Điền Viên Nhật Thường
Chương 103: Đoán
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Lăng Tây ngủ một giấc tỉnh lại đã quên hết lời đã nói lúc trước, Nhan Việt lại ngẫm nghĩ câu nói kia. Tiểu Tây nói mình đã chết, rồi lại sống lại, sao em ấy lại có suy nghĩ kỳ quái như vậy? Anh ngồi trên sô pha nghĩ mãi cũng không thông, một Lục Lăng Tây khác, còn tiếng anh trai loáng thoáng kia, khiến trong lòng anh có nghi ngờ không nói nên lời.
"Nhan đại ca?". Lục Lăng Tây mang mái tóc ướt sũng nhô đầu ra từ phòng tắm, xấu hổ gọi anh.
"Chuyện gì vậy?". Nhan Việt lập tức hồi thần, đi đến. Chắc là do hơi nóng bốc lên, dưới ánh đèn làn da trắng nõn của Lục Lăng Tây hơi ửng hồng, đôi mắt đen láy như được nước rửa qua trong suốt sáng bóng. Cậu giữ cửa xấu hổ nhìn Nhan Việt, khẽ nói: "Lấy đồ ngủ giùm em".
Lục Lăng Tây vừa tỉnh dậy có hơi mơ màng, cậu lại ghét mùi rượu nên vội đi tắm, kết quả tắm xong mới phát hiện không lấy đồ ngủ vào. Mấy ngày này cậu ở bên chỗ Nhan Việt càng ngày càng nhiều, một vài đồ dùng của cậu, bao gồm cả quần áo cũng dần dần mang sang đây. Có đôi lúc Vương Thục Tú thầm nói tiểu hỗn đản rất siêng chạy sang chỗ Nhan Việt, nhưng Lục Lăng Tây lần nào cũng lấy cớ là để lại không gian cho cô và Tiêu Phong, Vương Thục Tú cũng không nói gì được. Dần dần bên chỗ Nhan Việt càng giống như nhà Lục Lăng Tây, cái gì cần cũng có.
Cậu nói xong liền lui lại, Nhan Việt lại nhìn cậu không nhúc nhích, ánh mắt dần sâu thẳm hơn. Những suy nghĩ kỳ quái trong đầu lúc trước đã bị dục vọng mãnh liệt đè xuống. Nhan Việt không kìm lòng được đẩy cửa ra, một tay ôm lấy eo Lục Lăng Tây, một tay như có ý thức trượt dọc từ sau lưng Lục Lăng Tây đi xuống, sau đó đóng cửa phòng tắm lại, cúi đầu hôn Lục Lăng Tây thật sâu.
Da thịt dưới tay trắng mịn ấm áp, giống như loại ngọc thượng đẳng. Nhan Việt vừa vuốt vừa xoa, hôn Lục Lăng Tây đến nhũn cả người, thở dồn dập không ngừng. Anh hơi dùng sức đã đặt cả người Lục Lăng Tây lên tường phòng tắm. Môi răng quấn lấy nhau cảm nhận sự ngọt ngào của thiếu niên, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên câu nói kia của thiếu niên – thực ra em đã chết.
Suy nghĩ này lóe lên rồi biến mất, Nhan Việt theo bản năng chuyện sang cổ cậu cắn một ngụm. Anh không nỡ dùng sức quá mạnh, nhưng Lục Lăng Tây vẫn mẫn cảm rên rỉ. Nhan Việt yên tâm, lại liếm lên chỗ anh vừa cắn, cơ thể thiếu niên run lên, Nhan Việt cười khẽ, khàn khàn nói: "Tiểu Tây, anh yêu em".
Lục Lăng Tây thở dốc đáp lại.
Nhan Việt say mê hôn Lục Lăng Tây, chờ đến khi anh mút tạo đủ mọi dấu vết trên người Lục Lăng Tây, hai người phóng ra trong tay nhau, anh mới thấy mỹ mãn buông Lục Lăng Tây ra. Tuy Nhan Việt vẫn không nghĩ ra được lời nói lúc say của thiếu niên là gì, nhưng thiếu niên nằm trong lòng anh, ngây ngô lại sống khỏe mạnh, là bảo bối anh nâng niu trong tay, như vậy đã đủ rồi.
Sau khi xong việc Nhan Việt đã ôm Lục Lăng Tây tắm lại lần nữa, rồi về phòng ngủ. Lục Lăng Tây qua chuyện lúc nãy thì hơi mệt mỏi, cuốn chăn ngủ say. Nhan Việt ngồi bên giường lẳng lặng nhìn khuôn mặt lúc ngủ của cậu, khẽ bước ra khỏi phòng, gọi điện cho Diệp Khang.
Lúc di động vang lên thì Diệp Khang đang chuẩn bị đi ngủ. Nhìn thấy tên Nhan Việt, anh hơi bất ngờ, vừa mở lên nghe đã trêu chọc, "Muộn như vậy sao không ở cùng Tiểu Tây nhà cậu, nghĩ gì mà gọi cho tôi thế?".
Nhan Việt cười cười, đổi giọng nói, "Tôi có việc cần cậu giúp".
"Chuyện gì?". Diệp Khang nghiêm túc lại, cảm thấy Nhan Việt gọi cho anh lúc muộn thế này chắc chắn là có chuyện nghiêm túc. Ai ngờ Nhan Việt tạm dừng mấy giây, do dự nói: "A Khang, nếu có người nói mình chết đi sống lại, còn nói thực ra mình là một người khác, cậu nghĩ người đó có chuyện gì?".
