Điền Viên Nhật Thường
Chương 62: Chuẩn bị
Khi Lục Lăng Tây chạy đến địa chỉ mà Vương Thục Tú nói, thì Vương Thục Tú không ở một mình, mà Tiêu Phong cũng ở bên cạnh cô.
"Mẹ, anh Phong." Lục Lăng Tây chần chừ gọi một tiếng.
Vương Thục Tú nhìn thấy cậu, thân thiết đánh một cái, "Tiểu hỗn đản bây giờ mới đến à, chờ con lâu rồi đấy."
Lục Lăng Tây hơi ngượng ngùng, ở trước mặt Tiêu Phong luôn thấy không được tự nhiên cho lắm. Tiêu Phong bình tĩnh gật đầu với cậu, "Cửa tiệm kia ở ngay gần đây, tôi đưa hai người đến đó."
Y cũng không nói nhiều, nói xong liền dẫn đường ở phía trước. Vương Thục Tú kéo Lục Lăng Tây đi phía sau, dọc đường hỏi ai đang ở cửa hàng, Đại Hắc đâu rồi? Lục Lăng Tây ngoan ngoãn trả lời từng câu một, cũng muốn hỏi Vương Thục Tú vì sao Tiêu Phong lại ở đây? Nhưng cậu lại nghĩ mấy lời lần trước Nhan Việt nói với mình, mẹ lợi hại như vậy chắc chắn sẽ không chịu thiệt đâu. Nếu cậu hỏi Tiêu Phong thì thấy hơi kỳ quái.
Tiêu Phong nói không xa đúng là không xa thật, rẽ vào một con đường là đến, là một tiệm cơm nhỏ hai tầng sát mặt đường. Nhưng chỉ có thể sử dụng tầng dưới thôi, tầng trên trần nhà rất thấp, miễn cưỡng cùng làm được chỗ nghỉ ngơi. Chủ tiệm cơm ở bên trong đang đợi bọn họ, thấy Tiêu Phong đi đến mặt lập tức cười nở hoa.
"Ai u, anh Phong đến rồi, nào nào, uống chút nước đi."
Tiêu Phong thản nhiên với sự nhiệt tình của ông chủ, chỉ Vương Thục Tú nói, "Cô ấy chính là người thuê nhà mà tôi nói."
"Được được. Người anh Phong mang đến tôi rất yên tâm." Ông chủ nịnh nọt cười với Tiêu Phong.
Tiêu Phong không để bụng, quay đầu nhìn Vương Thục Tú, "Cô có muốn xem kỹ không?"
Vương Thục Tú không cần đi xem xung quanh cũng đã vừa lòng với chỗ này, trước đây cô đã đến ăn cơm ở đây rồi, khách khá đông, tay nghề của ông chủ cũng không tồi. Quan trọng là giá cả nơi đây rất hợp lý. Vương Thục Tú không phải là người lằng nhằng, quyết định rõ ràng luôn. "Ở chỗ này đi, ông chủ chúng ta ký hợp đồng đã."
Ông chủ vừa nghe không có vấn đề gì, nụ cười trên mặt càng sâu hơn. Ông trộm nhìn anh Phong, thấy vẻ mặt anh Phong bình thản không nhìn ra buồn vui, nhưng người có thể được anh Phong tự mình đưa đến chắc chắn không phải người thường. Vốn ông chủ đã có ưu đãi về giá tiền rồi, sau còn đưa tất cả đồ bếp cho Vương Thục Tú nữa. Dù sao ông về quê cũng không cần dùng đến, ném cũng lãng phí.
Hai bên đều có thành ý, ký hợp đồng không mất nhiều thời gian. Vương Thục Tú cầm tờ giấy mỏng manh có hơi kích động, nửa đời người đi theo Lục Nhất Thủy không có ngày nào tốt, lúc già lại được như vầy. Trong lòng nhớ rõ lòng tốt của Tiêu Phong, Vương Thục Tú làm xong hợp đồng liền mời Tiêu Phong bữa cơm. Tiêu Phong không có hứng lắm, "Được rồi, chút việc nhỏ này thì là gì. Hơn nữa ngày nào cũng ăn bên ngoài, ngấy rồi."
