Diễn Viên Đa Năng
Chương 10: Một ngày sống khác
Sáng ngày chủ nhật, tôi dậy muộn hơn mọi khi. Anh hai không có nhà, ôi đoán chắc anh ấy lại hì hụch chạy bộ buổi sáng rồi. Mọi chuyện chẳng có gì bất thường cho đến khi tôi ăn sáng xong và leo lên sân thượng tưới cây. Vô cùng ngạc nhiên tôi phát hiện ra cả khu thị trấn nhà nhà đều treo cờ, cờ của Trường Thịnh Thiên Quốc và cả một lá cờ chữ nhật trắng toát cạnh bên. Hôm nay là ngày lễ gì thế nhỉ? Lễ gì mà có cả cờ trắng lạ lùng thế nhỉ? Tôi chòm người qua ban công ngó những nóc nhà xa thật xa phía mặt trời mọc. Ở đó cũng treo cờ. Cả một vùng rộng lớn dường như vắng ngắt… không có một bóng xe, bóng người… Thứ duy nhất chuyển động trên đường là chiếc ôtô xanh dương của anh hai. Anh đang lái xe về nhà, chiếc xe lao vun vút xé gió trên con lộ thị trấn vắng vẻ. Anh hai đi đâu lúc sáng sớm thế này?
Tôi vội vã chạy xuống phòng khách. Ngạn Luật tháo giày và đi vào nhà. Anh mặt bộ đồ đen từ trên xuống dưới, bộ đồ giống như anh đã mặc ngày tang của mẹ chúng tôi. Anh hai ngồi xuống ghế rót nước vào tách và uống một hơi. Tôi chưa bao giờ thấy anh căng thẳng như vậy.
-Anh… chuyện gì mà…?
Giọng nói của tôi dù nhỏ nhẹ nhưng đã làm anh giật mình.
-Em dậy rồi à?
Tôi ngồi xuống bên cạnh nhìn anh lo lắng
-Anh vừa đi đâu về thế?
Ngạn Luật nhìn đâu đó ra ngoài cửa đáp nhanh
-Có tí việc thôi…
-Sao anh ăn mặc thế này?
Tôi vừa nói vừa vút cánh tay áo vét đã ủi phẳng phiu của anh. Để trả lời tôi anh bảo
-Em bật ti vi đi!
Tôi ngơ ngác làm theo
-Bật kênh tin tức ấy!
Phải! Tôi nhận được câu trả lời vô cùng xác đáng cho những gì đang diễn ra. Quang Minh điện xuất hiện trên TV. Tòa lâu đài cao lớn nguy nga bị phủ lên một màu trắng toát tang thương. Những đoàn người từ khắp nơi mặc đồ đen đeo hoa hồng trắng lũ lượt kéo nhau quỳ trước cổng vàng của Hoàng Cung. Thế là Hoàng Đế đã băng hà. Người chết rồi ư? Tôi từng nghĩ đến nhưng vẫn bị bất ngờ vì sự ra đi đột ngột này…
-Đức vua mất lúc 0 giờ 43 phút đêm qua…
Ngạn Luật bổ sung thêm. Anh nới lỏng cái và vạt trên cổ ra và ngửa đầu vào ghế. Đôi mắt anh tràn đầy nổi tuyệt vọng như thể bầu trời sắp sụp xuống…
-Ôi… anh hai à! Làm ơn đi! Anh làm sao vậy? Hoàng Đế mất, vâng, chuyện động trời… liên quan đến cả dân tộc, cả quốc gia… nhưng… em vẫn không tài nào hiểu nổi tại sao…tại sao…
Tôi bấu chặc vào cánh tay anh
-…Tại sao nó lại quá ảnh hưởng tới anh như thế chứ??? Bộ người ta đổ tội cho anh em mình mưu sát ông ấy hay sao mà anh phải lo lắng thái hóa như vậy hả???
Đã nhiều lần tôi nhận ra thái độ kì lạ của anh trai mình về những vấn đề liên quan đến Hoàng Gia nhưng chưa lần nào tôi thấy bực mình kinh khủng như bây giờ.
Tôi giật phắt cái bông tang u ám trên áo anh ra
-Nhà mình có ai chết đâu mà anh phải ăn mặc thế hả? Cung Điện cách đây xa vời vợi anh cũng đâu thể tới đó quỳ như họ được… Nói tóm lại là anh em mình chẳng dính líu gì tới vụ này… Cứ sống bình thường như mọi người thôi! Không nói với anh nữa, em đi tắm chuẩn bị tới trường đây… Anh cũng mau mau thay đồ đi!
Tôi đứng dậy bỏ vào nhà tắm nhưng Ngạn Luật đột ngột nắm tay tôi lại. Anh cười cười và vui vẻ nói:
-Quốc tang 3 ngày! Trường học không mở cửa đâu. Chúng ta sẽ có 3 ngày nghỉ thoải mái!
Tôi trồ mắt ngó anh hai. Đâu là lần thứ 2 anh ấy thay đổi thái độ ngột ngột như thế. Vừa mới nãy trông sầu thảm, đau khổ vậy mà giờ lại thích thú, hớn hở. Anh đứng lên và vòng tay qua vai tôi, vuốt tóc tôi một cách tinh nghịch
-…Dù vậy nhưng em vẫn cứ đi tắm đi, mặc bộ đồ thật xinh vào nhé! Chúng ta đi picnic!
Tôi há mòm như con ngáo ộp rồi cẩn thận sờ vào trán anh hai
-Má ơi… gần trăm độ rồi này. Mau buông em ra, không thì em bị phỏng mất!
Tôi vờ hoàng hốt đẩy anh hai sang một bên. Ngạn Luật chớp chớp mắt một lúc rồi cũng tự động sờ lên trán.
-À há! Có hơi nóng như… không sao! Thân nhiệt bình thường của anh vốn khác người mà.
Anh ngáy mắt hài hước rồi đủng đỉnh đi lên lầu
-Em làm mau lên nhe. Anh đi tìm tấm cao su rồi sẽ bỏ bánh, trái cây, nước ngọt vào giỏ… à mà anh cũng nên sức kem chống nắng kẻo làn da trắng trẻo của anh bị cháy đen mất!
Anh vừa nói vừa điệu đà vút lấy hai gò má lo lắng. Tôi chưa từng thấy anh mình “yểu điệu thục nữ" kiểu như thế. Dạo gần đây càng lúc Ngạn Luật càng bất thường…
Xe của chúng tôi chạy bon bon trên con đường vắng. Mặt trời đã lên cao và đúng như anh hai nói, hôm nay nắng gắt hơn bình thường. Tôi đã ngồi xe hơn 30 phút rồi. Chúng tôi ra khỏi thị trấn nhỏ thân thuộc và đi về hướng Đông. Cảnh vật trở nên lạ lẫm… trước giờ tôi chưa hề đến chỗ này…
-Sao Ly! Em im lặng quá vậy?
