Điền Viên Nhật Thường
Chương 2: Tin người chết
Lần thứ hai tỉnh lại đã là hai ngày sau, Lục Lăng Tây biến thành Lục Lăng Tây. Mấy lời này tuy kỳ lạ, nhưng sự thật lại càng kỳ lạ hơn.
Lục Lăng Tây không biết chuyện gì đã xảy ra, sau khi phẫu thuật, cậu đã không còn là đứa cháu nhỏ nhất của nhà họ Lục ở Trung Kinh – Lục Lăng Tây nữa, mà bỗng nhiên xuất hiện ở Phượng Thành, trở thành đứa con trai Lục Lăng Tây của người phụ nữ đã gặp hai ngày trước.
Lúc đầu khi Lục Lăng Tây biết được chuyện này, cũng đã kinh ngạc nửa ngày. Thân thể của cậu đã không còn là thân thể quen thuộc trước kia nữa, không xanh xao không gầy yếu, thân thể mới này tràn đầy sức sống. Thứ duy nhất có thể liên tưởng tới cậu trước đây chính là khuôn mặt của cậu, hai khuôn mặt giống nhau ba bốn phần, nhưng khuôn mặt này có nét tinh ranh xinh đẹp hơn, có thể thấy là được di truyền từ người mẹ của thân thể này.
Lục Lăng Tây nghe thầy thuốc nói rằng, tay của anh đã tạo ra kỳ tích. Trong lúc phẫu thuật thì tim cậu đã ngừng đập một lần, nhưng kỳ tích đã xuất hiện, sau khi tim cậu ngừng đập 10 giây đã đập trở lại. Cậu thầm nghĩ, đây không phải là kỳ tích phẫu thuật, mà là một kỳ tích huyền diệu. Khi trái tim đập trở lại, ở trong thân thể này đã không phải là Lục Lăng Tây trước kia nữa, mà là cậu. Vậy chủ nhân ban đầu của thân thể này đâu rồi? Chết rồi sao? Hay giống như cậu nhập vào một thân thể xa lạ, nhập vào thân thể ban đầu của cậu?
Suy nghĩ này khiến cậu lo lắng. Không chỉ là vì ý nghĩ này quá kỳ lạ, cậu chưa từng nghe qua chuyện này, mà vì thân thể hiện tại khỏe mạnh hơn thân thể trước kia của cậu, khiến cậu cảm thấy chột dạ. Cậu tưởng tượng thấy thiếu niên mình không biết kia tỉnh lại trong thân thể cậu, thấy một thân thể không trọn vẹn sau khi phẫu thật, sẽ sợ hãi như thế nào đây?
Lục Lăng Tây cảm thấy mình cần tìm cách liên lạc về nhà, nếu người kia thật sự ở trong cơ thể cậu, thì cậu sẽ nghĩ cách trao đổi cơ thể với đối phương. Người kia không phải là cậu, mỗi người bọn họ đều có cuộc sống riêng, cậu không thể tự tiện tay thế cậu ta, càng không thể ích kỷ để cậu ta thay thế cậu. Cho dù cậu luôn muốn rời khỏi nơi đó...
Lục Lăng Tây suy nghĩ lung tung trong đầu, một câu cũng không nói, chỉ lẳng lặng nằm trên giường. Lúc trước khi ở nhà họ Lục, cậu là đứa con nhỏ nhất, lại bởi vì tình huống đặc biệt nên vẫn luôn không có bạn cùng chơi, năm này tháng khác chỉ có một mình, nên dần dần hình thành tính cách không thích nói chuyện. Bây giờ thay đổi sang một hoàn cảnh lạ lẫm, cậu lại càng không biết nên nói gì.
"Bác sĩ, rốt cuộc con trai tôi đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao nó không nhớ gì cả, anh không phải nói là phẫu thật rất thành công sao?"
"Đầu của bệnh nhân bị thương rất nặng, có thể sẽ ảnh hưởng đến trung khu thần kinh, đây không phải là chuyện lớn, chỉ cần chăm sóc thêm một thời gian nữa là được."
"Nó không biết tôi, còn nói không phải là chuyện lớn sao? Vậy chuyện gì mới là lớn? Bệnh viện các anh rốt cuộc có biết chữa bệnh không?"
Bác sĩ không biết nên nói thế nào: "Hiện tại bệnh nhân đang bị mất trí nhớ, cô nếu muốn bệnh nhân mau nhớ lại, tốt nhất là nên nói cho cậu bé một vài sự việc quen thuộc, có thể giúp cho bệnh nhân khôi phục trí nhớ."
"Thật sao?"
"Đúng vậy!"
Tiếng nói chuyện ngoài cửa ngừng lại, Vương Thục Tú mặc một chiếc váy ngắn màu hồng trễ ngực, đi một đôi giày cao gót 10 phân bước đến.
"Tiểu vương bát đản mày có nghe thấy không? Mày hiện tại biết mẹ là ai rồi chứ."
Vương Thục Tú ngồi xuống bên cạnh Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây im lặng nhìn cô, không nói gì.
