ấm điềm đạm vang lên bên cạnh làm cô giật mình vội bỏ tay xuống, hướng mắt nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, Lệ nhìn thấy một người nam khoảng năm mươi nét mặt ôn hòa phúc hậu đang vuốt nhẹ chòm râu, mỉm cười làm người đối diện cảm thấy ấm áp.
Mũi ngửi thấy một mùi thảo dược hơi nồng, nhìn dáo dác xung quanh cho rằng đây là một hiệu thuốc đông y, điều này làm cô hơi rối lật đật hỏi ông:
- Cho hỏi đây là đâu và sao cháu lại ở đây?
- Đây là Lương Trung Đường, cô nương suýt chết đuối, có một vị công tử đã đưa cô đến đây rồi vội đi ngay_ ông giấu chuyện cô bị chàng điểm huyệt rồi như sực nhớ ra gì đó, ông vội lục trong ống tay áo ra vài tờ ngân phiếu, đưa ra trước mặt cô rồi tiếp tục_ Vị công tử đó đưa cho lão xấp ngân phiêu này nhờ lão khi nào cô tỉnh lại thì đưa cho cô.
Ngơ ngẩn nhập lấy xấp ngân phiếu, cô lại hỏi:
- Chàng trai ấy có phải mặc áo trắng và dáng dấp thư sinh nho nhã?
Ông thở dài một hơi ra vẻ tiếc nuối:
- Phải, vị thiếu niên ấy rất tuấn tú, cử chỉ thanh lịch lễ nghĩa, chỉ tiếc một con mắt đã bị hỏng.
~*~
Thạch Lệ chào từ biệt ông rồi rời khỏi Lương Trung Đường.
Trời nhá nhem tối, chỉ còn lác đác người qua lại, nhiều nhà đã chong đèn lên.
Cô nhìn một lượt khung cảnh lạ lẫm xung quanh mình, lòng có bao nhiêu vướng mắc ngổn ngang khó lòng giải đáp.
Tại sao mới đó cô đã lạc đến triều đại lạ lẫm, lại còn suýt nữa là chết đuối, may mà có người cứu, nhưng không hiểu sao cơn buồn ngủ ập tới khiến con không nhìn rõ mặt chàng trai cứu mình huống chi hướng đến người ta cảm ơn thỏa đáng. Chỉ nhớ người đó mặc đồ trắng tôn lên làn da tựa tuyết, nửa khuôn mặt bên phải nhìn nghiêng đẹp như tạc, là một nét anh tuấn lạnh lùng.
Thật muốn gặp lại người đó một lần nữa.
Nhưng biết đi đâu đây?
Đến cái tên người ta cũng chẳng biết… à không… ngay cả gương mặt người đó cô còn không kịp nhìn kĩ… thật là tệ mà.
Nhưng ắt hẳn, đó là một người nhân hậu lại tốt bụng.
Nghĩ vậy, cô bất giác mỉm cươi, bỗng dưng lưu lạc đên đây, dù suýt chết nhưng gặp được người như vậy, âu cũng là may mắn.
- Ưm… gì… ai…?_ bỗng dưng phía sau có ai đó dùng lực gì chặt cô bằng một tay, tay còn lại dùng một mảnh vải có tẩm một loại hương gì đó bịt mũi cô khiến cô cảm thấy mi mắt nặng trĩu rồi không còn biết gì nữa…
~*~
- Nhất định là hoàng huynh sẽ đi qua chỗ này, mình ở đây đợi hù huynh ấy một phen.
Một cô bé gương mặt phấn nộn khoảng sáu tuổi ăn mặc sang trọng, mắt to tròn linh động sáng lấp lánh tinh nghịch, cười tươi thích chí, lẩn trốn sau các bụi cây, thỉnh thoảng thò đầu ra đăm đăm chiêu chiêu quan sát xung quanh có ai không.
