Điền Viên Nhật Thường
Chương 75: Lo lắng
Lúc Tiêu Phong mang mấy người Hổ tử đến tiệm cơm thì vẫn còn sớm, thấy Vương Thục Tú và Dịch Hàng đang bận rộn trong phòng bếp, liền rửa tay đi đến giúp. Động tác của y rất tự nhiên, Vương Thục Tú lại không thể nói được gì, cứ kệ đó rồi cũng thấy quen.
Thấy Tiêu Phong đang đong gạo, Nhị Phi xắn tay áo lên định giúp, lại bị Hổ tử kéo lại, thầm mắng Nhị Phi đúng là cái chày gỗ. Xoay xoay mắt Hổ tử mặt không đổi sắc lấy cớ kéo Dịch Hàng ra ngoài luôn. Đoàn người lại giống như lần trước ngồi trên bậc thang ở cửa tiệm cơm.
Tiêu Phong nhìn tiệm cơm trống rỗng, trên mặt không lộ vẻ gì, nhưng trong mắt lóe lên ý cười rất nhanh. Đinh Nhị cứ luôn khen Hổ tử trước mặt y, nói Hổ tử rất có mắt, đúng là không khen thừa mà. Động tác trong tay không ngừng lại, Tiêu Phong đặt gạo đã vo xong sang một bên, như không để ý nói: "Sòng bạc đã đóng cửa rồi, tôi định mang bọn Hổ tử đi làm việc khác."
Vương Thục Tú khựng tay lại, nhưng cũng không nói gì. Chuyện anh Phong đóng cửa sòng bạc cũng không phải là chuyện nhỏ, người xung quanh hầu như đều biết hết. Ngoại trừ những tên mê cờ bạc, khách của sòng bạc cũng có không ít người thỉnh thoảng đến giải trí một lúc. Khoảng thời gian này người xung quanh đều bàn tán sôi nổi, không biết có chuyện gì mà anh Phong lại đóng cửa sòng bạc. Vương Thục Tú đã sống đến từng này tuổi, tất nhiên không cho rằng anh Phong vì mấy câu lần trước mà đóng cửa sòng bạc, chỉ là khi nghe được tin này thì trong lòng vẫn hơi rối rắm.
Bây giờ anh Phong lại tự mình nói ra, giống như là đặc biệt đến báo cho cô biết vậy, Vương Thục Tú càng không nói rõ được cảm giác trong lòng là gì. Cô không nói gì, Tiêu Phong cũng không nói, phòng bếp lập tức yên lặng trở lại. Hai người đều cúi đầu làm việc, nhưng không có không khí xấu hổ, mà lại có cảm giác yên bình nảy sinh, như là những gia đình bình thường vậy.
Đám Hổ tử tụ tập bên ngoài, tính tính thì bên trong nên nói gì cũng nói xong rồi, bọn họ cứ tránh ở ngoài là đã tận lực lắm rồi, vì thế như không có việc gì mà kề vai sát cánh đi vào. Vương Thục Tú đang xào rau, còn Tiêu Phong thì đứng bên cạnh đưa giúp đồ gia vị. Hổ tử thấy trên mặt anh Phong không có vẻ gì cả, nhưng nhìn bộ dáng phối hợp ăn ý của anh Phong và bà chủ Tiểu Hoa, chắc là tâm trạng không tệ. Lão đại và chị dâu đang làm việc, mấy người Hổ tử cũng không thể nhàn rỗi được, bắt đầu dọn dẹp bàn, sắp xếp bát đũa vân vân.
Lúc Lục Lăng Tây đến liền thấy cảnh tượng náo nhiệt trong tiệm cơm. Hôm nay muốn cảm ơn anh Phong đã giúp cậu mấy ngày nay, tất nhiên Lục Lăng Tây không thể vắng họp. Cậu vốn định đóng cửa đến sớm hơn, nhưng trùng hợp là lại có hai khách quen đến Vi Viên Nghệ, nên vẫn kéo dài đến bây giờ.
"Tiểu Tây đến rồi." Vương Thục Tú vừa xào vừa nói với cậu.
