Điền Viên Cốc Hương
Quyển 1 - Chương 46: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn
Có Hứa Tần thị hỗ trợ, ba mẫu ruộng nước không còn là vấn đề nan giải, gánh nặng luôn áp ở trên người Kinh Trập Cốc Vũ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Mọi thứ gần như đi vào quỹ đạo. Cốc Vũ trong lòng trở nên kiên định hơn.
Ban ngày Hứa Tần thị không kiêng kị gì, sáng sớm đã đi ra ngoài cấy mạ, để Tiểu Mãn chuẩn bị cơm canh, Kinh Trập mỗi khi tan học về cũng ra ruộng hỗ trợ. Như thế, Kinh Trập nhổ mạ, Hứa Tần thị cấy, tối đến Tiểu Mãn, Cốc Vũ cùng đi, nhưng đêm sau Hứa Tần thị không cho các nàng đi ra nữa, nói là làm ruộng nhỡ hán tử thấy không tốt. Lúc này, họ đã cầy cấy xong một mảnh ruộng nữa, Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn nghe nói không ra hỗ trợ nữa, lại quấn quít lấy mỗ mỗ kể chuyện xưa, Hứa Tần thị ở chung nhà, Vương thị cũng không để ý.
Sớm tinh mơ, Trần thị mặc váy vải, vẫn là một cái không đâu vào đâu thắt lưng cột vào eo, tự cho là thướt tha đi qua sân bên này. Vương thị đang thêu hoa, nàng tuy rằng nghe Cốc Vũ nói là Lí Đắc Tuyền dặn dò không nên lui tới nhiều, nhưng thấy dù sao cũng là đánh gãy xương cốt còn liền gân (tương tự như một giọt máu đào hơn ao nước lã), Trần thị đến, nàng khách khí buông khăn thêu trong tay xuống, "Tứ thẩm, sao rảnh rỗi đi qua đây, mau ngồi."
Trần thị khẽ chớp mắt, vừa hù chọc Hạ Xuyên trên giường vừa nói: "Ta cũng không có mệnh tốt như Tam tẩu, chỉ ngồi ở nhà để ý thêu hoa là được, cứ như cô nương chưa xuất giá, ta một mình vừa nấu cơm vừa nuôi heo gà, người làm ruộng về còn không hài lòng, cảm thấy ta nhàn hạ đâu."
Vương thị dĩ nhiên là biết Trần thị hay than thở, cũng không quản nàng, nói: "Đều là người một nhà đâu có phân chia cặn kẽ như vậy, mỗi người đều có việc, ngươi cũng không cần để trong lòng a."
Trần thị thở dài một hơi, "Ta nói vẫn là phân ra tốt, lúc trước cha mẹ thế nào mà không cho ở riêng hết đi, giống như Tam tẩu thật khoan khoái, muốn làm gì thì làm, cũng không có người quản cũng không cần để ý ánh mắt người khác, trong nhà có thể làm chủ, làm cái gì cũng đều là của mình."
Vương thị nghe ý tứ nàng muốn ở riêng, không tiện nói thêm, vạn nhất mình lỡ miệng, người bên lại đổ thừa là mình khuyến khích ở riêng, vì thế Vương thị chỉ mỉm cười.
Trần thị thấy Vương thị chỉ cười, liền khụ khụ hai tiếng rồi nói: "Tẩu tử thật có phúc, Tam ca đi ra ngoài kiếm tiền, trong nhà còn có thiếp tới cửa lao động, à không, ngươi ở nhà thêu hoa, có người ra ruộng làm giúp ngươi a."
Vương thị tưởng Lí Đắc Tuyền đi xa làm việc, vợ chồng Trần Vĩnh Ngọc giúp đỡ mình làm ruộng, nghe Trần thị nói như vậy liền giải thích: "Cha Cốc Vũ làm việc bên ngoài, công việc cũng không dễ dàng, vừa khéo đến lúc cấy mạ, bất đắc dĩ phải gọi Trần bá bá giúp đỡ một chút, cũng không gì, hai nhà cũng gần gũi."
