Điền Viên Nhật Thường

Chương 55: Hù dọa

Lúc Nhan Việt mang theo Đại Hắc đến cục cảnh sát, thì đã có người đứng đó đợi anh. Theo một ý nào đó, thì là một "nhân chứng" quan trọng, Đại Hắc vẫn rất được quan tâm.

Người đón tiếp Nhan Việt tự giới thiệu mình là Phương Lỗi, là người phụ trách vụ án này của Lữ Hoằng Tân, năm nay đã hơn ba mươi tuổi. Anh chào hỏi Nhan Việt, còn cười cười làm quen với Đại Hắc. Là một người biết rõ chuyện này, anh đã tò mò về Đại Hắc rất lâu rồi. Nhan Việt khách sáo gật đầu với Phương Lỗi, dắt Đại Hắc đi theo Phương Lỗi vào cục cảnh sát. Theo lời Phương Lỗi nói, thì hiện này Lữ Hoằng Tân đang bị giam trong phòng thẩm vấn trong cùng, chờ cuộc điều tra tiếp theo.

Còn không đến gần phòng thẩm vấn, Đại Hắc liền có chút nôn nóng không yên, còn thường nhìn về phía trước kêu nhỏ một tiếng. Nhan Việt thấy Đại Hắc như vậy thì đã chắc chắn Lữ Hoằng Tân chính là người đã đâm nó. Phương Lỗi cũng hiểu rõ ý của Đại Hắc, trong kinh ngạc cũng thấy kỳ lạ.

Hai người một chó đi đến cửa phòng thẩm vấn, cửa vừa mở ra, Đại Hắc lập tức gồng người lên, tiếng gầm gừ uy hiếp phát ra từ trong cổ họng, xem thế thì có vẻ lúc nào cũng chồm lên được.

Nhan Việt nắm chặt dây trên cổ Đại Hắc, nhỏ giọng cảnh cáo: "Đại Hắc."

Đại Hắc quay đầu nhìn anh, ngậm miệng, từ từ yên tĩnh trở lại.

Trong phòng thẩm vấn có ba người, một người chính là Lữ Hoằng Tân, còn hai người khác là đồng nghiệp của Phương Lỗi. Diệp Thành đã sắp xếp rồi, nên bọn họ thấy Đại Hắc cũng không ngạc nhiên cho lắm. Tuy mệnh lệnh của cấp trên rất khó hiểu, thông báo là sẽ có một con chó đến xem người đáng nghi. Trong lòng bọn họ thấy chút quái lạ, chuyện Lữ Hoằng Tân đâm người đã điều tra xong, bây giờ bắt đầu điều ra chuyện tham ô nhận hối lộ, để một con chó đến nhìn gì chứ. Nhưng cấp trên đã ra mệnh lệnh rồi, không ai ngốc mà đi nghi ngờ.

Thấy Đại Hắc, phản ứng lớn nhất ngược lại là Lữ Hoằng Tân. Gã hoảng sợ kêu to, "Các người định làm gì? Dùng hình là trái pháp luật đấy, tôi có thể kiện các người."

Nhan Việt bình thản liếc gã, cúi đầu xác nhận với Đại Hắc: "Là gã sao?"

Đại Hắc kêu một tiếng, ánh mắt nhìn Lữ Hoằng Tân lộ ra hung ác oán hận.

Hai cảnh sát nhìn Lữ Hoằng Tân lại nhìn Đại Hắc, trong lòng cũng hiểu được chút, xem ra con chó này đúng là biết Lữ Hoằng Tân thật. Bọn họ còn đang suy nghĩ con chó này nhận người thế nào, sẽ làm gì tiếp theo, thì Nhan Việt nhẹ thả tay, Đại Hắc liền xông đến. Trước mặt mấy người, Đại Hắc chồm lên bàn, giữa tiếng kêu gào thê thảm hoảng sợ của Lữ Hoằng Tân đẩy gã nằm trên sàn, đè dưới thân mình.

"Cẩn thận." Cảnh sát đứng trước theo bản năng sờ gậy, nhưng Phương Lỗi mặt không đổi sắc ngăn anh ta lại.

