Điền Môn Danh Hoa
Chương 31: Phần 10: danh hoa chỉ đẹp chứ chẳng hồng 4
CHUYỂN NGỮ: LAM THIÊN
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Trong phòng ánh sáng không đủ, nàng chớp mắt mấy lần liền để thích nghi, muốn cử động nhưng cảm giác người mất hết sức lực.
Nàng quyết định nằm yên bởi vì ở trong ngực hắn thật thoải mái, hương thảo dược nhàn nhạt cùng hơi thở của nam nhân, nàng không nhịn được mà tham lam hít một hơi thật sâu, bất chợt nhận ra có hương hoa mã anh lẫn trong không khí, một mùi thơm thanh nhã. Nàng nhớ ra lúc này các triền núi hoa mã anh đã nở rộ, cảnh đẹp ấy luôn quanh quẩn trong tâm trí nàng, ngày mai khi hắn có chuyển biến tốt, ta sẽ để Trại Mục Tư cùng ta đi vực Ngân Lĩnh, nơi mà hoa nở đẹp nhất, rực rỡ nhất.
Ngân Lĩnh, vực sâu ngàn trượng. Nàng trở mình, ánh mắt nhìn vô thức về phía trước, có chút tịch mịch. Trại Mục Tư nói a Đa cùng a Mụ đã rơi xuống đó, đúng hôm nàng bị Đường Trụ đánh ngất.
Nơi đó, hoa mã anh năm nào cũng nở đỏ rực, diễm lệ lòng người, nàng sẽ tới hái rất nhiều hoa, sau đó đem đi rải xuống vực cho a Đa cùng a Mụ. Haiz…nàng rất nhớ bọn họ, thật nhớ, từ khi tỷ tỷ rời đi cùng Dung Xán, chỉ còn lại nàng một mình cô độc, nàng không muốn vậy…haiz
Đang suy nghĩ bỗng có một bàn tay nam nhân vuốt nhẹ mái tóc của nàng, lẳng lặng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, vẻ mặt có chút suy tư.
“Trại Mục Tư…" Thấy khuôn mặt anh tuấn ấy, Mộc Lan Tư hơi đỏ mặt, muôn ngăn hành động của hắn lại.
“Tại sao ngươi lại khóc? Không thoải mái sao?" Bàn tay hắn khẽ đặt lên trán nàng kiểm tra nhiệt độ, lẳng lặng nói:"Từ nay về sau đừng luyện đao ở thác nước nữa."
“Ta phải luyện."
“Không được." Hắn giọng trầm tĩnh, như kiếm chặt sắt.
“Ta phải luyện…" Nàng nhỏ giọng, không biết điều hắn nói là đúng hay nàng không bị bệnh, tình cảm trong lòng yếu ớt, không tự chủ mà rơi nước mắt, nàng thật là phiền phức mà…"Ta phải luyện…Không cần ngươi quản…" Có chút giận dỗi.
Một hồ lâu sau, hắn chăm chú nhìn nàng, thần thái như đang tập trung suy nghĩ điều gì.
“Ngươi nên ngoan ngoãn uống thuốc, khỏi bệnh rồi, ta cùng ngươi luyện."
Mộc Lan Tư chợt ngẩng đầu, nước mắt rơi trên gò má, cảm nhận được sự ấm áp của hắn, nàng biết mình tự do phóng khoáng nhưng hôm nay tính tình có chút lạ đối với hắn.
Nàng lấy tay áo lau đi nước mắt, miệng cười tươi:" Trại Mục Tư, cám ơn ngươi."
Hắn không đáp lại, chỉ bưng bát thuốc mới sắc tới, đưa lại gần mặt nàng:" Mau uống cho nhanh khỏi."
Một bát thuốc đen ngòm, Mộc Lan Tư nhận lấy, hít sâu một hơi, quyết tâm uống hết chén thuốc, mày liễu khẽ nhíu, miệng vẫn cười tươi:"Thật là đắng…" Nàng lè lưỡi nói.
