Diện Thủ
Chương 88: Hồi triều
trên quan đạo đến Đôn Dương Thành, tuyết đọng bao trùm đường lớn, đè cong cây khô hai bên. Thời tiết rét lạnh như vậy, chỉ trừ người nghèo đi làm thuê thì không có ai ra cửa lúc này.
Nhưng trên quan đạo vắng lặng không bóng người, vang lên tiếng chuông thanh thúy vui vẻ, một vài chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá cửa sổ treo đầy trang sức chậm rãi đi tới. Cùng với tiếng chuông đứt quãng, một giọng nam du dương cất lên làm người ta không hiểu ngâm xướng gì, ngâm xướng như dùng hồ ngữ, nghe không hiểu hàm nghĩa trong đó, nhưng làm cho người ta cảm thấy sang sảng êm tai. Tiếng ngâm xướng vang trên quan đạo trống trải xa xôi, dọa bay chim chóc đậu trên cây khô, cánh tung lên, tuyết trắng phiêu tán.
Lúc này, cách đó không xa lại vang lên tiếng vó ngựa, vó ngựa phi nhanh, đạp tuyết văng khắp nơi, giây lát sẽ đến bên xe ngựa, cũng vượt xe ngựa, chạy về phía trước.
Trong xe ngựa, chiếc đi đầu xa hoa nhất bị xốc mành lên, một nam tử thả tóc dài đến thắt lưng, mặt mày phong lưu thò đầu ra, nhìn khoái mã đi xa.
hắn sờ sờ râu căn bản không nhìn thấy, lẩm bẩm: "hán tử cưỡi ngựa này, thật là không cố kị chỗ nào, bộ dáng rất khí phách."
Bên trong xe ngựa, truyền đến vài tiếng cười duyên của nữ tử, trong đó có một tiếng dịu dàng nói: "Hầu gia, phỏng chừng là đại tướng quân từ Bắc Địch truyền tiệp báo, người ta đương nhiên là tám trăm dặm kịch liệt về Đôn Dương, đâu giống chúng ta, chậm chập, giống như ốc sên, còn không biết bao lâu mới có thể đến Đôn Dương."
Nam tử nghe trong xe ngựa nói như vậy, nhịn không được lấy tay phát đầu nữ tử, vừa cười vừa quay đầu nói: "Xa quên nhiều năm, không biết liễu bên sông đào bảo vệ Đôn Dương Thành còn như cũ hay không."
Trong xe ngựa lại truyền đến một tiếng hừ cười: "Hầu gia phong nhã như vậy, nếu cây liễu kia cũng hiểu được phong tình, sợ là muốn trong ngày đông này lại xanh tươi."
Nam tử này nghe thấy cười to, cao giọng mệnh lệnh xa phu: "Ra roi thúc ngựa, để bản hầu sớm mộtngày nhìn thấy liễu Đôn Dương."
======================
Tiệp báo từ Bắc Địch một đường truyền đến, đại tướng quân Diệp Tiềm cũng sắp suất lĩnh ba quân khải hoàn hồi triêu, toàn bộ Đôn Dương Thành phảng phất đều sôi trào và chờ mong, chờ anh hùng xa xôi trở về. Cho dù huyên náo đồn đãi chuyện nhảm nổi lên không ngừng, cũng không thể ngăn cản đè nén không khí trong lành của con dân Đại Viêm triều hãnh diện.
Lúc này Triêu Dương công chúa im lặng ngồi trước cửa sổ, nhìn tuyết bay bên ngoài ngẩn người, cánh cửa mở rộng, bông tuyết nhè nhẹ bay vào, rơi trên gương mặt nàng, bông tuyết mỏng như cánh ve chậm rãi hóa thành một chút nước lạnh thấm vào.
Trong yên tĩnh, chợt nghe đến một tiếng cười sang sảng: "A Cẩn, ta đã trở về!"
Triêu Dương công chúa nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, không dám tin, khi ngẩng đầu nhìn, đã thấy trong sân yên tĩnh, một nam tử khoác áo tơi, lấy tay nâng trán, trên mặt là tươi cười xán lạn.
Triêu Dương công chúa kinh hô một tiếng, đứng lên, dựa vào cửa sổ cao lớn vững chãi, nhẹ nhàng thăm dò.
Nam tử trên mặt mang theo tươi cười như đứa nhỏ, cũng bất chấp tuyết đọng trên người, vui vẻ chạy vào bên trong, tiến lên một tay ôm chặt lấy Triêu Dương công chúa: "Ta đã trở về!"
