Điệp Mộng Hồng Hoa
Chương 124: Nghịch thủy tiềm long thương pháp
"Keng"
"Ba ba ba"
Trúng liên tiếp ba chưởng, Lý Lập bị đánh văng đi.
"Phốc"
Hắn phun ra mấy ngụm máu tươi, xem ra đã bị thương không nhẹ.
"Hừ! Lòng dạ nhỏ nhen, tâm trí kém cỏi. Ngươi kông xứng được mang thân phận đệ tử hạch tâm của Đại Nhật Cung!"
Ngô trưởng lão nhìn kẻ đang nằm trên sàn đấu kia, miệng quát lớn. Người vừa ra tay ngăn cản hành động hèn hạ của Lý Lập dĩ nhiên là ông.
"Đúng là không biết liêm sỉ! Đánh thua rồi thì lại muốn giết người. Quá hèn hạ!"
Một nữ đệ tử không kìm được đứng lên chửi to.
"... Các tỷ muội! Các ngươi nhớ là sau này phải tránh xa hắn ra!... Triệu Ngọc Nhi ta thà gả cho một đệ tử bình thường cũng không muốn lấy loại nam nhân nhỏ nhen đê tiện này!"
...
"Mị Sanh ta giáo huấn đệ tử không nghiêm, khiến các vị chê cười rồi."
"Không thể trách ngươi. Cha mẹ sinh con trời sinh tính, việc hắn làm hắn phải tự chịu trách nhiệm."
"Trương đường chủ nói đúng. Lý Lập kia lòng dạ quá hẹp, sau này khó có thể trở thành trụ cột cho Đại Nhật Cung ta."
. ..
Nhìn Lý Lập được hai đệ tử khiêng ra ngoài, Giang Lưu Nhi thầm cảm thán:
Ngươi đúng là rất giữ lời. Nhất định phải có người bị khiêng đi như thế mới chịu.
Hắn quay sang Ngô trưởng lão, chắp tay nói:
"Ngô trưởng lão, cảm tạ ngài vừa rồi đã ra tay cứu giúp."
"Ta chỉ làm tròn trách nhiệm của mình thôi, ngươi không cần phải cảm kích. Lại nói, dù ta không ra tay thì chắc là tiểu tử ngươi cũng sẽ chẳng dễ dàng gì chết được."
"Trưởng lão đã đánh giá cao đệ tử rồi."
Ngô trưởng lão chỉ mỉm cười không nói.
...
Một lát sau.
"Vòng thứ hai, trận thứ hai, Bạch Hạo đấu Bạch Ngọc Kinh... Trận đấu bắt đầu!"
Tiếng trọng tài vừa dứt, Bạch Hạo liền phát động tấn công.
Hắn không dám có chút nào khinh thường cô gái trước mặt mình. Những đệ tử khác không biết được sự lợi hại của Bạch Ngọc Kinh nhưng Bạch Hạo hắn thì rất rõ. Nếu chỉ căn cứ vào việc nàng mới đột phá Niết Bàn Cảnh mà đánh giá thấp nàng thì đó là một sự sai lầm nghiêm trọng.
Pháp khí mà Bạch Hạo đang sử dụng là một cây trường thương dài độ năm thước, có cán thương màu đen, tua ngù màu đỏ, đầu thương nhọn hoắt, lưỡi mỏng, trên sống ở đầu thương có rãnh máu. Trong khi đó, pháp khí mà Bạch Ngọc Kinh dùng để thi đấu là một tấm dải lụa màu trắng, dài bảy thước, hình dáng không có gì đặc biệt.
Cả hai pháp khí: trường thương và dải lụa đều là cấp bậc hạ phẩm linh khí - cấp bậc pháp khí tối đa mà đại hội cho phép các tuyển thủ sử dụng.
"Oành... Oành..."
Ngọn thương trong tay Bạch Hạo được hắn sử dụng vô cùng điêu luyện. Thương thương đâm ra đều mang sức công phá kinh người.
Thương là một vũ khí cơ bản trong thập bát ban binh khí (mười tám loại binh khí). Nó cùng với côn, đao và kiếm được xếp hàng hàng "vua của các binh khí" (binh khí chi vương).
Có một số câu dùng để so sánh thương như sau:
"Thương đâm một đường kẽ, côn đánh cả vùng rộng. Thương thọc một đường, gậy đâm một nẻo. Đao như mãnh hổ, thương tựa giao long".
