Điệp Phi Hà Sứ

Chương 17: Chương 12: Bỏ chạy

- Chắc cũng sắp tỉnh lại, tác dụng của thuốc mê gần hết.

- Canh chừng cho thật cẩn thận, vị cô nương này rất quan trọng.

- Thật sự làm cho người khác quá kinh ngạc.

- Giống quá…

- Ngỡ rằng người ấy vẫn còn sống.

- Được thế, hẳn đã là chuyện tốt đẹp biết bao.

- …

- …

Ai? Ai vậy?

Tiếng ai vang bên tai thế? Xa lạ quá… là mơ hay thực?

Tôi đang ở đâu…?

Lệ chầm chậm hé mắt, ánh nến cùng đèn dầu chập chờn làm cô khó chịu nhíu mi, rồi lại mở ra. Nến… tức là trời đã tối, cô ngửi được mùi hương thơm thanh nhã của hoa và có lẽ là cả phấn sáp. Làn da cảm nhận sự êm ái của nhung lụa, rất mịn màng, có lẽ là loại thượng hạng.

Ủa? Nhưng… nến… phấn son… nệm nhung…?

Cô tại sao lại nhận ra được những thứ đó vào thời điểm này?

Đây là đâu? Chuyện gì đã xảy ra với cô?

- Tiểu Hồng, trông chừng cho tốt, để vú Hoa đi nấu một món nhẹ cho cô ấy dùng khi tỉnh lại, chắc là đói lắm rồi, xong xuôi rồi mới đưa đến gặp lão gia.

Gì vậy? Đang nói đến cô sao?

Tiểu Hồng? Vú Hoa? Lão gia?

Cô khẳng định mình không có quen những người này. Họ muốn gì ở cô?

- Vú Hoa thật chu đáo.

Có lẽ người gọi là vú Hoa đó đã ra ngoài còn Tiểu Hồng thì đang bước đến chỗ cô nằm, cô nghe hai loại bước chân trái chiều, một thì nhẹ dần còn một thì càng lúc càng rõ rệt, điều này làm tim cô đập nhanh e sợ. Cô vội vàng nhắm mắt lại tỏ vẻ mình vẫn còn đang hôn mê sâu. Nghe qua giọng, cô đoán rằng vú Hoa tầm bốn mươi còn Tiểu Hồng là cô gái trẻ chỉ độ trăng rằm tươi tắn.

- Không biết khi nào tỉnh nhỉ, thật đáng trông đợi. A, chắc cũng không tỉnh ngay, đèn dầu dần cạn rồi, đi lấy rồi quay lại ngay chắc không sao đâu nhỉ, ở ngoài có người canh nữa mà.

Tiểu Hồng nói thế, vội tất tả rời khỏi, cô nghe bước chạy vội vã như muốn lấy đồ càng nhanh càng tốt để quay về trông chừng cô.

Đi cả rồi.

Lệ đột ngột mở to mắt, đập vào trong con ngươi của cô là một căn phòng thiếu nữ, có lẽ cũng là tiểu thư khuê các, bài trí rất cổ xưa. Ở góc phòng bên phải dựng một tấm bình phong màu xanh nhẹ lịch sự và trang nhã, gần đó có một bàn trang điểm bằng gỗ cổ mộc màu đỏ với chính giữa có tấm gương đồng mang sắc vàng nâu của đất. Men theo tường bên trái là một bộ khung thêu với bức vải thêu còn dang dở, đặt bên cạnh đó là một giỏ nhỏ đựng đồ thêu. Gần đó là khung cửa sổ bọc giấy sáp được dựng lên cao để gió lùa vào se se lạnh cùng ánh trăng trong vắt chiếu soi thành những vệt dài trên sàn gỗ. Ngay sát cạnh cô, một chiếc bàn nhỏ trạm khắc tinh xảo đặt lên đó một cây cổ cầm và đàn tì bà.

Chuyện này là sao? Đau đầu quá.