-Dạ?
-Nói gì đi chứ?
-Uhm…
Tôi bậm môi nhướng cao đôi chân mày
-Chúng ta đi đâu hả anh?
Ngạn Luật cười tươi và búng ngón tay
-Rất đúng chủ đề. Chúng ta đi picnic em gái tôi ạ!
-Picnic? Ở đâu mới được?
Ngạn Luật xoay mạnh vôlăng sang bên trái. Chiếc xe rẽ sang một con đường khác
-Ở đâu hả? Đó là một nơi đẹp như tiên cảnh… cây cối… hoa lá… mây và gió. Lãng mạn lắm công chúa à…
Anh huýt sáo thật to một điệu nhạc khá quen nhưng tôi nhớ mãi không ra nó xuất phát từ bài hát nào. Tôi ngồi ngẩn ra trong 2 phút để nhìn anh. Chỉ dám nuốt nước bọt câm lặng. Tốt nhất là không hỏi anh ấy thêm điều gì nữa. Anh trai tôi điên rồi!
-À đây nè! Chỗ anh nói đây nè…
Ngạn Luật cho xe chạy trệch khỏi con đường trãi nhựa để leo lên phần đất cao bên cạnh-nơi rõ ràng không phải dành cho ôtô. Chiếc xe lắc lư và giật mạnh vì mặt đất gồ ghề, nó chui vào trong những rặng cây um tùm… sau đó thì trồi lên hụp xuống do những ổ gà ổ voi phía dưới
-Áaaaa… anh đi đâu vậy? Coi chừng!
Ngạn Luật ngoặc mạnh tay lái để tránh cái gốc cây. Tầm nhìn bốn phái đều bị chặn hết bởi cây cối.
-Trời ơi!!! Sao anh lái xe vô trong rừng trong rú vậy nè??? Chết mất, chết mất…
Tôi bấu lấy cái ghế và hét lên ỏm tỏi trong khi anh hai cười hì hì đáp tỉnh bơ
-Không sao…không sao… không ai chết đâu em đừng lo. Anh chỉ mong lốp xe đừng bị hỏng đề còn trở về…
Lại gặp một cái hố nữa, lần này hố khá sau và tôi bị chúi đầu về phía trước nếu không có dây đai an toàn chắc tôi bị đập đầu rồi!
-Nếu sợ quá thì nhắm mắt lại đi em!
Không phải chờ anh nhắc mắt tôi đã nhắm từ lâu rồi. Chiếc ôtô vẫn chạy trong tình trạng như thế một lúc nữa sau đó thì có vẻ đỡ ghồ ghề hơn
-Sao Ly! Sao Ly… em nhìn nè!
Tôi hé một con mắt lên và bất ngờ mở to hai mắt. Trước mặt tôi là một khung cảnh vô cùng đẹp. Một vùng đất rộng trãi đầy hoa lá. Những bông hoa rừng sặc sỡ gam màu tím, đỏ, vàng… Vài ba con hưu co giò chạy khi xe đi qua. Tôi đã từng thấy hưu trong sở thú rồi nhưng bây giờ vẫn thấy chúng lạ lùng làm sao khi sống trong hoang dã
-Hưu! Hưu kìa anh!
Tôi cuống quít reo lên làm anh hai bật cười
-Lạ lắm sao công chúa?
Xe bơi qua con suối nhỏ nước róc rách chảy nhanh nhưng hiền hòa. Nước bắn lên cửa kính và anh tôi phải nhấn nút bật cần gạt nước chỉ dùng khi trời mưa.
-Waoo… anh ơi… vòng lại chạy qua nó lần nữa đi!
Tôi khoái làm sao cái cảm giác vượt suối lúc nãy.
-Em thích đến thế à? Đừng lo, chúng ta sẽ gặp lại nó khi quay về mà!
Xe lại chạy vào rừng cây thêm một lúc nữa cho đến khi nó bị một khúc cây to chặn lại.
-Ôi chết tiệt! Làm sao qua đây?
Anh chạy ra ngoài để xem xét khúc gỗ. Tôi cũng hấp tấp đi theo
-Cái này là cây bị đỗ hả anh?
-Ừ! Chắc tại cơn bão tháng rồi… sao bây giờ? Hay… anh em mình cuốc bộ nhé!
-Đồng ý hai tay!
Tôi nhìn anh cười hớn hở. Không thể nào từ chối một cuộc du ngoạn tuyệt vời thế này. Chúng tôi chia nhau mỗi người xách một ít đồ đạc để tiếp tục lên đường. Nói là “chia" chứ thật ra không công bằng tí nào. Anh hai giành hết những thứ nặng và cồng kềnh. Tôi chỉ phải ôm cái giỏ thức ăn và hai chai nước thôi! Ngạn Luật khéo léo quải cái lều di động trên vai, hai tay là hai cái túi to không biết đựng gì trong đó nữa…
-Ái chà… có lẽ anh sẽ quay lại thêm chuyến nữa mới đem hết đồ theo được!
-Ơ…Cái gì mà nhiều dữ vậy anh?
-Mền gối thôi!
-Hả? Mình đem mền gối theo làm gì? Bộ anh định…
Ngạn Luật cười bí hiểm và gật đầu
-Phải, anh định như thế đó…
Anh nhanh nhẹn nhảy lên khúc cây và leo sang bên kia. Tôi hớt hãi chạy theo
-Nắm tay anh này!
Ngạn Luật giúp tôi vuợt qua khúc gỗ bướng bỉnh đang cản đường và tiếp tục cuộc hành trình. Nơi dừng chân của chúng tôi là bãi đá ngay cạnh bên một cái hồ rộng.
-Em thấy sao? Anh đã định dừng lại chỗ con suối, ở đó đẹp quá đúng không? Nhưng rồi anh đổi ý vì nghĩ em sẽ thích cái này hơn!
Tôi không nói được gì cả vì đã bị mê hoặc bởi vẻ đẹp ở đây. Cái hồ có hình bầu dục không đều và nước thì trong phải biết! Vài ba con thỏ đi theo bầy đang thoăn thoắt chạy ngay qua. Hoa ở đây không rực rỡ màu mè như chỗ con suối mà chỉ độc một màu trắng tinh tế. Chúng nở thành từng cụm nằm rãi rác quanh bờ hồ, trên bãi đá và lấp ló sau những hàng cây vây quanh. Bướm ở đây nhỏ xíu và cũng màu trắng, chúng bay cùng nhau tạo thành đám bụi trắng lung linh chờn vờn hết đóa hoa này đến đáo hoa khác. Tất cả đều tồn tại quấn quít bên nhau. Hoa nở thành luống, bướm bay theo đàn, thỏ sống thành nhóm, chim cũng có đôi và cá dưới hồ quay quần bơi theo từng đám một.