Triêu Dương công chúa cũng ôm lại hắn, trên mặt buồn bực sắc đã tỏa sáng, hưng phấn ôm hắn vừa tức vừa cười: "Ngươi rốt cục đã trở lại!"
Nam tử đắc ý cười to: "Ta đã không chết, thì hẳn là phải trở về."
hắn là Thành Hiên Hầu.
Thành Hiên Hầu, đệ đệ của Bích La phu nhân, thư đồng khi Thái tử còn bé, trong Đông cung, cùng Thái tử thân thiết. Sau vì cố ý chọc giận tiên hoàng, tiên hoàng lưu đày tới Ninh Cổ Tháp lạnh khủng khiếp.
=====================
Ngày tuyết lớn niêm phong cửa, cố nhân bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, đối với phủ trưởng công chúa yên lặng đã lâu mà nói, là việc vui to lớn. Triêu Dương công chúa mệnh lệnh chuẩn bị thịnh yến, đón gió cho Thành Hiên Hầu.
Trong tiệc, Thành Hiên Hầu ad Triêu Dương công chúa hai người thoải mái nâng chén, nhất túy phương hưu.
Cẩm Tú thấy vậy, theo bên cạnh khuyên nhủ: "Công chúa, quốc tang thái hậu chưa qua, công chúa ở đây uống rượu, nếu truyền ra -- "
Cẩm Tú còn chưa dứt lời, Triêu Dương công chúa túy mâu mê ly, tà nghễ liếc mắt một cái, hơi say nói: "Nếu truyền ra, cùng lắm thì bị thanh danh nữ nhi bất hiếu thôi."
Cẩm Tú cúi đầu không nói.
Thành Hiên Hầu bên cạnh cười to, chỉ vào Cẩm Tú nói: "Nhiều năm không thấy, Cẩm Tú cô nương vẫn cổ hủ như cũ, phải biết rằng người đã chết chính là đã chết. Cũng không thể vì bà đã chết chúng ta đây còn sống phải vẻ mặt đau khổ qua ngày!" nói xong vung tay áo nói: "Ngươi trước lui ra bên cạnh, xem vũ nữ của ta khiêu vũ, cũng cho ngươi kiến thức một phen." nói xong liền lệnh cho ti trúc vang lên, đám nữ tử bên cạnh ào ào nũng nịu cười, vùn tay áo, xoay người múa. hắn một đường mang nữ tử đến, người người kiều mị nhiều vẻ, lúc này múa lên, mị mâu lưu chuyển, thân như kinh hồng, uyển chuyển như rồng bay, lại có nữ tử xướng khúc kia hương diễm từ xa. Khúc nhạc nghe không hiểu ý tứ trong đó, nhưng vì vậy, càng có vẻ thần bí êm tai, khiến người mơ màng.
Triêu Dương công chúa mắt say lờ đờ cười khẽ, lôi kéo Thành Hiên Hầu nói: "Qua rất nhiều năm như vậy, bản cung nhìn ngươi vẫn là bộ dáng như trước, không từng thay đổi, đến, chúng ta trước uống mộtly sảng khoái!" nói xong nâng tay áo đem rượu ngon trong chén uống một hơi cạn sạch.
Thành Hiên Hầu cũng uống say chuếnh choáng, nghe xong cười hì hì, tiến lên ôm Triêu Dương công chúa: "Đến, chúng ta cùng nhau uống!"
Hai người túm vào một chỗ, ngươi kính ta một ly, ta mời ngươi một ly, ngươi tới ta đi, rất nhanh một hồ rượu ngon vào bụng, hai người càng vui cười bát ngát, một lát ngươi nói một chút những năm gần đây chơi vui gì, ta nói chuyện một đường lịch lãm, nói xong, lại đến chuyện thương tâm, Triêu Dương công chúa nhào vào trong ngực Thành Hiên Hầu khóc lên.
Thành Hiên Hầu ôm Triêu Dương công chúa khóc lớn, mắt say lờ đờ mông lung nấc rượu một cái.
Triêu Dương công chúa khóc thật lâu, cuối cùng chôn ở trong ngực Thành Hiên Hầu, buồn giọng nói: "Mẫu hậu ta đã không ở nhân thế."
Thành Hiên Hầu gật đầu: "Ta biết."
Triêu Dương công chúa lại buồn thanh nói: "tỷ tỷ Bích La của ngươi cũng đã chết."
Thành Hiên Hầu lau mặt, gật đầu: "Ta nghe nói."
Triêu Dương công chúa ở trong lòng hắn cọ cọ, lại nói: "Phu quân của ta cũng đã mất."
Thành Hiên Hầu nhíu mày, hỏi: "Ngươi nói phu quân mới nhậm chức kia?"
Triêu Dương công chúa nỗ lực nghĩ nghĩ, cuối cùng rốt cục nói: "Hình như đều đã chết."
Thành Hiên Hầu nghe vậy vỗ đùi nói: "Chết thì tốt!"
hắn ôm nàng nói: "Ngươi xem, bọn họ đều đã chết, chúng ta còn sống đây."
Triêu Dương công chúa ngẫm lại cũng đúng, vì thế nín khóc mỉm cười, nhưng cười xong nàng bỗng nhiên lại khóc, nàng khóc ghé vào đầu vai Thành Hiên Hầu nói: "hắn là người điên, hắn đã điên rồi."
Thành Hiên Hầu vỗ vỗ bờ vai nàng, an ủi nói: "Từ xưa đế vương đều điên."
Triêu Dương công chúa nín khóc, yên tĩnh một lát, nàng vừa muốn cười, lại cười không nổi.
Qua thật lâu, nàng ảm đạm nói: "Ta một chút cũng không vui, ta không có cách nào vui vẻ."
Thành Hiên Hầu ôm Triêu Dương công chúa, thương tiếc nói: "Các phu quân của ngươi đều đã chết, không bằng ngươi gả cho ta đi, nếu ngươi gả cho ta, mỗi ngày ta đều nghĩ cách cho ngươi vui vẻ."
Triêu Dương công chúa nghiêng đầu nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Tốt."
Thành Hiên Hầu nghe vậy kinh hãi: "Ngươi nói thật sao?"
Triêu Dương công chúa mắt say lờ đờ nhìn hắn: "Ngươi sợ chết sao?"
Thành Hiên Hầu nắm tay: "Ta làm sao có thể sợ chết!"
Triêu Dương công chúa gật đầu: "Nếu ngươi không sợ chết, vậy công chúa ta có ngại gì?"
Thành Hiên Hầu ngẩn ngơ, bất đắc dĩ gật đầu, ủ rũ ủ rũ nói: "Được rồi, xem ở tình cảm chúng ta từ nhỏ."
===========================
Lúc Diệp Tiềm trở lại Đôn Dương Thành, đại tuyết vẫn tung bay, nhưng mọi người nghênh đón chật ních phố lớn ngõ nhỏ, đạp tuyết đọng trên đất kết thành khối, triệt để đông cứng trên đường.
Liễn xa thiên tử đi đến cửa thành, tự mình nghênh đón. Diệp Tiềm xuống ngựa, quỳ gối trước thiên tử, thiên tử xuống liễn xa, nắm tay hắn cùng nhau đi vào cổng thành.
Thiên tử Triệu Trệ, nắm tay Diệp Tiềm cười, vừa cười vừa hỏi: "Đại tướng quân lập kỳ công này, trẫm nên ngợi thưởng ngươi như thế nào?"
Diệp Tiềm cúi đầu, trầm giọng nói: "Diệp Tiềm không cầu gì, chỉ cầu Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, thành toàn Diệp Tiềm."
Triệu Trệ nghe vậy, ngửa mặt lên trời cười to, gật đầu nói: "Trẫm đương nhiên sẽ giúp người thành toàn ước vọng."
Diệp Tiềm nghe xong, trong lòng mừng rỡ, nhưng mừng rỡ rồi, tinh tế thưởng thức, lại cảm thấy nơi nào có gì không thích hợp.
Trở lại cung, đế vương luận công ban thưởng, phong đại tướng quân Diệp Tiềm làm đại tư mã, đứng hàng tam công, cũng phong hưởng thực ấp hai vạn. Ân sủng không thể nói không thịnh, từ Đại Viêm khai quốc tới nay, hưởng thụ vinh dự này bất quá cũng một hai người thôi.
Mà tướng lãnh đi theo Diệp Tiềm, cũng đều được trọng thưởng, trong thời gian ngắn, môn hạ Diệp Thị phong hầu có mười mấy người. Còn lại đi theo xuất chiến, đã có phong hầu, có hậu vị như Phùng Đào, cũng đều có thêm thực ấp.
Nhưng trên mặt Diệp Tiềm lại không vui mừng trong hư hoa vinh quang, hắn ngửi được một hương vị không bình thường. rõ ràng chung quanh tiếng tán thưởng lao nhao một mảnh, nhưng có một chỗ lại quá mức yên tĩnh, yên tĩnh có vài phần không thích hợp.
Vì thế, đêm trước tiệc tối mừng công, hắn bớt chút thời gian đi đến Tê Hà cung, nói chuyện cùng tỷ tỷ Diệp Trường Vân.
Diệp Trường Vân nhìn đệ đệ, đã thấy mặt mày hắn cương nghị vẫn mang theo mệt mỏi phong trần, đau lòng nói: "Chuyến này, ngươi vất vả."
Diệp Tiềm mị mâu, nhìn chằm chằm tỷ tỷ: "Tỷ tỷ ở trong cung, cũng thật vất vả."
Diệp Trường Vân nghe đệ đệ nói, khẽ cười: "Nghĩ đến trong Đôn Dương Thành thời gian này chuyện phát sinh ngươi đều biết rồi."
Diệp Tiềm mặt mày lãnh ngạnh: "Tỷ tỷ, lúc ta rời đi, từng nói cho tỷ gặp chuyện phải nhẫn nại, hết thảy đợi sau khi ta trở về lại nói."
Diệp Trường Vân nhíu mày cười lạnh: "Ngươi xuất chinh ở ngoài, đương nhiên không biết chuyện đã xảy ra ở đô thành. Nếu ta đợi ngươi trở về, sợ là xương cốt đều hóa thành tro!"
Diệp Tiềm nhướng mày chăm chú nhìn tỷ tỷ, đạm thanh nói: "Có ta ở ngoài, nơi này phát sinh chuyện lớn bằng trời, người khác cũng không dám động vào tỷ nửa phần."
Diệp Trường Vân trào phúng nói: "sự tình làm cũng đã làm, ngươi tức giận cũng thế, đau lòng cũng thế, dù sao cũng vô dụng! hiện giờ Diệp gia ta một dòng độc đại, từ đây không còn trở ngại."
Diệp Tiềm cúi đầu, than nhẹ: "Diệp gia dù lớn, cũng không hơn được hoàng thất, tỷ tỷ như thế, rõ ràng là tự tìm diệt vong."
Diệp Trường Vân cười: "Lúc đó làm vậy, nếu ta dám lui về phía sau một bước, Diệp gia ta đây có lẽ đãtan thành mây khói."
Diệp Tiềm cúi đầu im lặng một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn tỷ tỷ, chậm rãi nói: "Lần này xuất chinh Bắc Địch, chém giết đại tướng Bắc Địch vô số, có một người chiến công hiển hách, tỷ tỷ cũng biết người này là ai?"
Diệp Trường Vân không hiểu: "Là ai?"
Diệp Tiềm trầm giọng nói: "Tiêu Đồng."
Diệp Trường Vân ngẩn người.
Diệp Tiềm nhìn tỷ tỷ, tiếp tục mở miệng nói: "hắn ẩn núp mấy năm ở Bắc Địch, đối với địa hình phong tục Bắc Địch rõ như lòng bàn tay, ở thời khắc mấu chốt giúp đại quân Bắc phạt kỳ khai đắc thắng, công không thể không có."
Diệp Trường Vân nhẹ tay khẽ run run, hỏi: "hắn hiện giờ ở đâu?"
Diệp Tiềm nhìn chằm chằm tỷ tỷ, lấy một loại âm điệu khó có thể hình dung hỏi: "Tỷ tỷ, có phải khôngthích hắn xuất hiện trước mặt tỷ không?" hắn ngừng lại, tiếp tục hỏi: "Tỷ muốn giết hắn." -- một câu này, kỳ thực không phải một câu hỏi, mà là một câu khẳng định.
Diệp Trường Vân cúi đầu, không nói.
Diệp Tiềm nở nụ cười, ý cười hơi lạnh: "Tỷ tỷ, không cần giết hắn."
Trong thanh âm mang theo một tia mơ hồ: "hắn đã chết, vì đuổi giết Bắc Địch vương mà chết."
Diệp Trường Vân nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu, không dám tin.
Diệp Tiềm trong mắt lạnh như băng, nhẹ nhàng gật đầu.
Diệp Trường Vân cứng ngắc nhìn đệ đệ, sau một hồi, môi nàng tái nhợt nhẹ nhàng rung động, cuối cùng nàng chậm rãi xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía đệ đệ.
Diệp Tiềm nhìn thấy, đầu vai tỷ tỷ đang co rúm.
Diệp Trường Vân thấp giọng phát ra tiếng khóc nức nở đè nén.
Diệp Tiềm đứng ở nơi đó một lát, rốt cục thở dài: "hiện tại không phải vừa vặn thỏa mãn tâm nguyện của tỷ."
Diệp Trường Vân lại phảng phất như hỏng mất, phát ra tiếng khóc bén nhọn, vừa khóc vừa nói: "khôngsai, ta muốn giết hắn, bây giờ ta thấy hắn, ta cũng muốn giết hắn!"
