Điền Viên Cốc Hương
Quyển 1 - Chương 4: Đuổi ra khỏi nhà
"Ai u, nha đầu kia lớn như vậy, sao chỉ nấu nước thôi cũng làm không xong, nấu nước còn không xong thì cắt rau heo cũng sẽ không được, này không được kia cũng không được...." Sáng sớm, Trương thị ở phòng bếp bận rộn mừng năm mới, kéo theo Tiểu Mãn làm việc nhà, Tiểu Mãn lại bị kể lể.
Cốc Vũ có chút bất đắc dĩ, những việc này tỷ tỷ ở nhà có làm qua sao? Sáng sớm cha đã bắt đầu sửa bàn đóng băng ghế, nương vì mang thai ngồi nên ở nhà chính, nãi nãi Lí Hà thị thối mặt ngồi kia than thở, đen mặt một câu cũng không nói, thật xấu hổ. Kinh Trập ở một bên nói chuyện, dù đại bá mẫu chỉ cây dâu mắng cây hòe, hắn coi như không nghe thấy.
Cốc Vũ thấy vậy yên tâm không ít, xem ra cha mẹ vẫn thương yêu đại ca, nhưng một mình Tiểu Mãn chịu đựng lời nói của đại bá mẫu, da mặt lại mỏng, có chút đáng thương.
Cốc Vũ đến nhà bếp nhìn xem, Tiểu Mãn ngồi trên mặt đất cắt rau heo, đôi tay vì lạnh đỏ bừng mắt ứa lệ, thấy Cốc Vũ đi lại, vội cười: "Ngươi tới nơi này làm cái gì?"
Cốc Vũ nhặt một cây gỗ trên mặt đất lên vẽ vòng vòng: "Ta đến giúp ngươi."
Tiểu Mãn vỗ nàng: "Ngươi không cần ở đây gây rối loạn, bị đông lạnh đến đến lúc đó lại kêu thân mình không tốt, ta có thể ứng phó được."
Cốc Vũ ngồi xổm trước bếp lò nhóm lửa, "Tỷ tỷ, ta ngồi ở trong này một chút cũng không lạnh, nếu đại bá mẫu dám nói ngươi, ta liền giúp ngươi mắng nàng!"
Tiểu Mãn cười lên một tiếng, "Ngươi nha đầu kia sao học được lời nói hỗn hào này, ở đây không giống như ở nhà mình, nương đã nói qua, làm chút chuyện cũng không gì."
Cốc Vũ không nghĩ như vậy, ngươi nhân nhượng vì lợi ích chung thì thế nào, nhìn xem còn không phải không làm cho người nhà tốt, nàng hạ quyết tâm, đại bá mẫu nếu tiến vào, chuyện khác không dám, đấu võ mồm nàng sẽ không chiếm được tiện nghi. Nhiều lắm nói sai rồi còn có một câu đồng ngôn vô kị chống đỡ đi.
Ý niệm vừa chuyển, đại bá mẫu bước vào, ôm một đống củi.
Tiểu Mãn tay cắt nhanh hơn, Cốc Vũ với vẻ mặt phòng bị nhìn nàng chằm chằm.
Ai ngờ tráng kiện đại bá mẫu đột nhiên nở nụ cười, "A, Tiểu Mãn, rau heo cắt tốt lắm, thừa lại giao cho bá mẫu thì được rồi, tỷ muội các ngươi không quen làm việc nặng, vẫn là chờ ăn cơm đi."
Biến hóa đột ngột làm Cốc Vũ buồn cười, phòng bếp vẫn còn củi vì sao còn muốn ôm thêm củi vào, lại nhìn dưới đống củi, loáng thoáng một ít cỏ. Cốc Vũ trong lòng so đo, cố ý kéo dài thanh âm: "Đại bá mẫu, chúng ta không thể để người ta nói là ăn không ngồi rồi, chỉ là giúp một tay thôi, sao có thể để ngươi một mình vội vàng?"
Trương thị không đoán được Cốc Vũ sẽ nói như thế, gượng cười nói: "Coi miệng nhỏ của Cốc Vũ này, ta một người ứng phó được, các ngươi đi nhà chính sưởi ấm đi."
Đã nói như vậy, dĩ nhiên Cốc Vũ mừng rỡ, nét mặt nghi hoặc kéo Tiểu Mãn đi sưởi ấm.
