Điền Viên Cẩm Tú
Chương 3: Cuộc sống gian khổ
Nhìn qua cũng thấy căn nhà này đơn sơ đến mức nào, ba gian chính và hai gian phụ. Gian phụ bên trái là nhà bếp, bên phải là nhà kho để mấy đồ lặt vặt, gian nhà gần phòng bếp nhất là nhà chính, dùng để ăn Cơm, tiếp theo là phòng của ba tỷ muội, cuối cùng bên phải, gần nhà kho là phòng của ba huynh đệ.
May mà có một đại viện và tiền viện không nhỏ, hậu viện rộng khoảng nửa mẫu, cả viện có hàng rào bao quanh. Diện tích này đối với người hiện đại lúc nào cũng phải lo toan về nhà ở thì phải nói là quá đỗi vui mừng. Bên trái tiền viện còn có một giếng nước, bên phải là một cái cây hải đường lớn. Hậu viện là đất trồng rau, nhưng mà bây giờ chỉ còn thưa thớt vài cây cỏ. Nhìn hàng rào bền chắc và giếng nước trong viện cũng nhận ra, có lẽ trước kia là do phụ thân của bọn họ làm ra.
“Tiểu muội tỉnh rồi à." Thấy Tử La tỉnh lại, nhị tỷ vừa từ phòng bếp đi ra vui vẻ gọi. Tử La nhìn nàng rồi hỏi: “Nhị tỷ, mấy ca ca đâu?"
“Đi hái rau dại đến trưa mới về, tỷ ở nhà trông muội với Tiểu Lục. Tiểu Lục lười quá, giờ còn chưa chịu dậy. À, tiểu muội, sao muội rời giường không gọi tỷ tới mặc áo quần cho. Ôi tiểu muội tự mặc đồ được hả? Tiểu muội giỏi quá, mặc được áo quần rồi."
Tử La không ngờ nguyên chủ vẫn là đứa bé chưa biết mặc quần áo. Nàng sợ nhị tỷ nghi ngờ nên nói luôn: “Muội lớn rồi nên muốn tự mặc đồ." Nàng còn cố tỏ vẻ như một đứa trẻ muốn thể hiện bản thân, để nhị tỷ khỏi nghi ngờ, suýt chút nữa Tử La cũng bị bản thân mình doạ. Mọi người nói xem, chị đây sống dễ lắm sao?
Tử Đào thấy vẻ mặt tiểu muội đã khá hơn, lo lắng cũng vơi đi, phụ họa đáp: “Được được, muội là giỏi nhất." Vì muốn biết thêm thông tin và những chuyện liên quan của gia đình này, Tử La hỏi nhị tỷ: “Nhị tỷ, năm nay muội cũng sáu tuổi rồi nhỉ, muội có tên không?"
“Sao muội lại hỏi vậy?" Nhị tỷ nói.
“Muội muốn biết mà “ Tử La tiếp tục làm nũng.
“Nói cho muội biết cũng tốt, tới tháng Chạp năm nay là muội tròn sáu tuổi, giờ mới tháng Chín. Cả sáu tỷ đệ chúng ta đều có tên riêng, năm đó cha mời người về đặt. Trong thôn mình ai cũng nói tên chúng ta rất hay đấy. Tên của muội là Đổng Tử La, đại tỷ là Đổng Tử Vi, đại ca là Đổng Tử Thụ, nhị ca là Đổng Tử Hiên, ta là Đổng Tử Đào, Tiểu Lục là Đổng Tử Hãn. Muội hiểu không?" Nhị tỷ kiêu ngạo nói.
Cũng may, nàng cũng tên là Đổng Tử La, cùng tên cùng họ với nguyên chủ. Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến nàng xuyên vào cơ thể này, Tử La nghĩ thầm.
“Vậy ca ca, tỷ tỷ và Tiểu Lục mấy tuổi rồi?" Tử La hỏi tiếp.
“Đại tỷ năm nay mười hai tuổi, đại ca mười một tuổi, nhị ca chín tuổi, ta tám tuổi, còn Tiểu Lục mới bốn tuổi"
Tử La có để ý là căn nhà của họ xây trên một mảnh đất hoang, phía trước không xa là một rừng trúc nhỏ, cách khoảng năm sáu trăm mét mới có một hộ gia đình. Ở bên trái, cách nhà họ mấy trăm mét là một con sông lớn. Bên kia bờ sông có rất nhiều hộ gia đình. Phía sau nhà, gần đó là một ngọn núi. Vị trí khá tốt, nhưng hơi vắng vẻ. Nàng hỏi tiếp: “Nhị tỷ, tại sao nhà chúng ta lại ở lệch thế này?"