"Mày..." Vương Thục Tú quen đường muốn giơ tay lên, vừa đi được nửa đường lại nhớ là không thể đánh vào đầu, liền thay đổi quỹ đạo đánh lên giường, oán hận đánh, "Mẹ đúng là thiếu nợ mày mà, đều là loại khốn kiếp như thằng cha mày."
Trong suốt 18 năm qua của Lục Lăng Tây, có thể nói chưa bao giờ nghe người ta chửi bậy. Có đôi lúc cậu có thấy trên TV hoặc trong sách, nhưng một người mẹ lại mắng con trai mình như vậy là lần đầu tiên cậu thấy. Nhưng không hiểu sao, tuy Vương Thục Tú nói năng thô lỗ, nhưng Lục Lăng Tây lại cảm giác được dưới những lời nói đó là sự quan tâm đối với thân thể này.
Ánh mắt Lục Lăng Tây rất sạch sẽ, vẻ mặt vô tội nhìn Vương Thục Tú. Vương Thục Tú muốn mắng một câu "Tiểu hỗn đản" lại nhịn xuống, đổi thành "Đói bụng không?"
Lục Lăng Tây ngại ngùng gật đầu, gần một tuần không ăn cơm, cậu thấy hơi đói rồi.
Vương Thục Tú lấy cặp lồng giữ ấm bên cạnh, múc ra một bát canh gà. Lúc trước Lục Lăng Tây hôn mê nên không cần ăn cơm mà chỉ cần truyền dịch, bây giờ cậu đã tỉnh, nếu chỉ dựa vào truyền dịch thì không được, phải bổ sung thêm chất dinh dưỡng nữa. Canh gà mới múc ra nên hơi nóng, Vương Thục Tú vừa lấy thì quấy, vừa theo thói quen nhỏ giọng oán giận: "Mẹ làm việc buổi tối nên không thể ngủ, chỉ có thể ngủ bù vào buổi sáng, bây giờ buổi sáng cũng không được ngủ, còn phải đưa cơm cho mày. Nếu sau này mày dám không hiếu thuận, mẹ sẽ tìm người đánh gãy chân mày."
Tuy cô oán giận, nhưng động tác trong tay cũng không chậm, thử xem canh nguội chưa rồi cẩn thận đút cho Lục Lăng Tây.
Lục Lăng Tây phối hợp uống một ngụm canh, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Vương Thục Tú cầm thìa nhìn Lục Lăng Tây một cách kỳ lạ, tiểu vương bát đản sao lại trở nên hiểu chuyện như vậy? Nhưng cô lại nghĩ đến việc Lục Lăng Tây đã mất trí nhớ, bây giờ chẳng khác gì một tờ giấy trắng. Cô đã nói mà, con trai cô hồi nhỏ thông minh hiểu chuyện, nhưng sau lại học thói xấu với thằng cha khốn nạn kia. Bây giờ xem ra mất trí nhớ cũng không phải là chuyện xấu.
Lục Lăng Tây uống từ từ từng thìa canh, do dự nên giải thích với Vương Thục Tú về việc mình muốn gọi điện thoại như thế nào. Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, hai cảnh sát đi cùng với một người đàn ông cao lớn giúp một ông lão đi vào, đi đến trước giường bệnh của cậu.
Lục Lăng Tây thấy rõ mặt của người đàn ông kia, ngạc nhiên mở to mắt, bác sĩ Tô sao lại ở đây?
Bác sĩ Tô trong miệng Lục Lăng Tây tên là Tô Lãng, là một trong những bác sĩ điều trị cho Lục Duy An. Lúc trước Lục Lăng Tây thường nằm viện cùng với Lục Duy An, thường gặp mặt nên cũng biết Tô Lãng. Tô Lãng luôn chăm sóc cho Lục Lăng Tây, ở một góc độ nào đó thì có thể nói là anh thương xót cho hoàn cảnh của Lục Lăng Tây, nhưng là bác sĩ nên anh không thể chỉ trích những việc làm của nhà họ Lục. Việc anh có thể làm là sau mỗi lần Lục Lăng Tây hút tủy xương xong, yên lặng an ủi thiếu niên luôn an tĩnh này.
So với sự kinh ngạc của Lục Lăng Tây, Tô Lãng càng kinh ngạc hơn sau khi thấy cậu. Anh đang xử lý việc tạm rời công tác ở Trung Kinh thì nhận được điện thoại từ nhà. Ông nội Tô đang luyện võ ở công viên thì gặp một đám côn đồ đang đánh nhau, không cẩn thận nên đã bị thương. Khi anh vội vã chạy về Phượng Thành thì nghe cảnh sát nói đám côn đồ kia đều đã chạy mất, chỉ còn lại một người bị thương nặng đang nằm trong bệnh viện, hình như tên là Lục Lăng Tây.
Cái tên này gợi lên ký ức mà anh không muốn nhớ lại, anh chỉ cho là tên côn đồ trong lời cảnh sát chỉ là có tên giống thiếu niên trong trí nhớ của anh, nhưng không ngờ ngay cả khuôn mặt cũng có vài nét tương tự, hơn nữa cậu thiếu niên trước mắt này xinh đẹp hơn một chút.
Tô Lãng kinh ngạc chỉ trong một cái chớp mắt, cảnh sát đã chạy tới bên cạnh Lục Lăng Tây, "Tỉnh rồi?"
