Thông tin truyện
Xếp chữ: Amie147 (Chương 1-8) và Arite (Chương 9- hết)
Độ dài: 72 chương
Thể loại: Xuyên không, hài
Lâm San kiếp trước không thi đậu kì thi Nhân viên công vụ nhưng kiếp này lại làm đến chức “Nữ" Phò mã, đối tượng kết hôn của Công chúa Đỗ Minh Nguyệt. Chuyện gì sẽ xảy ra? Hạ hồi phân giải.
Review của bạn Rurouni Fantasy về truyện (Có spoil)
Đây lại là một truyện nữa khiến cho mình cười từ đầu tới cuối .Nàng Lâm San này quả thật là… không đỡ nổi. Dù nàng ta không có kiểu liên tưởng lan man như Bạch Thiển (trong “tam sinh tam thế") nhưng lại có kiểu phát ngôn độc quyền, không hề đụng hàng. Trong bất cứ tình huống nào, nàng cũng có thể thốt ra những câu nói làm cho người đọc phải phì cười (Chống chỉ định: vừa đọc truyện vừa ăn uống ).
Lý do khiến cho mình thích truyện này không nằm đâu khác ngoài 2 nhân vật Lâm San và Liên Phong.
Lâm San, tuy là một người hiện đại xuyên không, nhưng lại thuộc dạng nữ nhân không có tài gì nổi bật, chân yếu tay mềm, không chút võ công chỉ có 2 đặc điểm nhận dạng lớn nhất là: mê tiền và mồm miệng liến thoắn (cãi nhau cũng nhanh mà mắng người cũng khỏe ). Tuy không phải tham gia vào những cuộc chiến nơi hậu cung như những nữ nhân xuyên không khác, nhưng Lâm San lại rơi vào một hoàn cảnh vô cùng éo le: phải trở thành phò mã. Nàng ta xuyên đi đâu không xuyên, lại xuyên vào đúng thân thể của nhị tiểu thư Tống Lạc của phủ thừa tướng. Thế là kiếp giả trai của Lâm San bắt đầu. Thà rằng nàng chỉ phải yên lành tiếp tục cuộc sống giả trai của vị tiểu thư kia thì không nói làm gì, ai ngờ một đạo thánh chỉ ban ra, nàng bỗng trở thành phò mã, phải kết hôn với Đỗ Minh Nguyệt – vị công chúa được cưng chiều đến nỗi trở nên… đáng sợ.
Phải công nhận rằng Lâm San rất xui xẻo nhưng cũng rất may mắn. Xui xẻo vì liên tục bị đưa vào những tình huống oái oăm, đến cả việc bái đường thành thân cũng không thuận lợi. Lần đầu tiên thì phải mặc hỉ bào của chú rể để lấy một nàng công chúa hung dữ. Lần thứ 2 mặc hỉ phục lại là bị ép buộc phải lấy một tên vừa trăng hoa, vừa biến thái. Chỉ có tới lần thứ 3 mới được yên ổn bên cạnh ý trung nhân. Còn may mắn là vì nàng ta nhiều lần vào sinh ra tử, hóa hung thành cát, “làm tầm bậy tầm bạ, trúng tùm lum tùm la" cũng không ít lần, cuối cùng thì cũng lấy được một người chồng tuyệt vời.
Thích Liên Phong, không phải bởi vì anh ta “chọn mĩ nhân, không chọn giang sơn", mà bởi vì bản thân tính cách và con người anh ta rất phù hợp để làm một người chồng hoàn hảo của Lâm San. Không máu lạnh như Đỗ Diệp, không biến thái như Đỗ Cảnh, cũng chẳng gia trưởng, cao ngạo như Đỗ Hạo, Liên Phong hoàn toàn bình dị, chân thật, một lòng một dạ yêu thương và chăm sóc cho Lâm San. Xét về võ công, Liên Phong hoàn toàn có thể ngẩng cao đầu. Xét về tướng mạo lại càng không có gì phải bàn cãi. Xét về bản lĩnh, anh ta cũng có thừa…. Tất cả những gì những kẻ kia có, anh ta cũng có hoặc có thể có được, chỉ là không muốn đi tranh đoạt mà thôi (nhớ đến câu “Dùng cả thiên hạ để đổi lấy một người" mà mình vẫn còn khoái chí ). Xét về mức độ “ngây thơ" ( ) trong tình yêu thì nhất định Liên Phong xếp đầu bảng. Xét về sự hy sinh, quan tâm chăm sóc dành cho Lâm San thì Liên Phong cũng chạy không thoát vị trí thứ nhất. Xét về tính tình dễ chịu thì dĩ nhiên anh ta càng đứng đầu. Xét qua xét lại một hồi, nhìn tới nhìn lui một lúc, tóm lại vẫn không thấy nhân vật nào xứng đáng đạt được hạnh phúc hơn nhân vật này. Wow, quả là hình ảnh của người chồng lý tưởng mà! Năng lực, tính cách, diện mạo, tình cảm,… cái gì cũng tốt cả! Thật là hâm mộ!
Thích con ngựa Vô Ảnh vì nó rất có cá tính . Nó làm mình nhớ tới con Tia Chớp của Liễu Hiếu (trong “Nam soa nữ thác").
Chẳng lẽ thần mã đều… chảnh như thế sao?
Nhân vật Tống Lâm Phong làm mình đột nhiên liên tưởng tới Lăng Siêu (trong “Con thỏ “bắt nạt" cỏ gần hang"). Thì ra thiên hạ cũng lắm kẻ mặt ngoài tuấn lãng, tiếng thơm lan truyền, nhưng “trong chăn mới biết chăn có rận", chỉ những người bên cạnh mới hiểu được đằng sau mặt nạ thiên thần là đệ tử của ác quỷ….
Tuy nhiên, truyện này cũng kết thúc chưa triệt để lắm. Câu chuyện chỉ dừng lại ở chỗ Liên Phong và Lâm San gặp lại nhau mà không kể tiếp về tung tích của công chúa Minh Nguyệt (chắc là đi theo tên sơn tặc kia luôn quá!), hậu vận của Ma cung (hai mẹ con Quý Bạch Vũ mà chịu ngồi yên cho thiên hạ hưởng thái bình mới lạ!),…. Nhưng thôi kệ, coi như cũng là trọn vẹn rồi đi!
Chỉ có một thắc mắc là: Sao thái y bắt mạch mà không nhận ra phò mã là nữ nhỉ? Lạ thật!
Tiếc nhất là không có ngoại truyện về cuộc sống sau này của Liên Phong và Lâm San .
Đọc truyện này mà có chút cảm giác như đang xem hoạt hình ^_^. Những hành động, ngôn ngữ, cử chỉ của Lâm San mà được chuyển thể thành truyện tranh thì ắt hẳn sẽ vô cùng thú vị và hài hước
Độ dài: 72 chương
Thể loại: Xuyên không, hài
Lâm San kiếp trước không thi đậu kì thi Nhân viên công vụ nhưng kiếp này lại làm đến chức “Nữ" Phò mã, đối tượng kết hôn của Công chúa Đỗ Minh Nguyệt. Chuyện gì sẽ xảy ra? Hạ hồi phân giải.
Review của bạn Rurouni Fantasy về truyện (Có spoil)
Đây lại là một truyện nữa khiến cho mình cười từ đầu tới cuối .Nàng Lâm San này quả thật là… không đỡ nổi. Dù nàng ta không có kiểu liên tưởng lan man như Bạch Thiển (trong “tam sinh tam thế") nhưng lại có kiểu phát ngôn độc quyền, không hề đụng hàng. Trong bất cứ tình huống nào, nàng cũng có thể thốt ra những câu nói làm cho người đọc phải phì cười (Chống chỉ định: vừa đọc truyện vừa ăn uống ).
Lý do khiến cho mình thích truyện này không nằm đâu khác ngoài 2 nhân vật Lâm San và Liên Phong.
Lâm San, tuy là một người hiện đại xuyên không, nhưng lại thuộc dạng nữ nhân không có tài gì nổi bật, chân yếu tay mềm, không chút võ công chỉ có 2 đặc điểm nhận dạng lớn nhất là: mê tiền và mồm miệng liến thoắn (cãi nhau cũng nhanh mà mắng người cũng khỏe ). Tuy không phải tham gia vào những cuộc chiến nơi hậu cung như những nữ nhân xuyên không khác, nhưng Lâm San lại rơi vào một hoàn cảnh vô cùng éo le: phải trở thành phò mã. Nàng ta xuyên đi đâu không xuyên, lại xuyên vào đúng thân thể của nhị tiểu thư Tống Lạc của phủ thừa tướng. Thế là kiếp giả trai của Lâm San bắt đầu. Thà rằng nàng chỉ phải yên lành tiếp tục cuộc sống giả trai của vị tiểu thư kia thì không nói làm gì, ai ngờ một đạo thánh chỉ ban ra, nàng bỗng trở thành phò mã, phải kết hôn với Đỗ Minh Nguyệt – vị công chúa được cưng chiều đến nỗi trở nên… đáng sợ.
Phải công nhận rằng Lâm San rất xui xẻo nhưng cũng rất may mắn. Xui xẻo vì liên tục bị đưa vào những tình huống oái oăm, đến cả việc bái đường thành thân cũng không thuận lợi. Lần đầu tiên thì phải mặc hỉ bào của chú rể để lấy một nàng công chúa hung dữ. Lần thứ 2 mặc hỉ phục lại là bị ép buộc phải lấy một tên vừa trăng hoa, vừa biến thái. Chỉ có tới lần thứ 3 mới được yên ổn bên cạnh ý trung nhân. Còn may mắn là vì nàng ta nhiều lần vào sinh ra tử, hóa hung thành cát, “làm tầm bậy tầm bạ, trúng tùm lum tùm la" cũng không ít lần, cuối cùng thì cũng lấy được một người chồng tuyệt vời.
Thích Liên Phong, không phải bởi vì anh ta “chọn mĩ nhân, không chọn giang sơn", mà bởi vì bản thân tính cách và con người anh ta rất phù hợp để làm một người chồng hoàn hảo của Lâm San. Không máu lạnh như Đỗ Diệp, không biến thái như Đỗ Cảnh, cũng chẳng gia trưởng, cao ngạo như Đỗ Hạo, Liên Phong hoàn toàn bình dị, chân thật, một lòng một dạ yêu thương và chăm sóc cho Lâm San. Xét về võ công, Liên Phong hoàn toàn có thể ngẩng cao đầu. Xét về tướng mạo lại càng không có gì phải bàn cãi. Xét về bản lĩnh, anh ta cũng có thừa…. Tất cả những gì những kẻ kia có, anh ta cũng có hoặc có thể có được, chỉ là không muốn đi tranh đoạt mà thôi (nhớ đến câu “Dùng cả thiên hạ để đổi lấy một người" mà mình vẫn còn khoái chí ). Xét về mức độ “ngây thơ" ( ) trong tình yêu thì nhất định Liên Phong xếp đầu bảng. Xét về sự hy sinh, quan tâm chăm sóc dành cho Lâm San thì Liên Phong cũng chạy không thoát vị trí thứ nhất. Xét về tính tình dễ chịu thì dĩ nhiên anh ta càng đứng đầu. Xét qua xét lại một hồi, nhìn tới nhìn lui một lúc, tóm lại vẫn không thấy nhân vật nào xứng đáng đạt được hạnh phúc hơn nhân vật này. Wow, quả là hình ảnh của người chồng lý tưởng mà! Năng lực, tính cách, diện mạo, tình cảm,… cái gì cũng tốt cả! Thật là hâm mộ!
Thích con ngựa Vô Ảnh vì nó rất có cá tính . Nó làm mình nhớ tới con Tia Chớp của Liễu Hiếu (trong “Nam soa nữ thác").
Chẳng lẽ thần mã đều… chảnh như thế sao?
Nhân vật Tống Lâm Phong làm mình đột nhiên liên tưởng tới Lăng Siêu (trong “Con thỏ “bắt nạt" cỏ gần hang"). Thì ra thiên hạ cũng lắm kẻ mặt ngoài tuấn lãng, tiếng thơm lan truyền, nhưng “trong chăn mới biết chăn có rận", chỉ những người bên cạnh mới hiểu được đằng sau mặt nạ thiên thần là đệ tử của ác quỷ….
Tuy nhiên, truyện này cũng kết thúc chưa triệt để lắm. Câu chuyện chỉ dừng lại ở chỗ Liên Phong và Lâm San gặp lại nhau mà không kể tiếp về tung tích của công chúa Minh Nguyệt (chắc là đi theo tên sơn tặc kia luôn quá!), hậu vận của Ma cung (hai mẹ con Quý Bạch Vũ mà chịu ngồi yên cho thiên hạ hưởng thái bình mới lạ!),…. Nhưng thôi kệ, coi như cũng là trọn vẹn rồi đi!
Chỉ có một thắc mắc là: Sao thái y bắt mạch mà không nhận ra phò mã là nữ nhỉ? Lạ thật!
Tiếc nhất là không có ngoại truyện về cuộc sống sau này của Liên Phong và Lâm San .
Đọc truyện này mà có chút cảm giác như đang xem hoạt hình ^_^. Những hành động, ngôn ngữ, cử chỉ của Lâm San mà được chuyển thể thành truyện tranh thì ắt hẳn sẽ vô cùng thú vị và hài hước
Bình luận
Nguyen
2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Truyện cùng thể loại
top đề xuất