“Hình như là vì cha muốn tránh nhà Nhị bá. Nghe nói trước kia khi cha vẫn còn sống, Nhị bá tới nhà đòi tiền, cha không còn cách nào nên phải xây nhà ở đây. Hơn nữa cha lại biết đi săn, chỗ này khá gần núi, cũng tiện"
“Nhị bá xấu tính lắm sao?"
“Đương nhiên, cả nhà họ đều xấu xa. Rõ ràng lúc trước đại ca đã đưa cho họ hai lượng bạc để họ làm hậu sự giúp
mẹ. Thế mà sau đó họ lại nói là nhà họ bỏ tiền ra lo, muốn mang đồ nhà chúng ta đi gán nợ. Đại ca, đại tỷ thì dễ nói chuyện, nhưng tỷ nhớ rõ, ngay cả hạt gạo cuối cùng họ cũng lấy đi. Đáng hận nhất là còn suýt hại chết muội" Vừa nhắc đến tội ác của nhà Nhị bá, Tử Đào liền thao thao bất tuyệt.
Đại tỷ Tử Vi lớn hơn một chút, tính tình cũng hiền lành dịu dàng, còn Tử Đào vẫn nóng nảy như trái ớt nhỏ.
“Nếu chúng ta có thể lấy lại được những thứ Nhị bá đã mang đi thì tốt nhất. Chúng ta sẽ không phải đói bụng nữa" Tử La giả bộ ngây thơ nhắc nhở. Không thể để nhà Nhị bá hưởng lợi vô cớ được. Hơn nữa, mấy huynh muội trong nhà còn đang phải chịu đói, nhu cầu ăn uống rất cấp bách. Bọn họ đã phải ăn rau dại sáu bảy ngày rồi, chút gạo hôm qua hình như cũng là do nhà Trần thẩm cho.
Bọn họ nhất định phải lấy đồ chỗ Nhị bá về, nếu không, mấy anh em nhà này sẽ chết đói hết. Không, nhất định nàng không cho phép chuyện này được xảy ra. Tử Đào nghe xong, hai mắt cũng sáng lên nhưng sau đó lại xu xuống: “Lấy được về thì tốt, nhưng lấy về thế nào? Nhà họ cũng không phải dạng ăn chay, chúng ta đến chắc chắn sẽ bị đánh"
“Nhị tỷ, có phải nhà Trần thẩm đối xử với chúng ta rất tốt không?" Tử La nhắc nhở.
“Đúng, trước kia Trần thẩm khá thân với mẹ, hậu sự của mẹ may có nhà họ giúp đỡ mới thuận lợi như vậy. Mấy hôm trước còn cho chúng ta mượn một túi gạo nhỏ nữa"
“Vậy ngoài Trần thẩm ra, còn ai đối xử tốt với chúng ta không?"
“Có chứ! Chẳng hạn như nhà Đại Phong thức này, nhà Xuyên Tử này, bọn họ đều là người tốt. Còn có cả thôn trưởng gia gia nữa, muội nhớ không? Trước đây không lâu, tỷ, muội và Tiểu Lục chơi dưới tàng cây hòe, thôn trưởng gia gia còn cho chúng ta kẹo ăn đấy"
Tử La nghe vậy, hai mắt sáng lên, nàng đã nghĩ ra cách lấy đồ về rồi.
Giữa trưa, đại ca đại tỷ trở về, thấy Tử La và Tiểu Lục đang giúp Tử Đào phơi quần áo. Đại tỷ Tử Vi còn chưa kịp buông đổ xuống đã lo lắng hỏi: “Tiểu muội, muội mới khỏe lên một chút, sao không nghỉ ngơi đi?"
Tử La không để ý mỉm cười: “Đại tỷ, muội khỏe hơn nhiều rồi, không một chút nào cả."
Tử Vi nghe xong mới yên lòng nói tiếp: “Tử Đào đi làm cơm với tỷ, đại đệ và nhị đệ đi lấy củi về đây." Trẻ con nhà nghèo đều phải biết lo liệu việc nhà từ nhỏ. Sau khi mẹ qua đời, đại tỷ hiền lành và Tư Thụ cùng nhau chèo chống cho cả nhà. Tử La có ấn tượng rất tốt với vị đại tỷ luồn im lặng nhưng từ ái như mẹ này, nếu được thì không nên bánh bao như vậy, phải mạnh mẽ một chút mới tốt.
Được thôi! Còn nhiều thời gian, Tử La tin rằng sau này nhất định nàng sẽ thay đổi được cái tính cách bánh bao này của đại tỷ.
Cơm trưa là rau dại và một ít gạo nấu cháo, mỗi người chỉ được chia một bát, phần lớn gạo đều múc vào bát Tử La và Tiểu Lục. Lúc mới ăn, rau dại vừa đắng vừa chát, khó nuốt vô cùng, Tử La không ăn nổi, nhưng thấy ca ca tỷ tỷ đều cố gắng dành phần ngon cho mình và Tiểu Lục thì nàng cũng không nỡ lãng phí tấm lòng của họ, cắn răng nuốt xuống, mong muốn vượt qua thời gian khó khăn này trong lòng càng kiên định.