Vương Thục Tú nghe ra ý của y là không muốn ăn ngoài, cũng không phản bác lại, nhanh nhẹn nói: "Tay nghề của tôi cũng được, anh Phong nếu không chê thì đến nhà ăn đi."
Tiêu Phong nhìn Vương Thục Tú, gật đầu, "Cũng được."
Lục Lăng Tây: "..."
Hôm nay Vương Thục Tú rất vui, ai ai cũng nói làm tiệm cơm vất vả, nhưng cô không sợ khổ. Đời này cô đã ăn không ít khổ rồi, khi còn nhỏ trong nhà nghèo không có cơm ăn cũng không đi học mà ra kiếm ăn từ sớm. Sau gả cho Lục Nhất Thủy, cuộc sống tuy tốt hơn một chút nhưng không chịu nổi tên Lục Nhất Thủy hay phá của kia, ngày vẫn rất khổ. Có vài lần cô không chống được nữa, nhưng nghĩ đến tiểu hỗn đản mới nhịn xuống. Không giờ lúc già rồi, ngày lại tốt hơn.
Vương Thục Tú vung tay lên, thoải mái nói: "Tiểu Tây, con cũng gọi Nhan Việt đến đi, chúng ta cùng ăn một bữa cơm trưa. Vi Viên Nghệ tạm đóng cửa một lúc, coi như là chúc mừng tiệm cơm của chúng ta khai trương."
"Vâng." Lục Lăng Tây rất phối hợp, khó được lúc thấy Vương Thục Tú vui vẻ như vậy, trong lòng cậu cũng rất vui.
Nhận được điện thoại của Lục Lăng Tây, Nhan Việt hơi ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là vui mừng. Dù Vương Thục Tú vì suy nghĩ gì mà mời anh ăn cơm lúc này, nhưng ở mắc độ nào đó là đã thừa nhận anh. Anh thu dọn đồ rất nhanh rồi đóng cửa Vi Viên Nghệ, mang theo Đại Hắc về tiểu khu, lại kinh ngạc khi nhận ra người mở cửa là Tiêu Phong.
Ánh mắt hai người lần lượt thay đổi, đều mặt không đổi sắc. Lục Lăng Tây nhô đầu ra từ phòng bếp, hai tay còn ướt nước, "Nhan đại ca anh đến rồi à?"
Nhan Việt lướt qua Tiêu Phong, cười với Lục Lăng Tây. Đại Hắc đi bên cạnh cảnh giác trừng mắt nhìn Tiêu Phong, đi đến góc tường ngồi xổm xuống, vẫn duy trì tư thế lúc nào cũng nhào qua được. Sự chú ý của Tiêu Phong chuyển từ Nhan Việt lên Đại Hắc, đầy hứng thú nhìn nó vài lần. Chó nhà rất thông mình, nhất là chó đen lại càng tà hồ hơn. Y thấy Đại Hắc không giống chó bình thường, nó quá thông minh.
Lục Lăng Tây thấy Nhan Việt vào cửa liền yên lòng đến phòng bếp giúp đỡ. Phòng khách lập tức chỉ còn hai người Nhan Việt và Tiêu Phong, còn có Đại Hắc ở góc tường.
Sự chú ý của Tiêu Phong đều đặt trên người Đại Hắc, khóe mắt lại liếc về phía Nhan Việt. Y ngạc nhiên về mối quan hệ giữa Nhan Việt và Lục Lăng Tây, nhưng y không thích lắm miệng, huống hồ gì giữa y và Nhan Việt có chung một bí mật nhỏ.
Tiêu Phong mang ý sâu xa gật đầu với Nhan Việt, Nhan Việt nhếch miệng, hai người ăn ý có chung nhận thức.
Không khí bữa trưa không tồi, Tiêu Phong nhìn hơi ít lời nhưng cũng không làm mất hứng. Nhan Việt cũng không nói nhiều nhưng mỗi lần nói tiếp đều vừa lúc. Một bữa cơm này Vương Thục Tú lại là người nói nhiều nhất. Tính cô mạnh mẽ, nói chuyện gì cũng thoải mái, lại phối hợp với Lục Lăng Tây cổ vũ cho cô, dù cô nói gì cũng ngoan ngoãn gật đầu trầm trồ ngợi khen. Vương Thục Tú cảm thấy tâm trạng vui sướng, vào năm mới thì trong nhà cũng không náo nhiệt như vậy.