-Em chờ đây nhé. Anh sẽ quay lại ngay!
Giọng anh hai hạ xuống ở cung bậc thấp nhất, gần như là thì thầm. Có lẽ anh ấy không muốn phá hỏng giây phút hạnh phúc mơ màng này của tôi… Tôi khẽ gật đầu và một mình tự đi thơ thẩn nhìn quanh, tôi ngó mấy bông hoa và ngưởi thử. Mùi rất nhẹ và ngọt theo cách riêng của nó. Tôi đến bên cái hồ và thò tay xuống nước. Nước âm ấm và dễ chịu lạ. Thích quá, tôi cởi giày và nhúng cả hai chân xuống. Tôi nhặt nhạnh mấy hòn sỏi trắng tròn trịa để ném xuống hồ. “Tủm" Đá chạm vào nước tạo một âm thanh vui tai rồi từ từ chìm sâu xuống để lại những vòng tròn sóng li ti lan ra xa, to dần rồi biến mất trả lại vẻ phẳng lặng cho mặt hồ. Tôi mải mê ngắm nhìn cảnh vật mà quên mất cả anh hai. Chỉ khi ngửi thấy mùi thịt nướng ngon lành tôi mới sực giật mình quay lại tìm kiếm. Ra là Ngạn Luật đã dựng xong cái lều, sắp xếp đồ đạc gọn gàng và đang ung dung nhóm lửa nướng thịt. Tôi vội vã xách giày chạy tới
-Ôi… sao anh không gọi em?
Anh trai tôi cười giòn
-Em đang thả hồn ở đâu đâu, anh không kêu vì sợ em vỡ mộng!
Tôi ngồi xuống bên cạnh và cầm một xâu thịt lên hơ vào lửa
-Ở đây đẹp kinh khủng anh hai ơi… Sao anh biết chỗ này vậy?
Ngạn Luật cười và nhún vai.
-Tình cờ thôi… em thấy sao nếu so với chỗ con suối?
-Uhm… để xem… ở đó cũng đẹp nhưng ở đây tuyệt hơn!
Anh gật đầu
-Vậy là anh đoán trúng phóc! Ngoài đó đẹp rực rỡ và nhộn nhịp… còn ở đây thì mặt hồ khá là ê đềm, đẹp nhẹ nhàng và hiền hào hơn… Em thích vẻ đẹp như thế phải không nào?
Tôi khẽ cười
-Uhm… có lẽ anh đúng… Nhưng… anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em: “ Làm sao anh biết chỗ này?"
Ngạn Luật tỏ ra bối rối. Anh gãi gãi đầu và bắt đầu câu giờ
-À…ừ thì… như anh đã nói… một sự tình cờ…
Tôi nhìn anh không rời giây nào và điều này làm anh không thể đánh trống lãng được nữa mà phải thú nhận
-Thật ra… anh được dẫn tới chỗ con suối thôi… nhưng do tò mò anh đã tự mình khám phá thêm… anh đi sâu hơn và tìm ra chỗ này!
-Ai dẫn anh tới con suối?
-Uhm… là… San!
Tôi cảm thấy hơi bất ngờ nhưng không biểu lộ ra, cứ nhìn anh và gật gù
-Ra là cô ấy…
-Ừ, San thích cảnh đẹp ở con suối lắm… Cô ấy bảo ở đây cũng đẹp mà nhìn buồn. Anh thì nghĩ rằng chỗ này hợp với em!
Tôi quay đầu nhìn lại mặt hồ. Gío vừa thổi qua làm vài cái lá bay là là rồi rơi xuống nước.
-Vậy mình ở đây đến khi nào hả anh?
Ngạn Luật đặt xâu thịt đã nhín vào đĩa và lấy một xâu thịt khác tiếp tục nướng
-Nếu em thích thì anh em mình sẽ ngủ đâu tới mai luôn!
Tôi hớn hở gật đầu
-Ồ em muốn chứ, em muốn ở luôn ngoài này nữa kìa!
Anh hai ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tự nhiên anh trở nên im lặng trong chốc lát sau đó thì cúi xuống nhìn đóm lửa nói rất khẽ
-Anh cũng vậy… Sẽ không ai tìm ra chúng ta ở đây… và như vậy tức là… không ai cướp mất em khỏi anh!
-HẢ? Ai “cướp" cơ?
Ngạn Luật bật cười rồi xua tay
-Anh đùa ấy mà! Em đói chưa? Ăn nhé?
Tôi chòm sang chỗ cái đĩa và chộp lấy hai xâu thịt ngon lành
-Cái đó anh khỏi nhắc. Em ăn liền đây… ai chậm tay thì đói ráng chịu nha!
Buổi dã ngoại của anh em tôi vui hơn bao giờ hết. Chúng tôi ăn liên tù tì, hết thịt nướng rồi tới hoa quả, trái cây, sau đó thì tới màn bánh ngọt, sôcôla. Không biết anh hai chuẩn bị tất cả như thế nào nhưng thứ gì cũng có. Hỏi tới thì anh lại đáp: “Một sự chuẩn bị tốt là một nửa của thành công!" Đã quá quen với kiểu ăn nói lạc đề này nên tôi cũng không thèm hỏi lại. Đến trưa lúc trời đang nắng gắt thì anh tôi lại nổi hứng “hành nghề". Anh bắt tôi đội nón cùng anh đi vào một cánh rừng. Với tư cách là một giáo viên, anh biến tôi thành học trò và giảng dạy về mấy loài cây rừng mà tôi chưa từng biết. Hóa ra anh tôi cũng có một lượng kiến thức tương đối uyên thâm về thực vật đấy chứ. Có đôi lần tôi bất ngờ hỏi tên vài cái cây tình cờ gặp phải anh hai nhìn ngơ ngác và trả lời đại loại như: “Anh không chắc lắm, có lẽ là…." Hay “Hình như anh đã gặp nó ở đâu rồi, chắc nó là…" có khi thì nói “Ồ! Một loại cây cùng họ với dương xỉ thôi!" Khi ấy tôi được một phen cười khoái chí.
-Không biết thì cứ nói là không biết đi!
Thế là tôi nhận một cái cốc đầu nhớ đời
-Lắm mòm, không được vô lễ với thầy rõ chưa? Làm sao mà biết hết mọi thứ được chứ! Điều quan trọng là biết tiếp thu hết sức có thể… Em không chịu lắng nghe tí nữa quay về lều anh hỏi lại không biết là chết nhé!
Lúc anh hâm dọa tôi, đôi mắt anh nham hiểm dễ sợ! Khi mặt trời bắt đầu chuyển sang ánh sáng màu cam thì anh em tôi đang trên đường quay về chỗ cái hồ. Hai chân tôi đã mỏi nhừ vì đi xa
-Em không đi nổi nữa đâu!
Anh hai quát
-Lười vừa thôi! Đi có một tí mà than van rồi. Không về lẹ trời tối đó!
Tôi ngồi bẹp xuống nền đất ẩm ướt thở hổn hển
-Không… không đi nổi thiệt mà! Anh cổng em về đi!!!
Ngạn Luật khoanh tay trước ngực vẻ nghiêm nghị
-Không có đâu công chúa làm biếng! Đứng lên mau, anh đi bỏ bây giờ!
Tôi chu mỏ nằm dạ không thèm đứng dậy để coi ai lì hơn ai. Anh hai tỏ ra lạnh lùng quay đầu đi tiếp. Tôi vẫn cứ điềm tỉnh ngồi đó kiên quyết không thèm đi theo nữa.Chừng một phút sau thì anh hai đã đi khuất bóng rồi. Tôi còn lại một mình giữa bốn bề lạnh ngắt toàn cây với cỏ nhưng tôi không sợ, tôi không tin là Ngạn Luật có thể cam tâm bỏ tôi ở lại như thế… Qủa không sai, chỉ một lát sau anh ấy đã quay lại. Tình nguyện cúi người xuống nói một cách cam chịu
-Được rồi được rồi… anh sẽ cổng, ai biểu em là Công Chúa kia chứ!?
Chẳng còn chờ đợi gì thêm tôi thích thú trèo lên lưng anh. Cảm giác này mới tuyệt làm sao!
-Nè nè! Em buông tha cho cái cổ anh được không? Anh sắp ngạt thở rồi!
-Ah… sorry!
Tôi nói lỏng tay và úp mặt xuống vai anh hai.
-Em nặng lắm không?
-Thua con heo một tí!
-Xí! Em vầy mà đi so với heo!
Ngạn Luật cười khanh khách. Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện, đoạn đường dường như ngắn hơn. Tối hôm đó trời trở lạnh. Tôi phải mặc thêm áo và cuộn mình trong chăn.
-Đáng ra anh phải đem thêm mền nhỉ? Em lạnh không?
Tôi trùm từ đầu đến chân vừa ngáp vừa nói
-Lạnh…
Thế là Ngạn Luật đưa cái mền của anh cho tôi
-ĐẮP THÊM ĐI!
-Không, anh cũng cần giữ ấm mà!
Anh hai treo ngọn đèn sạc lên nóc lều. Ánh sáng tỏa ra vàng nhạt trông ấm áp. Anh em tôi chia nhau mỗi người một góc lều và bắt đầu ngủ. Tôi nằm im nhắm mắt nhưng không sao ngủ được. Hình cảnh những con thỏ rừng, những đàn bướm, con suối và những bông hoa cứ chờn vờn trong đầu. Tôi tua đi tua lại cuộn băng những sự việc đã diễn ra trong ngày hôm nay. Mới hồi sáng anh em tôi còn ở nhà, anh hai còn rầu rĩ về việc Hoàng Đế băng hà vậy mà bây giờ mọi thứ đã khác. Tôi thấy mình tách biệt ra khỏi hiện tại, sống một cuộc sống tự do như ý muốn… Tôi trở mình nằm nghiêng sang bên trái và đụng mặt anh hai. Anh ấy cũng như tôi, hai mắt mở trao tráo và im lặng thư tờ. Tôi không biết anh ấy đã nhìn tôi như vậy từ khi nào
-Hú hồn! Anh bị làm sao vậy? Tưởng anh ngủ rồi… Tính nhát ma em hả?
Nụ cười của anh chỉ là một cái nhếch mép tẻ nhạt
-Anh thì nghĩ là em ngủ rồi…
Tôi nói dối tỉnh bơ
-Lạnh lắm, em đang cố ngủ!
Anh hai cắn môi vẻ suy nghĩ sau đó đưa tay ra
-Lăn qua đây không? Chúng ta sẽ chập 2 cái mền lại, nằm gần cũng ấm hơn mà!
Thế là tôi bỏ luôn cái gối ở đó lăn hai vòng sang cạnh bên Ngạn Luật. Đúng như anh nói, hai cái mền thì dày hơn 1 cái và dĩ nhiên là ấm áp hơn. Ngạn Luật thì càu nhàu:
-Kéo cái gối qua đi chứ…
Tôi lè lưỡi cãi bướng
-Không! Nằm tay anh êm hơn…hehehe…
Tuy không hề đồng tình nhưng anh hai vẫn để yên cánh tay dưới đầu tôi
Tôi nhìn bâng quơ ngọn đèn vàng bé như con đom đóm trên nóc lều
-Anh ơi… tự nhiên em nhớ hồi em học lớp 5 ấy! Lúc đó anh em mình cũng ngủ như vầy mà phải không?
Anh tôi đã nhắm mắt nhưng vẫn đáp
-Ờ… đó là vì em đang bị sốc nặng vì mẹ mất… Em hay nằm mơ bậy bạ và khóc ban đêm…
-Uhm… cũng lâu rồi ha! Em nhớ khi ấy nửa đêm giật mình em luôn nghĩ anh là mẹ đấy!
Ngạn Luật vẫn nhắm mắt và bật ra một tiếng cười nhẹ
-Anh biết! Em luôn miệng gọi anh là mẹ mà!
-Hihihi… thấy cũng mắc cười thiệt. Nè nhé, anh là mẹ của em, là anh trai, là thầy… anh đóng nhiều vai quá!
Ngạn Luật dường như sắp bị cơn buồn ngủ đánh gục rồi. Anh đáp cái giọng lè nhè
-Uhm… uhm… anh là một diễn viên giỏi đúng không?
Tôi quay lại nhìn vào mặt anh
-Một diễn viên đa năng…!
Lần này thì anh không trả lời nữa. Anh tôi ngủ. Nét mặt hiền ngoan như đứa trẻ. Tôi sờ ngón tay vào mũi anh. Ngạn Luật vẫn không động đậy… Cái mũi anh cao và thẳng, trông đẹp hoàn hảo! Tôi híp mắt và nhìn thật kĩ từng chi tiết: Lông mi anh dài nhưng hơi thưa, đôi môi khép hờ màu hồng nhạt khỏe mạnh, đôi chân mày đen sẫm sẵn sàng tỏ ra cáu giận nhưng bây giờ thì giãn ra hết cỡ, thanh thản và hiền lành… Tôi tìm mãi, tìm mãi cũng không tìm ra điểm giống nhau giữa anh và tôi hay giữa anh với mẹ. Khác quá!
Tôi nhớ lại những giây phút cuối cùng mẹ ở bên tôi. Mẹ đã gửi lại đứa con gái bé bỏng tội nghiệp cho anh hai và anh ấy đã làm đúng như những gì mẹ mong đợi. Ngạn Luật đã thay mẹ yêu thương và nuôi nấng tôi thành người. Ông anh này, đã bước sang tuổi 31 mà vẫn chưa có vợ, cam tâm tình nguyện sống với đứa em gái 17 còn tuổi ăn tuổi học… Ái chà chà, trên đời có ai như anh tôi không nhỉ?
Tôi rời mắt khỏi gương mặt anh và nhẹ nhàng rút đầu vào người anh. Hơi ấm của anh hai tỏa ra và quấn lấy tôi âu yếm. Tôi đã sống trong 6 năm ròng nhờ vào hơi ấm ấy. Nhận tình thương và sự bảo vệ của anh… như một điều đơn giản… tự nhiên… và không thể thiếu để tồn tại!
Tôi vội vã chạy xuống phòng khách. Ngạn Luật tháo giày và đi vào nhà. Anh mặt bộ đồ đen từ trên xuống dưới, bộ đồ giống như anh đã mặc ngày tang của mẹ chúng tôi. Anh hai ngồi xuống ghế rót nước vào tách và uống một hơi. Tôi chưa bao giờ thấy anh căng thẳng như vậy.
-Anh… chuyện gì mà…?
Giọng nói của tôi dù nhỏ nhẹ nhưng đã làm anh giật mình.
-Em dậy rồi à?
Tôi ngồi xuống bên cạnh nhìn anh lo lắng
-Anh vừa đi đâu về thế?
Ngạn Luật nhìn đâu đó ra ngoài cửa đáp nhanh
-Có tí việc thôi…
-Sao anh ăn mặc thế này?
Tôi vừa nói vừa vút cánh tay áo vét đã ủi phẳng phiu của anh. Để trả lời tôi anh bảo
-Em bật ti vi đi!
Tôi ngơ ngác làm theo
-Bật kênh tin tức ấy!
Phải! Tôi nhận được câu trả lời vô cùng xác đáng cho những gì đang diễn ra. Quang Minh điện xuất hiện trên TV. Tòa lâu đài cao lớn nguy nga bị phủ lên một màu trắng toát tang thương. Những đoàn người từ khắp nơi mặc đồ đen đeo hoa hồng trắng lũ lượt kéo nhau quỳ trước cổng vàng của Hoàng Cung. Thế là Hoàng Đế đã băng hà. Người chết rồi ư? Tôi từng nghĩ đến nhưng vẫn bị bất ngờ vì sự ra đi đột ngột này…
-Đức vua mất lúc 0 giờ 43 phút đêm qua…
Ngạn Luật bổ sung thêm. Anh nới lỏng cái và vạt trên cổ ra và ngửa đầu vào ghế. Đôi mắt anh tràn đầy nổi tuyệt vọng như thể bầu trời sắp sụp xuống…
-Ôi… anh hai à! Làm ơn đi! Anh làm sao vậy? Hoàng Đế mất, vâng, chuyện động trời… liên quan đến cả dân tộc, cả quốc gia… nhưng… em vẫn không tài nào hiểu nổi tại sao…tại sao…
Tôi bấu chặc vào cánh tay anh
-…Tại sao nó lại quá ảnh hưởng tới anh như thế chứ??? Bộ người ta đổ tội cho anh em mình mưu sát ông ấy hay sao mà anh phải lo lắng thái hóa như vậy hả???
Đã nhiều lần tôi nhận ra thái độ kì lạ của anh trai mình về những vấn đề liên quan đến Hoàng Gia nhưng chưa lần nào tôi thấy bực mình kinh khủng như bây giờ.
Tôi giật phắt cái bông tang u ám trên áo anh ra
-Nhà mình có ai chết đâu mà anh phải ăn mặc thế hả? Cung Điện cách đây xa vời vợi anh cũng đâu thể tới đó quỳ như họ được… Nói tóm lại là anh em mình chẳng dính líu gì tới vụ này… Cứ sống bình thường như mọi người thôi! Không nói với anh nữa, em đi tắm chuẩn bị tới trường đây… Anh cũng mau mau thay đồ đi!
Tôi đứng dậy bỏ vào nhà tắm nhưng Ngạn Luật đột ngột nắm tay tôi lại. Anh cười cười và vui vẻ nói:
-Quốc tang 3 ngày! Trường học không mở cửa đâu. Chúng ta sẽ có 3 ngày nghỉ thoải mái!
Tôi trồ mắt ngó anh hai. Đâu là lần thứ 2 anh ấy thay đổi thái độ ngột ngột như thế. Vừa mới nãy trông sầu thảm, đau khổ vậy mà giờ lại thích thú, hớn hở. Anh đứng lên và vòng tay qua vai tôi, vuốt tóc tôi một cách tinh nghịch
-…Dù vậy nhưng em vẫn cứ đi tắm đi, mặc bộ đồ thật xinh vào nhé! Chúng ta đi picnic!
Tôi há mòm như con ngáo ộp rồi cẩn thận sờ vào trán anh hai
-Má ơi… gần trăm độ rồi này. Mau buông em ra, không thì em bị phỏng mất!
Tôi vờ hoàng hốt đẩy anh hai sang một bên. Ngạn Luật chớp chớp mắt một lúc rồi cũng tự động sờ lên trán.
-À há! Có hơi nóng như… không sao! Thân nhiệt bình thường của anh vốn khác người mà.
Anh ngáy mắt hài hước rồi đủng đỉnh đi lên lầu
-Em làm mau lên nhe. Anh đi tìm tấm cao su rồi sẽ bỏ bánh, trái cây, nước ngọt vào giỏ… à mà anh cũng nên sức kem chống nắng kẻo làn da trắng trẻo của anh bị cháy đen mất!
Anh vừa nói vừa điệu đà vút lấy hai gò má lo lắng. Tôi chưa từng thấy anh mình “yểu điệu thục nữ" kiểu như thế. Dạo gần đây càng lúc Ngạn Luật càng bất thường…
Xe của chúng tôi chạy bon bon trên con đường vắng. Mặt trời đã lên cao và đúng như anh hai nói, hôm nay nắng gắt hơn bình thường. Tôi đã ngồi xe hơn 30 phút rồi. Chúng tôi ra khỏi thị trấn nhỏ thân thuộc và đi về hướng Đông. Cảnh vật trở nên lạ lẫm… trước giờ tôi chưa hề đến chỗ này…
-Sao Ly! Em im lặng quá vậy?
-Dạ?
-Nói gì đi chứ?
-Uhm…
Tôi bậm môi nhướng cao đôi chân mày
-Chúng ta đi đâu hả anh?
Ngạn Luật cười tươi và búng ngón tay
-Rất đúng chủ đề. Chúng ta đi picnic em gái tôi ạ!
-Picnic? Ở đâu mới được?
Ngạn Luật xoay mạnh vôlăng sang bên trái. Chiếc xe rẽ sang một con đường khác
-Ở đâu hả? Đó là một nơi đẹp như tiên cảnh… cây cối… hoa lá… mây và gió. Lãng mạn lắm công chúa à…
Anh huýt sáo thật to một điệu nhạc khá quen nhưng tôi nhớ mãi không ra nó xuất phát từ bài hát nào. Tôi ngồi ngẩn ra trong 2 phút để nhìn anh. Chỉ dám nuốt nước bọt câm lặng. Tốt nhất là không hỏi anh ấy thêm điều gì nữa. Anh trai tôi điên rồi!
-À đây nè! Chỗ anh nói đây nè…
Ngạn Luật cho xe chạy trệch khỏi con đường trãi nhựa để leo lên phần đất cao bên cạnh-nơi rõ ràng không phải dành cho ôtô. Chiếc xe lắc lư và giật mạnh vì mặt đất gồ ghề, nó chui vào trong những rặng cây um tùm… sau đó thì trồi lên hụp xuống do những ổ gà ổ voi phía dưới
-Áaaaa… anh đi đâu vậy? Coi chừng!
Ngạn Luật ngoặc mạnh tay lái để tránh cái gốc cây. Tầm nhìn bốn phái đều bị chặn hết bởi cây cối.
-Trời ơi!!! Sao anh lái xe vô trong rừng trong rú vậy nè??? Chết mất, chết mất…
Tôi bấu lấy cái ghế và hét lên ỏm tỏi trong khi anh hai cười hì hì đáp tỉnh bơ
-Không sao…không sao… không ai chết đâu em đừng lo. Anh chỉ mong lốp xe đừng bị hỏng đề còn trở về…
Lại gặp một cái hố nữa, lần này hố khá sau và tôi bị chúi đầu về phía trước nếu không có dây đai an toàn chắc tôi bị đập đầu rồi!
-Nếu sợ quá thì nhắm mắt lại đi em!
Không phải chờ anh nhắc mắt tôi đã nhắm từ lâu rồi. Chiếc ôtô vẫn chạy trong tình trạng như thế một lúc nữa sau đó thì có vẻ đỡ ghồ ghề hơn
-Sao Ly! Sao Ly… em nhìn nè!
Tôi hé một con mắt lên và bất ngờ mở to hai mắt. Trước mặt tôi là một khung cảnh vô cùng đẹp. Một vùng đất rộng trãi đầy hoa lá. Những bông hoa rừng sặc sỡ gam màu tím, đỏ, vàng… Vài ba con hưu co giò chạy khi xe đi qua. Tôi đã từng thấy hưu trong sở thú rồi nhưng bây giờ vẫn thấy chúng lạ lùng làm sao khi sống trong hoang dã
-Hưu! Hưu kìa anh!
Tôi cuống quít reo lên làm anh hai bật cười
-Lạ lắm sao công chúa?
Xe bơi qua con suối nhỏ nước róc rách chảy nhanh nhưng hiền hòa. Nước bắn lên cửa kính và anh tôi phải nhấn nút bật cần gạt nước chỉ dùng khi trời mưa.
-Waoo… anh ơi… vòng lại chạy qua nó lần nữa đi!
Tôi khoái làm sao cái cảm giác vượt suối lúc nãy.
-Em thích đến thế à? Đừng lo, chúng ta sẽ gặp lại nó khi quay về mà!
Xe lại chạy vào rừng cây thêm một lúc nữa cho đến khi nó bị một khúc cây to chặn lại.
-Ôi chết tiệt! Làm sao qua đây?
Anh chạy ra ngoài để xem xét khúc gỗ. Tôi cũng hấp tấp đi theo
-Cái này là cây bị đỗ hả anh?
-Ừ! Chắc tại cơn bão tháng rồi… sao bây giờ? Hay… anh em mình cuốc bộ nhé!
-Đồng ý hai tay!
Tôi nhìn anh cười hớn hở. Không thể nào từ chối một cuộc du ngoạn tuyệt vời thế này. Chúng tôi chia nhau mỗi người xách một ít đồ đạc để tiếp tục lên đường. Nói là “chia" chứ thật ra không công bằng tí nào. Anh hai giành hết những thứ nặng và cồng kềnh. Tôi chỉ phải ôm cái giỏ thức ăn và hai chai nước thôi! Ngạn Luật khéo léo quải cái lều di động trên vai, hai tay là hai cái túi to không biết đựng gì trong đó nữa…
-Ái chà… có lẽ anh sẽ quay lại thêm chuyến nữa mới đem hết đồ theo được!
-Ơ…Cái gì mà nhiều dữ vậy anh?
-Mền gối thôi!
-Hả? Mình đem mền gối theo làm gì? Bộ anh định…
Ngạn Luật cười bí hiểm và gật đầu
-Phải, anh định như thế đó…
Anh nhanh nhẹn nhảy lên khúc cây và leo sang bên kia. Tôi hớt hãi chạy theo
-Nắm tay anh này!
Ngạn Luật giúp tôi vuợt qua khúc gỗ bướng bỉnh đang cản đường và tiếp tục cuộc hành trình. Nơi dừng chân của chúng tôi là bãi đá ngay cạnh bên một cái hồ rộng.
-Em thấy sao? Anh đã định dừng lại chỗ con suối, ở đó đẹp quá đúng không? Nhưng rồi anh đổi ý vì nghĩ em sẽ thích cái này hơn!
Tôi không nói được gì cả vì đã bị mê hoặc bởi vẻ đẹp ở đây. Cái hồ có hình bầu dục không đều và nước thì trong phải biết! Vài ba con thỏ đi theo bầy đang thoăn thoắt chạy ngay qua. Hoa ở đây không rực rỡ màu mè như chỗ con suối mà chỉ độc một màu trắng tinh tế. Chúng nở thành từng cụm nằm rãi rác quanh bờ hồ, trên bãi đá và lấp ló sau những hàng cây vây quanh. Bướm ở đây nhỏ xíu và cũng màu trắng, chúng bay cùng nhau tạo thành đám bụi trắng lung linh chờn vờn hết đóa hoa này đến đáo hoa khác. Tất cả đều tồn tại quấn quít bên nhau. Hoa nở thành luống, bướm bay theo đàn, thỏ sống thành nhóm, chim cũng có đôi và cá dưới hồ quay quần bơi theo từng đám một.
-Em chờ đây nhé. Anh sẽ quay lại ngay!
Giọng anh hai hạ xuống ở cung bậc thấp nhất, gần như là thì thầm. Có lẽ anh ấy không muốn phá hỏng giây phút hạnh phúc mơ màng này của tôi… Tôi khẽ gật đầu và một mình tự đi thơ thẩn nhìn quanh, tôi ngó mấy bông hoa và ngưởi thử. Mùi rất nhẹ và ngọt theo cách riêng của nó. Tôi đến bên cái hồ và thò tay xuống nước. Nước âm ấm và dễ chịu lạ. Thích quá, tôi cởi giày và nhúng cả hai chân xuống. Tôi nhặt nhạnh mấy hòn sỏi trắng tròn trịa để ném xuống hồ. “Tủm" Đá chạm vào nước tạo một âm thanh vui tai rồi từ từ chìm sâu xuống để lại những vòng tròn sóng li ti lan ra xa, to dần rồi biến mất trả lại vẻ phẳng lặng cho mặt hồ. Tôi mải mê ngắm nhìn cảnh vật mà quên mất cả anh hai. Chỉ khi ngửi thấy mùi thịt nướng ngon lành tôi mới sực giật mình quay lại tìm kiếm. Ra là Ngạn Luật đã dựng xong cái lều, sắp xếp đồ đạc gọn gàng và đang ung dung nhóm lửa nướng thịt. Tôi vội vã xách giày chạy tới
-Ôi… sao anh không gọi em?
Anh trai tôi cười giòn
-Em đang thả hồn ở đâu đâu, anh không kêu vì sợ em vỡ mộng!
Tôi ngồi xuống bên cạnh và cầm một xâu thịt lên hơ vào lửa
-Ở đây đẹp kinh khủng anh hai ơi… Sao anh biết chỗ này vậy?
Ngạn Luật cười và nhún vai.
-Tình cờ thôi… em thấy sao nếu so với chỗ con suối?
-Uhm… để xem… ở đó cũng đẹp nhưng ở đây tuyệt hơn!
Anh gật đầu
-Vậy là anh đoán trúng phóc! Ngoài đó đẹp rực rỡ và nhộn nhịp… còn ở đây thì mặt hồ khá là ê đềm, đẹp nhẹ nhàng và hiền hào hơn… Em thích vẻ đẹp như thế phải không nào?
Tôi khẽ cười
-Uhm… có lẽ anh đúng… Nhưng… anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em: “ Làm sao anh biết chỗ này?"
Ngạn Luật tỏ ra bối rối. Anh gãi gãi đầu và bắt đầu câu giờ
-À…ừ thì… như anh đã nói… một sự tình cờ…
Tôi nhìn anh không rời giây nào và điều này làm anh không thể đánh trống lãng được nữa mà phải thú nhận
-Thật ra… anh được dẫn tới chỗ con suối thôi… nhưng do tò mò anh đã tự mình khám phá thêm… anh đi sâu hơn và tìm ra chỗ này!
-Ai dẫn anh tới con suối?
-Uhm… là… San!
Tôi cảm thấy hơi bất ngờ nhưng không biểu lộ ra, cứ nhìn anh và gật gù
-Ra là cô ấy…
-Ừ, San thích cảnh đẹp ở con suối lắm… Cô ấy bảo ở đây cũng đẹp mà nhìn buồn. Anh thì nghĩ rằng chỗ này hợp với em!
Tôi quay đầu nhìn lại mặt hồ. Gío vừa thổi qua làm vài cái lá bay là là rồi rơi xuống nước.
-Vậy mình ở đây đến khi nào hả anh?
Ngạn Luật đặt xâu thịt đã nhín vào đĩa và lấy một xâu thịt khác tiếp tục nướng
-Nếu em thích thì anh em mình sẽ ngủ đâu tới mai luôn!
Tôi hớn hở gật đầu
-Ồ em muốn chứ, em muốn ở luôn ngoài này nữa kìa!
Anh hai ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tự nhiên anh trở nên im lặng trong chốc lát sau đó thì cúi xuống nhìn đóm lửa nói rất khẽ
-Anh cũng vậy… Sẽ không ai tìm ra chúng ta ở đây… và như vậy tức là… không ai cướp mất em khỏi anh!
-HẢ? Ai “cướp" cơ?
Ngạn Luật bật cười rồi xua tay
-Anh đùa ấy mà! Em đói chưa? Ăn nhé?
Tôi chòm sang chỗ cái đĩa và chộp lấy hai xâu thịt ngon lành
-Cái đó anh khỏi nhắc. Em ăn liền đây… ai chậm tay thì đói ráng chịu nha!
Buổi dã ngoại của anh em tôi vui hơn bao giờ hết. Chúng tôi ăn liên tù tì, hết thịt nướng rồi tới hoa quả, trái cây, sau đó thì tới màn bánh ngọt, sôcôla. Không biết anh hai chuẩn bị tất cả như thế nào nhưng thứ gì cũng có. Hỏi tới thì anh lại đáp: “Một sự chuẩn bị tốt là một nửa của thành công!" Đã quá quen với kiểu ăn nói lạc đề này nên tôi cũng không thèm hỏi lại. Đến trưa lúc trời đang nắng gắt thì anh tôi lại nổi hứng “hành nghề". Anh bắt tôi đội nón cùng anh đi vào một cánh rừng. Với tư cách là một giáo viên, anh biến tôi thành học trò và giảng dạy về mấy loài cây rừng mà tôi chưa từng biết. Hóa ra anh tôi cũng có một lượng kiến thức tương đối uyên thâm về thực vật đấy chứ. Có đôi lần tôi bất ngờ hỏi tên vài cái cây tình cờ gặp phải anh hai nhìn ngơ ngác và trả lời đại loại như: “Anh không chắc lắm, có lẽ là…." Hay “Hình như anh đã gặp nó ở đâu rồi, chắc nó là…" có khi thì nói “Ồ! Một loại cây cùng họ với dương xỉ thôi!" Khi ấy tôi được một phen cười khoái chí.
-Không biết thì cứ nói là không biết đi!
Thế là tôi nhận một cái cốc đầu nhớ đời
-Lắm mòm, không được vô lễ với thầy rõ chưa? Làm sao mà biết hết mọi thứ được chứ! Điều quan trọng là biết tiếp thu hết sức có thể… Em không chịu lắng nghe tí nữa quay về lều anh hỏi lại không biết là chết nhé!
Lúc anh hâm dọa tôi, đôi mắt anh nham hiểm dễ sợ! Khi mặt trời bắt đầu chuyển sang ánh sáng màu cam thì anh em tôi đang trên đường quay về chỗ cái hồ. Hai chân tôi đã mỏi nhừ vì đi xa
-Em không đi nổi nữa đâu!
Anh hai quát
-Lười vừa thôi! Đi có một tí mà than van rồi. Không về lẹ trời tối đó!
Tôi ngồi bẹp xuống nền đất ẩm ướt thở hổn hển
-Không… không đi nổi thiệt mà! Anh cổng em về đi!!!
Ngạn Luật khoanh tay trước ngực vẻ nghiêm nghị
-Không có đâu công chúa làm biếng! Đứng lên mau, anh đi bỏ bây giờ!
Tôi chu mỏ nằm dạ không thèm đứng dậy để coi ai lì hơn ai. Anh hai tỏ ra lạnh lùng quay đầu đi tiếp. Tôi vẫn cứ điềm tỉnh ngồi đó kiên quyết không thèm đi theo nữa.Chừng một phút sau thì anh hai đã đi khuất bóng rồi. Tôi còn lại một mình giữa bốn bề lạnh ngắt toàn cây với cỏ nhưng tôi không sợ, tôi không tin là Ngạn Luật có thể cam tâm bỏ tôi ở lại như thế… Qủa không sai, chỉ một lát sau anh ấy đã quay lại. Tình nguyện cúi người xuống nói một cách cam chịu
-Được rồi được rồi… anh sẽ cổng, ai biểu em là Công Chúa kia chứ!?
Chẳng còn chờ đợi gì thêm tôi thích thú trèo lên lưng anh. Cảm giác này mới tuyệt làm sao!
-Nè nè! Em buông tha cho cái cổ anh được không? Anh sắp ngạt thở rồi!
-Ah… sorry!
Tôi nói lỏng tay và úp mặt xuống vai anh hai.
-Em nặng lắm không?
-Thua con heo một tí!
-Xí! Em vầy mà đi so với heo!
Ngạn Luật cười khanh khách. Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện, đoạn đường dường như ngắn hơn. Tối hôm đó trời trở lạnh. Tôi phải mặc thêm áo và cuộn mình trong chăn.
-Đáng ra anh phải đem thêm mền nhỉ? Em lạnh không?
Tôi trùm từ đầu đến chân vừa ngáp vừa nói
-Lạnh…
Thế là Ngạn Luật đưa cái mền của anh cho tôi
-ĐẮP THÊM ĐI!
-Không, anh cũng cần giữ ấm mà!
Anh hai treo ngọn đèn sạc lên nóc lều. Ánh sáng tỏa ra vàng nhạt trông ấm áp. Anh em tôi chia nhau mỗi người một góc lều và bắt đầu ngủ. Tôi nằm im nhắm mắt nhưng không sao ngủ được. Hình cảnh những con thỏ rừng, những đàn bướm, con suối và những bông hoa cứ chờn vờn trong đầu. Tôi tua đi tua lại cuộn băng những sự việc đã diễn ra trong ngày hôm nay. Mới hồi sáng anh em tôi còn ở nhà, anh hai còn rầu rĩ về việc Hoàng Đế băng hà vậy mà bây giờ mọi thứ đã khác. Tôi thấy mình tách biệt ra khỏi hiện tại, sống một cuộc sống tự do như ý muốn… Tôi trở mình nằm nghiêng sang bên trái và đụng mặt anh hai. Anh ấy cũng như tôi, hai mắt mở trao tráo và im lặng thư tờ. Tôi không biết anh ấy đã nhìn tôi như vậy từ khi nào
-Hú hồn! Anh bị làm sao vậy? Tưởng anh ngủ rồi… Tính nhát ma em hả?
Nụ cười của anh chỉ là một cái nhếch mép tẻ nhạt
-Anh thì nghĩ là em ngủ rồi…
Tôi nói dối tỉnh bơ
-Lạnh lắm, em đang cố ngủ!
Anh hai cắn môi vẻ suy nghĩ sau đó đưa tay ra
-Lăn qua đây không? Chúng ta sẽ chập 2 cái mền lại, nằm gần cũng ấm hơn mà!
Thế là tôi bỏ luôn cái gối ở đó lăn hai vòng sang cạnh bên Ngạn Luật. Đúng như anh nói, hai cái mền thì dày hơn 1 cái và dĩ nhiên là ấm áp hơn. Ngạn Luật thì càu nhàu:
-Kéo cái gối qua đi chứ…
Tôi lè lưỡi cãi bướng
-Không! Nằm tay anh êm hơn…hehehe…
Tuy không hề đồng tình nhưng anh hai vẫn để yên cánh tay dưới đầu tôi
Tôi nhìn bâng quơ ngọn đèn vàng bé như con đom đóm trên nóc lều
-Anh ơi… tự nhiên em nhớ hồi em học lớp 5 ấy! Lúc đó anh em mình cũng ngủ như vầy mà phải không?
Anh tôi đã nhắm mắt nhưng vẫn đáp
-Ờ… đó là vì em đang bị sốc nặng vì mẹ mất… Em hay nằm mơ bậy bạ và khóc ban đêm…
-Uhm… cũng lâu rồi ha! Em nhớ khi ấy nửa đêm giật mình em luôn nghĩ anh là mẹ đấy!
Ngạn Luật vẫn nhắm mắt và bật ra một tiếng cười nhẹ
-Anh biết! Em luôn miệng gọi anh là mẹ mà!
-Hihihi… thấy cũng mắc cười thiệt. Nè nhé, anh là mẹ của em, là anh trai, là thầy… anh đóng nhiều vai quá!
Ngạn Luật dường như sắp bị cơn buồn ngủ đánh gục rồi. Anh đáp cái giọng lè nhè
-Uhm… uhm… anh là một diễn viên giỏi đúng không?
Tôi quay lại nhìn vào mặt anh
-Một diễn viên đa năng…!
Lần này thì anh không trả lời nữa. Anh tôi ngủ. Nét mặt hiền ngoan như đứa trẻ. Tôi sờ ngón tay vào mũi anh. Ngạn Luật vẫn không động đậy… Cái mũi anh cao và thẳng, trông đẹp hoàn hảo! Tôi híp mắt và nhìn thật kĩ từng chi tiết: Lông mi anh dài nhưng hơi thưa, đôi môi khép hờ màu hồng nhạt khỏe mạnh, đôi chân mày đen sẫm sẵn sàng tỏ ra cáu giận nhưng bây giờ thì giãn ra hết cỡ, thanh thản và hiền lành… Tôi tìm mãi, tìm mãi cũng không tìm ra điểm giống nhau giữa anh và tôi hay giữa anh với mẹ. Khác quá!
Tôi nhớ lại những giây phút cuối cùng mẹ ở bên tôi. Mẹ đã gửi lại đứa con gái bé bỏng tội nghiệp cho anh hai và anh ấy đã làm đúng như những gì mẹ mong đợi. Ngạn Luật đã thay mẹ yêu thương và nuôi nấng tôi thành người. Ông anh này, đã bước sang tuổi 31 mà vẫn chưa có vợ, cam tâm tình nguyện sống với đứa em gái 17 còn tuổi ăn tuổi học… Ái chà chà, trên đời có ai như anh tôi không nhỉ?
Tôi rời mắt khỏi gương mặt anh và nhẹ nhàng rút đầu vào người anh. Hơi ấm của anh hai tỏa ra và quấn lấy tôi âu yếm. Tôi đã sống trong 6 năm ròng nhờ vào hơi ấm ấy. Nhận tình thương và sự bảo vệ của anh… như một điều đơn giản… tự nhiên… và không thể thiếu để tồn tại!
Tác giả :
Hoa Ban