Diệp Khang đợi một hồi lâu lại đợi được một câu như vậy, sửng sốt một lúc rồi hỏi ngược lại: "Nhân cách phân liệt?". Anh nghĩ rồi hỏi: "Người này bình thường có gì khác lạ không?".
"Không có". Nhan Việt rất chắc chắn.
"Vậy người đó nói những lời này lúc nào?". Diệp Khang truy hỏi.
"Lúc say rượu".
"Lúc say rượu?". Diệp Khang phỏng đoán, "Có phải bình thường người này chịu áp lực quá lớn nên mới có suy nghĩ này không? Người mà cậu nói là ai vậy, nếu cậu lo thì dẫn người đó đến gặp tôi, tôi kiểm tra xem sao".
Nhan Việt cũng không nói là ai, chỉ nói: "Nếu cần thì tôi sẽ nói người đó liên lạc với cậu".
"Được".
Cúp điện thoại, Diệp Khang hơi nghi người Nhan Việt nói chính là Lục Lăng Tây, nhưng Nhan Việt không muốn nói rõ thì anh cũng không gặng hỏi nữa. Lại nói anh đã gặp qua Lục Lăng Tây, thiếu niên tính tình đơn thuần, không giống như sẽ có áp lực gì, lại càng đừng nói đến nhân cách phân liệt. Rốt cuộc là có chuyện gì?
Diệp Khang vì một cuộc điện thoại của Nhan Việt mà lòng đầy băn khoăn, Nhan Việt trở lại phòng ngủ cũng không thể ngủ được. Nhân cách phân liệt mà Diệp Khang nói anh cũng không tin, còn về áp lực lớn thì càng không thể nào. Lúc trước Nhan Việt đã thấy qua một câu nói, một chuyện mà các giả thiết khác đều bị loại bỏ, thì giả thiết còn lại dù nhìn không thể nào xảy ra được thế nào, chắc chắn đó là sự thật. Anh im lặng lặp đi lặp lại bốn chữ chết đi sống lại, cố kìm xuống suy đoán vớ vẩn kia của mình.
Vì chuyện này mà cả đêm Nhan Việt không ngủ ngon được. Sáng sớm, Lục Lăng Tây mở mắt liền thấy Nhan Việt đứng trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài không biết đang nghĩ gì.
"Nhan đại ca, anh nhìn gì vậy? Có phải tuyết rơi không?". Lục Lăng Tây trùm chăn ngồi dậy.
Nhan Việt xoay người đi đến bên cạnh Lục Lăng Tây, ánh mắt nhìn cậu rất ấm áp, cúi đầu hôn lên trán cậu, dịu dàng nói: "Sao hôm nay lại dậy sớm vậy?".
Lục Lăng Tây ngửa đầu xấu hổ nói, "Hôm qua ngủ nhiều".
Nhan Việt nghe vậy liền cười, tính từ chiều hôm qua đến giờ Lục Lăng Tây cũng ngủ khoảng 17, 18 tiếng rồi, đúng là ngủ nhiều thật. Anh vươn tay ôm Lục Lăng Tây vào lòng, vuốt nhẹ cổ cậu, buồn cười nói: "Sau này còn uống rượu nữa không? Mới uống một chút mà đã say như vậy".
"Không uống nữa". Lục Lăng Tây ngoan ngoãn nói.
Trong lòng Nhan Việt hơi động, tùy ý nói: "Không uống là tốt nhất. Tiểu Tây chỉ cần uống say là nói lảm nhảm, cứ kéo anh nói là muốn nói cho anh biết một bí mật". Anh nói như không để ý lắm, nhưng tầm mắt vẫn dừng trên mặt Lục Lăng Tây. Chỉ thấy sắc mặt Lục Lăng Tây khẽ biến, căng thẳng nhìn anh, "Bí mật gì?".
Trong lòng Nhan Việt mềm nhũn, tuy thiếu niên cố gắng điềm tĩnh, nhưng ánh mắt lại rất lo lắng. Anh đau lòng, khẽ cười nói: "Anh còn muốn hỏi Tiểu Tây là bí mật gì đấy. Nào có ai như em chứ, nói được nửa câu đã ngủ rồi".
Lục Lăng Tây thở phào nhẹ nhõm, chôn đầu trong lòng Nhan Việt, khẽ nói: "Em quên rồi".
Nhan Việt ừ một tiếng, "Quên rồi thì thôi, nhưng nhớ là sau này không được uống rượu đấy".
Lục Lăng Tây gật đầu. Tuy cậu nói là quên, nhưng bí mật mà cậu giấu ngoại trừ chuyện tấm bảng thì cũng chỉ còn chuyện sống lại. Cậu không rõ chuyện tấm bảng hay chuyện sống lại chuyện nào khác thường hơn, nhưng cậu nguyện ý nói rõ với Nhan Việt sự tồn tại của tấm bảng, nhưng không biết nên mở miệng nói chuyện sống lại thế nào. Cậu chiếm lấy thân thể của người khác, chiếm lấy người nhà và bạn bè của người khác. Cậu thích cuộc sống như bây giờ, ích kỷ không muốn có quan hệ gì với cuộc sống trước đây nữa. Những lời này cậu không thể nào bình thản nói với Nhan Việt được, cậu sợ Nhan Việt thấy cậu ích kỷ, càng sợ Vương Thục Tú biết sẽ đau khổ.