Trần thị che miệng cười một hồi, "Tẩu tử thật không biết hay giả bộ hồ đồ, là nương Nhị tẩu cấy mạ, người biết ngươi nhân hậu không sao, không biết còn tưởng rằng ngươi sai sử bà thông gia giúp ngươi làm việc đâu, sáng tinh mơ đã khiến người ta ra ruộng làm, truyền đến tai ta, bên kia nghe cũng không xuôi tai, Nhị tẩu vốn không có ở riêng, theo lý mà nói trong nhà có chuyện gì phải donương ta quản, đã qua bên này còn chưa tính, muốn làm việc cũng phải là giúp đỡ chúng ta, ta thì không có gì, là chuyện nhà của Nhị tẩu, chỉ là Đại tẩu nói những lời khó nghe."
Vương thị nghe xong trong lòng bách vị tạp trần, nhất là cảm thấy để Hứa Tần thị giúp đỡ mình cày ruộng có chút áy náy, nhớ lại ngày đó Kinh Trập về nói Trần gia đáp ứng hỗ trợ có chút kỳ quái, hôm này Trần thị tới đây nói, nghe qua là tới tán gẫu, kỳ thực ám chỉ rằng bản thân mình chiếm lợi, đem thông gia đi làm ruộng làm phiền hà bên kia... Đủ loại tư vị dâng trào trong lòng, Vương thị sắc mặt có chút không thích hợp.
Trần thị thấy bộ dáng của Vương thị, vừa lòng, bỏ lại một câu phải đi về nấu cơm liền bỏ đi.
Giữa trưa Hứa Tần thị vừa về, kéo Tiểu Mãn qua vẻ mặt vui mừng, "Làm xong lần này, bất quá làm thêm hai ngày nữa là xong, ngươi xem này ruộng nhiều người còn chưa cấy xong."
Tiểu Mãn cảm tạ, Hứa Tần thị có cảm giác thành tựu, "Nếu một ngày ngốc ở nhà liền nghẹn hỏng rồi, còn có các ngươi may quần áo cho hài tử, ta không muốn rảnh rỗi ở nhà a..."
Cốc Vũ ở một bên giòn tan đáp: "Theo như nhu cầu! Mọi người đều vui."
Hứa Tần thị rửa tay sạch sẽ, ôm lấy Cốc Vũ, "Thật là một tiêu linh tinh, cái gì cũng biết, chúng ta thật sự là mọi người đều vui!"
Không thấy Hứa thị ở đây, nghe nói là mệt mỏi ở bên kia nghỉ, Hứa Tần thị đang muốn đi gọi nàng lại ăn cơm, lại bị Vương thị gọi lại, "Nàng mỗ mỗ, điều này sao có thể để ngươi làm, chúng ta cả nhà đều ở nhà, cũng không thể để ngài đi làm ruộng a." Nói xong rầy la Tiểu Mãn không hiểu chuyện không nói cho mình biết.
Hứa Tần thị nghe Vương thị nói thế có chút không vui, lúc đầu tưởng Tiểu Mãn lỡ miệng lộ ra, sau hỏi rõ mới hiểu được là người trong viện bên kia qua nói, càng làm cho nàng không vui: "Khuê nữ, ngàn vạn không cần nghĩ ngợi gì, vừa rồi Cốc Vũ còn nói chúng ta đây là mọi người cùng vui, người khác nói cái gì để cho bọn họ nói đi, lo gì chuyện của họ."
Nhưng dù Hứa Tần thị nói như thế nào Vương thị không trả lời, Hứa Tần thị trong lòng hạ quyết tâm, thấy Vương thị không nhân nhượng, nghĩ cũng không còn lại bao nhiêu ruộng, định tối nay đi làm khoảng hai ngày là xong, vì thế ngoài miệng đáp ứng: "Không sao, mai mốt để Kinh Trập đi làm là được rồi."
Nói xong Hứa Tần thị đi qua sân bên kia, thật lâu sau cũng không trở về.
Bên này cùng bên kia đã không còn lui tới, Cốc Vũ đành phải như trước kia, đi qua vườn rau bên kia làm bộ như hái rau dại, cũng không vào sân, ngồi ở chỗ không xa không gần xem, thanh âm văng vẳng những cũng nghe thấy.