Khi Lục Lăng Tây bị đưa đến bệnh viện bọn họ đã tới một lần, lúc đó Lục Lăng Tây vẫn là một cậu thiếu niên với mái tóc nhuộm vàng. Chắc là để thuận tiện cho việc kiểm tra nên tóc vàng trên đầu đã bị cạo sạch, chỉ còn lại cái đầu đinh ngắn cũn cỡn. Mấy vết bẩn đủ màu sắc trên mặt cũng được rửa sạch, gương mặt sạch sẽ, hơn nữa đường nét lại giống mẹ, quả là một thiếu niên xinh đẹp. Nét mặt nghiêm túc của anh cảnh sát cũng dịu lại, hiền lành cười cười với cậu.
Từ lúc cảnh sát bước vào thì Vương Thục Tú đã bỏ bát xuống, hai tay chống nạnh giống gà mẹ bảo vệ con chắn trước mặt Lục Lăng Tây.
"Sao mấy người lại đến đây? Không phải đã nói đánh ông già kia không phải là con tôi sao? Con trai tôi suýt chết mà mấy người lại tìm đến mấy lần là có ý gì? Cảnh sát thì có thể bắt nạt người khác sao? Coi thường chúng tôi một mình không chồng không cha chứ gì?"
Vương Thục Tú khóc lóc om sòm khiến cảnh sát không có cách gì cả. Bọn họ lúc trước đã biết rõ công lực của Vương Thục Tú, nên vội nhẹ nhàng nói: "Trước đây là hiểu lầm thôi, chúng tôi đã tìm được đoạn băng ghi hình trong camera theo dõi ở công viên, người đánh ông Tô không phải là con trai của cô, chúng tôi cũng chỉ muốn gặp cậu ấy hỏi một số chuyện thôi."
"Hỏi cái gì? Muốn hỏi cái gì chứ? Con trai tôi mất trí nhớ rồi, không biết gì cả."
"Mất trí nhớ?" Cảnh sát giật mình hỏi.
Vương Thục Tú tức giận trừng mắt, "Con trai tôi bị thanh sắt lớn như vậy đánh vào đầu, lại chảy nhiều máu như vậy, suýt chút nữa là chẳng còn mạng. Các người nếu không tin thì đi hỏi bác sĩ đi, đi đi!"
Hai anh cảnh sát nhìn nhau cười khổ. Lần này bọn họ đến đây là để nói việc Lục Lăng Tây không còn hiềm nghi nữa, và còn muốn Lục Lăng Tây xác nhận mấy người trong đoạn băng kia. Nhưng giờ Lục Lăng Tây đã mất trí nhớ nên không thể trông chờ được gì nữa. Đã không hỏi được gì nên hai anh cảnh sát cũng không ở lâu, chỉ còn mình Tô Lãng ở lại bệnh viện chăm sóc ông Tô.
"Mấy người muốn làm gì?" Vương Thục Tú cảnh giác hỏi.
Ông Tô hiền lành cười nói: "Tôi muốn tới cám ơn cậu bé này. Tôi đã nhìn đoạn băng kia, nếu không phải cậu ấy kéo tôi thì thanh sắt kia đã đánh vào đầu tôi rồi."
Thấy ông hiền lành nên Vương Thục Tú cũng không tiện đuổi người, mặc kệ họ ở lại trong phòng bệnh, mình thì cầm cặp lồng và bát ra ngoài rửa.
Vương Thục Tú vừa đi, Lục Lăng Tây nhìn Tô Lãng một cái rồi cúi đầu. Cậu biết Tô Lãng chắc chắn biết tình trạng thân thể ban đầu của cậu, nhưng cậu không thể hỏi, cậu không biết giải thích tại sao mình biết chuyện đó. Cậu tuy không biết đạo lí đối nhân xử thế nhưng cũng biết việc mình thay đổi thân thể là việc kỳ lạ, Tô Lãng tin hay không thì không nói, nhưng có thể cậu sẽ bị chuyển đến bệnh viện tâm thần.
Lục Lăng Tây không nói gì, ông Tô chọc chọc Tô Lãng, ý bảo anh mở miệng trước. Hai người đều là người trẻ tuổi, sẽ dễ nói chuyện hơn.
Tô Lãng thấy ông Tô ra hiệu, thần trí hoảng hốt sau khi nhìn thấy Lục Lăng Tây rốt cuộc cũng kéo trở về. Có thể là thấy tư thế nửa nằm của Lục Lăng Tây giống thiếu niên trong trí nhớ kia, Tô Lãng như bị ma xui quỷ khiến nói một câu, "Tôi quen một người bạn cũng tên là Lục Lăng Tây."
Trong lòng Lục Lăng Tây động đậy, ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: "Thật sao?"
Tô Lãng do dự gật đầu, anh không biết vì sao lại nói đến chuyện này, nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn.
Lục Lăng Tây do dự vài giây, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Cậu ấy bây giờ ra sao?" Nhận ra rằng nói thế thì không ổn lắm, Lục Lăng Tây vội giải thích: "Tôi hỏi là người bạn giống tên tôi ấy, cậu ấy đang làm gì?"
Vẻ mặt Tô Lãng buồn bã, trầm giọng nói: "Cậu ấy qua đời rồi, vào mấy ngày trước."
