Điền Viên Nhật Thường
Chương 155: Gặp lại
"Dừng làm gì".
Trong rừng mưa u ám, gã đàn ông đã bắt cóc bọn họ không thấy được khỉ con, chỉ nhìn thấy Lục Lăng Tây dừng lại, liền lớn giọng quát lên.
Lục Lăng Tây không nói gì, vội phẩy tay với khỉ con, cúi đầu đi về phía trước. Cậu còn nhớ buổi sáng khỉ con đã cảnh báo cậu, lo gã đàn ông kia sẽ nhận ra khỉ con. Mặc dù khỉ con nhanh nhẹn linh hoạt, nhưng trong tay gã kia lại có súng. Khỉ con thấy được động tác của Lục Lăng Tây, nhảy nhanh sang cành cây bên cạnh, giấu sau đám lá cây sum xuê. Gã đàn ông đã đi đến, ngửa đầu nhìn nhưng không thấy gì.
Ba người lại đi được một lúc, gã đàn ông nghĩ cũng nên liên lạc với lão Đại rồi. Gã rất quen khu rừng này, dù là mò mẫm thì cũng tìm được phương hướng chính xác. Theo tốc độ này, thì chỉ qua nửa tiếng nữa là sẽ hội hợp với lão Đại. Gã đang định lấy điện thoại vệ tinh từ trong túi ra, bỗng có tiếng gió ụp đến sau đầu. Gã ngã xuống đất lăn một vòng theo bản năng, bóng đen lớn dừng ở phía sau gã. Trong lúc gã đàn ông sửng sốt, Vương Triều phản ứng rất nhanh nhân cơ hội đánh sau lưng, đè chặt gã đàn ông đang muốn đứng dậy.
"Tiểu Tây, súng".
Vương Triều Lượng hành động không tiện, sau khi kêu xong liền há mồm cắn lên cánh tay cầm súng của gã ta.
Gã đàn ông giãy dụa nhưng không đẩy Vương Triều Lượng ra được, lập tức hung hăng lên, tay kia siết chặt đấm mạnh lên mặt Vương Triều Lượng. Vương Triều Lượng đau đớn hự một tiếng, nhưng vẫn cắn chặt không chịu nhả ra. Lục Lăng Tây đã chạy đến bên cạnh gã ta, tranh súng với gã.
Bóng đen tấn công gã đàn ông lúc trước cũng nhân cơ hội xen vào, nhảy lên mặt gã ta kêu kii kii, hóa ra là một con khỉ lớn cao khoảng nửa người.
"ĐM súc sinh muốn chết hả".
Gã đàn ông nghiến răng nghiến lợi mắng, chân đạp loạn xạ muốn ném một người một khỉ trên người ra. Trong lúc hỗn loạn, Lục Lăng Tây dẫm mạnh lên bàn tay cầm súng của gã, gã đàn ông quá đau đớn không thể không thả lỏng tay ra, bị Lục Lăng Tây cướp súng đi. Chỉ trong chớp mắt đó, tốp năm tốp ba bóng đen nhảy xuống từ trên cây, khỉ lớn khỉ nhỏ hưng phấn kêu kii kii, nhào lên người gã đàn ông vừa cào vừa đập, còn có vài con khỉ con đứng ở hàng đầu nghiến răng cầm lấy trái cây không biết tên đập mạnh lên người gã, gã đàn ông phẫn nộ rống lên.
Lục Lăng Tây cầm súng không biết dùng thế nào, không nghĩ nữa nhét súng vào phía sau quần áo, lại kéo một cây dây leo rắn chắc to cỡ một ngón tay lên, nhân lúc gã đàn ông bị đàn khỉ và Vương Triều Lượng đè nặng không dậy được, vòng qua trói chặt hai chân lộ ra ngoài của gã, buộc một nút chết.
"Chú Vương".
Lục Lăng Tây vội kéo Vương Triều Lượng dậy, cởi dây thừng trên người ông ra. Có đàn khỉ giúp đỡ, hai người lại cầm dây thừng trói gã đàn ông tiếp, thuận tiện cởi tất của gã ra nhét vào trong miệng gã.
"Được rồi, không sao nữa rồi". Trên mặt Vương Triều Lượng toàn là máu, ông lau qua loa một chút, rồi vỗ vỗ an ủi Lục Lăng Tây.
Lục Lăng Tây lo lắng nhìn ông, "Chú Vương, chú không sao chứ?".
Vương Triều Lượng cười ha ha, "Không sao, chú Vương cháu cứng mệnh lắm, chút vết thương đó có là gì".
Đến lúc này hai người mới hoàn toàn bình tĩnh lại, có tâm trạng trò chuyện với nhau. Trước đó tim Lục Lăng Tây luôn đập rất nhanh, cậu hoàn toàn hành động theo bản năng. Vương Triều Lượng cũng không khá hơn Lục Lăng Tây là bao, dù sao ông cũng đã lớn tuổi, suốt đường đi còn liên tục bị đánh, tinh thần bị đè nén rất nặng, suýt nữa là không chống được. Cũng may bình thường ông làm việc bên ngoài khá nhiều, cơ thể cũng được rèn luyện khá tốt. Hơn nữa trong lòng ông luôn nghĩ đưa Lục Lăng Tây thoát ra, dù thế nào cũng phải đưa Lục Lăng Tây quay về an toàn. Nhờ vào suy nghĩ đó mà ông mới chống chọi được suốt dọc đường này.
Hai người nhìn về phía gã đàn ông bị trói, gã ta rất thê thảm, nhất là mặt sưng to vô cùng, quần áo trên người cũng bị đàn khỉ cào rách bươm, lộ ra nhiều vết máu dài trên da. Vài con khỉ con còn đang không ngừng đấm gã, hình như thấy đây là một trò chơi rất vui. Khỉ con dẫn đầu chính là con khỉ mà Lục Lăng Tây biết, nó vừa đập vừa chỉ vào gã đàn ông kêu kii kii.