Nguyên lai là Hứa Tần thị vừa rồi nổi giận, đi qua chỗ Hứa thị chọt Lí Hà thị vài câu, Lí Hà thị không biết chuyện, dĩ nhiên không cam lòng bị Hứa Tần thị mỉa mai, nói qua lại liền ầm ĩ lên.
Cốc Vũ ngồi ở đó vừa khéo nghe được Hứa Tần thị nói: "Ta làm sao không thấy được người nhà này tốt, ngươi nói đi bên kia có phải là con trai của ngươi không, cũng không hề coi họ ăn cái gì, cháu trai cháu gái tốt như vậy cũng không quản, nói phân liền phân, cũng chỉ là ba mẫu đất, con phải đi xa làm việc, để lại một nàng dâu vừa sinh con ở nhà, hai khuê nữ làm sao ra cửa được, ta dù một tay kéo lưng quần một tay làm ruộng cũng giúp họ làm ruộng, ngươi không hỗ trợ thì thôi, còn đi nói ta? Ta vui! Làm trời làm đất còn quản đến trên đầu ta!"
Lí Hà thị thật không biết chuyện này, sau lần trước cùng Lí Đắc Tuyền tranh cãi ầm ĩ đã không lui tới, hai bên giận nhau. Hứa Tần thị lần này tới ở bên kia, nàng cảm thấy cũng tiện, bằng không lão dâu cả vụng trộm gì đó, nếu bị Hứa Tần thị vạch măt, thì không biết phải xử sao. Lúc này nàng không hiểu gì hết, theo ý tứ cửa Hứa Tần thị, bên kia lão Tam đi ra ngoài kiếm ăn , trong nhà ruộng không có người làm, sợ là không xong, theo lời lão dâu cả nói mỗi ngày ở bên kia ăn thịt cũng không biếu xén bên này chút nào, lại bị Hứa Tần thị nói như vậy, trong lòng vừa áy náy vừa tức giận, nhưng không thể phát ra được, trong lúc nhất thời nghẹn họng, không biết nói gì, trong bụng đem lão dâu cả mắng thầm.
Hứa Tần thị thấy Lí Hà thị như thế, liền nhận định là nàng ở bên ngoài khuấy động, "Thông gia, ta gọi ngươi một tiếng thông gia cũng là vì tốt cho ngươi, ta thấy một phòng toàn phụ nữ, tách ra như vậy cũng tốt, ngươi cũng bớt lo bọn nhỏ cũng bớt lo. Ta không muốn ngươi ngờ vực lung tung, ta kêu Cốc Vũ nương giúp đỡ làm giày dép quần áo cho đứa nhỏ, ta giúp lại một chút cũng là đúng, không tới phiên người khác nói cái gì."
Vừa nói đến ở riêng Trần thị đang ở trong phòng dọn cơm, liền đi ra, "Nương, ta thấy ở riêng tốt, bằng không Tam ca bên kia sợ là cũng có ý kiến, chúng ta bên này náo nhiệt, vạn nhất người nói nương bất công chúng ta phải làm sao bây giờ."
Trần thị vừa ra tới, Lí Hà thị trong lòng liền nghi ngờ, chắc là nàng dâu vừa qua cửa này đi qua bên kia nói, trong nhà cũng chỉ có một mình nàng ở nhà, người khác sẽ không qua bên kia, hiện tại lại nghe nàng đòi ở riêng, trong lòng càng khó chịu, lại ngại có mặt Hứa Tần thị ở đây, đành phải nói: "Ngươi có chuyện gì! Sớm không phải đã thương lượng là Linh Nga lấy chồng liền ở riêng, chờ không nổi hai ngày sao!"
Trần thị cúi đầu vào cửa, cân nhắc lời của Lí Hà thị, một bên lão dâu cả cũng thế, sờ đầu Lập Thu không biết nàng đang nghĩ gì.