"Qua đời?" Lục Lăng Lăng không nói rõ được trong lòng cảm thấy thế nào sau khi nghe được tin này, theo bản năng hỏi tiếp: "Sao lại qua đời?"
Tô Lãng im lặng vài giây, chậm rãi nói: "Vài ngày trước cậu ấy làm một cuộc phẫu thuật, trong lúc phẫu thuật lá lách bị vỡ, máu chảy quá nhiều nên không thể cứu được."
Lá lách bị vỡ máu chảy quá nhiều... Thì ra cậu đã chết rồi sao? Lục Lăng Tây ngơ ngác nghĩ. Cậu còn nghĩ là mình và chủ nhân thân thể này trao đổi thân thể, thì ra cậu đã chết và sống lại trong thân thể lành lặn này. Lục Lăng Tây không nói rõ được cảm giác trong lòng là gì, giống như đau khổ, nhưng ngoài đau khổ lại có một tia giải thoát.
Cậu nhớ đến câu nói kia của phụ thân, "Lần cuối cùng..."
Lúc phụ thân nói câu ấy, tuy cậu không nói gì nhưng trong lòng thật ra có chút mong chờ. Từ nhỏ đến lớn, cậu đã được dạy rằng cậu là người duy nhất có thể cứu anh trai, cậu được sinh ra chỉ vì anh trai. Vì anh trai, khi cậu vừa sinh ra đã bị lấy máu cuống rốn. Vì anh trai, cậu chịu sự đau đớn khi bị hút tủy xương. Vì anh trai, cậu không được đi học, không được kết bạn, chỉ yên lặng ở trong nhà. Vì anh trai...
Cậu biết cậu không nên oán hận gì cả, tính mạng của cậu là do phụ thân mẫu thân ban tặng, giá trị tồn tại của cậu là vì anh trai cần. Nhưng trong đêm, sau khi cậu bị hút tủy xương đến nỗi đau không ngủ được, khi cậu không thể ra ngoài chỉ có thể cô đơn nhìn bạn hàng xóm đi học, đôi lúc cũng nghĩ, cậu ghét cuộc sống này, cậu muốn thoát khỏi người nhà, thoát khỏi anh trai.
Nhưng mỗi khi thấy nụ cười của anh trai với cậu sau khi giãy dụa thoát khỏi bàn tay của thần chết, thì cậu lại thấy xấu hổ vì suy nghĩ ích kỷ trong nháy mắt của mình. Cậu cảm thấy rất mâu thuẫn, cậu vừa cảm thấy mình nên cứu anh trai, nhưng đồng thời cũng thấy rất mệt mỏi. Cậu không nhớ rõ anh trai từ nhỏ đến lớn đã đến bệnh viện bao nhiêu lần khi bệnh tái phát, nhưng khi cậu và anh trai đều yếu ớt nằm trên giường bệnh, thì trong mắt mẫu thân mãi mãi chỉ có mình anh trai.
Bây giờ cậu đã chết, cậu bỏ ra chính mạng sống của mình, có thể nói là cậu không hề nợ phụ thân mẫu thân nữa hay không, họ cho cậu cuộc sống, họ nuôi dưỡng cậu, cuối cùng thì cậu đã trả hết nợ.
Thấy Lục Lăng Tây im lặng không nói gì, ông Tô không vừa lòng trừng mắt nhìn Tô Lãng, ai lại nói với bệnh nhân mấy việc này chứ? Gì mà cùng họ cùng tên phẫu thuật thất bại qua đời, không phải là đang hù dọa người ta sao? Cháu xem đi, đứa bé kia sợ rồi kia?
Tô Lãng im lặng cười khổ, anh muốn đổi sang chuyện khác thoải mái hơn, bỗng thiếu niên trên giường ngẩng đầu hỏi một chuyện cuối cùng."
"Bạn của anh chết rồi, người nhà cậu ấy có sao không?"
Lời của tác giả: Thấy có người nghi ngờ phản ứng của cha mẹ Lục Lăng Tây kiếp trước, giải thích đôi chút về chuyện này.
Thứ nhất, nếu một đôi vợ chồng có đứa con đầu tiên bị bệnh bạch cầu, chỉ cần bọn họ có thể sinh tiếp, khi bác sĩ đề nghị như vậy thì hầu như đều sinh thêm một đứa khác. Tế bào của anh chị em ruột có độ phù hợp cao nhất. Trong tình huống này, không dễ nói ra được tâm lý của cha mẹ, hai người đều là con mình, chắc chắn là ai cũng đều phải cứu, dưới cam kết rằng đứa thứ hai không có việc gì sẽ cố hết sức cứu đứa thứ nhất, có thể là sẽ là lựa chọn của mọi người. Hơn nữa đứa con đầu bị bệnh, cha mẹ theo bản năng sẽ chú ý hơn, là người thì luôn thương xót cho kẻ yếu, đứa thứ hai theo ý nghĩa thì đúng là vì đứa thứ nhất mà được sống.