Pháp dụng thương (thương pháp) thì thương đi như tên bắn, lúc hồi thương (kéo thương về) thì liền mạch như dây kéo. Khẩu quyết chung là: "Trước thì có xuyên chỉ, xuyên tụ, sau thì có Lê Hoa bãi đầu, có hư thật, có kỳ chính, có hư hư thực thực, kỳ kỳ chính chính. Tiến thì dũng mãnh, lui thì nhanh nhẹn. Thế phải hiểm, bất động thì vững như núi, động thì mau như sấm chớp".
Trong các loại binh khí thì thương rất khó luyện, có câu: "Nguyệt Côn, Niên Đao, Nhất bối tử Thương" (luyện côn tính tháng, luyện đao tính năm, nhưng luyện thương thì cả đời), muốn dùng thương thật giỏi, phải cần nhiều năm công phu cơ bản nếu không chỉ là cái vỏ rỗng.
Dựa vào cách đánh của Bạch Hạo từ nãy đến giờ thì có thể thấy được thương pháp của hắn vô cùng thuần thục.
Mọi người đều biết Bắc Huyền Kinh là bộ công pháp lợi hại nhất của Bắc viện, thế nhưng nó cũng không phải là công pháp chủ tu của Bạch Hạo. Công pháp mà hắn luyện là Nghịch Thủy Tiềm Long Thương Pháp.
Theo ghi chép lại thì đây là công pháp do một vị thái thượng trưởng lão quá cố xuất thân từ Bắc viện nghiên cứu và sáng tạo ra.
Vị thái thượng trưởng lão nọ là một trong số ít người đã tu luyện đến cảnh giới tận cùng của Bắc Huyền Kinh. Nhưng mặc dù vậy thì ông vẫn cảm thấy không thỏa mãn. Do đó, khi nhận thấy tu vi bản thân không thể tiến thêm được nữa, trong những năm cuối đời, ông bắt đầu nghiên cứu Bắc Huyền Kinh theo hướng ngược lại. Thay vì lấy "nhu" thì ông lại dùng "cương" làm nền tảng.
Với hy vọng sáng tạo ra một bộ công pháp có thể bổ sung để làm hoàn thiện và nâng cao uy lực của Bắc Huyền Kinh, vị thái thượng trưởng lão kia đã không ngừng nghiên cứu, không ngừng thử nghiệm... Đáng tiếc, mãi cho tới khi qua đời ông vẫn chưa thể hoàn thành được tâm nguyện.
Tuy là thất bại trong việc tạo ra một công pháp có thể phối hợp với Bắc Huyền Kinh nhưng công sức của ông cũng không phải là hoàn toàn vô ích. Ít nhất thì ông đã tạo ra được một bộ công pháp dựa trên những điểm yếu của Bắc Huyền Kinh. Và bộ công pháp kia chính là Nghịch Thủy Tiềm Long Thương Pháp.
Với sự biến hoá khôn lường, vừa cương mãnh lại chẳng kém phần linh hoạt, nếu xét về uy lực và khả năng cận chiến thì Nghịch Thủy Tiềm Long Thương Pháp vượt trội hơn hẳn Bắc Huyền Kinh. Tất nhiên là chỉ ở những tầng công pháp đầu tiên, còn những tầng sau cùng thì vị thái thượng trưởng lão quá cố nọ chẳng thể tìm ra được cách bổ khuyết hay khắc chế nào.
Nhưng dù chỉ là vượt trội hơn ở những tầng công pháp đầu tiên thì Bạch Hạo đã có rất nhiều lợi thế trong trận đấu này rồi.
Bởi vì hiện giờ Bạch Ngọc Kinh chưa thể học được mấy tầng công pháp sau cùng của Bắc Huyền Kinh!
"Liên Hoàn Thập Lục Thương!"
Bạch Hạo quát lớn, tay nắm trường thương liên tục thi triển ra các thế đâm, thọc, gạt, quấn, đè, chặn... Mười sáu đường thương không ngừng nghỉ nhằm Bạch Ngọc Kinh mà đánh.
Trước thế thương dồn dập như vũ bão của Bạch Hạo, Bạch Ngọc Kinh phải hết sức chật vật mới chống đỡ được. Rõ ràng nàng đang rất bất lợi.