Hứa Tần thị thấy Lí Hà thị không trả lời câu hỏi của mình, lại nghe lời nàng nói có chút chói tai, tiếp tục nói: "Ta cũng vì tốt cho ngươi, bằng không khuê nữ ta không tiện làm việc, đến lúc có con nhỏ còn bị con quấn quít, nếu trong nhà có người lấy chuyện này làm nàng ủy khuất, ta không chịu! Cũng đừng trách ta không nói trước."
Lí Hà thị nguyên lai là đáp lại lời của Trần thị, lại bị Hứa Tần thị xen vào, nàng vừa định hoàn trả, đã thấy Hứa Tần thị cùng Lí Đắc Giang mang theo Hứa thị đi ra ngoài, nàng đành phải nuốt lời định nói xuống, trơ mắt nhìn bọn họ đi qua sân bên kia.
Cốc Vũ ở một chỗ xem rồi cười trộm, cái gì kêu uất khí! Cái gì kêu vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Nãi nãi ngươi lúc này nếm sự đau khổ của chúng ta lúc trước, lại nghĩ Hứa Tần thị tuy là một phụ nhân nông thôn ăn to nói lớn, nhưng lời nói thật có lý lẽ, Lí Hà thị dĩ nhiên không làm gì được nàng, trong lòng đối với mỗ mỗ không có chút quan hệ này nảy sinh cảm giác sùng bái.
Tiểu Mãn thấy Nhị bá, Nhị bá mẫu cùng nhau đi lại, muốn nhà Nhị bá ở lại ăn cơm, Lí Đắc Giang không chịu, nói là bên kia đã nấu xong rồi, Cốc Vũ nghĩ bên kia tuy rằng cũng là ăn, chỉ là sợ là không thịt, cho dù có, cũng không thể ăn được bao nhiêu, bởi vậy nàng múc một chén canh thịt muốn Lí Đắc Giang uống.
Hứa Tần thị luôn luôn bình tĩnh thầm quan sát người nhà của Cốc Vũ làm việc, lúc này càng vui vẻ, cảm thấy bất luận là Vương thị, Tiểu Mãn, Cốc Vũ hay Kinh Trập, người một nhà đều là thật lòng thương mến Lí Đắc Giang cùng Hứa thị, trong lòng càng thêm kiên định muốn kết thân với bọn hắn.
Ban ngày Hứa Tần thị không kiêng kị gì, sáng sớm đã đi ra ngoài cấy mạ, để Tiểu Mãn chuẩn bị cơm canh, Kinh Trập mỗi khi tan học về cũng ra ruộng hỗ trợ. Như thế, Kinh Trập nhổ mạ, Hứa Tần thị cấy, tối đến Tiểu Mãn, Cốc Vũ cùng đi, nhưng đêm sau Hứa Tần thị không cho các nàng đi ra nữa, nói là làm ruộng nhỡ hán tử thấy không tốt. Lúc này, họ đã cầy cấy xong một mảnh ruộng nữa, Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn nghe nói không ra hỗ trợ nữa, lại quấn quít lấy mỗ mỗ kể chuyện xưa, Hứa Tần thị ở chung nhà, Vương thị cũng không để ý.
Sớm tinh mơ, Trần thị mặc váy vải, vẫn là một cái không đâu vào đâu thắt lưng cột vào eo, tự cho là thướt tha đi qua sân bên này. Vương thị đang thêu hoa, nàng tuy rằng nghe Cốc Vũ nói là Lí Đắc Tuyền dặn dò không nên lui tới nhiều, nhưng thấy dù sao cũng là đánh gãy xương cốt còn liền gân (tương tự như một giọt máu đào hơn ao nước lã), Trần thị đến, nàng khách khí buông khăn thêu trong tay xuống, "Tứ thẩm, sao rảnh rỗi đi qua đây, mau ngồi."
Trần thị khẽ chớp mắt, vừa hù chọc Hạ Xuyên trên giường vừa nói: "Ta cũng không có mệnh tốt như Tam tẩu, chỉ ngồi ở nhà để ý thêu hoa là được, cứ như cô nương chưa xuất giá, ta một mình vừa nấu cơm vừa nuôi heo gà, người làm ruộng về còn không hài lòng, cảm thấy ta nhàn hạ đâu."
Vương thị dĩ nhiên là biết Trần thị hay than thở, cũng không quản nàng, nói: "Đều là người một nhà đâu có phân chia cặn kẽ như vậy, mỗi người đều có việc, ngươi cũng không cần để trong lòng a."
Trần thị thở dài một hơi, "Ta nói vẫn là phân ra tốt, lúc trước cha mẹ thế nào mà không cho ở riêng hết đi, giống như Tam tẩu thật khoan khoái, muốn làm gì thì làm, cũng không có người quản cũng không cần để ý ánh mắt người khác, trong nhà có thể làm chủ, làm cái gì cũng đều là của mình."
Vương thị nghe ý tứ nàng muốn ở riêng, không tiện nói thêm, vạn nhất mình lỡ miệng, người bên lại đổ thừa là mình khuyến khích ở riêng, vì thế Vương thị chỉ mỉm cười.
Trần thị thấy Vương thị chỉ cười, liền khụ khụ hai tiếng rồi nói: "Tẩu tử thật có phúc, Tam ca đi ra ngoài kiếm tiền, trong nhà còn có thiếp tới cửa lao động, à không, ngươi ở nhà thêu hoa, có người ra ruộng làm giúp ngươi a."
Vương thị tưởng Lí Đắc Tuyền đi xa làm việc, vợ chồng Trần Vĩnh Ngọc giúp đỡ mình làm ruộng, nghe Trần thị nói như vậy liền giải thích: "Cha Cốc Vũ làm việc bên ngoài, công việc cũng không dễ dàng, vừa khéo đến lúc cấy mạ, bất đắc dĩ phải gọi Trần bá bá giúp đỡ một chút, cũng không gì, hai nhà cũng gần gũi."
Trần thị che miệng cười một hồi, "Tẩu tử thật không biết hay giả bộ hồ đồ, là nương Nhị tẩu cấy mạ, người biết ngươi nhân hậu không sao, không biết còn tưởng rằng ngươi sai sử bà thông gia giúp ngươi làm việc đâu, sáng tinh mơ đã khiến người ta ra ruộng làm, truyền đến tai ta, bên kia nghe cũng không xuôi tai, Nhị tẩu vốn không có ở riêng, theo lý mà nói trong nhà có chuyện gì phải donương ta quản, đã qua bên này còn chưa tính, muốn làm việc cũng phải là giúp đỡ chúng ta, ta thì không có gì, là chuyện nhà của Nhị tẩu, chỉ là Đại tẩu nói những lời khó nghe."
Vương thị nghe xong trong lòng bách vị tạp trần, nhất là cảm thấy để Hứa Tần thị giúp đỡ mình cày ruộng có chút áy náy, nhớ lại ngày đó Kinh Trập về nói Trần gia đáp ứng hỗ trợ có chút kỳ quái, hôm này Trần thị tới đây nói, nghe qua là tới tán gẫu, kỳ thực ám chỉ rằng bản thân mình chiếm lợi, đem thông gia đi làm ruộng làm phiền hà bên kia... Đủ loại tư vị dâng trào trong lòng, Vương thị sắc mặt có chút không thích hợp.
Trần thị thấy bộ dáng của Vương thị, vừa lòng, bỏ lại một câu phải đi về nấu cơm liền bỏ đi.
Giữa trưa Hứa Tần thị vừa về, kéo Tiểu Mãn qua vẻ mặt vui mừng, "Làm xong lần này, bất quá làm thêm hai ngày nữa là xong, ngươi xem này ruộng nhiều người còn chưa cấy xong."
Tiểu Mãn cảm tạ, Hứa Tần thị có cảm giác thành tựu, "Nếu một ngày ngốc ở nhà liền nghẹn hỏng rồi, còn có các ngươi may quần áo cho hài tử, ta không muốn rảnh rỗi ở nhà a..."
Cốc Vũ ở một bên giòn tan đáp: "Theo như nhu cầu! Mọi người đều vui."
Hứa Tần thị rửa tay sạch sẽ, ôm lấy Cốc Vũ, "Thật là một tiêu linh tinh, cái gì cũng biết, chúng ta thật sự là mọi người đều vui!"
Không thấy Hứa thị ở đây, nghe nói là mệt mỏi ở bên kia nghỉ, Hứa Tần thị đang muốn đi gọi nàng lại ăn cơm, lại bị Vương thị gọi lại, "Nàng mỗ mỗ, điều này sao có thể để ngươi làm, chúng ta cả nhà đều ở nhà, cũng không thể để ngài đi làm ruộng a." Nói xong rầy la Tiểu Mãn không hiểu chuyện không nói cho mình biết.
Hứa Tần thị nghe Vương thị nói thế có chút không vui, lúc đầu tưởng Tiểu Mãn lỡ miệng lộ ra, sau hỏi rõ mới hiểu được là người trong viện bên kia qua nói, càng làm cho nàng không vui: "Khuê nữ, ngàn vạn không cần nghĩ ngợi gì, vừa rồi Cốc Vũ còn nói chúng ta đây là mọi người cùng vui, người khác nói cái gì để cho bọn họ nói đi, lo gì chuyện của họ."
Nhưng dù Hứa Tần thị nói như thế nào Vương thị không trả lời, Hứa Tần thị trong lòng hạ quyết tâm, thấy Vương thị không nhân nhượng, nghĩ cũng không còn lại bao nhiêu ruộng, định tối nay đi làm khoảng hai ngày là xong, vì thế ngoài miệng đáp ứng: "Không sao, mai mốt để Kinh Trập đi làm là được rồi."
Nói xong Hứa Tần thị đi qua sân bên kia, thật lâu sau cũng không trở về.
Bên này cùng bên kia đã không còn lui tới, Cốc Vũ đành phải như trước kia, đi qua vườn rau bên kia làm bộ như hái rau dại, cũng không vào sân, ngồi ở chỗ không xa không gần xem, thanh âm văng vẳng những cũng nghe thấy.
Nguyên lai là Hứa Tần thị vừa rồi nổi giận, đi qua chỗ Hứa thị chọt Lí Hà thị vài câu, Lí Hà thị không biết chuyện, dĩ nhiên không cam lòng bị Hứa Tần thị mỉa mai, nói qua lại liền ầm ĩ lên.
Cốc Vũ ngồi ở đó vừa khéo nghe được Hứa Tần thị nói: "Ta làm sao không thấy được người nhà này tốt, ngươi nói đi bên kia có phải là con trai của ngươi không, cũng không hề coi họ ăn cái gì, cháu trai cháu gái tốt như vậy cũng không quản, nói phân liền phân, cũng chỉ là ba mẫu đất, con phải đi xa làm việc, để lại một nàng dâu vừa sinh con ở nhà, hai khuê nữ làm sao ra cửa được, ta dù một tay kéo lưng quần một tay làm ruộng cũng giúp họ làm ruộng, ngươi không hỗ trợ thì thôi, còn đi nói ta? Ta vui! Làm trời làm đất còn quản đến trên đầu ta!"
Lí Hà thị thật không biết chuyện này, sau lần trước cùng Lí Đắc Tuyền tranh cãi ầm ĩ đã không lui tới, hai bên giận nhau. Hứa Tần thị lần này tới ở bên kia, nàng cảm thấy cũng tiện, bằng không lão dâu cả vụng trộm gì đó, nếu bị Hứa Tần thị vạch măt, thì không biết phải xử sao. Lúc này nàng không hiểu gì hết, theo ý tứ cửa Hứa Tần thị, bên kia lão Tam đi ra ngoài kiếm ăn , trong nhà ruộng không có người làm, sợ là không xong, theo lời lão dâu cả nói mỗi ngày ở bên kia ăn thịt cũng không biếu xén bên này chút nào, lại bị Hứa Tần thị nói như vậy, trong lòng vừa áy náy vừa tức giận, nhưng không thể phát ra được, trong lúc nhất thời nghẹn họng, không biết nói gì, trong bụng đem lão dâu cả mắng thầm.