"Đây là sao vậy?". Vương Triều Lượng vừa thấy may mắn vừa không hiểu, "Trước đây người này đã đắc tội đàn khỉ sao?".
Lại nói tiếp ông và Lục Lăng Tây có thể thoát hiểm đúng là nhờ may mắn. Nếu không phải ông nhân lúc gã đàn ông bị tấn công bất ngờ nên không đề phòng, hơn nữa có đàn khỉ này giúp đỡ, thì chỉ dựa vào ông và Tiểu Tây mà muốn chạy thoát khỏi tay gã ta thì đúng là khó có thể.
Lục Lăng Tây cũng không rõ lắm, chỉ có thể chắc chắn là đàn khỉ này đều do khỉ con gọi đến giúp đỡ, nhưng vì sao khỉ con lại cứu cậu, cậu cũng không biết.
Kii kii.
Khỉ đầu đàn nhảy lên cây, kêu về phía đàn khỉ. Đàn khỉ trên đất sôi nổi hưởng ứng, ngay cả đám khỉ con đang đập người rất hứng khởi cũng dừng lại, cùng kêu kii kii theo. Con khỉ con mà Lục Lăng Tây biết kia thì vừa kêu kii kii vừa nhảy vài bước vào trong ngực Lục Lăng Tây, móng vuốt xù lông ôm cổ Lục Lăng Tây, thân mật cọ qua cọ lại. Lục Lăng Tây cười híp mắt, trong lòng thấy rất vui vẻ. Cậu vuốt bộ lông mềm mại trên người khỉ con, tim cũng dần vững vàng trở lại.
"Chú Vương, chúng ta gọi điện về thôn đi".
Trên người gã đàn ông bị trói có điện thoại vệ tinh, đúng lúc có thể liên lạc về thôn.
Vương Triều Lượng giật mình, lập tức đi lên nhặt túi của gã đàn ông lên. Ông vừa lấy điện thoại vệ tinh ra, đàn khỉ xung quanh bỗng hoảng loạn, chạy tứ tán lên cây. Một con cự mạng có đầu to như chậu rửa mặt, toàn thân đen thùi lặng yên bò ra bụi cỏ, ngửa đầu lè lưỡi, mắt lạnh như băng nhìn bọn họ.
Tim Lục Lăng Tây lập tức trầm xuống, cậu đứng ở đó không dám nhúc nhích chút nào. Ngay cả khỉ con trong ngực cậu cũng sợ hãi dán chặt vào người cậu, không còn vẻ hoạt bát lúc trước nữa. Gã đàn ông trên mặt đất cảm giác được không khí khác lạ, nghiêng đầu liền thấy cự mãng, lập tức điên cuồng uốn éo người, muốn cách cự mãng xa hơn một chút.
Ngay lúc hai bên giằng co, khỉ đầu đàn bỗng khua chân khiêu khích cự mãng, nó kêu lên một tiếng, mưa trái cây liền từ trong tay đàn khỉ ném lên người cự mãng.
"Chạy".
Vương Triều Lượng chỉ cảm thấy một luỗng khí nghẹn trong cổ họng, ông khàn họng gào một câu, kéo Lục Lăng Tây chạy đi. Khỉ con ngoan ngoãn ôm Lục Lăng Tây, trong lúc vội vàng Lục Lăng Tây chỉ kịp quay đầu lại nhìn đàn khỉ một cái. Chỉ thấy đàn khỉ sau mấy đợt tấn công cũng vội vã tháo chạy ra ngoài, hình như tấn công lúc trước cũng chỉ để cậu và Vương Triều Lượng có cơ hội chạy thoát. Nhưng còn gã đàn ông kia...
Lục Lăng Tây không nghĩ tiếp nữa, nghiêng nghiêng ngả ngả liều chết chạy về phía trước. Cũng không biết đã chạy bao lâu, cậu chỉ cảm thấy tim sắp nhảy từ cổ họng ra ngoài rồi. "Tiểu Tây... Nghỉ một lúc đã". Vương Triều Lượng nói đứt quãng, "Hình như phía sau không còn động tĩnh gì nữa".
Hai người chống cây xụi lơ trên đất, há mồm thở dốc.
"Con rắn kia chắc không đuổi theo đâu". Vương Triều Lượng chưa hết hoảng sợ nhìn bốn phía.
Lục Lăng Tây ôm khỉ con cũng nhìn quanh, trời tối om không thấy rõ được gì cả. Hai móng vuốt của khỉ con bám chặt vào Lục Lăng Tây, không chịu buông ra. Lục Lăng Tây biết nó cũng sợ hãi, cự mãng thô dài như vậy cậu mới thấy lần đầu tiên. "Không sao nữa rồi". Cậu dỗ khỉ con như dỗ đứa trẻ, khỉ con làm nũng kêu kii kii.
"Tên kia...". Vương Triều Lượng nói đến đó liền không nói thêm gì nữa, tuy ông ghét đám buôn ma túy, nhưng cũng chỉ là muốn giao tên đó cho cảnh sát, không nghĩ rằng sẽ ném gã cho một cự mãng.
Lục Lăng Tây hiểu được ý của Vương Triều Lượng, chần chừ một lúc lâu rồi khẽ nói: "... Gã ta là người xấu".
"Đúng vậy, gã ta là người xấu". Vương Triều Lượng thở phào, xoa đầu Lục Lăng Tây, vững vàng nói: "Gã ta là người xấu... Tiểu Tây cũng đừng nghĩ nữa".
Lục Lăng Tây gật nhẹ. Vương Triều Lượng muốn đổi sang chuyện khác, "Tiểu Tây, cháu xem đây là cây gì? Lạ quá, trước giờ chưa từng thấy".
Vương Triều Lượng đang nói đến cái cây mà hai người đang dựa lưng vào. Lúc Lục Lăng Tây dựa vào thì không nhận thấy gì, lúc này nhìn theo tầm mắt của Vương Triều Lượng, mới phát hiện cái cây này to khoảng bằng bảy tám người đàn ông trưởng thành, chắc phải cần bốn năm người mới bao quanh hết được.