Bên chỗ Lục Lăng Tây thì vui vẻ, còn Tiết Vĩnh Thông ôm bồn thu hải đường về thì lại gặp một vấn đề khó.
Mấy năm nay Lục Hiên Viên Nghệ phát triển khá tốt, ngoại trừ nhận các hạng mục xanh hóa còn cung cấp ổn định 10% nhu cầu hoa cỏ của Phượng Thành. Nhưng Tiết Vĩnh Thông cũng không thỏa mãn, luôn muốn thử khai phá con đường tiêu thụ mới.
Một năm trước, bạn học đại học của Tiết Vĩnh Thông là Cao Vĩnh Lương đã tìm đến ông, đề nghị hợp tác với ông. Mấy năm nay Cao Vĩnh Lương làm việc cho các công ty mỹ phẩm ở nước ngoài, miễn cưỡng cũng có chút thành tựu. Lần này ông quyết đánh đến cùng về nước gây dựng sự nghiệp, muốn dựa vào kinh nghiệm nhiều năm qua để tạo nên thương hiệu mỹ phẩm mới của mình.
Vốn chuyện này chẳng liên quan gì đến Tiết Vĩnh Thông, nhưng không phải Tiết Vĩnh Thông có một vườn hoa sao? Cao Vĩnh Lương định vị thị trường rất chuẩn, bây giờ ai cũng coi trọng sức khỏe, ngay cả đồ mỹ phẩm thì nguyên liệu hóa học càng ít càng tốt, đồ càng thuần thiên nhiên thì càng đắt hơn. Ông tìm đúng thị trường, vườn hoa của Tiết Vĩnh Thông liền trở thành nguồn cung ứng nguyên liệu thích hợp nhất.
Tiết Vĩnh Thông đã tính rồi, chỉ cần đồ mỹ phẩm mà Cao Vĩnh Lương nghiên cứu chế tạo thành công có tiếng trên thị trường, vườn hoa sẽ trở thành nguồn cung hàng cố định, tiêu thụ hàng năm sẽ cho ông một lợi nhuận cực lớn. Hai người ăn nhịp với nhau, lập tức bắt tay vào hợp tác giai đoạn đầu. Nhưng Cao Vĩnh Lương cái gì cũng tốt, chỉ là quá xoi mói, có chứng yêu hoàn mỹ một chút. Bản thân ông xuất thân là người nghiên cứu chế tạo nước hoa, sản phẩm mới tung ra thị trường cũng phải có một loại nước hoa làm chủ đạo. Vì loại nước hoa này, ông đã điều chế phối phương nửa năm, cũng đem gần hết các loại hoa tươi trong vườn để chiết xuất ra tinh dầu, nhưng vẫn không tìm ra được mùi hương mà ông ưng ý.
Cho đến lần này, Cao Vĩnh Lương ngửi được mùi hương của thu hải đường trong lòng Tiết Vĩnh Thông, lập tức kinh sợ tận trời. Ông hưng phấn kéo Tiết Vĩnh Thông hỏi: "Lão Tiết, ông có ngửi được gì không? Chính là mùi hương này. Tinh tế, sạch sẽ, tao nhã, nhưng lại khác với loại tao nhã của hoa nhài, một mùi thơm ngấm vào trong người."
"Lão Tiết ông được lắm!" Cao Vĩnh Lương vỗ mạnh lên vai Tiết Vĩnh Thông, "Có bồn hoa này sao không dọn ra sớm chứ? Trồng ở vườn hoa nào, gieo trồng thành quy mô luôn sao? Mùi hoa ổn định chứ? Mùi hương này chắc chắn là có một không hai trên thị trường."
Cao Vĩnh Lương càng khen ngợi bồn thu hải đường này, vẻ mặt Tiết Vĩnh Thông càng bất đắc dĩ. Cuối cùng chờ đến khi người nọ nói xong, ông vô lực nói: "Đây không phải là do vườn hoa chúng tôi trồng, là mua ở cửa hàng cây cảnh khác. Tiền lão thích, nên tôi bỏ tiền ra mua một bồn cho ông ấy."
"Mua ở cửa hàng cây cảnh khác?" Cao Vĩnh Lương trầm tư, "Quy mô của bọn họ có lớn không? Tính theo số lượng hả? Mùi hoa ổn định không?"
Tiết Vĩnh Thông: "..."
Không phải là Cao Vĩnh Lương muốn vứt bỏ Tiết Vĩnh Thông, mà do mùi hương này rất hấp dẫn. Ông thành khẩn vỗ vai Tiết Vĩnh Thông nói: "Lão Tiết, buôn bán thì phải linh hoạt, quy mô bên đó thế nào? Chúng ta có thể hợp tác với họ không?"
Ông nhắc đến hợp tác khiến Tiết Vĩnh Thông nghiêm túc hơn. Trong đầu hiện lên các loại cây trong Vi Viên Nghệ, bắt đầu suy nghĩ về khả năng hợp tác với Vi Viên Nghệ.
Lục Lăng Tây không biết có người nhớ thương thu hải đường sau khi tiến hóa, đang bận rộn chuyện khai trương tiệm cơm với Vương Thục Tú. Ông chủ trước của tiệm cơm rất nhanh nhẹn, chưa đến hai ngày đã chuyển đi rồi, một vài thứ linh tinh bên trong cũng không mang đi, để lại hết cho Vương Thục Tú. Vương Thục Tú chọn chọn bỏ bỏ, định sơn lại tường, đổi bảng hiệu, lại mua bàn mới là có thể khai trương rồi. Còn về rau dưa trái cây để nấu đồ ăn, Lục Lăng Tây đề nghị thu mua ở thôn làm vườn hoa.
Từ khi cây liễu già tinh lọc đất trong thôn, thực vật trong thôn phát triển tươi tốt. Đậu đũa trong vườn nhà Lý đại gia mọc đầy cành, hôm trước còn nhờ người gửi cho Lục Lăng Tây một túi đậu đũa to. Nhà bọn họ ăn không hết, hái xong lại mọc, cũng sắp thành họa rồi. Trừ đậu đũa, còn có dưa chuột, cà, khoai tây, khoai lang. Cả sân vườn gần như bị giàn đậu đũa và dưa chuột che lấp, thậm chí còn tràn ra ngoài vườn nữa.
Không chỉ có nhà Lý đại gia là như vậy, khác với trong thành phố, ở nông thôn gần như đều là từng nhà trồng rau củ xanh để ăn dần. Trước kia vì để nhà mình không ăn thuốc độc hại nên mới trồng, tuy rau củ trồng ra ăn ngon hơn bên ngoài, nhưng sản lượng lại ít. Lần này lại không biết đã xảy ra chuyện gì mà sản lượng tăng cao đột biến. Bây giờ trong thôn đang lo xử lý mấy thứ này thế nào đây? Ăn không hết mà cứ để nó thối rữa thì tiếc, mang đi bán thì quanh đó đều giống thôn bọn họ, không ai mua cả. Đi đến Phượng Thành thì lại chẳng đáng bao nhiêu.
Lục Lăng Tây nghĩ những nguyên liệu này là thuần thiên nhiên, ngon hơn đồ mua ở chợ nhiều. Tiệm cơm nếu muốn làm ăn tốt thì tay nghề Vương Thục Tú là một chuyện, nguyên liệu nấu ăn ngon cũng rất quan trọng.
Cậu vừa nói vậy, Vương Thục Tú lập tức đồng ý. Nhưng Vương Thục Tú không có thời gian đi thu mua nguyên liệu, Lục Lăng Tây lại nghĩ đến Dịch Hàng. Dù sao Dịch Hàng cũng rảnh rỗi, ngoại trừ đi vườn hoa thì cũng chẳng có chuyện gì phải làm. Trịnh Thán và Bạch Vệ thì từ lúc cậu xuất viện đã được nhà tiễn đi, một người học sửa xe, một người học nấu ăn, cậu thì ngày ngày bận chuyện vườn hoa, chỉ còn mỗi Dịch Hàng không có việc gì làm.
Lục Lăng Tây nói rất nghiêm túc, cẩn thận lập kế hoạch chuyện này cho Vương Thục Tú. Trong lòng Vương Thục Tú vui mừng, cầm mặt Lục Lăng Tây hôn một cái lên đầu cậu.
"Tiểu hỗn đản đã trưởng thành rồi, có thể chống đỡ mọi việc."