May mà có một đại viện và tiền viện không nhỏ, hậu viện rộng khoảng nửa mẫu, cả viện có hàng rào bao quanh. Diện tích này đối với người hiện đại lúc nào cũng phải lo toan về nhà ở thì phải nói là quá đỗi vui mừng. Bên trái tiền viện còn có một giếng nước, bên phải là một cái cây hải đường lớn. Hậu viện là đất trồng rau, nhưng mà bây giờ chỉ còn thưa thớt vài cây cỏ. Nhìn hàng rào bền chắc và giếng nước trong viện cũng nhận ra, có lẽ trước kia là do phụ thân của bọn họ làm ra.
“Tiểu muội tỉnh rồi à." Thấy Tử La tỉnh lại, nhị tỷ vừa từ phòng bếp đi ra vui vẻ gọi. Tử La nhìn nàng rồi hỏi: “Nhị tỷ, mấy ca ca đâu?"
“Đi hái rau dại đến trưa mới về, tỷ ở nhà trông muội với Tiểu Lục. Tiểu Lục lười quá, giờ còn chưa chịu dậy. À, tiểu muội, sao muội rời giường không gọi tỷ tới mặc áo quần cho. Ôi tiểu muội tự mặc đồ được hả? Tiểu muội giỏi quá, mặc được áo quần rồi."
Tử La không ngờ nguyên chủ vẫn là đứa bé chưa biết mặc quần áo. Nàng sợ nhị tỷ nghi ngờ nên nói luôn: “Muội lớn rồi nên muốn tự mặc đồ." Nàng còn cố tỏ vẻ như một đứa trẻ muốn thể hiện bản thân, để nhị tỷ khỏi nghi ngờ, suýt chút nữa Tử La cũng bị bản thân mình doạ. Mọi người nói xem, chị đây sống dễ lắm sao?
Tử Đào thấy vẻ mặt tiểu muội đã khá hơn, lo lắng cũng vơi đi, phụ họa đáp: “Được được, muội là giỏi nhất." Vì muốn biết thêm thông tin và những chuyện liên quan của gia đình này, Tử La hỏi nhị tỷ: “Nhị tỷ, năm nay muội cũng sáu tuổi rồi nhỉ, muội có tên không?"
“Sao muội lại hỏi vậy?" Nhị tỷ nói.
“Muội muốn biết mà “ Tử La tiếp tục làm nũng.
“Nói cho muội biết cũng tốt, tới tháng Chạp năm nay là muội tròn sáu tuổi, giờ mới tháng Chín. Cả sáu tỷ đệ chúng ta đều có tên riêng, năm đó cha mời người về đặt. Trong thôn mình ai cũng nói tên chúng ta rất hay đấy. Tên của muội là Đổng Tử La, đại tỷ là Đổng Tử Vi, đại ca là Đổng Tử Thụ, nhị ca là Đổng Tử Hiên, ta là Đổng Tử Đào, Tiểu Lục là Đổng Tử Hãn. Muội hiểu không?" Nhị tỷ kiêu ngạo nói.
Cũng may, nàng cũng tên là Đổng Tử La, cùng tên cùng họ với nguyên chủ. Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến nàng xuyên vào cơ thể này, Tử La nghĩ thầm.
“Vậy ca ca, tỷ tỷ và Tiểu Lục mấy tuổi rồi?" Tử La hỏi tiếp.
“Đại tỷ năm nay mười hai tuổi, đại ca mười một tuổi, nhị ca chín tuổi, ta tám tuổi, còn Tiểu Lục mới bốn tuổi"
Tử La có để ý là căn nhà của họ xây trên một mảnh đất hoang, phía trước không xa là một rừng trúc nhỏ, cách khoảng năm sáu trăm mét mới có một hộ gia đình. Ở bên trái, cách nhà họ mấy trăm mét là một con sông lớn. Bên kia bờ sông có rất nhiều hộ gia đình. Phía sau nhà, gần đó là một ngọn núi. Vị trí khá tốt, nhưng hơi vắng vẻ. Nàng hỏi tiếp: “Nhị tỷ, tại sao nhà chúng ta lại ở lệch thế này?"
“Hình như là vì cha muốn tránh nhà Nhị bá. Nghe nói trước kia khi cha vẫn còn sống, Nhị bá tới nhà đòi tiền, cha không còn cách nào nên phải xây nhà ở đây. Hơn nữa cha lại biết đi săn, chỗ này khá gần núi, cũng tiện"
“Nhị bá xấu tính lắm sao?"
