Diện Thủ
Chương 90: Cường bạo
Yến hội quá nửa, Triêu Dương công chúa đi ra, Ngô Môn Trung và Sử Trấn luôn luôn nhìn chằm chằm Triêu Dương công chúa, lúc này thấy, lặng lẽ nói với Diệp Tiềm: "đi rồi, Thành Hiên Hầu kia không đi."
Nhưng Diệp Tiềm lại phảng phất không nghe thấy, ngửa cổ uống rượu trong chén, trong mắt thâm trầm.
ánh mắt Diệp Trường Vân đảo qua Thành Hiên Hầu còn lại một mình, trên mặt mang theo đạm cười, Thành Hiên Hầu cảm giác được ánh mắt Diệp Trường Vân, ngang nhìn qua, vừa vặn tóm ánh mắt nàng, hắn chớp chớp mắt với nàng, sau đó cười sáng sủa.
Diệp Trường Vân trong lòng hừ lạnh một tiếng, bất quá trên mặt ý cười ấm áp chưa biến, chỉ xoay đầu đi, nhìn về chỗ hắn.
Bên người Thành Hiên Hầu thị nữ kiều mị cơ trí, thấy tình cảnh lần này, ở bên Thành Hiên Hầu uyển nhiên cười, nói nhỏ: "Hầu gia, người thật vất vả trở lại đô thành, thế nào vừa tới lại như đã đắc tội hoàng hậu nương nương, người cũng không sợ lại bị đuổi đến nơi lạnh khủng khiếp sao?"
Thành Hiên Hầu đắc ý nhe răng cười nói: "không sợ, lần này ta trở về, xem không vừa mắt nhất chính là nàng ta, nếu không làm nàng ta chết đi sống lại, ta sẽ không là Thành Hiên Hầu!"
Thị nữ nghe vậy che miệng cười duyên: "Hầu gia, cẩn thận làm đầu."
Lúc Thành Hiên Hầu và thị nữ khe khẽ nói nhỏ, Ngô Môn Trung nhìn chằm chằm vào bên này, trừng lớn mắt lôi kéo Diệp Tiềm nói: "Đại tư mã, ngươi xem, Thành Hiên Hầu này đã muốn với lên Triêu Dương công chúa, thế nào còn ở trước công chúng thì thầm cùng thị nữ, thật là kỳ quái!"
Sử Trấn bên cạnh thêm mắm thêm muối: "Thành Hiên Hầu a, nghe nói từ nhỏ chính là mầm phong lưu, đi đến nơi nào cũng không thể thiếu nữ nhân."
Ngô Môn Trung tức giận bất bình: "hắn sao có thể so sánh với đại tư mã chúng ta nửa phần!"
Diệp Tiềm vốn im lặng không nói, lúc này nghe thế, đột nhiên đứng dậy, lấy cớ quá say, tạm thời đi ra ngoài.
Ra khỏi đại điện, hắn chỉ cảm thấy cảm giác say dâng lên, đầu óc trầm trầm, liền cúi đầu lững thững đira ngoài điện. Lúc này trăng tàn treo cao, gió bắc như đao cắt trên mặt hắn, nhưng đau đớn như vậy lại không thể khiến hắn bình ổn cảm giác say, ngược lại trong ngực phảng phất có cái gì đang bốc hơi, khó có thể tự ức chế.
hắn nắm chặt trường kiếm bên hông, đột nhiên rút ra, nhịn không được đối với trời sao, vung kiếm cuồng múa, một kiếm, mỗi kiếm đều phảng phất muốn đem cáu giận và bức bối trong lồng ngực phát tiết ra.
Hồi lâu sau, hắn chỉ cảm thấy kiệt sức, mệt mỏi không thôi, cầm kiếm nhắm hai mắt, suy sụp ngã xuống đất.
Nhưng vào lúc này, lại nghe cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, tiếp đó có thanh âm nữ tử truyền vào trong tai: "Hầu gia thế nào, mãi vẫn không đi ra "
Thanh âm rất quen thuộc, Diệp Tiềm vừa nghe, biết là thị nữ Mính Nhi bên người Triêu Dương công chúa.
hắn cả người nhất thời cứng đờ, đờ đẫn đứng lên, cho trường kiếm vào vỏ.
Tiếp đó là thanh âm Triêu Dương công chúa, giọng nói của nàng lạnh nhạt như ngày xưa: "hắn xưa nay thích nhất vào giúp vui."
Diệp Tiềm nghe được thanh âm quen thuộc này, thở dốc dồn dập vài phần, hắn nắm chặt trường kiếm, tiến lên vài bước, như tháp sắt đột nhiên xuất hiện trước mặt chủ tớ mấy người.
Mính Nhi và Cẩm Tú cả kinh, thấy sắc mặt hắn âm trầm, thế tới rào rạt, vội muốn kéo Triêu Dương công chúa lui về sau. Triêu Dương công chúa thần thái vẫn cực kì bình thản, vẫy lui thị nữ, liếc Diệp Tiềm mộtcái, như lơ đãng nói: "Chúc mừng đại tư mã."
Diệp Tiềm đỏ hồng hai mắt nhìn chằm chằm nàng, bỗng nhiên cảm thấy nữ tử trước mắt xa lạ thế nào.
hắn cứng ngắc đứng ở đó hồi lâu, thở dốc ồ ồ, cũng nói không nên lời.
Triêu Dương công chúa cúi mắt, nhẹ nhàng than thở một tiếng: "Nếu đại tư mã không có việc gì khác, bản cung không phụng bồi." nói xong, xoay người định rời đi.
Diệp Tiềm thấy nàng sắp đi, trong lòng hoảng hốt, tiến lên túm tay áo nàng một phen, không để nàng đi.
hắn cúi đầu nhìn chằm chằm dung nhan nàng, thô cát khàn khàn nói: "Ta có lời muốn hỏi nàng."
