Điền Viên Cốc Hương
Quyển 2 - Chương 77: Hay là vào núi
Cốc Vũ nhu thuận ngồi xuống kế bên Nhị thúc công, chớp đôi mắt to, có chút nức nở nói, “Nhị thúc công."
Nhị thúc công cũng là thở dài một tiếng, “Nha đầu, Nhị thúc công có chuyện muốn giao phó ngươi."
Mí mắt Cốc Vũ giật giật, tim đập thình thịch, “Nhị thúc công ngươi nói đi. Chuyện vừa rồi ai ta cũng không nói, ngay cả nương ta sẽ không nói, ngài cứ việc yên tâm."
Nhị thúc công bị chọc nở nụ cười, đánh giá nàng một hồi, “Nha đầu ngốc, Nhị thúc công đã dám giữ ngươi lại, dĩ nhiên không sợ ngươi nói lung tung. Ai! lúc ngươi trở về chưa tới mười tuổi, bây giờ đã là đại cô nương, nói ra cũng có... bất đắc dĩ, ngươi không giống những cô nương khác, vài năm nay cuộc sống càng khá hơn, Cẩm Hiên, hắn còn chịu nghe ngươi nói, ta thấy tính tình hắn từng bước trở nên tốt hơn, cứ như thế thì không có việc gì, nếu về sau hắn thật trở về... ngươi thay Nhị thúc công khuyên chút, kêu Cẩm Hiên chừa lại một đường sống, ngàn vạn lần không cần quyết tuyệt, cũng là buông tha chính mình."
Nhất thời Cốc Vũ cảm thấy trầm trọng, không biết làm sao.
Nhị thúc công nhìn nàng một cái, “Ta biết ngươi thông minh khó được, nhiều năm qua ngươi làm máy tuốt hạt, mứt đào, mỗi chuyện đều bất phàm, nếu không lớn lên ở thôn trang, không chừng có thể làm được chuyện lớn, chỉ là tâm tư quá nặng, tuổi nhỏ như vậy thật khó cho ngươi, ngươi cứ việc nhớ kỹ lời Nhị thúc công nói, có lẽ sẽ không có ngày đó. Ai!"
Cốc Vũ dùng sức gật đầu, cho dù Nhị thúc công không nói lời này, nàng cũng muốn làm như vậy.
Quay đầu thấy Nhị thúc công nằm ở ghế tựa, nhìn nàng phất tay, “Đi thôi, Nhị thúc công thật mệt mỏi."
Bên ngoài ánh mặt trời có chút chói mắt, lúc Cốc Vũ bước tới ngưỡng cửa, trong lòng cảm thấy nặng nề, cảnh xuân tươi đẹp chim yến nỉ non nhưng thấy quá xa vời, lớn hơn một chút thì phiền não nhiều hơn sao?
Nàng không lý giải được, lúc trước ca cũng như vậy trở về, về sau thì sao? Có phải bọn họ đều có chuyện riêng cần đi làm, còn mình thì sao? Nhị thúc công nói có đạo lý, nếu đều có thể buông bỏ an ổn qua cả đời cũng không có gì không tốt, nếu thật phải đi làm, ít nhất phải lưu lại một đường sống. Đắm chìm trong suy nghí, hơn lúc nào hết nàng muốn nhìn thấy hắn.
An Cẩm Hiên không đi đâu, ở trong nhà bếp chuẩn bị sọt trúc, chuyện này không thể gạt được Cốc Vũ, lúc trước bọn họ cùng nhau vụng trộm đi vào núi cũng chuẩn bị như vậy, nàng không nói chuyện, gắt gao nhìn chằm chằm An Cẩm Hiên.
An Cẩm Hiên có chút không tự nhiên, xấu hổ cười cười nhưng vẫn nói lời nói thật, ngày đó hắn hứa với nàng, có chuyện gì đều thương lượng giải quyết, tuy nàng còn nhỏ, nhưng hắn không đánh đồng nàng với những người ở trong hậu viện chỉ biết lo việc nhà, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ tới."Cốc Vũ, ta muốn vào sau núi nhìn xem."
Cốc Vũ dừng lại, cảm thấy có gì không thích hợp, nhưng không ngờ hắn lại muốn đi tới chỗ suýt chút mình bỏ mạng. “Cẩm Hiên ca, không phải chúng ta đã nói là sẽ không đi chỗ đó nữa sao?"
Từ ngày Cốc Vũ cho An Cẩm Hiên nhìn qua hòn đá kia, hắn bừng tỉnh đại ngộ, muốn ra sau núi tìm xem, không chừng có thể tìm được huyết đỗ quyên, trên bí phương đã viết, nhất định là trọng yếu, không thử hắn không từ bỏ ý định, nếu nhuộm không ra vũ cẩm la, hắn trở về lại có thể làm gì? Mọi sự đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ thiếu gió đông, mà gió đông lại quá quan trọng.
Hắn nhìn Cốc Vũ mỗi ngày một lớn lên, nhớ tới nỗi khó xử của Tiểu Mãn ngày đó, hắn nghĩ không thể để Cốc Vũ bị khổ như vậy, hắn dĩ nhiên nguyện ý nhưng hắn không thể đoán được tâm tư của Cốc Vũ. Nhiều năm đi qua, hắn biết nàng không phải là người nhu nhược, nhưng dù sao cũng là con gái, đều hy vọng có một tương lai an ổn, nhưng hắn không thể đảm bảo sự an ổn đó. Nhưng vì vậy mà buông tay, hắn lại thấy không thỏa đáng, lúc trước không phải đã thoả thuận là chuyện gì đều có thể thương lượng sao, có lẽ sẽ có đường sống quay về.
Trong lòng nghĩ tới nghĩ lui, muốn nói ra nhưng An Cẩm Hiên không biết bắt đầu từ đâu.
Cốc Vũ thấy hắn không nói, không biết chỉ trong nháy mắt, hắn đã nghĩ xuôi ngược bao lần, “Cẩm Hiên ca, có phải ... đi Hồ Lô Câu?"
An Cẩm Hiên quả quyết lắc đầu, “Sẽ không đi nơi đó, ta muốn đi tìm hoa đỗ quyên."
Cốc Vũ thở phào nhẹ nhõm, không đi Hồ Lô Câu là tốt rồi. Lại tò mò tìm hoa làm gì, “Nhất định phải là hoa đỗ quyên sao? Vùng núi phía sau thôn trang cũng không có?"
“Không phải, là huyết đỗ quyên."
Mày Cốc Vũ nhíu lại thầm suy nghĩ, chẳng lẽ là bí phương Nhị thúc công nói đến? “Huyết đỗ quyên ta chưa từng nghe nói qua."
“Ta cũng chưa, nhưng là, nhưng là ta biết phía sau núi nhất định có, trước kia ta từng nghe qua nhưng chưa gặp qua."
Cốc Vũ không muốn nhiều lời, bật cười, “Không thấy qua làm sao mà tìm? Hay ngươi nói cụ thể một chút, chúng ta cùng đi tìm, dù sao bây giờ cũng không có chuyện gì làm, ngươi có thể không lo buôn bán nhất định là cực trọng yếu."
An Cẩm Hiên không ngờ. Hắn không muốn Cốc Vũ mạo hiểm vào núi, nhưng cũng không muốn gạt nàng, khó khăn nói, “Ngươi không hỏi xem ta tìm huyết đỗ quyên làm gì sao?"
Cốc Vũ ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ, “Ngươi muốn nói, nhất định sẽ nói với ta, nếu không muốn nói, ta cũng không muốn ép ngươi."
Trong nháy mắt An Cẩm Hiên có chút do dự, trong đầu lại hiện lên đủ loại, nếu Cốc Vũ gần gũi... hắn tình nguyện hai người không có liên quan.
Cứ như vậy, hai người mang cái sọt trên lưng, tìm cớ đi phía sau núi. Người lớn đều vội vàng xây nhà làm ruộng, đâu có rảnh quản bọn họ.
Trong rừng phía sau núi, đất ướt sũng có chút trơn, nhưng xanh um.
Cốc Vũ bọn họ đứng xa xa nhìn những người phụ nữ kết bạn hái nấm, mộc nhĩ, thổ sản vùng núi, bọn hắn tránh bọn họ, toàn tâm toàn ý tìm kiếm huyết đỗ quyên.
Cốc Vũ không tham, nhưng thấy nấm lại không cầm lòng được, cuối cùng không ngừng hái quăng vào trong sọt, vừa cố ý vô tình hỏi: “Cẩm Hiên ca, bộ dáng huyết đỗ quyên trưởng thành ra sao, có công dụng thế nào?"
An Cẩm Hiên cố nhớ lại, “Ta cũng không rõ ràng, nhưng ta nghe gia gia nói qua, lớn lên ở trong núi, còn ở tại vách núi đen, màu sắc còn đỏ hơn chu sa, cho nên ta muốn tìm, nếu tìm không thấy coi như kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
Cốc Vũ hiểu rõ tầm quan trọng của nó, muốn giúp hắn mau chóng tìm kiếm, lại sợ xuất hiện nguy hiểm, lúc trước ngay cả cha mẹ Cẩm Hiên còn có kết cục như vậy, huống chi hắn vẫn là một tiểu tử chưa trưởng thành? Cốc Vũ có chút bất đắc dĩ, lúc này nàng có suy nghĩ giống Nhị thúc công, nhưng nàng thấy vẫn nên đi theo hắn, ít nhất hiện tại bọn họ còn có chút lợi thế là địch ngoài sáng ta trong tối.
Một ngày đi qua, không thu hoạch được gì, ngoài trừ một sọt nấm, đừng nói huyết đỗ quyên, ngay cả một hoa đỗ quyên bình thường cũng không tìm được.
Trở về nhà, Cốc Vũ theo Hứa Thị nhàn thoại một hồi, rồi nhàn nhã đi dạo. Liên tục đi qua vài nhà, mỗi câu đều theo Hứa Thị hỏi thăm nhà nào trước kia vào núi, lấy lý do nói là muốn xác định để lúc làm mứt đào năm nay có thể mới đến hỗ trợ, mắt thấy đào đã kết trái nhỏ lông mượt như nhung, vẫn nên tính toán sớm tốt hơn.
Những người đó dĩ nhiên là mừng khôn tả xiết, Cốc Vũ nói vòng vo, từ hoa đào kéo đến hoa đỗ quyên, người ta không hoài nghi, vẫn là một tiểu cô nương sao lại không thích hoa cỏ, nên hứng trí bừng bừng kể chuyện vào núi trước kia.
Cốc Vũ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngày kế bọn họ lại chuồn ra, nhưng có mục tiêu, trực tiếp đi về hướng bắc, nghe nói bên đó có rất nhiều đỗ quyên. Nương Đại Trụ còn luôn miệng nói mấy ngày trước còn nhìn thấy qua, vài ngày nay đã hẹn người đi hái nấm cùng thổ sản vùng núi, đồ còn chưa phơi khô, vì chứng mình mình nói sự thật, nên lôi kéo Cốc Vũ vào viện xem nấm mình hái, làm Cốc Vũ dở khóc dở cười.
Đến nơi, quả nhiên là từng mảng từng mảng đỗ quyên, Cốc Vũ đặt mình trong biển hoa, cao hứng phấn chấn tìm kiếm hoa màu đỏ, hái được mấy đóa để bên người. “Cẩm Hiên ca, ngươi xem hoa này đẹp hơn hoa trồng trong nhà, nở rộ tuyệt đẹp, khó trách kêu là hoa đỗ quyên, làm cả ngọn núi rực rỡ hẳn lên!"
An Cẩm Hiên thấy Cốc Vũ hưng trí như là đi chơi xuân, cũng cao hứng, nhìn nàng trong biển hoa nhìn cụm này đẹp nhánh bên tốt, nhưng vẫn không quên huyết đỗ quyên. Hai người ngồi dưới tàng cây ăn lương khô, rồi tiếp tục đi tìm.
Có lúc đứng xa xa nhìn thấy giống, tới gần lại phát hiện không phải, không có màu đỏ như chu sa.
Tới giữa trưa, hai người đều toát mồ hôi, mặt đỏ bừng, nhưng không thấy bóng dáng huyết đỗ quyên, sắc trời lại âm u, nghĩ đến chuyện trước kia bọn họ không dám ở lâu vội đi về.
Đi vài lần, không biết đến cùng huyết đỗ quyên ra sao. Cốc Vũ đổi biện pháp đi lão nhân thôn trang hỏi thăm xem có từng gặp qua hoa đỗ quyên màu đỏ chưa.
Rốt cục cũng có một chút manh mối, nhưng làm nàng dở khóc dở cười, một cụ ông nói, lúc hắn còn trẻ nhìn thấy qua, ở phụ cận Hồ Lô Câu gặp qua hoa đỗ quyên đỏ tươi, còn cường điệu, “Tựa như máu!"
Lại là Hồ Lô Câu?
Nhị thúc công cũng là thở dài một tiếng, “Nha đầu, Nhị thúc công có chuyện muốn giao phó ngươi."
Mí mắt Cốc Vũ giật giật, tim đập thình thịch, “Nhị thúc công ngươi nói đi. Chuyện vừa rồi ai ta cũng không nói, ngay cả nương ta sẽ không nói, ngài cứ việc yên tâm."
Nhị thúc công bị chọc nở nụ cười, đánh giá nàng một hồi, “Nha đầu ngốc, Nhị thúc công đã dám giữ ngươi lại, dĩ nhiên không sợ ngươi nói lung tung. Ai! lúc ngươi trở về chưa tới mười tuổi, bây giờ đã là đại cô nương, nói ra cũng có... bất đắc dĩ, ngươi không giống những cô nương khác, vài năm nay cuộc sống càng khá hơn, Cẩm Hiên, hắn còn chịu nghe ngươi nói, ta thấy tính tình hắn từng bước trở nên tốt hơn, cứ như thế thì không có việc gì, nếu về sau hắn thật trở về... ngươi thay Nhị thúc công khuyên chút, kêu Cẩm Hiên chừa lại một đường sống, ngàn vạn lần không cần quyết tuyệt, cũng là buông tha chính mình."
Nhất thời Cốc Vũ cảm thấy trầm trọng, không biết làm sao.
Nhị thúc công nhìn nàng một cái, “Ta biết ngươi thông minh khó được, nhiều năm qua ngươi làm máy tuốt hạt, mứt đào, mỗi chuyện đều bất phàm, nếu không lớn lên ở thôn trang, không chừng có thể làm được chuyện lớn, chỉ là tâm tư quá nặng, tuổi nhỏ như vậy thật khó cho ngươi, ngươi cứ việc nhớ kỹ lời Nhị thúc công nói, có lẽ sẽ không có ngày đó. Ai!"
Cốc Vũ dùng sức gật đầu, cho dù Nhị thúc công không nói lời này, nàng cũng muốn làm như vậy.
Quay đầu thấy Nhị thúc công nằm ở ghế tựa, nhìn nàng phất tay, “Đi thôi, Nhị thúc công thật mệt mỏi."
Bên ngoài ánh mặt trời có chút chói mắt, lúc Cốc Vũ bước tới ngưỡng cửa, trong lòng cảm thấy nặng nề, cảnh xuân tươi đẹp chim yến nỉ non nhưng thấy quá xa vời, lớn hơn một chút thì phiền não nhiều hơn sao?
Nàng không lý giải được, lúc trước ca cũng như vậy trở về, về sau thì sao? Có phải bọn họ đều có chuyện riêng cần đi làm, còn mình thì sao? Nhị thúc công nói có đạo lý, nếu đều có thể buông bỏ an ổn qua cả đời cũng không có gì không tốt, nếu thật phải đi làm, ít nhất phải lưu lại một đường sống. Đắm chìm trong suy nghí, hơn lúc nào hết nàng muốn nhìn thấy hắn.
An Cẩm Hiên không đi đâu, ở trong nhà bếp chuẩn bị sọt trúc, chuyện này không thể gạt được Cốc Vũ, lúc trước bọn họ cùng nhau vụng trộm đi vào núi cũng chuẩn bị như vậy, nàng không nói chuyện, gắt gao nhìn chằm chằm An Cẩm Hiên.
An Cẩm Hiên có chút không tự nhiên, xấu hổ cười cười nhưng vẫn nói lời nói thật, ngày đó hắn hứa với nàng, có chuyện gì đều thương lượng giải quyết, tuy nàng còn nhỏ, nhưng hắn không đánh đồng nàng với những người ở trong hậu viện chỉ biết lo việc nhà, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ tới."Cốc Vũ, ta muốn vào sau núi nhìn xem."
Cốc Vũ dừng lại, cảm thấy có gì không thích hợp, nhưng không ngờ hắn lại muốn đi tới chỗ suýt chút mình bỏ mạng. “Cẩm Hiên ca, không phải chúng ta đã nói là sẽ không đi chỗ đó nữa sao?"