Cậu không hiểu nhiều về cây cối lắm, liền quét radar tinh thần theo bản năng, tấm bảng trắng trồi lên trôi nổi trước mặt cậu.
Tên thực vật: Cây khổ phối ba hương giao bậc một
Nhu cầu của thực vật: Không
Khả năng sống của thực vật: Đã chết.
Thực vật đã chết, có dùng một điểm sức mạnh tự nhiên cứu sống hay không?
Gợi ý phía dưới khiến Lục Lăng Tây ngạc nhiên, cậu không ngờ cái cây nhìn rất kiên cố này đã chết. Tuy cậu chưa từng nghe tên của nó, nhưng cậu tin tấm bảng không sai. Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, Lục Lăng Tây không thấy rõ được tình hình của cây này, cậu nghĩ chắc là nó mới chết, cho nên nhìn bên ngoài như là không có gì, nhưng thật ra vấn đề đều ở trong thân cây. Cậu không chút do dự liền chọn đồng ý, cái cây này cao lớn như vậy ít nhất cũng cần mấy trăm năm, lại là thực vật sau khi tiến hóa tự nhiên, nếu cứ vậy mà chết thì rất đáng tiếc.
Khi cậu vừa chọn đồng ý, khỉ con trong ngực cậu bỗng kích động lên, túm lấy áo Lục Lăng Tây kêu kii kii, một tay còn chỉ vào phía cây. Lục Lăng Tây biết giác quan của động vật rất sắc bén, lúc trước khi cây liễu đại thụ ở thôn Linh Thủy mỗi lần tiến hóa, thì động vật trong thôn đều rất hưng phấn, ngược lại thôn dân thì không thấy bất cứ khác thường nào. Cậu sờ sờ cái đầu xù lông của khỉ con, khỉ con thì vẫn cứ chỉ tay vào cây kêu kii kii.
"Cái gì?". Lục Lăng Tây vẫn không hiểu ý của nó.
Khỉ con nóng vội, liền nhảy lên cây, cầm vỏ cây cào cào một lúc lâu, cuối cùng trên tay dính chút chất gì đó như dầu có màu vàng nhạt, cao hứng đưa đến trước mặt Lục Lăng Tây. Thấy Lục Lăng Tây không hiểu, khỉ con nhảy đến trên mặt đất, ngồi xổm ở đó, vươn ra hai bàn tay làm như đang sưởi ấm.
Lục Lăng Tây chớp chớp mắt, suy nghĩ lóe lên nói: "Cái này có thể đốt được?".
Khỉ con nhe răng tiếp tục làm động tác sưởi ấm, kêu kii kii nhảy vào trong ngực cậu, thuận tay chùi thứ như dầu trên tay lên quần áo Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây dở khóc dở cười, cầm tay khỉ con không cho nó chùi lung tung. Tuy bây giờ bọn họ đã thoát khỏi nguy hiểm từ cự mãng, nhưng điện thoại vệ tinh để liên lạc về thôn đã rơi mất lúc chạy trốn. Không liên lạc được về thôn, lại không nhìn thấy gì cả, hai người cũng không dám tiếp tục mò mẫm đi tiếp trong rừng mưa.
Lục Lăng Tây thả lỏng tinh thần, nắm tay khỉ con hỏi Vương Triều Lượng trên tay nó rốt cục là gì. "Chú Vương, là nhựa cây sao?".
Vương Triều Lượng cũng nghĩ như Lục Lăng Tây, bây giờ bọn họ chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến, cứ nghỉ ở đây một lúc đã. Ông lại gần nhìn cẩn thận một hồi lâu, không chắc chắn lắm lắc đầu, "Không phải là nhựa cây, cháu có thấy hình như có mùi dầu công nghiệp không?".
"Dầu công nghiệp?". Lục Lăng Tây ngửi ngửi, cũng không biết mùi dầu công nghiệp là thế nào.
Vương Triều Lượng cười nói, "Nếu có thể đốt lên thì sẽ biết. Tiếc là...".
Ánh lửa tuy sẽ giúp bọn họ thấy yên tâm hơn, nhưng lỡ như kéo mấy tên buôn ma túy khác đến thì sẽ phiền to. Lúc nãy bọn họ cắm đầu chạy loạn, cũng không biết đã chạy đến đâu rồi.
"Thôi, vẫn nên đặt an toàn lên đầu". Vương Triều Lượng kiềm chế bệnh nghề nghiệp, cười khổ nói: "Mạng sắp không còn, hai chúng ta còn nghĩ đến cái này".
Lục Lăng Tây đầu tiên là cười, rồi nghiêm túc nói: "Cháu nghĩ Nhan đại ca chắc chắn sẽ tìm được chúng ta".
Từ lúc cậu và Vương Triều Lượng bị bắt cóc thì đã qua vài tiếng rồi, cậu tin Nhan Việt chắc chắn đã biết được tin này, hơn nữa bây giờ còn đang tìm cậu trong rừng mưa. Chỉ cần bọn họ không gặp những tên buôn ma túy khác, thì chắc chắn có thể đợi được Nhan Việt.
"Được, vậy hai chúng ta chờ Nhan Việt ở đây".
Hai người mò mò dựa vào cây đại thụ trò chuyện về thực vật, còn Nhan Việt lúc này đang đứng ở chỗ bọn họ gặp cự mãng lúc trước.
"Đây là điện thoại vệ tinh và quần áo rách tìm được trên đất. Ở chính diện phía trước có dấu vết hoạt động của con người, bên trái có dấu vết của một con rắn lớn và người bị kéo đi. Phán đoán bước đầu là bọn họ đã gặp phải cự mãng, có một người bị cự mãng kéo đi, hai người còn lại đã chạy thoát". Ngô Giang nhìn xung quanh, rất nhanh đã phân tích được tình huống lúc trước, anh ta nhặt quần áo đưa cho Nhan Việt xem. "Là đồ dân tộc thiểu số, nếu đoán lạc quan thì cự mãng đã tha tên buôn ma túy kia đi, còn hai người chạy thoát là bạn của anh".