Hứa Tần thị thấy Lí Hà thị như thế, liền nhận định là nàng ở bên ngoài khuấy động, "Thông gia, ta gọi ngươi một tiếng thông gia cũng là vì tốt cho ngươi, ta thấy một phòng toàn phụ nữ, tách ra như vậy cũng tốt, ngươi cũng bớt lo bọn nhỏ cũng bớt lo. Ta không muốn ngươi ngờ vực lung tung, ta kêu Cốc Vũ nương giúp đỡ làm giày dép quần áo cho đứa nhỏ, ta giúp lại một chút cũng là đúng, không tới phiên người khác nói cái gì."
Vừa nói đến ở riêng Trần thị đang ở trong phòng dọn cơm, liền đi ra, "Nương, ta thấy ở riêng tốt, bằng không Tam ca bên kia sợ là cũng có ý kiến, chúng ta bên này náo nhiệt, vạn nhất người nói nương bất công chúng ta phải làm sao bây giờ."
Trần thị vừa ra tới, Lí Hà thị trong lòng liền nghi ngờ, chắc là nàng dâu vừa qua cửa này đi qua bên kia nói, trong nhà cũng chỉ có một mình nàng ở nhà, người khác sẽ không qua bên kia, hiện tại lại nghe nàng đòi ở riêng, trong lòng càng khó chịu, lại ngại có mặt Hứa Tần thị ở đây, đành phải nói: "Ngươi có chuyện gì! Sớm không phải đã thương lượng là Linh Nga lấy chồng liền ở riêng, chờ không nổi hai ngày sao!"
Trần thị cúi đầu vào cửa, cân nhắc lời của Lí Hà thị, một bên lão dâu cả cũng thế, sờ đầu Lập Thu không biết nàng đang nghĩ gì.
Hứa Tần thị thấy Lí Hà thị không trả lời câu hỏi của mình, lại nghe lời nàng nói có chút chói tai, tiếp tục nói: "Ta cũng vì tốt cho ngươi, bằng không khuê nữ ta không tiện làm việc, đến lúc có con nhỏ còn bị con quấn quít, nếu trong nhà có người lấy chuyện này làm nàng ủy khuất, ta không chịu! Cũng đừng trách ta không nói trước."
Lí Hà thị nguyên lai là đáp lại lời của Trần thị, lại bị Hứa Tần thị xen vào, nàng vừa định hoàn trả, đã thấy Hứa Tần thị cùng Lí Đắc Giang mang theo Hứa thị đi ra ngoài, nàng đành phải nuốt lời định nói xuống, trơ mắt nhìn bọn họ đi qua sân bên kia.
Cốc Vũ ở một chỗ xem rồi cười trộm, cái gì kêu uất khí! Cái gì kêu vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Nãi nãi ngươi lúc này nếm sự đau khổ của chúng ta lúc trước, lại nghĩ Hứa Tần thị tuy là một phụ nhân nông thôn ăn to nói lớn, nhưng lời nói thật có lý lẽ, Lí Hà thị dĩ nhiên không làm gì được nàng, trong lòng đối với mỗ mỗ không có chút quan hệ này nảy sinh cảm giác sùng bái.
Tiểu Mãn thấy Nhị bá, Nhị bá mẫu cùng nhau đi lại, muốn nhà Nhị bá ở lại ăn cơm, Lí Đắc Giang không chịu, nói là bên kia đã nấu xong rồi, Cốc Vũ nghĩ bên kia tuy rằng cũng là ăn, chỉ là sợ là không thịt, cho dù có, cũng không thể ăn được bao nhiêu, bởi vậy nàng múc một chén canh thịt muốn Lí Đắc Giang uống.
Hứa Tần thị luôn luôn bình tĩnh thầm quan sát người nhà của Cốc Vũ làm việc, lúc này càng vui vẻ, cảm thấy bất luận là Vương thị, Tiểu Mãn, Cốc Vũ hay Kinh Trập, người một nhà đều là thật lòng thương mến Lí Đắc Giang cùng Hứa thị, trong lòng càng thêm kiên định muốn kết thân với bọn hắn.
Tác giả :
Thẩm Duyệt