Từ ngày Cốc Vũ cho An Cẩm Hiên nhìn qua hòn đá kia, hắn bừng tỉnh đại ngộ, muốn ra sau núi tìm xem, không chừng có thể tìm được huyết đỗ quyên, trên bí phương đã viết, nhất định là trọng yếu, không thử hắn không từ bỏ ý định, nếu nhuộm không ra vũ cẩm la, hắn trở về lại có thể làm gì? Mọi sự đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ thiếu gió đông, mà gió đông lại quá quan trọng.
Hắn nhìn Cốc Vũ mỗi ngày một lớn lên, nhớ tới nỗi khó xử của Tiểu Mãn ngày đó, hắn nghĩ không thể để Cốc Vũ bị khổ như vậy, hắn dĩ nhiên nguyện ý nhưng hắn không thể đoán được tâm tư của Cốc Vũ. Nhiều năm đi qua, hắn biết nàng không phải là người nhu nhược, nhưng dù sao cũng là con gái, đều hy vọng có một tương lai an ổn, nhưng hắn không thể đảm bảo sự an ổn đó. Nhưng vì vậy mà buông tay, hắn lại thấy không thỏa đáng, lúc trước không phải đã thoả thuận là chuyện gì đều có thể thương lượng sao, có lẽ sẽ có đường sống quay về.
Trong lòng nghĩ tới nghĩ lui, muốn nói ra nhưng An Cẩm Hiên không biết bắt đầu từ đâu.
Cốc Vũ thấy hắn không nói, không biết chỉ trong nháy mắt, hắn đã nghĩ xuôi ngược bao lần, “Cẩm Hiên ca, có phải ... đi Hồ Lô Câu?"
An Cẩm Hiên quả quyết lắc đầu, “Sẽ không đi nơi đó, ta muốn đi tìm hoa đỗ quyên."
Cốc Vũ thở phào nhẹ nhõm, không đi Hồ Lô Câu là tốt rồi. Lại tò mò tìm hoa làm gì, “Nhất định phải là hoa đỗ quyên sao? Vùng núi phía sau thôn trang cũng không có?"
“Không phải, là huyết đỗ quyên."
Mày Cốc Vũ nhíu lại thầm suy nghĩ, chẳng lẽ là bí phương Nhị thúc công nói đến? “Huyết đỗ quyên ta chưa từng nghe nói qua."
“Ta cũng chưa, nhưng là, nhưng là ta biết phía sau núi nhất định có, trước kia ta từng nghe qua nhưng chưa gặp qua."
Cốc Vũ không muốn nhiều lời, bật cười, “Không thấy qua làm sao mà tìm? Hay ngươi nói cụ thể một chút, chúng ta cùng đi tìm, dù sao bây giờ cũng không có chuyện gì làm, ngươi có thể không lo buôn bán nhất định là cực trọng yếu."
An Cẩm Hiên không ngờ. Hắn không muốn Cốc Vũ mạo hiểm vào núi, nhưng cũng không muốn gạt nàng, khó khăn nói, “Ngươi không hỏi xem ta tìm huyết đỗ quyên làm gì sao?"
Cốc Vũ ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ, “Ngươi muốn nói, nhất định sẽ nói với ta, nếu không muốn nói, ta cũng không muốn ép ngươi."
Trong nháy mắt An Cẩm Hiên có chút do dự, trong đầu lại hiện lên đủ loại, nếu Cốc Vũ gần gũi... hắn tình nguyện hai người không có liên quan.
Cứ như vậy, hai người mang cái sọt trên lưng, tìm cớ đi phía sau núi. Người lớn đều vội vàng xây nhà làm ruộng, đâu có rảnh quản bọn họ.
Trong rừng phía sau núi, đất ướt sũng có chút trơn, nhưng xanh um.
Cốc Vũ bọn họ đứng xa xa nhìn những người phụ nữ kết bạn hái nấm, mộc nhĩ, thổ sản vùng núi, bọn hắn tránh bọn họ, toàn tâm toàn ý tìm kiếm huyết đỗ quyên.
Cốc Vũ không tham, nhưng thấy nấm lại không cầm lòng được, cuối cùng không ngừng hái quăng vào trong sọt, vừa cố ý vô tình hỏi: “Cẩm Hiên ca, bộ dáng huyết đỗ quyên trưởng thành ra sao, có công dụng thế nào?"
An Cẩm Hiên cố nhớ lại, “Ta cũng không rõ ràng, nhưng ta nghe gia gia nói qua, lớn lên ở trong núi, còn ở tại vách núi đen, màu sắc còn đỏ hơn chu sa, cho nên ta muốn tìm, nếu tìm không thấy coi như kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
Cốc Vũ hiểu rõ tầm quan trọng của nó, muốn giúp hắn mau chóng tìm kiếm, lại sợ xuất hiện nguy hiểm, lúc trước ngay cả cha mẹ Cẩm Hiên còn có kết cục như vậy, huống chi hắn vẫn là một tiểu tử chưa trưởng thành? Cốc Vũ có chút bất đắc dĩ, lúc này nàng có suy nghĩ giống Nhị thúc công, nhưng nàng thấy vẫn nên đi theo hắn, ít nhất hiện tại bọn họ còn có chút lợi thế là địch ngoài sáng ta trong tối.
Một ngày đi qua, không thu hoạch được gì, ngoài trừ một sọt nấm, đừng nói huyết đỗ quyên, ngay cả một hoa đỗ quyên bình thường cũng không tìm được.
Trở về nhà, Cốc Vũ theo Hứa Thị nhàn thoại một hồi, rồi nhàn nhã đi dạo. Liên tục đi qua vài nhà, mỗi câu đều theo Hứa Thị hỏi thăm nhà nào trước kia vào núi, lấy lý do nói là muốn xác định để lúc làm mứt đào năm nay có thể mới đến hỗ trợ, mắt thấy đào đã kết trái nhỏ lông mượt như nhung, vẫn nên tính toán sớm tốt hơn.
Những người đó dĩ nhiên là mừng khôn tả xiết, Cốc Vũ nói vòng vo, từ hoa đào kéo đến hoa đỗ quyên, người ta không hoài nghi, vẫn là một tiểu cô nương sao lại không thích hoa cỏ, nên hứng trí bừng bừng kể chuyện vào núi trước kia.
Cốc Vũ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngày kế bọn họ lại chuồn ra, nhưng có mục tiêu, trực tiếp đi về hướng bắc, nghe nói bên đó có rất nhiều đỗ quyên. Nương Đại Trụ còn luôn miệng nói mấy ngày trước còn nhìn thấy qua, vài ngày nay đã hẹn người đi hái nấm cùng thổ sản vùng núi, đồ còn chưa phơi khô, vì chứng mình mình nói sự thật, nên lôi kéo Cốc Vũ vào viện xem nấm mình hái, làm Cốc Vũ dở khóc dở cười.
Đến nơi, quả nhiên là từng mảng từng mảng đỗ quyên, Cốc Vũ đặt mình trong biển hoa, cao hứng phấn chấn tìm kiếm hoa màu đỏ, hái được mấy đóa để bên người. “Cẩm Hiên ca, ngươi xem hoa này đẹp hơn hoa trồng trong nhà, nở rộ tuyệt đẹp, khó trách kêu là hoa đỗ quyên, làm cả ngọn núi rực rỡ hẳn lên!"
An Cẩm Hiên thấy Cốc Vũ hưng trí như là đi chơi xuân, cũng cao hứng, nhìn nàng trong biển hoa nhìn cụm này đẹp nhánh bên tốt, nhưng vẫn không quên huyết đỗ quyên. Hai người ngồi dưới tàng cây ăn lương khô, rồi tiếp tục đi tìm.
Có lúc đứng xa xa nhìn thấy giống, tới gần lại phát hiện không phải, không có màu đỏ như chu sa.
Tới giữa trưa, hai người đều toát mồ hôi, mặt đỏ bừng, nhưng không thấy bóng dáng huyết đỗ quyên, sắc trời lại âm u, nghĩ đến chuyện trước kia bọn họ không dám ở lâu vội đi về.
Đi vài lần, không biết đến cùng huyết đỗ quyên ra sao. Cốc Vũ đổi biện pháp đi lão nhân thôn trang hỏi thăm xem có từng gặp qua hoa đỗ quyên màu đỏ chưa.
Rốt cục cũng có một chút manh mối, nhưng làm nàng dở khóc dở cười, một cụ ông nói, lúc hắn còn trẻ nhìn thấy qua, ở phụ cận Hồ Lô Câu gặp qua hoa đỗ quyên đỏ tươi, còn cường điệu, “Tựa như máu!"
Lại là Hồ Lô Câu?
Tác giả :
Thẩm Duyệt