Nhan Việt biết có khả năng này, nhưng lúc này anh như người đuối nước bám chặt lên khả năng đó, anh cần có người không ngừng nói với anh, Tiểu Tây không sao, Tiểu Tây chắc chắn không sao.
Nhân lúc không có ai chú ý, Ngô Giang khẽ hỏi một câu, "Rắn của anh đâu?".
Nhan Việt lắc đầu, mùi của cự mãng ở đây quá nồng, những con rắn kia chịu ảnh hưởng, trốn còn không kịp, sao dám lại gần đây chứ.
"Chúng ta tìm theo dấu vết phía trước xem sao". Ngô Giang quyết định.
Nhan Việt gật đầu, xoay người muốn đi, bỗng nghe thấy trên cây có tiếng khỉ con. Anh cầm đèn pin chiếu qua, một con khỉ cao khoảng nửa người đang đu trên cây, kêu liên tục với anh. Trong lòng Nhan Việt khẽ động, khỉ kia đã nhảy sang cây khác, không ngừng nhảy về phía trước.
"Đi theo nó". Theo bản năng, Nhan Việt cảm thấy nó đang dẫn đường cho bọn họ, đi đầu chạy theo khỉ.
Ngô Giang không hiểu gì hết nhìn bóng lưng Nhan Việt, lẩm bẩm: "Đầu tiên là rắn, bây giờ là khỉ, các người chạy từ đoàn xiếc thú ra sao?". Tuy trong lòng oán thầm như vậy, nhưng anh ta vẫn gọi cấp dưới đi theo.
Khi bọn họ ngày càng vào sâu trong rừng mưa, Tiểu Hôi vẫn luôn ngồi trên vai Phương Lỗi bỗng kêu meo meo.
Phương Lỗi mừng rỡ, vội vàng nói: "Tiểu Hôi nói ở ngay phía trước".
Sắc mặt Ngô Giang càng quái dị hơn.
"Đến rồi, ngay phía trước". Phương Lỗi chắc chắn nói.
Đoàn người vội dừng lại. Bởi vì không chắc chắn là hai người nào đã trốn thoát, nên bọn họ không dám tạo tiếng quá lớn, sợ lỡ như trong hai người trốn ra có tên buôn ma túy, gã ta mà biết cảnh sát đến sẽ bí quá hóa liều. Tuy trong lòng Nhan Việt lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng chậm rãi lại gần.
Rừng mưa ban đêm rất yên lặng, khỉ con nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ trước tiên, kêu kii kii.
Lục Lăng Tây cảnh giác nhìn qua, dường như nghe được tiếng người đến. Cậu và Vương Triều Lượng nhìn nhau, cố kìm xuống sợ hãi trong lòng, lớn tiếng nói: "Ai vậy? Không được lại gần, chúng tôi có súng". Lúc nói chuyện cậu rút súng bên hông ra cầm trong tay, cố gắng trốn sau thân cây.
Ngay sau đó là tiếng mừng rỡ khôn xiết của Nhan Việt vang đến, "Tiểu Tây!".
"Nhan đại ca". Lục Lăng Tây chớp chớp mắt, phản ứng kịp cầm theo súng chạy về phía vang lên tiếng nói.
Hai người cũng cách nhau không xa, chạy đến cũng chỉ một hai phút mà thôi, nhưng khoảng cách này lại là khoảng cách dài nhất trong đời Nhan Việt. Đến tận khi ôm Lục Lăng Tây vào lòng, anh mới giật mình nhận ra trước đó mình vẫn luôn ngừng thở, dường như ngay cả tiếng tim đập cũng không nghe thấy được.
"Tiểu Tây". Nhan Việt run rẩy gọi tên Lục Lăng Tây, run rẩy vuốt mặt cậu, vuốt lưng cậu, như là phải thông qua cách này mới có thể chắc chắn được bảo bối của anh đang ở trong lòng anh. "Tiểu Tây...".
"Nhan đại ca, em ở đây". Lục Lăng Tây ôm Nhan Việt đáp lại.
Nhan Việt muốn cười, nhưng mắt không hiểu sao lại ươn ướt.
* Dầu công nghiệp (Industrial Oil) là dầu nhớt sử dụng trong nhà máy công nghiệp và các ngành công nghiệp như: xi măng, thép, nhựa,..phục vụ sản xuất. Các ứng dụng dầu nhớt sử dụng thông dụng như:
Dầu thuỷ lực: được sử dụng rộng rãi trong nhà máy với khối lượng lớn. Tiêu chuẩn hiện nay được các hãng khuyến cáo là HM theo ISO 6743/4, hay HLP theo DIN 51524. Trong một số ứng dụng khắc nghiệt (ở Việt nam thông thường là nhiệt độ cao, cho hệ thống có nhiệt độ khối dầu trên 90oC) thì dầu tiêu chuẩn HV, hay HVLP (có chỉ số độ nhớt rất cao) được áp dụng. Tuyệt đối tránh nhầm lẫn với dầu tuần hoàn (không có phụ gia chống mài mòn), các hãng nội địa hay công bố dầu này như là một loại dầu thuỷ lực.
Một số sản phẩm cũng khá đặc biệt nhưng thông dụng như: dầu bánh răng với tính cực áp EP, mỡ bôi trơn chịu nhiệt, dầu cho dây cáp, xích,..với đặc tính chống rung, chịu tải trọng cao, chống ăn mòn, mài mòn. Dầu máy nén khí cũng là một loại dầu quan trọng trong nhà máy.
Ngoài ra các ứng dụng cho gia công đặc biệt như: dầu cắt gọt hay gia công kim loại, cơ khí: dầu nhũ tương, dầu gia công không pha nước, dầu máy công cụ hay dầu chống gỉ bề mặt kim loại. Các đặc tính rất chuyên dụng và yêu cầu có sự tham vấn kỹ thuật từ chính hãng để chọn sản phẩm phù hợp với các công đoạn và máy gia công.
(Nguồn: eska.vn)
Trong rừng mưa u ám, gã đàn ông đã bắt cóc bọn họ không thấy được khỉ con, chỉ nhìn thấy Lục Lăng Tây dừng lại, liền lớn giọng quát lên.
Lục Lăng Tây không nói gì, vội phẩy tay với khỉ con, cúi đầu đi về phía trước. Cậu còn nhớ buổi sáng khỉ con đã cảnh báo cậu, lo gã đàn ông kia sẽ nhận ra khỉ con. Mặc dù khỉ con nhanh nhẹn linh hoạt, nhưng trong tay gã kia lại có súng. Khỉ con thấy được động tác của Lục Lăng Tây, nhảy nhanh sang cành cây bên cạnh, giấu sau đám lá cây sum xuê. Gã đàn ông đã đi đến, ngửa đầu nhìn nhưng không thấy gì.
Ba người lại đi được một lúc, gã đàn ông nghĩ cũng nên liên lạc với lão Đại rồi. Gã rất quen khu rừng này, dù là mò mẫm thì cũng tìm được phương hướng chính xác. Theo tốc độ này, thì chỉ qua nửa tiếng nữa là sẽ hội hợp với lão Đại. Gã đang định lấy điện thoại vệ tinh từ trong túi ra, bỗng có tiếng gió ụp đến sau đầu. Gã ngã xuống đất lăn một vòng theo bản năng, bóng đen lớn dừng ở phía sau gã. Trong lúc gã đàn ông sửng sốt, Vương Triều phản ứng rất nhanh nhân cơ hội đánh sau lưng, đè chặt gã đàn ông đang muốn đứng dậy.
"Tiểu Tây, súng".
Vương Triều Lượng hành động không tiện, sau khi kêu xong liền há mồm cắn lên cánh tay cầm súng của gã ta.
Gã đàn ông giãy dụa nhưng không đẩy Vương Triều Lượng ra được, lập tức hung hăng lên, tay kia siết chặt đấm mạnh lên mặt Vương Triều Lượng. Vương Triều Lượng đau đớn hự một tiếng, nhưng vẫn cắn chặt không chịu nhả ra. Lục Lăng Tây đã chạy đến bên cạnh gã ta, tranh súng với gã.
Bóng đen tấn công gã đàn ông lúc trước cũng nhân cơ hội xen vào, nhảy lên mặt gã ta kêu kii kii, hóa ra là một con khỉ lớn cao khoảng nửa người.
"ĐM súc sinh muốn chết hả".
Gã đàn ông nghiến răng nghiến lợi mắng, chân đạp loạn xạ muốn ném một người một khỉ trên người ra. Trong lúc hỗn loạn, Lục Lăng Tây dẫm mạnh lên bàn tay cầm súng của gã, gã đàn ông quá đau đớn không thể không thả lỏng tay ra, bị Lục Lăng Tây cướp súng đi. Chỉ trong chớp mắt đó, tốp năm tốp ba bóng đen nhảy xuống từ trên cây, khỉ lớn khỉ nhỏ hưng phấn kêu kii kii, nhào lên người gã đàn ông vừa cào vừa đập, còn có vài con khỉ con đứng ở hàng đầu nghiến răng cầm lấy trái cây không biết tên đập mạnh lên người gã, gã đàn ông phẫn nộ rống lên.
Lục Lăng Tây cầm súng không biết dùng thế nào, không nghĩ nữa nhét súng vào phía sau quần áo, lại kéo một cây dây leo rắn chắc to cỡ một ngón tay lên, nhân lúc gã đàn ông bị đàn khỉ và Vương Triều Lượng đè nặng không dậy được, vòng qua trói chặt hai chân lộ ra ngoài của gã, buộc một nút chết.
"Chú Vương".
Lục Lăng Tây vội kéo Vương Triều Lượng dậy, cởi dây thừng trên người ông ra. Có đàn khỉ giúp đỡ, hai người lại cầm dây thừng trói gã đàn ông tiếp, thuận tiện cởi tất của gã ra nhét vào trong miệng gã.
"Được rồi, không sao nữa rồi". Trên mặt Vương Triều Lượng toàn là máu, ông lau qua loa một chút, rồi vỗ vỗ an ủi Lục Lăng Tây.
Lục Lăng Tây lo lắng nhìn ông, "Chú Vương, chú không sao chứ?".
Vương Triều Lượng cười ha ha, "Không sao, chú Vương cháu cứng mệnh lắm, chút vết thương đó có là gì".
Đến lúc này hai người mới hoàn toàn bình tĩnh lại, có tâm trạng trò chuyện với nhau. Trước đó tim Lục Lăng Tây luôn đập rất nhanh, cậu hoàn toàn hành động theo bản năng. Vương Triều Lượng cũng không khá hơn Lục Lăng Tây là bao, dù sao ông cũng đã lớn tuổi, suốt đường đi còn liên tục bị đánh, tinh thần bị đè nén rất nặng, suýt nữa là không chống được. Cũng may bình thường ông làm việc bên ngoài khá nhiều, cơ thể cũng được rèn luyện khá tốt. Hơn nữa trong lòng ông luôn nghĩ đưa Lục Lăng Tây thoát ra, dù thế nào cũng phải đưa Lục Lăng Tây quay về an toàn. Nhờ vào suy nghĩ đó mà ông mới chống chọi được suốt dọc đường này.
Hai người nhìn về phía gã đàn ông bị trói, gã ta rất thê thảm, nhất là mặt sưng to vô cùng, quần áo trên người cũng bị đàn khỉ cào rách bươm, lộ ra nhiều vết máu dài trên da. Vài con khỉ con còn đang không ngừng đấm gã, hình như thấy đây là một trò chơi rất vui. Khỉ con dẫn đầu chính là con khỉ mà Lục Lăng Tây biết, nó vừa đập vừa chỉ vào gã đàn ông kêu kii kii.
"Đây là sao vậy?". Vương Triều Lượng vừa thấy may mắn vừa không hiểu, "Trước đây người này đã đắc tội đàn khỉ sao?".
