Diễm Phu Nhân
Chương 41: Hiểm cảnh dẫn lửa thiêu thân
Đây là thánh địa tốt nhất để hắn tu luyện thánh tuyết hàn công, bởi vì nơi này đặt hàn băng ngàn năm mà hắn thu thập, lạnh tới cực điểm, giống như một hầm băng vĩ đại.
Hắn đã quen với nhiệt độ như vậy, nhưng nữ tử trong lòng hắn run rẩy không ngừng, đôi môi trắng bệch, giọt nước trên tóc đã bắt đầu đông lại, cô rúc vào lòng hắn, hướng về nơi ấm áp, cứ nắm chặt lấy vạt áo của hắn, hoàn toàn ngã vào lòng hắn, không an phận động đậy, thậm chí. . .
Nữ nhân đáng chết, ngươi còn động đậy nữa ta sẽ giết ngươi. Thu Vô Cốt hờn giận, bởi vì cô ngồi trên đùi hắn, không ngừng nhúc nhích và cọ xát vào nơi riêng tư của hắn. . .
“Tỉnh dậy!" Thu Vô Cốt hét to, đáng tiếc đối với một người đang hôn mê thì tiếng vang rung trời đến mức nào cũng chỉ nhỏ như tiếng muỗi bay. Hắn bị kẻ địch chiếm tiện nghi! Không hiểu vì sao lại bị chiếm tiện nghi! Hắn muốn đẩy cô ra, nhưng cô lại giống như bạch tuộc quấn quít làm phiền, thậm chí còn vươn tay bắt lấy cái kia của hắn lắc lắc nói, “Đừng nhúc nhích."
Thu Vô Cốt hóa đá trong nháy mắt, cơn tức lan tràn, sắc mặt từ trắng biến thành đỏ, từ đỏ thành tím, ngay sau đó cổ và trán nổi gân xanh, tay nắm chặt lại, vũ trụ nhỏ bùng nổ, hận không thể ném cô đi!
Lâm Triêu Hi đương nhiên không biết có người hận mình thấu xương, cảm thấy thứ trong tay thật dài thật thô, nhưng lại không giống với cây gậy bình thường, chẳng lẽ là quả chuối? Người đang rất cần năng lượng như cô bỗng mỉm cười, há mồm cắn.
Thu Vô Cốt kêu to, khả năng tự bảo vệ của thánh tuyết hàn công phát tác, chân khí trong cơ thể tản ra ngoài, đánh úp về phía Lâm Triêu Hi.
“A!" Kêu đau một tiếng, cô ngã trên mặt băng, nhưng còn chưa kịp tỉnh lại đã bị người điểm huyệt ngủ.
Thu Vô Cốt thấy mí mắt cô chớp chớp có dấu hiệu tỉnh lại, cũng không để cô tỉnh dậy xem bộ dáng chật vật của mình lúc này, vì vậy điểm một cái, cô lại tiếp tục hôn mê.
Hắn nhìn nữ tử đang ngủ, quả là ngu xuẩn khi không phòng bị với người xa lạ, ba công tử Lâm gia cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, vậy mà lại chọn một người như vậy. . . . Hắn chỉnh lại quần áo của mình, khi đưa tay xuống bụng bỗng run rẩy, nữ nhân kia làm hắn. . . . Cái kia của hắn lại nổi lên phản ứng.
Nữ nhân đáng chết! Hắn ngẩng đầu nhìn, hai người không thể bơi lên, xem ra chỉ có thể mang cô đi vào mật đạo.
Hắn bất đắc dĩ xách một cánh tay của Lâm Triêu Hi, nữ nhân kia lại như bạch tuộc dán lên, càng run rẩy hơn lúc trước, nơi này rất lạnh sao? Tuy hắn không cảm thấy, nhưng nhiệt độ nơi này quả là khiêu chiến với người thường, hơn nữa cô còn mặc mỏng và bị dính nước, nhìn đôi mày nhăn chặt của cô, sắc mặt trắng bệch, giống như một con chó nhỏ đáng thương cuộn trong lòng mình, hắn bỗng nhiên nhớ tới chuyện cũ mười mấy năm trước.