Lữ Hoằng Tân bị đè trên đất, hoảng sợ nói lung tung: "Con chó chết tiệt, cút đi. Các người làm vậy là phạm pháp, tôi sẽ kiện các người."

Đại Hắc hận thù trừng gã, nghiến răng gầm gừ, hai móng đè chặt lên vai Lữ Hoằng Tân, cúi đầu đến gần cổ gã.

"Chó chết tiệt, cút đi. Giết, giết người kìa." Lữ Hoằng Tân thảm thiết kêu lên, ngay khi miệng Đại Hắc gần sát bên cổ, gã đã bị dọa không điều khiển được mình.

Mùi trong phòng không dễ ngửi, lúc này Nhan Việt mới chậm rãi gọi, "Đại Hắc lại đây."

Đại Hắc chậm rãi đứng thẳng, lại rống về phía Lữ Hoằng Tân, rồi mới nhảy từ trên người gã cuống, chạy chậm về ngồi xổm bên cạnh Nhan Việt. Nhan Việt mặt áy náy nhìn ba người Phương Lỗi gật đầu, tự trách nói: "Xin lỗi, là do tôi không trông kỹ chó nhà mình."

Phương Lỗi không sao cả gật đầu, sự chú ý của anh luôn đặt lên người Đại Hắc. Từ lúc Nhan Việt buông tay đến lúc Đại Hắc chồm lên hù dọa Lữ Hoằng Tân, anh luôn cảm thấy phản ứng của chú chó này quá tuyệt. Ghét bỏ nhìn Lữ Hoằng Tân đang nằm trên sàn, Phương Lỗi đầy hứng thú ngồi xổm trước mặt Đại Hắc, nghiêm túc nói: "Đại Hắc đúng không? Mày có muốn đến đội chó nghiệp vụ không?" Anh không biết Đại Hắc được huấn luyện thế nào. Trước đây anh thấy không ít chó nghiệp vụ, chúng đều khá thông minh, qua huấn luyện là có thể nghe hiểu những mệnh lệnh đơn giản. Nhưng so với Đại Hắc thì chênh lệch nhau rất nhiều. Anh cảm thấy Đại Hắc không chỉ nghe hiểu những mệnh lệnh đơn giản không đâu, mà nó hoàn toàn hiểu được bọn họ đang nói gì, đang làm gì. Chú chó thông minh như vậy mà không vào đội chó nghiệp vụ thì quả thực rất đáng tiếc.

Đại Hắc híp mắt, bình tĩnh nghiêng đầu cọ trên đùi Nhan Việt. Trong lòng Nhan Việt buồn cười, trên mặt lại khách sáo từ chối đề nghị này. Đại Hắc chỉ là một con chó nhà nuôi bình thường, chỉ sợ là khiến Phương Lỗi thất vọng rồi.

Chủ nhân không đồng ý thì Phương Lỗi cũng không làm gì được, chỉ có thể luyến tiếc tạm biệt Đại Hắc.

Lên xe, Nhan Việt sờ đầu Đại Hắc, cười cười, "Vừa lòng rồi chứ?"

Đại Hắc kêu một tiếng, chủ động cọ cọ lòng bàn tay Nhan Việt.

Nhan Việt thu tay lại, "Biết Tiểu Tây hỏi thì nên trả lời thế nào rồi chứ?"

Đại Hắc lại kêu một tiếng, lười biếng nằm lên chỗ ngồi phía sau, thỏa mãn híp mắt cuộn người lại.

Một người một chó đã đạt được hiệp nghị, Nhan Việt yên tâm, lại cảm thấy anh và Đại Hắc cũng coi như là nghe lời. Tiểu Tây lo lắng Đại Hắc cắn người, nhưng thực ra Đại Hắc chỉ hù dọa mà thôi, cũng không làm sai ý của Tiểu Tây.