Lại nói tiếp ông và Lục Lăng Tây có thể thoát hiểm đúng là nhờ may mắn. Nếu không phải ông nhân lúc gã đàn ông bị tấn công bất ngờ nên không đề phòng, hơn nữa có đàn khỉ này giúp đỡ, thì chỉ dựa vào ông và Tiểu Tây mà muốn chạy thoát khỏi tay gã ta thì đúng là khó có thể.
Lục Lăng Tây cũng không rõ lắm, chỉ có thể chắc chắn là đàn khỉ này đều do khỉ con gọi đến giúp đỡ, nhưng vì sao khỉ con lại cứu cậu, cậu cũng không biết.
Kii kii.
Khỉ đầu đàn nhảy lên cây, kêu về phía đàn khỉ. Đàn khỉ trên đất sôi nổi hưởng ứng, ngay cả đám khỉ con đang đập người rất hứng khởi cũng dừng lại, cùng kêu kii kii theo. Con khỉ con mà Lục Lăng Tây biết kia thì vừa kêu kii kii vừa nhảy vài bước vào trong ngực Lục Lăng Tây, móng vuốt xù lông ôm cổ Lục Lăng Tây, thân mật cọ qua cọ lại. Lục Lăng Tây cười híp mắt, trong lòng thấy rất vui vẻ. Cậu vuốt bộ lông mềm mại trên người khỉ con, tim cũng dần vững vàng trở lại.
"Chú Vương, chúng ta gọi điện về thôn đi".
Trên người gã đàn ông bị trói có điện thoại vệ tinh, đúng lúc có thể liên lạc về thôn.
Vương Triều Lượng giật mình, lập tức đi lên nhặt túi của gã đàn ông lên. Ông vừa lấy điện thoại vệ tinh ra, đàn khỉ xung quanh bỗng hoảng loạn, chạy tứ tán lên cây. Một con cự mạng có đầu to như chậu rửa mặt, toàn thân đen thùi lặng yên bò ra bụi cỏ, ngửa đầu lè lưỡi, mắt lạnh như băng nhìn bọn họ.
Tim Lục Lăng Tây lập tức trầm xuống, cậu đứng ở đó không dám nhúc nhích chút nào. Ngay cả khỉ con trong ngực cậu cũng sợ hãi dán chặt vào người cậu, không còn vẻ hoạt bát lúc trước nữa. Gã đàn ông trên mặt đất cảm giác được không khí khác lạ, nghiêng đầu liền thấy cự mãng, lập tức điên cuồng uốn éo người, muốn cách cự mãng xa hơn một chút.
Ngay lúc hai bên giằng co, khỉ đầu đàn bỗng khua chân khiêu khích cự mãng, nó kêu lên một tiếng, mưa trái cây liền từ trong tay đàn khỉ ném lên người cự mãng.
"Chạy".
Vương Triều Lượng chỉ cảm thấy một luỗng khí nghẹn trong cổ họng, ông khàn họng gào một câu, kéo Lục Lăng Tây chạy đi. Khỉ con ngoan ngoãn ôm Lục Lăng Tây, trong lúc vội vàng Lục Lăng Tây chỉ kịp quay đầu lại nhìn đàn khỉ một cái. Chỉ thấy đàn khỉ sau mấy đợt tấn công cũng vội vã tháo chạy ra ngoài, hình như tấn công lúc trước cũng chỉ để cậu và Vương Triều Lượng có cơ hội chạy thoát. Nhưng còn gã đàn ông kia...
Lục Lăng Tây không nghĩ tiếp nữa, nghiêng nghiêng ngả ngả liều chết chạy về phía trước. Cũng không biết đã chạy bao lâu, cậu chỉ cảm thấy tim sắp nhảy từ cổ họng ra ngoài rồi. "Tiểu Tây... Nghỉ một lúc đã". Vương Triều Lượng nói đứt quãng, "Hình như phía sau không còn động tĩnh gì nữa".
Hai người chống cây xụi lơ trên đất, há mồm thở dốc.
"Con rắn kia chắc không đuổi theo đâu". Vương Triều Lượng chưa hết hoảng sợ nhìn bốn phía.
Lục Lăng Tây ôm khỉ con cũng nhìn quanh, trời tối om không thấy rõ được gì cả. Hai móng vuốt của khỉ con bám chặt vào Lục Lăng Tây, không chịu buông ra. Lục Lăng Tây biết nó cũng sợ hãi, cự mãng thô dài như vậy cậu mới thấy lần đầu tiên. "Không sao nữa rồi". Cậu dỗ khỉ con như dỗ đứa trẻ, khỉ con làm nũng kêu kii kii.
"Tên kia...". Vương Triều Lượng nói đến đó liền không nói thêm gì nữa, tuy ông ghét đám buôn ma túy, nhưng cũng chỉ là muốn giao tên đó cho cảnh sát, không nghĩ rằng sẽ ném gã cho một cự mãng.
Lục Lăng Tây hiểu được ý của Vương Triều Lượng, chần chừ một lúc lâu rồi khẽ nói: "... Gã ta là người xấu".
"Đúng vậy, gã ta là người xấu". Vương Triều Lượng thở phào, xoa đầu Lục Lăng Tây, vững vàng nói: "Gã ta là người xấu... Tiểu Tây cũng đừng nghĩ nữa".
Lục Lăng Tây gật nhẹ. Vương Triều Lượng muốn đổi sang chuyện khác, "Tiểu Tây, cháu xem đây là cây gì? Lạ quá, trước giờ chưa từng thấy".
Vương Triều Lượng đang nói đến cái cây mà hai người đang dựa lưng vào. Lúc Lục Lăng Tây dựa vào thì không nhận thấy gì, lúc này nhìn theo tầm mắt của Vương Triều Lượng, mới phát hiện cái cây này to khoảng bằng bảy tám người đàn ông trưởng thành, chắc phải cần bốn năm người mới bao quanh hết được.