Triêu Dương công chúa cười khẽ: "Đại tư mã, mời nói."
Diệp Tiềm liếc hai thị nữ như hổ rình mồi bên cạnh, bàn tay to lôi kéo, dắt Triêu Dương công chúa điđến thiên điện. Thị nữ thấy vậy, vội vàng muốn hô, nhưng Diệp Tiềm trừng ánh mắt qua, hai người lời nói đến miệng đều nuốt xuống.
Mính Nhi do dự, hỏi Cẩm Tú: "Cẩm Tú tỷ tỷ, làm sao bây giờ? Ta nhìn hắn có vẻ rất tức giận!"
Cẩm Tú cau mày, lắc đầu nói: "Thôi, chúng ta mặc kệ, để cho bọn họ ép buộc đi thôi. Dù sao hắn cũng không phải lão hổ, không ăn thịt người."
Mính Nhi nuốt nước miếng, gật đầu nói: "Ngươi nói đúng, kỳ thực --" nàng nhìn mắt Cẩm Tú, rốt cục nóira lời trong lòng: "Kỳ thực ta cảm thấy đại tướng quân cũng thật đáng thương."
==========================
Diệp Tiềm đi cực nhanh, nhanh như gió, Triêu Dương công chúa thâm y tay áo dài, uốn lượn thướt tha, đâu chịu được hắn lôi kéo như vậy, một lát đã chật vật đến cực điểm, đâu tóc tán loạn, ống tay áo hỗn độn.
Đến một chỗ yên lặng ở thiên điện của Chính Dương Điện, Triêu Dương công chúa đã hổn hển liên tục, nàng nhíu mày nhìn Diệp Tiềm trên mặt như trước lạnh như băng, âm thanh lạnh lùng nói: "Đại tư mã..."
Còn chưa dứt lời, Diệp Tiềm bỗng nhiên nổi giận gầm lên một tiếng: "Câm miệng!"
Triêu Dương công chúa lập tức im bặt, nhíu mày nhìn Diệp Tiềm, không nói nữa.
Diệp Tiềm bên môi xả ra một cái cười trào phúng cứng ngắc, nhìn chằm chằm Triêu Dương công chúa, khàn khàn nói: "không được gọi ta là đại tư mã!"
Xưng hô này, xa cách lạnh như băng, thậm chí mang theo nồng đậm châm chọc.
hắn xuất ngoại chinh chiến, lấy máu đổ xuống, vì là tương lai và tiền đồ hai người, nhưng trở về, đãthấy nàng kéo cánh tay người kia cười duyên.
Diệp Tiềm thống khổ nhắm hai tròng mắt, nâng tay nắm chặt cổ tay nàng, đau đớn hỏi: "Ta thầm muốn hỏi nàng một câu."
Triêu Dương công chúa gật đầu: "Mời nói."
Diệp Tiềm mở to mắt, nhìn chằm chằm nàng như trước, hỏi từng chữ: "Vì sao?"
Cảm giác say dâng lên, hắn chỉ cảm thấy đau đầu dục liệt, hắn không tận lực khống chế, mặc cho men say nồng liệt đánh úp về tứ chi bách hải toàn thân, hắn trong say mê không thanh tỉnh tiếp tục hỏi: "Ta phải biết vì sao."
Triêu Dương công chúa ngửa cổ, chăm chú nhìn hắn một lát, trong mắt quyến rũ vẫn là trầm định đương nhiên như ngày xưa, nhưng không có nửa phần thẹn ý.
Nàng ngạo nghễ đứng ở đó, khẽ mở môi sôi, ngữ khí lạnh nhạt phảng phất đang nói thời tiết hôm nay: "Bởi vì hắn đã trở lại."
Diệp Tiềm nhăn mày kiếm, không dám tin lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Ta không hiểu, ta không rõ... Vì sao, vì sao người này thật giống như từ trên trời rơi xuống, bỗng chốc cướp đi hết thảy của ta..."
Triêu Dương công chúa than nhẹ, nhìn lướt hắn: "Tiềm, ta và hắn từ nhỏ đã quen biết nhau."
Nàng quay đầu nhìn về phía đó, cúi đầu kể ra: "hắn làm việc không kiềm chế, chọc phụ hoàng khôngvui, mới khiến ta không thể gả cho hắn, nhưng kỳ thực trong lòng ta luôn luôn -- luôn luôn nhớ kỹ hắn."
Diệp Tiềm càng không thể lý giải, trong mắt đau xót càng đậm: "Nhưng Tiêu Đồng đâu, Tiêu Đồng kia là gì!"
Triêu Dương công chúa chớp chớp tế mâu, tránh Diệp Tiềm nhìn chăm chú, cúi đầu đạm thanh nói: "Tiêu Đồng... Đó là sau hắn."
Diệp Tiềm trầm mặc hồi lâu, mãi không nói.
Hai người thở dốc, một ồ ồ, một tinh mịn, trong phòng tối nghe vô cùng rõ ràng.
Hồi lâu sau, Diệp Tiềm rốt cục mở miệng: "hắn..." hắn thanh âm cực kỳ khàn khàn, bất quá vẫn tiếp tục gian nan nói: "Nàng và hắn..." Kế tiếp, hắn đến cùng chưa nói.
Triêu Dương công chúa trào phúng nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn Diệp Tiềm, thấp giọng nói: "hắn cũng từng là khách trong màn của ta."
Diệp Tiềm thở dốc phảng phất như ngưng lại.
Triêu Dương công chúa nghĩ nghĩ, lại tiếp tục nói: "Ta... Ta thật thích hắn..." Nàng ngừng lại, phảng phất như tìm từ: "hắn kỳ thực đừng là không có sở trường gì, nhưng chỉ có ở trên giường, thật sự làm cho người ta..."