“Đương nhiên, cả nhà họ đều xấu xa. Rõ ràng lúc trước đại ca đã đưa cho họ hai lượng bạc để họ làm hậu sự giúp
mẹ. Thế mà sau đó họ lại nói là nhà họ bỏ tiền ra lo, muốn mang đồ nhà chúng ta đi gán nợ. Đại ca, đại tỷ thì dễ nói chuyện, nhưng tỷ nhớ rõ, ngay cả hạt gạo cuối cùng họ cũng lấy đi. Đáng hận nhất là còn suýt hại chết muội" Vừa nhắc đến tội ác của nhà Nhị bá, Tử Đào liền thao thao bất tuyệt.
Đại tỷ Tử Vi lớn hơn một chút, tính tình cũng hiền lành dịu dàng, còn Tử Đào vẫn nóng nảy như trái ớt nhỏ.
“Nếu chúng ta có thể lấy lại được những thứ Nhị bá đã mang đi thì tốt nhất. Chúng ta sẽ không phải đói bụng nữa" Tử La giả bộ ngây thơ nhắc nhở. Không thể để nhà Nhị bá hưởng lợi vô cớ được. Hơn nữa, mấy huynh muội trong nhà còn đang phải chịu đói, nhu cầu ăn uống rất cấp bách. Bọn họ đã phải ăn rau dại sáu bảy ngày rồi, chút gạo hôm qua hình như cũng là do nhà Trần thẩm cho.
Bọn họ nhất định phải lấy đồ chỗ Nhị bá về, nếu không, mấy anh em nhà này sẽ chết đói hết. Không, nhất định nàng không cho phép chuyện này được xảy ra. Tử Đào nghe xong, hai mắt cũng sáng lên nhưng sau đó lại xu xuống: “Lấy được về thì tốt, nhưng lấy về thế nào? Nhà họ cũng không phải dạng ăn chay, chúng ta đến chắc chắn sẽ bị đánh"
“Nhị tỷ, có phải nhà Trần thẩm đối xử với chúng ta rất tốt không?" Tử La nhắc nhở.
“Đúng, trước kia Trần thẩm khá thân với mẹ, hậu sự của mẹ may có nhà họ giúp đỡ mới thuận lợi như vậy. Mấy hôm trước còn cho chúng ta mượn một túi gạo nhỏ nữa"
“Vậy ngoài Trần thẩm ra, còn ai đối xử tốt với chúng ta không?"
“Có chứ! Chẳng hạn như nhà Đại Phong thức này, nhà Xuyên Tử này, bọn họ đều là người tốt. Còn có cả thôn trưởng gia gia nữa, muội nhớ không? Trước đây không lâu, tỷ, muội và Tiểu Lục chơi dưới tàng cây hòe, thôn trưởng gia gia còn cho chúng ta kẹo ăn đấy"
Tử La nghe vậy, hai mắt sáng lên, nàng đã nghĩ ra cách lấy đồ về rồi.
Giữa trưa, đại ca đại tỷ trở về, thấy Tử La và Tiểu Lục đang giúp Tử Đào phơi quần áo. Đại tỷ Tử Vi còn chưa kịp buông đổ xuống đã lo lắng hỏi: “Tiểu muội, muội mới khỏe lên một chút, sao không nghỉ ngơi đi?"
Tử La không để ý mỉm cười: “Đại tỷ, muội khỏe hơn nhiều rồi, không một chút nào cả."
Tử Vi nghe xong mới yên lòng nói tiếp: “Tử Đào đi làm cơm với tỷ, đại đệ và nhị đệ đi lấy củi về đây." Trẻ con nhà nghèo đều phải biết lo liệu việc nhà từ nhỏ. Sau khi mẹ qua đời, đại tỷ hiền lành và Tư Thụ cùng nhau chèo chống cho cả nhà. Tử La có ấn tượng rất tốt với vị đại tỷ luồn im lặng nhưng từ ái như mẹ này, nếu được thì không nên bánh bao như vậy, phải mạnh mẽ một chút mới tốt.
Được thôi! Còn nhiều thời gian, Tử La tin rằng sau này nhất định nàng sẽ thay đổi được cái tính cách bánh bao này của đại tỷ.
Cơm trưa là rau dại và một ít gạo nấu cháo, mỗi người chỉ được chia một bát, phần lớn gạo đều múc vào bát Tử La và Tiểu Lục. Lúc mới ăn, rau dại vừa đắng vừa chát, khó nuốt vô cùng, Tử La không ăn nổi, nhưng thấy ca ca tỷ tỷ đều cố gắng dành phần ngon cho mình và Tiểu Lục thì nàng cũng không nỡ lãng phí tấm lòng của họ, cắn răng nuốt xuống, mong muốn vượt qua thời gian khó khăn này trong lòng càng kiên định.
Tác giả :
Mộ Dạ Hàn Phong