Nàng đau đớn nỉ non, đang khóc nàng nghẹn ngào nói: "Nhưng thế thì sao, ta giết hắn, vẫn muốn khóc vì hắn."
Nhưng trên quan đạo vắng lặng không bóng người, vang lên tiếng chuông thanh thúy vui vẻ, một vài chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá cửa sổ treo đầy trang sức chậm rãi đi tới. Cùng với tiếng chuông đứt quãng, một giọng nam du dương cất lên làm người ta không hiểu ngâm xướng gì, ngâm xướng như dùng hồ ngữ, nghe không hiểu hàm nghĩa trong đó, nhưng làm cho người ta cảm thấy sang sảng êm tai. Tiếng ngâm xướng vang trên quan đạo trống trải xa xôi, dọa bay chim chóc đậu trên cây khô, cánh tung lên, tuyết trắng phiêu tán.
Lúc này, cách đó không xa lại vang lên tiếng vó ngựa, vó ngựa phi nhanh, đạp tuyết văng khắp nơi, giây lát sẽ đến bên xe ngựa, cũng vượt xe ngựa, chạy về phía trước.
Trong xe ngựa, chiếc đi đầu xa hoa nhất bị xốc mành lên, một nam tử thả tóc dài đến thắt lưng, mặt mày phong lưu thò đầu ra, nhìn khoái mã đi xa.
hắn sờ sờ râu căn bản không nhìn thấy, lẩm bẩm: "hán tử cưỡi ngựa này, thật là không cố kị chỗ nào, bộ dáng rất khí phách."
Bên trong xe ngựa, truyền đến vài tiếng cười duyên của nữ tử, trong đó có một tiếng dịu dàng nói: "Hầu gia, phỏng chừng là đại tướng quân từ Bắc Địch truyền tiệp báo, người ta đương nhiên là tám trăm dặm kịch liệt về Đôn Dương, đâu giống chúng ta, chậm chập, giống như ốc sên, còn không biết bao lâu mới có thể đến Đôn Dương."
Nam tử nghe trong xe ngựa nói như vậy, nhịn không được lấy tay phát đầu nữ tử, vừa cười vừa quay đầu nói: "Xa quên nhiều năm, không biết liễu bên sông đào bảo vệ Đôn Dương Thành còn như cũ hay không."
Trong xe ngựa lại truyền đến một tiếng hừ cười: "Hầu gia phong nhã như vậy, nếu cây liễu kia cũng hiểu được phong tình, sợ là muốn trong ngày đông này lại xanh tươi."
Nam tử này nghe thấy cười to, cao giọng mệnh lệnh xa phu: "Ra roi thúc ngựa, để bản hầu sớm mộtngày nhìn thấy liễu Đôn Dương."
======================
Tiệp báo từ Bắc Địch một đường truyền đến, đại tướng quân Diệp Tiềm cũng sắp suất lĩnh ba quân khải hoàn hồi triêu, toàn bộ Đôn Dương Thành phảng phất đều sôi trào và chờ mong, chờ anh hùng xa xôi trở về. Cho dù huyên náo đồn đãi chuyện nhảm nổi lên không ngừng, cũng không thể ngăn cản đè nén không khí trong lành của con dân Đại Viêm triều hãnh diện.
Lúc này Triêu Dương công chúa im lặng ngồi trước cửa sổ, nhìn tuyết bay bên ngoài ngẩn người, cánh cửa mở rộng, bông tuyết nhè nhẹ bay vào, rơi trên gương mặt nàng, bông tuyết mỏng như cánh ve chậm rãi hóa thành một chút nước lạnh thấm vào.
Trong yên tĩnh, chợt nghe đến một tiếng cười sang sảng: "A Cẩn, ta đã trở về!"
Triêu Dương công chúa nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, không dám tin, khi ngẩng đầu nhìn, đã thấy trong sân yên tĩnh, một nam tử khoác áo tơi, lấy tay nâng trán, trên mặt là tươi cười xán lạn.
Triêu Dương công chúa kinh hô một tiếng, đứng lên, dựa vào cửa sổ cao lớn vững chãi, nhẹ nhàng thăm dò.
Nam tử trên mặt mang theo tươi cười như đứa nhỏ, cũng bất chấp tuyết đọng trên người, vui vẻ chạy vào bên trong, tiến lên một tay ôm chặt lấy Triêu Dương công chúa: "Ta đã trở về!"
Triêu Dương công chúa cũng ôm lại hắn, trên mặt buồn bực sắc đã tỏa sáng, hưng phấn ôm hắn vừa tức vừa cười: "Ngươi rốt cục đã trở lại!"