Diệp Tiềm nghe đến đó, cũng không thể chịu đựng được, bỗng nhiên bộc phát ra, gầm lên giận dữ: "Ngậm miệng!"
hắn nặng nề mà thô suyễn, đỏ con ngươi trừng nàng nói: "Nàng cút, cút ngay, ta một chút cũng khôngmuốn nghe nàng nói chuyện này!"
Triêu Dương công chúa đành phải dừng lại, nhẹ giọng hít vào: "Ngươi uống say, thôi, ta đi trước." nóixong xoay người muốn rời khỏi.
Ánh trăng xuyên thấu qua song cửa, dưới hào quang mỏng manh, Diệp Tiềm mơ hồ có thể nhìn thấy bóng lưng nàng nhẹ nhàng cất bước rời đi.
Nàng dáng người vẫn mạn diệu như cũ, phảng phất vung tay áo dài như sóng biển khẽ múa, kỹ thuật nhảy khắc trong lòng hắn bao năm không từng mờ đi nửa phần.
Trong nháy mắt, men say tràn ngập, hắn rốt cuộc không khắc chế được, bỗng nhiên tiến lên, một tay ôm lấy nàng hung hăng quấn vào trong ngực, dồn dập mà khát cầu hôn mặt nàng, cổ nàng, hai tay còn lại cấp bách ở trên người nàng mềm mại mạn diệu lung tung vuốt ve cùng với chà đạp không chút thương tiếc.
Triêu Dương công chúa kinh hô, kinh hô rồi mặt phấn nhiễm tức giận, trách mắng: "Diệp Tiềm, ngươi điên rồi!"
Diệp Tiềm khàn khàn rống giận: "Ta từ thật nhiều năm trước đã điên rồi!"
Lúc này hai tay Diệp Tiềm đã thuần thục tìm kiếm đai lưng nàng, thô bạo kéo xuống, sau đó bàn tay to dùng sức giật làn váy, bức bách kiều mông nàng đến gần chỗ hắn đang bừng bừng phấn chấn nhiệt năng khát vọng.
Triêu Dương công chúa nhận thấy hắn khát vọng, ra sức giãy dụa, vừa giãy dụa vừa cả giận nói: "Diệp Tiềm, ngươi là kẻ điên, buông bản cung ra!"
Nhưng nàng giãy dụa lại càng dẫn tới khát vọng thị huyết ẩn sâu ở trong cơ thể Diệp Tiềm, hắn tàn nhẫn cười lạnh một tiếng, bức bách nàng giãy dụa gần sát mặt mình, hơi thở mang theo cảm giác say phun ở bên tai nàng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Chủ nhân, nàng không thể đối xử với ta như thế."
Triêu Dương công chúa nghe vậy, sửng sốt.
Diệp Tiềm há miệng cắn tai nàng, giọng căm hận nói: "Ở trong lòng nàng, có phải ta là gọi thì đến đuổi thì đi? Có phải nàng luôn luôn coi ta là tiểu nô ngày đó dưới la quần của nàng, không từng nhìn vào mắt nửa phần?"
Triêu Dương công chúa vung một chưởng, đánh vào mặt Diệp Tiềm, nhưng Diệp Tiềm lại trước nàng một bước, chặt chẽ giam cầm tay nàng ở trong tay mình.
hắn ép buộc tay nàng để lên môi, hung hăng cắn một miếng, cắn thật đau, cắn chảy ra máu.
Triêu Dương công chúa bị đau, cắn răng nhịn, gian nan mở miệng nói: "Diệp Tiềm, buông ta ra."
Diệp Tiềm âm trầm gầm nhẹ: "không buông." nói đến đây, vật thô to nóng bỏng kiên cường khát vọng của hắn chọc mạnh, không có nửa phần chuẩn bị, cũng không có nửa phần để ý, cứ như vậy thẳng tắp khảm nhập bên trong mật khẩu của nàng.
Triêu Dương công chúa bất ngờ không kịp đề phòng, phát ra một tiếng hô nhỏ, nước mắt cũng cơ hồ rơi xuống.
Diệp Tiềm đi vào rồi, chìm đắm thật sâu, hắn trưởng thành, thiên phú dị bẩm, Triêu Dương công chúa sớm lãnh hội. Nhưng ngày xưa hắn luôn săn sóc cẩn thận, lúc đầu đối với nàng nhiều chiếu cố, tuyệt đối không bỏ được nàng bị nửa phần đau đớn. hiện giờ nổi giận, thô bạo khảm nhập như vậy, là Triêu Dương công chúa chưa từng trải qua.
Thế này khiến Triêu Dương công chúa gắt gao nhíu mày, cắn môi, thanh âm thoát phá nói: "Diệp Tiềm... Ngươi buông ra..." Giờ này khắc này, thanh âm nàng thấp xuống: "sẽ bị người phát hiện... Tiềm... Buông ta ra..."
Nhưng lời nói mang theo ý tứ cầu xin tha thứ lại phảng phất phát sinh khát máu giận dữ bên trong dã thú, càng kích thích dục vọng chinh phục trong cơ thể Diệp Tiềm, hắn nhịn không được ra vào mãnh liệt tàn bạo, theo động tác hắn, thông đạo khít khao bị ma sát chặt chẽ, đau đớn kịch liệt khiến Triêu Dương công chúa kìm lòng không đậu phát ra tiếng kêu, mà âm thịt kiều mị cũng như bị cự vật này lôi ra.