Cậu không hiểu nhiều về cây cối lắm, liền quét radar tinh thần theo bản năng, tấm bảng trắng trồi lên trôi nổi trước mặt cậu.
Tên thực vật: Cây khổ phối ba hương giao bậc một
Nhu cầu của thực vật: Không
Khả năng sống của thực vật: Đã chết.
Thực vật đã chết, có dùng một điểm sức mạnh tự nhiên cứu sống hay không?
Gợi ý phía dưới khiến Lục Lăng Tây ngạc nhiên, cậu không ngờ cái cây nhìn rất kiên cố này đã chết. Tuy cậu chưa từng nghe tên của nó, nhưng cậu tin tấm bảng không sai. Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, Lục Lăng Tây không thấy rõ được tình hình của cây này, cậu nghĩ chắc là nó mới chết, cho nên nhìn bên ngoài như là không có gì, nhưng thật ra vấn đề đều ở trong thân cây. Cậu không chút do dự liền chọn đồng ý, cái cây này cao lớn như vậy ít nhất cũng cần mấy trăm năm, lại là thực vật sau khi tiến hóa tự nhiên, nếu cứ vậy mà chết thì rất đáng tiếc.
Khi cậu vừa chọn đồng ý, khỉ con trong ngực cậu bỗng kích động lên, túm lấy áo Lục Lăng Tây kêu kii kii, một tay còn chỉ vào phía cây. Lục Lăng Tây biết giác quan của động vật rất sắc bén, lúc trước khi cây liễu đại thụ ở thôn Linh Thủy mỗi lần tiến hóa, thì động vật trong thôn đều rất hưng phấn, ngược lại thôn dân thì không thấy bất cứ khác thường nào. Cậu sờ sờ cái đầu xù lông của khỉ con, khỉ con thì vẫn cứ chỉ tay vào cây kêu kii kii.
"Cái gì?". Lục Lăng Tây vẫn không hiểu ý của nó.
Khỉ con nóng vội, liền nhảy lên cây, cầm vỏ cây cào cào một lúc lâu, cuối cùng trên tay dính chút chất gì đó như dầu có màu vàng nhạt, cao hứng đưa đến trước mặt Lục Lăng Tây. Thấy Lục Lăng Tây không hiểu, khỉ con nhảy đến trên mặt đất, ngồi xổm ở đó, vươn ra hai bàn tay làm như đang sưởi ấm.
Lục Lăng Tây chớp chớp mắt, suy nghĩ lóe lên nói: "Cái này có thể đốt được?".
Khỉ con nhe răng tiếp tục làm động tác sưởi ấm, kêu kii kii nhảy vào trong ngực cậu, thuận tay chùi thứ như dầu trên tay lên quần áo Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây dở khóc dở cười, cầm tay khỉ con không cho nó chùi lung tung. Tuy bây giờ bọn họ đã thoát khỏi nguy hiểm từ cự mãng, nhưng điện thoại vệ tinh để liên lạc về thôn đã rơi mất lúc chạy trốn. Không liên lạc được về thôn, lại không nhìn thấy gì cả, hai người cũng không dám tiếp tục mò mẫm đi tiếp trong rừng mưa.
Lục Lăng Tây thả lỏng tinh thần, nắm tay khỉ con hỏi Vương Triều Lượng trên tay nó rốt cục là gì. "Chú Vương, là nhựa cây sao?".
Vương Triều Lượng cũng nghĩ như Lục Lăng Tây, bây giờ bọn họ chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến, cứ nghỉ ở đây một lúc đã. Ông lại gần nhìn cẩn thận một hồi lâu, không chắc chắn lắm lắc đầu, "Không phải là nhựa cây, cháu có thấy hình như có mùi dầu công nghiệp không?".
"Dầu công nghiệp?". Lục Lăng Tây ngửi ngửi, cũng không biết mùi dầu công nghiệp là thế nào.
Vương Triều Lượng cười nói, "Nếu có thể đốt lên thì sẽ biết. Tiếc là...".
Ánh lửa tuy sẽ giúp bọn họ thấy yên tâm hơn, nhưng lỡ như kéo mấy tên buôn ma túy khác đến thì sẽ phiền to. Lúc nãy bọn họ cắm đầu chạy loạn, cũng không biết đã chạy đến đâu rồi.
"Thôi, vẫn nên đặt an toàn lên đầu". Vương Triều Lượng kiềm chế bệnh nghề nghiệp, cười khổ nói: "Mạng sắp không còn, hai chúng ta còn nghĩ đến cái này".
Lục Lăng Tây đầu tiên là cười, rồi nghiêm túc nói: "Cháu nghĩ Nhan đại ca chắc chắn sẽ tìm được chúng ta".
Từ lúc cậu và Vương Triều Lượng bị bắt cóc thì đã qua vài tiếng rồi, cậu tin Nhan Việt chắc chắn đã biết được tin này, hơn nữa bây giờ còn đang tìm cậu trong rừng mưa. Chỉ cần bọn họ không gặp những tên buôn ma túy khác, thì chắc chắn có thể đợi được Nhan Việt.
"Được, vậy hai chúng ta chờ Nhan Việt ở đây".
Hai người mò mò dựa vào cây đại thụ trò chuyện về thực vật, còn Nhan Việt lúc này đang đứng ở chỗ bọn họ gặp cự mãng lúc trước.
"Đây là điện thoại vệ tinh và quần áo rách tìm được trên đất. Ở chính diện phía trước có dấu vết hoạt động của con người, bên trái có dấu vết của một con rắn lớn và người bị kéo đi. Phán đoán bước đầu là bọn họ đã gặp phải cự mãng, có một người bị cự mãng kéo đi, hai người còn lại đã chạy thoát". Ngô Giang nhìn xung quanh, rất nhanh đã phân tích được tình huống lúc trước, anh ta nhặt quần áo đưa cho Nhan Việt xem. "Là đồ dân tộc thiểu số, nếu đoán lạc quan thì cự mãng đã tha tên buôn ma túy kia đi, còn hai người chạy thoát là bạn của anh".
