Điệp Mộng Hồng Hoa
Chương 115: Đại thù gian nan
Đáp án này không khỏi làm Bạch Ngọc Kinh liên tưởng đến một công pháp khác...
"Có phải con cảm thấy tên của nó có chút quen thuộc?"
Bạch Ngọc Kinh gật đầu xác nhận.
"Vậy thì cô cô có thể nói cho con biết, Ma Ngục Huyền Kinh cũng chính là Bắc Huyền Kinh - đệ nhất công pháp của Bắc viện. Nhưng mà... nó hoàn chỉnh hơn."
"Cô cô, như người nói thì tức Bắc Huyền Kinh là bản công pháp thiếu hụt?"
"Tuy hơi khó tin nhưng đích xác là vậy. Lúc trước ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Bắc Huyền Kinh - một bộ công pháp trứ danh khắp Thiên Vũ đại lục - lại chỉ là một công pháp không trọn vẹn. Ta e là tất cả mọi người ở Đại Nhật Cung, không, thậm chí là cả tu tiên giới của Thiên Vũ đại lục cũng đều lầm tưởng giống ta. Điều đó đã trở thành nhận thức chung của mọi người... Mãi cho đến khi ba người chúng ta tận mắt nhìn thấy Ma Ngục Huyền Kinh thì nhận thức đó mới bị đánh vỡ..."
Ngừng lại trong thoáng chốc, Bạch Thiên Thù nói tiếp:
"Ma Ngục Huyền Kinh được chia làm hai quyển: quyển thượng và quyển hạ. Trong đó, quyển thượng ghi lại tâm pháp và thần thông, quyển hạ thì ghi lại bí thuật. Bắc Huyền Kinh mà con biết chính là quyển thượng của Ma Ngục Huyền Kinh... Kể ra cũng coi như chúng ta có duyên với nó nên mới tìm được bản hoàn chỉnh sau cả vạn năm mà mọi người chỉ biết tới bản thiếu."
Đứng bên cạnh, Bạch Ngọc Kinh tỏ vẻ đã hiểu. Một nhận thức vừa bị đánh vỡ và nàng đang tiếp nhận sự thật để thay thế khoảng trống ấy.
Chợt nghĩ tới điều gì, nàng lên tiếng hỏi:
"Cô cô, về hai chiếc hộp còn lại, hai kiện thượng phẩm linh khí kia chắc hẳn có một cái là Ma Ngục Huyền Lăng phải không?"
Bạch Thiên Thù nghe xong thì khẽ gật đầu, sau đó thì lại lắc đầu khiến cho Bạch Ngọc Kinh không hiểu ra sao.
Không để nàng nghi hoặc quá lâu, Bạch Thiên Thù giải thích:
"Trong hộp đúng là chứa đựng Ma Ngục Huyền Lăng, nhưng không phải một mà là cả hai hộp."
"Cả hai hộp?"
"Ma Ngục Huyền Lăng có hai cái."
Cúi nhìn chiếc hộp ngọc trong tay, nàng tiếp tục nói:
"Trong mỗi chiếc Ma Ngục Huyền Lăng này đều có phong ấn thần hồn của một con hắc giao long. Thứ mà khi nãy con đã chiến đấu chính là thần niệm của nó. Không phải chân thật nhưng cũng chẳng phải ảo giác mà là thần niệm của con và nó giao phong với nhau."
Bạch Ngọc Kinh nhẹ gật đầu. Nàng tất nhiên biết rõ thần niệm giao phong là thế nào, mặc dù chỉ mới đọc qua sách. Lần giao đấu với thần niệm hắc giao lúc nãy chính là lần trải nghiệm đầu tiên của nàng.
Trong khi nàng đang hồi tưởng lại kinh nghiệm giao đấu thần niệm kia thì tiếng của Bạch Thiên Thù truyền tới:
Truyện được copy tại http://TruyenCv[.]Com
"Ngọc Kinh, con cảm nhận thế nào về trận đấu vừa rồi?"