"Lợi hại! Thương pháp lúc ẩn lúc hiện, mạnh mẽ mà linh hoạt, trong các đệ tử hiện nay e là không ai có thể bì được với Bạch Hạo sư huynh."
Trong số những đệ tử đang xem, một tên có vẻ rành về thương pháp tỏ ra thán phục.
"Ta nghĩ trận này không cần phải đánh nữa, kết quả đã nhìn ra được. Bạch Ngọc Kinh bại rồi."
Một tên khác nhận định.
"Bộ ngươi là thánh hay sao mà phán thắng là thắng, bại là bại? Hứ! Chỉ miệng là hữu dụng."
"Hừ! Ta chắc chắn là Bạch Ngọc Kinh sẽ bại! Nếu không đúng ta sẽ cởi hết quần áo chạy quanh đấu trường này!"
Tên đệ tử vừa nhận định lúc nãy tức giận tuyên bố.
"Tốt! Hãy nhớ lời ngươi vừa nói!"
...
"Xoạt"
Một đường thương vừa xẹt qua hông Bạch Ngọc Kinh. Từ chỗ vết thương, máu không ngừng chảy ra theo những động tác chiến đấu của nàng.
"Xoạt"
Lại thêm một vết thương nữa ở đùi.
"Xoạt"
Lần này là một mũi thương đâm vào vai trái Bạch Ngọc Kinh.
"Phốc"
Sau một đường thương quét trúng vào ngực, Bạch Ngọc Kinh bị đánh dội ngược về phía sau, miệng nhổ ra một ngụm máu tươi.
...
"Sư muội, thấy không! Ta đã nói là Bạch Ngọc Kinh sẽ bại mà ngươi lại không tin. Một kẻ mới đột phá Niết Bàn Cảnh làm sao có thể là đối thủ của Bạch Hạo sư huynh - người đã bước một chân vào Niết Bàn Cảnh trung kỳ."
Cô gái bên cạnh nghe thế, dù trong lòng hiểu rõ không có khả năng nhưng vẫn mạnh miệng phản bác:
"Còn chưa đến phút cuối thì chưa biết thế nào đâu!"
"Ba ba ba"
Trúng liên tiếp ba chưởng, Lý Lập bị đánh văng đi.
"Phốc"
Hắn phun ra mấy ngụm máu tươi, xem ra đã bị thương không nhẹ.
"Hừ! Lòng dạ nhỏ nhen, tâm trí kém cỏi. Ngươi kông xứng được mang thân phận đệ tử hạch tâm của Đại Nhật Cung!"
Ngô trưởng lão nhìn kẻ đang nằm trên sàn đấu kia, miệng quát lớn. Người vừa ra tay ngăn cản hành động hèn hạ của Lý Lập dĩ nhiên là ông.
"Đúng là không biết liêm sỉ! Đánh thua rồi thì lại muốn giết người. Quá hèn hạ!"
Một nữ đệ tử không kìm được đứng lên chửi to.
"... Các tỷ muội! Các ngươi nhớ là sau này phải tránh xa hắn ra!... Triệu Ngọc Nhi ta thà gả cho một đệ tử bình thường cũng không muốn lấy loại nam nhân nhỏ nhen đê tiện này!"
...
"Mị Sanh ta giáo huấn đệ tử không nghiêm, khiến các vị chê cười rồi."
"Không thể trách ngươi. Cha mẹ sinh con trời sinh tính, việc hắn làm hắn phải tự chịu trách nhiệm."
"Trương đường chủ nói đúng. Lý Lập kia lòng dạ quá hẹp, sau này khó có thể trở thành trụ cột cho Đại Nhật Cung ta."
. ..
Nhìn Lý Lập được hai đệ tử khiêng ra ngoài, Giang Lưu Nhi thầm cảm thán:
Ngươi đúng là rất giữ lời. Nhất định phải có người bị khiêng đi như thế mới chịu.
Hắn quay sang Ngô trưởng lão, chắp tay nói:
"Ngô trưởng lão, cảm tạ ngài vừa rồi đã ra tay cứu giúp."
"Ta chỉ làm tròn trách nhiệm của mình thôi, ngươi không cần phải cảm kích. Lại nói, dù ta không ra tay thì chắc là tiểu tử ngươi cũng sẽ chẳng dễ dàng gì chết được."