Lục Lăng Tây không được tự nhiên dời mặt đi, nhìn Vương Thục Tú nở nụ cười.
"Mẹ, anh Phong." Lục Lăng Tây chần chừ gọi một tiếng.
Vương Thục Tú nhìn thấy cậu, thân thiết đánh một cái, "Tiểu hỗn đản bây giờ mới đến à, chờ con lâu rồi đấy."
Lục Lăng Tây hơi ngượng ngùng, ở trước mặt Tiêu Phong luôn thấy không được tự nhiên cho lắm. Tiêu Phong bình tĩnh gật đầu với cậu, "Cửa tiệm kia ở ngay gần đây, tôi đưa hai người đến đó."
Y cũng không nói nhiều, nói xong liền dẫn đường ở phía trước. Vương Thục Tú kéo Lục Lăng Tây đi phía sau, dọc đường hỏi ai đang ở cửa hàng, Đại Hắc đâu rồi? Lục Lăng Tây ngoan ngoãn trả lời từng câu một, cũng muốn hỏi Vương Thục Tú vì sao Tiêu Phong lại ở đây? Nhưng cậu lại nghĩ mấy lời lần trước Nhan Việt nói với mình, mẹ lợi hại như vậy chắc chắn sẽ không chịu thiệt đâu. Nếu cậu hỏi Tiêu Phong thì thấy hơi kỳ quái.
Tiêu Phong nói không xa đúng là không xa thật, rẽ vào một con đường là đến, là một tiệm cơm nhỏ hai tầng sát mặt đường. Nhưng chỉ có thể sử dụng tầng dưới thôi, tầng trên trần nhà rất thấp, miễn cưỡng cùng làm được chỗ nghỉ ngơi. Chủ tiệm cơm ở bên trong đang đợi bọn họ, thấy Tiêu Phong đi đến mặt lập tức cười nở hoa.
"Ai u, anh Phong đến rồi, nào nào, uống chút nước đi."
Tiêu Phong thản nhiên với sự nhiệt tình của ông chủ, chỉ Vương Thục Tú nói, "Cô ấy chính là người thuê nhà mà tôi nói."
"Được được. Người anh Phong mang đến tôi rất yên tâm." Ông chủ nịnh nọt cười với Tiêu Phong.
Tiêu Phong không để bụng, quay đầu nhìn Vương Thục Tú, "Cô có muốn xem kỹ không?"
Vương Thục Tú không cần đi xem xung quanh cũng đã vừa lòng với chỗ này, trước đây cô đã đến ăn cơm ở đây rồi, khách khá đông, tay nghề của ông chủ cũng không tồi. Quan trọng là giá cả nơi đây rất hợp lý. Vương Thục Tú không phải là người lằng nhằng, quyết định rõ ràng luôn. "Ở chỗ này đi, ông chủ chúng ta ký hợp đồng đã."
Ông chủ vừa nghe không có vấn đề gì, nụ cười trên mặt càng sâu hơn. Ông trộm nhìn anh Phong, thấy vẻ mặt anh Phong bình thản không nhìn ra buồn vui, nhưng người có thể được anh Phong tự mình đưa đến chắc chắn không phải người thường. Vốn ông chủ đã có ưu đãi về giá tiền rồi, sau còn đưa tất cả đồ bếp cho Vương Thục Tú nữa. Dù sao ông về quê cũng không cần dùng đến, ném cũng lãng phí.
Hai bên đều có thành ý, ký hợp đồng không mất nhiều thời gian. Vương Thục Tú cầm tờ giấy mỏng manh có hơi kích động, nửa đời người đi theo Lục Nhất Thủy không có ngày nào tốt, lúc già lại được như vầy. Trong lòng nhớ rõ lòng tốt của Tiêu Phong, Vương Thục Tú làm xong hợp đồng liền mời Tiêu Phong bữa cơm. Tiêu Phong không có hứng lắm, "Được rồi, chút việc nhỏ này thì là gì. Hơn nữa ngày nào cũng ăn bên ngoài, ngấy rồi."
Vương Thục Tú nghe ra ý của y là không muốn ăn ngoài, cũng không phản bác lại, nhanh nhẹn nói: "Tay nghề của tôi cũng được, anh Phong nếu không chê thì đến nhà ăn đi."
