ĐIỆN CHỦ Ở RỂ
Chương 11: Rốt cuộc các người có quan hệ gì
Trang đầu của website Đầu tư Hoàn Cầu đã công bố tin tức này! Trang bìa còn là ảnh tổng giám đốc Vương và Lâm Nhã Hiên ký kết hợp đồng!
“Đúng là đầu tư năm trăm triệu! Nhà họ Lâm được cứu rồi! Nhưng tại sao lại đầu tư cho Lâm Nhã Hiên mà không phải là tập đoàn Lâm Thị?"
“Anh ngốc à, đến lúc đó Lâm Nhã Hiên là gia chủ của nhà họ Lâm, tiền của cô ấy, còn không phải là của tập đoàn sao?"
Con cháu nhánh chính ở đây ai nấy đều kích động đỏ cả hai mắt.
“Không thể nào! Ông chủ của Đầu tư Hoàn Cầu là cậu của tôi! Long Văn Thiên! Mấy người đợi đó, tôi gọi điện thoại cho ông ấy ngay, vạch trần âm mưu quỷ kế của mấy người!"
Sắc mặt Lý Phi Dương dữ tợn, vừa lớn tiếng mắng chửi vừa gọi điện thoại cho Long Văn Thiên.
Tắt máy!
Hắn lại hoảng hốt điện thoại cho bố của hắn, sau mấy lần liên tiếp, cuối cùng mới bắt máy!
“Con trai, Quốc tế Thanh Thành bị phá sản rồi! Tiêu rồi!"
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng kêu khóc như lợn bị chọc tiết của bố Lý Phi Dương!
Ầm!
Lý Phi Dương nặng nề ngã phịch trên sàn nhà, sắc mặt phờ phạc nhợt nhạt.
Lúc này.
Tất cả mọi người đều nín thở, vẻ mặt căng thẳng.
Quốc tế Thanh Thành của nhà họ Lý ở Sở Dương!
Cho dù là khả năng kinh tế hay địa vị đều vượt xa nhà họ Lâm, rất gần với ranh giới của gia tộc hạng nhất, nhưng lại sụp đổ tan tành chỉ sau một đêm!
Không ai hay biết, tất cả những chuyện này cũng chỉ là một suy nghĩ của Mục Hàn mà thôi!
“Anh… Mục, không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây!"
Vương Tuyết đã hoàn thành nhiệm vụ, chậm rãi đi đến trước mặt Mục Hàn.
Mục Hàn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
“Rốt cuộc anh và tổng giám đốc Vương có quan hệ gì?"
Sau khi Lâm Nhã Hiên nhìn thấy Vương Tuyết rời đi, cô khẽ nhíu đôi mày thanh tú và hỏi Mục Hàn.
Đường đường là tổng giám đốc của Đầu tư Hoàn Cầu, lại đích thân đến giúp nhà họ Lâm giải vây, trong này nhất định có nguyên do gì đó mà cô không biết.
“Có thể là vì trông anh khá đẹp trai chăng?"
Mục Hàn sờ sau ót, hơi ngại ngùng đáp.
“Xì!"
Lâm Nhã Hiên hơi khinh bỉ, cảm thấy da mặt của Mục Hàn đúng là ngày càng dày!
“Không cần nói, chắc chắn lần này lại là ông Mộ Dung Phong giúp đỡ chứ gì?"
Lâm Nhã Hiên khoanh tay tức giận nói.
Ngoài nhà Mộ Dung ra, cô không nghĩ ra được Mục Hàn còn có năng lực gì có thể sai khiến Vương Tuyết!
“Em nói vậy thì là vậy đi!"
Mục Hàn nhún vai, cũng không để ý, bây giờ cũng không phải lúc nói cho cô biết chân tướng.
Vào lúc này, đám người trong phòng hợp đều đổ dồn về phía Lâm Nhã Hiên.
“Nhã Hiên, chú nhìn cháu trưởng thành, trước đây còn từng bồng cháu! Sau này phải quan tâm đến chú nhiều hơn đấy!"
“Đúng đó Nhã Hiên, lần nào họp chú cũng đều nhấn mạnh hết lần này đến lần khác, cháu là nhân tài xuất sắc nhất của tập đoàn chúng ta, tương lai nhất định là người nắm quyền điều hành!"
“Lần này đúng là nhờ có cháu, nếu không thì tập đoàn chúng ta thật sự hết cách cứu vãn rồi!"
Bây giờ mọi người đều biết trong tay Lâm Nhã Hiên đang nắm giữ nguồn vốn đầu tư năm trăm triệu, nắm giữ vị trí gia chủ nhà họ Lâm đã là chuyện ván đã đóng thuyền nên lũ lượt tranh nhau xông lên nịnh hót.
Lâm Nhã Hiên được khen ngợi đến mức đỏ cả mặt, trong lòng vui mừng nở hoa!
“Bà nội, vợ cháu đã lôi kéo được năm trăm triệu tiền vốn đầu tư, cũng đã thắng cược, cứu được tập đoàn Lâm Thị, chẳng phải bà có chuyện gì quan trọng phải tuyên bố sao?"
Mục Hàn sợ bà cụ Lâm hối hận, vội vàng tranh thủ thời cơ nhắc nhở.
“Chuyện này..."
Bà cụ Lâm hơi khó xử, tiến thoái lưỡng nan.
Vốn dĩ bà ta muốn nhân lần đánh cược này thuận nước đẩy thuyền chọn Lâm Long làm người thừa kế, ai ngờ được Lâm Nhã Hiên này lại bỗng nhiên khiến người khác kinh ngạc, kéo được năm trăm triệu tiền đầu tư!
“Đồ vô dụng, mày sốt ruột cái gì, có phải muốn âm mưu cướp đoạn sản nghiệp của nhà họ Lâm đúng không?"
Lâm Long nói một cách kỳ quái.
Câu nói này, hắn vừa mắng Mục Hàn, lại vừa muốn nói cho bà cụ Lâm nghe!
Hắn biết, điều kiêng kỵ nhất cả đời của bà cụ Lâm chính là sản nghiệp của nhà họ Lâm rơi vào tay người ngoài.
Quả nhiên!
Bà cụ Lâm sau khi nghe xong, sống lưng lập tức toát mồ hôi lạnh.
“Suýt chút là mất toi sản nghiệp nhà họ Lâm rồi!"
Bà ta nắm chặt gậy, âm thầm suy nghĩ.
Lâm Nhã Hiên có tài giỏi đi nữa thì cũng chỉ là một phụ nữ!
Ai biết được đến lúc đó có chắp hai tay dâng sản nghiệp cho cái tên vô dụng ăn không ngồi rồi kia hay không?
“Nhã Hiên, số tiền năm trăm triệu này sẽ giao cho tập đoàn thống nhất xử lý, cháu không ý kiến chứ?"
Một lát sau, bà cụ Lâm trầm giọng hỏi.
“Bà nội, cháu không ý kiến ạ, cháu cũng là một phần của nhà họ Lâm, đây là chuyện nên làm!"
Lâm Nhã Hiên không hề nghĩ ngợi thì đã mở miệng đồng ý, trong lòng vô cũng phấn khởi.
Con ngươi xinh đẹp của cô nóng bỏng nhìn bà cụ Lâm, mong chờ tin tức phấn chấn lòng người kia nói ra từ trong miệng bà ta!
“Được! Bà thay mặt nhà họ Lâm cảm ơn cháu! Bắt đầu từ hôm này, nhánh của cháu sẽ nhận được sự hỗ trợ mạnh mẽ từ các nguồn tài nguyên".
Bà cụ Lâm tuyên bố với vẻ mặt không cảm xúc.
“Cảm ơn bà nội, còn... còn nữa không ạ?"
Lâm Nhã Hiên lấy can đảm, hỏi với vẻ thăm dò.
“Đương nhiên vẫn còn! Tiếp theo đây, chúng ta tiếp tục họp, cùng nhau quyết định việc sắp xếp sử dụng số vốn này thế nào!"
Dường như bà cụ Lâm đã hoàn toàn quên mất chuyện đánh cược, chớp mắt, đã kêu gọi mọi người vào chỗ họp lại lần nữa.
Mọi người đều nhìn Lâm Nhã Hiên bằng ánh mắt kỳ lạ, cũng không nói gì nhiều.
Trong buổi họp, Lâm Nhã Hiên một lòng nghĩ đến chuyện người thừa kế, toàn bộ quá trình đều lơ đãng.
Không dễ gì mới chịu đựng đến lúc cuộc họp kết thúc, bà cụ Lâm lại hoàn toàn xem cô như người vô hình.
“Tại sao?"
Lâm Nhã tủi thân đỏ cả hai mắt, đôi môi cũng sắp bị chính cô cắn nát.
“Bà nội, chắc bà sẽ không quên chuyện đánh cược chứ? Lúc đó bà và mọi người ở đây đều là người chứng kiến mà!"
Mục Hàn tức giận nói.
“Hừ! Thứ khốn nạn! Cậu có tư cách gì nhúng tay vào chuyện của nhà họ Lâm chúng tôi! Từ đầu tôi đã nói, người nối nghiệp gia chủ nhà họ Lâm phải là người có năng lực!"
“Có điều..."
Bà cụ Lâm hừ một tiếng, lạnh lùng trừng mắt nhìn Mục Hàn.
“Đúng là đầu tư năm trăm triệu! Nhà họ Lâm được cứu rồi! Nhưng tại sao lại đầu tư cho Lâm Nhã Hiên mà không phải là tập đoàn Lâm Thị?"
“Anh ngốc à, đến lúc đó Lâm Nhã Hiên là gia chủ của nhà họ Lâm, tiền của cô ấy, còn không phải là của tập đoàn sao?"
Con cháu nhánh chính ở đây ai nấy đều kích động đỏ cả hai mắt.
“Không thể nào! Ông chủ của Đầu tư Hoàn Cầu là cậu của tôi! Long Văn Thiên! Mấy người đợi đó, tôi gọi điện thoại cho ông ấy ngay, vạch trần âm mưu quỷ kế của mấy người!"
Sắc mặt Lý Phi Dương dữ tợn, vừa lớn tiếng mắng chửi vừa gọi điện thoại cho Long Văn Thiên.
Tắt máy!
Hắn lại hoảng hốt điện thoại cho bố của hắn, sau mấy lần liên tiếp, cuối cùng mới bắt máy!
“Con trai, Quốc tế Thanh Thành bị phá sản rồi! Tiêu rồi!"
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng kêu khóc như lợn bị chọc tiết của bố Lý Phi Dương!
Ầm!
Lý Phi Dương nặng nề ngã phịch trên sàn nhà, sắc mặt phờ phạc nhợt nhạt.
Lúc này.
Tất cả mọi người đều nín thở, vẻ mặt căng thẳng.
Quốc tế Thanh Thành của nhà họ Lý ở Sở Dương!
Cho dù là khả năng kinh tế hay địa vị đều vượt xa nhà họ Lâm, rất gần với ranh giới của gia tộc hạng nhất, nhưng lại sụp đổ tan tành chỉ sau một đêm!
Không ai hay biết, tất cả những chuyện này cũng chỉ là một suy nghĩ của Mục Hàn mà thôi!
“Anh… Mục, không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây!"
Vương Tuyết đã hoàn thành nhiệm vụ, chậm rãi đi đến trước mặt Mục Hàn.
Mục Hàn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
“Rốt cuộc anh và tổng giám đốc Vương có quan hệ gì?"
Sau khi Lâm Nhã Hiên nhìn thấy Vương Tuyết rời đi, cô khẽ nhíu đôi mày thanh tú và hỏi Mục Hàn.
Đường đường là tổng giám đốc của Đầu tư Hoàn Cầu, lại đích thân đến giúp nhà họ Lâm giải vây, trong này nhất định có nguyên do gì đó mà cô không biết.
“Có thể là vì trông anh khá đẹp trai chăng?"
Mục Hàn sờ sau ót, hơi ngại ngùng đáp.
“Xì!"
Lâm Nhã Hiên hơi khinh bỉ, cảm thấy da mặt của Mục Hàn đúng là ngày càng dày!
“Không cần nói, chắc chắn lần này lại là ông Mộ Dung Phong giúp đỡ chứ gì?"
Lâm Nhã Hiên khoanh tay tức giận nói.
Ngoài nhà Mộ Dung ra, cô không nghĩ ra được Mục Hàn còn có năng lực gì có thể sai khiến Vương Tuyết!
“Em nói vậy thì là vậy đi!"
Mục Hàn nhún vai, cũng không để ý, bây giờ cũng không phải lúc nói cho cô biết chân tướng.
Vào lúc này, đám người trong phòng hợp đều đổ dồn về phía Lâm Nhã Hiên.
“Nhã Hiên, chú nhìn cháu trưởng thành, trước đây còn từng bồng cháu! Sau này phải quan tâm đến chú nhiều hơn đấy!"
“Đúng đó Nhã Hiên, lần nào họp chú cũng đều nhấn mạnh hết lần này đến lần khác, cháu là nhân tài xuất sắc nhất của tập đoàn chúng ta, tương lai nhất định là người nắm quyền điều hành!"
“Lần này đúng là nhờ có cháu, nếu không thì tập đoàn chúng ta thật sự hết cách cứu vãn rồi!"
Bây giờ mọi người đều biết trong tay Lâm Nhã Hiên đang nắm giữ nguồn vốn đầu tư năm trăm triệu, nắm giữ vị trí gia chủ nhà họ Lâm đã là chuyện ván đã đóng thuyền nên lũ lượt tranh nhau xông lên nịnh hót.
Lâm Nhã Hiên được khen ngợi đến mức đỏ cả mặt, trong lòng vui mừng nở hoa!
“Bà nội, vợ cháu đã lôi kéo được năm trăm triệu tiền vốn đầu tư, cũng đã thắng cược, cứu được tập đoàn Lâm Thị, chẳng phải bà có chuyện gì quan trọng phải tuyên bố sao?"
Mục Hàn sợ bà cụ Lâm hối hận, vội vàng tranh thủ thời cơ nhắc nhở.
“Chuyện này..."
Bà cụ Lâm hơi khó xử, tiến thoái lưỡng nan.
Vốn dĩ bà ta muốn nhân lần đánh cược này thuận nước đẩy thuyền chọn Lâm Long làm người thừa kế, ai ngờ được Lâm Nhã Hiên này lại bỗng nhiên khiến người khác kinh ngạc, kéo được năm trăm triệu tiền đầu tư!
“Đồ vô dụng, mày sốt ruột cái gì, có phải muốn âm mưu cướp đoạn sản nghiệp của nhà họ Lâm đúng không?"
Lâm Long nói một cách kỳ quái.
Câu nói này, hắn vừa mắng Mục Hàn, lại vừa muốn nói cho bà cụ Lâm nghe!
Hắn biết, điều kiêng kỵ nhất cả đời của bà cụ Lâm chính là sản nghiệp của nhà họ Lâm rơi vào tay người ngoài.
Quả nhiên!
Bà cụ Lâm sau khi nghe xong, sống lưng lập tức toát mồ hôi lạnh.
“Suýt chút là mất toi sản nghiệp nhà họ Lâm rồi!"
Bà ta nắm chặt gậy, âm thầm suy nghĩ.
Lâm Nhã Hiên có tài giỏi đi nữa thì cũng chỉ là một phụ nữ!
Ai biết được đến lúc đó có chắp hai tay dâng sản nghiệp cho cái tên vô dụng ăn không ngồi rồi kia hay không?
“Nhã Hiên, số tiền năm trăm triệu này sẽ giao cho tập đoàn thống nhất xử lý, cháu không ý kiến chứ?"
Một lát sau, bà cụ Lâm trầm giọng hỏi.
“Bà nội, cháu không ý kiến ạ, cháu cũng là một phần của nhà họ Lâm, đây là chuyện nên làm!"
Lâm Nhã Hiên không hề nghĩ ngợi thì đã mở miệng đồng ý, trong lòng vô cũng phấn khởi.
Con ngươi xinh đẹp của cô nóng bỏng nhìn bà cụ Lâm, mong chờ tin tức phấn chấn lòng người kia nói ra từ trong miệng bà ta!
“Được! Bà thay mặt nhà họ Lâm cảm ơn cháu! Bắt đầu từ hôm này, nhánh của cháu sẽ nhận được sự hỗ trợ mạnh mẽ từ các nguồn tài nguyên".
Bà cụ Lâm tuyên bố với vẻ mặt không cảm xúc.
“Cảm ơn bà nội, còn... còn nữa không ạ?"
Lâm Nhã Hiên lấy can đảm, hỏi với vẻ thăm dò.
“Đương nhiên vẫn còn! Tiếp theo đây, chúng ta tiếp tục họp, cùng nhau quyết định việc sắp xếp sử dụng số vốn này thế nào!"
Dường như bà cụ Lâm đã hoàn toàn quên mất chuyện đánh cược, chớp mắt, đã kêu gọi mọi người vào chỗ họp lại lần nữa.
Mọi người đều nhìn Lâm Nhã Hiên bằng ánh mắt kỳ lạ, cũng không nói gì nhiều.
Trong buổi họp, Lâm Nhã Hiên một lòng nghĩ đến chuyện người thừa kế, toàn bộ quá trình đều lơ đãng.
Không dễ gì mới chịu đựng đến lúc cuộc họp kết thúc, bà cụ Lâm lại hoàn toàn xem cô như người vô hình.
“Tại sao?"
Lâm Nhã tủi thân đỏ cả hai mắt, đôi môi cũng sắp bị chính cô cắn nát.
“Bà nội, chắc bà sẽ không quên chuyện đánh cược chứ? Lúc đó bà và mọi người ở đây đều là người chứng kiến mà!"
Mục Hàn tức giận nói.
“Hừ! Thứ khốn nạn! Cậu có tư cách gì nhúng tay vào chuyện của nhà họ Lâm chúng tôi! Từ đầu tôi đã nói, người nối nghiệp gia chủ nhà họ Lâm phải là người có năng lực!"
“Có điều..."
Bà cụ Lâm hừ một tiếng, lạnh lùng trừng mắt nhìn Mục Hàn.
Tác giả :
Tia Nắng