"Trưởng lão đã đánh giá cao đệ tử rồi."
Ngô trưởng lão chỉ mỉm cười không nói.
...
Một lát sau.
"Vòng thứ hai, trận thứ hai, Bạch Hạo đấu Bạch Ngọc Kinh... Trận đấu bắt đầu!"
Tiếng trọng tài vừa dứt, Bạch Hạo liền phát động tấn công.
Hắn không dám có chút nào khinh thường cô gái trước mặt mình. Những đệ tử khác không biết được sự lợi hại của Bạch Ngọc Kinh nhưng Bạch Hạo hắn thì rất rõ. Nếu chỉ căn cứ vào việc nàng mới đột phá Niết Bàn Cảnh mà đánh giá thấp nàng thì đó là một sự sai lầm nghiêm trọng.
Pháp khí mà Bạch Hạo đang sử dụng là một cây trường thương dài độ năm thước, có cán thương màu đen, tua ngù màu đỏ, đầu thương nhọn hoắt, lưỡi mỏng, trên sống ở đầu thương có rãnh máu. Trong khi đó, pháp khí mà Bạch Ngọc Kinh dùng để thi đấu là một tấm dải lụa màu trắng, dài bảy thước, hình dáng không có gì đặc biệt.
Cả hai pháp khí: trường thương và dải lụa đều là cấp bậc hạ phẩm linh khí - cấp bậc pháp khí tối đa mà đại hội cho phép các tuyển thủ sử dụng.
"Oành... Oành..."
Ngọn thương trong tay Bạch Hạo được hắn sử dụng vô cùng điêu luyện. Thương thương đâm ra đều mang sức công phá kinh người.
Thương là một vũ khí cơ bản trong thập bát ban binh khí (mười tám loại binh khí). Nó cùng với côn, đao và kiếm được xếp hàng hàng "vua của các binh khí" (binh khí chi vương).
Có một số câu dùng để so sánh thương như sau:
"Thương đâm một đường kẽ, côn đánh cả vùng rộng. Thương thọc một đường, gậy đâm một nẻo. Đao như mãnh hổ, thương tựa giao long".
Pháp dụng thương (thương pháp) thì thương đi như tên bắn, lúc hồi thương (kéo thương về) thì liền mạch như dây kéo. Khẩu quyết chung là: "Trước thì có xuyên chỉ, xuyên tụ, sau thì có Lê Hoa bãi đầu, có hư thật, có kỳ chính, có hư hư thực thực, kỳ kỳ chính chính. Tiến thì dũng mãnh, lui thì nhanh nhẹn. Thế phải hiểm, bất động thì vững như núi, động thì mau như sấm chớp".
Trong các loại binh khí thì thương rất khó luyện, có câu: "Nguyệt Côn, Niên Đao, Nhất bối tử Thương" (luyện côn tính tháng, luyện đao tính năm, nhưng luyện thương thì cả đời), muốn dùng thương thật giỏi, phải cần nhiều năm công phu cơ bản nếu không chỉ là cái vỏ rỗng.
Dựa vào cách đánh của Bạch Hạo từ nãy đến giờ thì có thể thấy được thương pháp của hắn vô cùng thuần thục.
Mọi người đều biết Bắc Huyền Kinh là bộ công pháp lợi hại nhất của Bắc viện, thế nhưng nó cũng không phải là công pháp chủ tu của Bạch Hạo. Công pháp mà hắn luyện là Nghịch Thủy Tiềm Long Thương Pháp.
Theo ghi chép lại thì đây là công pháp do một vị thái thượng trưởng lão quá cố xuất thân từ Bắc viện nghiên cứu và sáng tạo ra.
Vị thái thượng trưởng lão nọ là một trong số ít người đã tu luyện đến cảnh giới tận cùng của Bắc Huyền Kinh. Nhưng mặc dù vậy thì ông vẫn cảm thấy không thỏa mãn. Do đó, khi nhận thấy tu vi bản thân không thể tiến thêm được nữa, trong những năm cuối đời, ông bắt đầu nghiên cứu Bắc Huyền Kinh theo hướng ngược lại. Thay vì lấy "nhu" thì ông lại dùng "cương" làm nền tảng.