Tiêu Phong nhìn Vương Thục Tú, gật đầu, "Cũng được."
Lục Lăng Tây: "..."
Hôm nay Vương Thục Tú rất vui, ai ai cũng nói làm tiệm cơm vất vả, nhưng cô không sợ khổ. Đời này cô đã ăn không ít khổ rồi, khi còn nhỏ trong nhà nghèo không có cơm ăn cũng không đi học mà ra kiếm ăn từ sớm. Sau gả cho Lục Nhất Thủy, cuộc sống tuy tốt hơn một chút nhưng không chịu nổi tên Lục Nhất Thủy hay phá của kia, ngày vẫn rất khổ. Có vài lần cô không chống được nữa, nhưng nghĩ đến tiểu hỗn đản mới nhịn xuống. Không giờ lúc già rồi, ngày lại tốt hơn.
Vương Thục Tú vung tay lên, thoải mái nói: "Tiểu Tây, con cũng gọi Nhan Việt đến đi, chúng ta cùng ăn một bữa cơm trưa. Vi Viên Nghệ tạm đóng cửa một lúc, coi như là chúc mừng tiệm cơm của chúng ta khai trương."
"Vâng." Lục Lăng Tây rất phối hợp, khó được lúc thấy Vương Thục Tú vui vẻ như vậy, trong lòng cậu cũng rất vui.
Nhận được điện thoại của Lục Lăng Tây, Nhan Việt hơi ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là vui mừng. Dù Vương Thục Tú vì suy nghĩ gì mà mời anh ăn cơm lúc này, nhưng ở mắc độ nào đó là đã thừa nhận anh. Anh thu dọn đồ rất nhanh rồi đóng cửa Vi Viên Nghệ, mang theo Đại Hắc về tiểu khu, lại kinh ngạc khi nhận ra người mở cửa là Tiêu Phong.
Ánh mắt hai người lần lượt thay đổi, đều mặt không đổi sắc. Lục Lăng Tây nhô đầu ra từ phòng bếp, hai tay còn ướt nước, "Nhan đại ca anh đến rồi à?"
Nhan Việt lướt qua Tiêu Phong, cười với Lục Lăng Tây. Đại Hắc đi bên cạnh cảnh giác trừng mắt nhìn Tiêu Phong, đi đến góc tường ngồi xổm xuống, vẫn duy trì tư thế lúc nào cũng nhào qua được. Sự chú ý của Tiêu Phong chuyển từ Nhan Việt lên Đại Hắc, đầy hứng thú nhìn nó vài lần. Chó nhà rất thông mình, nhất là chó đen lại càng tà hồ hơn. Y thấy Đại Hắc không giống chó bình thường, nó quá thông minh.
Lục Lăng Tây thấy Nhan Việt vào cửa liền yên lòng đến phòng bếp giúp đỡ. Phòng khách lập tức chỉ còn hai người Nhan Việt và Tiêu Phong, còn có Đại Hắc ở góc tường.
Sự chú ý của Tiêu Phong đều đặt trên người Đại Hắc, khóe mắt lại liếc về phía Nhan Việt. Y ngạc nhiên về mối quan hệ giữa Nhan Việt và Lục Lăng Tây, nhưng y không thích lắm miệng, huống hồ gì giữa y và Nhan Việt có chung một bí mật nhỏ.
Tiêu Phong mang ý sâu xa gật đầu với Nhan Việt, Nhan Việt nhếch miệng, hai người ăn ý có chung nhận thức.
Không khí bữa trưa không tồi, Tiêu Phong nhìn hơi ít lời nhưng cũng không làm mất hứng. Nhan Việt cũng không nói nhiều nhưng mỗi lần nói tiếp đều vừa lúc. Một bữa cơm này Vương Thục Tú lại là người nói nhiều nhất. Tính cô mạnh mẽ, nói chuyện gì cũng thoải mái, lại phối hợp với Lục Lăng Tây cổ vũ cho cô, dù cô nói gì cũng ngoan ngoãn gật đầu trầm trồ ngợi khen. Vương Thục Tú cảm thấy tâm trạng vui sướng, vào năm mới thì trong nhà cũng không náo nhiệt như vậy.
Bên chỗ Lục Lăng Tây thì vui vẻ, còn Tiết Vĩnh Thông ôm bồn thu hải đường về thì lại gặp một vấn đề khó.
Mấy năm nay Lục Hiên Viên Nghệ phát triển khá tốt, ngoại trừ nhận các hạng mục xanh hóa còn cung cấp ổn định 10% nhu cầu hoa cỏ của Phượng Thành. Nhưng Tiết Vĩnh Thông cũng không thỏa mãn, luôn muốn thử khai phá con đường tiêu thụ mới.
Một năm trước, bạn học đại học của Tiết Vĩnh Thông là Cao Vĩnh Lương đã tìm đến ông, đề nghị hợp tác với ông. Mấy năm nay Cao Vĩnh Lương làm việc cho các công ty mỹ phẩm ở nước ngoài, miễn cưỡng cũng có chút thành tựu. Lần này ông quyết đánh đến cùng về nước gây dựng sự nghiệp, muốn dựa vào kinh nghiệm nhiều năm qua để tạo nên thương hiệu mỹ phẩm mới của mình.
Vốn chuyện này chẳng liên quan gì đến Tiết Vĩnh Thông, nhưng không phải Tiết Vĩnh Thông có một vườn hoa sao? Cao Vĩnh Lương định vị thị trường rất chuẩn, bây giờ ai cũng coi trọng sức khỏe, ngay cả đồ mỹ phẩm thì nguyên liệu hóa học càng ít càng tốt, đồ càng thuần thiên nhiên thì càng đắt hơn. Ông tìm đúng thị trường, vườn hoa của Tiết Vĩnh Thông liền trở thành nguồn cung ứng nguyên liệu thích hợp nhất.
Tiết Vĩnh Thông đã tính rồi, chỉ cần đồ mỹ phẩm mà Cao Vĩnh Lương nghiên cứu chế tạo thành công có tiếng trên thị trường, vườn hoa sẽ trở thành nguồn cung hàng cố định, tiêu thụ hàng năm sẽ cho ông một lợi nhuận cực lớn. Hai người ăn nhịp với nhau, lập tức bắt tay vào hợp tác giai đoạn đầu. Nhưng Cao Vĩnh Lương cái gì cũng tốt, chỉ là quá xoi mói, có chứng yêu hoàn mỹ một chút. Bản thân ông xuất thân là người nghiên cứu chế tạo nước hoa, sản phẩm mới tung ra thị trường cũng phải có một loại nước hoa làm chủ đạo. Vì loại nước hoa này, ông đã điều chế phối phương nửa năm, cũng đem gần hết các loại hoa tươi trong vườn để chiết xuất ra tinh dầu, nhưng vẫn không tìm ra được mùi hương mà ông ưng ý.
Cho đến lần này, Cao Vĩnh Lương ngửi được mùi hương của thu hải đường trong lòng Tiết Vĩnh Thông, lập tức kinh sợ tận trời. Ông hưng phấn kéo Tiết Vĩnh Thông hỏi: "Lão Tiết, ông có ngửi được gì không? Chính là mùi hương này. Tinh tế, sạch sẽ, tao nhã, nhưng lại khác với loại tao nhã của hoa nhài, một mùi thơm ngấm vào trong người."
"Lão Tiết ông được lắm!" Cao Vĩnh Lương vỗ mạnh lên vai Tiết Vĩnh Thông, "Có bồn hoa này sao không dọn ra sớm chứ? Trồng ở vườn hoa nào, gieo trồng thành quy mô luôn sao? Mùi hoa ổn định chứ? Mùi hương này chắc chắn là có một không hai trên thị trường."
Cao Vĩnh Lương càng khen ngợi bồn thu hải đường này, vẻ mặt Tiết Vĩnh Thông càng bất đắc dĩ. Cuối cùng chờ đến khi người nọ nói xong, ông vô lực nói: "Đây không phải là do vườn hoa chúng tôi trồng, là mua ở cửa hàng cây cảnh khác. Tiền lão thích, nên tôi bỏ tiền ra mua một bồn cho ông ấy."
"Mua ở cửa hàng cây cảnh khác?" Cao Vĩnh Lương trầm tư, "Quy mô của bọn họ có lớn không? Tính theo số lượng hả? Mùi hoa ổn định không?"
Tiết Vĩnh Thông: "..."