Cốc Vũ đứng ở nhà chính, bất chợt nhìn vào phòng bếp, chờ lúc Trương thị cho heo ăn nàng liền đi qua, tìm kiếm chung quanh, rốt cục ở mấy thanh củi tìm được đống cỏ, bên trong cất giấu môt cái trứng gà, xem ra phải là chuyện ngày một ngày hai. Một con gà mái, một ngày thiếu 1, 2 cái trứng thì có quan hệ gì?
Nàng có chút buồn cười, một gia đình lớn sẽ có chuyện tệ như vậy, sau lại thấy trong nồi hầm cải củ, trên đất còn mấy cây cải trắng, dường như có mùi thịt bay ra. Nhưng nồi và bếp bên trong cũng cũng không thấy bóng dáng một chút thịt, mà trên bếp là một cái ấm sắc thuốc, thật mạo hiểm.
Cốc Vũ đang muốn đi qua, đại bá mẫu vào cửa quát một tiếng bảo ngưng lại: "Cốc Vũ, ngươi làm cái gì?"
Cốc Vũ ra vẻ vô tội: "Sợ lửa của ấm sắc thuốc tắt, ta đến thêm lửa, đại bá mẫu, đây là thuốc của ai, ngửi thơm quá."
Trương thị quát xong, có chút không kiên nhẫn, "Đây là thuốc của tỷ tỷ Lập Thu của ngươi, ngươi mau đi ra, rủi làm sai thì phải làm sao bây giờ!"
Cốc Vũ cười lạnh một tiếng, ấm sắc thuốc nấu canh thịt, mệt nàng nghĩ ra!
Cơm trưa đã không có trứng gà, cũng không có thịt khô, chỉ có một nồi cải củ và cải trắng, thêm một đĩa hạt tiêu nhỏ, rắc lên canh rau, chỉ thế.
Lập tức, từ bên trong cải trắng Trương thị lấy ra đồ ăn nấu riêng đổ vào chén của Lập Thu, "Lập Thu, ngươi cũng nên bổ thân mình, thật sự đáng thương, uống thuốc miệng cũng bị nhạt đi, nương thật vô dụng, ngay cả trứng gà cũng không có cho ngươi ăn, bất quá cũng thấy đủ đi, ngày sau chỉ sợ cơm cũng không kịp ăn"
Vương thị thấy vậy, tiếp một câu: "Đại tẩu nói đùa, ngày qua sẽ càng tốt hơn, làm sao mà cơm cũng không kịp ăn?"
Lời nói hoàn hảo, nhưng lại giống như châm ngòi ly gián, Trương thị trề môi không có chút ngăn cản: "Thế nào sẽ không, ngươi nhìn đi, cả nhà bao nhiêu người, già trẻ lớn bé phải dựa vào chúng ta 2 người chịu, có thể uống cháo mỗi ngày là tốt rồi."
Không có người nói chuyện, Vương thị ngượng ngùng cũng không biết nói cái gì.
Ăn cơm xong, Tiểu Mãn đi rửa chén, Lí Đắc Tuyền tiếp tục đi sửa bàn, Lí lão nhân nói chuyện, "Lão Tam, ngươi đợi chút, chúng ta người một nhà thương lượng."
Lí Đắc Tuyền gật gật đầu, "Ai, cha có chuyện gì nói đi."
Lí lão nhân nhìn Lí Hà thị, do dự không mở miệng.
Lí Hà thị sưng mặt bĩu môi, chậm rãi nói: "Lão Tam, ngươi cũng thấy đấy, người trong nhà vốn đông, chúng ta cũng già đi, cả nhà của ngươi trở lại, ngươi cũng nhìn thấy, đúng ra cả nhà cũng không có trở ngại gì, lão Nhị còn không có con, Lão Tứ cũng chuẩn bị thành thân, ngươi lần này về ở luôn..."
Lí Đắc Tuyền vội vàng đáp: "Nương, nương Cốc Vũ đang mang thai, chờ đứa nhỏ sinh xong, chúng ta đều sẽ hiếu kính ngài, nhiều năm như vậy ở bên ngoài cũng không có tẫn hiếu, bây giờ trở về một chuyến, nương ngài hưởng phúc là tốt rồi."
Lí Hà thị trợn trắng mắt: "Ta không có phúc phận lớn như vậy, ta nói với ngươi, lão Tam, nhà này còn phải phân ra mới xong."