Nhan Việt không nói gì nữa, chỉ trấn an vỗ nhẹ Lục Lăng Tây. Bây giờ anh đã gần như chắc chắn chuyện thiếu niên nói ngày hôm qua là sự thực. Thiếu niên không hiểu chuyện đời, cũng tên là Lục Lăng Tây, còn có tiếng anh trai loáng thoáng kia nữa, thân phận của thiếu niên... Nhan Việt rũ mắt xuống, trong lòng đã đoán được.
Hai người cọ cọ xát xát trên giường một lúc lâu, đợi đến khi Lục Lăng Tây sửa soạn xong thì đã là nửa tiếng sau. Cậu ngửa cổ nhìn dấu răng còn chưa biến mất trong gương, khó xử không biết lát nữa đi sang phòng bên ăn sáng thế nào. Chỗ bị Nhan Việt cắn quần áo không che được hết, bị Vương Thục Tú nhìn thấy thì có chuyện mất.
"Lấy băng cá nhân che lại đi". Nhan Việt đề nghị.
Lục Lăng Tây do dự nói: "Nếu mẹ hỏi thì nói sao đây? Bây giờ không còn muỗi nữa".
Trong mắt Nhan Việt lóe lên ý cười, không chút do dự túm lấy Tiểu Hắc từ trong túi ra lắc lắc, "Vậy nói Tiểu Hắc cắn".
Lục Lăng Tây: "..."
Tiểu Hắc nghe rõ lời Nhan Việt nói, tủi thân đi lên vai Lục Lăng Tây, cọ cọ mặt cậu, nó mới mọc hai cái răng nho nhỏ, sao cắn ra dấu răng lớn như vậy được? Đáng tiếc Lục Lăng Tây không hiểu nó nói, về phần Nhan Việt, người xấu!
Quả nhiên, Vương Thục Tú liếc mắt là thấy băng cá nhân trên cổ Lục Lăng Tây, sau khi nghe nói là Tiểu Hắc cắn, Vương Thục Tú liền lo lắng. "Có độc hay không, cắn có mạnh không? Tiểu vương bát đản sao con nuôi một con rắn làm gì chứ, nếu như..." Cô nói được một nửa liền lập tức phi phi, nói với xung quanh: "Nói hươu nói vượn không tính".
Tiêu Phong cười, ánh mắt sâu xa nhìn Nhan Việt, nói với Vương Thục Tú: "Yên tâm, Tiểu Hắc không có độc, nó mới mấy tuổi chứ, ngay cả răng cũng mới mọc ra, không sao đâu".
Lục Lăng Tây ngoan ngoãn gật đầu, hùa theo: "Tiểu Hắc không cố ý, chỉ xước chút da thôi, chỉ là Nhan đại ca lo bị nhiễm trùng nên mới bảo con dán băng cá nhân lên".
Cậu và Tiêu Phong đều nói vậy, Vương Thục Tú cũng yên tâm. Chỉ đáng thương cho Tiểu Hắc vì "cắn" Lục Lăng Tây mà bị Vương Thục Tú phạt không được ăn sáng, chỉ có thể cắn đuôi chảy nước miếng với đĩa sữa đặt trên đất.
Trưa hôm nay, Phương Lỗi lại đến Vi Viên Nghệ. Nhưng trước khi vào Vi Viên Nghệ thì anh đi dạo trong cửa hàng thú cưng ở đối diện một lúc. Một lát sau, Phương Lỗi liền dắt cô chó mới đi chăm sóc sắc đẹp đến, vội vã đi về phía Đại Hắc.
Lục Lăng Tây đã chết lặng với cái cảnh này rồi, cậu cứ tưởng sau nhiều lần thất bại thì Phương Lỗi sẽ buông tha, ai ngờ người nọ càng ngăn càng mạnh. Cậu hết cách nhìn Đại Hắc, không biết lần này Phương Lỗi sẽ đổi từ nào để mối cho Đại Hắc.
Một người một chó ngồi xổm đối diện nhau, Lục Lăng Tây mặc kệ làm chuyện của mình đã. Cậu đang định tưới nước cho cây vị kim đất ẩm ở cửa, bỗng di động vang lên, là Lý đại gia gọi đến. Buổi sáng Tiểu Thạch Đầu đã mất tích, Vu Tiểu Quyên lo đến sắp điên lên rồi. Lý đại gia đã báo cảnh sát, muốn nhờ Đại Hắc đi xem có thể giúp gì được hay không. Lục Lăng Tây lập tức đồng ý. Cúp điện thoại, Lục Lăng Tây cũng không giấu Phương Lỗi chuyện này, cậu muốn dẫn Đại Hắc đến thôn Linh Thủy tìm Tiểu Thạch Đầu.
Phương Lỗi nghe xong liền nói, "Tôi đi với cậu".
Hôm nay Nhan Việt không đến Vi Viên Nghệ mà đến chỗ An Kiệt. Lục Lăng Tây muốn bắt xe cũng không tiện, hầu hết xe taxi đều không muốn chở thú cưng đi cùng, có Phương Lỗi thì cậu sẽ đi đến đó nhanh hơn. Vội gọi cho Nhan Việt báo tin, Lục Lăng Tây đóng cửa ngồi lên xe Phương Lỗi.
Một tiếng sau, hai người đến thôn Linh Thủy. Cả thôn Linh Thủy đều bỏ hết việc trong tay xuống giúp đi tìm Tiểu Thạch Đầu. Nghe nói có người thấy Tiểu Thạch Đầu bị một người đàn ông xa lạ mang đi, đã có người trong thôn đuổi theo.
Lục Lăng Tây tìm được Lý đại gia liền vội hỏi: "Có thấy A Hoàng đâu không ạ?". Chỉ cần Tiểu Thạch Đầu ở trong thôn thì đều như hình với bóng với A Hoàng. Lục Lăng Tây không biết ai có thể mang Tiểu Thạch Đầu từ chỗ A Hoàng đi được, trừ khi A Hoàng bị thương không thể ngăn lại, nhưng nếu vậy thì chắc chắn A Hoàng sẽ đến vườn hoa báo động.
Đây đúng là chỗ mà Lý đại gia thấy khó hiểu, ông lắc đầu nói, "Vẫn không thấy A Hoàng đâu, từ lúc không tìm được Tiểu Thạch Đầu thì chưa gặp A Hoàng lần nào cả".
"Liệu có phải A Hoàng đi theo không?". Lục Lăng Tây đoán, nhưng không ngoại trừ khả năng A Hoàng đã gặp chuyện. Lúc này Lục Lăng Tây đã không thèm quan tâm có cần giấu hay không nữa, cậu sờ đầu Đại Hắc, bảo Đại Hắc mau tìm được A Hoàng.
Đại Hắc liếm ngón tay Lục Lăng Tây, chạy ra ngoài thôn. Một lát sau, ngoài thôn vang lên tiếng "Auuuuuu", chó trong thôn lại sục sôi lần nữa, chó to chó nhỏ chạy từ trong sân ra, giống như bị cái gì gọi về vậy, chạy thẳng ra ngoài thôn.
"Có chuyện gì vậy? Vua chó lại đến nữa sao?". Có thôn dân kinh ngạc hỏi.
"Mọi người có nhớ con chó vàng bên cạnh Tiểu Thạch Đầu không, liệu có phải chó vàng phát hiện Tiểu Thạch Đầu mất tích nên đi tìm vua chó nhờ giúp đỡ?".
Người trong thôn trí tưởng tượng phong phú, nhao nhao an ủi Vu Tiểu Quyên là có vua chó mang đàn chó theo thì chắc chắn sẽ tìm được Tiểu Thạch Đầu về. Lúc nãy Đại Hắc chạy ra bên ngoài thấy không có ai mới gọi đàn chó về, nên người trong thôn không biết vua chó trong lời của bọn họ chính là Đại Hắc.
Phương Lỗi sau khi đến đây liền tìm người trong thôn hỏi cụ thể tình hình, đồng thời cũng gọi cho cục cảnh sát gần đây hỏi thăm. Hai bên đều nói không khác nhau lắm, hiện giờ người của cục cảnh sát cũng đang ở bên ngoài tìm Tiểu Thạch Đầu. Anh vừa cúp điện thoại liền thấy chó trong thôn con sau nối tiếp con trước chạy ra ngoài, ngay cả đóa hoa đội cảnh sát mà anh mang đến cũng chạy theo. Phương Lỗi sửng sốt, lập tức nghĩ đến tiếng "sói tru" lúc nãy nghe được.
"Vua chó?". Phương Lỗi tò mò hỏi.
Lục Lăng Tây gật nhẹ đầu.
Ở đầu khác trong thôn, ông Từ mở lồng chim trên cây, nói với con sáo đen bên trong: "Đi đi, mày bay cao nhìn xa, giúp tìm đứa bé Tiểu Thạch Đầu này đi?".
Con sáo nghe hiểu lời ông Từ nói, vỗ cánh kêu "Tìm người, tìm người", bay vút lên trời cao.
Ông Từ yên tâm, nó có thể giúp được hay không thì nói sau, ít ra ông cũng đã dốc hết sức mình rồi. Ai, thôi thôi. Ai lại ngờ một ông già sắp xuống mồ như ông lại có ngày nói chuyện được với một con chim cơ chứ? Ông nghĩ đến những lời Tiểu Thạch Đầu nói ồn ào lúc trước, cũng không biết Tiểu Thạch Đầu có nói đùa hay không nhỉ? Nếu là thật thì ông và Tiểu Thạch Đầu xem như có chung đề tài. Mong là đứa bé kia không gặp chuyện gì, mau tìm về được.
* Vị kim đất ẩm (Tên khoa học: Caltha palustris) Đây là loài bản địa các đầm lầy, mương và rừng ẩm ở các vùng ôn đới Bắc bán cầu. Ở Vương quốc Anh, nó có lẽ là một trong những loài thực vật bản địa cổ xưa nhất, sống sót khi bị đóng băng và mọc lại sau khi đợt băng cuối cùng rút lui. Hoa vị kim đất ẩm là hoa biểu tượng của quần đảo Faroe, tiếng Faroe là Sólja.
* Con sáo ở cuối truyện là loài sáo mỏ ngà (hay tên khác là sáo đen), tên khoa học là Acridotheres cristatellus, là một loài chim trong họ Sturnidae.
Lục Lăng Tây ngủ một giấc tỉnh lại đã quên hết lời đã nói lúc trước, Nhan Việt lại ngẫm nghĩ câu nói kia. Tiểu Tây nói mình đã chết, rồi lại sống lại, sao em ấy lại có suy nghĩ kỳ quái như vậy? Anh ngồi trên sô pha nghĩ mãi cũng không thông, một Lục Lăng Tây khác, còn tiếng anh trai loáng thoáng kia, khiến trong lòng anh có nghi ngờ không nói nên lời.
"Nhan đại ca?". Lục Lăng Tây mang mái tóc ướt sũng nhô đầu ra từ phòng tắm, xấu hổ gọi anh.
"Chuyện gì vậy?". Nhan Việt lập tức hồi thần, đi đến. Chắc là do hơi nóng bốc lên, dưới ánh đèn làn da trắng nõn của Lục Lăng Tây hơi ửng hồng, đôi mắt đen láy như được nước rửa qua trong suốt sáng bóng. Cậu giữ cửa xấu hổ nhìn Nhan Việt, khẽ nói: "Lấy đồ ngủ giùm em".
Lục Lăng Tây vừa tỉnh dậy có hơi mơ màng, cậu lại ghét mùi rượu nên vội đi tắm, kết quả tắm xong mới phát hiện không lấy đồ ngủ vào. Mấy ngày này cậu ở bên chỗ Nhan Việt càng ngày càng nhiều, một vài đồ dùng của cậu, bao gồm cả quần áo cũng dần dần mang sang đây. Có đôi lúc Vương Thục Tú thầm nói tiểu hỗn đản rất siêng chạy sang chỗ Nhan Việt, nhưng Lục Lăng Tây lần nào cũng lấy cớ là để lại không gian cho cô và Tiêu Phong, Vương Thục Tú cũng không nói gì được. Dần dần bên chỗ Nhan Việt càng giống như nhà Lục Lăng Tây, cái gì cần cũng có.
Cậu nói xong liền lui lại, Nhan Việt lại nhìn cậu không nhúc nhích, ánh mắt dần sâu thẳm hơn. Những suy nghĩ kỳ quái trong đầu lúc trước đã bị dục vọng mãnh liệt đè xuống. Nhan Việt không kìm lòng được đẩy cửa ra, một tay ôm lấy eo Lục Lăng Tây, một tay như có ý thức trượt dọc từ sau lưng Lục Lăng Tây đi xuống, sau đó đóng cửa phòng tắm lại, cúi đầu hôn Lục Lăng Tây thật sâu.
Da thịt dưới tay trắng mịn ấm áp, giống như loại ngọc thượng đẳng. Nhan Việt vừa vuốt vừa xoa, hôn Lục Lăng Tây đến nhũn cả người, thở dồn dập không ngừng. Anh hơi dùng sức đã đặt cả người Lục Lăng Tây lên tường phòng tắm. Môi răng quấn lấy nhau cảm nhận sự ngọt ngào của thiếu niên, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên câu nói kia của thiếu niên – thực ra em đã chết.
Suy nghĩ này lóe lên rồi biến mất, Nhan Việt theo bản năng chuyện sang cổ cậu cắn một ngụm. Anh không nỡ dùng sức quá mạnh, nhưng Lục Lăng Tây vẫn mẫn cảm rên rỉ. Nhan Việt yên tâm, lại liếm lên chỗ anh vừa cắn, cơ thể thiếu niên run lên, Nhan Việt cười khẽ, khàn khàn nói: "Tiểu Tây, anh yêu em".
Lục Lăng Tây thở dốc đáp lại.
Nhan Việt say mê hôn Lục Lăng Tây, chờ đến khi anh mút tạo đủ mọi dấu vết trên người Lục Lăng Tây, hai người phóng ra trong tay nhau, anh mới thấy mỹ mãn buông Lục Lăng Tây ra. Tuy Nhan Việt vẫn không nghĩ ra được lời nói lúc say của thiếu niên là gì, nhưng thiếu niên nằm trong lòng anh, ngây ngô lại sống khỏe mạnh, là bảo bối anh nâng niu trong tay, như vậy đã đủ rồi.
Sau khi xong việc Nhan Việt đã ôm Lục Lăng Tây tắm lại lần nữa, rồi về phòng ngủ. Lục Lăng Tây qua chuyện lúc nãy thì hơi mệt mỏi, cuốn chăn ngủ say. Nhan Việt ngồi bên giường lẳng lặng nhìn khuôn mặt lúc ngủ của cậu, khẽ bước ra khỏi phòng, gọi điện cho Diệp Khang.
Lúc di động vang lên thì Diệp Khang đang chuẩn bị đi ngủ. Nhìn thấy tên Nhan Việt, anh hơi bất ngờ, vừa mở lên nghe đã trêu chọc, "Muộn như vậy sao không ở cùng Tiểu Tây nhà cậu, nghĩ gì mà gọi cho tôi thế?".
Nhan Việt cười cười, đổi giọng nói, "Tôi có việc cần cậu giúp".
"Chuyện gì?". Diệp Khang nghiêm túc lại, cảm thấy Nhan Việt gọi cho anh lúc muộn thế này chắc chắn là có chuyện nghiêm túc. Ai ngờ Nhan Việt tạm dừng mấy giây, do dự nói: "A Khang, nếu có người nói mình chết đi sống lại, còn nói thực ra mình là một người khác, cậu nghĩ người đó có chuyện gì?".
Diệp Khang đợi một hồi lâu lại đợi được một câu như vậy, sửng sốt một lúc rồi hỏi ngược lại: "Nhân cách phân liệt?". Anh nghĩ rồi hỏi: "Người này bình thường có gì khác lạ không?".
"Không có". Nhan Việt rất chắc chắn.
"Vậy người đó nói những lời này lúc nào?". Diệp Khang truy hỏi.
"Lúc say rượu".
"Lúc say rượu?". Diệp Khang phỏng đoán, "Có phải bình thường người này chịu áp lực quá lớn nên mới có suy nghĩ này không? Người mà cậu nói là ai vậy, nếu cậu lo thì dẫn người đó đến gặp tôi, tôi kiểm tra xem sao".
Nhan Việt cũng không nói là ai, chỉ nói: "Nếu cần thì tôi sẽ nói người đó liên lạc với cậu".
"Được".
Cúp điện thoại, Diệp Khang hơi nghi người Nhan Việt nói chính là Lục Lăng Tây, nhưng Nhan Việt không muốn nói rõ thì anh cũng không gặng hỏi nữa. Lại nói anh đã gặp qua Lục Lăng Tây, thiếu niên tính tình đơn thuần, không giống như sẽ có áp lực gì, lại càng đừng nói đến nhân cách phân liệt. Rốt cuộc là có chuyện gì?
Diệp Khang vì một cuộc điện thoại của Nhan Việt mà lòng đầy băn khoăn, Nhan Việt trở lại phòng ngủ cũng không thể ngủ được. Nhân cách phân liệt mà Diệp Khang nói anh cũng không tin, còn về áp lực lớn thì càng không thể nào. Lúc trước Nhan Việt đã thấy qua một câu nói, một chuyện mà các giả thiết khác đều bị loại bỏ, thì giả thiết còn lại dù nhìn không thể nào xảy ra được thế nào, chắc chắn đó là sự thật. Anh im lặng lặp đi lặp lại bốn chữ chết đi sống lại, cố kìm xuống suy đoán vớ vẩn kia của mình.
Vì chuyện này mà cả đêm Nhan Việt không ngủ ngon được. Sáng sớm, Lục Lăng Tây mở mắt liền thấy Nhan Việt đứng trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài không biết đang nghĩ gì.
"Nhan đại ca, anh nhìn gì vậy? Có phải tuyết rơi không?". Lục Lăng Tây trùm chăn ngồi dậy.
Nhan Việt xoay người đi đến bên cạnh Lục Lăng Tây, ánh mắt nhìn cậu rất ấm áp, cúi đầu hôn lên trán cậu, dịu dàng nói: "Sao hôm nay lại dậy sớm vậy?".
Lục Lăng Tây ngửa đầu xấu hổ nói, "Hôm qua ngủ nhiều".
Nhan Việt nghe vậy liền cười, tính từ chiều hôm qua đến giờ Lục Lăng Tây cũng ngủ khoảng 17, 18 tiếng rồi, đúng là ngủ nhiều thật. Anh vươn tay ôm Lục Lăng Tây vào lòng, vuốt nhẹ cổ cậu, buồn cười nói: "Sau này còn uống rượu nữa không? Mới uống một chút mà đã say như vậy".
"Không uống nữa". Lục Lăng Tây ngoan ngoãn nói.
Trong lòng Nhan Việt hơi động, tùy ý nói: "Không uống là tốt nhất. Tiểu Tây chỉ cần uống say là nói lảm nhảm, cứ kéo anh nói là muốn nói cho anh biết một bí mật". Anh nói như không để ý lắm, nhưng tầm mắt vẫn dừng trên mặt Lục Lăng Tây. Chỉ thấy sắc mặt Lục Lăng Tây khẽ biến, căng thẳng nhìn anh, "Bí mật gì?".
Trong lòng Nhan Việt mềm nhũn, tuy thiếu niên cố gắng điềm tĩnh, nhưng ánh mắt lại rất lo lắng. Anh đau lòng, khẽ cười nói: "Anh còn muốn hỏi Tiểu Tây là bí mật gì đấy. Nào có ai như em chứ, nói được nửa câu đã ngủ rồi".
Lục Lăng Tây thở phào nhẹ nhõm, chôn đầu trong lòng Nhan Việt, khẽ nói: "Em quên rồi".
Nhan Việt ừ một tiếng, "Quên rồi thì thôi, nhưng nhớ là sau này không được uống rượu đấy".
Lục Lăng Tây gật đầu. Tuy cậu nói là quên, nhưng bí mật mà cậu giấu ngoại trừ chuyện tấm bảng thì cũng chỉ còn chuyện sống lại. Cậu không rõ chuyện tấm bảng hay chuyện sống lại chuyện nào khác thường hơn, nhưng cậu nguyện ý nói rõ với Nhan Việt sự tồn tại của tấm bảng, nhưng không biết nên mở miệng nói chuyện sống lại thế nào. Cậu chiếm lấy thân thể của người khác, chiếm lấy người nhà và bạn bè của người khác. Cậu thích cuộc sống như bây giờ, ích kỷ không muốn có quan hệ gì với cuộc sống trước đây nữa. Những lời này cậu không thể nào bình thản nói với Nhan Việt được, cậu sợ Nhan Việt thấy cậu ích kỷ, càng sợ Vương Thục Tú biết sẽ đau khổ.
Nhan Việt không nói gì nữa, chỉ trấn an vỗ nhẹ Lục Lăng Tây. Bây giờ anh đã gần như chắc chắn chuyện thiếu niên nói ngày hôm qua là sự thực. Thiếu niên không hiểu chuyện đời, cũng tên là Lục Lăng Tây, còn có tiếng anh trai loáng thoáng kia nữa, thân phận của thiếu niên... Nhan Việt rũ mắt xuống, trong lòng đã đoán được.
Hai người cọ cọ xát xát trên giường một lúc lâu, đợi đến khi Lục Lăng Tây sửa soạn xong thì đã là nửa tiếng sau. Cậu ngửa cổ nhìn dấu răng còn chưa biến mất trong gương, khó xử không biết lát nữa đi sang phòng bên ăn sáng thế nào. Chỗ bị Nhan Việt cắn quần áo không che được hết, bị Vương Thục Tú nhìn thấy thì có chuyện mất.
"Lấy băng cá nhân che lại đi". Nhan Việt đề nghị.
Lục Lăng Tây do dự nói: "Nếu mẹ hỏi thì nói sao đây? Bây giờ không còn muỗi nữa".
Trong mắt Nhan Việt lóe lên ý cười, không chút do dự túm lấy Tiểu Hắc từ trong túi ra lắc lắc, "Vậy nói Tiểu Hắc cắn".
Lục Lăng Tây: "..."
Tiểu Hắc nghe rõ lời Nhan Việt nói, tủi thân đi lên vai Lục Lăng Tây, cọ cọ mặt cậu, nó mới mọc hai cái răng nho nhỏ, sao cắn ra dấu răng lớn như vậy được? Đáng tiếc Lục Lăng Tây không hiểu nó nói, về phần Nhan Việt, người xấu!
Quả nhiên, Vương Thục Tú liếc mắt là thấy băng cá nhân trên cổ Lục Lăng Tây, sau khi nghe nói là Tiểu Hắc cắn, Vương Thục Tú liền lo lắng. "Có độc hay không, cắn có mạnh không? Tiểu vương bát đản sao con nuôi một con rắn làm gì chứ, nếu như..." Cô nói được một nửa liền lập tức phi phi, nói với xung quanh: "Nói hươu nói vượn không tính".
Tiêu Phong cười, ánh mắt sâu xa nhìn Nhan Việt, nói với Vương Thục Tú: "Yên tâm, Tiểu Hắc không có độc, nó mới mấy tuổi chứ, ngay cả răng cũng mới mọc ra, không sao đâu".
Lục Lăng Tây ngoan ngoãn gật đầu, hùa theo: "Tiểu Hắc không cố ý, chỉ xước chút da thôi, chỉ là Nhan đại ca lo bị nhiễm trùng nên mới bảo con dán băng cá nhân lên".
Cậu và Tiêu Phong đều nói vậy, Vương Thục Tú cũng yên tâm. Chỉ đáng thương cho Tiểu Hắc vì "cắn" Lục Lăng Tây mà bị Vương Thục Tú phạt không được ăn sáng, chỉ có thể cắn đuôi chảy nước miếng với đĩa sữa đặt trên đất.
Trưa hôm nay, Phương Lỗi lại đến Vi Viên Nghệ. Nhưng trước khi vào Vi Viên Nghệ thì anh đi dạo trong cửa hàng thú cưng ở đối diện một lúc. Một lát sau, Phương Lỗi liền dắt cô chó mới đi chăm sóc sắc đẹp đến, vội vã đi về phía Đại Hắc.
Lục Lăng Tây đã chết lặng với cái cảnh này rồi, cậu cứ tưởng sau nhiều lần thất bại thì Phương Lỗi sẽ buông tha, ai ngờ người nọ càng ngăn càng mạnh. Cậu hết cách nhìn Đại Hắc, không biết lần này Phương Lỗi sẽ đổi từ nào để mối cho Đại Hắc.
Một người một chó ngồi xổm đối diện nhau, Lục Lăng Tây mặc kệ làm chuyện của mình đã. Cậu đang định tưới nước cho cây vị kim đất ẩm ở cửa, bỗng di động vang lên, là Lý đại gia gọi đến. Buổi sáng Tiểu Thạch Đầu đã mất tích, Vu Tiểu Quyên lo đến sắp điên lên rồi. Lý đại gia đã báo cảnh sát, muốn nhờ Đại Hắc đi xem có thể giúp gì được hay không. Lục Lăng Tây lập tức đồng ý. Cúp điện thoại, Lục Lăng Tây cũng không giấu Phương Lỗi chuyện này, cậu muốn dẫn Đại Hắc đến thôn Linh Thủy tìm Tiểu Thạch Đầu.
Phương Lỗi nghe xong liền nói, "Tôi đi với cậu".
Hôm nay Nhan Việt không đến Vi Viên Nghệ mà đến chỗ An Kiệt. Lục Lăng Tây muốn bắt xe cũng không tiện, hầu hết xe taxi đều không muốn chở thú cưng đi cùng, có Phương Lỗi thì cậu sẽ đi đến đó nhanh hơn. Vội gọi cho Nhan Việt báo tin, Lục Lăng Tây đóng cửa ngồi lên xe Phương Lỗi.