Thứ hai, cha mẹ của Lục Lăng Tây trong kiếp trước có phản ứng hơi quá, nhất là người mẹ, việc này cũng có nguyên nhân, sau này sẽ nói tiếp. Là một tác giả kun đam mê tình tiết máu chó, các bạn phải cho tôi có cơ hội tạt máu chó a ~
Lục Lăng Tây không biết chuyện gì đã xảy ra, sau khi phẫu thuật, cậu đã không còn là đứa cháu nhỏ nhất của nhà họ Lục ở Trung Kinh – Lục Lăng Tây nữa, mà bỗng nhiên xuất hiện ở Phượng Thành, trở thành đứa con trai Lục Lăng Tây của người phụ nữ đã gặp hai ngày trước.
Lúc đầu khi Lục Lăng Tây biết được chuyện này, cũng đã kinh ngạc nửa ngày. Thân thể của cậu đã không còn là thân thể quen thuộc trước kia nữa, không xanh xao không gầy yếu, thân thể mới này tràn đầy sức sống. Thứ duy nhất có thể liên tưởng tới cậu trước đây chính là khuôn mặt của cậu, hai khuôn mặt giống nhau ba bốn phần, nhưng khuôn mặt này có nét tinh ranh xinh đẹp hơn, có thể thấy là được di truyền từ người mẹ của thân thể này.
Lục Lăng Tây nghe thầy thuốc nói rằng, tay của anh đã tạo ra kỳ tích. Trong lúc phẫu thuật thì tim cậu đã ngừng đập một lần, nhưng kỳ tích đã xuất hiện, sau khi tim cậu ngừng đập 10 giây đã đập trở lại. Cậu thầm nghĩ, đây không phải là kỳ tích phẫu thuật, mà là một kỳ tích huyền diệu. Khi trái tim đập trở lại, ở trong thân thể này đã không phải là Lục Lăng Tây trước kia nữa, mà là cậu. Vậy chủ nhân ban đầu của thân thể này đâu rồi? Chết rồi sao? Hay giống như cậu nhập vào một thân thể xa lạ, nhập vào thân thể ban đầu của cậu?
Suy nghĩ này khiến cậu lo lắng. Không chỉ là vì ý nghĩ này quá kỳ lạ, cậu chưa từng nghe qua chuyện này, mà vì thân thể hiện tại khỏe mạnh hơn thân thể trước kia của cậu, khiến cậu cảm thấy chột dạ. Cậu tưởng tượng thấy thiếu niên mình không biết kia tỉnh lại trong thân thể cậu, thấy một thân thể không trọn vẹn sau khi phẫu thật, sẽ sợ hãi như thế nào đây?
Lục Lăng Tây cảm thấy mình cần tìm cách liên lạc về nhà, nếu người kia thật sự ở trong cơ thể cậu, thì cậu sẽ nghĩ cách trao đổi cơ thể với đối phương. Người kia không phải là cậu, mỗi người bọn họ đều có cuộc sống riêng, cậu không thể tự tiện tay thế cậu ta, càng không thể ích kỷ để cậu ta thay thế cậu. Cho dù cậu luôn muốn rời khỏi nơi đó...
Lục Lăng Tây suy nghĩ lung tung trong đầu, một câu cũng không nói, chỉ lẳng lặng nằm trên giường. Lúc trước khi ở nhà họ Lục, cậu là đứa con nhỏ nhất, lại bởi vì tình huống đặc biệt nên vẫn luôn không có bạn cùng chơi, năm này tháng khác chỉ có một mình, nên dần dần hình thành tính cách không thích nói chuyện. Bây giờ thay đổi sang một hoàn cảnh lạ lẫm, cậu lại càng không biết nên nói gì.
"Bác sĩ, rốt cuộc con trai tôi đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao nó không nhớ gì cả, anh không phải nói là phẫu thật rất thành công sao?"
"Đầu của bệnh nhân bị thương rất nặng, có thể sẽ ảnh hưởng đến trung khu thần kinh, đây không phải là chuyện lớn, chỉ cần chăm sóc thêm một thời gian nữa là được."
"Nó không biết tôi, còn nói không phải là chuyện lớn sao? Vậy chuyện gì mới là lớn? Bệnh viện các anh rốt cuộc có biết chữa bệnh không?"
Bác sĩ không biết nên nói thế nào: "Hiện tại bệnh nhân đang bị mất trí nhớ, cô nếu muốn bệnh nhân mau nhớ lại, tốt nhất là nên nói cho cậu bé một vài sự việc quen thuộc, có thể giúp cho bệnh nhân khôi phục trí nhớ."
"Thật sao?"
"Đúng vậy!"
Tiếng nói chuyện ngoài cửa ngừng lại, Vương Thục Tú mặc một chiếc váy ngắn màu hồng trễ ngực, đi một đôi giày cao gót 10 phân bước đến.
"Tiểu vương bát đản mày có nghe thấy không? Mày hiện tại biết mẹ là ai rồi chứ."
Vương Thục Tú ngồi xuống bên cạnh Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây im lặng nhìn cô, không nói gì.
"Mày..." Vương Thục Tú quen đường muốn giơ tay lên, vừa đi được nửa đường lại nhớ là không thể đánh vào đầu, liền thay đổi quỹ đạo đánh lên giường, oán hận đánh, "Mẹ đúng là thiếu nợ mày mà, đều là loại khốn kiếp như thằng cha mày."