“Ta biết nên mới để ngươi uống, thuốc đắng dã tật.’ Hắn cầm lại chén, hòa nhã nói:" Chờ lát nữa chảy mồ hôi, nếu mệt thì ngủ thêm một chút, lát nữa ta quay lại thăm ngươi"
“Trại Mục Tư…"
Hắn dừng bước xoay người lại, nhíu mày nghi vấn.
“Ngươi có bận không? Nếu rảnh…có thể cùng ta trò chuyện không?" Mắt đẹp mở to năn nỉ.
Trầm ngâm một hồi, hắn ngồi xuống mép giường:" Ngươi muốn nói chuyện gì?"
Thấy hắn đồng ý, Mộc Lan Tư trong lòng mừng thầm, cắn nhẹ môi, hỏi:" Tỷ tỷ cùng tên Dung Xán kia đi Trung Nguyên, tìm “Hồi Xuân Thủ" cùng “ngọc diện Hoa Đà", tỷ tỷ sẽ chuyển biến tốt chứ? Sẽ khỏe mạnh như xưa không?"
Hắn khẽ mỉm cười:"Ta cũng không biết. Nhưng hai người kia trên giang hồ rất nổi danh, nói không chừng có thể tìm ra phương pháp chữa trị. Diễm Diễm sẽ nhanh chóng bình phục thôi, ngươi không nên qua thương nhớ mà đổ bệnh."
“Ừ." Nàng cũng cười, tựa hồ nghĩ ra điều gì, nàng lại hỏi:" Còn có, Trại Mục Tư ngươi nói máu của tỷ tỷ là kịch độc, tại sao Dung Xán một chút hề hấn gì cũng không có, còn khỏe mạnh đi tìm tỷ tỷ vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hắn cũng đang trăn trở về việc này.
Đầu năm nay, Huyền Phong đường được hắn ủy thác, nhiều lần để cho tên nam nhân Trung Nguyên làm chuyện xấu.
Về sau, quỷ thần xui khiến cho nàng cùng tên đàn ông kia mang trong người Cửu trọng cổ, hắn cổ vũ nàng cùng hắn đi tìm giải dược, nhưng mình thì lạnh lùng ở trong bóng tối cười nhìn, hắn muốn xem, ai sẽ là kẻ chết. Kết quả nữ nhân ngu ngốc kia cam chịu vì một tên đàn ông bỏ mạng. Một âm một dương, một sinh một tử, hắn thật là thích loại cổ này.
Hắn mang nàng về cố ý dưỡng thành “dược nhân", hai tỷ muội nàng là con gái của môn chủ, nhất là hà tụ kim tiên, lại là ngọn lửa tinh thần của Điền môn, hắn không thể giết các nàng, vẫn chưa tới thời điểm ấy.
Ngoài mặt hắn chiếu cố các nàng nhưng thực chất chỉ muốn lợi dụng để thống nhất Điền môn, không lâu nữa hắn sẽ trở thành môn chủ chân chính, không lâu nữa…
“Trại Mục Tư sao ngươi lại im lặng?" Năm ngón tay đưa ra huy huy trước mặt hắn.
“Không có gì!" Hắn giả vờ ho “Ta cũng cảm thấy nghi ngờ. Có thể hắn không giống người thường, hoặc trước kia đã từng uống qua máu của Diễm Diễm nên cơ thể có sự thay đổi." Lẽ ra tên nam nhân kia phải chết? Hắn thật sự không hiểu được chuyện này. “Điều này không phải rất tốt sao?" Hắn cười nhạt, “Diễm Diễm không phải rất vui vẻ sao."
“Ừ…" Mộc Lan Tư gật đầu một cái, “Mặc dù không thích hắn, nhưng mà tỷ tỷ yêu hắn, bọn họ thật đẹp đôi."
“Ừ." Hắn tán thưởng vuốt ve đầu nàng, ánh mắt có chút suy tư.