Lục Lăng Tây vâng dạ, rửa tay muốn đến giúp, lại phát hiện Tiêu Phong làm tất cả những việc có thể làm hết rồi, cậu không chen vào được. Đứng ngẩn người, cậu đành phải tìm Dịch Hàng, ngồi ở góc bóc tỏi với cậu ta.
"Sao anh Phong lại vào giúp trong phòng bếp vậy?" Lục Lăng Tây khẽ hỏi.
Dịch Hàng trêu đùa, cũng đè họng xuống nói: "Muốn làm ba của cậu mà."
Lục Lăng Tây: "..."
Lúc này tâm trạng của cậu có hơi phức tạp, lần trước Vương Thục Tú nói rõ với anh Phong tuy cậu không nghe được nhiều, nhưng cũng hiểu được ý. Vương Thục Tú không tiếp nhận được nghề của anh Phong, xem như là cắt đứt tâm tư của anh Phong. Chỉ là cậu không ngờ anh Phong sẽ đóng cửa sòng bạc, ngay lúc đầu cậu còn chưa kịp phản ứng, vài ngày sau mới liên hệ với cuộc nói chuyện giữa Vương Thục Tú và anh Phong lần đó. Lục Lăng Tây không được tự nhiên cho lắm, nhưng lại thấy anh Phong có thành ý. Dù sao với cậu mà nói, chỉ cần Vương Thục Tú vui vẻ là được, ai làm ba cũng giống nhau.
Cố gắng xây dựng suy nghĩ Tiêu Phong có thể là cha dượng của mình, Lục Lăng Tây nghiêm túc bóc tỏi. Mới bóc được hai củ, di động trên bàn đã vang lên. Tiếng chuông đặt riêng khiến mắt cậu sáng ngời. "Nhan đại ca?" Từ sau lần Nhan Việt trở về gặp cậu lần trước đến bây giờ, bọn họ đã không gặp nhau gần nửa tháng rồi.
Giọng nói vội vàng của thiếu niên vang lên, Nhan Việt không kìm được vẻ mặt dịu dàng. "Anh đã về rồi." Anh ôn nhu nói trong di động, "Tiểu Tây em ở đâu vậy? Anh muốn gặp em."
"Em ở tiệm cơm." Lục Lăng Tây rất vui sướng, "Nhưng mà..." Cậu chần chừ nói: "Hôm nay mẹ em mời anh Phong ăn cơm, Nhan đại ca anh muốn đến không?"
Lần này Nhan Việt trở lại cũng có ý muốn gặp Tiêu Phong một lần, nhưng lúc này thì không thích hợp lắm. Kìm xuống suy nghĩ muốn gặp Lục Lăng Tây ngay lập tức, Nhan Việt đổi ý, "Vậy Nhan đại ca về khách sạn trước, buổi tối anh sẽ đến gặp em."
"Vâng." Lục Lăng Tây đồng ý, ở trước mặt Dịch Hàng cũng không dám nói gì, cúp điện thoại rất nhanh.
"Nhan đại ca về rồi?" Dịch Hàng nghe thấy hỏi một câu.
Lục Lăng Tây gật đầu, nghĩ đến Nhan Việt đã nói lần này về sẽ không đi nữa, nụ cười trên mặt không thể nén xuống được.
"Vui vậy sao?" Dịch Hàng nhìn cậu không hiểu.
Lục Lăng Tây không nói gì, cậu cố gắng khống chế cảm xúc, nhưng khóe miệng cứ nhếch lên không kéo xuống được. Mãi cho đến khi mọi người ăn cơm, nụ cười trên mặt Lục Lăng Tây cũng không biến mất. Vương Thục Tú nhìn thấy, không hiểu sao thở phào một hơi.
Bữa cơm này mọi người ăn rất vui vẻ, ăn xong, Hổ tử kêu đi hát karaoke. Vương Thục Tú khó được ngày không kinh doanh, đã sớm hẹn Lâm Mỹ ra ngoài đi dạo rồi. Lục Lăng Tây luôn nghĩ đến chuyện Nhan Việt muốn tìm cậu, từ chối đi hát, một mình về nhà.