Trong suốt 18 năm qua của Lục Lăng Tây, có thể nói chưa bao giờ nghe người ta chửi bậy. Có đôi lúc cậu có thấy trên TV hoặc trong sách, nhưng một người mẹ lại mắng con trai mình như vậy là lần đầu tiên cậu thấy. Nhưng không hiểu sao, tuy Vương Thục Tú nói năng thô lỗ, nhưng Lục Lăng Tây lại cảm giác được dưới những lời nói đó là sự quan tâm đối với thân thể này.
Ánh mắt Lục Lăng Tây rất sạch sẽ, vẻ mặt vô tội nhìn Vương Thục Tú. Vương Thục Tú muốn mắng một câu "Tiểu hỗn đản" lại nhịn xuống, đổi thành "Đói bụng không?"
Lục Lăng Tây ngại ngùng gật đầu, gần một tuần không ăn cơm, cậu thấy hơi đói rồi.
Vương Thục Tú lấy cặp lồng giữ ấm bên cạnh, múc ra một bát canh gà. Lúc trước Lục Lăng Tây hôn mê nên không cần ăn cơm mà chỉ cần truyền dịch, bây giờ cậu đã tỉnh, nếu chỉ dựa vào truyền dịch thì không được, phải bổ sung thêm chất dinh dưỡng nữa. Canh gà mới múc ra nên hơi nóng, Vương Thục Tú vừa lấy thì quấy, vừa theo thói quen nhỏ giọng oán giận: "Mẹ làm việc buổi tối nên không thể ngủ, chỉ có thể ngủ bù vào buổi sáng, bây giờ buổi sáng cũng không được ngủ, còn phải đưa cơm cho mày. Nếu sau này mày dám không hiếu thuận, mẹ sẽ tìm người đánh gãy chân mày."
Tuy cô oán giận, nhưng động tác trong tay cũng không chậm, thử xem canh nguội chưa rồi cẩn thận đút cho Lục Lăng Tây.
Lục Lăng Tây phối hợp uống một ngụm canh, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Vương Thục Tú cầm thìa nhìn Lục Lăng Tây một cách kỳ lạ, tiểu vương bát đản sao lại trở nên hiểu chuyện như vậy? Nhưng cô lại nghĩ đến việc Lục Lăng Tây đã mất trí nhớ, bây giờ chẳng khác gì một tờ giấy trắng. Cô đã nói mà, con trai cô hồi nhỏ thông minh hiểu chuyện, nhưng sau lại học thói xấu với thằng cha khốn nạn kia. Bây giờ xem ra mất trí nhớ cũng không phải là chuyện xấu.
Lục Lăng Tây uống từ từ từng thìa canh, do dự nên giải thích với Vương Thục Tú về việc mình muốn gọi điện thoại như thế nào. Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, hai cảnh sát đi cùng với một người đàn ông cao lớn giúp một ông lão đi vào, đi đến trước giường bệnh của cậu.
Lục Lăng Tây thấy rõ mặt của người đàn ông kia, ngạc nhiên mở to mắt, bác sĩ Tô sao lại ở đây?
Bác sĩ Tô trong miệng Lục Lăng Tây tên là Tô Lãng, là một trong những bác sĩ điều trị cho Lục Duy An. Lúc trước Lục Lăng Tây thường nằm viện cùng với Lục Duy An, thường gặp mặt nên cũng biết Tô Lãng. Tô Lãng luôn chăm sóc cho Lục Lăng Tây, ở một góc độ nào đó thì có thể nói là anh thương xót cho hoàn cảnh của Lục Lăng Tây, nhưng là bác sĩ nên anh không thể chỉ trích những việc làm của nhà họ Lục. Việc anh có thể làm là sau mỗi lần Lục Lăng Tây hút tủy xương xong, yên lặng an ủi thiếu niên luôn an tĩnh này.
So với sự kinh ngạc của Lục Lăng Tây, Tô Lãng càng kinh ngạc hơn sau khi thấy cậu. Anh đang xử lý việc tạm rời công tác ở Trung Kinh thì nhận được điện thoại từ nhà. Ông nội Tô đang luyện võ ở công viên thì gặp một đám côn đồ đang đánh nhau, không cẩn thận nên đã bị thương. Khi anh vội vã chạy về Phượng Thành thì nghe cảnh sát nói đám côn đồ kia đều đã chạy mất, chỉ còn lại một người bị thương nặng đang nằm trong bệnh viện, hình như tên là Lục Lăng Tây.
Cái tên này gợi lên ký ức mà anh không muốn nhớ lại, anh chỉ cho là tên côn đồ trong lời cảnh sát chỉ là có tên giống thiếu niên trong trí nhớ của anh, nhưng không ngờ ngay cả khuôn mặt cũng có vài nét tương tự, hơn nữa cậu thiếu niên trước mắt này xinh đẹp hơn một chút.
Tô Lãng kinh ngạc chỉ trong một cái chớp mắt, cảnh sát đã chạy tới bên cạnh Lục Lăng Tây, "Tỉnh rồi?"