Hoàng huynh phải nhanh nhanh đấy nhé
Phi chắp tay, cúi nhẹ đầu kính cẩn đứng ở cửa, nắng chiều êm ả soi rọi thân người chàng như thực như hư tan vào ánh sáng chan hòa, gió nhẹ thoảng, những lọn tóc bay bay cuốn lấy nét cười dịu nhẹ ôn hòa khiến dung nhan càng phảng phất một nét dịu dàng.
- Miễn lễ, mau vào đây!
Phi đứng thẳng người, chậm rãi cước bộ bước vào bên trong liền thấy người ngồi ghế trên là hoàng thượng đang nhấp một ngụm trà thật tao nhã rồi đặt lại tách trên bàn, người ngồi ghế bên là hoàng hậu, thần thái lạnh lùng miễn cưỡng nhưng chàng nhận ra lửa giận lẫn chán ghét len lỏi trong mắt khi bà vừa thấy chàng đến.
Ván cược này lần này, bà thua rồi, hoàng hậu.
- Ngồi đi!_ hoàng thượng Chu Nghi Quân đưa tay hướng đến một chiếc ghế gần đó ý bảo chàng ngồi xuống, thấy chàng đã yên vị, ông mới cười hòa nhã, ánh mắt nhìn chàng có bao nhiêu tình cảm quan tâm của một người cha với con trai yêu của mình_ Theo dự định ban đầu, ba ngày nữa hôn lễ của con cùng Liễu tiểu thư sẽ được cử hành.
Chàng nhướn mày ra vẻ ngạc nhiên, trong mắt ẩn chứa bao ẩn tình biến hóa linh hoạt để chẳng ai đoán được thật sự điều chàng đang suy tính trong đầu là gì.
- Chẳng phải việc đó đang được xem xét lại khi hữu thừa tướng muốn để con gái thứ ba của mình ra tranh cử địa vị hoàng tử phi với Liễu tiểu thư của tả thừa tướng sao? Nhi thần không hiểu ý phụ hoàng.
Chỉ thấy sắc mặt hoàng hậu Đan Thái Chân xấu đi một phần, đôi mắt sắc sảo như rắn có một tia nhìn sắc bén hung dữ cố gắng kìm chế cơn giận.
Nghi Quân nhìn Thái Chân kín đáo cười nhạo, rồi quay sang chàng tiếp tục:
- Trẫm vừa hay tin, Diệp tiểu thư phủ hữu tướng không may mắc bệnh lạ, đã qua đời cách đây hai canh giờ.
- Bệnh lạ? Trùng hợp như vậy?_ Phi đáp lời ông nhưng mắt lại hướng đến hoàng hậu đầy chế giễu_ Mẫu hậu, nhi thần đã nói giữa nhi thần và Liễu tiểu thư vốn đã có hôn ước, nàng trở thành ái phi của nhi thần là tất nhiên, người lại có ý phản đối một mực cân nhắc đưa Diệp tiểu thư và tranh vị trí vốn là của nàng để tỷ muội sum họp với thái tử phi, giờ xem ra ý trời…
Chàng cố ý bỏ lỡ câu nói, chờ xem bà trong tình trạng chó cắn càn sẽ có phản ứng gì.
Muốn dùng Diệp tam tiểu thư làm quân cờ thí giám sát chàng sao? Lâu nay tìm mọi cách ám sát vẫn không giết được chàng giờ lại muốn thao túng điều khiển?
Đáng tiếc thay, Chu Nhật Phi này không phải kẻ ngốc.
Kỷ Lý Phong, chuyện phong hoa tuyết nguyệt của ngươi tốt lắm, có thể cho người của mình loan tin ngay sau khi hành sự để phía Diệp gia trở tay không kịp để bịt miệng những người biết chuyện còn kịp thời dùng một con cờ thí khác thế chỗ.
Thế mà dám ngoan cố bảo chán phèo không có hứng thú.