Đưa tay lên miệng, nơi còn để lại vết máu chưa kịp khô, với nét mặt nghiêm túc, Bạch Ngọc Kinh đáp:
"Rất mạnh. Con hoàn toàn không có chút lực phản kháng."
"Đúng là nó rất mạnh, nếu không thì nó đã không được coi là một trong những sinh vật cường đại nhất. Giao long là một chủng tộc cao ngạo, tuy bị phong ấn không biết bao nhiêu năm, thần hồn đã suy yếu rất nhiều, nhưng nó cũng không dễ gì chịu cúi đầu thần phục. Có điều... cô cô muốn con phải hàng phục được nó. Bởi vì chỉ có sử dụng Ma Ngục Huyền Lăng thì con mới có thể phát huy uy lực lớn nhất của những bí thuật trong quyển hạ của Ma Ngục Huyền Kinh... Đương nhiên cô cô không yêu cầu con phải làm được điều ấy ngay bây giờ, nhưng cô cô hy vọng con sẽ khống chế được Ma Ngục Huyền Lăng khi bước vào Niết Bàn Cảnh hậu kỳ. Con có thể làm được không?"
Bạch Ngọc Kinh nhìn cô cô mình, ánh mắt kiên định đầy quyết tâm trả lời:
"Con tuyệt đối sẽ làm được!"
Bạch Thiên Thù nhìn đứa cháu gái của mình, tỏ vẻ hài lòng. Thần niệm khẽ động, một quyển ngọc giản tức thì xuất hiện trên tay nàng.
"Đây chính là quyển hạ ghi lại những bí thuật thượng thừa của Ma Ngục Huyền Kinh, con hãy cầm lấy nghiên cứu dần. Còn về quyển thượng, cũng tức là Bắc Huyền Kinh, con đã có được năm tầng đầu của công pháp, hai tầng còn lại tạm thời cô cô không thể truyền cho con. Quy định của Bắc viện cô cô không thể làm trái, mà mấy vị thái thượng trưởng lão cũng sẽ không cho phép."
Bạch Ngọc Kinh dĩ nhiên cũng hiểu được quy định là không thể làm trái. Chẳng riêng gì Bắc Huyền Kinh mà cả Đông Thiên Kinh, Nam Địa Kinh, Tây Hoàng Kinh và Đại Nhật Kinh đều là như thế. Những tầng công pháp sau cùng luôn được bảo mật cực kỳ cẩn thận, chỉ có viện chủ và trưởng lão có đại công lao, đại cống hiến mới được phép học. Thậm chí dù là thái thượng trưởng lão cũng không có quyền học nếu nó không phải là công pháp của viện mà họ từng bái nhập vào.
Quy định đó đã có từ rất lâu, ngay từ khi Đại Nhật Cung phân tách thành bảy bộ phận riêng biệt là năm viện, một các, một đường. Mục đích của quy định này không chỉ là nhằm giữ kín bí mật của công pháp để không bị lộ ra ngoài mà còn nhằm đảm bảo duy trì sự cân bằng thế lực, xa hơn là sự tồn tại của năm viện.
Sau khi tiếp nhận quyển ngọc giản và chiếc hộp chứa Ma Ngục Huyền Lăng, Bạch Ngọc Kinh đứng yên lặng, hình như đang nghĩ ngợi điều gì.
Thấy dáng vẻ đó của nàng, Bạch Thiên Thù mới hỏi:
"Ngọc Kinh. Con còn có điều gì khó hiểu sao?"
Hơi do dự, với một giọng trầm thấp, Bạch Ngọc Kinh nói:
"Cô cô. Một mình con... thật sự có thể báo thù rửa hận được sao?"
Nếu đúng như những gì cô cô nàng suy đoán thì kẻ đã hại chết mẹ nàng rất có thể chính là một trong ba kẻ cầm đầu của Âm Dương Tông. Đó hoàn toàn không phải là những kẻ dễ đối phó, nếu không muốn nói là vô cùng khó đối phó. Bọn chúng là một lũ tà tu không việc ác nào không dám làm; từ cướp của giết người cho đến rút hồn luyện phách, chỉ cần có lợi cho việc tu luyện hay đơn giản chỉ để thỏa mãn dục vọng của mình, lũ ác ma đó sẽ không từ thủ đoạn nào. Hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn người đã bị chúng hại. Mẹ nàng... cũng là một trong những nạn nhân xấu số kia.