“Trại Mục Tư…" Nàng khẽ gọi, giọng không tự chủ mà trở nên mềm mại, ánh mắt yêu kiều," A đa cùng a Mụ cũng không còn, tỷ tỷ cũng đi, ta chỉ còn mình ngươi, chúng ta hãy ở chung một chỗ có được hay không?"
Hắn sắc mặt cứng đờ, trong nháy mắt đã quyết định, giọng ôn hòa:"Được."
“Có lúc, ngươi biết…tính tình ta có chút trẻ con, hay nổi loạn, ta đều không cố ý. Tương lai, ta có gây ra chuyện gì sai khiến ngươi mất hứng, ngươi có thể đánh ta mắng ta, nhưng tuyệt đối đừng bỏ rơi ta, Trại Mục Tư?"
Khuôn mặt nàng nhỏ nhắn, gò má hồng hồng, môi hồng, nàng thực sự đã trưởng thành.
Tránh đi cái cảm giác quái dị trong lòng, hắn mỉm cười," Ta sẽ không mắng ngươi, đánh ngươi, càng không thể bỏ rơi ngươi."
“Có thật không?!" Ánh mắt kia sáng lên, khi thấy nam nhân kia gật đầu, nàng thật cao hứng, muốn nhào vào lòng hắn, tuy nhiên lại ngượng ngùng, hai tay nắm chặt chăn, tuyệt đối tin cậy nói:"Trại Mục Tư, ngươi đối với ta thật tốt."
Hắn ngẩn ra, ánh mắt trầm xuống, nội tâm cười nhạt.
Thật thương cho Lan Tư…Nếu có một ngày nàng biết A đa cùng A mụ của nàng không có chết mà bị hắn giam cầm tại ngục ở đỉnh Thương Sơn, lúc đấy nàng sẽ đối với hắn như nào?
Nếu nàng biết ân oán của Điền môn bấy lâu nay đều do một tay hắn tạo ra, đây đúng là một kế hoạch vô cùng hoàn mỹ của hắn.
Nếu Lan Tư biết, vẻ mặt của nàng sẽ là gì?!
Hắn muốn nhìn, nhưng chẳng qua vẫn chưa tới thời điểm.
Hoàn
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Trong phòng ánh sáng không đủ, nàng chớp mắt mấy lần liền để thích nghi, muốn cử động nhưng cảm giác người mất hết sức lực.
Nàng quyết định nằm yên bởi vì ở trong ngực hắn thật thoải mái, hương thảo dược nhàn nhạt cùng hơi thở của nam nhân, nàng không nhịn được mà tham lam hít một hơi thật sâu, bất chợt nhận ra có hương hoa mã anh lẫn trong không khí, một mùi thơm thanh nhã. Nàng nhớ ra lúc này các triền núi hoa mã anh đã nở rộ, cảnh đẹp ấy luôn quanh quẩn trong tâm trí nàng, ngày mai khi hắn có chuyển biến tốt, ta sẽ để Trại Mục Tư cùng ta đi vực Ngân Lĩnh, nơi mà hoa nở đẹp nhất, rực rỡ nhất.
Ngân Lĩnh, vực sâu ngàn trượng. Nàng trở mình, ánh mắt nhìn vô thức về phía trước, có chút tịch mịch. Trại Mục Tư nói a Đa cùng a Mụ đã rơi xuống đó, đúng hôm nàng bị Đường Trụ đánh ngất.
Nơi đó, hoa mã anh năm nào cũng nở đỏ rực, diễm lệ lòng người, nàng sẽ tới hái rất nhiều hoa, sau đó đem đi rải xuống vực cho a Đa cùng a Mụ. Haiz…nàng rất nhớ bọn họ, thật nhớ, từ khi tỷ tỷ rời đi cùng Dung Xán, chỉ còn lại nàng một mình cô độc, nàng không muốn vậy…haiz
Đang suy nghĩ bỗng có một bàn tay nam nhân vuốt nhẹ mái tóc của nàng, lẳng lặng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, vẻ mặt có chút suy tư.
“Trại Mục Tư…" Thấy khuôn mặt anh tuấn ấy, Mộc Lan Tư hơi đỏ mặt, muôn ngăn hành động của hắn lại.