Nhan Việt còn chưa đến, Lục Lăng Tây cũng không giục anh. Căn hộ bên cạnh đã làm gần xong rồi, hàng rào ở sân sau cũng được công nhân thông, cả sân sau rộng rãi hẳn lên. Lúc đầu Vương Thục Tú còn băn khoăn, cảm thấy dù Lục Lăng Tây và Nhan Việt quen thân đến mấy cũng là hai nhà khác nhau, để sân chung không hay lắm. Sau lại nghe là ý của Nhan Việt, nghĩ thấy Nhan Việt đã không để ý, nhà bọn họ chẳng có gì mà Nhan Việt muốn cả, ngược lại cũng vậy. Trong khoảng thời gian này Nhan Việt không ở đây, Lục Lăng Tây không có việc gì liền sang nhà bên cạnh thu dọn. Cậu treo đầy vách tường sáu bảy bồn Điếu Lan đã tiến hóa, bảo đảm fooc-man-de-hit trong phòng đã được hấp thu hết.
Sau khi sân sau được thông thì vui vẻ nhất chính là Đại Hắc, trước đây hoạt động của Đại Hắc chỉ ở trong sân sau cũ thôi, bây giờ lại mở rộng gấp đôi, Đại Hắc hưng phấn vô cùng, thường xuyên chạy tới chạy lui phía sau.
"Đại Hắc, lại đây." Lục Lăng Tây tưới nước cho cà chua xong, liền rửa một quả nói với Đại Hắc.
Đại Hắc vui vẻ chạy về, ngồi xổm trên đất phe phẩy đuôi với Lục Lăng Tây.
Lục Lăng Tây cười đưa cà chua cho Đại Hắc, Đại Hắc đang muốn ăn, trên hàng rào không biết có một con mèo con màu trắng đã nhảy lên từ lúc nào, "meow" một tiếng với Đại Hắc. Lục Lăng Tây cười cười, cậu biết con mèo này, là mèo con mà mèo lớn nhà bà Dương lầu trên vừa sinh ra. Mới được hai tháng, đừng nhìn vóc người nhỏ, lá ga không nhỏ chút nào, thường xuyên nhảy xuống tầng một khiêu khích Đại Hắc.
Đại Hắc nghe thấy tiếng mèo kêu thì quay đầu nhìn thoáng qua lại quay đầu về, con mèo con lại kêu meow khe khẽ. Nhìn Đại Hắc lần này không phản ứng lại, mèo con nhảy vào sân, thăm dò đi vài bước về phía Lục Lăng Tây. Đôi mắt như đá quý màu làm ướt sũng, vẻ mặt vô tội nhìn Lục Lăng Tây, meow meow nũng nịu.
Lục Lăng Tây rất thích động vật nhỏ, mà hình như động vật nhỏ cũng rất thích cậu. Mỗi lần gặp cún con mèo con trên đường, chúng đều vây quanh cậu kêu vài tiếng. Cậu trấn an sờ đầu Đại Hắc, vẫy tay với mèo con. Mèo con như hiểu được độc tác của cậu, thân mình nhẹ nhàng nhảy lên, móng vuốt nhỏ dẫm lên đầu Đại Hắc, dựa vào cái ván cầu Đại Hắc nhảy vào lòng Lục Lăng Tây.
"Meow."
Lục Lăng Tây nhịn cười vươn một ngón tay ra gãi cằm mèo con, mèo con thoải mái meow một tiếng, từ trên cao nhìn xuống Đại Hắc, khiêu khích quơ quơ móng vuốt.
Lục Lăng Tây: "..."
Đại Hắc coi như không nhìn thấy khiêu khích của mèo con, bình tĩnh ngồi xổm trên mặt đất ăn cà chua của nó. Mèo con bất mãn kêu một tiếng, phi ra khỏi lòng Lục Lăng Tây, một móng vuốt đẩy cà chua ra, trước khi Đại Hắc kịp phản ứng đã xoay người nhảy lên hàng rào bỏ chạy.