- Hoàng nhi xem như đã rõ hỷ sự vậy hồi hoàng thượng cho thần thiếp trở về cung của mình._ Thái Chân hướng Nghi Quân đưa ra một đề nghị, giọng nói lạnh lùng, sắc mặt đã vô cùng khó coi, thỉnh thoảng lướt qua chàng như có như không bằng ánh mắt chán ghét thù địch.
Hừ, xem như bà thua lần này.
- Ừ! Hậu về cung đi, trẫm còn có chút việc bàn riêng với Phi nhi._ ông tùy ý phất tay.
Phi đứng dậy chắp tay cúi chào, trên môi điểm một nét cười ý nhị:
- Cung tiễn mẫu hậu.
Đợi bóng dáng bà cùng đoàn tùy tùng theo sát khuất dần, chàng mới thong thả ngồi xuống, liền nghe một câu hỏi thăm dò của ông, nhưng ẩn trong thanh âm là sự sủng ái không che giấu:
- Chuyện này do con nhúng tay vào đúng không?
~*~
“Vút"
Mũi tên thứ nhất bay được một nửa đường rồi rơi xuống đất.
“Vút"
Mũi tên thứ hai bay chệch hướng, suýt nữa là cắm vào chỏm tóc một tên lính canh gần đó.
Thao trường hiện giờ có mười hai tên lính canh, một Trịnh đại tướng quân – Trịnh Hải, tính cả Phi và Phong nữa là mười lăm người.
Gió thổi lồng lộng mang đến cảm giác sảng khoái.
Phi có nhã hứng luyện tập cung tên một chút trước khi về Ngạo Dương nghỉ ngơi. Tính ra chàng cũng học được gần hai tháng, nhưng dường như chẳng có chút tiến bộ nào.
Những tên lính được gọi đến canh gác thao trường cho chàng tập luyện vạn phần hồi hộp, chỉ chực cầu nguyện thiên địa sao cho mũi tên chàng bắn không chệch hướng sang mình, hay nói đúng hơn là đem mình làm cái bia bất đắc dĩ.
“Vút"
Mũi tên thứ ba bay tà tà trên mặt đất xuyên qua khoảng cách giữa hai chân của một tên lính, suýt nữa là làm tổn thương đến vật báu của gã làm gã không khỏi run lên cầm cập, đón nhận những ánh mắt thông cảm của những người khác.
Vất vả cho người huynh đệ rồi.
Ánh mắt Phi lộ ra sự thất vọng tràn trề.
Con ngươi trầm đục của Trịnh Hải nheo lại ẩn chứa bao thiên biến vạn hóa khó đoán được của một người dày dặn kinh nghiệm trải đời.
Phong chỉ muốn ôm bụng cười lăn một trận thỏa chí, biểu tình trên mặt như thể sẽ chết vì cố gắng vận công kìm nén cảm xúc.
Ây da, chủ nhân ngài tính giết thuộc hạ vì chết cười đấy à.
- Có vẻ như một con mắt bị hỏng đã làm giảm đi sự phán đoán cự li của điện hạ, vẫn là ngài không thích hợp để luyện cung tên.
Thanh âm điềm tĩnh sắc bén của Trịnh tướng vang lên tổng kết rất được bọn lính canh gật đầu hưởng ứng.
Ở thao trường canh giữ cho hoàng tử bắn cung, trông qua có vẻ nhàn nhã nhưng kì thực còn đáng sợ hơn việc xông pha trận mạc, có đến mấy cái mạng cũng không đủ nói chi mỗi người họ chỉ có một.
Lạy trời, còn mẹ già vợ yếu con nheo đang chờ họ ở nhà a.
Phi căng thêm một mũi tên, lại một mũi tên nữa, vẫn đi chệch hướng, thậm chí còn bay chưa đến nửa đường so với đích bia bắn. Tình hình hoàn toàn không khả quan.
Tim của mười hai người cứ co thắt từng đợt. Sợ quá sợ quá.