Thế nhưng, cho đến tận bây giờ, bọn chúng vẫn cứ sống nhởn nhơ ra đó. Tại sao bọn chúng không bị trừng phạt?
Tại sao?
Vì bọn chúng quá mạnh!
Thế giới này chính là như vậy.
Muốn công bằng? Muốn công đạo?
Ai sẽ giúp ngươi lấy lại công bằng? Ai sẽ thay ngươi đòi lại công đạo khi mà kẻ gây tội kia quá to lớn?
Một bàn tay to có thể che được cả trời!
Bạch Ngọc Kinh nàng rất muốn trả thù, rất muốn rửa hận. Nhưng... bây giờ nàng không làm nổi. Muốn hoàn thành tâm nguyện này thì ít nhất nàng phải đạt tới tu vi Chân Đan Cảnh, dù thế thì cơ hội vẫn là rất mong manh nếu không có sự giúp sức nào.
Thêm nữa, để đạt tới cảnh giới Chân Đan Cảnh thì nàng phải cần bao nhiêu thời gian đây?
Hai mươi năm? Ba mươi năm? Năm mươi năm? Hay là một trăm năm?
Nàng có được cực phẩm linh thể, điều đó không giả. Nhưng dù là như vậy đi nữa thì nàng cũng phải mất mấy mươi năm mới tu luyện tới Niết Bàn Cảnh như hiện tại. Năm nay nàng cũng đã ba mươi sáu tuổi rồi. Trong mắt người khác, có lẽ đã là một điều khiến cho họ ao ước. Nhưng nàng không phải họ. Nàng là Bạch Ngọc Kinh, nàng có mối thù lớn phải báo, có mối hận lớn phải rửa, có nỗi đau lớn phải xoa dịu... bằng máu.
"Có phải con cảm thấy tên của nó có chút quen thuộc?"
Bạch Ngọc Kinh gật đầu xác nhận.
"Vậy thì cô cô có thể nói cho con biết, Ma Ngục Huyền Kinh cũng chính là Bắc Huyền Kinh - đệ nhất công pháp của Bắc viện. Nhưng mà... nó hoàn chỉnh hơn."
"Cô cô, như người nói thì tức Bắc Huyền Kinh là bản công pháp thiếu hụt?"
"Tuy hơi khó tin nhưng đích xác là vậy. Lúc trước ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Bắc Huyền Kinh - một bộ công pháp trứ danh khắp Thiên Vũ đại lục - lại chỉ là một công pháp không trọn vẹn. Ta e là tất cả mọi người ở Đại Nhật Cung, không, thậm chí là cả tu tiên giới của Thiên Vũ đại lục cũng đều lầm tưởng giống ta. Điều đó đã trở thành nhận thức chung của mọi người... Mãi cho đến khi ba người chúng ta tận mắt nhìn thấy Ma Ngục Huyền Kinh thì nhận thức đó mới bị đánh vỡ..."
Ngừng lại trong thoáng chốc, Bạch Thiên Thù nói tiếp:
"Ma Ngục Huyền Kinh được chia làm hai quyển: quyển thượng và quyển hạ. Trong đó, quyển thượng ghi lại tâm pháp và thần thông, quyển hạ thì ghi lại bí thuật. Bắc Huyền Kinh mà con biết chính là quyển thượng của Ma Ngục Huyền Kinh... Kể ra cũng coi như chúng ta có duyên với nó nên mới tìm được bản hoàn chỉnh sau cả vạn năm mà mọi người chỉ biết tới bản thiếu."
Đứng bên cạnh, Bạch Ngọc Kinh tỏ vẻ đã hiểu. Một nhận thức vừa bị đánh vỡ và nàng đang tiếp nhận sự thật để thay thế khoảng trống ấy.
Chợt nghĩ tới điều gì, nàng lên tiếng hỏi:
"Cô cô, về hai chiếc hộp còn lại, hai kiện thượng phẩm linh khí kia chắc hẳn có một cái là Ma Ngục Huyền Lăng phải không?"
Bạch Thiên Thù nghe xong thì khẽ gật đầu, sau đó thì lại lắc đầu khiến cho Bạch Ngọc Kinh không hiểu ra sao.
Không để nàng nghi hoặc quá lâu, Bạch Thiên Thù giải thích:
"Trong hộp đúng là chứa đựng Ma Ngục Huyền Lăng, nhưng không phải một mà là cả hai hộp."
"Cả hai hộp?"
"Ma Ngục Huyền Lăng có hai cái."
Cúi nhìn chiếc hộp ngọc trong tay, nàng tiếp tục nói:
"Trong mỗi chiếc Ma Ngục Huyền Lăng này đều có phong ấn thần hồn của một con hắc giao long. Thứ mà khi nãy con đã chiến đấu chính là thần niệm của nó. Không phải chân thật nhưng cũng chẳng phải ảo giác mà là thần niệm của con và nó giao phong với nhau."
Bạch Ngọc Kinh nhẹ gật đầu. Nàng tất nhiên biết rõ thần niệm giao phong là thế nào, mặc dù chỉ mới đọc qua sách. Lần giao đấu với thần niệm hắc giao lúc nãy chính là lần trải nghiệm đầu tiên của nàng.
Trong khi nàng đang hồi tưởng lại kinh nghiệm giao đấu thần niệm kia thì tiếng của Bạch Thiên Thù truyền tới:
Truyện được copy tại http://TruyenCv[.]Com
"Ngọc Kinh, con cảm nhận thế nào về trận đấu vừa rồi?"
Đưa tay lên miệng, nơi còn để lại vết máu chưa kịp khô, với nét mặt nghiêm túc, Bạch Ngọc Kinh đáp:
"Rất mạnh. Con hoàn toàn không có chút lực phản kháng."
"Đúng là nó rất mạnh, nếu không thì nó đã không được coi là một trong những sinh vật cường đại nhất. Giao long là một chủng tộc cao ngạo, tuy bị phong ấn không biết bao nhiêu năm, thần hồn đã suy yếu rất nhiều, nhưng nó cũng không dễ gì chịu cúi đầu thần phục. Có điều... cô cô muốn con phải hàng phục được nó. Bởi vì chỉ có sử dụng Ma Ngục Huyền Lăng thì con mới có thể phát huy uy lực lớn nhất của những bí thuật trong quyển hạ của Ma Ngục Huyền Kinh... Đương nhiên cô cô không yêu cầu con phải làm được điều ấy ngay bây giờ, nhưng cô cô hy vọng con sẽ khống chế được Ma Ngục Huyền Lăng khi bước vào Niết Bàn Cảnh hậu kỳ. Con có thể làm được không?"
Bạch Ngọc Kinh nhìn cô cô mình, ánh mắt kiên định đầy quyết tâm trả lời:
"Con tuyệt đối sẽ làm được!"
Bạch Thiên Thù nhìn đứa cháu gái của mình, tỏ vẻ hài lòng. Thần niệm khẽ động, một quyển ngọc giản tức thì xuất hiện trên tay nàng.
"Đây chính là quyển hạ ghi lại những bí thuật thượng thừa của Ma Ngục Huyền Kinh, con hãy cầm lấy nghiên cứu dần. Còn về quyển thượng, cũng tức là Bắc Huyền Kinh, con đã có được năm tầng đầu của công pháp, hai tầng còn lại tạm thời cô cô không thể truyền cho con. Quy định của Bắc viện cô cô không thể làm trái, mà mấy vị thái thượng trưởng lão cũng sẽ không cho phép."