Khi Lục Lăng Tây bị đưa đến bệnh viện bọn họ đã tới một lần, lúc đó Lục Lăng Tây vẫn là một cậu thiếu niên với mái tóc nhuộm vàng. Chắc là để thuận tiện cho việc kiểm tra nên tóc vàng trên đầu đã bị cạo sạch, chỉ còn lại cái đầu đinh ngắn cũn cỡn. Mấy vết bẩn đủ màu sắc trên mặt cũng được rửa sạch, gương mặt sạch sẽ, hơn nữa đường nét lại giống mẹ, quả là một thiếu niên xinh đẹp. Nét mặt nghiêm túc của anh cảnh sát cũng dịu lại, hiền lành cười cười với cậu.
Từ lúc cảnh sát bước vào thì Vương Thục Tú đã bỏ bát xuống, hai tay chống nạnh giống gà mẹ bảo vệ con chắn trước mặt Lục Lăng Tây.
"Sao mấy người lại đến đây? Không phải đã nói đánh ông già kia không phải là con tôi sao? Con trai tôi suýt chết mà mấy người lại tìm đến mấy lần là có ý gì? Cảnh sát thì có thể bắt nạt người khác sao? Coi thường chúng tôi một mình không chồng không cha chứ gì?"
Vương Thục Tú khóc lóc om sòm khiến cảnh sát không có cách gì cả. Bọn họ lúc trước đã biết rõ công lực của Vương Thục Tú, nên vội nhẹ nhàng nói: "Trước đây là hiểu lầm thôi, chúng tôi đã tìm được đoạn băng ghi hình trong camera theo dõi ở công viên, người đánh ông Tô không phải là con trai của cô, chúng tôi cũng chỉ muốn gặp cậu ấy hỏi một số chuyện thôi."
"Hỏi cái gì? Muốn hỏi cái gì chứ? Con trai tôi mất trí nhớ rồi, không biết gì cả."
"Mất trí nhớ?" Cảnh sát giật mình hỏi.
Vương Thục Tú tức giận trừng mắt, "Con trai tôi bị thanh sắt lớn như vậy đánh vào đầu, lại chảy nhiều máu như vậy, suýt chút nữa là chẳng còn mạng. Các người nếu không tin thì đi hỏi bác sĩ đi, đi đi!"
Hai anh cảnh sát nhìn nhau cười khổ. Lần này bọn họ đến đây là để nói việc Lục Lăng Tây không còn hiềm nghi nữa, và còn muốn Lục Lăng Tây xác nhận mấy người trong đoạn băng kia. Nhưng giờ Lục Lăng Tây đã mất trí nhớ nên không thể trông chờ được gì nữa. Đã không hỏi được gì nên hai anh cảnh sát cũng không ở lâu, chỉ còn mình Tô Lãng ở lại bệnh viện chăm sóc ông Tô.
"Mấy người muốn làm gì?" Vương Thục Tú cảnh giác hỏi.
Ông Tô hiền lành cười nói: "Tôi muốn tới cám ơn cậu bé này. Tôi đã nhìn đoạn băng kia, nếu không phải cậu ấy kéo tôi thì thanh sắt kia đã đánh vào đầu tôi rồi."
Thấy ông hiền lành nên Vương Thục Tú cũng không tiện đuổi người, mặc kệ họ ở lại trong phòng bệnh, mình thì cầm cặp lồng và bát ra ngoài rửa.
Vương Thục Tú vừa đi, Lục Lăng Tây nhìn Tô Lãng một cái rồi cúi đầu. Cậu biết Tô Lãng chắc chắn biết tình trạng thân thể ban đầu của cậu, nhưng cậu không thể hỏi, cậu không biết giải thích tại sao mình biết chuyện đó. Cậu tuy không biết đạo lí đối nhân xử thế nhưng cũng biết việc mình thay đổi thân thể là việc kỳ lạ, Tô Lãng tin hay không thì không nói, nhưng có thể cậu sẽ bị chuyển đến bệnh viện tâm thần.
Lục Lăng Tây không nói gì, ông Tô chọc chọc Tô Lãng, ý bảo anh mở miệng trước. Hai người đều là người trẻ tuổi, sẽ dễ nói chuyện hơn.
Tô Lãng thấy ông Tô ra hiệu, thần trí hoảng hốt sau khi nhìn thấy Lục Lăng Tây rốt cuộc cũng kéo trở về. Có thể là thấy tư thế nửa nằm của Lục Lăng Tây giống thiếu niên trong trí nhớ kia, Tô Lãng như bị ma xui quỷ khiến nói một câu, "Tôi quen một người bạn cũng tên là Lục Lăng Tây."
Trong lòng Lục Lăng Tây động đậy, ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: "Thật sao?"
Tô Lãng do dự gật đầu, anh không biết vì sao lại nói đến chuyện này, nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn.
Lục Lăng Tây do dự vài giây, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Cậu ấy bây giờ ra sao?" Nhận ra rằng nói thế thì không ổn lắm, Lục Lăng Tây vội giải thích: "Tôi hỏi là người bạn giống tên tôi ấy, cậu ấy đang làm gì?"
Vẻ mặt Tô Lãng buồn bã, trầm giọng nói: "Cậu ấy qua đời rồi, vào mấy ngày trước."
"Qua đời?" Lục Lăng Lăng không nói rõ được trong lòng cảm thấy thế nào sau khi nghe được tin này, theo bản năng hỏi tiếp: "Sao lại qua đời?"