Hình như… trong rừng suýt chết đuối cô gặp một chàng trai… sau đó… một ông lão trong hiệu thuốc… trên đường bị chụp thuốc mê ngất đi.

Thuốc mê?

Cô bị bắt có sao?

Bỗng dưng bị lạc đến chốn này không thân không thích, cô khẳng định đến cơ hội gây hấn với ai cũng không có… tại sao?

Canh chừng cho thật cẩn thận, vị cô nương này rất quan trọng.

Họ là ai? Và họ muốn gì?

Trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi cơ hồ làm những đầu ngón tay của cô run rẩy, Lệ dáo dác nhìn quanh, ngoài cửa phòng có hai cái bóng thấp thoáng có lẽ là những người đang canh chừng cô như Tiểu Hồng vừa đề cập.

Cô phải trốn, để xem… đúng… bằng đường cửa sổ.

Lệ đưa tay xoa nhẹ thái dương, dù vẫn còn choáng váng nhưng ít nhất cũng đã thanh tỉnh hơn trước ít nhiều. Cô kéo chăn xuống, nhấc chân, thật chậm rãi bước trên sàn đến cửa sổ, nương theo ánh trăng cô nhìn được vách tường chạy dài xuống nền đất, đây là lầu hai, vậy phải tìm thứ gì đó có thể giúp cô vịn vào đó trèo xuống…

Để xem nào, không có dây thừng… à… cái mành nhung…

Cô xoay người, nhanh tay lấy cái kéo nhỏ trong giỏ thêu rồi quay về giường, cắt hai mảnh dài từ tấm mành lụa rồi buộc nó lại với nhau, kéo kéo sang hai bên kiểm tra độ chắc chắn, không tồi, tạm tin tưởng quãng đường ngắn nên sẽ không xui xẻo đến nỗi đứt rách giữa chừng. Cô tính toán độ dài, sau đó buộc một đầu vào chân giường, rồi cô giữ lấy đầu còn lại để theo cửa sổ, bám tường trèo xuống. Rất may, cô đang đóng vai sát thủ trong một bộ phim, dù có diễn viên đóng thế hộ cô những cảnh khá nguy hiểm nhưng đôi cảnh cần lộ mặt, nên cô vẫn phải tập cách trèo tương tự thế này để ghi hình.

Giữa màn đêm mịt mù nghìn trùng được ánh trăng soi phủ lấy vạn vật, sương mù là đà lan toản tạo nên cảm giác mênh mông mơ màng, gió mát mơn trớn làn da khoan khoái lạ lùng.

- A! Cô ấy tỉnh lại trốn bằng cửa sổ. Người đâu!

Hỏng rồi, cô đã bị phát hiện. Tiếng hét thất thanh này chắc là của Tiểu Hồng vừa quay lại phòng sau khi đi lấy dầu châm thêm.

Trong một thoáng bối rối vì bị dọa giật mình, tay của cô trượt ra khỏi dải lụa rơi xuống nền đất, cô nhắm mắt, ngậm chặt miệng lại tránh vì kinh sợ mà hét lên thất thanh. Thật may là độ cao không bao nhiêu nên cô chẳng bị thương gì, chỉ là gây ra tiếng động, dù không quá lớn nhưng cũng đủ những người xung quanh có thể nghe thấy vào trời đêm tĩnh lặng.

- Ai ở đó?_ có tiếng người ngờ vực.

Cô biết mà. Không ổn rồi. Lệ cắn răng, nhờ vào ánh trăng sáng, cô dò đường bỏ trốn.

- Cô gái đó không thể để mất.

- Chia ra tìm nhanh lên.

- Hẳn tiếng động kia do cô ấy làm ra rồi.

- Hướng kia!

- …

- …

Tại sao? Tại sao lại muốn bắt cô chứ? Các người là ai?

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tim cô đập nhanh vì sợ hãi… chắc không thể thoát nổi…

Đừng… đừng đến đây.