“Tại sao ngươi lại khóc? Không thoải mái sao?" Bàn tay hắn khẽ đặt lên trán nàng kiểm tra nhiệt độ, lẳng lặng nói:"Từ nay về sau đừng luyện đao ở thác nước nữa."
“Ta phải luyện."
“Không được." Hắn giọng trầm tĩnh, như kiếm chặt sắt.
“Ta phải luyện…" Nàng nhỏ giọng, không biết điều hắn nói là đúng hay nàng không bị bệnh, tình cảm trong lòng yếu ớt, không tự chủ mà rơi nước mắt, nàng thật là phiền phức mà…"Ta phải luyện…Không cần ngươi quản…" Có chút giận dỗi.
Một hồ lâu sau, hắn chăm chú nhìn nàng, thần thái như đang tập trung suy nghĩ điều gì.
“Ngươi nên ngoan ngoãn uống thuốc, khỏi bệnh rồi, ta cùng ngươi luyện."
Mộc Lan Tư chợt ngẩng đầu, nước mắt rơi trên gò má, cảm nhận được sự ấm áp của hắn, nàng biết mình tự do phóng khoáng nhưng hôm nay tính tình có chút lạ đối với hắn.
Nàng lấy tay áo lau đi nước mắt, miệng cười tươi:" Trại Mục Tư, cám ơn ngươi."
Hắn không đáp lại, chỉ bưng bát thuốc mới sắc tới, đưa lại gần mặt nàng:" Mau uống cho nhanh khỏi."
Một bát thuốc đen ngòm, Mộc Lan Tư nhận lấy, hít sâu một hơi, quyết tâm uống hết chén thuốc, mày liễu khẽ nhíu, miệng vẫn cười tươi:"Thật là đắng…" Nàng lè lưỡi nói.
“Ta biết nên mới để ngươi uống, thuốc đắng dã tật.’ Hắn cầm lại chén, hòa nhã nói:" Chờ lát nữa chảy mồ hôi, nếu mệt thì ngủ thêm một chút, lát nữa ta quay lại thăm ngươi"
“Trại Mục Tư…"
Hắn dừng bước xoay người lại, nhíu mày nghi vấn.
“Ngươi có bận không? Nếu rảnh…có thể cùng ta trò chuyện không?" Mắt đẹp mở to năn nỉ.
Trầm ngâm một hồi, hắn ngồi xuống mép giường:" Ngươi muốn nói chuyện gì?"
Thấy hắn đồng ý, Mộc Lan Tư trong lòng mừng thầm, cắn nhẹ môi, hỏi:" Tỷ tỷ cùng tên Dung Xán kia đi Trung Nguyên, tìm “Hồi Xuân Thủ" cùng “ngọc diện Hoa Đà", tỷ tỷ sẽ chuyển biến tốt chứ? Sẽ khỏe mạnh như xưa không?"
Hắn khẽ mỉm cười:"Ta cũng không biết. Nhưng hai người kia trên giang hồ rất nổi danh, nói không chừng có thể tìm ra phương pháp chữa trị. Diễm Diễm sẽ nhanh chóng bình phục thôi, ngươi không nên qua thương nhớ mà đổ bệnh."
“Ừ." Nàng cũng cười, tựa hồ nghĩ ra điều gì, nàng lại hỏi:" Còn có, Trại Mục Tư ngươi nói máu của tỷ tỷ là kịch độc, tại sao Dung Xán một chút hề hấn gì cũng không có, còn khỏe mạnh đi tìm tỷ tỷ vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hắn cũng đang trăn trở về việc này.
Đầu năm nay, Huyền Phong đường được hắn ủy thác, nhiều lần để cho tên nam nhân Trung Nguyên làm chuyện xấu.
Về sau, quỷ thần xui khiến cho nàng cùng tên đàn ông kia mang trong người Cửu trọng cổ, hắn cổ vũ nàng cùng hắn đi tìm giải dược, nhưng mình thì lạnh lùng ở trong bóng tối cười nhìn, hắn muốn xem, ai sẽ là kẻ chết. Kết quả nữ nhân ngu ngốc kia cam chịu vì một tên đàn ông bỏ mạng. Một âm một dương, một sinh một tử, hắn thật là thích loại cổ này.
Hắn mang nàng về cố ý dưỡng thành “dược nhân", hai tỷ muội nàng là con gái của môn chủ, nhất là hà tụ kim tiên, lại là ngọn lửa tinh thần của Điền môn, hắn không thể giết các nàng, vẫn chưa tới thời điểm ấy.
Ngoài mặt hắn chiếu cố các nàng nhưng thực chất chỉ muốn lợi dụng để thống nhất Điền môn, không lâu nữa hắn sẽ trở thành môn chủ chân chính, không lâu nữa…
“Trại Mục Tư sao ngươi lại im lặng?" Năm ngón tay đưa ra huy huy trước mặt hắn.
“Không có gì!" Hắn giả vờ ho “Ta cũng cảm thấy nghi ngờ. Có thể hắn không giống người thường, hoặc trước kia đã từng uống qua máu của Diễm Diễm nên cơ thể có sự thay đổi." Lẽ ra tên nam nhân kia phải chết? Hắn thật sự không hiểu được chuyện này. “Điều này không phải rất tốt sao?" Hắn cười nhạt, “Diễm Diễm không phải rất vui vẻ sao."
“Ừ…" Mộc Lan Tư gật đầu một cái, “Mặc dù không thích hắn, nhưng mà tỷ tỷ yêu hắn, bọn họ thật đẹp đôi."
“Ừ." Hắn tán thưởng vuốt ve đầu nàng, ánh mắt có chút suy tư.
“Trại Mục Tư…" Nàng khẽ gọi, giọng không tự chủ mà trở nên mềm mại, ánh mắt yêu kiều," A đa cùng a Mụ cũng không còn, tỷ tỷ cũng đi, ta chỉ còn mình ngươi, chúng ta hãy ở chung một chỗ có được hay không?"
Hắn sắc mặt cứng đờ, trong nháy mắt đã quyết định, giọng ôn hòa:"Được."
“Có lúc, ngươi biết…tính tình ta có chút trẻ con, hay nổi loạn, ta đều không cố ý. Tương lai, ta có gây ra chuyện gì sai khiến ngươi mất hứng, ngươi có thể đánh ta mắng ta, nhưng tuyệt đối đừng bỏ rơi ta, Trại Mục Tư?"
Khuôn mặt nàng nhỏ nhắn, gò má hồng hồng, môi hồng, nàng thực sự đã trưởng thành.
Tránh đi cái cảm giác quái dị trong lòng, hắn mỉm cười," Ta sẽ không mắng ngươi, đánh ngươi, càng không thể bỏ rơi ngươi."
“Có thật không?!" Ánh mắt kia sáng lên, khi thấy nam nhân kia gật đầu, nàng thật cao hứng, muốn nhào vào lòng hắn, tuy nhiên lại ngượng ngùng, hai tay nắm chặt chăn, tuyệt đối tin cậy nói:"Trại Mục Tư, ngươi đối với ta thật tốt."
Hắn ngẩn ra, ánh mắt trầm xuống, nội tâm cười nhạt.
Thật thương cho Lan Tư…Nếu có một ngày nàng biết A đa cùng A mụ của nàng không có chết mà bị hắn giam cầm tại ngục ở đỉnh Thương Sơn, lúc đấy nàng sẽ đối với hắn như nào?
Nếu nàng biết ân oán của Điền môn bấy lâu nay đều do một tay hắn tạo ra, đây đúng là một kế hoạch vô cùng hoàn mỹ của hắn.
Nếu Lan Tư biết, vẻ mặt của nàng sẽ là gì?!
Hắn muốn nhìn, nhưng chẳng qua vẫn chưa tới thời điểm.
Hoàn
Tác giả :
Lôi Ân Na