Nam tử đắc ý cười to: "Ta đã không chết, thì hẳn là phải trở về."
hắn là Thành Hiên Hầu.
Thành Hiên Hầu, đệ đệ của Bích La phu nhân, thư đồng khi Thái tử còn bé, trong Đông cung, cùng Thái tử thân thiết. Sau vì cố ý chọc giận tiên hoàng, tiên hoàng lưu đày tới Ninh Cổ Tháp lạnh khủng khiếp.
=====================
Ngày tuyết lớn niêm phong cửa, cố nhân bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, đối với phủ trưởng công chúa yên lặng đã lâu mà nói, là việc vui to lớn. Triêu Dương công chúa mệnh lệnh chuẩn bị thịnh yến, đón gió cho Thành Hiên Hầu.
Trong tiệc, Thành Hiên Hầu ad Triêu Dương công chúa hai người thoải mái nâng chén, nhất túy phương hưu.
Cẩm Tú thấy vậy, theo bên cạnh khuyên nhủ: "Công chúa, quốc tang thái hậu chưa qua, công chúa ở đây uống rượu, nếu truyền ra -- "
Cẩm Tú còn chưa dứt lời, Triêu Dương công chúa túy mâu mê ly, tà nghễ liếc mắt một cái, hơi say nói: "Nếu truyền ra, cùng lắm thì bị thanh danh nữ nhi bất hiếu thôi."
Cẩm Tú cúi đầu không nói.
Thành Hiên Hầu bên cạnh cười to, chỉ vào Cẩm Tú nói: "Nhiều năm không thấy, Cẩm Tú cô nương vẫn cổ hủ như cũ, phải biết rằng người đã chết chính là đã chết. Cũng không thể vì bà đã chết chúng ta đây còn sống phải vẻ mặt đau khổ qua ngày!" nói xong vung tay áo nói: "Ngươi trước lui ra bên cạnh, xem vũ nữ của ta khiêu vũ, cũng cho ngươi kiến thức một phen." nói xong liền lệnh cho ti trúc vang lên, đám nữ tử bên cạnh ào ào nũng nịu cười, vùn tay áo, xoay người múa. hắn một đường mang nữ tử đến, người người kiều mị nhiều vẻ, lúc này múa lên, mị mâu lưu chuyển, thân như kinh hồng, uyển chuyển như rồng bay, lại có nữ tử xướng khúc kia hương diễm từ xa. Khúc nhạc nghe không hiểu ý tứ trong đó, nhưng vì vậy, càng có vẻ thần bí êm tai, khiến người mơ màng.
Triêu Dương công chúa mắt say lờ đờ cười khẽ, lôi kéo Thành Hiên Hầu nói: "Qua rất nhiều năm như vậy, bản cung nhìn ngươi vẫn là bộ dáng như trước, không từng thay đổi, đến, chúng ta trước uống mộtly sảng khoái!" nói xong nâng tay áo đem rượu ngon trong chén uống một hơi cạn sạch.
Thành Hiên Hầu cũng uống say chuếnh choáng, nghe xong cười hì hì, tiến lên ôm Triêu Dương công chúa: "Đến, chúng ta cùng nhau uống!"
Hai người túm vào một chỗ, ngươi kính ta một ly, ta mời ngươi một ly, ngươi tới ta đi, rất nhanh một hồ rượu ngon vào bụng, hai người càng vui cười bát ngát, một lát ngươi nói một chút những năm gần đây chơi vui gì, ta nói chuyện một đường lịch lãm, nói xong, lại đến chuyện thương tâm, Triêu Dương công chúa nhào vào trong ngực Thành Hiên Hầu khóc lên.
Thành Hiên Hầu ôm Triêu Dương công chúa khóc lớn, mắt say lờ đờ mông lung nấc rượu một cái.
Triêu Dương công chúa khóc thật lâu, cuối cùng chôn ở trong ngực Thành Hiên Hầu, buồn giọng nói: "Mẫu hậu ta đã không ở nhân thế."
Thành Hiên Hầu gật đầu: "Ta biết."
Triêu Dương công chúa lại buồn thanh nói: "tỷ tỷ Bích La của ngươi cũng đã chết."
Thành Hiên Hầu lau mặt, gật đầu: "Ta nghe nói."
Triêu Dương công chúa ở trong lòng hắn cọ cọ, lại nói: "Phu quân của ta cũng đã mất."
Thành Hiên Hầu nhíu mày, hỏi: "Ngươi nói phu quân mới nhậm chức kia?"
Triêu Dương công chúa nỗ lực nghĩ nghĩ, cuối cùng rốt cục nói: "Hình như đều đã chết."
Thành Hiên Hầu nghe vậy vỗ đùi nói: "Chết thì tốt!"
hắn ôm nàng nói: "Ngươi xem, bọn họ đều đã chết, chúng ta còn sống đây."
Triêu Dương công chúa ngẫm lại cũng đúng, vì thế nín khóc mỉm cười, nhưng cười xong nàng bỗng nhiên lại khóc, nàng khóc ghé vào đầu vai Thành Hiên Hầu nói: "hắn là người điên, hắn đã điên rồi."
Thành Hiên Hầu vỗ vỗ bờ vai nàng, an ủi nói: "Từ xưa đế vương đều điên."
Triêu Dương công chúa nín khóc, yên tĩnh một lát, nàng vừa muốn cười, lại cười không nổi.
Qua thật lâu, nàng ảm đạm nói: "Ta một chút cũng không vui, ta không có cách nào vui vẻ."
Thành Hiên Hầu ôm Triêu Dương công chúa, thương tiếc nói: "Các phu quân của ngươi đều đã chết, không bằng ngươi gả cho ta đi, nếu ngươi gả cho ta, mỗi ngày ta đều nghĩ cách cho ngươi vui vẻ."
Triêu Dương công chúa nghiêng đầu nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Tốt."
Thành Hiên Hầu nghe vậy kinh hãi: "Ngươi nói thật sao?"
Triêu Dương công chúa mắt say lờ đờ nhìn hắn: "Ngươi sợ chết sao?"
Thành Hiên Hầu nắm tay: "Ta làm sao có thể sợ chết!"
Triêu Dương công chúa gật đầu: "Nếu ngươi không sợ chết, vậy công chúa ta có ngại gì?"
Thành Hiên Hầu ngẩn ngơ, bất đắc dĩ gật đầu, ủ rũ ủ rũ nói: "Được rồi, xem ở tình cảm chúng ta từ nhỏ."
===========================
Lúc Diệp Tiềm trở lại Đôn Dương Thành, đại tuyết vẫn tung bay, nhưng mọi người nghênh đón chật ních phố lớn ngõ nhỏ, đạp tuyết đọng trên đất kết thành khối, triệt để đông cứng trên đường.
Liễn xa thiên tử đi đến cửa thành, tự mình nghênh đón. Diệp Tiềm xuống ngựa, quỳ gối trước thiên tử, thiên tử xuống liễn xa, nắm tay hắn cùng nhau đi vào cổng thành.
Thiên tử Triệu Trệ, nắm tay Diệp Tiềm cười, vừa cười vừa hỏi: "Đại tướng quân lập kỳ công này, trẫm nên ngợi thưởng ngươi như thế nào?"
Diệp Tiềm cúi đầu, trầm giọng nói: "Diệp Tiềm không cầu gì, chỉ cầu Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, thành toàn Diệp Tiềm."
Triệu Trệ nghe vậy, ngửa mặt lên trời cười to, gật đầu nói: "Trẫm đương nhiên sẽ giúp người thành toàn ước vọng."
Diệp Tiềm nghe xong, trong lòng mừng rỡ, nhưng mừng rỡ rồi, tinh tế thưởng thức, lại cảm thấy nơi nào có gì không thích hợp.
Trở lại cung, đế vương luận công ban thưởng, phong đại tướng quân Diệp Tiềm làm đại tư mã, đứng hàng tam công, cũng phong hưởng thực ấp hai vạn. Ân sủng không thể nói không thịnh, từ Đại Viêm khai quốc tới nay, hưởng thụ vinh dự này bất quá cũng một hai người thôi.
Mà tướng lãnh đi theo Diệp Tiềm, cũng đều được trọng thưởng, trong thời gian ngắn, môn hạ Diệp Thị phong hầu có mười mấy người. Còn lại đi theo xuất chiến, đã có phong hầu, có hậu vị như Phùng Đào, cũng đều có thêm thực ấp.
Nhưng trên mặt Diệp Tiềm lại không vui mừng trong hư hoa vinh quang, hắn ngửi được một hương vị không bình thường. rõ ràng chung quanh tiếng tán thưởng lao nhao một mảnh, nhưng có một chỗ lại quá mức yên tĩnh, yên tĩnh có vài phần không thích hợp.
Vì thế, đêm trước tiệc tối mừng công, hắn bớt chút thời gian đi đến Tê Hà cung, nói chuyện cùng tỷ tỷ Diệp Trường Vân.
Diệp Trường Vân nhìn đệ đệ, đã thấy mặt mày hắn cương nghị vẫn mang theo mệt mỏi phong trần, đau lòng nói: "Chuyến này, ngươi vất vả."