Trên một cành cây cao, bóng một chàng trai đứng ngược trăng, trong màn đêm lộ ra ánh mắt lạnh băng vô cảm điềm nhiên dõi theo tất cả. Y rút ra bao kiếm, nhắm thẳng đến chỗ Lệ đang lẩn trốn dùng lực mạnh ném đi.

Tiếng gió cùng sát khí ghê rợn. Là vật gì đang lao đến?

Cô vội vã nghiêng người tránh, bao kiếm xượt qua mái tóc rối của cô đâm sầm vào thân cây sát cạnh. Cô trợn mắt sững sỡ nhìn bao kiếm rơi xuống, thân người cô run lên, thở ra hồng hộc, trong một thoáng khựng lại không dám vọng động.

.

- Đây rồi, cô nương ấy ở chỗ này

Xuất hiện trước mắt cô hiện giờ là năm chàng trai ăn mặc giống hệt nhau, dung mạo xa lạ, kiểu đồ này cô thường thấy trên phim ảnh, theo như suy đoán, có lẽ là nô bộc của một phủ lớn quyền thế nào đó.

Họ muốn bắt cô. Cô không thể buông tay chịu trói. Dù không biết rốt cuộc là họ muốn gì ở cô, nhưng chắc chắn chẳng tốt lành gì rồi.

Lệ lùi lại một bước, ổn định tinh thần rồi thụp xuống nhanh tay nhặt lấy bao kiếm, giơ lên phía trước chuẩn bị ứng chiến.

Năm người nhìn nhau như khó xử, một gã tiến lên e ngại nói:

- Cô nương, chúng tôi không làm hại cô, yên tâm đi.

- Tôi không tin. Tôi không quen gì mấy người, tại sao lại bắt cóc tôi. Và đây là đâu?_ Lệ nắm chặt bao kiếm, lại lùi thêm một bước duy trì khoảng cách, ánh mắt nhìn họ ngờ vực.

- Cô nương, tôi không lừa cô, thật tình nếu cô chịu hợp tác, chúng tôi sẽ không làm hại cô. Nào, bỏ thứ đó xuống, theo chúng tôi đi gặp lão gia.

- Không. Tôi phải rời khỏi đây. Dám bắt cóc người khác, các ngươi vi phạm nhân quyền.

“Xoạt"

Cô dịch chuyển bước chân sang trái, chệch hướng lên trên đồng thời xoay người vung bao kiếm thật mạnh ngược lên cổ gã làm gã bất ngờ không đỡ kịp liền ngã nhào ra sau. Họ đương nhiên không lường tới việc cô biết võ còn ra tay thật như thế, bốn người thấy cô không chịu hợp tác đành phải tiến lên, tụ lại thành một vòng tròn quanh cô nhưng vẫn không dám hạ thủ tóm gọn.

- Lão gia đã căn dặn không được làm cô ấy bị thương.

- Nhưng cô ấy có võ công, ngươi không thấy sao?

- Chúng ta bốn người hà hiếp một cô nương, rất không phải.

- Ngươi nhắm đánh lạnh cô ấy?

- …

- …

Đừng tưởng cô là cô gái dễ bắt nạt như vậy mà nhầm. Từ nhỏ cô đã học qua Karate cùng Judo để phòng thân, một thứ dùng chân đá hiểm còn một dung lực cổ tay quật ngã đối phương, kết hợp với nhau là điều tuyệt vời. Hơn nữa, để luyện cổ tay thêm lực đấu được những người có vóc dáng hơn hẳn mình, gần đây cô học thêm kiếm đạo và tham gia club cung thủ ở trường.

Bình tĩnh. Phải thật bình tĩnh. Bọn họ tuy đông nhưng đầy sơ hở.

Mắt cô lộ ra kiên quyết, nương nhờ ánh trăng theo dõi động tĩnh của bốn người. Đột ngột cô lại di chuyển, tung người lên đưa ra một đòn móc chân lên cổ vào người một tên đồng thời vung kiếm đánh ngang sườn làm gã đau đớn loạng choạng nghiêng người ra sau. Ba người còn lại, cô vung bao kiếm phạt một cung bán nguyệt ngăn cản bước chân họ đến gần. Một chân cố định, một chân còn lại cô đá vào cẳng chân của tên đứng giữa. Tên bên trái nhào đến toan giật lấy bao kiêm trên tay cô ra còn tên bên phải tiến tới nắm lấy một tay cô giật ra chờ thời cơ sẽ bẻ quặc ra sau chế trụ, không ngờ tới lực tay cô mạnh như thế làm họ luống cuống. Một tay, cô kéo bao kiếm về phía mình, nén lại lực rồi thả nhanh ra khiến gã theo quán tính ngã ra sau đâm sầm vào thân cây phía sau; tay còn lại bị tên thứ năm nắm chặt, tay cầm bao kiếm đã thoáng nên cô gập lại dùng cùi chỏ tung mạnh vào ngực gã làm gã vì đau mà buông tay, không bỏ lỡ cơ hội, cô nhanh nhẹn nắm lấy vạt áo gã, hạ đầu gối xuống thấp dùng một đòn quật làm gã lộn người trên không rồi nặng nề nhào xuống đất.

Quật một người có thể trọng gần gấp đôi mình quả thật rất tốn sức, mà hiện cô đang bụng đói cồn cào nữa, cô thở hồng hộc vì mệt, nhưng đầu óc mông muội do thuốc mê sau khi vận động thế này giờ đã hoàn toàn thanh tỉnh.

Lệ vuốt mồ hôi, nhân cơ hội họ chưa lồm cồm bò dậy lại mà toan bỏ chạy, nhưng đột ngột một cái gì đó nhọn nhọn chĩa ngay tim mình từ phía sau, cô nhận ra nguy hiểm nên không dám vọng động. Mở to mắt, cô chầm chậm quay đầu nhìn bắt gặp một chàng trai có gương mặt lạnh tanh vô cảm đang chĩa kiếm vào mình, kiếm lóe sáng dưới ánh trăng lành lạnh cho cô hay đó là kiếm thật. Cao thủ, xuất hiện ngay sau cô không hề gây ra một xao động nhỏ. Cô nhìn thắt lưng y không giắt theo bao kiếm, vậy kẻ đã ném bao kiếm vừa rồi vào cô chẳng có thể là ai khác ngoài y.

Năm người kia bị cô hạ gục, lồm cồm bò dậy xấu hổ đứng sau lưng y.

Mồ hôi trên trán cô lại tuôn ra nhiều hơn được gió đêm thổi mất dần để lại cái lạnh buốt, ánh mắt cẩn trọng đánh giá tình hình một lượt, thân thủ thế này chỉ sợ cô có luyện thêm chục năm cũng bằng thừa, và giờ thì cô có chạy đằng trời.

- Tiểu thư! A không… cô nương… A!_ bên tai Lệ là tiếng hét thất thanh cùng tiếng thở gấp của Tiểu Hồng_ Khánh, huynh đừng làm cô nương ấy bị thương.

- Khánh, bỏ kiếm xuống, không được làm cô nương ấy sợ…_ đây hẳn là tiếng của vú Hoa_ Cô nương, đừng chống cự, quả thật chúng tôi không làm hại cô.

- Khánh, ngươi thu kiếm lại đi, đây là khách quý của phủ chúng ta, không được hồ đồ._ một giọng nam trầm thấp nghiêm nghị vang lên.

- Vâng, lão gia._ người tên Khánh đáp lại bằng giọng nam có từ tính, thu lại kiếm về, y chắp tay_ Cô nương, đã đắc tội.

Thấy thanh kiếm dọa đi nửa cái mạng của mình đã được thu lại, Lệ len lén đánh tiếng thở phào nhẹ nhõm. Cô xoay người lại, thấy người đang tiến đến trước mặt cô là người nam trung niên tầm bốn mươi có dư với cung cách quý phái tạo ra một nét cương nghị xa cách, ông nhìn cô, mỉm cười thật hiền từ, nhưng trong đôi mắt phản chiếu ánh trăng kia có một sự đe dọa ngầm mơ hồ nào đó, tựa như chỉ cần cô làm trái ý ông sẽ có chuyện vô cùng tồi tệ xảy ra.