Lí Đắc Tuyền sửng sốt, có chút không hiểu: "Nương, đang tốt lành vì sao phải ở riêng?"
"Các ngươi đều lớn ta làm sao làm chủ được, nếu để các ngươi quan tâm, truyền ra lại nói ta là một lão bà không cho các ngươi qua ngày lành, thôi thì phân ra đi ta cũng vui vẻ thanh nhàn, ta đi theo Linh Nga Lão Tứ cũng tốt, các ngươi đủ lông đủ cánh rồi." Lí Hà thị cố ý kéo câu cuối ra thật dài.
Đã nói đã nói đến như vậy, Lí Đắc Tuyền không thể nói cái gì nữa, chỉ nhìn Lí Hải: "Ý của đại ca ra sao?"
Người không có mở miệng, đại bá mẫu, vội vàng đi qua, "Nương a, ta nghĩ cả gia đình nhà lão Tam từ thành Vân Châu trở về, nhà bọn họ là có cuộc sống của người thành thị, một nhà chúng ta không có thói quen như vậy, vẫn là để cả nhà lão Tam ở riêng bọn họ cũng tự tại, chúng ta vẫn sống như xưa, chờ Lão Tứ cùng Linh Nga thành thân chúng ta lại nói."
Lời này nói ra, làm Cốc Vũ thụt lưỡi, rõ ràng đuổi gia đình bọn họ qua một bên. Nàng tính thật kỹ, nếu không có ở riêng, nhà Nhị bá phụ không có đứa nhỏ, nhưng cả nhà phải nuôi 3 đứa trẻ của nhà nàng. Nếu ở riêng, cha mẹ nàng hai người nuôi ba đứa, chờ lúc Tứ thúc thúc thành thân tiểu cô cô xuất giá, phỏng chừng 2 đường ca (anh họ) cũng lớn, thật sự là giỏi tính toán.
Nào biết nói lời này lại đúng ý Lí Hà thị, "Ý của ta cũng giống như ý của nhà lão Đại, chỉ sợ lão Tam nói chúng ta bất công, nên không có dám nhắc tới, ta chỉ còn có một bộ xương già, cứ như vậy qua cũng tốt."
Lí Đắc Tuyền cúi đầu không biết nói cái gì nữa.
Lí Hà thị lại nói: "Lão Tam, đã như vậy, ngươi chỉ có như vậy gian phòng nhỏ để ở, cũng không đủ cho cả nhà của ngươi, vẫn nên để lại cho 2 người cháu của ngươi ở đi, các ngươi nghĩ biện pháp đi, chúng ta không lo những chuyện này, không bằng các ngươi tự mua, năm nay lương thực cũng không nhiều, cho các ngươi một ít gạo, một cái nồi, sắp tới ngày mừng năm mới, đến lúc đó lên trấn trên đặt mua cũng tiện."
Lí Đắc Tuyền không nói chuyện, tựa hồ như đang trong mộng, Cốc Vũ âm thầm sốt ruột, cha a, giờ phút này không vì mình tranh thủ một chút quyền lợi khi nào mới nói a.
Lí Đắc Tuyền không nói một tiếng, cúi đầu xuống, hai tay đặt trên đầu gối, không thấy rõ biểu cảm.
Lí Hà thị có chút không nhịn được, "Nếu ngươi không có ý kiến gì, phải hiểu rõ một điểm, chúng ta cũng già đi, gạo nồi gì cũng là bọn hắn làm ra, ta muốn là cho hơn cũng không được, lão Tam ngươi cũng đừng oán ta. Về phần này sao..."
Xem điệu bộ của Lí Đắc Tuyền hẳn là không có khả năng nói thêm, Cốc Vũ vội bắt vào câu chuyện, không thể để mình đến lúc cuối cái gì đều không có, "Nãi nãi, trời đất đầy băng giá, chuyện phân chia ruộng là chuyện lớn, vẫn nên chờ Nhị bá phụ bọn họ trở về mới bàn tiếp."
Đây là Cốc Vũ linh cơ vừa nghĩ đến, nàng tối hôm qua nghe trong lời nói của cha, Nhị bá như là người có chủ kiến, có hắn ở đây, không đến mức chịu thiệt như vậy. Mặc dù không được, cũng muốn để cha chậm rãi suy nghĩ lúc đó tự mình tranh thủ một chút cũng tốt. Dù sao cha cũng nói tìm phòng ở, không ở cùng bọn họ cùng là tốt nhất, không có gì nàng cũng vui ý, cha mẹ cùng tỷ tỷ không cần chịu uát ức đên nghẹn chết. Lí Hà thị lão bà nói nghe hay, giống như nhà các nàng có tiền, cái gì đều có thể đi đặt mua.
Lí Hà thị cắt ngang, "Như vậy cũng xong, miễn cho truyền ra còn nói ta bất công."
Đã phân định như vậy rồi, Cốc Vũ lại muốn thử một câu, "Nãi nãi, nương ta còn mang thai tiểu đệ đệ, nên giữ gà mái để đẻ trứng, chúng ta không tiện lấy gà, có thể cho chúng ta một rổ trứng gà không, cho nương ta bồi bổ."
Nghe vậy, Trương thị không vừa ý , "Nương a, gà mái này là do ta nuôi, một hai tháng nay đều không đẻ trứng, gà còn bị chồn bắt đi, Lập Thu còn phải uống thuốc còn không có một trái trứng. Lại nói, sinh đứa nhỏ là chuyện lớn, lúc ta sinh bọn họ cái gì cũng không có để bồi bổ, trứng cũng không thấy bóng dáng, cũng không chậm trễ làm việc, người trong thành các ngươi quý giá quá, hừ!"
Dù sao Cốc Vũ cũng không thật sự muốn, chỉ muốn xem các nàng xử thế nào, nào biết lời nói thật quyết tuyệt.
Kết quả là, cả nhà Lí Đắc Tuyền cứ như thế dọn đi, hắn khiêng một gói gạo thô, Kinh Trập một tay cầm một cái nồi lủng loang lổ một tay nắm Cốc Vũ, Tiểu Mãn cầm hành lý các nàng mang về, đỡ Vương thị, tình cảnh chẳng khác gi bị đuổi ra khỏi nhà .
Cốc Vũ trong tay cầm một bao đựng linh tinh, là trứng gà nàng lấy từ trong đống lửa. Trước khi ra cửa, thấy trong rổ trong bếp một chút thuốc, chọn lựa vài thứ ném vào canh gà còn sót lại trong ấm nấu thuốc.
Trương thị chạy theo khóc nức nở kêu, "Người nào không lương tâm trộm trứng gà của lão nương"
Rất xa truyền đến thanh âm tức giận của Lí Hà thị, "Lão đại gia, ngươi không phải nói này gà không có trứng sao?"
Cốc Vũ có chút bất đắc dĩ, những việc này tỷ tỷ ở nhà có làm qua sao? Sáng sớm cha đã bắt đầu sửa bàn đóng băng ghế, nương vì mang thai ngồi nên ở nhà chính, nãi nãi Lí Hà thị thối mặt ngồi kia than thở, đen mặt một câu cũng không nói, thật xấu hổ. Kinh Trập ở một bên nói chuyện, dù đại bá mẫu chỉ cây dâu mắng cây hòe, hắn coi như không nghe thấy.
Cốc Vũ thấy vậy yên tâm không ít, xem ra cha mẹ vẫn thương yêu đại ca, nhưng một mình Tiểu Mãn chịu đựng lời nói của đại bá mẫu, da mặt lại mỏng, có chút đáng thương.
Cốc Vũ đến nhà bếp nhìn xem, Tiểu Mãn ngồi trên mặt đất cắt rau heo, đôi tay vì lạnh đỏ bừng mắt ứa lệ, thấy Cốc Vũ đi lại, vội cười: "Ngươi tới nơi này làm cái gì?"
Cốc Vũ nhặt một cây gỗ trên mặt đất lên vẽ vòng vòng: "Ta đến giúp ngươi."
Tiểu Mãn vỗ nàng: "Ngươi không cần ở đây gây rối loạn, bị đông lạnh đến đến lúc đó lại kêu thân mình không tốt, ta có thể ứng phó được."
Cốc Vũ ngồi xổm trước bếp lò nhóm lửa, "Tỷ tỷ, ta ngồi ở trong này một chút cũng không lạnh, nếu đại bá mẫu dám nói ngươi, ta liền giúp ngươi mắng nàng!"
Tiểu Mãn cười lên một tiếng, "Ngươi nha đầu kia sao học được lời nói hỗn hào này, ở đây không giống như ở nhà mình, nương đã nói qua, làm chút chuyện cũng không gì."
Cốc Vũ không nghĩ như vậy, ngươi nhân nhượng vì lợi ích chung thì thế nào, nhìn xem còn không phải không làm cho người nhà tốt, nàng hạ quyết tâm, đại bá mẫu nếu tiến vào, chuyện khác không dám, đấu võ mồm nàng sẽ không chiếm được tiện nghi. Nhiều lắm nói sai rồi còn có một câu đồng ngôn vô kị chống đỡ đi.
Ý niệm vừa chuyển, đại bá mẫu bước vào, ôm một đống củi.
Tiểu Mãn tay cắt nhanh hơn, Cốc Vũ với vẻ mặt phòng bị nhìn nàng chằm chằm.
Ai ngờ tráng kiện đại bá mẫu đột nhiên nở nụ cười, "A, Tiểu Mãn, rau heo cắt tốt lắm, thừa lại giao cho bá mẫu thì được rồi, tỷ muội các ngươi không quen làm việc nặng, vẫn là chờ ăn cơm đi."
Biến hóa đột ngột làm Cốc Vũ buồn cười, phòng bếp vẫn còn củi vì sao còn muốn ôm thêm củi vào, lại nhìn dưới đống củi, loáng thoáng một ít cỏ. Cốc Vũ trong lòng so đo, cố ý kéo dài thanh âm: "Đại bá mẫu, chúng ta không thể để người ta nói là ăn không ngồi rồi, chỉ là giúp một tay thôi, sao có thể để ngươi một mình vội vàng?"
Trương thị không đoán được Cốc Vũ sẽ nói như thế, gượng cười nói: "Coi miệng nhỏ của Cốc Vũ này, ta một người ứng phó được, các ngươi đi nhà chính sưởi ấm đi."
Đã nói như vậy, dĩ nhiên Cốc Vũ mừng rỡ, nét mặt nghi hoặc kéo Tiểu Mãn đi sưởi ấm.
Cốc Vũ đứng ở nhà chính, bất chợt nhìn vào phòng bếp, chờ lúc Trương thị cho heo ăn nàng liền đi qua, tìm kiếm chung quanh, rốt cục ở mấy thanh củi tìm được đống cỏ, bên trong cất giấu môt cái trứng gà, xem ra phải là chuyện ngày một ngày hai. Một con gà mái, một ngày thiếu 1, 2 cái trứng thì có quan hệ gì?
Nàng có chút buồn cười, một gia đình lớn sẽ có chuyện tệ như vậy, sau lại thấy trong nồi hầm cải củ, trên đất còn mấy cây cải trắng, dường như có mùi thịt bay ra. Nhưng nồi và bếp bên trong cũng cũng không thấy bóng dáng một chút thịt, mà trên bếp là một cái ấm sắc thuốc, thật mạo hiểm.
Cốc Vũ đang muốn đi qua, đại bá mẫu vào cửa quát một tiếng bảo ngưng lại: "Cốc Vũ, ngươi làm cái gì?"
Cốc Vũ ra vẻ vô tội: "Sợ lửa của ấm sắc thuốc tắt, ta đến thêm lửa, đại bá mẫu, đây là thuốc của ai, ngửi thơm quá."
Trương thị quát xong, có chút không kiên nhẫn, "Đây là thuốc của tỷ tỷ Lập Thu của ngươi, ngươi mau đi ra, rủi làm sai thì phải làm sao bây giờ!"
Cốc Vũ cười lạnh một tiếng, ấm sắc thuốc nấu canh thịt, mệt nàng nghĩ ra!
Cơm trưa đã không có trứng gà, cũng không có thịt khô, chỉ có một nồi cải củ và cải trắng, thêm một đĩa hạt tiêu nhỏ, rắc lên canh rau, chỉ thế.
Lập tức, từ bên trong cải trắng Trương thị lấy ra đồ ăn nấu riêng đổ vào chén của Lập Thu, "Lập Thu, ngươi cũng nên bổ thân mình, thật sự đáng thương, uống thuốc miệng cũng bị nhạt đi, nương thật vô dụng, ngay cả trứng gà cũng không có cho ngươi ăn, bất quá cũng thấy đủ đi, ngày sau chỉ sợ cơm cũng không kịp ăn"
Vương thị thấy vậy, tiếp một câu: "Đại tẩu nói đùa, ngày qua sẽ càng tốt hơn, làm sao mà cơm cũng không kịp ăn?"