Diệp Tiềm nhắm hai mắt, tinh tế thưởng thức tư vị bị bao dung chặt chẽ, nhưng không cách nào cảm thấy khoái ý, chỉ có nặng nề đau đớn. hắn bất đắc dĩ cười lạnh một tiếng, ở bên tai nàng cô đơn nói: "Chủ nhân, vì sao thân mình khác trước kia như vậy..." hắn cúi đầu bổ sung thêm: "Hoàn toàn khônglàm ta thích như trước kia."
nói xong, phía dưới hắn bắt đầu cấp tốc ra vào, như trả thù, lại như muốn cố tìm kiếm cảm giác bình thường lúc ban đầu, hắn ra vào khát cầu mà kịch liệt. một phen đầm đìa xong, hắn ngừng lại, lúc này nữ nhân dưới thân đã bắt đầu ra một ít trơn ẩm, làm cho hắn bắt đầu cảm thấy một chút khoái ý.
hắn cúi đầu ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Nàng vẫn thích ta, nàng xem, nó cũng nhớ ta, nó thích ta như vậy." nói đến đây, hắn chậm rãi xâm nhập vào một chút, vì thế chỗ hai người tướng tiếp phát ra tiếng nước dễ chịu.
Triêu Dương công chúa luôn luôn nhắm hai mắt, lúc này nghe nói như thế, trào phúng cười: "Diệp Tiềm, bản cung thích nam nhân."
Diệp Tiềm thân mình cứng đờ, hắn cắn răng hỏi: "Thành Hiên Hầu thế nào, nàng đương nhiên là cực thích hắn?"
Triêu Dương công chúa gật đầu cười lạnh, mở miệng hỏi lại: "Ngươi nói đi?"
Diệp Tiềm ánh mắt lộ ra hận ý thấu xương: "Vì sao ta thích nàng? Nàng quả thực giống như một thứ dâm tiện!" hắn ồ ồ thở dốc một lát, bỗng nhiên hai tay túm chặt cổ tay Triêu Dương công chúa, giam cầm nàng dưới thân, mị mâu thấp lãnh nói: "A Cẩn, nàng nhất định thích đi Tái bắc, nơi đó có vô số nam nhân, nữ nhân cũng cực nhỏ." hắn dồn dập thở hào hển, ngữ điệu cực nhanh mà nguy hiểm lộ ra hương vị khác thường: "Nàng nhất định không biết, nơi đó nữ nhân hầu hạ nam nhân thế nào?"
nói đến đây, hắn làm ra một động tác, ngoan mãnh mà thô bạo, Triêu Dương công chúa phát ra mộttiếng "A", sau một lát, phản ứng lại, không dám tin trừng lớn hai mắt.
hắn vừa vô tình làm địa chấn, vừa ở nàng bên tai cắn răng nói: "hiện giờ nàng cảm giác thế nào đây? Tư vị có phải tốt lắm không?" hắn nghiêng mặt, ôn nhu mà cơ khát hôn gương mặt nàng, trong miệng lẩm bẩm nói: "Trước kia nàng nói ta không phải người đàn ông đầu tiên của nàng, bất quá không sao, nàng xem... Ta nhất định là nam nhân thứ nhất làm nàng như vậy..."
Trong bóng tối, động tác hắn thô bạo mà đơn giản, một lần lại một lần thao chọc dưới thân Triêu Dương công chúa, mà Triêu Dương công chúa từ đầu vẫn phí công giãy dụa, sau này thấp giọng khóc nức nở, cuối cùng bắt đầu im hơi lặng tiếng, giống như rối gỗ, im lặng chịu đựng khổ hình giống như một loại tra tấn.
Cuối cùng, lúc hắn rốt cục thoải mái phóng thích ở trong cơ thể nàng, nàng vẫn không hề phản ứng, đờ đẫn cúi mình. Nếu không phải hắn vẫn ôm lấy vòng eo nàng, sợ là nàng đã giống như bùn tê liệt ngã xuống đất lạnh như băng.
Diệp Tiềm phóng thích qua, cảm giác say bắt đầu tản ra, ý nghĩ dần dần thanh tỉnh, hắn ôm nữ nhân trong ngực, bắt đầu kinh ngạc vừa rồi làm chuyện gì.
hắn bỗng nhiên cuốn nàng lại, ôm nàng, để nàng cùng mình mặt đối mặt, bên ngoài ánh trăng hôn ám, hắn nhìn nàng lệ sớm đã đọng trên mặt, hai tròng mắt lại giống như người chết cứng ngắc.
Giờ khắc này, hối hận thâm trầm đột nhiên đánh úp, hắn đau lòng mà hoảng loạn ôm nàng vào trong ngực.
"A Cẩn, A Cẩn, nàng không sao chứ?" hắn ôm nàng, dùng môi lửa nóng tinh mịn hôn nàng.
Con ngươi Triêu Dương công chúa giống như người gỗ, vừa động, lúc hắn hôn, nàng phảng phất dần dần khôi phục tri giác.
Nàng dùng hết khí lực còn sót lại, tránh thoát hắn ôm ấp, chật vật đứng dậy, cúi đầu quật cường nhìn hắn.
"A Cẩn, thực xin lỗi, ta điên rồi, ta say..." hắn vươn tay, muốn giữ nàng, nhưng bàn tay, cũng khôngdám đưa về phía trước.
Triêu Dương công chúa con ngươi vô tình vô tự theo dõi hắn nửa ngày, bỗng nhiên, vung tay lên, mộtcái tát mạnh, hung hăng ném trên mặt Diệp Tiềm.
Nàng lạnh như băng mà xa lạ nhìn xuống nam nhân này, trào phúng cười lạnh một tiếng, bỏ xuống mộtcâu nói cuối cùng: "Diệp Tiềm, ngươi quả nhiên chỉ là một tiểu nô thôi, cho tới bây giờ đều thế! Ở trong mắt ta, ngươi luôn luôn đều là tiểu nô không nên thân sau váy ta!"
nói xong, nàng cũng không quay đầu lại rời đi.
Lúc rời đi, làn váy nàng bị tàn phá, thậm chí lây dính nhiều vết bẩn.
Bất quá, cũng không tổn hao đến dáng vẻ nàng vẫn luôn ung dung hoa quý cùng kiều diễm mạn diệu.
Nàng dẫn theo làn váy tàn phá, như trang phục tham dự yến hội, từng bước một rời khỏi nơi này
Nhưng Diệp Tiềm lại phảng phất không nghe thấy, ngửa cổ uống rượu trong chén, trong mắt thâm trầm.
ánh mắt Diệp Trường Vân đảo qua Thành Hiên Hầu còn lại một mình, trên mặt mang theo đạm cười, Thành Hiên Hầu cảm giác được ánh mắt Diệp Trường Vân, ngang nhìn qua, vừa vặn tóm ánh mắt nàng, hắn chớp chớp mắt với nàng, sau đó cười sáng sủa.
Diệp Trường Vân trong lòng hừ lạnh một tiếng, bất quá trên mặt ý cười ấm áp chưa biến, chỉ xoay đầu đi, nhìn về chỗ hắn.
Bên người Thành Hiên Hầu thị nữ kiều mị cơ trí, thấy tình cảnh lần này, ở bên Thành Hiên Hầu uyển nhiên cười, nói nhỏ: "Hầu gia, người thật vất vả trở lại đô thành, thế nào vừa tới lại như đã đắc tội hoàng hậu nương nương, người cũng không sợ lại bị đuổi đến nơi lạnh khủng khiếp sao?"
Thành Hiên Hầu đắc ý nhe răng cười nói: "không sợ, lần này ta trở về, xem không vừa mắt nhất chính là nàng ta, nếu không làm nàng ta chết đi sống lại, ta sẽ không là Thành Hiên Hầu!"
Thị nữ nghe vậy che miệng cười duyên: "Hầu gia, cẩn thận làm đầu."
Lúc Thành Hiên Hầu và thị nữ khe khẽ nói nhỏ, Ngô Môn Trung nhìn chằm chằm vào bên này, trừng lớn mắt lôi kéo Diệp Tiềm nói: "Đại tư mã, ngươi xem, Thành Hiên Hầu này đã muốn với lên Triêu Dương công chúa, thế nào còn ở trước công chúng thì thầm cùng thị nữ, thật là kỳ quái!"
Sử Trấn bên cạnh thêm mắm thêm muối: "Thành Hiên Hầu a, nghe nói từ nhỏ chính là mầm phong lưu, đi đến nơi nào cũng không thể thiếu nữ nhân."
Ngô Môn Trung tức giận bất bình: "hắn sao có thể so sánh với đại tư mã chúng ta nửa phần!"
Diệp Tiềm vốn im lặng không nói, lúc này nghe thế, đột nhiên đứng dậy, lấy cớ quá say, tạm thời đi ra ngoài.
Ra khỏi đại điện, hắn chỉ cảm thấy cảm giác say dâng lên, đầu óc trầm trầm, liền cúi đầu lững thững đira ngoài điện. Lúc này trăng tàn treo cao, gió bắc như đao cắt trên mặt hắn, nhưng đau đớn như vậy lại không thể khiến hắn bình ổn cảm giác say, ngược lại trong ngực phảng phất có cái gì đang bốc hơi, khó có thể tự ức chế.
hắn nắm chặt trường kiếm bên hông, đột nhiên rút ra, nhịn không được đối với trời sao, vung kiếm cuồng múa, một kiếm, mỗi kiếm đều phảng phất muốn đem cáu giận và bức bối trong lồng ngực phát tiết ra.
Hồi lâu sau, hắn chỉ cảm thấy kiệt sức, mệt mỏi không thôi, cầm kiếm nhắm hai mắt, suy sụp ngã xuống đất.
Nhưng vào lúc này, lại nghe cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, tiếp đó có thanh âm nữ tử truyền vào trong tai: "Hầu gia thế nào, mãi vẫn không đi ra "
Thanh âm rất quen thuộc, Diệp Tiềm vừa nghe, biết là thị nữ Mính Nhi bên người Triêu Dương công chúa.
hắn cả người nhất thời cứng đờ, đờ đẫn đứng lên, cho trường kiếm vào vỏ.
Tiếp đó là thanh âm Triêu Dương công chúa, giọng nói của nàng lạnh nhạt như ngày xưa: "hắn xưa nay thích nhất vào giúp vui."
Diệp Tiềm nghe được thanh âm quen thuộc này, thở dốc dồn dập vài phần, hắn nắm chặt trường kiếm, tiến lên vài bước, như tháp sắt đột nhiên xuất hiện trước mặt chủ tớ mấy người.
Mính Nhi và Cẩm Tú cả kinh, thấy sắc mặt hắn âm trầm, thế tới rào rạt, vội muốn kéo Triêu Dương công chúa lui về sau. Triêu Dương công chúa thần thái vẫn cực kì bình thản, vẫy lui thị nữ, liếc Diệp Tiềm mộtcái, như lơ đãng nói: "Chúc mừng đại tư mã."
Diệp Tiềm đỏ hồng hai mắt nhìn chằm chằm nàng, bỗng nhiên cảm thấy nữ tử trước mắt xa lạ thế nào.
hắn cứng ngắc đứng ở đó hồi lâu, thở dốc ồ ồ, cũng nói không nên lời.
Triêu Dương công chúa cúi mắt, nhẹ nhàng than thở một tiếng: "Nếu đại tư mã không có việc gì khác, bản cung không phụng bồi." nói xong, xoay người định rời đi.
Diệp Tiềm thấy nàng sắp đi, trong lòng hoảng hốt, tiến lên túm tay áo nàng một phen, không để nàng đi.
hắn cúi đầu nhìn chằm chằm dung nhan nàng, thô cát khàn khàn nói: "Ta có lời muốn hỏi nàng."
Triêu Dương công chúa cười khẽ: "Đại tư mã, mời nói."
