Điệp Mộng Hồng Hoa
Chương 153: Đấu giá bắt đầu
Trước bàn tay to lớn đang đánh tới kia, cô gái không biết làm gì hơn là nhắm nghiền hai mắt lại. Mà nàng thì có thể làm được gì đây?
Qua hai hay ba giây gì đấy, thật lạ là chẳng có bàn tay nào chạm vào mặt nàng như đã tưởng tượng cả. Cô gái nghi hoặc mở mắt ra. Cùng lúc đó, giọng của Cao đại hán lạnh lùng vang lên:
"Ngươi là ai?"
Đập vào mắt cô gái là cảnh tượng một cánh tay chắn ngang trước mặt, và chính cánh tay ấy, nó đã thay nàng cản lại cái tát của Cao đại hán. Cô gái mở to đôi mắt nhìn chằm chằm người vừa bảo vệ mình.
Vẫn gương mặt này, bờ môi này, đôi mắt này, miếng vải bịt mắt này... Gương mặt mà đã không biết bao nhiêu ngày nàng tưởng nhớ, đã không biết bao nhiêu đêm nàng ôm ấp trong từng cơn mộng mị. Nàng mong được gặp hắn, được nhìn thấy hắn dù chỉ thêm một lần...
Rốt cuộc... Rốt cuộc hắn cũng chịu xuất hiện trước mặt nàng...
Những giọt nước mắt không thể kiềm chế được mà lặng lẽ chảy xuống trên khuôn mặt Lâm Thải Tuyết.
Trông thấy những giọt nước mắt kia, trong lòng Giang Lưu Nhi khe khẽ thở dài. Hắn biết, đó là những giọt nước mắt vì hắn mà rơi. Hắn buông tay vị đại hán họ Cao kia ra, điềm đạm lên tiếng:
"Đạo hữu, cô gái này là người quen của ta, kính mong đạo hữu hãy nể mặt bỏ quá cho."
Cao đại hán cười lạnh:
"Hừ! Nể mặt ngươi? Đến tên ngươi là gì ta còn chẳng biết thì sao phải nể mặt ngươi? Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng xen vào, nếu không... Hừ!"
Mặc dù không nói hết câu nhưng hàm ý y hiếp thì ai cũng dễ dàng nhận ra được. Thật ra nếu nói vì không quen biết mà Cao đại hán mới không nể mặt thì chi bằng nói vì tu vi của Giang Lưu Nhi chưa đủ để Cao đại hán phải nể mặt có lẽ sẽ chính xác hơn. Tu vi mà Giang Lưu Nhi biểu hiện ra ngoài hiện giờ là Niết Bàn Cảnh sơ kỳ, so với đại đa số Niết Bàn Cảnh trung kỳ ở đây thì quả thật không có bao nhiêu phân lượng.
"Nói vậy thì đạo hữu vẫn muốn bắt bằng hữu của ta quỳ?"
Giang Lưu Nhi hỏi, dĩ nhiên hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn chuyện này.
"Xem ra tai ngươi đúng là không được tốt lắm. Vậy để ta nhắc một chút... Loại như ngươi không có tư cách để ta phải nể mặt!"
Lời vừa dứt, một luồng uy áp mãnh liệt từ người Cao đại hán tức thì tuôn ra mà đích đến là... Giang Lưu Nhi!
Khẽ hừ một tiếng, Giang Lưu Nhi cũng phát ra một luồng uy áp chẳng chút nào thua kém. Mà không! Không phải thua kém mà là... hoàn toàn chiếm thượng phong! Bởi vì vừa rồi chân của Cao đại hán kia đã lùi lại hai bước!