Diệp Tiềm mị mâu, nhìn chằm chằm tỷ tỷ: "Tỷ tỷ ở trong cung, cũng thật vất vả."
Diệp Trường Vân nghe đệ đệ nói, khẽ cười: "Nghĩ đến trong Đôn Dương Thành thời gian này chuyện phát sinh ngươi đều biết rồi."
Diệp Tiềm mặt mày lãnh ngạnh: "Tỷ tỷ, lúc ta rời đi, từng nói cho tỷ gặp chuyện phải nhẫn nại, hết thảy đợi sau khi ta trở về lại nói."
Diệp Trường Vân nhíu mày cười lạnh: "Ngươi xuất chinh ở ngoài, đương nhiên không biết chuyện đã xảy ra ở đô thành. Nếu ta đợi ngươi trở về, sợ là xương cốt đều hóa thành tro!"
Diệp Tiềm nhướng mày chăm chú nhìn tỷ tỷ, đạm thanh nói: "Có ta ở ngoài, nơi này phát sinh chuyện lớn bằng trời, người khác cũng không dám động vào tỷ nửa phần."
Diệp Trường Vân trào phúng nói: "sự tình làm cũng đã làm, ngươi tức giận cũng thế, đau lòng cũng thế, dù sao cũng vô dụng! hiện giờ Diệp gia ta một dòng độc đại, từ đây không còn trở ngại."
Diệp Tiềm cúi đầu, than nhẹ: "Diệp gia dù lớn, cũng không hơn được hoàng thất, tỷ tỷ như thế, rõ ràng là tự tìm diệt vong."
Diệp Trường Vân cười: "Lúc đó làm vậy, nếu ta dám lui về phía sau một bước, Diệp gia ta đây có lẽ đãtan thành mây khói."
Diệp Tiềm cúi đầu im lặng một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn tỷ tỷ, chậm rãi nói: "Lần này xuất chinh Bắc Địch, chém giết đại tướng Bắc Địch vô số, có một người chiến công hiển hách, tỷ tỷ cũng biết người này là ai?"
Diệp Trường Vân không hiểu: "Là ai?"
Diệp Tiềm trầm giọng nói: "Tiêu Đồng."
Diệp Trường Vân ngẩn người.
Diệp Tiềm nhìn tỷ tỷ, tiếp tục mở miệng nói: "hắn ẩn núp mấy năm ở Bắc Địch, đối với địa hình phong tục Bắc Địch rõ như lòng bàn tay, ở thời khắc mấu chốt giúp đại quân Bắc phạt kỳ khai đắc thắng, công không thể không có."
Diệp Trường Vân nhẹ tay khẽ run run, hỏi: "hắn hiện giờ ở đâu?"
Diệp Tiềm nhìn chằm chằm tỷ tỷ, lấy một loại âm điệu khó có thể hình dung hỏi: "Tỷ tỷ, có phải khôngthích hắn xuất hiện trước mặt tỷ không?" hắn ngừng lại, tiếp tục hỏi: "Tỷ muốn giết hắn." -- một câu này, kỳ thực không phải một câu hỏi, mà là một câu khẳng định.
Diệp Trường Vân cúi đầu, không nói.
Diệp Tiềm nở nụ cười, ý cười hơi lạnh: "Tỷ tỷ, không cần giết hắn."
Trong thanh âm mang theo một tia mơ hồ: "hắn đã chết, vì đuổi giết Bắc Địch vương mà chết."
Diệp Trường Vân nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu, không dám tin.
Diệp Tiềm trong mắt lạnh như băng, nhẹ nhàng gật đầu.
Diệp Trường Vân cứng ngắc nhìn đệ đệ, sau một hồi, môi nàng tái nhợt nhẹ nhàng rung động, cuối cùng nàng chậm rãi xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía đệ đệ.
Diệp Tiềm nhìn thấy, đầu vai tỷ tỷ đang co rúm.
Diệp Trường Vân thấp giọng phát ra tiếng khóc nức nở đè nén.
Diệp Tiềm đứng ở nơi đó một lát, rốt cục thở dài: "hiện tại không phải vừa vặn thỏa mãn tâm nguyện của tỷ."
Diệp Trường Vân lại phảng phất như hỏng mất, phát ra tiếng khóc bén nhọn, vừa khóc vừa nói: "khôngsai, ta muốn giết hắn, bây giờ ta thấy hắn, ta cũng muốn giết hắn!"
Nàng đau đớn nỉ non, đang khóc nàng nghẹn ngào nói: "Nhưng thế thì sao, ta giết hắn, vẫn muốn khóc vì hắn."
Tác giả :
Nữ Vương Không Ở Nhà