Diệp Tiềm liếc hai thị nữ như hổ rình mồi bên cạnh, bàn tay to lôi kéo, dắt Triêu Dương công chúa điđến thiên điện. Thị nữ thấy vậy, vội vàng muốn hô, nhưng Diệp Tiềm trừng ánh mắt qua, hai người lời nói đến miệng đều nuốt xuống.
Mính Nhi do dự, hỏi Cẩm Tú: "Cẩm Tú tỷ tỷ, làm sao bây giờ? Ta nhìn hắn có vẻ rất tức giận!"
Cẩm Tú cau mày, lắc đầu nói: "Thôi, chúng ta mặc kệ, để cho bọn họ ép buộc đi thôi. Dù sao hắn cũng không phải lão hổ, không ăn thịt người."
Mính Nhi nuốt nước miếng, gật đầu nói: "Ngươi nói đúng, kỳ thực --" nàng nhìn mắt Cẩm Tú, rốt cục nóira lời trong lòng: "Kỳ thực ta cảm thấy đại tướng quân cũng thật đáng thương."
==========================
Diệp Tiềm đi cực nhanh, nhanh như gió, Triêu Dương công chúa thâm y tay áo dài, uốn lượn thướt tha, đâu chịu được hắn lôi kéo như vậy, một lát đã chật vật đến cực điểm, đâu tóc tán loạn, ống tay áo hỗn độn.
Đến một chỗ yên lặng ở thiên điện của Chính Dương Điện, Triêu Dương công chúa đã hổn hển liên tục, nàng nhíu mày nhìn Diệp Tiềm trên mặt như trước lạnh như băng, âm thanh lạnh lùng nói: "Đại tư mã..."
Còn chưa dứt lời, Diệp Tiềm bỗng nhiên nổi giận gầm lên một tiếng: "Câm miệng!"
Triêu Dương công chúa lập tức im bặt, nhíu mày nhìn Diệp Tiềm, không nói nữa.
Diệp Tiềm bên môi xả ra một cái cười trào phúng cứng ngắc, nhìn chằm chằm Triêu Dương công chúa, khàn khàn nói: "không được gọi ta là đại tư mã!"
Xưng hô này, xa cách lạnh như băng, thậm chí mang theo nồng đậm châm chọc.
hắn xuất ngoại chinh chiến, lấy máu đổ xuống, vì là tương lai và tiền đồ hai người, nhưng trở về, đãthấy nàng kéo cánh tay người kia cười duyên.
Diệp Tiềm thống khổ nhắm hai tròng mắt, nâng tay nắm chặt cổ tay nàng, đau đớn hỏi: "Ta thầm muốn hỏi nàng một câu."
Triêu Dương công chúa gật đầu: "Mời nói."
Diệp Tiềm mở to mắt, nhìn chằm chằm nàng như trước, hỏi từng chữ: "Vì sao?"
Cảm giác say dâng lên, hắn chỉ cảm thấy đau đầu dục liệt, hắn không tận lực khống chế, mặc cho men say nồng liệt đánh úp về tứ chi bách hải toàn thân, hắn trong say mê không thanh tỉnh tiếp tục hỏi: "Ta phải biết vì sao."
Triêu Dương công chúa ngửa cổ, chăm chú nhìn hắn một lát, trong mắt quyến rũ vẫn là trầm định đương nhiên như ngày xưa, nhưng không có nửa phần thẹn ý.
Nàng ngạo nghễ đứng ở đó, khẽ mở môi sôi, ngữ khí lạnh nhạt phảng phất đang nói thời tiết hôm nay: "Bởi vì hắn đã trở lại."
Diệp Tiềm nhăn mày kiếm, không dám tin lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Ta không hiểu, ta không rõ... Vì sao, vì sao người này thật giống như từ trên trời rơi xuống, bỗng chốc cướp đi hết thảy của ta..."
Triêu Dương công chúa than nhẹ, nhìn lướt hắn: "Tiềm, ta và hắn từ nhỏ đã quen biết nhau."
Nàng quay đầu nhìn về phía đó, cúi đầu kể ra: "hắn làm việc không kiềm chế, chọc phụ hoàng khôngvui, mới khiến ta không thể gả cho hắn, nhưng kỳ thực trong lòng ta luôn luôn -- luôn luôn nhớ kỹ hắn."
Diệp Tiềm càng không thể lý giải, trong mắt đau xót càng đậm: "Nhưng Tiêu Đồng đâu, Tiêu Đồng kia là gì!"
Triêu Dương công chúa chớp chớp tế mâu, tránh Diệp Tiềm nhìn chăm chú, cúi đầu đạm thanh nói: "Tiêu Đồng... Đó là sau hắn."
Diệp Tiềm trầm mặc hồi lâu, mãi không nói.
Hai người thở dốc, một ồ ồ, một tinh mịn, trong phòng tối nghe vô cùng rõ ràng.
Hồi lâu sau, Diệp Tiềm rốt cục mở miệng: "hắn..." hắn thanh âm cực kỳ khàn khàn, bất quá vẫn tiếp tục gian nan nói: "Nàng và hắn..." Kế tiếp, hắn đến cùng chưa nói.
Triêu Dương công chúa trào phúng nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn Diệp Tiềm, thấp giọng nói: "hắn cũng từng là khách trong màn của ta."
Diệp Tiềm thở dốc phảng phất như ngưng lại.
Triêu Dương công chúa nghĩ nghĩ, lại tiếp tục nói: "Ta... Ta thật thích hắn..." Nàng ngừng lại, phảng phất như tìm từ: "hắn kỳ thực đừng là không có sở trường gì, nhưng chỉ có ở trên giường, thật sự làm cho người ta..."
Diệp Tiềm nghe đến đó, cũng không thể chịu đựng được, bỗng nhiên bộc phát ra, gầm lên giận dữ: "Ngậm miệng!"
hắn nặng nề mà thô suyễn, đỏ con ngươi trừng nàng nói: "Nàng cút, cút ngay, ta một chút cũng khôngmuốn nghe nàng nói chuyện này!"