Thêm một mũi tên nữa, lần này chàng ra vẻ ngắm rất cẩn thận, mày nheo lại, ánh mắt sắc lộ ra một sự nhẫn tâm, chàng cười một cách tàn khốc, đích đến không phải là bia mà là lùm cây phía sau.
Do thám đủ rồi nhỉ, bây giờ lộ diện được rồi.
Chàng buông mũi tên ra.
“Vút"
“Phập"
- Ư…
Có tiếng rên khe khẽ vì đau đớn do trúng tên làm mọi người giật mình, sau đó họ thấy ở sau lùm cây nơi mũi tên của chàng đến có bóng đen chật vật lẩn trốn.
- Có kẻ khả nghi, các ngươi mau đến đó bắt lấy hắn._ Trịnh Hải hét lên đầy uy vũ_ Nhất định phải bắt bằng được về tra khảo.
Hoàng tử điện hạ, mạt tướng thật muốn rút lại câu nói mắt hỏng làm ngài không phán đoán được cự ly, khả năng quan sát của ngài thật đáng nể.
- Tuân lệnh!_ mười hai người chẳng ngờ được, run rủi thế nào mũi tên của chàng lại chệch hướng trúng vào kẻ khả nghi gần đó, nhưng dù sao cũng tốt, họ có cớ để không phải nán lại nơi này lâu nữa.
- Họ sẽ tự biết cách xử lý, Trịnh tướng quân, chúng ta tiếp tục nào._ Phi cất giọng lạnh nhạt nhìn những tên giám sát mình rời khỏi nhờ một cái cớ nho nhỏ mình tạo ra, giờ ở thao trường chỉ còn chàng, Trịnh Hải và Phong.
Gió vẫn thổi lồng lộng, ánh nắng làm bóng họ đổ dài trên đất nhành những vệt đen dài.
Phi rút một mũi tên, giương lên trên cung.
“Vút"
Mũi tên xé gió lao thẳng đến hồng tâm của bia.
Phong nhún vai cho đó là điều tất nhiên.
Vết nhăn giữa trán của Trịnh Hải càng sâu.
Phi bắn một lần hai mũi tên, rồi ba mũi tên.
Tất cả đều trúng hồng tâm.
Trên môi chàng, luôn là một nụ cười dửng dưng.
Bấy giờ, Trịnh Hải cầm lấy cung rồi giương một mũi tên lên dây cung, buông tay ra, mũi tên lao vun vút rồi lao thẳng đến hồng tâm một tấm bia khác, ra đề khảo thí chàng.
Phong nhướn mày, tập trung quan sát Phi.
Phi chỉ cười, đổi tay cầm cung rồi giương một mũi tên, tên xé gió lao thẳng đến hồng tâm, đồng thời chẻ làm đôi mũi tên của Trịnh tướng.
- Ồ._ vẻ mặt của Phong như không tin được, khó khăn nuốt nước bọt.
Ách, quả thật hắn không biết còn có gì trên đời làm khó được chàng đây.
Chỉ nghe Trịnh tướng thở dài một hơi rồi nói:
- Mạt tướng quả thật không còn gì để chỉ dạy cho hoàng tử nữa, từ cưỡi ngựa, cung tên đến luyện kiếm, ngài đều làm cho mạt tướng không thể thốt ra một tiếng chê nào.
Phi nheo lại mắt đào hoa, cười dịu dàng, cất lại cây cung lên giá rồi nhàn nhạt nói:
- Chẳng phải vừa rồi Trịnh đại nhân vừa chê cười ta sao, rất đa tạ thời gian qua ngài đã vì ta bỏ chút thời gian.
~*~
- Ư… ưm…
Lệ mở mắt ra, cảm thấy hơi đau đầu, mệt nhọc đưa tay lên trán, gượng ngồi dậy, lắc nhẹ đầu mấy cái như muốn lay tỉnh thần trí.
- Cô nương tỉnh rồi?
Một chất giọng trầm ấm điềm đạm vang lên bên cạnh làm cô giật mình vội bỏ tay xuống, hướng mắt nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, Lệ nhìn thấy một người nam khoảng năm mươi nét mặt ôn hòa phúc hậu đang vuốt nhẹ chòm râu, mỉm cười làm người đối diện cảm thấy ấm áp.
Mũi ngửi thấy một mùi thảo dược hơi nồng, nhìn dáo dác xung quanh cho rằng đây là một hiệu thuốc đông y, điều này làm cô hơi rối lật đật hỏi ông:
- Cho hỏi đây là đâu và sao cháu lại ở đây?
- Đây là Lương Trung Đường, cô nương suýt chết đuối, có một vị công tử đã đưa cô đến đây rồi vội đi ngay_ ông giấu chuyện cô bị chàng điểm huyệt rồi như sực nhớ ra gì đó, ông vội lục trong ống tay áo ra vài tờ ngân phiếu, đưa ra trước mặt cô rồi tiếp tục_ Vị công tử đó đưa cho lão xấp ngân phiêu này nhờ lão khi nào cô tỉnh lại thì đưa cho cô.
Ngơ ngẩn nhập lấy xấp ngân phiếu, cô lại hỏi:
- Chàng trai ấy có phải mặc áo trắng và dáng dấp thư sinh nho nhã?
Ông thở dài một hơi ra vẻ tiếc nuối:
- Phải, vị thiếu niên ấy rất tuấn tú, cử chỉ thanh lịch lễ nghĩa, chỉ tiếc một con mắt đã bị hỏng.
~*~
Thạch Lệ chào từ biệt ông rồi rời khỏi Lương Trung Đường.
Trời nhá nhem tối, chỉ còn lác đác người qua lại, nhiều nhà đã chong đèn lên.
Cô nhìn một lượt khung cảnh lạ lẫm xung quanh mình, lòng có bao nhiêu vướng mắc ngổn ngang khó lòng giải đáp.
Tại sao mới đó cô đã lạc đến triều đại lạ lẫm, lại còn suýt nữa là chết đuối, may mà có người cứu, nhưng không hiểu sao cơn buồn ngủ ập tới khiến con không nhìn rõ mặt chàng trai cứu mình huống chi hướng đến người ta cảm ơn thỏa đáng. Chỉ nhớ người đó mặc đồ trắng tôn lên làn da tựa tuyết, nửa khuôn mặt bên phải nhìn nghiêng đẹp như tạc, là một nét anh tuấn lạnh lùng.
Thật muốn gặp lại người đó một lần nữa.
Nhưng biết đi đâu đây?
Đến cái tên người ta cũng chẳng biết… à không… ngay cả gương mặt người đó cô còn không kịp nhìn kĩ… thật là tệ mà.
Nhưng ắt hẳn, đó là một người nhân hậu lại tốt bụng.
Nghĩ vậy, cô bất giác mỉm cươi, bỗng dưng lưu lạc đên đây, dù suýt chết nhưng gặp được người như vậy, âu cũng là may mắn.
- Ưm… gì… ai…?_ bỗng dưng phía sau có ai đó dùng lực gì chặt cô bằng một tay, tay còn lại dùng một mảnh vải có tẩm một loại hương gì đó bịt mũi cô khiến cô cảm thấy mi mắt nặng trĩu rồi không còn biết gì nữa…
~*~
- Nhất định là hoàng huynh sẽ đi qua chỗ này, mình ở đây đợi hù huynh ấy một phen.
Một cô bé gương mặt phấn nộn khoảng sáu tuổi ăn mặc sang trọng, mắt to tròn linh động sáng lấp lánh tinh nghịch, cười tươi thích chí, lẩn trốn sau các bụi cây, thỉnh thoảng thò đầu ra đăm đăm chiêu chiêu quan sát xung quanh có ai không.
Hoàng huynh phải nhanh nhanh đấy nhé
Tác giả :
Melancholy