Người này hẳn chính là lão gia mà bọn họ nhắc đến, chủ mưu đằng sau việc bắt cóc cô, phải thận trọng mà dò xét rốt cuộc điiều ông ta muốn là gì. Nghĩ thế, cô nheo mày e dè đặt ra câu hỏi:

- Rốt cuộc, ông muốn gì ở tôi?

Nét cười trên môi ông càng sâu gợi nên sự hài lòng, ánh nhìn trong mắt là sự thưởng thức thật hứng thú người trước mặt mình, ông điềm đạm cất lời:

- Quả là liệt nữ, gặp chuyện không hề run sợ cúi đầu, thân thủ và sự phán đoán vô cùng nhanh nhẹn và chuẩn xác. Dung mạo của cô là nguyên nhân cô trở thành khách quý của ta, liệu có muốn nghe ta dong dài vài câu chứ?

Cô khó hiểu lặp lại:

- Dung mạo của tôi?

~*~

- Thật sự quá đẹp._ vú Hoa sau khi cẩn trọng đóng cửa phòng lại, nhìn Lệ trong hỉ phục với dung nhan điểm trang tuyệt sắc, bà đưa tay dung gấu áo lau đi nước mắt lăn dài trên má vì mừng rỡ_ Nhìn cô nương là già này có thể tưởng tượng được tiểu thư trong ngày tân hôn lộng lẫy ra sao. Thật sự rất cảm ơn cô đã đồng ý với yêu cầu của lão gia nhà tôi, cũng như thay tiểu thư hoàn thành nguyện vọng cuối cùng…

- Tiểu thư, người đã có thể yên nghỉ…_ Tiểu Hồng cũng kích động không kém, khóe mắt hồng lên ngân ngấn nước mắt, giọng nói nghẹn ngào_ Từ giờ cô chính là tiểu thư của em, em sẽ chăm sóc cô chu toàn như tiểu thư ngày trước của mình.

- Tiểu Hồng ngốc, phải gọi là hoàng tử phi chứ._ vú Hoa nhẹ giọng nhắc nhở, Tiểu Hồng gõ đầu mình một cái, lè lưỡi cười_ Xin lỗi, hoàng tử phi, nô tì quên.

- A! Cứ gọi tiểu thư là được, ở đây có một số điều do hoàng tử đặt ra lát nữa sẽ kể lại cho cả hai._ Lệ ngại ngùng nhìn ai người giọt ngắn giọt dài, mấy ngày nay đều là họ chăm lo cho cô từng chút một nên cô cũng cảm động, ấn tượng về họ vô cùng tốt.

Cô không ngờ được, Liễu tiểu thư phủ tả tướng đã bị sát hại, và vì dung mạo của cô hao hao nàng nên tả tướng mới bắt cô để làm cuộc trao đổi. Cô đồng ý thế thân cho Liễu tiểu thư lên xe hoa với hoàng tử, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của nàng, một phần vì ngại nếu từ chối thì tả tướng sẽ có hành động gì, một phần khác là được hứa hẹn rằng hoàng tử sẽ không làm gì cô cả còn được sống sung sướng không lo chuyện ăn mặc nơi ở, nhưng một phần nữa cô cảm động chuyện người cha thương con cùng tình yêu mười năm trời của vị tiểu thư ấy nên đã đồng ý. Chuyện càng tốt đẹp hơn khi cô không có thân thích gì ở đây.

Thật chẳng ngờ mình lại xuyên không về cổ đại, lại còn vướng vào chuyện cung đình phức tạp.

Chợt hỏi, những ngày tháng sau này liệu sẽ ra sao?

Lựa chọn thế này, là phúc hay họa
Tác giả : Melancholy
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại