Điền Viên Cốc Hương
Quyển 1 - Chương 88: Cho thuê máy tuốt hạt kiếm một khoản lớn

Điền Viên Cốc Hương

Quyển 1 - Chương 88: Cho thuê máy tuốt hạt kiếm một khoản lớn

Mọi người nói tới nói lui, Đại Lâm vẫn không hé răng, mãi đến khi không có người nói chuyện, hắn mới nói: "Nếu đều không đi làm việc, làm hư bao nhiêu lương thực a, sao có thể trơ mắt nhìn kê biến thành cỏ đây?"

Đại Lâm này! Tiếc vật cũng không phải tiếc như vậy.

Tiểu Hà lúc này cũng tức giận, cơ trí mắt to chợt lóe, "Ca, tuy rằng nói người ta bất nhân chúng ta không thể không có nghĩa, là hắn không hiểu biết, nếu ngươi thuận theo như vậy, vạn nhất lần tới hắn muốn khấu trừ thì sao? Không phải là hại người làm sao, nên cho hắn một chút giáo huấn, ông Trời làm sao có thể trách tội chứ!"

Đỗ Đại Lâm vẫn chau mày như cũ, "Nếu không làm việc, ăn cơm..."

Giang thị lúc này cũng cười rộ lên, "Vẫn là Tiểu Hà nói có lý, Đại Lâm ngươi không cần lo lắng, dù sao ruộng nhà ngươi phải gieo lúa mùa, đến lúc đó ngươi bận rộn, ngươi xem hiện ở nhà không còn trở ngại, chờ phơi hạt thóc khô, nhà Cốc Vũ cho ngươi mượn hai gói to, không đủ tới nhà chúng ta mượn, lúa mùa trả cũng được, sang năm trả cũng được, sân nhà ngươi nhìn rất lớn, đến lúc đó ta trồng rau, giống Cốc Vũ bên này trồng vài thứ, rau xanh cơm trắng không thiếu, có cơ hội ngươi đi làm công ngắn hạn, muội muội ngươi với nương ngươi ở nhà làm hài thêu hoa, có thêm chút tiền để dành..."

Giảng giải xong, mọi người đều thoải mái, ngẫm lại đây mới là lẽ sống qua ngày. Tiểu Hà nhìn Giang thị, hì hì cười không ngừng: "Giang bá mẫu, ngươi đem sinh kế một nhà chúng ta an bày xong, còn có điều gì cần làm không."

Giang thị thấy Tiểu Hà tuy quần áo cũ rách, nhưng sạch sẽ, mắt to chớp chớp rất cơ trí, mà hiện tại mặc quần áo của Cốc Vũ, hai người đều là cô nương, càng nhìn càng thích, như một đôi song sinh, nàng nghĩ đến lại cười: "Ai, qua vài năm nữa, cuộc sống tốt hơn một chút, còn muốn ca ngươi cưới một cô dâu hiền, lại tìm cho ngươi một người trong sạch!"

Tiểu Hà cười chạy qua một bên, Đỗ Đại Lâm mặt hồng đến cổ, may mắn là trong bóng đêm nhìn không rõ lắm.

Sáng sớm hôm sau, Trần quản gia nhà địa chủ đến nhà Văn thẩm kêu Đỗ Đại Lâm bắt đầu làm việc, Đại Lâm ở trong phòng đi ra ngoài, Văn thẩm trong lòng không phục lại đau lòng con mình, không cho hắn đi, Tiểu Hà ở một bên hát đệm, Đại Lâm cong ngón tay, chân không di chuyển.

Trần quản gia có chút không kiên nhẫn, thấy Đỗ Đại Lâm không đi, rất khó chịu, "Lúc ngươi tìm việc làm nói như thế nào, còn không phải là lão gia chúng ta thiện tâm, tội nghiệp ngươi cô nhi quả phụ không nơi dựa vào, mới giữ ngươi ở lại làm việc, bây giờ ngươi không đi."

Văn thẩm định nói, lại bị Tiểu Hà kéo tay, Tiểu Hà cười mỉm nhìn quản gia nói: "Trần quản gia, không phải ca ta không đi, vì ngươi bên kia khấu trừ tiền công, làm việc nặng như vậy, một ngày có mười văn tiền, vốn không có bao nhiêu người nguyện ý làm, ngài cũng biết lúa đổ trong ruộng ngâm nước, lúc cắt lúa cố sức không nói, lúc ôm đi tuốt hạt cũng không biết nặng bao nhiêu, như vậy không tăng tiền công thì thôi, còn muốn giảm tiền công sao làm được chứ, một ngày 8 văn tiền không đủ ăn cơm, ngươi nói với lão gia các ngươi, mười lăm văn một ngày ca ta còn suy nghĩ hắn có nên đi hay không."

Vừa nghe lời này, Trần quản gia nổi trận lôi đình, phun một ngụm đàm trên đất trước mặt Tiểu Hà, Tiểu Hà coi như không thấy, quản gia kia nói: "Ngươi, nha đầu không biết lí lẽ, ngươi không biết vài người một ngày có thể thu một mẫu ruộng, bây giờ tốt lắm, chỉ có thể thu hơn một nửa, như vậy nhà chúng ta thu lúa phải tốn bao nhiêu tiền công, đều tiện nghi cho các ngươi, thôi thôi, ta lười nói với ngươi, về sau có yêu cầu không cần đi cầu chúng ta!"

Tiểu Hà xem thường, chỉ vào quản gia: "Ngươi nhìn bộ dạng của ngươi, ở nhà của ta phun cái gì mà phun, qua hai ngày nữa ngươi chính là cầu chúng ta, ta còn không cho ca ta đi đâu! Hừ!"

Trần quản gia không nói chuyện, oán hận đi.

Văn thẩm có chút sầu lo, "Tiểu Hà, tính tình ngươi trước kia không như thế này, sao lại biến thành như vậy, thật sự vạn nhất Đại Lâm về sau muốn đi làm việc, không biết phải chịu khó dễ thế nào."

Tiểu Hà kéo tay Văn thẩm, ủy khuất, "Nương, ngài không phải đã nói chúng ta nghèo thì nghèo, nhưng làm người phải kiên cường, vừa rồi ngài cũng nghe thấy, chúng ta là cô nhi quả phụ, nếu không lợi hại người ta còn tưởng rằng chúng ta dễ khi dễ, ngươi xem hắn rõ ràng việc nặng còn muốn trừ tiền, thật khi dễ người, lại nói chúng ta như Giang bá mẫu nói, có ruộng còn sợ hắn sao, ta thêu thêm vài thứ, cũng không thể để ca ca chịu cơn giận không đâu như vậy!"

Văn thẩm trong lòng đau xót, đem Đại Lâm cùng Tiểu Hà ôm vào trong ngực.

Trong nhà không có chuyện làm, một nhà Văn thẩm như cũ qua hỗ trợ Cốc Vũ.

Cốc Vũ đang nghĩ vụt đại khái bán không được bao lâu, máy tuốt hạt không có ai có thể làm, ít nhất cần chút kỹ thuật cao, tay nghề Lí Đắc Tuyền giỏi, về quê làm ra đồ phần lớn là ít thực dụng, mấy thứ này một lúc cũng làm không được, cho nên Cốc Vũ vẫn nên nghĩ cách, nghĩ rằng cho dù có người phỏng chế không quan trọng, đến lúc đó mình thay đổi một chút là được, lúc này trong đầu nàng toát ra một câu nói, không người nào có ta có, người có ta lo, người lo ta làm, người làm ta chuyển, chuyện buôn bán cũng như vậy, cười một tiếng.

Lí Đắc Tuyền không cần Văn thẩm cùng Tiểu Hà hỗ trợ, nói là để các nàng nghỉ ngơi, qua hai ngày sẽ đi ruộng của mình làm việc, Trần Vĩnh Ngọc đến lúc đó sẽ giúp đỡ cày ruộng, bờ ruộng cũng cần phải tu sửa, còn có mạ cũng cần chuẩn bị tốt trước. Đỗ Đại Lâm rất chịu khó vội trước vội sau, Lí Đắc Tuyền thầm nói Đại Lâm tuy nhìn có chút ngốc ngốc, làm việc lại gọn gàng lại lưu loát, vài thứ kia nói qua liền hiểu, Lí Đắc Tuyền nhàn không ít, nếu mình có việc sẽ kêu Đại Lâm đi hỗ trợ, chỉ là hiện tại tự thân khó bảo toàn, hắn cũng chỉ có thể đem lời trong lòng giữ lại.

Lại qua hai ngày, Trần quản gia hì hì cười đi đến nhà Cốc Vũ.

Lần này, ngạo mạn lúc trước của hắn không biết đi nơi nào, một mặt khổ tướng nịnh bợ, "Đại Lâm huynh đệ, ngày mai liền bắt đầu làm việc được không? Không không không, hôm nay phải đi, cũng coi như một ngày tiền công."

Cốc Vũ không quen nhìn cảnh chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng quản gia, trong lỗ mũi hừ ra một tiếng: "Thế nào? Không khấu trừ tiền công ?"

Trần quản gia nịnh bợ cười, "Cốc Vũ nhìn ngươi nói kìa, Đại Lâm là người thôn trang mình, sao có thể bạc đãi hắn, một ngày tính mười lăm văn, tính mười lăm văn." Quản gia nói xong trong lòng lại khổ, hai ngày này hoa mầu ngâm ở trong nước đều có mầm, ngay cả tiểu thiếu gia cũng phải theo người lớn cùng nhau xuống ruộng đem hoa mầu bị thổi đổ vài cọng cột lại, không để dính nước, cũng không thể để thêm 1, 2 ngày, sợ có gió lớn sẽ bị hư hại hết, lúc trước hắn thấy bọn họ làm chậm, tự chủ trương trừ tiền công, nếu lão gia biết còn không lột da của mình, cho nên vội đi lại bổ cứu.

Tiểu Hà ở một bên nghe, lại nói: "Không phải nói muốn chúng ta tới cửa đi cầu cũng không chịu sao?"

Trần quản gia gặp hai tiểu nha đầu lanh lợi này một điểm chủ ý đều không có, đành phải hạ mình cầu xin người lớn, "Tuyền huynh đệ, Lí trưởng đại nhân, các ngươi đều là người tốt a, mọi người đều ở cùng một thôn trang, không thể trơ mắt nhìn hoa mầu ở ruộng thành mạ đi."

Cốc Vũ phảng phất nhìn đến hạt thóc ngâm trong nước dài ra xanh mượt mà, trong lòng vui vẻ: "Ai u, kia không phải vừa vặn, cấy mạ đều khoẻ, các ngươi không luôn tính toán sao, hay là cắt mạ, trở về xào với dầu muối, ăn được."

Nói xong vui vẻ, bị Lí Đắc Tuyền quát bảo ngưng lại, nàng le lưỡi không nói chuyện.

Trần Vĩnh Ngọc nói: "Đại quản gia, nhà các ngươi nhiều ruộng đất như vậy, ngày thường sao không mướn một ít đứa ở, đợi lửa cháy đến nơi lại không thức thời, còn dám khấu trừ tiền công, chỉ sợ ngươi hiện tại muốn kêu người trở về, có thể thu gặt kịp không?"

Trần quản gia muốn khóc, "Ai nói không tính chứ, chúng ta chỉ nghĩ đến vội cắt lúa bị đổ xuống, hai mươi mấy lao động cũng làm không xong, cắt trở về một chút tốt một chút, còn hơn bị ngâm ở ruộng."