Bạch Ngọc Kinh dĩ nhiên cũng hiểu được quy định là không thể làm trái. Chẳng riêng gì Bắc Huyền Kinh mà cả Đông Thiên Kinh, Nam Địa Kinh, Tây Hoàng Kinh và Đại Nhật Kinh đều là như thế. Những tầng công pháp sau cùng luôn được bảo mật cực kỳ cẩn thận, chỉ có viện chủ và trưởng lão có đại công lao, đại cống hiến mới được phép học. Thậm chí dù là thái thượng trưởng lão cũng không có quyền học nếu nó không phải là công pháp của viện mà họ từng bái nhập vào.
Quy định đó đã có từ rất lâu, ngay từ khi Đại Nhật Cung phân tách thành bảy bộ phận riêng biệt là năm viện, một các, một đường. Mục đích của quy định này không chỉ là nhằm giữ kín bí mật của công pháp để không bị lộ ra ngoài mà còn nhằm đảm bảo duy trì sự cân bằng thế lực, xa hơn là sự tồn tại của năm viện.
Sau khi tiếp nhận quyển ngọc giản và chiếc hộp chứa Ma Ngục Huyền Lăng, Bạch Ngọc Kinh đứng yên lặng, hình như đang nghĩ ngợi điều gì.
Thấy dáng vẻ đó của nàng, Bạch Thiên Thù mới hỏi:
"Ngọc Kinh. Con còn có điều gì khó hiểu sao?"
Hơi do dự, với một giọng trầm thấp, Bạch Ngọc Kinh nói:
"Cô cô. Một mình con... thật sự có thể báo thù rửa hận được sao?"
Nếu đúng như những gì cô cô nàng suy đoán thì kẻ đã hại chết mẹ nàng rất có thể chính là một trong ba kẻ cầm đầu của Âm Dương Tông. Đó hoàn toàn không phải là những kẻ dễ đối phó, nếu không muốn nói là vô cùng khó đối phó. Bọn chúng là một lũ tà tu không việc ác nào không dám làm; từ cướp của giết người cho đến rút hồn luyện phách, chỉ cần có lợi cho việc tu luyện hay đơn giản chỉ để thỏa mãn dục vọng của mình, lũ ác ma đó sẽ không từ thủ đoạn nào. Hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn người đã bị chúng hại. Mẹ nàng... cũng là một trong những nạn nhân xấu số kia.
Thế nhưng, cho đến tận bây giờ, bọn chúng vẫn cứ sống nhởn nhơ ra đó. Tại sao bọn chúng không bị trừng phạt?
Tại sao?
Vì bọn chúng quá mạnh!
Thế giới này chính là như vậy.
Muốn công bằng? Muốn công đạo?
Ai sẽ giúp ngươi lấy lại công bằng? Ai sẽ thay ngươi đòi lại công đạo khi mà kẻ gây tội kia quá to lớn?
Một bàn tay to có thể che được cả trời!
Bạch Ngọc Kinh nàng rất muốn trả thù, rất muốn rửa hận. Nhưng... bây giờ nàng không làm nổi. Muốn hoàn thành tâm nguyện này thì ít nhất nàng phải đạt tới tu vi Chân Đan Cảnh, dù thế thì cơ hội vẫn là rất mong manh nếu không có sự giúp sức nào.
Thêm nữa, để đạt tới cảnh giới Chân Đan Cảnh thì nàng phải cần bao nhiêu thời gian đây?
Hai mươi năm? Ba mươi năm? Năm mươi năm? Hay là một trăm năm?
Nàng có được cực phẩm linh thể, điều đó không giả. Nhưng dù là như vậy đi nữa thì nàng cũng phải mất mấy mươi năm mới tu luyện tới Niết Bàn Cảnh như hiện tại. Năm nay nàng cũng đã ba mươi sáu tuổi rồi. Trong mắt người khác, có lẽ đã là một điều khiến cho họ ao ước. Nhưng nàng không phải họ. Nàng là Bạch Ngọc Kinh, nàng có mối thù lớn phải báo, có mối hận lớn phải rửa, có nỗi đau lớn phải xoa dịu... bằng máu.
Tác giả :
RoG.Levi Vari