Một tiếng sau, hai người đến thôn Linh Thủy. Cả thôn Linh Thủy đều bỏ hết việc trong tay xuống giúp đi tìm Tiểu Thạch Đầu. Nghe nói có người thấy Tiểu Thạch Đầu bị một người đàn ông xa lạ mang đi, đã có người trong thôn đuổi theo.
Lục Lăng Tây tìm được Lý đại gia liền vội hỏi: "Có thấy A Hoàng đâu không ạ?". Chỉ cần Tiểu Thạch Đầu ở trong thôn thì đều như hình với bóng với A Hoàng. Lục Lăng Tây không biết ai có thể mang Tiểu Thạch Đầu từ chỗ A Hoàng đi được, trừ khi A Hoàng bị thương không thể ngăn lại, nhưng nếu vậy thì chắc chắn A Hoàng sẽ đến vườn hoa báo động.
Đây đúng là chỗ mà Lý đại gia thấy khó hiểu, ông lắc đầu nói, "Vẫn không thấy A Hoàng đâu, từ lúc không tìm được Tiểu Thạch Đầu thì chưa gặp A Hoàng lần nào cả".
"Liệu có phải A Hoàng đi theo không?". Lục Lăng Tây đoán, nhưng không ngoại trừ khả năng A Hoàng đã gặp chuyện. Lúc này Lục Lăng Tây đã không thèm quan tâm có cần giấu hay không nữa, cậu sờ đầu Đại Hắc, bảo Đại Hắc mau tìm được A Hoàng.
Đại Hắc liếm ngón tay Lục Lăng Tây, chạy ra ngoài thôn. Một lát sau, ngoài thôn vang lên tiếng "Auuuuuu", chó trong thôn lại sục sôi lần nữa, chó to chó nhỏ chạy từ trong sân ra, giống như bị cái gì gọi về vậy, chạy thẳng ra ngoài thôn.
"Có chuyện gì vậy? Vua chó lại đến nữa sao?". Có thôn dân kinh ngạc hỏi.
"Mọi người có nhớ con chó vàng bên cạnh Tiểu Thạch Đầu không, liệu có phải chó vàng phát hiện Tiểu Thạch Đầu mất tích nên đi tìm vua chó nhờ giúp đỡ?".
Người trong thôn trí tưởng tượng phong phú, nhao nhao an ủi Vu Tiểu Quyên là có vua chó mang đàn chó theo thì chắc chắn sẽ tìm được Tiểu Thạch Đầu về. Lúc nãy Đại Hắc chạy ra bên ngoài thấy không có ai mới gọi đàn chó về, nên người trong thôn không biết vua chó trong lời của bọn họ chính là Đại Hắc.
Phương Lỗi sau khi đến đây liền tìm người trong thôn hỏi cụ thể tình hình, đồng thời cũng gọi cho cục cảnh sát gần đây hỏi thăm. Hai bên đều nói không khác nhau lắm, hiện giờ người của cục cảnh sát cũng đang ở bên ngoài tìm Tiểu Thạch Đầu. Anh vừa cúp điện thoại liền thấy chó trong thôn con sau nối tiếp con trước chạy ra ngoài, ngay cả đóa hoa đội cảnh sát mà anh mang đến cũng chạy theo. Phương Lỗi sửng sốt, lập tức nghĩ đến tiếng "sói tru" lúc nãy nghe được.
"Vua chó?". Phương Lỗi tò mò hỏi.
Lục Lăng Tây gật nhẹ đầu.
Ở đầu khác trong thôn, ông Từ mở lồng chim trên cây, nói với con sáo đen bên trong: "Đi đi, mày bay cao nhìn xa, giúp tìm đứa bé Tiểu Thạch Đầu này đi?".
Con sáo nghe hiểu lời ông Từ nói, vỗ cánh kêu "Tìm người, tìm người", bay vút lên trời cao.
Ông Từ yên tâm, nó có thể giúp được hay không thì nói sau, ít ra ông cũng đã dốc hết sức mình rồi. Ai, thôi thôi. Ai lại ngờ một ông già sắp xuống mồ như ông lại có ngày nói chuyện được với một con chim cơ chứ? Ông nghĩ đến những lời Tiểu Thạch Đầu nói ồn ào lúc trước, cũng không biết Tiểu Thạch Đầu có nói đùa hay không nhỉ? Nếu là thật thì ông và Tiểu Thạch Đầu xem như có chung đề tài. Mong là đứa bé kia không gặp chuyện gì, mau tìm về được.
* Vị kim đất ẩm (Tên khoa học: Caltha palustris) Đây là loài bản địa các đầm lầy, mương và rừng ẩm ở các vùng ôn đới Bắc bán cầu. Ở Vương quốc Anh, nó có lẽ là một trong những loài thực vật bản địa cổ xưa nhất, sống sót khi bị đóng băng và mọc lại sau khi đợt băng cuối cùng rút lui. Hoa vị kim đất ẩm là hoa biểu tượng của quần đảo Faroe, tiếng Faroe là Sólja.
* Con sáo ở cuối truyện là loài sáo mỏ ngà (hay tên khác là sáo đen), tên khoa học là Acridotheres cristatellus, là một loài chim trong họ Sturnidae.
Tác giả :
Lý Tùng Nho