Triêu Dương công chúa đành phải dừng lại, nhẹ giọng hít vào: "Ngươi uống say, thôi, ta đi trước." nóixong xoay người muốn rời khỏi.
Ánh trăng xuyên thấu qua song cửa, dưới hào quang mỏng manh, Diệp Tiềm mơ hồ có thể nhìn thấy bóng lưng nàng nhẹ nhàng cất bước rời đi.
Nàng dáng người vẫn mạn diệu như cũ, phảng phất vung tay áo dài như sóng biển khẽ múa, kỹ thuật nhảy khắc trong lòng hắn bao năm không từng mờ đi nửa phần.
Trong nháy mắt, men say tràn ngập, hắn rốt cuộc không khắc chế được, bỗng nhiên tiến lên, một tay ôm lấy nàng hung hăng quấn vào trong ngực, dồn dập mà khát cầu hôn mặt nàng, cổ nàng, hai tay còn lại cấp bách ở trên người nàng mềm mại mạn diệu lung tung vuốt ve cùng với chà đạp không chút thương tiếc.
Triêu Dương công chúa kinh hô, kinh hô rồi mặt phấn nhiễm tức giận, trách mắng: "Diệp Tiềm, ngươi điên rồi!"
Diệp Tiềm khàn khàn rống giận: "Ta từ thật nhiều năm trước đã điên rồi!"
Lúc này hai tay Diệp Tiềm đã thuần thục tìm kiếm đai lưng nàng, thô bạo kéo xuống, sau đó bàn tay to dùng sức giật làn váy, bức bách kiều mông nàng đến gần chỗ hắn đang bừng bừng phấn chấn nhiệt năng khát vọng.
Triêu Dương công chúa nhận thấy hắn khát vọng, ra sức giãy dụa, vừa giãy dụa vừa cả giận nói: "Diệp Tiềm, ngươi là kẻ điên, buông bản cung ra!"
Nhưng nàng giãy dụa lại càng dẫn tới khát vọng thị huyết ẩn sâu ở trong cơ thể Diệp Tiềm, hắn tàn nhẫn cười lạnh một tiếng, bức bách nàng giãy dụa gần sát mặt mình, hơi thở mang theo cảm giác say phun ở bên tai nàng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Chủ nhân, nàng không thể đối xử với ta như thế."
Triêu Dương công chúa nghe vậy, sửng sốt.
Diệp Tiềm há miệng cắn tai nàng, giọng căm hận nói: "Ở trong lòng nàng, có phải ta là gọi thì đến đuổi thì đi? Có phải nàng luôn luôn coi ta là tiểu nô ngày đó dưới la quần của nàng, không từng nhìn vào mắt nửa phần?"
Triêu Dương công chúa vung một chưởng, đánh vào mặt Diệp Tiềm, nhưng Diệp Tiềm lại trước nàng một bước, chặt chẽ giam cầm tay nàng ở trong tay mình.
hắn ép buộc tay nàng để lên môi, hung hăng cắn một miếng, cắn thật đau, cắn chảy ra máu.
Triêu Dương công chúa bị đau, cắn răng nhịn, gian nan mở miệng nói: "Diệp Tiềm, buông ta ra."
Diệp Tiềm âm trầm gầm nhẹ: "không buông." nói đến đây, vật thô to nóng bỏng kiên cường khát vọng của hắn chọc mạnh, không có nửa phần chuẩn bị, cũng không có nửa phần để ý, cứ như vậy thẳng tắp khảm nhập bên trong mật khẩu của nàng.
Triêu Dương công chúa bất ngờ không kịp đề phòng, phát ra một tiếng hô nhỏ, nước mắt cũng cơ hồ rơi xuống.
Diệp Tiềm đi vào rồi, chìm đắm thật sâu, hắn trưởng thành, thiên phú dị bẩm, Triêu Dương công chúa sớm lãnh hội. Nhưng ngày xưa hắn luôn săn sóc cẩn thận, lúc đầu đối với nàng nhiều chiếu cố, tuyệt đối không bỏ được nàng bị nửa phần đau đớn. hiện giờ nổi giận, thô bạo khảm nhập như vậy, là Triêu Dương công chúa chưa từng trải qua.
Thế này khiến Triêu Dương công chúa gắt gao nhíu mày, cắn môi, thanh âm thoát phá nói: "Diệp Tiềm... Ngươi buông ra..." Giờ này khắc này, thanh âm nàng thấp xuống: "sẽ bị người phát hiện... Tiềm... Buông ta ra..."
Nhưng lời nói mang theo ý tứ cầu xin tha thứ lại phảng phất phát sinh khát máu giận dữ bên trong dã thú, càng kích thích dục vọng chinh phục trong cơ thể Diệp Tiềm, hắn nhịn không được ra vào mãnh liệt tàn bạo, theo động tác hắn, thông đạo khít khao bị ma sát chặt chẽ, đau đớn kịch liệt khiến Triêu Dương công chúa kìm lòng không đậu phát ra tiếng kêu, mà âm thịt kiều mị cũng như bị cự vật này lôi ra.
Diệp Tiềm nhắm hai mắt, tinh tế thưởng thức tư vị bị bao dung chặt chẽ, nhưng không cách nào cảm thấy khoái ý, chỉ có nặng nề đau đớn. hắn bất đắc dĩ cười lạnh một tiếng, ở bên tai nàng cô đơn nói: "Chủ nhân, vì sao thân mình khác trước kia như vậy..." hắn cúi đầu bổ sung thêm: "Hoàn toàn khônglàm ta thích như trước kia."
nói xong, phía dưới hắn bắt đầu cấp tốc ra vào, như trả thù, lại như muốn cố tìm kiếm cảm giác bình thường lúc ban đầu, hắn ra vào khát cầu mà kịch liệt. một phen đầm đìa xong, hắn ngừng lại, lúc này nữ nhân dưới thân đã bắt đầu ra một ít trơn ẩm, làm cho hắn bắt đầu cảm thấy một chút khoái ý.
hắn cúi đầu ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Nàng vẫn thích ta, nàng xem, nó cũng nhớ ta, nó thích ta như vậy." nói đến đây, hắn chậm rãi xâm nhập vào một chút, vì thế chỗ hai người tướng tiếp phát ra tiếng nước dễ chịu.