Với hy vọng sáng tạo ra một bộ công pháp có thể bổ sung để làm hoàn thiện và nâng cao uy lực của Bắc Huyền Kinh, vị thái thượng trưởng lão kia đã không ngừng nghiên cứu, không ngừng thử nghiệm... Đáng tiếc, mãi cho tới khi qua đời ông vẫn chưa thể hoàn thành được tâm nguyện.
Tuy là thất bại trong việc tạo ra một công pháp có thể phối hợp với Bắc Huyền Kinh nhưng công sức của ông cũng không phải là hoàn toàn vô ích. Ít nhất thì ông đã tạo ra được một bộ công pháp dựa trên những điểm yếu của Bắc Huyền Kinh. Và bộ công pháp kia chính là Nghịch Thủy Tiềm Long Thương Pháp.
Với sự biến hoá khôn lường, vừa cương mãnh lại chẳng kém phần linh hoạt, nếu xét về uy lực và khả năng cận chiến thì Nghịch Thủy Tiềm Long Thương Pháp vượt trội hơn hẳn Bắc Huyền Kinh. Tất nhiên là chỉ ở những tầng công pháp đầu tiên, còn những tầng sau cùng thì vị thái thượng trưởng lão quá cố nọ chẳng thể tìm ra được cách bổ khuyết hay khắc chế nào.
Nhưng dù chỉ là vượt trội hơn ở những tầng công pháp đầu tiên thì Bạch Hạo đã có rất nhiều lợi thế trong trận đấu này rồi.
Bởi vì hiện giờ Bạch Ngọc Kinh chưa thể học được mấy tầng công pháp sau cùng của Bắc Huyền Kinh!
"Liên Hoàn Thập Lục Thương!"
Bạch Hạo quát lớn, tay nắm trường thương liên tục thi triển ra các thế đâm, thọc, gạt, quấn, đè, chặn... Mười sáu đường thương không ngừng nghỉ nhằm Bạch Ngọc Kinh mà đánh.
Trước thế thương dồn dập như vũ bão của Bạch Hạo, Bạch Ngọc Kinh phải hết sức chật vật mới chống đỡ được. Rõ ràng nàng đang rất bất lợi.
"Lợi hại! Thương pháp lúc ẩn lúc hiện, mạnh mẽ mà linh hoạt, trong các đệ tử hiện nay e là không ai có thể bì được với Bạch Hạo sư huynh."
Trong số những đệ tử đang xem, một tên có vẻ rành về thương pháp tỏ ra thán phục.
"Ta nghĩ trận này không cần phải đánh nữa, kết quả đã nhìn ra được. Bạch Ngọc Kinh bại rồi."
Một tên khác nhận định.
"Bộ ngươi là thánh hay sao mà phán thắng là thắng, bại là bại? Hứ! Chỉ miệng là hữu dụng."
"Hừ! Ta chắc chắn là Bạch Ngọc Kinh sẽ bại! Nếu không đúng ta sẽ cởi hết quần áo chạy quanh đấu trường này!"
Tên đệ tử vừa nhận định lúc nãy tức giận tuyên bố.
"Tốt! Hãy nhớ lời ngươi vừa nói!"
...
"Xoạt"
Một đường thương vừa xẹt qua hông Bạch Ngọc Kinh. Từ chỗ vết thương, máu không ngừng chảy ra theo những động tác chiến đấu của nàng.
"Xoạt"
Lại thêm một vết thương nữa ở đùi.
"Xoạt"
Lần này là một mũi thương đâm vào vai trái Bạch Ngọc Kinh.
"Phốc"
Sau một đường thương quét trúng vào ngực, Bạch Ngọc Kinh bị đánh dội ngược về phía sau, miệng nhổ ra một ngụm máu tươi.
...
"Sư muội, thấy không! Ta đã nói là Bạch Ngọc Kinh sẽ bại mà ngươi lại không tin. Một kẻ mới đột phá Niết Bàn Cảnh làm sao có thể là đối thủ của Bạch Hạo sư huynh - người đã bước một chân vào Niết Bàn Cảnh trung kỳ."
Cô gái bên cạnh nghe thế, dù trong lòng hiểu rõ không có khả năng nhưng vẫn mạnh miệng phản bác:
"Còn chưa đến phút cuối thì chưa biết thế nào đâu!"
Tác giả :
RoG.Levi Vari