Lục Lăng Tây buồn cười muốn chết. Cậu cũng không biết con mèo con này đã có chuyện gì, cứ thích đến trêu chọc Đại Hắc. Nhưng nói đến chuyện này, nụ cười của Lục Lăng Tây biến mất, hơi nhíu mày. Con mèo này hình như quá thông minh, thân thể cũng rất khỏe mạnh, mới hai tháng đã nhảy lên nhảy xuống được rồi, thông minh quá mức.
Cậu suy nghĩ rất nhập tâm, không nghe được tiếng đóng cửa trong nhà. Chốc lát sau, bóng người Nhan Việt đã xuất hiện ở ban công. Nhan Việt không biết chán nhìn Lục Lăng Tây, nỗi nhung nhớ trong mắt gần như đã biến thành thật. Nửa tháng không gặp, Nhan Việt cứ cảm thấy thiếu niên gầy hơn một chút. Không biết cậu đang nghĩ gì, mà ngay cả tiếng động lúc anh đến cũng không nhận ra.
"Tiểu Tây." Nhan Việt kìm nén cảm xúc, cố gắng bình tĩnh nói.
Giọng nói quen thuộc khiến Lục Lăng Tây hồi hồn lập tức, quay đầu mắt sáng trong nhìn Nhan Việt, "Nhan đại ca, anh đã về rồi?"
Khóe miệng Nhan Việt nhếch lên, kìm xuống xúc động đi đến bên cạnh Lục Lăng Tây, vẫy tay với cậu, đi vào nhà trước. Lục Lăng Tây không nghĩ gì khác, đi theo sau Nhan Việt. Vừa vào phòng đã bị Nhan Việt ôm chặt vào lòng, vội vàng hôn lên. Nhớ nhung một thời gian dài hóa hết vào nụ hôn này, Nhan Việt không nỡ buông Lục Lăng Tây ra. Tình dục nóng bỏng dâng lên trong cơ thể, Nhan Việt kìm chế khát vọng với thiếu niên, ôm chặt cậu trong ngực, cho đến khi Lục Lăng Tây bị hôn đến mơ hồ mới dần nhẹ nhàng hơn.
Nụ hôn triền miên qua đi, Nhan Việt ôm Lục Lăng Tây ngồi trên sô pha. Lục Lăng Tây không thoải mái lắm thay đổi tư thế khác, dựa vào ngực Nhan Việt. Nhan Việt thỏa mãn ôm cậu, một tay vuốt nhẹ trên mặt Lục Lăng Tây, khẽ hỏi: "Lúc nãy em nghĩ gì trong sân vậy?"
Đại não của Lục Lăng Tây còn đang thiếu dưỡng khí, vài giây sau mới nhận ra Nhan Việt đang hỏi gì. Cậu chần chừ ngửa đầu nhìn Nhan Việt, "Nhan đại ca, anh nói thực vật tiến hóa, liệu động vật cũng tiến hóa không?"
Nhan Việt sửng sốt, "Sao lại nghĩ đến chuyện này?"
Lục Lăng Tây kể chuyện mèo con khiêu khích Đại Hắc, lo lắng thì mèo con quá thông minh. Đương nhiên thông minh nhất vẫn là Đại Hắc, đôi khi cậu cảm thấy ngoại trừ Đại Hắc không nói được ra, thì cũng giống như con người vậy.
Nhan Việt chưa từng nuôi thú cưng, nhưng anh đã quen Đại Hắc thông minh rồi, về mèo con cũng không cảm thấy gì cả. Anh cúi đầu hôn lên trán Lục Lăng Tây trấn an, biết Lục Lăng Tây lo là tấm bảng đã làm chúng tiến hóa. "Tiểu Tây nghĩ nhiều rồi." Nhan Việt nói: "Em cũng nói là mèo con sinh ra sau khi đất đã được tinh lọc, hoàn cảnh tốt, không khí tốt, phạm vi hoạt động của nó cũng ở xung quanh tiểu khu, thân thể khỏe mạnh hơn những con mèo con khác cũng là bình thường. Còn về phần thông minh, mèo vốn đã thông minh rồi, chắc không phải là dị thường đâu."