Nhan Việt biết có khả năng này, nhưng lúc này anh như người đuối nước bám chặt lên khả năng đó, anh cần có người không ngừng nói với anh, Tiểu Tây không sao, Tiểu Tây chắc chắn không sao.
Nhân lúc không có ai chú ý, Ngô Giang khẽ hỏi một câu, "Rắn của anh đâu?".
Nhan Việt lắc đầu, mùi của cự mãng ở đây quá nồng, những con rắn kia chịu ảnh hưởng, trốn còn không kịp, sao dám lại gần đây chứ.
"Chúng ta tìm theo dấu vết phía trước xem sao". Ngô Giang quyết định.
Nhan Việt gật đầu, xoay người muốn đi, bỗng nghe thấy trên cây có tiếng khỉ con. Anh cầm đèn pin chiếu qua, một con khỉ cao khoảng nửa người đang đu trên cây, kêu liên tục với anh. Trong lòng Nhan Việt khẽ động, khỉ kia đã nhảy sang cây khác, không ngừng nhảy về phía trước.
"Đi theo nó". Theo bản năng, Nhan Việt cảm thấy nó đang dẫn đường cho bọn họ, đi đầu chạy theo khỉ.
Ngô Giang không hiểu gì hết nhìn bóng lưng Nhan Việt, lẩm bẩm: "Đầu tiên là rắn, bây giờ là khỉ, các người chạy từ đoàn xiếc thú ra sao?". Tuy trong lòng oán thầm như vậy, nhưng anh ta vẫn gọi cấp dưới đi theo.
Khi bọn họ ngày càng vào sâu trong rừng mưa, Tiểu Hôi vẫn luôn ngồi trên vai Phương Lỗi bỗng kêu meo meo.
Phương Lỗi mừng rỡ, vội vàng nói: "Tiểu Hôi nói ở ngay phía trước".
Sắc mặt Ngô Giang càng quái dị hơn.
"Đến rồi, ngay phía trước". Phương Lỗi chắc chắn nói.
Đoàn người vội dừng lại. Bởi vì không chắc chắn là hai người nào đã trốn thoát, nên bọn họ không dám tạo tiếng quá lớn, sợ lỡ như trong hai người trốn ra có tên buôn ma túy, gã ta mà biết cảnh sát đến sẽ bí quá hóa liều. Tuy trong lòng Nhan Việt lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng chậm rãi lại gần.
Rừng mưa ban đêm rất yên lặng, khỉ con nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ trước tiên, kêu kii kii.
Lục Lăng Tây cảnh giác nhìn qua, dường như nghe được tiếng người đến. Cậu và Vương Triều Lượng nhìn nhau, cố kìm xuống sợ hãi trong lòng, lớn tiếng nói: "Ai vậy? Không được lại gần, chúng tôi có súng". Lúc nói chuyện cậu rút súng bên hông ra cầm trong tay, cố gắng trốn sau thân cây.
Ngay sau đó là tiếng mừng rỡ khôn xiết của Nhan Việt vang đến, "Tiểu Tây!".
"Nhan đại ca". Lục Lăng Tây chớp chớp mắt, phản ứng kịp cầm theo súng chạy về phía vang lên tiếng nói.
Hai người cũng cách nhau không xa, chạy đến cũng chỉ một hai phút mà thôi, nhưng khoảng cách này lại là khoảng cách dài nhất trong đời Nhan Việt. Đến tận khi ôm Lục Lăng Tây vào lòng, anh mới giật mình nhận ra trước đó mình vẫn luôn ngừng thở, dường như ngay cả tiếng tim đập cũng không nghe thấy được.
"Tiểu Tây". Nhan Việt run rẩy gọi tên Lục Lăng Tây, run rẩy vuốt mặt cậu, vuốt lưng cậu, như là phải thông qua cách này mới có thể chắc chắn được bảo bối của anh đang ở trong lòng anh. "Tiểu Tây...".
"Nhan đại ca, em ở đây". Lục Lăng Tây ôm Nhan Việt đáp lại.
Nhan Việt muốn cười, nhưng mắt không hiểu sao lại ươn ướt.
* Dầu công nghiệp (Industrial Oil) là dầu nhớt sử dụng trong nhà máy công nghiệp và các ngành công nghiệp như: xi măng, thép, nhựa,..phục vụ sản xuất. Các ứng dụng dầu nhớt sử dụng thông dụng như:
Dầu thuỷ lực: được sử dụng rộng rãi trong nhà máy với khối lượng lớn. Tiêu chuẩn hiện nay được các hãng khuyến cáo là HM theo ISO 6743/4, hay HLP theo DIN 51524. Trong một số ứng dụng khắc nghiệt (ở Việt nam thông thường là nhiệt độ cao, cho hệ thống có nhiệt độ khối dầu trên 90oC) thì dầu tiêu chuẩn HV, hay HVLP (có chỉ số độ nhớt rất cao) được áp dụng. Tuyệt đối tránh nhầm lẫn với dầu tuần hoàn (không có phụ gia chống mài mòn), các hãng nội địa hay công bố dầu này như là một loại dầu thuỷ lực.
Một số sản phẩm cũng khá đặc biệt nhưng thông dụng như: dầu bánh răng với tính cực áp EP, mỡ bôi trơn chịu nhiệt, dầu cho dây cáp, xích,..với đặc tính chống rung, chịu tải trọng cao, chống ăn mòn, mài mòn. Dầu máy nén khí cũng là một loại dầu quan trọng trong nhà máy.
Ngoài ra các ứng dụng cho gia công đặc biệt như: dầu cắt gọt hay gia công kim loại, cơ khí: dầu nhũ tương, dầu gia công không pha nước, dầu máy công cụ hay dầu chống gỉ bề mặt kim loại. Các đặc tính rất chuyên dụng và yêu cầu có sự tham vấn kỹ thuật từ chính hãng để chọn sản phẩm phù hợp với các công đoạn và máy gia công.
(Nguồn: eska.vn)
Tác giả :
Lý Tùng Nho