Điềm Nhập Tâm Phi
Chương 4
Lông mi anh hơi rũ xuống, một đạo ánh sáng mờ mờ trên mi mắt, ánh sáng từ cửa kính xuyên vào, xuyên qua ngọn tóc anh, ánh mắt sâu thẳm của anh chuyên chú nhìn chằm chằm cô, giống như nói ra một mặt thâm tình, làm cho người ta không tự giác được mà sa vào trong đó, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cằm của cô, nói không nên lời ái muội, làm lồng ngực Nguyễn Hân phát run.
Phó Tư Nghiên nhìn gương mặt trắng nõn của cô, từ biểu tình ban đầu ghét bỏ anh vì không khen cô đến xấu hổ giận dữ thất thần không biết làm sao, khóe môi nhẹ nhàng dương lên, đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, nhìn hàm răng trắng đều, động một cái thật là so với tuyết còn trắng hơn.
Không khí đình trệ một lát, bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ trầm thấp, Nguyễn Hân lấy lại tinh thần, đẩy anh ra, đứng lên lui về phía sau mấy bước, hô hấp không đều nhìn anh.
Anh quay đầu đi, ngón tay đặt ở đầu gối nhẹ nhàng gõ, tư thái lười biếng, cười như không cười nhìn cô, ái muội không rõ nói: “Vừa lòng chưa?"
Nguyễn Hân không phản ứng lại anh đây là có ý gì, híp nửa con mắt, nghi hoặc nhìn anh.
“Tôi vẫn là cảm thấy vừa rồi như vậy không được, không đủ thân mật, không lừa được lão gia tử." Lông mày anh hơi nhếch, vẫy tay với cô, “Lại đây."
Lại đây???
Lại đây cái gì? Giống như vừa nãy sao???
Nhớ lại người đàn ông hơi thở nóng rực phun ở trên mặt vừa nãy làm cho tai cô có chút nóng lên, lại lui về phía sau mấy bước, lảng tránh tầm mắt ngả ngớn của anh, trong lòng thầm mắng lưu manh, ngoài miệng lại không muốn nhận thua, “Biểu hiện cũng không tệ lắm, anh chờ tôi lên lầu thay quần áo."
Nói xong liền một đường chạy thẳng lên lầu.
Ngồi trên sô pha trong phòng thay đồ, Nguyễn Hân vuốt khuôn mặt đang nóng lên của mình, hít sâu, làm cho tâm tình bình tĩnh trở lại.
Thật là trộm gà không thành còn mất nắm gạo, vốn dĩ muốn nhìn Phó Tư Nghiên mất mặt, không nghĩ tới Phó Tư Nghiên thế nhưng lại có thể diễn như vậy, nếu anh ở trong giới giải trí tuyệt đối có thể trở thành ảnh đế.
Một giờ sau, Nguyễn Hân trang điểm xong đi xuống lầu, nhìn thấy người đàn ông ngồi ở trên sô pha xem tạp chí cũng đã thay xong quần áo, một thân quần bò thoải mái, bộ dáng so với tây trang giày da ngày thường như trẻ thêm vài tuổi, quần của cô cũng là quần bò, thoạt nhìn như là đồ cặp.
“Tôi xong rồi, đi thôi."
Hôm nay tài xế cũng không có mặt, Phó Tư Nghiên lái xe, nhà cũ Phó gia ở phía Đông Nam Thành, từ trung tâm thành phố lái xe đến đó cũng mất tầm một tiếng rưỡi thời gian, Nguyễn Hân lên xe không bao lâu liền bắt đầu mệt rã rời, dựa vào trên ghế mà ngủ.
Trong xe an an tĩnh tĩnh, dọc theo đường đi Phó Tư Nghiên nhìn rất nhiều lần.
Bởi vì phải gặp Phó lão gia tử, Nguyễn Hân hôm nay cố ý mặc một chiếc áo tím nhạt bên trên, phối hợp với một quần bò liền, da thịt trắng nõn, cái trán trơn bóng đày đặn, trẻ trung đầy sức sống.
Xe tiến vào khu biệt thự, cảnh sắc hai bên đường độc đáo, tiếng lá phong đỏ ở Nam Thành xào xạc vang lên, Phó Tư Nghiên dừng xe ở ven đường, quay đầu lại, ngón tay đặt trên gò má ửng đỏ của cô chọc một chút.
Nguyễn Hân ngủ đến không biết gì, đột nhiên bị anh đánh thức, mở mắt ra, trong ánh mắt ngập nước mờ mịt một mảnh, hiển nhiên là còn chưa tỉnh hẳn.
“Sắp tới rồi, phải đi chọn chút trái cây."
Phó lão gia tử cái gì cũng không thiếu, có cả một phòng quản gia bảo mẫu chăm sóc ông, Phó Tư Nghiên khi trở về nhà cũ rất ít khi mua đồ, nhưng Nguyễn Hân và anh cùng nhau trở về đều phải mua theo chút trái cây mang về, thật làm cho lão gia tử yêu thích.
Nguyễn Hân ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, đi qua một con đường cái liền đến Phó trạch, cô từ trong túi lấy ra phấn trang điểm, “Tôi trang điểm thêm."
Phó Tư Nghiên nói: “Tôi đi mua, em ở trong xe chờ tôi."
Anh tháo đai an toàn xuống xe, Nguyễn Hân vội la lên: “Không được, đồ đưa cho ông nội tôi muốn tự mình chọn." Loại cơ hội khoe mẽ ở trước mặt lão gia tử này đương nhiên không thể nhường cho anh.
Tay cô cầm bông dặm phấn vội vàng vỗ hai cái ở trên mặt, xuống xe vòng qua đầu xe đi đến trước mặt anh, túm lấy ống tay áo của anh không cho anh đi, đưa lưng về phía anh tiếp tục trang điểm.
Phó Tư Nghiên nhìn ra tâm tư nhỏ bé của cô, cũng không nói cái gì, kiên nhẫn đứng chờ cô.
Nguyễn Hân lấy ra một thỏi son môi thoa lên trên môi, mím cánh môi, đem đồ trang điểm cất vào trong túi, ngẩng đầu lên nói với Phó Tư Nghiên: “Được rồi, đi thôi."
Phó Tư Nghiên hạ mắt ở trên mặt cô nhìn chằm chằm vài giây, khi Nguyễn Hân nhịn không được nhướng mày cho rằng trên mặt mình trang điểm không đẹp thì lại như không có việc gì dời ánh mắt đi, nhấc chân đi về phía trước.
Nguyễn Hân lấy ra gương nhỏ soi soi, mặt trang điểm hoàn mỹ, không có chỗ nào không ổn, làm gì lại nhìn chằm chằm mặt mình lâu như vậy, chẳng lẽ là ghét bỏ mình trang điểm làm lãng phí thời gian quý giá của anh?
Không có nghĩ nhiều, Nguyễn Hân chạy theo đuổi kịp bước chân anh, cùng anh vào một siêu thị trái cây.
Nguyễn Hân chọn mấy loại trái cây bảo ông chủ gói lại, bên cạnh còn có một cửa hàng bán hoa mới mở, Nguyễn Hân lại đi vào mua một bó hoa bách hợp.
Xe trực tiếp tiến vào trong sân Phó gia, ở rất xa đã nhìn thấy Phó lão gia tử đẩy xe lăn, đứng ở hoa viên nhỏ.
Phó lão gia tử đeo cái kính râm, cười ha hả vẫy tay với bọn họ, thoạt nhìn tinh thần cũng không tệ lắm.
Phó Tư Nghiên đem xe đỗ xong, đi ra cốp xe lấy giỏ trái cây, Nguyễn Hân chạy chậm đến trước mặt lão gia tử, cong khóe mắt chào hỏi, “Chào ông nội."
Lão gia tử dùng tay vịn đẩy gọng kính, cười nói: “Nha, nha đầu xinh đẹp như vậy là của nhà ai, để ta đến nhìn kỹ một chút."
Phó Tư Nghiên mang theo giỏ trái cây đi đến, một cái tay khác nắm lấy tay cô, nói: “Nhà mình."
Nguyễn Hân sửng sốt một chút, theo bản năng muốn rút tay về, bàn tay ấm áp nắm càng thêm dùng sức, Nguyễn Hân liếc mắt Phó Tư Nghiên, anh phản ứng lại đây là diễn cho lão gia tử xem, không cần phải cự tuyệt.
Lão gia tử nhìn đến hai người nắm tay nhau bên cạnh, quả nhiên rất cao hứng, trong tiếng cười mười phần vui vẻ, “Ta nói nha đầu xinh đẹp tại sao nhìn lại quen mắt như vậy, thì ra là cháu dâu của ta."
Nguyễn Hân biết lão gia tử đây là cố ý đùa cho mình vui vẻ, cười nói: “Ông nội, cháu còn mua cho ông lễ vật, ông trước tiên nhắm mắt lại."
Lão gia tử ưỡn thẳng ngực, ngẩng cằm nói: “Được, ta nhắm mắt lại, Hân Hân muốn tặng cái gì cho ông nội?"
Nguyễn Hân nhân cơ hội buông ra tay của Phó Tư nghiên, quay về trong xe lấy ra bó hoa bách hợp vừa chọn kia, vừa đi đến vừa nói: “Ông nội đoán xem trong tay cháu đem tới là cái gì?"
Lão gia tử nghiêm trang nói: “Được, ông nội đoán, là hoa bách hợp."
Nguyễn Hân bước chân ngừng lại, “Oa, ông nội thật lợi hại, thế mà một lúc đã đoán đúng, chính là hoa bách hợp, ông nội có thích không?"
“Thích, chỉ cần là Hân Hân tặng, ông nội đều thích."
Nguyễn Hân đem hoa bách hợp đưa tới trong lồng ngực Phó lão gia tử, nói: “Hoa là cháu chọn, tiền là Tư Nghiên trả."
Phó Tư Nghiên nghe thấy cô lấy lòng lão gia tử còn không quên đem mình kéo vào, rũ mắt nhìn cô, cô vừa lúc cũng ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, trên mặt mang theo nụ cười mỉm ngọt ngào.
Bốn mắt nhìn nhau, Nguyễn Hân cực nhanh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía lão gia tử, “Ông nội ông như thế nào lại đoán được là hoa bách hợp?"
Phó lão gia tử vẻ mặt khinh thường, “Cái này còn cần đoán sao?"
Nguyễn Hân cho rằng lão gia tử muốn nói mùi hương của hoa bách hợp ông có thể đoán được, kết quả lão gia tử đỡ kính râm, nói một câu, “Ta là nhìn thấy, ta vừa rồi không nhắm mắt, không nhìn ra sao."
Nguyễn Hân: “……"
Cái này thật đúng là không nhìn ra, cách một đôi kính râm đương nhiên là nhìn không ra đôi mắt có nhắm lại hay không, lão gia tử nói mình nhắm lại rồi cô liền tin, ai có thể nghĩ đến ông sẽ chơi xấu đây, Nguyễn Hân dở khóc dở cười đỡ lấy lão gia tử, nói: “Ông nội, ngoài này gió lớn, chúng ta đi vào trong đi."
Phó lão gia tử gật đầu, “Được, chúng ta trước tiên đi vào, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi, ta bảo Tiểu Lâm làm thịt bò và tôm hùm, đều là món Hân Hân thích ăn, lát nữa nhất định phải ăn nhiều một chút."
Phó Tư Nghiên cùng Nguyễn Hân một trái một phải đỡ lão gia tử vào nhà, người hầu đến đem hoa trong lồng ngực lão gia tử mang đi, lão gia tử đặc biệt dặn dò, muốn tìm bình hoa cúc tre trúc màu men mà ông mới chụp, đặt ở đầu giường của ông.
Nhà cũ Phó gia chiếm địa diện tích rất lớn, ba nhà Phó gia ở khu biệt thự phía sân sau, lão gia tử sống một mình ở chính giữa viện, chỉ có ngày lễ ngày tết mới có thể đem người của ba nhà gom lại đầy đủ, ngày thường người của ba nhà sẽ luân phiên đến bồi ông ăn cơm, hôm nay Phó Tư Nghiên cùng Nguyễn Hân đến đây, lão gia tử không bảo những người khác tới nữa.
Trên bàn ăn cơm bày đầy đồ ăn, Nguyễn Hân ngồi ở bên người lão gia tử, Phó Tư Nghiên vốn dĩ là muốn ngồi ở một bên khác lão gia tử, lại bị lão gia tử đuổi tới ngồi bên cạnh Nguyễn Hân, “Đi ngồi xuống bên cạnh Hân Hân, thuận tiện gắp đồ ăn cho Hân Hân."
Phó Tư Nghiên ngồi vào bên tay trái Nguyễn Hân, lão gia tử vẻ mặt hòa ái nhìn Nguyễn Hân, “Mau ăn đi."
Nguyễn Hân gắp một miếng thịt bò đưa vào trong bát của lão gia tử, lão gia tử ăn vui vui vẻ vẻ, lúc sau liền bắt đầu hỏi Phó Tư Nghiên và Nguyễn Hân gần nhất công việc thế nào, Nguyễn Hân ở chi nhánh công ty nhà mình làm viên chức nhỏ, không có gì đáng nói, Phó Tư Nghiên quản lý toàn bộ Thành Nguyên, làm người cầm quyền đời trước của Thành Nguyên, lão gia tử tuy rằng lui về, nhưng trong lòng còn chưa có hoàn toàn buông xuống.
“Gần đây công ty không có chuyện gì lớn chứ, chú hai chú ba của con bọn họ có làm khó dễ con hay không?"
Đề cập đến chuyện riêng tư của gia tộc, lão gia tử cũng không kiêng dè Nguyễn Hân, ở trong lòng ông Nguyễn hân đã là người của Phó gia, tình hình Phó gia không cần thiết phải lừa cô, cũng giấu không được.
“Ông nội yên tâm, việc của công ty, cháu có thể giải quyết được."
Lão gia tử lại hỏi mấy việc về hạng mục mới của Thành Nguyên, trong đó có một cái là đang cùng Nguyễn gia hợp tác, Nguyễn Hân không hiểu lắm chuyện hạng mục này nọ, chuyên tâm ăn cơm, thi thoảng lại gắp cho lão gia tử cùng Phó Tư Nghiên chút đồ ăn.
Cô ăn no, buông đũa xuống, cầm khăn lau miệng, đột nhiên nghe lão gia tử dặn dò Phó Tư Nghiên, “Khi nào con đem công việc đều sắp xếp tốt, dành thời gian rảnh rỗi mấy ngày đưa Hân Hân ra ngoài đi tuần trăng mật đi, Hân Hân gả cho con, con cũng không thể ủy khuất con bé."
Phó Tư Nghiên ừm một tiếng, Nguyễn Hân vội nói: “Ông nội, Tư Nghiên ngày thường công việc tuy rằng rất bận, nhưng chỉ cần làm xong liền sẽ về nhà với con, đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật quá lãng phí thời gian, còn không bằng ở nhà đâu, hai người bọn con chỉ cần ở bên nhau, ở nơi nào cũng đều là tuần trăng mật."
Lão gia tử vui mừng nhìn Nguyễn Hân, vốn dĩ ông còn lo lắng hai đứa nhỏ là thương nghiệp liên hôn, công việc của Tư Nghiên lại bận rộn, không có gì thời gian ở cùng Hân Hân, một cô gái được nuông chiều từ bé như Hân Hân trong lòng sẽ không thoải mái, hai vợ chồng ở chung không được, bây giờ nhìn thấy Hân Hân hiểu chuyện như vậy, Tư Nghiên cũng không có không kiên nhẫn như lúc ban đầu anh cưới, vợ chồng tình cảm ngọt ngào, ông cũng an tâm rồi.
Lão gia tử vẻ mặt hòa ái, hỏi thử, “Hai vợ chồng các con kết hôn cũng ba tháng rồi, định khi nào sinh con? Tư Nghiên ngày thường công việc bận rộn, không có gì thời gian ở bên con, có con rồi trong nhà cũng sẽ náo nhiệt lên chút."
“……"
Nguyễn Hân không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp phải vấn đề giục sinh con, vấn đề này thật đúng là cô chưa bàn bạc xong với Phó Tư Nghiên là nên đối phó thế nào, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, quay đầu nhìn về phía Phó Tư Nghiên, trên mặt Phó Tư Nghiên không có biểu tình gì, bày ra bộ dạng không liên quan đến mình mà xem náo nhiệt.
Nguyễn Hân bị ánh mắt của lão gia tử nhìn đến tê dại da đầu, cái chân phía dưới bàn nhếch nhếch lên, đá vào chân Phó Tư Nghiên một cái, đưa ánh mắt về phía Phó Tư Nghiên.
Phó Tư Nghiên ngước mắt, nói: “Cháu cùng Hân Hân đang nỗ lực."
Nguyễn Hân nghẹn một tiếng, kinh ngạc mà trừng mắt với Phó tư Nghiên.
Cái gì gọi là đang nỗ lực???
Lão gia tử nói chính là sinh con! Loại vấn đề này anh làm sao dám nói bừa như vậy.
Phó Tư Nghiên nhìn gương mặt trắng nõn của cô, từ biểu tình ban đầu ghét bỏ anh vì không khen cô đến xấu hổ giận dữ thất thần không biết làm sao, khóe môi nhẹ nhàng dương lên, đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, nhìn hàm răng trắng đều, động một cái thật là so với tuyết còn trắng hơn.
Không khí đình trệ một lát, bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ trầm thấp, Nguyễn Hân lấy lại tinh thần, đẩy anh ra, đứng lên lui về phía sau mấy bước, hô hấp không đều nhìn anh.