Tô Lãng im lặng vài giây, chậm rãi nói: "Vài ngày trước cậu ấy làm một cuộc phẫu thuật, trong lúc phẫu thuật lá lách bị vỡ, máu chảy quá nhiều nên không thể cứu được."
Lá lách bị vỡ máu chảy quá nhiều... Thì ra cậu đã chết rồi sao? Lục Lăng Tây ngơ ngác nghĩ. Cậu còn nghĩ là mình và chủ nhân thân thể này trao đổi thân thể, thì ra cậu đã chết và sống lại trong thân thể lành lặn này. Lục Lăng Tây không nói rõ được cảm giác trong lòng là gì, giống như đau khổ, nhưng ngoài đau khổ lại có một tia giải thoát.
Cậu nhớ đến câu nói kia của phụ thân, "Lần cuối cùng..."
Lúc phụ thân nói câu ấy, tuy cậu không nói gì nhưng trong lòng thật ra có chút mong chờ. Từ nhỏ đến lớn, cậu đã được dạy rằng cậu là người duy nhất có thể cứu anh trai, cậu được sinh ra chỉ vì anh trai. Vì anh trai, khi cậu vừa sinh ra đã bị lấy máu cuống rốn. Vì anh trai, cậu chịu sự đau đớn khi bị hút tủy xương. Vì anh trai, cậu không được đi học, không được kết bạn, chỉ yên lặng ở trong nhà. Vì anh trai...
Cậu biết cậu không nên oán hận gì cả, tính mạng của cậu là do phụ thân mẫu thân ban tặng, giá trị tồn tại của cậu là vì anh trai cần. Nhưng trong đêm, sau khi cậu bị hút tủy xương đến nỗi đau không ngủ được, khi cậu không thể ra ngoài chỉ có thể cô đơn nhìn bạn hàng xóm đi học, đôi lúc cũng nghĩ, cậu ghét cuộc sống này, cậu muốn thoát khỏi người nhà, thoát khỏi anh trai.
Nhưng mỗi khi thấy nụ cười của anh trai với cậu sau khi giãy dụa thoát khỏi bàn tay của thần chết, thì cậu lại thấy xấu hổ vì suy nghĩ ích kỷ trong nháy mắt của mình. Cậu cảm thấy rất mâu thuẫn, cậu vừa cảm thấy mình nên cứu anh trai, nhưng đồng thời cũng thấy rất mệt mỏi. Cậu không nhớ rõ anh trai từ nhỏ đến lớn đã đến bệnh viện bao nhiêu lần khi bệnh tái phát, nhưng khi cậu và anh trai đều yếu ớt nằm trên giường bệnh, thì trong mắt mẫu thân mãi mãi chỉ có mình anh trai.
Bây giờ cậu đã chết, cậu bỏ ra chính mạng sống của mình, có thể nói là cậu không hề nợ phụ thân mẫu thân nữa hay không, họ cho cậu cuộc sống, họ nuôi dưỡng cậu, cuối cùng thì cậu đã trả hết nợ.
Thấy Lục Lăng Tây im lặng không nói gì, ông Tô không vừa lòng trừng mắt nhìn Tô Lãng, ai lại nói với bệnh nhân mấy việc này chứ? Gì mà cùng họ cùng tên phẫu thuật thất bại qua đời, không phải là đang hù dọa người ta sao? Cháu xem đi, đứa bé kia sợ rồi kia?
Tô Lãng im lặng cười khổ, anh muốn đổi sang chuyện khác thoải mái hơn, bỗng thiếu niên trên giường ngẩng đầu hỏi một chuyện cuối cùng."
"Bạn của anh chết rồi, người nhà cậu ấy có sao không?"
Lời của tác giả: Thấy có người nghi ngờ phản ứng của cha mẹ Lục Lăng Tây kiếp trước, giải thích đôi chút về chuyện này.
Thứ nhất, nếu một đôi vợ chồng có đứa con đầu tiên bị bệnh bạch cầu, chỉ cần bọn họ có thể sinh tiếp, khi bác sĩ đề nghị như vậy thì hầu như đều sinh thêm một đứa khác. Tế bào của anh chị em ruột có độ phù hợp cao nhất. Trong tình huống này, không dễ nói ra được tâm lý của cha mẹ, hai người đều là con mình, chắc chắn là ai cũng đều phải cứu, dưới cam kết rằng đứa thứ hai không có việc gì sẽ cố hết sức cứu đứa thứ nhất, có thể là sẽ là lựa chọn của mọi người. Hơn nữa đứa con đầu bị bệnh, cha mẹ theo bản năng sẽ chú ý hơn, là người thì luôn thương xót cho kẻ yếu, đứa thứ hai theo ý nghĩa thì đúng là vì đứa thứ nhất mà được sống.
Thứ hai, cha mẹ của Lục Lăng Tây trong kiếp trước có phản ứng hơi quá, nhất là người mẹ, việc này cũng có nguyên nhân, sau này sẽ nói tiếp. Là một tác giả kun đam mê tình tiết máu chó, các bạn phải cho tôi có cơ hội tạt máu chó a ~
Tác giả :
Lý Tùng Nho