Lục Lăng Tây nghĩ nghĩ, cũng hiểu là có thể cậu đã nghĩ nhiều.
Thấy Tiêu Phong đang đong gạo, Nhị Phi xắn tay áo lên định giúp, lại bị Hổ tử kéo lại, thầm mắng Nhị Phi đúng là cái chày gỗ. Xoay xoay mắt Hổ tử mặt không đổi sắc lấy cớ kéo Dịch Hàng ra ngoài luôn. Đoàn người lại giống như lần trước ngồi trên bậc thang ở cửa tiệm cơm.
Tiêu Phong nhìn tiệm cơm trống rỗng, trên mặt không lộ vẻ gì, nhưng trong mắt lóe lên ý cười rất nhanh. Đinh Nhị cứ luôn khen Hổ tử trước mặt y, nói Hổ tử rất có mắt, đúng là không khen thừa mà. Động tác trong tay không ngừng lại, Tiêu Phong đặt gạo đã vo xong sang một bên, như không để ý nói: "Sòng bạc đã đóng cửa rồi, tôi định mang bọn Hổ tử đi làm việc khác."
Vương Thục Tú khựng tay lại, nhưng cũng không nói gì. Chuyện anh Phong đóng cửa sòng bạc cũng không phải là chuyện nhỏ, người xung quanh hầu như đều biết hết. Ngoại trừ những tên mê cờ bạc, khách của sòng bạc cũng có không ít người thỉnh thoảng đến giải trí một lúc. Khoảng thời gian này người xung quanh đều bàn tán sôi nổi, không biết có chuyện gì mà anh Phong lại đóng cửa sòng bạc. Vương Thục Tú đã sống đến từng này tuổi, tất nhiên không cho rằng anh Phong vì mấy câu lần trước mà đóng cửa sòng bạc, chỉ là khi nghe được tin này thì trong lòng vẫn hơi rối rắm.
Bây giờ anh Phong lại tự mình nói ra, giống như là đặc biệt đến báo cho cô biết vậy, Vương Thục Tú càng không nói rõ được cảm giác trong lòng là gì. Cô không nói gì, Tiêu Phong cũng không nói, phòng bếp lập tức yên lặng trở lại. Hai người đều cúi đầu làm việc, nhưng không có không khí xấu hổ, mà lại có cảm giác yên bình nảy sinh, như là những gia đình bình thường vậy.
Đám Hổ tử tụ tập bên ngoài, tính tính thì bên trong nên nói gì cũng nói xong rồi, bọn họ cứ tránh ở ngoài là đã tận lực lắm rồi, vì thế như không có việc gì mà kề vai sát cánh đi vào. Vương Thục Tú đang xào rau, còn Tiêu Phong thì đứng bên cạnh đưa giúp đồ gia vị. Hổ tử thấy trên mặt anh Phong không có vẻ gì cả, nhưng nhìn bộ dáng phối hợp ăn ý của anh Phong và bà chủ Tiểu Hoa, chắc là tâm trạng không tệ. Lão đại và chị dâu đang làm việc, mấy người Hổ tử cũng không thể nhàn rỗi được, bắt đầu dọn dẹp bàn, sắp xếp bát đũa vân vân.
Lúc Lục Lăng Tây đến liền thấy cảnh tượng náo nhiệt trong tiệm cơm. Hôm nay muốn cảm ơn anh Phong đã giúp cậu mấy ngày nay, tất nhiên Lục Lăng Tây không thể vắng họp. Cậu vốn định đóng cửa đến sớm hơn, nhưng trùng hợp là lại có hai khách quen đến Vi Viên Nghệ, nên vẫn kéo dài đến bây giờ.
"Tiểu Tây đến rồi." Vương Thục Tú vừa xào vừa nói với cậu.
Lục Lăng Tây vâng dạ, rửa tay muốn đến giúp, lại phát hiện Tiêu Phong làm tất cả những việc có thể làm hết rồi, cậu không chen vào được. Đứng ngẩn người, cậu đành phải tìm Dịch Hàng, ngồi ở góc bóc tỏi với cậu ta.