Lúc Nhan Việt và Đại Hắc về Vi Viên Nghệ thì Lục Lăng Tây đang tiếp đãi Hàn Kiến Dân. Lần này anh Hàn đến lại để giúp Vi Viên Nghệ có thêm một đơn hàng. Trong khoảng thời gian này, Hàn Kiến Dân đã giới thiệu không ít khách hàng cho Vi Viên Nghệ. Từ khi đơn vị bọn họ mua chậu cây của Vi Viên Nghệ thì không khí tốt hơn từng ngày. Đồng nghiệp còn nhàm chán đến nỗi nhờ người quen của Cục Bảo vệ môi trường đến đơn vị kiểm tra đo lường, kết quả là không khí bên trong đạt tiêu chuẩn. Chưa đầy một tháng ngắn ngủi, fooc-man-de-hit trong phòng biến mất hoàn toàn. Điều này khiến đồng nghiệp của Hàn Kiến Dân đều làm fan của Vi Viên Nghệ, hoặc nhiều hoặc ít mua bồn hoa ở chỗ Vi Viên Nghệ, sôi nổi nói muốn để ở trong nhà để cải thiện không khí.

Nhưng mà hóa đơn lần này lại khá đặc biệt, bên đó nói muốn thuê một đám cây xanh ở chỗ Vi Viên Nghệ chứ không phải là mua. Anh Hàn có phần khó xử, "Là đơn vị của một người bạn của tôi. Nói thật đơn vị bọn họ không thiếu tiền, nhưng lại có hơi keo kiệt. Không phải là sắp chuyển chỗ làm sao? Nghe chuyện của chúng tôi nên định thuê một ít cây xanh đến văn phòng mới để hấp thu fooc-man-de-hit. Mấy người đó không ai biết chăm sóc cây, nên còn định nhờ Tiểu Tây đến đó tưới nước chăm cây nữa."

Ý của anh Hàn là bảo Lục Lăng Tây đồng ý, đây là một chuyện lâu dài. Đừng thấy tiền thuê thấp, chỉ cần bọn họ biết chỗ tốt của Vi Viên Nghệ sẽ không rời được cây ở đây, coi như làm quảng cảo vậy.

Lục Lăng Tây gật đầu, nhận đơn hàng này. Cậu đã xem qua trên mạng rồi, rất nhiều cửa hàng cây cảnh cũng phân ra hai hạng mục là cho thuê và bán ra. Nếu là trước đây thì cây xanh ở vườn hoa không phát triển kịp, cậu có muốn mở hạng mục cho thuê cũng là có lòng mà lực không đủ. Nhưng bây giờ ở vườn hoa đất đã được tinh lọc, dựa vào tốc độ phát triển của cây thì cậu có thể suy nghĩ đến việc mở thêm hạng mục cho thuê cây rồi.

Cậu vừa gật đầu, anh Hàn liền mừng rỡ cười: "Tốt lắm Tiểu Tây. Anh Hàn đây chờ ngày Vi Viên Nghệ của cậu đứng đầu Phượng Thành."

Lục Lăng Tây xấu hổ cười cười, cậu không có dã tâm lớn như vậy, nhưng được người ta tin tưởng như vậy thì cũng rất vui.

Hàn Kiến Dân chào hỏi Nhan Việt rồi vội vã rời đi, anh còn có chuyện khác phải làm nữa. Trong cửa hàng không có khách, nên Lục Lăng Tây có thời gian hỏi chuyện Đại Hắc đi đến cục cảnh sát nhận mặt.

Nhan Việt nhẹ nhàng bâng quơ nói qua một lần.

"Vậy Đại Hắc không bị kích thích chứ?"

Nhan Việt mặt không đổi sắc, "Sao lại thế được? Anh vẫn luôn dắt Đại Hắc, Đại Hắc cũng có chừng mực."

Lục Lăng Tây yên tâm, ngồi xuống sờ đầu Đại Hắc, khen ngợi: "Đại Hắc giỏi lắm. Cảnh sát là nhờ Đại Hắc mới bắt được người xấu kia, Đại Hắc đã tự báo thù rồi."

Đại Hắc kêu nhỏ một tiếng, thân mật cọ cọ trong lòng Lục Lăng Tây.

Sắc mặt Nhan Việt không tốt lắm, nhìn cảnh đó mà thấy chướng mắt vô cùng. Anh lạnh lùng trừng mắt nhìn Đại Hắc, chó ngu!

Bảy giờ tối, trời đã hơi tối lại. Lục Lăng Tây vừa thu dọn chuẩn bị ra về, lại vừa thương lượng với Nhan Việt chuyển giờ tan làm thành sáu giờ. Trời tối càng lúc càng sớm hơn, mùa đông mà tan làm lúc bảy giờ cũng coi như là muộn rồi. Nhan Việt không có ý kiến gì với giờ tan làm, anh không thể cam đoan là ngày nào cũng đến đón Lục Lăng Tây về được, quá muộn thì không an toàn. Đưa Lục Lăng Tây về đến cửa nhà thì bầu trời đã tối sầm lại, trước cửa tiểu khu không một bóng người. Mắt Nhan Việt tối lại, không có đèn, thừa dịp Lục Lăng Tây cúi đầu cởi dây an toàn liền xán lại, nắm cằm cậu hôn lên.

Lục Lăng Tây không phản ứng kịp, vành tai đỏ lên.

"Tối ngủ sớm một chút, đừng đọc sách muộn quá." Nhan Việt dặn dò.

Lục Lăng Tây xấu hổ gật đầu, không đợi Nhan Việt nói thêm gì đã đẩy cửa xe chạy xuống. Đại Hắc nhanh nhẹn nhảy theo sau Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây mím môi đứng ở cửa nhìn Nhan Việt, mặt cong cong, hơi hơi cười.

Con ngươi Nhan Việt sâu thẳm, trong mắt đều là hình ảnh Lục Lăng Tây cười rộ lên. Khóe môi anh cũng vô thức nhếch lên, trong mắt chậm rãi nhiễm ý cười.

Lúc Lục Lăng Tây vào nhà thì Vương Thục Tú đã làm cơm xong, chờ cậu về. "Nhanh rửa tay rồi ăn cơm." Vương Thục Tú nói, thuận miệng hỏi một câu, "Lại là Nhan Việt đưa con về, sao con không gọi cậu ta vào ăn cùng luôn?"

Nghe thấy Vương Thục Tú nhắc đến Nhan Việt, Lục Lăng Tây chột dạ đứng lên. "Mai con gọi Nhan đại ca đến ăn?"

"Được đấy, hay là làm sủi cảo? Lần trước gói mà cậu ta không đến được, lại làm thêm cà trộn tỏi cho cậu ta nữa, cho con khỏi nhớ mong."

Vương Thục Tú chỉ thuận miệng nói một câu, nhưng Lục Lăng Tây nghe lại đỏ mặt. Cậu sợ Vương Thục Tú nhìn ra liền vội vã lấy cớ rửa tay chạy vào phòng vệ sinh. Tin nhắn của Nhan Việt như tính đúng thời gian mà đến: "Tối ăn gì vậy? Ăn nhiều một chút, Tiểu Tây em quá gầy rồi."

Lục Lăng Tây nhìn tin nhắn, miệng cong lên một nụ cười nhẹ.

Ăn cơm xong, cậu như những ngày thường đi tưới nước cho cà chua ở sân sau. Hạt giống cà chua thu thập được trước đây đã trồng xuống hết rồi. Lại vì đất đã được tinh lọc nên cà chua mọc lên rất tốt. Cả sân sau toàn là cà chua chen chen chúc chúc. Có mấy lần Vương Thục Tú nhìn mà phát sầu, từng này thì ăn đến khi nào! Nhờ vào đống cà chua này mà Vương Thục Tú đổi không ít đồ ăn từ chỗ hàng xóm, tiền ăn tháng này cũng tiết kiệm được nhiều.

Tưới nước xong, màn hình hiện lên dòng chữ.

Đáp ứng nhu cầu của cà chua, thưởng tâm thực vật +10.

Ngay sau đó là một dòng chữ khác.

Đủ một ngàn điểm tâm thực vật, hệ thống bắt đầu nâng cấp.
Tác giả : Lý Tùng Nho
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại