Điền Viên Cẩm Tú
Chương 339: Ra ngoài
Tính theo hoạt động kinh doanh mấy ngày nay, tổng thu nhập của chi nhánh này không kém hơn tổng tiệm bao nhiêu, mỗi ngày thu vào hơn một ngàn lượng bạc, lợi nhuận tính đến giờ cũng hơn một ngàn lượng bạc rồi.
Tử La biết chi nhánh thứ hai buôn bán không tệ, nhưng không ngờ lại tốt đến vậy. Phải biết là chi nhánh này không ở phủ thành phồn hoa đô thị giống tổng tiệm. Ở huyện thành huyện Thanh Dương mà có doanh thu như vậy thật2sự là một việc cực kỳ đáng mừng. Mà sau khi khai trương chi nhánh thứ hai này xong, tửu điểm Cẩm Tú Liên Tỏa của Tử La đương nhiên là càng ngày càng nổi tiếng ở phủ Bạch Nhạc.
Mấy ngày nay, Tử La và Thận Diệc Phàm phải nói là tiền vào như nước, danh tiếng của tửu điểm Cẩm Tú Liên Tỏa cũng vang xa hơn nhiều.
Bây giờ tửu điểm Cẩm Tú Liên Tỏa chính là tiêu điểm trong các cuộc trò chuyện của mọi người, ông chủ Thân8Diệc Phàm của tửu điểm Cẩm Tú Liên Tỏa cũng trở thành một nhân vật vô cùng nổi danh trong giới thương nghiệp.
Bây giờ người ta nhắc tới Thân Diệc Phàm thi đều vỗ tay khen ngợi tài năng buôn bán của hắn. Còn Tử La, bởi vì trước giờ luôn khiêm tốn, tuy lần này không hề giấu chuyện nàng có liên quan điểm Cẩm Tú Liên Tỏa, lúc khai trương chi nhánh thứ hai nàng cũng có xuất hiện, nhưng không nhiều người biết nàng cũng là chủ của6tửu điếm Cẩm Tú Liên Tỏa này. Nói xong chuyện ở chi nhánh thứ hai cũng đã đến bữa trưa.
Sau bữa cơm, Thân Diệc Phàm nói chuyện với đám Tử Thụ, Tử Hiên.
Thân Uyển Nhi kéo Tử La sang một bên, nói với nàng chuyện ngày mai sẽ đi dâng hương ở Cổ Thủy tự cách trấn Cổ Thủy chừng mười dặm, nói rằng đến lúc đó ba mẹ con nàng, Thân Diệc Phàm và Thân Trịnh thị đều đi, hỏi xem Tử La có muốn đi cùng không. “Chuyện này..."3Tử La nghe vậy hơi do dự. Nói thật, nàng không muốn đi ra ngoài lắm, nhưng Thân Uyển Nhi vô cùng nhiệt tình, cứ lôi kéo nàng đi mãi.
A La, muôi đi đi, đi với ta và Thân bá mẫu. Ta nghe nói bây giờ mai vàng trên Cổ Thủy tự đã nở rồi đấy, đẹp lắm, dạo này có rất nhiều người đi xem. Hình như phu tử ở thư viện Cổ Thủy cũng tổ chức du ngoạn, thương mại cho các học sinh, náo nhiệt lắm. A La5đi đi, đến đó chúng ta có thể xin quẻ nữa, nghe nói rất linh nghiệm. Lúc đó muội có thể cầu nhân duyên này, xem phu quân tương lai của muội đang ở đâu."
Tử La nghe Thân Uyển Nhi nói chuyện cầu nhân duyên thì đen mặt nhìn trời, chỉ có điều thấy nàng còn muốn nói gì đó nữa nên lại kiên trì lắng nghe. “Uyển tỷ nhi, A La còn nhỏ, không cần lo đến nhân duyên vội, vậy nên..."
Tử La còn chưa nói hết, Thân Uyển Nhi đã lắc đầu không đồng tình: “A La đừng nói vậy, mặc dù Tử Thụ ca nói hôn sự của muội không vội, đợi đến cập kê cũng được những lo trước thì khỏi họa, muội biết sớm chút cũng tốt mà. Muội không thấy các cô nương khác đều chưa đến cập kê đã xem xét hôn sự, đến cập kê là có thể đính hôn rồi thành thân sao. Vậy mới nói..."
“Được rồi, được rồi, tỷ tỷ tốt của ta, A La sợ tỷ rồi. A La sẽ suy nghĩ chuyện đi dâng hương cùng mọi người, nhưng việc này ta vẫn phải bàn cùng các ca ca, xem các huynh ấy có đồng ý không đã, hơn nữa A La cũng không xin quẻ gì đâu. Tỷ thấy vậy được không?"
Cuối cùng Tử La cũng được lĩnh giáo công lực quấn người của Thần Uyển Nhi. Thấy nàng ấy chuẩn bị nói tiếp, nàng liền nhanh chóng thỏa hiệp. “Được, cứ quyết định vậy nhé!" Thân Uyển Nhi thấy Tử La nhượng bộ thì không khỏi mừng rỡ, nói với sang chỗ mấy người Tử Thụ đang nói chuyện: “Tử Thụ ca, ngày mai A La muốn cùng bọn muội đến Cổ Thủy tự dâng hương, huynh thấy có được không?"
Vừa rồi Tử Thụ ở bên cạnh có nghe được sáu, bảy phần trong cuộc đối thoại của hai người nên cũng biết là có chuyện gì, định bảo để tự Tử La quyết định thì Thân Diệc Phàm cũng cười nói: “Tử Thụ đồng ý đi, đến lúc đó ta, gia mẫu và Uyển Nhi đều đi, nhất định sẽ bảo vệ A La chu toàn. Gia mẫu rất thích A La. Lúc bọn ta đến đây, gia mẫu cứ nhắc chuyện mời A La theo cùng mãi đấy. Nha đầu Uyển Nhi còn nhận "quân lệnh" từ chỗ gia mẫu, nhất định phải mời được A La đi cùng nữa kìa. Vậy nên Tử Thụ nể mặt chúng ta, để A La đi cùng nhé?"
Tử Thụ nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, hắn cảm thấy dạo này ba mẹ con Thân Diệc Phàm rất nhiệt tình với huynh muội họ, đặc biệt là Tử La. Vốn dĩ hắn đã có chút ý kiến, đặc biệt sau khi nghe Tử Hiên kể chuyện xảy ra với Thân Diệc Phàm lúc ở phủ thành thì càng cảnh giác hơn.
Chỉ một lát, Tử Thụ đã suy đi tính lại mấy lần nhưng trên mặt không lộ chút cảm xúc nào, chỉ cười nói: “Thân đại ca nói gì vậy, với giao tình của hai nhà chúng ta, chẳng lẽ ta lại không tin mọi người sao? Đúng lúc hôm qua ta, Tử Hiển và Tiểu Lục cũng được các bạn học cùng trường thư viện Cổ Thủy ngày trước mời ngày mai đến Cổ Thủy tự dâng hương và thương mại, vừa hay chúng ta cũng có thể đi cùng." Quả thật hôm qua Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục có được các bạn cùng trường ngày trước mời, vẫn chưa trả lời người ta. Hắn đang định chiều nay đến từ chối họ nhưng giờ gặp tình huống thế này, Tử Thụ lại thay đổi ý kiến.
Dù sao thì mấy người Thân Diệc Phàm cũng đến tận đây mời, nếu họ không cho Tử La đi thì có vẻ không được hợp lý lắm, nhưng để Tử La đi dâng hương một mình mới mấy người Thân Diệc Phàm thì Tử Thụ không yên tâm, vậy nên mới quyết định đi cùng.
Có điều, nếu Tử Thụ biết lần này đi dâng hương sẽ có chuyện xảy ra, lại còn ảnh hưởng đến Tử La thì hắn chắc chắn sẽ không để Tử La đi. Có một thời gian, Tử Thụ còn hối hận không biết bao nhiêu lần rằng tại sao hôm nay mình lại đồng ý để Tử La đi dâng hương.
Thân Diệc Phàm nghe Tử Thụ nói vậy thì hơi bất ngờ. Thấy Tử Thụ đồng ý cho Tử La đi cùng, hắn vô cùng mừng mỡ, liên tục nói tốt, tốt. Nói xong chuyện đi dâng hương ngày mai, Thân Diệc Phàm và Thân Uyển Nhi cũng cáo từ ra về. Buổi tối, trấn Cổ Thủy, biệt viện Thân gia, trong sân viện của Thân Trịnh thị. “Phàm ca nhi, con muốn làm vậy thật sao?" Tử Thụ hỏi lại Thân Diệc Phàm ngồi đối diện.
“Vâng, nếu không làm vậy, không biết đến bao giờ A La mới hiểu được tấm lòng của con nữa." Thân Diệc Phàm khẳng định lại. “Nhưng... Làm vậy không tốt lắm đâu! Thân Trịnh thị nghe vậy vẫn còn hơi do dự.
“Mẹ, mẹ yên tâm. Sau này con trai nhất định sẽ đối xử với A La thật tốt. A La là người con đã định ở kiếp này, vậy nên con trai không muốn bỏ qua."
Ánh mắt Thân Diệc Phàm cực kỳ kiên định, nói xong liền quỳ xuống, trịnh trọng cầu xin Thân Trịnh thị: “Mong mẹ có thể tác thành cho con trai." Lần đầu tiên Thân Trịnh thị thấy con trai mình trịnh trọng cầu xin mình như vậy, lại nghĩ con trai từ nhỏ đến lớn đều rất độc lập, chống đỡ cho cả Thân gia từ sớm, chẳng mấy khi nhờ vả người khác, hơn nữa cũng chưa cầu xin bà chuyện gì. Giờ thấy hắn như vậy, trong lòng bà đã mềm nhũn rồi, đâu còn tâm trí từ chối nữa.
“Vậy Phàm ca nhi đã suy nghĩ kỹ chưa? Mẹ thấy hai người yêu nhau thì thẳng thắn là rất quan trọng."
Cuối cùng Thân Trịnh thị vẫn không nhịn được xác định lại với Thân Diệc Phàm.
“Dạ, con trai đã nghĩ kỹ rồi. Mẹ yên tâm, con biết mình đang làm gì mà! Con trai đối xử với A La rất thật lòng, lần này cũng là vì muốn A La hiểu được lòng con, sớm ngày thành thế tử của con thôi. Sau khi con trai cưới được A La rồi đương nhiên sẽ thẳng thắn với nàng ấy, tuyệt đối không dối lừa chuyện gì. Xin mẹ tác thành cho chúng con."
Nói rồi, Thân Diệc Phàm lại cầu xin.
“Vậy... Được rồi!" Thân Trịnh thị thấy Thân Diệc Phàm nói cũng có lý, bà cũng không muốn con trai thất vọng nên cũng đồng ý theo, nghĩ chuyện này cũng không có gì, chỉ là lừa gạt nho nhỏ, sau này con trai bà nhất định sẽ đối xử tốt với Tử La.
“Cảm ơn mẹ đã tác thành! Con cảm ơn mẹ!" Thân Diệc Phàm thấy Thân Trịnh thị đồng ý thì vui mừng khôn siết, liên tục cảm kích bà.
“Được rồi, mau đứng dậy đi, nền đất lạnh lắm. Có điều, nếu lần này còn được như ý nguyện thì nhất định không được quên lời hôm nay, nhất định phải đối xử thật tốt với A La. Nếu không, cho dù mẹ là mẹ con, mẹ cũng không tha đâu." Thân Trịnh thị vừa đỡ Thân Diệc Phàm dậy vừa khuyên. Cuộc sống hôn nhân của Thân Trịnh thị có thể nói là không quá như ý. Gặp phải phu quân lăng nhăng, bà phải chịu rất nhiều đau khổ, cho nên cũng bảo vệ phái nữ nhiều hơn, đương nhiên bà vẫn thương con trai mình hơn rồi.
“Con trai nhất định sẽ ghi nhớ những lời hôm nay, sau này sẽ không để A La phải đầu lòng!" Thân Diệc Phàm nghe vậy cũng hiểu lòng Thân Trịnh thị, nhanh chóng đưa ra lời đảm bảo.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, mấy người Tử La dậy từ sớm. Rửa mặt chải đầu ăn điểm tâm xong, mấy huynh muội mang theo ít đồ dùng rồi lên xe ngựa đi đến trấn Cổ Thủy. Đến trấn Cổ Thủy sẽ phải đi ngang qua thư viện Cổ Thủy, vì vậy các nàng tụ họp với đám học sinh ở thư viện trước rồi đi tiếp. Trong số các học sinh tụ họp ở thư viện Cổ Thủy, cũng có mấy người cùng trường Tử Thụ mà Tử La đã gặp, ví dụ như Phương Thần. Tiếp đó, lúc đi qua biệt viện Thân gia, các nàng cũng dừng lại, chờ mấy người Thân Diệc Phàm cùng đến Cổ Thủy tự luôn. Gã sai vặt vừa vào báo tin một lúc thì Thân Diệc Phàm, Thân Trịnh thị và Thân Uyển Nhi cũng ra.
Mọi người chào hỏi nhau xong mới tiếp tục lên đường.
“Ta muốn chung xe ngựa với A La muội muội." Thân Uyển Nhi thấy Tử La ngồi một mình một xe liền đưa ra ý kiến, bỏ lại cả hai nha hoàn thân cận của mình.
Dọc đường đi, ngoài xe ngựa, chúng nam tử đều cưỡi ngựa, thảo luận một số chuyện giữa các nam nhân.
Đám học sinh cộng thêm mấy người Tử Thụ có tới hơn mười người, trong đó cũng không thiếu người biết ăn nói cho nên trên đường mấy người nói chuyện rất hăng say. Mà trong xe ngựa, ngoài chiếc xe của các bà tử, nha hoàn phục vụ và Thân Trịnh thị có hơi yên tĩnh thì xe ngựa của hai người Tử La và Thân Uyển Nhi cũng rất náo nhiệt. Trên đường đi, Thân Uyển Nhi vô cùng hưng phấn, cả quãng đường đều nói cười không ngừng, liên tục nói về chuyện ở Cổ Thủy tự, có vẻ rất chờ mong lần dâng hương này.
Tử La biết chi nhánh thứ hai buôn bán không tệ, nhưng không ngờ lại tốt đến vậy. Phải biết là chi nhánh này không ở phủ thành phồn hoa đô thị giống tổng tiệm. Ở huyện thành huyện Thanh Dương mà có doanh thu như vậy thật2sự là một việc cực kỳ đáng mừng. Mà sau khi khai trương chi nhánh thứ hai này xong, tửu điểm Cẩm Tú Liên Tỏa của Tử La đương nhiên là càng ngày càng nổi tiếng ở phủ Bạch Nhạc.
Mấy ngày nay, Tử La và Thận Diệc Phàm phải nói là tiền vào như nước, danh tiếng của tửu điểm Cẩm Tú Liên Tỏa cũng vang xa hơn nhiều.
Bây giờ tửu điểm Cẩm Tú Liên Tỏa chính là tiêu điểm trong các cuộc trò chuyện của mọi người, ông chủ Thân8Diệc Phàm của tửu điểm Cẩm Tú Liên Tỏa cũng trở thành một nhân vật vô cùng nổi danh trong giới thương nghiệp.
Bây giờ người ta nhắc tới Thân Diệc Phàm thi đều vỗ tay khen ngợi tài năng buôn bán của hắn. Còn Tử La, bởi vì trước giờ luôn khiêm tốn, tuy lần này không hề giấu chuyện nàng có liên quan điểm Cẩm Tú Liên Tỏa, lúc khai trương chi nhánh thứ hai nàng cũng có xuất hiện, nhưng không nhiều người biết nàng cũng là chủ của6tửu điếm Cẩm Tú Liên Tỏa này. Nói xong chuyện ở chi nhánh thứ hai cũng đã đến bữa trưa.
Sau bữa cơm, Thân Diệc Phàm nói chuyện với đám Tử Thụ, Tử Hiên.
Thân Uyển Nhi kéo Tử La sang một bên, nói với nàng chuyện ngày mai sẽ đi dâng hương ở Cổ Thủy tự cách trấn Cổ Thủy chừng mười dặm, nói rằng đến lúc đó ba mẹ con nàng, Thân Diệc Phàm và Thân Trịnh thị đều đi, hỏi xem Tử La có muốn đi cùng không. “Chuyện này..."3Tử La nghe vậy hơi do dự. Nói thật, nàng không muốn đi ra ngoài lắm, nhưng Thân Uyển Nhi vô cùng nhiệt tình, cứ lôi kéo nàng đi mãi.
A La, muôi đi đi, đi với ta và Thân bá mẫu. Ta nghe nói bây giờ mai vàng trên Cổ Thủy tự đã nở rồi đấy, đẹp lắm, dạo này có rất nhiều người đi xem. Hình như phu tử ở thư viện Cổ Thủy cũng tổ chức du ngoạn, thương mại cho các học sinh, náo nhiệt lắm. A La5đi đi, đến đó chúng ta có thể xin quẻ nữa, nghe nói rất linh nghiệm. Lúc đó muội có thể cầu nhân duyên này, xem phu quân tương lai của muội đang ở đâu."
Tử La nghe Thân Uyển Nhi nói chuyện cầu nhân duyên thì đen mặt nhìn trời, chỉ có điều thấy nàng còn muốn nói gì đó nữa nên lại kiên trì lắng nghe. “Uyển tỷ nhi, A La còn nhỏ, không cần lo đến nhân duyên vội, vậy nên..."
Tử La còn chưa nói hết, Thân Uyển Nhi đã lắc đầu không đồng tình: “A La đừng nói vậy, mặc dù Tử Thụ ca nói hôn sự của muội không vội, đợi đến cập kê cũng được những lo trước thì khỏi họa, muội biết sớm chút cũng tốt mà. Muội không thấy các cô nương khác đều chưa đến cập kê đã xem xét hôn sự, đến cập kê là có thể đính hôn rồi thành thân sao. Vậy mới nói..."
“Được rồi, được rồi, tỷ tỷ tốt của ta, A La sợ tỷ rồi. A La sẽ suy nghĩ chuyện đi dâng hương cùng mọi người, nhưng việc này ta vẫn phải bàn cùng các ca ca, xem các huynh ấy có đồng ý không đã, hơn nữa A La cũng không xin quẻ gì đâu. Tỷ thấy vậy được không?"
Cuối cùng Tử La cũng được lĩnh giáo công lực quấn người của Thần Uyển Nhi. Thấy nàng ấy chuẩn bị nói tiếp, nàng liền nhanh chóng thỏa hiệp. “Được, cứ quyết định vậy nhé!" Thân Uyển Nhi thấy Tử La nhượng bộ thì không khỏi mừng rỡ, nói với sang chỗ mấy người Tử Thụ đang nói chuyện: “Tử Thụ ca, ngày mai A La muốn cùng bọn muội đến Cổ Thủy tự dâng hương, huynh thấy có được không?"
Vừa rồi Tử Thụ ở bên cạnh có nghe được sáu, bảy phần trong cuộc đối thoại của hai người nên cũng biết là có chuyện gì, định bảo để tự Tử La quyết định thì Thân Diệc Phàm cũng cười nói: “Tử Thụ đồng ý đi, đến lúc đó ta, gia mẫu và Uyển Nhi đều đi, nhất định sẽ bảo vệ A La chu toàn. Gia mẫu rất thích A La. Lúc bọn ta đến đây, gia mẫu cứ nhắc chuyện mời A La theo cùng mãi đấy. Nha đầu Uyển Nhi còn nhận "quân lệnh" từ chỗ gia mẫu, nhất định phải mời được A La đi cùng nữa kìa. Vậy nên Tử Thụ nể mặt chúng ta, để A La đi cùng nhé?"
Tử Thụ nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, hắn cảm thấy dạo này ba mẹ con Thân Diệc Phàm rất nhiệt tình với huynh muội họ, đặc biệt là Tử La. Vốn dĩ hắn đã có chút ý kiến, đặc biệt sau khi nghe Tử Hiên kể chuyện xảy ra với Thân Diệc Phàm lúc ở phủ thành thì càng cảnh giác hơn.
Chỉ một lát, Tử Thụ đã suy đi tính lại mấy lần nhưng trên mặt không lộ chút cảm xúc nào, chỉ cười nói: “Thân đại ca nói gì vậy, với giao tình của hai nhà chúng ta, chẳng lẽ ta lại không tin mọi người sao? Đúng lúc hôm qua ta, Tử Hiển và Tiểu Lục cũng được các bạn học cùng trường thư viện Cổ Thủy ngày trước mời ngày mai đến Cổ Thủy tự dâng hương và thương mại, vừa hay chúng ta cũng có thể đi cùng." Quả thật hôm qua Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục có được các bạn cùng trường ngày trước mời, vẫn chưa trả lời người ta. Hắn đang định chiều nay đến từ chối họ nhưng giờ gặp tình huống thế này, Tử Thụ lại thay đổi ý kiến.
Dù sao thì mấy người Thân Diệc Phàm cũng đến tận đây mời, nếu họ không cho Tử La đi thì có vẻ không được hợp lý lắm, nhưng để Tử La đi dâng hương một mình mới mấy người Thân Diệc Phàm thì Tử Thụ không yên tâm, vậy nên mới quyết định đi cùng.
Có điều, nếu Tử Thụ biết lần này đi dâng hương sẽ có chuyện xảy ra, lại còn ảnh hưởng đến Tử La thì hắn chắc chắn sẽ không để Tử La đi. Có một thời gian, Tử Thụ còn hối hận không biết bao nhiêu lần rằng tại sao hôm nay mình lại đồng ý để Tử La đi dâng hương.
Thân Diệc Phàm nghe Tử Thụ nói vậy thì hơi bất ngờ. Thấy Tử Thụ đồng ý cho Tử La đi cùng, hắn vô cùng mừng mỡ, liên tục nói tốt, tốt. Nói xong chuyện đi dâng hương ngày mai, Thân Diệc Phàm và Thân Uyển Nhi cũng cáo từ ra về. Buổi tối, trấn Cổ Thủy, biệt viện Thân gia, trong sân viện của Thân Trịnh thị. “Phàm ca nhi, con muốn làm vậy thật sao?" Tử Thụ hỏi lại Thân Diệc Phàm ngồi đối diện.
“Vâng, nếu không làm vậy, không biết đến bao giờ A La mới hiểu được tấm lòng của con nữa." Thân Diệc Phàm khẳng định lại. “Nhưng... Làm vậy không tốt lắm đâu! Thân Trịnh thị nghe vậy vẫn còn hơi do dự.
“Mẹ, mẹ yên tâm. Sau này con trai nhất định sẽ đối xử với A La thật tốt. A La là người con đã định ở kiếp này, vậy nên con trai không muốn bỏ qua."
Ánh mắt Thân Diệc Phàm cực kỳ kiên định, nói xong liền quỳ xuống, trịnh trọng cầu xin Thân Trịnh thị: “Mong mẹ có thể tác thành cho con trai." Lần đầu tiên Thân Trịnh thị thấy con trai mình trịnh trọng cầu xin mình như vậy, lại nghĩ con trai từ nhỏ đến lớn đều rất độc lập, chống đỡ cho cả Thân gia từ sớm, chẳng mấy khi nhờ vả người khác, hơn nữa cũng chưa cầu xin bà chuyện gì. Giờ thấy hắn như vậy, trong lòng bà đã mềm nhũn rồi, đâu còn tâm trí từ chối nữa.
“Vậy Phàm ca nhi đã suy nghĩ kỹ chưa? Mẹ thấy hai người yêu nhau thì thẳng thắn là rất quan trọng."
Cuối cùng Thân Trịnh thị vẫn không nhịn được xác định lại với Thân Diệc Phàm.
“Dạ, con trai đã nghĩ kỹ rồi. Mẹ yên tâm, con biết mình đang làm gì mà! Con trai đối xử với A La rất thật lòng, lần này cũng là vì muốn A La hiểu được lòng con, sớm ngày thành thế tử của con thôi. Sau khi con trai cưới được A La rồi đương nhiên sẽ thẳng thắn với nàng ấy, tuyệt đối không dối lừa chuyện gì. Xin mẹ tác thành cho chúng con."
Nói rồi, Thân Diệc Phàm lại cầu xin.
“Vậy... Được rồi!" Thân Trịnh thị thấy Thân Diệc Phàm nói cũng có lý, bà cũng không muốn con trai thất vọng nên cũng đồng ý theo, nghĩ chuyện này cũng không có gì, chỉ là lừa gạt nho nhỏ, sau này con trai bà nhất định sẽ đối xử tốt với Tử La.
“Cảm ơn mẹ đã tác thành! Con cảm ơn mẹ!" Thân Diệc Phàm thấy Thân Trịnh thị đồng ý thì vui mừng khôn siết, liên tục cảm kích bà.
“Được rồi, mau đứng dậy đi, nền đất lạnh lắm. Có điều, nếu lần này còn được như ý nguyện thì nhất định không được quên lời hôm nay, nhất định phải đối xử thật tốt với A La. Nếu không, cho dù mẹ là mẹ con, mẹ cũng không tha đâu." Thân Trịnh thị vừa đỡ Thân Diệc Phàm dậy vừa khuyên. Cuộc sống hôn nhân của Thân Trịnh thị có thể nói là không quá như ý. Gặp phải phu quân lăng nhăng, bà phải chịu rất nhiều đau khổ, cho nên cũng bảo vệ phái nữ nhiều hơn, đương nhiên bà vẫn thương con trai mình hơn rồi.
“Con trai nhất định sẽ ghi nhớ những lời hôm nay, sau này sẽ không để A La phải đầu lòng!" Thân Diệc Phàm nghe vậy cũng hiểu lòng Thân Trịnh thị, nhanh chóng đưa ra lời đảm bảo.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, mấy người Tử La dậy từ sớm. Rửa mặt chải đầu ăn điểm tâm xong, mấy huynh muội mang theo ít đồ dùng rồi lên xe ngựa đi đến trấn Cổ Thủy. Đến trấn Cổ Thủy sẽ phải đi ngang qua thư viện Cổ Thủy, vì vậy các nàng tụ họp với đám học sinh ở thư viện trước rồi đi tiếp. Trong số các học sinh tụ họp ở thư viện Cổ Thủy, cũng có mấy người cùng trường Tử Thụ mà Tử La đã gặp, ví dụ như Phương Thần. Tiếp đó, lúc đi qua biệt viện Thân gia, các nàng cũng dừng lại, chờ mấy người Thân Diệc Phàm cùng đến Cổ Thủy tự luôn. Gã sai vặt vừa vào báo tin một lúc thì Thân Diệc Phàm, Thân Trịnh thị và Thân Uyển Nhi cũng ra.
Mọi người chào hỏi nhau xong mới tiếp tục lên đường.
“Ta muốn chung xe ngựa với A La muội muội." Thân Uyển Nhi thấy Tử La ngồi một mình một xe liền đưa ra ý kiến, bỏ lại cả hai nha hoàn thân cận của mình.
Dọc đường đi, ngoài xe ngựa, chúng nam tử đều cưỡi ngựa, thảo luận một số chuyện giữa các nam nhân.
Đám học sinh cộng thêm mấy người Tử Thụ có tới hơn mười người, trong đó cũng không thiếu người biết ăn nói cho nên trên đường mấy người nói chuyện rất hăng say. Mà trong xe ngựa, ngoài chiếc xe của các bà tử, nha hoàn phục vụ và Thân Trịnh thị có hơi yên tĩnh thì xe ngựa của hai người Tử La và Thân Uyển Nhi cũng rất náo nhiệt. Trên đường đi, Thân Uyển Nhi vô cùng hưng phấn, cả quãng đường đều nói cười không ngừng, liên tục nói về chuyện ở Cổ Thủy tự, có vẻ rất chờ mong lần dâng hương này.
Tác giả :
Mộ Dạ Hàn Phong