"Sao anh Phong lại vào giúp trong phòng bếp vậy?" Lục Lăng Tây khẽ hỏi.
Dịch Hàng trêu đùa, cũng đè họng xuống nói: "Muốn làm ba của cậu mà."
Lục Lăng Tây: "..."
Lúc này tâm trạng của cậu có hơi phức tạp, lần trước Vương Thục Tú nói rõ với anh Phong tuy cậu không nghe được nhiều, nhưng cũng hiểu được ý. Vương Thục Tú không tiếp nhận được nghề của anh Phong, xem như là cắt đứt tâm tư của anh Phong. Chỉ là cậu không ngờ anh Phong sẽ đóng cửa sòng bạc, ngay lúc đầu cậu còn chưa kịp phản ứng, vài ngày sau mới liên hệ với cuộc nói chuyện giữa Vương Thục Tú và anh Phong lần đó. Lục Lăng Tây không được tự nhiên cho lắm, nhưng lại thấy anh Phong có thành ý. Dù sao với cậu mà nói, chỉ cần Vương Thục Tú vui vẻ là được, ai làm ba cũng giống nhau.
Cố gắng xây dựng suy nghĩ Tiêu Phong có thể là cha dượng của mình, Lục Lăng Tây nghiêm túc bóc tỏi. Mới bóc được hai củ, di động trên bàn đã vang lên. Tiếng chuông đặt riêng khiến mắt cậu sáng ngời. "Nhan đại ca?" Từ sau lần Nhan Việt trở về gặp cậu lần trước đến bây giờ, bọn họ đã không gặp nhau gần nửa tháng rồi.
Giọng nói vội vàng của thiếu niên vang lên, Nhan Việt không kìm được vẻ mặt dịu dàng. "Anh đã về rồi." Anh ôn nhu nói trong di động, "Tiểu Tây em ở đâu vậy? Anh muốn gặp em."
"Em ở tiệm cơm." Lục Lăng Tây rất vui sướng, "Nhưng mà..." Cậu chần chừ nói: "Hôm nay mẹ em mời anh Phong ăn cơm, Nhan đại ca anh muốn đến không?"
Lần này Nhan Việt trở lại cũng có ý muốn gặp Tiêu Phong một lần, nhưng lúc này thì không thích hợp lắm. Kìm xuống suy nghĩ muốn gặp Lục Lăng Tây ngay lập tức, Nhan Việt đổi ý, "Vậy Nhan đại ca về khách sạn trước, buổi tối anh sẽ đến gặp em."
"Vâng." Lục Lăng Tây đồng ý, ở trước mặt Dịch Hàng cũng không dám nói gì, cúp điện thoại rất nhanh.
"Nhan đại ca về rồi?" Dịch Hàng nghe thấy hỏi một câu.
Lục Lăng Tây gật đầu, nghĩ đến Nhan Việt đã nói lần này về sẽ không đi nữa, nụ cười trên mặt không thể nén xuống được.
"Vui vậy sao?" Dịch Hàng nhìn cậu không hiểu.
Lục Lăng Tây không nói gì, cậu cố gắng khống chế cảm xúc, nhưng khóe miệng cứ nhếch lên không kéo xuống được. Mãi cho đến khi mọi người ăn cơm, nụ cười trên mặt Lục Lăng Tây cũng không biến mất. Vương Thục Tú nhìn thấy, không hiểu sao thở phào một hơi.
Bữa cơm này mọi người ăn rất vui vẻ, ăn xong, Hổ tử kêu đi hát karaoke. Vương Thục Tú khó được ngày không kinh doanh, đã sớm hẹn Lâm Mỹ ra ngoài đi dạo rồi. Lục Lăng Tây luôn nghĩ đến chuyện Nhan Việt muốn tìm cậu, từ chối đi hát, một mình về nhà.
Nhan Việt còn chưa đến, Lục Lăng Tây cũng không giục anh. Căn hộ bên cạnh đã làm gần xong rồi, hàng rào ở sân sau cũng được công nhân thông, cả sân sau rộng rãi hẳn lên. Lúc đầu Vương Thục Tú còn băn khoăn, cảm thấy dù Lục Lăng Tây và Nhan Việt quen thân đến mấy cũng là hai nhà khác nhau, để sân chung không hay lắm. Sau lại nghe là ý của Nhan Việt, nghĩ thấy Nhan Việt đã không để ý, nhà bọn họ chẳng có gì mà Nhan Việt muốn cả, ngược lại cũng vậy. Trong khoảng thời gian này Nhan Việt không ở đây, Lục Lăng Tây không có việc gì liền sang nhà bên cạnh thu dọn. Cậu treo đầy vách tường sáu bảy bồn Điếu Lan đã tiến hóa, bảo đảm fooc-man-de-hit trong phòng đã được hấp thu hết.
Sau khi sân sau được thông thì vui vẻ nhất chính là Đại Hắc, trước đây hoạt động của Đại Hắc chỉ ở trong sân sau cũ thôi, bây giờ lại mở rộng gấp đôi, Đại Hắc hưng phấn vô cùng, thường xuyên chạy tới chạy lui phía sau.
"Đại Hắc, lại đây." Lục Lăng Tây tưới nước cho cà chua xong, liền rửa một quả nói với Đại Hắc.
Đại Hắc vui vẻ chạy về, ngồi xổm trên đất phe phẩy đuôi với Lục Lăng Tây.
Lục Lăng Tây cười đưa cà chua cho Đại Hắc, Đại Hắc đang muốn ăn, trên hàng rào không biết có một con mèo con màu trắng đã nhảy lên từ lúc nào, "meow" một tiếng với Đại Hắc. Lục Lăng Tây cười cười, cậu biết con mèo này, là mèo con mà mèo lớn nhà bà Dương lầu trên vừa sinh ra. Mới được hai tháng, đừng nhìn vóc người nhỏ, lá ga không nhỏ chút nào, thường xuyên nhảy xuống tầng một khiêu khích Đại Hắc.
Đại Hắc nghe thấy tiếng mèo kêu thì quay đầu nhìn thoáng qua lại quay đầu về, con mèo con lại kêu meow khe khẽ. Nhìn Đại Hắc lần này không phản ứng lại, mèo con nhảy vào sân, thăm dò đi vài bước về phía Lục Lăng Tây. Đôi mắt như đá quý màu làm ướt sũng, vẻ mặt vô tội nhìn Lục Lăng Tây, meow meow nũng nịu.
Lục Lăng Tây rất thích động vật nhỏ, mà hình như động vật nhỏ cũng rất thích cậu. Mỗi lần gặp cún con mèo con trên đường, chúng đều vây quanh cậu kêu vài tiếng. Cậu trấn an sờ đầu Đại Hắc, vẫy tay với mèo con. Mèo con như hiểu được độc tác của cậu, thân mình nhẹ nhàng nhảy lên, móng vuốt nhỏ dẫm lên đầu Đại Hắc, dựa vào cái ván cầu Đại Hắc nhảy vào lòng Lục Lăng Tây.
"Meow."
Lục Lăng Tây nhịn cười vươn một ngón tay ra gãi cằm mèo con, mèo con thoải mái meow một tiếng, từ trên cao nhìn xuống Đại Hắc, khiêu khích quơ quơ móng vuốt.
Lục Lăng Tây: "..."
Đại Hắc coi như không nhìn thấy khiêu khích của mèo con, bình tĩnh ngồi xổm trên mặt đất ăn cà chua của nó. Mèo con bất mãn kêu một tiếng, phi ra khỏi lòng Lục Lăng Tây, một móng vuốt đẩy cà chua ra, trước khi Đại Hắc kịp phản ứng đã xoay người nhảy lên hàng rào bỏ chạy.
Lục Lăng Tây buồn cười muốn chết. Cậu cũng không biết con mèo con này đã có chuyện gì, cứ thích đến trêu chọc Đại Hắc. Nhưng nói đến chuyện này, nụ cười của Lục Lăng Tây biến mất, hơi nhíu mày. Con mèo này hình như quá thông minh, thân thể cũng rất khỏe mạnh, mới hai tháng đã nhảy lên nhảy xuống được rồi, thông minh quá mức.
Cậu suy nghĩ rất nhập tâm, không nghe được tiếng đóng cửa trong nhà. Chốc lát sau, bóng người Nhan Việt đã xuất hiện ở ban công. Nhan Việt không biết chán nhìn Lục Lăng Tây, nỗi nhung nhớ trong mắt gần như đã biến thành thật. Nửa tháng không gặp, Nhan Việt cứ cảm thấy thiếu niên gầy hơn một chút. Không biết cậu đang nghĩ gì, mà ngay cả tiếng động lúc anh đến cũng không nhận ra.
"Tiểu Tây." Nhan Việt kìm nén cảm xúc, cố gắng bình tĩnh nói.
Giọng nói quen thuộc khiến Lục Lăng Tây hồi hồn lập tức, quay đầu mắt sáng trong nhìn Nhan Việt, "Nhan đại ca, anh đã về rồi?"
Khóe miệng Nhan Việt nhếch lên, kìm xuống xúc động đi đến bên cạnh Lục Lăng Tây, vẫy tay với cậu, đi vào nhà trước. Lục Lăng Tây không nghĩ gì khác, đi theo sau Nhan Việt. Vừa vào phòng đã bị Nhan Việt ôm chặt vào lòng, vội vàng hôn lên. Nhớ nhung một thời gian dài hóa hết vào nụ hôn này, Nhan Việt không nỡ buông Lục Lăng Tây ra. Tình dục nóng bỏng dâng lên trong cơ thể, Nhan Việt kìm chế khát vọng với thiếu niên, ôm chặt cậu trong ngực, cho đến khi Lục Lăng Tây bị hôn đến mơ hồ mới dần nhẹ nhàng hơn.
Nụ hôn triền miên qua đi, Nhan Việt ôm Lục Lăng Tây ngồi trên sô pha. Lục Lăng Tây không thoải mái lắm thay đổi tư thế khác, dựa vào ngực Nhan Việt. Nhan Việt thỏa mãn ôm cậu, một tay vuốt nhẹ trên mặt Lục Lăng Tây, khẽ hỏi: "Lúc nãy em nghĩ gì trong sân vậy?"
Đại não của Lục Lăng Tây còn đang thiếu dưỡng khí, vài giây sau mới nhận ra Nhan Việt đang hỏi gì. Cậu chần chừ ngửa đầu nhìn Nhan Việt, "Nhan đại ca, anh nói thực vật tiến hóa, liệu động vật cũng tiến hóa không?"
Nhan Việt sửng sốt, "Sao lại nghĩ đến chuyện này?"
Lục Lăng Tây kể chuyện mèo con khiêu khích Đại Hắc, lo lắng thì mèo con quá thông minh. Đương nhiên thông minh nhất vẫn là Đại Hắc, đôi khi cậu cảm thấy ngoại trừ Đại Hắc không nói được ra, thì cũng giống như con người vậy.
Nhan Việt chưa từng nuôi thú cưng, nhưng anh đã quen Đại Hắc thông minh rồi, về mèo con cũng không cảm thấy gì cả. Anh cúi đầu hôn lên trán Lục Lăng Tây trấn an, biết Lục Lăng Tây lo là tấm bảng đã làm chúng tiến hóa. "Tiểu Tây nghĩ nhiều rồi." Nhan Việt nói: "Em cũng nói là mèo con sinh ra sau khi đất đã được tinh lọc, hoàn cảnh tốt, không khí tốt, phạm vi hoạt động của nó cũng ở xung quanh tiểu khu, thân thể khỏe mạnh hơn những con mèo con khác cũng là bình thường. Còn về phần thông minh, mèo vốn đã thông minh rồi, chắc không phải là dị thường đâu."
Lục Lăng Tây nghĩ nghĩ, cũng hiểu là có thể cậu đã nghĩ nhiều.
Tác giả :
Lý Tùng Nho