Và điều đó khiến cho không ít người chú ý. Kể cả Tinh nữ, trong mắt nàng vừa thoáng qua một tia khác lạ. Đến lúc này thì nàng mới lên tiếng hòa giải:
"Hai vị đạo hữu xin cho tiểu nữ nói vài lời. Hai vị đều là tuyển thủ tham dự Quần Long Đại Hội lần này, nếu nói là nhân trung long phượng cũng không ngoa. Đã vậy, hai vị hà tất vì một chuyện nhỏ mà làm mất hòa khí đôi bên. Theo tiểu nữ thì hai vị mỗi người nhường một bước, nếu nữ đệ tử kia đã là bằng hữu của Niệm Từ đạo hữu đây thì bắt nàng quỳ trước mặt mọi người e là không được thỏa đáng. Tất nhiên, tuy không phải cố ý nhưng việc nàng mạo phạm Cao đạo hữu là sự thật. Vì vậy, tiểu nữ sẽ tự mình pha một chén trà thơm cho Cao đạo hữu xem như là bồi tội. Chẳng hay ý của hai vị thế nào?"
"Hừ! Nếu Tinh nữ đã mở lời thì Cao mỗ sẽ nể mặt mà bỏ qua chuyện này."
Tinh nữ quay sang nhìn Giang Lưu Nhi, đợi câu trả lời của hắn.
"Vậy thì ta xin thay mặt cho bằng hữu của mình đa tạ Tinh nữ."
Giang Lưu Nhi không mặn không nhạt đáp. Ấn tượng mà hắn dành cho nàng cũng không tính là tốt lắm.
"Vậy xin mời hai vị đạo hữu ngồi chờ trong chốc lát, tiểu nữ sẽ quay lại sau."
Nói xong, nàng đi vào trong, không quên bảo Lâm Thải Tuyết theo cùng.
...
Bên trong, phía sau phòng đấu giá.
Tinh nữ nhìn cô gái trước mặt, hỏi:
"Ngươi quen với người vừa rồi?"
Lâm Thải Tuyết khẽ gật đầu, đáp:
"Vâng."
Tinh nữ lại hỏi:
"Quan hệ giữa ngươi và hắn không phải chỉ là bằng hữu đơn thuần phải không?"
Môi hé mở, Lâm Thải Tuyết định nói gì đó, thế nhưng cuối cùng lại im lặng, nét mặt buồn bã. Và tất nhiên điều đó không thoát được đôi mắt của Tinh nữ. Nàng bảo Lâm Thải Tuyết:
"Thôi được rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi đi, việc tiếp đãi ta sẽ giao cho người khác làm. Yên tâm, ta chẳng định trách phạt gì ngươi đâu."
Sau khi Tinh nữ đã rời đi được một lúc, từ đằng xa, hai cô gái vội vã chạy tới chỗ Lâm Thải Tuyết.
Là Tô Phỉ và Lâm Thái Anh.
"Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết! Ta nghe Lý sư tỷ nói ngươi đã mạo phạm vị tiền bối nào đó rồi bị bắt quỳ phải không?"
Tô Phỉ hỏi, khuôn mặt có vẻ khẩn trương.
"Thải Tuyết! Vị tiền bối kia có làm gì ngươi không? Phải rồi! Còn Tinh nữ nữa! Tinh nữ có nói sẽ trách phạt ngươi không?"
Lâm Thái Anh cũng gấp gáp hỏi. Nàng đang rất lo lắng.
Nhìn hai vị bằng hữu của mình, trong lòng Lâm Thải Tuyết có chút cảm động. Trên đời này liệu có được bao nhiêu người thật lòng quan tâm, lo lắng cho nàng giống như họ? Nàng cảm thấy so với nhiều người thì nàng đã rất may mắn.
Lâm Thải Tuyết mỉm cười, nhẹ lắc đầu nói:
"Thái Anh, Tô Phỉ, cảm ơn các ngươi. Ta không sao."
"Thật không? Tiểu Tuyết, ngươi cũng đừng có gạt ta! Để ta kiểm tra xem xem..."
Lời còn chưa nói hết thì Tô Phỉ đã vén tay áo của Lâm Thải Tuyết lên nhìn. Nhìn xong, nàng lại cúi xuống vén quần Lâm Thải Tuyết. Chỉ là còn chưa kịp làm gì thì đã bị Lâm Thái Anh kéo ra, vứt sang một bên.
"Ngươi đang kiểm tra cái gì vậy hả?"
"Thì ta xem thử trên người Tiểu Tuyết có dấu vết bị đánh đập gì không. Phải biết nặng nhẹ để còn bôi thuốc chứ!"
"Xi..."
Lâm Thái Anh bật cười một tiếng, sau đó mới quay sang Lâm Thải Tuyết, xác nhận lại lần nữa:
"Thải Tuyết, Tinh nữ thật sự không trách tội gì ngươi đấy chứ?"
"Ừ, người không trách tội. Vì vậy các ngươi không cần phải lo lắng."
"Ngươi cũng thật là... Tâm trạng không tốt lại không chịu nói với Triệu sư huynh một tiếng để huynh ấy sắp xếp người khác tiếp đãi những vị tiền bối kia. Họ đâu phải là nhân vật mà hạng đệ tử cấp thấp chúng ta có thể đắc tội được. Cũng may mà lần này không sao."
Lâm Thải Tuyết biết là Lâm Thái Anh đang hiểu lầm nàng vì buồn chuyện của cha mình mà để xảy ra sai sót, nhưng nàng cũng không định giải thích làm gì. Có lẽ chỉ nên mình nàng biết là đủ rồi.
...
Một lát sau.
Đứng trên bục đấu giá, Tinh nữ cất tiếng:
"Thưa các vị, tất cả chúng ta ở đây đều là những tuyển thủ tham dự Quần Long Đại Hội, tiểu nữ tin pháp bảo, linh khí gì kia hẳn là mọi người không thiếu. Thế nhưng, những loại linh khí, pháp bảo có uy lực mạnh mẽ có thể giúp các vị phát huy thuật pháp thần thông tới mức tận cùng thì thiết nghĩ chẳng mấy người đã sở hữu."
"Tiểu mỹ nhân, có gì thì cứ nói huỵch toẹt ra đi, không cần phải dài dòng."
Người vừa lên tiếng là một thanh niên diện mạo tuấn tú, bề ngoài tuổi độ hai tám, hai chín. Theo như trang phục thì có thể khẳng định hắn là một vị trưởng lão cấp cao của La Sát Phái - một trong hai đại tông phái tà đạo, thế lực không thua kém gì Âm Dương Tông.
Qua hai hay ba giây gì đấy, thật lạ là chẳng có bàn tay nào chạm vào mặt nàng như đã tưởng tượng cả. Cô gái nghi hoặc mở mắt ra. Cùng lúc đó, giọng của Cao đại hán lạnh lùng vang lên:
"Ngươi là ai?"
Đập vào mắt cô gái là cảnh tượng một cánh tay chắn ngang trước mặt, và chính cánh tay ấy, nó đã thay nàng cản lại cái tát của Cao đại hán. Cô gái mở to đôi mắt nhìn chằm chằm người vừa bảo vệ mình.
Vẫn gương mặt này, bờ môi này, đôi mắt này, miếng vải bịt mắt này... Gương mặt mà đã không biết bao nhiêu ngày nàng tưởng nhớ, đã không biết bao nhiêu đêm nàng ôm ấp trong từng cơn mộng mị. Nàng mong được gặp hắn, được nhìn thấy hắn dù chỉ thêm một lần...
Rốt cuộc... Rốt cuộc hắn cũng chịu xuất hiện trước mặt nàng...
Những giọt nước mắt không thể kiềm chế được mà lặng lẽ chảy xuống trên khuôn mặt Lâm Thải Tuyết.
Trông thấy những giọt nước mắt kia, trong lòng Giang Lưu Nhi khe khẽ thở dài. Hắn biết, đó là những giọt nước mắt vì hắn mà rơi. Hắn buông tay vị đại hán họ Cao kia ra, điềm đạm lên tiếng:
"Đạo hữu, cô gái này là người quen của ta, kính mong đạo hữu hãy nể mặt bỏ quá cho."
Cao đại hán cười lạnh:
"Hừ! Nể mặt ngươi? Đến tên ngươi là gì ta còn chẳng biết thì sao phải nể mặt ngươi? Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng xen vào, nếu không... Hừ!"
Mặc dù không nói hết câu nhưng hàm ý y hiếp thì ai cũng dễ dàng nhận ra được. Thật ra nếu nói vì không quen biết mà Cao đại hán mới không nể mặt thì chi bằng nói vì tu vi của Giang Lưu Nhi chưa đủ để Cao đại hán phải nể mặt có lẽ sẽ chính xác hơn. Tu vi mà Giang Lưu Nhi biểu hiện ra ngoài hiện giờ là Niết Bàn Cảnh sơ kỳ, so với đại đa số Niết Bàn Cảnh trung kỳ ở đây thì quả thật không có bao nhiêu phân lượng.
"Nói vậy thì đạo hữu vẫn muốn bắt bằng hữu của ta quỳ?"
Giang Lưu Nhi hỏi, dĩ nhiên hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn chuyện này.
"Xem ra tai ngươi đúng là không được tốt lắm. Vậy để ta nhắc một chút... Loại như ngươi không có tư cách để ta phải nể mặt!"
Lời vừa dứt, một luồng uy áp mãnh liệt từ người Cao đại hán tức thì tuôn ra mà đích đến là... Giang Lưu Nhi!
Khẽ hừ một tiếng, Giang Lưu Nhi cũng phát ra một luồng uy áp chẳng chút nào thua kém. Mà không! Không phải thua kém mà là... hoàn toàn chiếm thượng phong! Bởi vì vừa rồi chân của Cao đại hán kia đã lùi lại hai bước!
Và điều đó khiến cho không ít người chú ý. Kể cả Tinh nữ, trong mắt nàng vừa thoáng qua một tia khác lạ. Đến lúc này thì nàng mới lên tiếng hòa giải:
"Hai vị đạo hữu xin cho tiểu nữ nói vài lời. Hai vị đều là tuyển thủ tham dự Quần Long Đại Hội lần này, nếu nói là nhân trung long phượng cũng không ngoa. Đã vậy, hai vị hà tất vì một chuyện nhỏ mà làm mất hòa khí đôi bên. Theo tiểu nữ thì hai vị mỗi người nhường một bước, nếu nữ đệ tử kia đã là bằng hữu của Niệm Từ đạo hữu đây thì bắt nàng quỳ trước mặt mọi người e là không được thỏa đáng. Tất nhiên, tuy không phải cố ý nhưng việc nàng mạo phạm Cao đạo hữu là sự thật. Vì vậy, tiểu nữ sẽ tự mình pha một chén trà thơm cho Cao đạo hữu xem như là bồi tội. Chẳng hay ý của hai vị thế nào?"
"Hừ! Nếu Tinh nữ đã mở lời thì Cao mỗ sẽ nể mặt mà bỏ qua chuyện này."
Tinh nữ quay sang nhìn Giang Lưu Nhi, đợi câu trả lời của hắn.
"Vậy thì ta xin thay mặt cho bằng hữu của mình đa tạ Tinh nữ."
Giang Lưu Nhi không mặn không nhạt đáp. Ấn tượng mà hắn dành cho nàng cũng không tính là tốt lắm.
"Vậy xin mời hai vị đạo hữu ngồi chờ trong chốc lát, tiểu nữ sẽ quay lại sau."
Nói xong, nàng đi vào trong, không quên bảo Lâm Thải Tuyết theo cùng.
...
Bên trong, phía sau phòng đấu giá.
Tinh nữ nhìn cô gái trước mặt, hỏi:
"Ngươi quen với người vừa rồi?"
Lâm Thải Tuyết khẽ gật đầu, đáp:
"Vâng."
Tinh nữ lại hỏi:
"Quan hệ giữa ngươi và hắn không phải chỉ là bằng hữu đơn thuần phải không?"
Môi hé mở, Lâm Thải Tuyết định nói gì đó, thế nhưng cuối cùng lại im lặng, nét mặt buồn bã. Và tất nhiên điều đó không thoát được đôi mắt của Tinh nữ. Nàng bảo Lâm Thải Tuyết:
"Thôi được rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi đi, việc tiếp đãi ta sẽ giao cho người khác làm. Yên tâm, ta chẳng định trách phạt gì ngươi đâu."
Sau khi Tinh nữ đã rời đi được một lúc, từ đằng xa, hai cô gái vội vã chạy tới chỗ Lâm Thải Tuyết.
Là Tô Phỉ và Lâm Thái Anh.
"Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết! Ta nghe Lý sư tỷ nói ngươi đã mạo phạm vị tiền bối nào đó rồi bị bắt quỳ phải không?"
Tô Phỉ hỏi, khuôn mặt có vẻ khẩn trương.
"Thải Tuyết! Vị tiền bối kia có làm gì ngươi không? Phải rồi! Còn Tinh nữ nữa! Tinh nữ có nói sẽ trách phạt ngươi không?"
Lâm Thái Anh cũng gấp gáp hỏi. Nàng đang rất lo lắng.
Nhìn hai vị bằng hữu của mình, trong lòng Lâm Thải Tuyết có chút cảm động. Trên đời này liệu có được bao nhiêu người thật lòng quan tâm, lo lắng cho nàng giống như họ? Nàng cảm thấy so với nhiều người thì nàng đã rất may mắn.
Lâm Thải Tuyết mỉm cười, nhẹ lắc đầu nói:
"Thái Anh, Tô Phỉ, cảm ơn các ngươi. Ta không sao."
"Thật không? Tiểu Tuyết, ngươi cũng đừng có gạt ta! Để ta kiểm tra xem xem..."
Lời còn chưa nói hết thì Tô Phỉ đã vén tay áo của Lâm Thải Tuyết lên nhìn. Nhìn xong, nàng lại cúi xuống vén quần Lâm Thải Tuyết. Chỉ là còn chưa kịp làm gì thì đã bị Lâm Thái Anh kéo ra, vứt sang một bên.
"Ngươi đang kiểm tra cái gì vậy hả?"
"Thì ta xem thử trên người Tiểu Tuyết có dấu vết bị đánh đập gì không. Phải biết nặng nhẹ để còn bôi thuốc chứ!"
"Xi..."
Lâm Thái Anh bật cười một tiếng, sau đó mới quay sang Lâm Thải Tuyết, xác nhận lại lần nữa:
"Thải Tuyết, Tinh nữ thật sự không trách tội gì ngươi đấy chứ?"
"Ừ, người không trách tội. Vì vậy các ngươi không cần phải lo lắng."
"Ngươi cũng thật là... Tâm trạng không tốt lại không chịu nói với Triệu sư huynh một tiếng để huynh ấy sắp xếp người khác tiếp đãi những vị tiền bối kia. Họ đâu phải là nhân vật mà hạng đệ tử cấp thấp chúng ta có thể đắc tội được. Cũng may mà lần này không sao."
Lâm Thải Tuyết biết là Lâm Thái Anh đang hiểu lầm nàng vì buồn chuyện của cha mình mà để xảy ra sai sót, nhưng nàng cũng không định giải thích làm gì. Có lẽ chỉ nên mình nàng biết là đủ rồi.
...
Một lát sau.
Đứng trên bục đấu giá, Tinh nữ cất tiếng:
"Thưa các vị, tất cả chúng ta ở đây đều là những tuyển thủ tham dự Quần Long Đại Hội, tiểu nữ tin pháp bảo, linh khí gì kia hẳn là mọi người không thiếu. Thế nhưng, những loại linh khí, pháp bảo có uy lực mạnh mẽ có thể giúp các vị phát huy thuật pháp thần thông tới mức tận cùng thì thiết nghĩ chẳng mấy người đã sở hữu."
"Tiểu mỹ nhân, có gì thì cứ nói huỵch toẹt ra đi, không cần phải dài dòng."
Người vừa lên tiếng là một thanh niên diện mạo tuấn tú, bề ngoài tuổi độ hai tám, hai chín. Theo như trang phục thì có thể khẳng định hắn là một vị trưởng lão cấp cao của La Sát Phái - một trong hai đại tông phái tà đạo, thế lực không thua kém gì Âm Dương Tông.
Tác giả :
RoG.Levi Vari