Hắn từ nhỏ không cha không mẹ, được sư phụ nhận nuôi, sư phụ thu lưu rất nhiều đứa nhỏ, mỗi ngày đều vô cùng nghiêm khắc dạy võ cho bọn hắn, hắn rất muốn thấy sư phụ cười với mình, bởi vì trước đây hắn từng thấy sư phụ mỉm cười nhìn về ngọn núi phía xa, nụ cười kia quả thật rất đẹp, nhưng mà người nhỏ yếu như hắn khó có thể được sư phụ ngợi khen, thậm chí ngay cả liếc mắt một cái cũng không.
Sư phụ thường nói, muốn trở thành người mạnh nhất thì phải trả giá. Trước phải ngoan độc với chính mình mới có thể càng độc ác đối với người khác.
Vì thế hắn chịu khó luyện công, khổ luyện đến mức không phân biệt được mùa hè nóng bức hay mùa đông giá rét, cả đêm không ngủ. Khi nhỏ hắn có một nguyện vọng: ta muốn sư phụ nhìn ta với cặp mắt khác xưa.
Lúc mười tuổi, hắn và sư huynh tỷ muội chấp hành mọi nhiệm vụ của sư phụ. Phóng hỏa, giết người cướp của, hơn nữa còn phải diệt khẩu để không lưu lại mối họa về sau, hắn nhớ rằng lần đầu tiên giết người mình rất sợ hãi, nhìn người đàn bà kia hoảng hốt chạy trốn, hắn rút kiếm ra, từng bước ép sát, nhắm mắt lại đâm kiếm qua bụng nàng. Nửa năm sau đó hắn đều nằm mơ, về sau giết người nhiều hơn, mùi máu tươi càng ngày càng đậm, hắn đã không còn cảm giác tim đập nhanh nữa.
Người trong ngực hiện tại, giống như hắn trước kia, hôn mê ba ngày ba đêm trong trời băng tuyết, cuối cùng nhờ bát canh nóng của Ngọc Hoàn mà được cứu sống.
Bộ dáng của cô, cũng không khiến người chán ghét đến vậy, chỉ cần gỡ xuống túi da Lâm Triêu Hi này là được rồi, khuôn mặt lạnh băng của hắn xuất hiện nụ cười hiếm thấy, hắn nhìn vào ánh nước, ôm nàng đi vào sâu trong sơn động, hiện tại chỉ có thể đi đường vòng mà thôi.
Khi Lâm Triêu Hi tỉnh lại, trên người đã thay thành xiêm y sạch sẽ, nhưng đó lại là nam trang rộng rãi, màu trắng như tuyết của Thu Vô Cốt, cô duỗi người, thấy sắc trời đã chập tối, cô kích động kiểm tra lại người mình, may mà vẫn còn cái còi, hiện tại có nên phát tín hiệu cho Lâm Thành Trác đến cứu không? Hay là lén lún trốn đi?
Cô nhìn chung quanh một chút, không có người, vì thế rón rén bò xuống giường, đi tới cạnh cửa.
Thu Vô Cốt nằm nghiêng trên giường trêu tức nhìn cô, nữ nhân này quả là ngu xuẩn, chỉ lo xem chỗ khác có người không, lại xem nhẹ người bên cạnh mình. Hắn vốn nằm bên cạnh cô.
“Ngươi muốn đi đâu."
Lâm Triêu Hi vừa chạm vào cửa, nghe thấy giọng của Thu Vô Cốt thiếu chút nữa thì ngã xuống, cô kích động quay đầu lại, thấy Thu Vô Cốt cũng thay đổi quần áo, tay chống cằm nằm trên giường, lạnh lùng nhìn cô.
Chẳng lẽ, hắn vẫn cùng giường chung gối với cô?
“Ngươi ngươi ngươi. . . . ." Lâm Triêu Hi ấp úng chỉ vào hắn, sau đó nhìn nhìn quần áo trên người mình hỏi, “Không phải ngươi thay quần áo cho ta chứ?"
Thu Vô Cốt nói, “Vô Cốt viên không có người thứ hai ở, trừ chỗ này cũng không có phòng thứ hai, cho nên, ta phải tự mình làm."
Ô hô! Ăn đậu hủ của người khác mà còn thản nhiên!
“Ngươi ngươi ngươi. . . . ." Lâm Triêu Hi nói không ra lời, mặt đỏ bừng.
Thu Vô Cốt nhíu mày, “Thì sao nào, ngươi cũng không có gì đáng xem."
Đang nói dáng người cô không đẹp? Lâm Triêu Hi hai tay chống nạnh, nắm lấy eo nhỏ của mình, rất duyên dáng mà! Lại vỗ vỗ mông mình, hàng tốt đấy nhé! Rồi xoay một vòng, đúng là phong thái kiều mị!
Thu Vô Cốt nhìn cô ngốc này đang tự kiểm tra, còn mang vẻ tự tin tràn đầy, thở dài bất đắc dĩ.
Lúc này, hai mắt Lâm Triêu Hi tỏa sáng. Dù Thu Vô Cốt là người nguy hiểm, nhưng hắn vẫn chưa nói sẽ làm gì mình, nửa ngày chưa bị hắn giết chứng tỏ mình an toàn. Tu la này lại đẹp như vậy, dù là mỹ nhân lạnh lùng cũng chỉ được đến thế mà thôi! Huống hồ, hắn còn nói cô không có sức hút, vậy cho hắn mở mang kiến thức là được!
Lâm Triêu Hi nhanh chóng trở về giường làm Thu Vô Cốt giật mình, vừa rồi chỉ nằm nghỉ trên giường cùng cô một chút, chỉ nhìn da thịt như ngọc của cô vài lần, trừ đó ra không động tâm tư gì khác, mà cô lại không hề hổ thẹn, còn chủ động quay lại, điều này khiến hắn ngây ngẩn cả người.
Lâm Triêu Hi xoay người, nhìn hắn cười nũng nịu, vươn ngón tay ngọc điểm bờ môi của hắn nói, “Quan nhân, ngài chờ thiếp đã lâu rồi."
Nổi cả da gà, quả là nữ yêu tinh! Nữ nhân đáng chết này! Nhiều lần châm ngòi hắn!
Lâm Triêu Hi nhích vào lòng hắn, hai tay vòng qua eo, dán vào trong ngực hắn nói, “Người ta tối nay là của chàng!" Nói xong, còn “ừm" một tiếng kéo dài.
Có chút khô nóng, có chút khô nóng. . . . Người tu luyện thánh tuyết hàn công chưa bao giờ cảm thấy khô nóng, nữ nhân này đã vài lần khiến hắn khơi dậy cảm giác như vậy!
“Quan nhân, người ta theo ngài rồi." Lâm Triêu Hi càng thêm táo tợn, một cái chân không an phận vòng qua người hắn, hai tay ôm cổ hắn, hướng người về phía trước, môi anh đào nhỏ dán lên môi mỏng lạnh như băng.
Thu Vô Cốt cứng đờ, nhìn mi mày gần trong gang tấc, lông mi dày thoáng run, hàng mi như liễu, da thịt non mềm đẹp đẽ như ngọc, cộng với xúc cảm trên môi, tuyệt vời, nhẹ nhàng trằn trọc, liếm láp mà lưu luyến.
Một loại nóng nảy không cách nào hình dung sinh ra, hắn không kiềm lại được, kích động ôm chặt cô, xoay người đè cô xuống dưới, sau đó từ thế bị động thành chủ động, bắt đầu cắn cáp cánh môi tuyệt vời kia, công thành chiếm đất, ngang ngược cạy mở hàm răng của cô, tiến sâu thăm dò, ôm thặt chặt lấy cô như hận không thể mang cô vào lòng.
Lâm Triêu Hi cảm thấy không khí thay đổi trong nháy mắt, dường như chệch khỏi quỹ đạo mong muốn của mình. Chỉ đùa hắn một chút để hắn thấy sức hút của mình mà thôi, vậy mà dẫn lửa thiêu thân rồi! Trước đó rõ ràng là cô chiếm thế, lúc này khách đổi thành chủ biến cô thành món ăn. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của hắn, giống như mãnh thú đói khát tìm thấy suối ngọt, dù cô giãy dụa thế nào cũng vô ích, động tác gượng gạo mà ngây ngô, một cái hôn sâu khiến cô thấy đau, tiếng hít thở ồ ồ của hắn như kíp nổ trước khi kích, phát ra cảnh cáo nguy hiểm.
Hắn đã quen với nhiệt độ như vậy, nhưng nữ tử trong lòng hắn run rẩy không ngừng, đôi môi trắng bệch, giọt nước trên tóc đã bắt đầu đông lại, cô rúc vào lòng hắn, hướng về nơi ấm áp, cứ nắm chặt lấy vạt áo của hắn, hoàn toàn ngã vào lòng hắn, không an phận động đậy, thậm chí. . .
Nữ nhân đáng chết, ngươi còn động đậy nữa ta sẽ giết ngươi. Thu Vô Cốt hờn giận, bởi vì cô ngồi trên đùi hắn, không ngừng nhúc nhích và cọ xát vào nơi riêng tư của hắn. . .
“Tỉnh dậy!" Thu Vô Cốt hét to, đáng tiếc đối với một người đang hôn mê thì tiếng vang rung trời đến mức nào cũng chỉ nhỏ như tiếng muỗi bay. Hắn bị kẻ địch chiếm tiện nghi! Không hiểu vì sao lại bị chiếm tiện nghi! Hắn muốn đẩy cô ra, nhưng cô lại giống như bạch tuộc quấn quít làm phiền, thậm chí còn vươn tay bắt lấy cái kia của hắn lắc lắc nói, “Đừng nhúc nhích."
Thu Vô Cốt hóa đá trong nháy mắt, cơn tức lan tràn, sắc mặt từ trắng biến thành đỏ, từ đỏ thành tím, ngay sau đó cổ và trán nổi gân xanh, tay nắm chặt lại, vũ trụ nhỏ bùng nổ, hận không thể ném cô đi!
Lâm Triêu Hi đương nhiên không biết có người hận mình thấu xương, cảm thấy thứ trong tay thật dài thật thô, nhưng lại không giống với cây gậy bình thường, chẳng lẽ là quả chuối? Người đang rất cần năng lượng như cô bỗng mỉm cười, há mồm cắn.
Thu Vô Cốt kêu to, khả năng tự bảo vệ của thánh tuyết hàn công phát tác, chân khí trong cơ thể tản ra ngoài, đánh úp về phía Lâm Triêu Hi.
“A!" Kêu đau một tiếng, cô ngã trên mặt băng, nhưng còn chưa kịp tỉnh lại đã bị người điểm huyệt ngủ.
Thu Vô Cốt thấy mí mắt cô chớp chớp có dấu hiệu tỉnh lại, cũng không để cô tỉnh dậy xem bộ dáng chật vật của mình lúc này, vì vậy điểm một cái, cô lại tiếp tục hôn mê.
Hắn nhìn nữ tử đang ngủ, quả là ngu xuẩn khi không phòng bị với người xa lạ, ba công tử Lâm gia cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, vậy mà lại chọn một người như vậy. . . . Hắn chỉnh lại quần áo của mình, khi đưa tay xuống bụng bỗng run rẩy, nữ nhân kia làm hắn. . . . Cái kia của hắn lại nổi lên phản ứng.
Nữ nhân đáng chết! Hắn ngẩng đầu nhìn, hai người không thể bơi lên, xem ra chỉ có thể mang cô đi vào mật đạo.
Hắn bất đắc dĩ xách một cánh tay của Lâm Triêu Hi, nữ nhân kia lại như bạch tuộc dán lên, càng run rẩy hơn lúc trước, nơi này rất lạnh sao? Tuy hắn không cảm thấy, nhưng nhiệt độ nơi này quả là khiêu chiến với người thường, hơn nữa cô còn mặc mỏng và bị dính nước, nhìn đôi mày nhăn chặt của cô, sắc mặt trắng bệch, giống như một con chó nhỏ đáng thương cuộn trong lòng mình, hắn bỗng nhiên nhớ tới chuyện cũ mười mấy năm trước.
Hắn từ nhỏ không cha không mẹ, được sư phụ nhận nuôi, sư phụ thu lưu rất nhiều đứa nhỏ, mỗi ngày đều vô cùng nghiêm khắc dạy võ cho bọn hắn, hắn rất muốn thấy sư phụ cười với mình, bởi vì trước đây hắn từng thấy sư phụ mỉm cười nhìn về ngọn núi phía xa, nụ cười kia quả thật rất đẹp, nhưng mà người nhỏ yếu như hắn khó có thể được sư phụ ngợi khen, thậm chí ngay cả liếc mắt một cái cũng không.
Sư phụ thường nói, muốn trở thành người mạnh nhất thì phải trả giá. Trước phải ngoan độc với chính mình mới có thể càng độc ác đối với người khác.
Vì thế hắn chịu khó luyện công, khổ luyện đến mức không phân biệt được mùa hè nóng bức hay mùa đông giá rét, cả đêm không ngủ. Khi nhỏ hắn có một nguyện vọng: ta muốn sư phụ nhìn ta với cặp mắt khác xưa.
Lúc mười tuổi, hắn và sư huynh tỷ muội chấp hành mọi nhiệm vụ của sư phụ. Phóng hỏa, giết người cướp của, hơn nữa còn phải diệt khẩu để không lưu lại mối họa về sau, hắn nhớ rằng lần đầu tiên giết người mình rất sợ hãi, nhìn người đàn bà kia hoảng hốt chạy trốn, hắn rút kiếm ra, từng bước ép sát, nhắm mắt lại đâm kiếm qua bụng nàng. Nửa năm sau đó hắn đều nằm mơ, về sau giết người nhiều hơn, mùi máu tươi càng ngày càng đậm, hắn đã không còn cảm giác tim đập nhanh nữa.
Người trong ngực hiện tại, giống như hắn trước kia, hôn mê ba ngày ba đêm trong trời băng tuyết, cuối cùng nhờ bát canh nóng của Ngọc Hoàn mà được cứu sống.
Bộ dáng của cô, cũng không khiến người chán ghét đến vậy, chỉ cần gỡ xuống túi da Lâm Triêu Hi này là được rồi, khuôn mặt lạnh băng của hắn xuất hiện nụ cười hiếm thấy, hắn nhìn vào ánh nước, ôm nàng đi vào sâu trong sơn động, hiện tại chỉ có thể đi đường vòng mà thôi.
Khi Lâm Triêu Hi tỉnh lại, trên người đã thay thành xiêm y sạch sẽ, nhưng đó lại là nam trang rộng rãi, màu trắng như tuyết của Thu Vô Cốt, cô duỗi người, thấy sắc trời đã chập tối, cô kích động kiểm tra lại người mình, may mà vẫn còn cái còi, hiện tại có nên phát tín hiệu cho Lâm Thành Trác đến cứu không? Hay là lén lún trốn đi?
Cô nhìn chung quanh một chút, không có người, vì thế rón rén bò xuống giường, đi tới cạnh cửa.
Thu Vô Cốt nằm nghiêng trên giường trêu tức nhìn cô, nữ nhân này quả là ngu xuẩn, chỉ lo xem chỗ khác có người không, lại xem nhẹ người bên cạnh mình. Hắn vốn nằm bên cạnh cô.
“Ngươi muốn đi đâu."
Lâm Triêu Hi vừa chạm vào cửa, nghe thấy giọng của Thu Vô Cốt thiếu chút nữa thì ngã xuống, cô kích động quay đầu lại, thấy Thu Vô Cốt cũng thay đổi quần áo, tay chống cằm nằm trên giường, lạnh lùng nhìn cô.
Chẳng lẽ, hắn vẫn cùng giường chung gối với cô?
“Ngươi ngươi ngươi. . . . ." Lâm Triêu Hi ấp úng chỉ vào hắn, sau đó nhìn nhìn quần áo trên người mình hỏi, “Không phải ngươi thay quần áo cho ta chứ?"
Thu Vô Cốt nói, “Vô Cốt viên không có người thứ hai ở, trừ chỗ này cũng không có phòng thứ hai, cho nên, ta phải tự mình làm."
Ô hô! Ăn đậu hủ của người khác mà còn thản nhiên!
“Ngươi ngươi ngươi. . . . ." Lâm Triêu Hi nói không ra lời, mặt đỏ bừng.
Thu Vô Cốt nhíu mày, “Thì sao nào, ngươi cũng không có gì đáng xem."
Đang nói dáng người cô không đẹp? Lâm Triêu Hi hai tay chống nạnh, nắm lấy eo nhỏ của mình, rất duyên dáng mà! Lại vỗ vỗ mông mình, hàng tốt đấy nhé! Rồi xoay một vòng, đúng là phong thái kiều mị!
Thu Vô Cốt nhìn cô ngốc này đang tự kiểm tra, còn mang vẻ tự tin tràn đầy, thở dài bất đắc dĩ.
Lúc này, hai mắt Lâm Triêu Hi tỏa sáng. Dù Thu Vô Cốt là người nguy hiểm, nhưng hắn vẫn chưa nói sẽ làm gì mình, nửa ngày chưa bị hắn giết chứng tỏ mình an toàn. Tu la này lại đẹp như vậy, dù là mỹ nhân lạnh lùng cũng chỉ được đến thế mà thôi! Huống hồ, hắn còn nói cô không có sức hút, vậy cho hắn mở mang kiến thức là được!
Lâm Triêu Hi nhanh chóng trở về giường làm Thu Vô Cốt giật mình, vừa rồi chỉ nằm nghỉ trên giường cùng cô một chút, chỉ nhìn da thịt như ngọc của cô vài lần, trừ đó ra không động tâm tư gì khác, mà cô lại không hề hổ thẹn, còn chủ động quay lại, điều này khiến hắn ngây ngẩn cả người.
Lâm Triêu Hi xoay người, nhìn hắn cười nũng nịu, vươn ngón tay ngọc điểm bờ môi của hắn nói, “Quan nhân, ngài chờ thiếp đã lâu rồi."
Nổi cả da gà, quả là nữ yêu tinh! Nữ nhân đáng chết này! Nhiều lần châm ngòi hắn!
Lâm Triêu Hi nhích vào lòng hắn, hai tay vòng qua eo, dán vào trong ngực hắn nói, “Người ta tối nay là của chàng!" Nói xong, còn “ừm" một tiếng kéo dài.
Có chút khô nóng, có chút khô nóng. . . . Người tu luyện thánh tuyết hàn công chưa bao giờ cảm thấy khô nóng, nữ nhân này đã vài lần khiến hắn khơi dậy cảm giác như vậy!
“Quan nhân, người ta theo ngài rồi." Lâm Triêu Hi càng thêm táo tợn, một cái chân không an phận vòng qua người hắn, hai tay ôm cổ hắn, hướng người về phía trước, môi anh đào nhỏ dán lên môi mỏng lạnh như băng.
Thu Vô Cốt cứng đờ, nhìn mi mày gần trong gang tấc, lông mi dày thoáng run, hàng mi như liễu, da thịt non mềm đẹp đẽ như ngọc, cộng với xúc cảm trên môi, tuyệt vời, nhẹ nhàng trằn trọc, liếm láp mà lưu luyến.
Một loại nóng nảy không cách nào hình dung sinh ra, hắn không kiềm lại được, kích động ôm chặt cô, xoay người đè cô xuống dưới, sau đó từ thế bị động thành chủ động, bắt đầu cắn cáp cánh môi tuyệt vời kia, công thành chiếm đất, ngang ngược cạy mở hàm răng của cô, tiến sâu thăm dò, ôm thặt chặt lấy cô như hận không thể mang cô vào lòng.
Lâm Triêu Hi cảm thấy không khí thay đổi trong nháy mắt, dường như chệch khỏi quỹ đạo mong muốn của mình. Chỉ đùa hắn một chút để hắn thấy sức hút của mình mà thôi, vậy mà dẫn lửa thiêu thân rồi! Trước đó rõ ràng là cô chiếm thế, lúc này khách đổi thành chủ biến cô thành món ăn. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của hắn, giống như mãnh thú đói khát tìm thấy suối ngọt, dù cô giãy dụa thế nào cũng vô ích, động tác gượng gạo mà ngây ngô, một cái hôn sâu khiến cô thấy đau, tiếng hít thở ồ ồ của hắn như kíp nổ trước khi kích, phát ra cảnh cáo nguy hiểm.
Tác giả :
Thiên Ái Mạch Sinh Nhân