Triêu Dương công chúa luôn luôn nhắm hai mắt, lúc này nghe nói như thế, trào phúng cười: "Diệp Tiềm, bản cung thích nam nhân."
Diệp Tiềm thân mình cứng đờ, hắn cắn răng hỏi: "Thành Hiên Hầu thế nào, nàng đương nhiên là cực thích hắn?"
Triêu Dương công chúa gật đầu cười lạnh, mở miệng hỏi lại: "Ngươi nói đi?"
Diệp Tiềm ánh mắt lộ ra hận ý thấu xương: "Vì sao ta thích nàng? Nàng quả thực giống như một thứ dâm tiện!" hắn ồ ồ thở dốc một lát, bỗng nhiên hai tay túm chặt cổ tay Triêu Dương công chúa, giam cầm nàng dưới thân, mị mâu thấp lãnh nói: "A Cẩn, nàng nhất định thích đi Tái bắc, nơi đó có vô số nam nhân, nữ nhân cũng cực nhỏ." hắn dồn dập thở hào hển, ngữ điệu cực nhanh mà nguy hiểm lộ ra hương vị khác thường: "Nàng nhất định không biết, nơi đó nữ nhân hầu hạ nam nhân thế nào?"
nói đến đây, hắn làm ra một động tác, ngoan mãnh mà thô bạo, Triêu Dương công chúa phát ra mộttiếng "A", sau một lát, phản ứng lại, không dám tin trừng lớn hai mắt.
hắn vừa vô tình làm địa chấn, vừa ở nàng bên tai cắn răng nói: "hiện giờ nàng cảm giác thế nào đây? Tư vị có phải tốt lắm không?" hắn nghiêng mặt, ôn nhu mà cơ khát hôn gương mặt nàng, trong miệng lẩm bẩm nói: "Trước kia nàng nói ta không phải người đàn ông đầu tiên của nàng, bất quá không sao, nàng xem... Ta nhất định là nam nhân thứ nhất làm nàng như vậy..."
Trong bóng tối, động tác hắn thô bạo mà đơn giản, một lần lại một lần thao chọc dưới thân Triêu Dương công chúa, mà Triêu Dương công chúa từ đầu vẫn phí công giãy dụa, sau này thấp giọng khóc nức nở, cuối cùng bắt đầu im hơi lặng tiếng, giống như rối gỗ, im lặng chịu đựng khổ hình giống như một loại tra tấn.
Cuối cùng, lúc hắn rốt cục thoải mái phóng thích ở trong cơ thể nàng, nàng vẫn không hề phản ứng, đờ đẫn cúi mình. Nếu không phải hắn vẫn ôm lấy vòng eo nàng, sợ là nàng đã giống như bùn tê liệt ngã xuống đất lạnh như băng.
Diệp Tiềm phóng thích qua, cảm giác say bắt đầu tản ra, ý nghĩ dần dần thanh tỉnh, hắn ôm nữ nhân trong ngực, bắt đầu kinh ngạc vừa rồi làm chuyện gì.
hắn bỗng nhiên cuốn nàng lại, ôm nàng, để nàng cùng mình mặt đối mặt, bên ngoài ánh trăng hôn ám, hắn nhìn nàng lệ sớm đã đọng trên mặt, hai tròng mắt lại giống như người chết cứng ngắc.
Giờ khắc này, hối hận thâm trầm đột nhiên đánh úp, hắn đau lòng mà hoảng loạn ôm nàng vào trong ngực.
"A Cẩn, A Cẩn, nàng không sao chứ?" hắn ôm nàng, dùng môi lửa nóng tinh mịn hôn nàng.
Con ngươi Triêu Dương công chúa giống như người gỗ, vừa động, lúc hắn hôn, nàng phảng phất dần dần khôi phục tri giác.
Nàng dùng hết khí lực còn sót lại, tránh thoát hắn ôm ấp, chật vật đứng dậy, cúi đầu quật cường nhìn hắn.
"A Cẩn, thực xin lỗi, ta điên rồi, ta say..." hắn vươn tay, muốn giữ nàng, nhưng bàn tay, cũng khôngdám đưa về phía trước.
Triêu Dương công chúa con ngươi vô tình vô tự theo dõi hắn nửa ngày, bỗng nhiên, vung tay lên, mộtcái tát mạnh, hung hăng ném trên mặt Diệp Tiềm.
Nàng lạnh như băng mà xa lạ nhìn xuống nam nhân này, trào phúng cười lạnh một tiếng, bỏ xuống mộtcâu nói cuối cùng: "Diệp Tiềm, ngươi quả nhiên chỉ là một tiểu nô thôi, cho tới bây giờ đều thế! Ở trong mắt ta, ngươi luôn luôn đều là tiểu nô không nên thân sau váy ta!"
nói xong, nàng cũng không quay đầu lại rời đi.
Lúc rời đi, làn váy nàng bị tàn phá, thậm chí lây dính nhiều vết bẩn.
Bất quá, cũng không tổn hao đến dáng vẻ nàng vẫn luôn ung dung hoa quý cùng kiều diễm mạn diệu.
Nàng dẫn theo làn váy tàn phá, như trang phục tham dự yến hội, từng bước một rời khỏi nơi này
Tác giả :
Nữ Vương Không Ở Nhà