Lời nói hoàn hảo, nhưng lại giống như châm ngòi ly gián, Trương thị trề môi không có chút ngăn cản: "Thế nào sẽ không, ngươi nhìn đi, cả nhà bao nhiêu người, già trẻ lớn bé phải dựa vào chúng ta 2 người chịu, có thể uống cháo mỗi ngày là tốt rồi."
Không có người nói chuyện, Vương thị ngượng ngùng cũng không biết nói cái gì.
Ăn cơm xong, Tiểu Mãn đi rửa chén, Lí Đắc Tuyền tiếp tục đi sửa bàn, Lí lão nhân nói chuyện, "Lão Tam, ngươi đợi chút, chúng ta người một nhà thương lượng."
Lí Đắc Tuyền gật gật đầu, "Ai, cha có chuyện gì nói đi."
Lí lão nhân nhìn Lí Hà thị, do dự không mở miệng.
Lí Hà thị sưng mặt bĩu môi, chậm rãi nói: "Lão Tam, ngươi cũng thấy đấy, người trong nhà vốn đông, chúng ta cũng già đi, cả nhà của ngươi trở lại, ngươi cũng nhìn thấy, đúng ra cả nhà cũng không có trở ngại gì, lão Nhị còn không có con, Lão Tứ cũng chuẩn bị thành thân, ngươi lần này về ở luôn..."
Lí Đắc Tuyền vội vàng đáp: "Nương, nương Cốc Vũ đang mang thai, chờ đứa nhỏ sinh xong, chúng ta đều sẽ hiếu kính ngài, nhiều năm như vậy ở bên ngoài cũng không có tẫn hiếu, bây giờ trở về một chuyến, nương ngài hưởng phúc là tốt rồi."
Lí Hà thị trợn trắng mắt: "Ta không có phúc phận lớn như vậy, ta nói với ngươi, lão Tam, nhà này còn phải phân ra mới xong."
Lí Đắc Tuyền sửng sốt, có chút không hiểu: "Nương, đang tốt lành vì sao phải ở riêng?"
"Các ngươi đều lớn ta làm sao làm chủ được, nếu để các ngươi quan tâm, truyền ra lại nói ta là một lão bà không cho các ngươi qua ngày lành, thôi thì phân ra đi ta cũng vui vẻ thanh nhàn, ta đi theo Linh Nga Lão Tứ cũng tốt, các ngươi đủ lông đủ cánh rồi." Lí Hà thị cố ý kéo câu cuối ra thật dài.
Đã nói đã nói đến như vậy, Lí Đắc Tuyền không thể nói cái gì nữa, chỉ nhìn Lí Hải: "Ý của đại ca ra sao?"
Người không có mở miệng, đại bá mẫu, vội vàng đi qua, "Nương a, ta nghĩ cả gia đình nhà lão Tam từ thành Vân Châu trở về, nhà bọn họ là có cuộc sống của người thành thị, một nhà chúng ta không có thói quen như vậy, vẫn là để cả nhà lão Tam ở riêng bọn họ cũng tự tại, chúng ta vẫn sống như xưa, chờ Lão Tứ cùng Linh Nga thành thân chúng ta lại nói."
Lời này nói ra, làm Cốc Vũ thụt lưỡi, rõ ràng đuổi gia đình bọn họ qua một bên. Nàng tính thật kỹ, nếu không có ở riêng, nhà Nhị bá phụ không có đứa nhỏ, nhưng cả nhà phải nuôi 3 đứa trẻ của nhà nàng. Nếu ở riêng, cha mẹ nàng hai người nuôi ba đứa, chờ lúc Tứ thúc thúc thành thân tiểu cô cô xuất giá, phỏng chừng 2 đường ca (anh họ) cũng lớn, thật sự là giỏi tính toán.
Nào biết nói lời này lại đúng ý Lí Hà thị, "Ý của ta cũng giống như ý của nhà lão Đại, chỉ sợ lão Tam nói chúng ta bất công, nên không có dám nhắc tới, ta chỉ còn có một bộ xương già, cứ như vậy qua cũng tốt."
Lí Đắc Tuyền cúi đầu không biết nói cái gì nữa.
Lí Hà thị lại nói: "Lão Tam, đã như vậy, ngươi chỉ có như vậy gian phòng nhỏ để ở, cũng không đủ cho cả nhà của ngươi, vẫn nên để lại cho 2 người cháu của ngươi ở đi, các ngươi nghĩ biện pháp đi, chúng ta không lo những chuyện này, không bằng các ngươi tự mua, năm nay lương thực cũng không nhiều, cho các ngươi một ít gạo, một cái nồi, sắp tới ngày mừng năm mới, đến lúc đó lên trấn trên đặt mua cũng tiện."
Lí Đắc Tuyền không nói chuyện, tựa hồ như đang trong mộng, Cốc Vũ âm thầm sốt ruột, cha a, giờ phút này không vì mình tranh thủ một chút quyền lợi khi nào mới nói a.
Lí Đắc Tuyền không nói một tiếng, cúi đầu xuống, hai tay đặt trên đầu gối, không thấy rõ biểu cảm.
Lí Hà thị có chút không nhịn được, "Nếu ngươi không có ý kiến gì, phải hiểu rõ một điểm, chúng ta cũng già đi, gạo nồi gì cũng là bọn hắn làm ra, ta muốn là cho hơn cũng không được, lão Tam ngươi cũng đừng oán ta. Về phần này sao..."
Xem điệu bộ của Lí Đắc Tuyền hẳn là không có khả năng nói thêm, Cốc Vũ vội bắt vào câu chuyện, không thể để mình đến lúc cuối cái gì đều không có, "Nãi nãi, trời đất đầy băng giá, chuyện phân chia ruộng là chuyện lớn, vẫn nên chờ Nhị bá phụ bọn họ trở về mới bàn tiếp."
Đây là Cốc Vũ linh cơ vừa nghĩ đến, nàng tối hôm qua nghe trong lời nói của cha, Nhị bá như là người có chủ kiến, có hắn ở đây, không đến mức chịu thiệt như vậy. Mặc dù không được, cũng muốn để cha chậm rãi suy nghĩ lúc đó tự mình tranh thủ một chút cũng tốt. Dù sao cha cũng nói tìm phòng ở, không ở cùng bọn họ cùng là tốt nhất, không có gì nàng cũng vui ý, cha mẹ cùng tỷ tỷ không cần chịu uát ức đên nghẹn chết. Lí Hà thị lão bà nói nghe hay, giống như nhà các nàng có tiền, cái gì đều có thể đi đặt mua.
Lí Hà thị cắt ngang, "Như vậy cũng xong, miễn cho truyền ra còn nói ta bất công."
Đã phân định như vậy rồi, Cốc Vũ lại muốn thử một câu, "Nãi nãi, nương ta còn mang thai tiểu đệ đệ, nên giữ gà mái để đẻ trứng, chúng ta không tiện lấy gà, có thể cho chúng ta một rổ trứng gà không, cho nương ta bồi bổ."
Nghe vậy, Trương thị không vừa ý , "Nương a, gà mái này là do ta nuôi, một hai tháng nay đều không đẻ trứng, gà còn bị chồn bắt đi, Lập Thu còn phải uống thuốc còn không có một trái trứng. Lại nói, sinh đứa nhỏ là chuyện lớn, lúc ta sinh bọn họ cái gì cũng không có để bồi bổ, trứng cũng không thấy bóng dáng, cũng không chậm trễ làm việc, người trong thành các ngươi quý giá quá, hừ!"
Dù sao Cốc Vũ cũng không thật sự muốn, chỉ muốn xem các nàng xử thế nào, nào biết lời nói thật quyết tuyệt.
Kết quả là, cả nhà Lí Đắc Tuyền cứ như thế dọn đi, hắn khiêng một gói gạo thô, Kinh Trập một tay cầm một cái nồi lủng loang lổ một tay nắm Cốc Vũ, Tiểu Mãn cầm hành lý các nàng mang về, đỡ Vương thị, tình cảnh chẳng khác gi bị đuổi ra khỏi nhà .
Cốc Vũ trong tay cầm một bao đựng linh tinh, là trứng gà nàng lấy từ trong đống lửa. Trước khi ra cửa, thấy trong rổ trong bếp một chút thuốc, chọn lựa vài thứ ném vào canh gà còn sót lại trong ấm nấu thuốc.
Trương thị chạy theo khóc nức nở kêu, "Người nào không lương tâm trộm trứng gà của lão nương"
Rất xa truyền đến thanh âm tức giận của Lí Hà thị, "Lão đại gia, ngươi không phải nói này gà không có trứng sao?"
Tác giả :
Thẩm Duyệt