Nghe hắn nói như vậy, Cốc Vũ đột nhiên nghĩ tới một chủ ý nhận thầu ruộng lúa này, nhà mình có thể kiếm tiền công! Nàng nhìn đầu gỗ làm vụt nằm rải rác trên đất, liền cảm thấy không có lời, đi nhận thầu gặt lúa, vất vả không nói, cũng kiếm không được vài đồng tiền, đành phải thôi.

Trần Vĩnh Ngọc tính giúp, "Ta tính toán đâu ra đấy, các ngươi một ngày cắt ôm đến góc ruộng, kéo về cũng phiền toái, còn phải tuốt hạt, như vậy không biết phải lãng phí bao nhiêu nhân công!" Nói xong nghĩ nhà Đại Lâm thiếu tiền, người ta đã đến mời, vẫn nên cho một bậc thềm, ngày sau cũng tốt làm công, bọn họ kéo không ra mặt mũi, mình hỏi dứt khoát một chút, "Đại Lâm, hay là, ngươi xem mười lăm văn có được hay không?"

Trần quản gia thấy lí chính cũng nói chuyện, nhìn Đại Lâm.

Đại Lâm xoay mặt nhìn Văn thẩm cùng Tiểu Hà, đang định nói chuyện.

Cốc Vũ vội vàng nói: "Không được!"

Lí Đắc Tuyền thấy Cốc Vũ hôm nay không giảng đạo lý, nói nàng một câu.

Cốc Vũ cười nói: "Trần quản gia, chúng ta bàn chuyện làm ăn thế nào?"

Trần quản gia đã có chút không kiên nhẫn, "Tiểu cô nãi nãi, ta còn phải đi gọi người a, sinh ý về sau lại nói."

"Đừng gấp như vậy, ta nghĩ nhà chúng ta lúa cũng gặt xong, bằng không ta đem ta máy tuốt hạt cho ngươi thuê, ít nhất có thể cho ngươi giảm một nửa nhân công, cũng sẽ không để hạt thóc nẩy mầm, ngươi cũng thấy đấy, chúng ta đem máy tuốt hạt đặt ở trong ruộng trực tiếp gánh thóc về, ta nể mặt Trần bá bá mới tính toán cho các ngươi như vậy, ngươi thấy được không."

Lúc này mắt Trần quản gia mới sáng ngời, bớt nhân công chẳng khác nào thừa lại tiền công, lại nói có thể hạn chế hạt nẩy mầm, tốt.

Lại nghe Cốc Vũ tính tính, "Quên đi, một ngày tính ngươi một trăm văn đi, bớt được sáu nhân công."

"Một ngày? Một trăm văn!"

Cốc Vũ thấy hắn giật mình, "Nếu người không nguyện ý thì tính đi."

Một trăm văn thật sự rất đắt, Trần quản gia không làm chủ được, nhưng cũng không nghĩ buông tha, trở về cùng chủ ruộng thương lượng một hồi, hơn nữa Kinh Trập lại đọc sách ở nhà bọn họ, Trần Vĩnh Ngọc cũng nói hai câu, liền định sáu mươi văn.

Cốc Vũ cũng thật vừa lòng, kiểu này không cần mua bán, về sau mình cho thuê cũng tốt, người khác làm không được, mình cũng không cần kiếm tiền cực khổ, chỉ là nàng tâm niệm vừa chuyển, "Trần quản gia, ta muốn nỏi rõ ràng với ngươi, máy tuốt hạt là bảo bối của chúng ta, nếu ngươi làm hỏng cần phải bồi thường."

Trần quản gia chỉ nghĩ đến nhanh chút chuyển đi dùng, nghe Cốc Vũ nói như vậy có chút do dự, Cốc Vũ cười: "Cũng không dễ dàng hư như vậy, ta cho ngươi thuê có một điều kiện, để ta và Đại Lâm ca đi chỉ đạo các ngươi, đến lúc đó hắn chỉ các ngươi dùng như thế nào, không cần phái hắn làm việc khác, muốn hắn làm máy tuốt hạt, người khác ta không tin được!"
Tác giả : Thẩm Duyệt
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại