Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối
Quyển 2 - Chương 3: Ta rất ngây thơ
“Ha ha, Diêm Vương đại nhân đây là đang nói đùa sao? Địa phủ từ khi nào thu nữ quỷ soa?" Thiên Lý Nhãn ha ha chê cười, bộ dáng mười phần bỉ ổi .
Lưu Quang đem Tiểu Vũ bảo hộ ở phía sau, căn bản cũng không giương mắt nhìn Thiên Lý Nhãn kia, làm như trả lời, giọng nói lại hơi khó chịu.
“Thế nào? Phủ của ta có thu hay không thu nữ quỷ soa, khi nào thu nữ quỷ soa, cũng phải báo với ngươi một tiếng sao?"
Nghe câu này của Lưu Quang, Thiên Lý Nhãn lắc đầu liên tục, vội vàng vẫy tay nói: “Không có không có, ta nào dám. Ta chỉ hiếu kỳ hỏi một chút, hỏi một chút mà thôi!"
Hừ! Lưu Quang hừ nhẹ một tiếng, không để ý tới Thiên Lý Nhãn, dắt Tiểu Vũ cất bước rời đi. Thiên Lý Nhãn đứng tại chỗ mồm có chút há hốc, trong lòng lẩm bẩm nói thầm. Mẹ nó, Thiên Đình này sợ là sắp sửa đảo lộn rồi.
Tiểu Vũ từ rất sớm đã minh bạch một đạo lý! Bất luận là bạn trai hay lão công, tuyệt đối không thể tìm người quá đẹp trai. Một là hắn không an toàn, hai là chính mình cũng không an toàn. Thường thường loại này bên ngoài chiếm ưu thế tương đối là nam nhân, coi như không đi trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng sẽ có một đống bươm bướm ong mật các loại dây dưa với hắn. Nếu gặp được những tư tưởng bình thường cũng thôi. Mấu chốt là ngày nay thịnh hành ngược nữ, ngộ nhỡ phát bực rồi, hoặc là trong lòng bất bình thường, không tốt liền đối với mình hạ độc thủ. Những thứ này tuyệt đối không phải là lời lẽ sai trái, tuyệt đối cũng không là quan điểm cá nhân của Tiểu Vũ. Không tin? Ngươi hướng bốn phía nhìn một chút!
Một thân áo váy xanh nhạt, sấn người tới Lưu Quang. Vốn là dáng vẻ thướt tha mềm mại mà đi, trên mặt nụ cười mê hoặc lòng người. Nhưng vừa thấy Tiểu Vũ, sắc mặt lập tức thay đổi. Chỉ như vậy một giây, ngay sau đó lại trở về như cũ.
“Diêm Vương đại nhân, thật là đã lâu không gặp a."
Cười tủm tỉm chào hỏi, ánh mắt tựa hồ muốn ném Tiểu Vũ sang một bên.
Lần này, Lưu Quang thái độ cũng không giống như vừa rồi đối với Thiên Lý Nhãn, ngược lại nâng lên nụ cười, khách khí đáp lễ nói: “Đúng vậy a, đã lâu không gặp rồi, Hà tiên tử còn xinh đẹp động lòng người như vậy a. Thật là Thiên Đình không ai sánh bằng nha."
A ha ha ha a ~ mỹ nữ áo xanh che miệng cười khẽ, hơi thẹn thùng phất tay nói: “Diêm Vương đại nhân thật đúng là biết nói đùa, tiểu tiên không gánh vác nổi. Thiên Đình này các vị tiên tử, so với tiểu tiên đẹp mắt hơn nhiều ."
Hà tiên tử tuy là nói khiêm tốn, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ kiêu ngạo không lừa được người. Tiểu Vũ thấy nàng làm ra cái bộ dạng ấy, không khỏi tức giận âm thầm lắc đầu một cái. Mới vừa rồi nàng ấy cười một tiếng, Tiểu Vũ nghe mà nổi hết cả da gà.
“A? Diêm Vương đại nhân, vị này là?" Hà tiên tử cúi đầu nhìn qua hai tay nắm chặt của bọn họ, lại nâng lên đôi mắt thẳng tắp dừng ở Tiểu Vũ, sâu trong con ngươi như nước kia, có một đốm lửa nhỏ, dần dần thiêu đốt.
Ha! Tiểu Vũ nội tâm cười thầm. Lời khách sáo một phen nói xong, cuối cùng bắt đầu dời đi mục tiêu ?
Lưu Quang mỉm cười, chỉ đơn giản giới thiệu nói: “Nàng tên Tiểu Vũ, là một Quỷ Soa ở Địa phủ ta mà thôi."
Quỷ Soa? Hà tiên tử ánh mắt rõ ràng lộ ra không tin, trong lòng có chút khó chịu. Địa phủ khi nào cũng thu nữ Quỷ Soa? Hơn nữa nếu như chính là một Quỷ Soa, có tất yếu thân mật như vậy không? Có tất yếu tay trong tay dạo Thiên đình không?
Tiểu Vũ là người ra sao? Một tâm tư đơn thuần, một tính tình bộc trực hay là một nha đầu ngốc? Theo lời của nàng, chính là một đóa hoa nhỏ thanh xuân chính trực, phong nhã hào hoa của đất nước Trung Hoa. Tuy là cô nhi, nhưng đối với mình luôn hướng tới cuộc sống tràn ngập hi vọng. Cũng không tính là, một tai nạn xe cộ ngoài ý muốn liền làm cho nàng có cách lên trời vui đùa.
Âm kém Dương sai, nay lại thành một Tiểu Quỷ Soa Địa phủ. Căn cứ thái độ vui đùa, thú vị, cả ngày lừa dối Hắc Bạch Vô Thường, chọc phá Tiểu Thôi Chung Quỳ, mà nay lại trực tiếp bò lên Diêm vương Lưu Quang. Cuộc sống nhiều màu nhiều sắc như vậy, nàng Tiểu Quỷ Soa này, cũng là náo loạn vui vẻ a.
Lưu Quang là phúc hắc, điểm này Tiểu Vũ đã sớm biết. Ở cùng dạng người như vậy, làm người bên cạnh kẻ mười phần độc ác, trong lòng Tiểu Vũ cũng đã sớm chuẩn bị tốt. Chẳng qua, hắc hắc! Nàng cũng tuyệt đối không phải kẻ dễ bắt nạt!
Ra vẻ kinh ngạc trừng lớn hai tròng mắt, vẫn cái loại muốn trừng ra nước mắt trong suốt này! Ánh mắt tràn ngập sùng bái cùng mê muội, cảm tưởng hé ra màu đỏ tung bay ở mắt! Trên mặt muốn lộ ra vẻ chân thành tha thiết thành khẩn, liền phảng phất giống như khi nam nhân lừa dối nữ nhân, thường dùng một câu: có phải hay không muốn ta đem tâm lấy ra cho ngươi xem? !
Sau khi làm trọn vẹn đầy đủ biểu tình này, Tiểu Vũ mở miệng nói: “Vị tiên nữ tỷ tỷ này, ngươi thật sự đẹp quá nha!" Thanh âm trộn lẫn bảy phần mê luyến ba phần kính ngưỡng, âm cuối kéo dài, cuối cùng khi chấm dứt có ý tứ cảm thán tiếc hận, ám chỉ so sánh với ngươi, ta thật sự là kém nhiều lắm.
Quả nhiên! Hà tiên tử nhìn thấy biểu tình kia của Tiểu Vũ cùng với nghe thấy những lời này, trên mặt không che giấu được đắc ý. Vừa rồi ánh mắt còn hơi ác độc lập tức biến mất không thấy, ngược lại có cỗ bộ dáng: ngươi thực biết hàng!.
“Này? Kiểu tóc này là thế nào làm?" Tiểu Vũ thần sắc vô tà, hỏi tiếp.
Hà tiên tử mỉm cười, đắc ý phất một cái tóc quăn như mì ăn liền, đắc ý nói: “Kiểu tóc này a, là cửa hiệu cắt tóc nổi tiếng nhất Thiên đình làm cho. Ta còn tìm riêng nhà thiết kế chuyên nghiệp giúp ta thiết kế. Trong Thiên đình, tìm không thấy người thứ hai có kiểu tóc như ta đâu."
A ~ Tiểu Vũ hiểu rõ gật gật đầu."Ta đã nói mà, kiểu tóc xấu như vậy phỏng chừng cũng chỉ tiên tử ngươi dám làm, người bình thường, thật đúng là không có năng lực thừa nhận. Là cửa hiệu cắt tóc nhà ai a? Ta về sau muốn làm tóc, tuyệt đối không tìm đến!"
Tiểu Vũ cho Lưu Quang ấn tượng, là một cô gái nghịch ngợm đầu óc thiếu cân bằng, hoặc mắc chứng động kinh nghiêm trọng, so với mèo còn hiếu kỳ hơn. Chỗ nào náo nhiệt nàng liền chui vào, việc gì thích thú liền quấn vào người. Tổng kết chính là một câu, nàng chính là người mỗi ngày đều gây chuyện!
Bất quá! Xem ra trước mắt, Lưu Quang đối Tiểu Vũ hiểu biết rõ ràng nhiều thêm một tầng.
Nếu nói Lưu Quang phúc hắc, Tiểu Vũ kia tuyệt đối cũng sẽ không ít hơn. Nếu nói Lưu Quang ác ma, Tiểu Vũ kia trên đầu tuyệt đối cũng dài ra hai cái sừng ác ma.
Nghĩ đến đây, Lưu Quang trong lòng phát hiện. Hắc! Bọn họ không phải chính là trời sinh một đôi ?
“Ngươi! …" Hà tiên tử nao nao, lập tức nghiến răng nghiến lợi, trên mặt tràn đầy vẻ giận dữ. Mới hiểu được nha đầu trước mắt kia, bộ dáng học hỏi vừa rồi, hoàn toàn là lừa dối nàng.
Tiểu Vũ lắc lắc cánh tay Lưu Quang, ngẩng đầu vô tội nói: “Lão Đại ngươi xem! Vị tiên tử tỷ tỷ này thật kỳ quái nha? Như thế nào trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn?"
Lưu Quang đem Tiểu Vũ bảo hộ ở phía sau, căn bản cũng không giương mắt nhìn Thiên Lý Nhãn kia, làm như trả lời, giọng nói lại hơi khó chịu.
“Thế nào? Phủ của ta có thu hay không thu nữ quỷ soa, khi nào thu nữ quỷ soa, cũng phải báo với ngươi một tiếng sao?"
Nghe câu này của Lưu Quang, Thiên Lý Nhãn lắc đầu liên tục, vội vàng vẫy tay nói: “Không có không có, ta nào dám. Ta chỉ hiếu kỳ hỏi một chút, hỏi một chút mà thôi!"
Hừ! Lưu Quang hừ nhẹ một tiếng, không để ý tới Thiên Lý Nhãn, dắt Tiểu Vũ cất bước rời đi. Thiên Lý Nhãn đứng tại chỗ mồm có chút há hốc, trong lòng lẩm bẩm nói thầm. Mẹ nó, Thiên Đình này sợ là sắp sửa đảo lộn rồi.
Tiểu Vũ từ rất sớm đã minh bạch một đạo lý! Bất luận là bạn trai hay lão công, tuyệt đối không thể tìm người quá đẹp trai. Một là hắn không an toàn, hai là chính mình cũng không an toàn. Thường thường loại này bên ngoài chiếm ưu thế tương đối là nam nhân, coi như không đi trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng sẽ có một đống bươm bướm ong mật các loại dây dưa với hắn. Nếu gặp được những tư tưởng bình thường cũng thôi. Mấu chốt là ngày nay thịnh hành ngược nữ, ngộ nhỡ phát bực rồi, hoặc là trong lòng bất bình thường, không tốt liền đối với mình hạ độc thủ. Những thứ này tuyệt đối không phải là lời lẽ sai trái, tuyệt đối cũng không là quan điểm cá nhân của Tiểu Vũ. Không tin? Ngươi hướng bốn phía nhìn một chút!
Một thân áo váy xanh nhạt, sấn người tới Lưu Quang. Vốn là dáng vẻ thướt tha mềm mại mà đi, trên mặt nụ cười mê hoặc lòng người. Nhưng vừa thấy Tiểu Vũ, sắc mặt lập tức thay đổi. Chỉ như vậy một giây, ngay sau đó lại trở về như cũ.
“Diêm Vương đại nhân, thật là đã lâu không gặp a."
Cười tủm tỉm chào hỏi, ánh mắt tựa hồ muốn ném Tiểu Vũ sang một bên.
Lần này, Lưu Quang thái độ cũng không giống như vừa rồi đối với Thiên Lý Nhãn, ngược lại nâng lên nụ cười, khách khí đáp lễ nói: “Đúng vậy a, đã lâu không gặp rồi, Hà tiên tử còn xinh đẹp động lòng người như vậy a. Thật là Thiên Đình không ai sánh bằng nha."
A ha ha ha a ~ mỹ nữ áo xanh che miệng cười khẽ, hơi thẹn thùng phất tay nói: “Diêm Vương đại nhân thật đúng là biết nói đùa, tiểu tiên không gánh vác nổi. Thiên Đình này các vị tiên tử, so với tiểu tiên đẹp mắt hơn nhiều ."
Hà tiên tử tuy là nói khiêm tốn, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ kiêu ngạo không lừa được người. Tiểu Vũ thấy nàng làm ra cái bộ dạng ấy, không khỏi tức giận âm thầm lắc đầu một cái. Mới vừa rồi nàng ấy cười một tiếng, Tiểu Vũ nghe mà nổi hết cả da gà.
“A? Diêm Vương đại nhân, vị này là?" Hà tiên tử cúi đầu nhìn qua hai tay nắm chặt của bọn họ, lại nâng lên đôi mắt thẳng tắp dừng ở Tiểu Vũ, sâu trong con ngươi như nước kia, có một đốm lửa nhỏ, dần dần thiêu đốt.
Ha! Tiểu Vũ nội tâm cười thầm. Lời khách sáo một phen nói xong, cuối cùng bắt đầu dời đi mục tiêu ?
Lưu Quang mỉm cười, chỉ đơn giản giới thiệu nói: “Nàng tên Tiểu Vũ, là một Quỷ Soa ở Địa phủ ta mà thôi."
Quỷ Soa? Hà tiên tử ánh mắt rõ ràng lộ ra không tin, trong lòng có chút khó chịu. Địa phủ khi nào cũng thu nữ Quỷ Soa? Hơn nữa nếu như chính là một Quỷ Soa, có tất yếu thân mật như vậy không? Có tất yếu tay trong tay dạo Thiên đình không?
Tiểu Vũ là người ra sao? Một tâm tư đơn thuần, một tính tình bộc trực hay là một nha đầu ngốc? Theo lời của nàng, chính là một đóa hoa nhỏ thanh xuân chính trực, phong nhã hào hoa của đất nước Trung Hoa. Tuy là cô nhi, nhưng đối với mình luôn hướng tới cuộc sống tràn ngập hi vọng. Cũng không tính là, một tai nạn xe cộ ngoài ý muốn liền làm cho nàng có cách lên trời vui đùa.
Âm kém Dương sai, nay lại thành một Tiểu Quỷ Soa Địa phủ. Căn cứ thái độ vui đùa, thú vị, cả ngày lừa dối Hắc Bạch Vô Thường, chọc phá Tiểu Thôi Chung Quỳ, mà nay lại trực tiếp bò lên Diêm vương Lưu Quang. Cuộc sống nhiều màu nhiều sắc như vậy, nàng Tiểu Quỷ Soa này, cũng là náo loạn vui vẻ a.
Lưu Quang là phúc hắc, điểm này Tiểu Vũ đã sớm biết. Ở cùng dạng người như vậy, làm người bên cạnh kẻ mười phần độc ác, trong lòng Tiểu Vũ cũng đã sớm chuẩn bị tốt. Chẳng qua, hắc hắc! Nàng cũng tuyệt đối không phải kẻ dễ bắt nạt!
Ra vẻ kinh ngạc trừng lớn hai tròng mắt, vẫn cái loại muốn trừng ra nước mắt trong suốt này! Ánh mắt tràn ngập sùng bái cùng mê muội, cảm tưởng hé ra màu đỏ tung bay ở mắt! Trên mặt muốn lộ ra vẻ chân thành tha thiết thành khẩn, liền phảng phất giống như khi nam nhân lừa dối nữ nhân, thường dùng một câu: có phải hay không muốn ta đem tâm lấy ra cho ngươi xem? !
Sau khi làm trọn vẹn đầy đủ biểu tình này, Tiểu Vũ mở miệng nói: “Vị tiên nữ tỷ tỷ này, ngươi thật sự đẹp quá nha!" Thanh âm trộn lẫn bảy phần mê luyến ba phần kính ngưỡng, âm cuối kéo dài, cuối cùng khi chấm dứt có ý tứ cảm thán tiếc hận, ám chỉ so sánh với ngươi, ta thật sự là kém nhiều lắm.
Quả nhiên! Hà tiên tử nhìn thấy biểu tình kia của Tiểu Vũ cùng với nghe thấy những lời này, trên mặt không che giấu được đắc ý. Vừa rồi ánh mắt còn hơi ác độc lập tức biến mất không thấy, ngược lại có cỗ bộ dáng: ngươi thực biết hàng!.
“Này? Kiểu tóc này là thế nào làm?" Tiểu Vũ thần sắc vô tà, hỏi tiếp.
Hà tiên tử mỉm cười, đắc ý phất một cái tóc quăn như mì ăn liền, đắc ý nói: “Kiểu tóc này a, là cửa hiệu cắt tóc nổi tiếng nhất Thiên đình làm cho. Ta còn tìm riêng nhà thiết kế chuyên nghiệp giúp ta thiết kế. Trong Thiên đình, tìm không thấy người thứ hai có kiểu tóc như ta đâu."
A ~ Tiểu Vũ hiểu rõ gật gật đầu."Ta đã nói mà, kiểu tóc xấu như vậy phỏng chừng cũng chỉ tiên tử ngươi dám làm, người bình thường, thật đúng là không có năng lực thừa nhận. Là cửa hiệu cắt tóc nhà ai a? Ta về sau muốn làm tóc, tuyệt đối không tìm đến!"
Tiểu Vũ cho Lưu Quang ấn tượng, là một cô gái nghịch ngợm đầu óc thiếu cân bằng, hoặc mắc chứng động kinh nghiêm trọng, so với mèo còn hiếu kỳ hơn. Chỗ nào náo nhiệt nàng liền chui vào, việc gì thích thú liền quấn vào người. Tổng kết chính là một câu, nàng chính là người mỗi ngày đều gây chuyện!
Bất quá! Xem ra trước mắt, Lưu Quang đối Tiểu Vũ hiểu biết rõ ràng nhiều thêm một tầng.
Nếu nói Lưu Quang phúc hắc, Tiểu Vũ kia tuyệt đối cũng sẽ không ít hơn. Nếu nói Lưu Quang ác ma, Tiểu Vũ kia trên đầu tuyệt đối cũng dài ra hai cái sừng ác ma.
Nghĩ đến đây, Lưu Quang trong lòng phát hiện. Hắc! Bọn họ không phải chính là trời sinh một đôi ?
“Ngươi! …" Hà tiên tử nao nao, lập tức nghiến răng nghiến lợi, trên mặt tràn đầy vẻ giận dữ. Mới hiểu được nha đầu trước mắt kia, bộ dáng học hỏi vừa rồi, hoàn toàn là lừa dối nàng.
Tiểu Vũ lắc lắc cánh tay Lưu Quang, ngẩng đầu vô tội nói: “Lão Đại ngươi xem! Vị tiên tử tỷ tỷ này thật kỳ quái nha? Như thế nào trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn?"
Tác giả :
Mạt Chi Ly