Không phải là Cao Vĩnh Lương muốn vứt bỏ Tiết Vĩnh Thông, mà do mùi hương này rất hấp dẫn. Ông thành khẩn vỗ vai Tiết Vĩnh Thông nói: "Lão Tiết, buôn bán thì phải linh hoạt, quy mô bên đó thế nào? Chúng ta có thể hợp tác với họ không?"
Ông nhắc đến hợp tác khiến Tiết Vĩnh Thông nghiêm túc hơn. Trong đầu hiện lên các loại cây trong Vi Viên Nghệ, bắt đầu suy nghĩ về khả năng hợp tác với Vi Viên Nghệ.
Lục Lăng Tây không biết có người nhớ thương thu hải đường sau khi tiến hóa, đang bận rộn chuyện khai trương tiệm cơm với Vương Thục Tú. Ông chủ trước của tiệm cơm rất nhanh nhẹn, chưa đến hai ngày đã chuyển đi rồi, một vài thứ linh tinh bên trong cũng không mang đi, để lại hết cho Vương Thục Tú. Vương Thục Tú chọn chọn bỏ bỏ, định sơn lại tường, đổi bảng hiệu, lại mua bàn mới là có thể khai trương rồi. Còn về rau dưa trái cây để nấu đồ ăn, Lục Lăng Tây đề nghị thu mua ở thôn làm vườn hoa.
Từ khi cây liễu già tinh lọc đất trong thôn, thực vật trong thôn phát triển tươi tốt. Đậu đũa trong vườn nhà Lý đại gia mọc đầy cành, hôm trước còn nhờ người gửi cho Lục Lăng Tây một túi đậu đũa to. Nhà bọn họ ăn không hết, hái xong lại mọc, cũng sắp thành họa rồi. Trừ đậu đũa, còn có dưa chuột, cà, khoai tây, khoai lang. Cả sân vườn gần như bị giàn đậu đũa và dưa chuột che lấp, thậm chí còn tràn ra ngoài vườn nữa.
Không chỉ có nhà Lý đại gia là như vậy, khác với trong thành phố, ở nông thôn gần như đều là từng nhà trồng rau củ xanh để ăn dần. Trước kia vì để nhà mình không ăn thuốc độc hại nên mới trồng, tuy rau củ trồng ra ăn ngon hơn bên ngoài, nhưng sản lượng lại ít. Lần này lại không biết đã xảy ra chuyện gì mà sản lượng tăng cao đột biến. Bây giờ trong thôn đang lo xử lý mấy thứ này thế nào đây? Ăn không hết mà cứ để nó thối rữa thì tiếc, mang đi bán thì quanh đó đều giống thôn bọn họ, không ai mua cả. Đi đến Phượng Thành thì lại chẳng đáng bao nhiêu.
Lục Lăng Tây nghĩ những nguyên liệu này là thuần thiên nhiên, ngon hơn đồ mua ở chợ nhiều. Tiệm cơm nếu muốn làm ăn tốt thì tay nghề Vương Thục Tú là một chuyện, nguyên liệu nấu ăn ngon cũng rất quan trọng.
Cậu vừa nói vậy, Vương Thục Tú lập tức đồng ý. Nhưng Vương Thục Tú không có thời gian đi thu mua nguyên liệu, Lục Lăng Tây lại nghĩ đến Dịch Hàng. Dù sao Dịch Hàng cũng rảnh rỗi, ngoại trừ đi vườn hoa thì cũng chẳng có chuyện gì phải làm. Trịnh Thán và Bạch Vệ thì từ lúc cậu xuất viện đã được nhà tiễn đi, một người học sửa xe, một người học nấu ăn, cậu thì ngày ngày bận chuyện vườn hoa, chỉ còn mỗi Dịch Hàng không có việc gì làm.
Lục Lăng Tây nói rất nghiêm túc, cẩn thận lập kế hoạch chuyện này cho Vương Thục Tú. Trong lòng Vương Thục Tú vui mừng, cầm mặt Lục Lăng Tây hôn một cái lên đầu cậu.
"Tiểu hỗn đản đã trưởng thành rồi, có thể chống đỡ mọi việc."
Lục Lăng Tây không được tự nhiên dời mặt đi, nhìn Vương Thục Tú nở nụ cười.
Tác giả :
Lý Tùng Nho