Anh quay đầu đi, ngón tay đặt ở đầu gối nhẹ nhàng gõ, tư thái lười biếng, cười như không cười nhìn cô, ái muội không rõ nói: “Vừa lòng chưa?"
Nguyễn Hân không phản ứng lại anh đây là có ý gì, híp nửa con mắt, nghi hoặc nhìn anh.
“Tôi vẫn là cảm thấy vừa rồi như vậy không được, không đủ thân mật, không lừa được lão gia tử." Lông mày anh hơi nhếch, vẫy tay với cô, “Lại đây."
Lại đây???
Lại đây cái gì? Giống như vừa nãy sao???
Nhớ lại người đàn ông hơi thở nóng rực phun ở trên mặt vừa nãy làm cho tai cô có chút nóng lên, lại lui về phía sau mấy bước, lảng tránh tầm mắt ngả ngớn của anh, trong lòng thầm mắng lưu manh, ngoài miệng lại không muốn nhận thua, “Biểu hiện cũng không tệ lắm, anh chờ tôi lên lầu thay quần áo."
Nói xong liền một đường chạy thẳng lên lầu.
Ngồi trên sô pha trong phòng thay đồ, Nguyễn Hân vuốt khuôn mặt đang nóng lên của mình, hít sâu, làm cho tâm tình bình tĩnh trở lại.
Thật là trộm gà không thành còn mất nắm gạo, vốn dĩ muốn nhìn Phó Tư Nghiên mất mặt, không nghĩ tới Phó Tư Nghiên thế nhưng lại có thể diễn như vậy, nếu anh ở trong giới giải trí tuyệt đối có thể trở thành ảnh đế.
Một giờ sau, Nguyễn Hân trang điểm xong đi xuống lầu, nhìn thấy người đàn ông ngồi ở trên sô pha xem tạp chí cũng đã thay xong quần áo, một thân quần bò thoải mái, bộ dáng so với tây trang giày da ngày thường như trẻ thêm vài tuổi, quần của cô cũng là quần bò, thoạt nhìn như là đồ cặp.
“Tôi xong rồi, đi thôi."
Hôm nay tài xế cũng không có mặt, Phó Tư Nghiên lái xe, nhà cũ Phó gia ở phía Đông Nam Thành, từ trung tâm thành phố lái xe đến đó cũng mất tầm một tiếng rưỡi thời gian, Nguyễn Hân lên xe không bao lâu liền bắt đầu mệt rã rời, dựa vào trên ghế mà ngủ.
Trong xe an an tĩnh tĩnh, dọc theo đường đi Phó Tư Nghiên nhìn rất nhiều lần.
Bởi vì phải gặp Phó lão gia tử, Nguyễn Hân hôm nay cố ý mặc một chiếc áo tím nhạt bên trên, phối hợp với một quần bò liền, da thịt trắng nõn, cái trán trơn bóng đày đặn, trẻ trung đầy sức sống.
Xe tiến vào khu biệt thự, cảnh sắc hai bên đường độc đáo, tiếng lá phong đỏ ở Nam Thành xào xạc vang lên, Phó Tư Nghiên dừng xe ở ven đường, quay đầu lại, ngón tay đặt trên gò má ửng đỏ của cô chọc một chút.
Nguyễn Hân ngủ đến không biết gì, đột nhiên bị anh đánh thức, mở mắt ra, trong ánh mắt ngập nước mờ mịt một mảnh, hiển nhiên là còn chưa tỉnh hẳn.
“Sắp tới rồi, phải đi chọn chút trái cây."
Phó lão gia tử cái gì cũng không thiếu, có cả một phòng quản gia bảo mẫu chăm sóc ông, Phó Tư Nghiên khi trở về nhà cũ rất ít khi mua đồ, nhưng Nguyễn Hân và anh cùng nhau trở về đều phải mua theo chút trái cây mang về, thật làm cho lão gia tử yêu thích.
Nguyễn Hân ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, đi qua một con đường cái liền đến Phó trạch, cô từ trong túi lấy ra phấn trang điểm, “Tôi trang điểm thêm."
Phó Tư Nghiên nói: “Tôi đi mua, em ở trong xe chờ tôi."
Anh tháo đai an toàn xuống xe, Nguyễn Hân vội la lên: “Không được, đồ đưa cho ông nội tôi muốn tự mình chọn." Loại cơ hội khoe mẽ ở trước mặt lão gia tử này đương nhiên không thể nhường cho anh.
Tay cô cầm bông dặm phấn vội vàng vỗ hai cái ở trên mặt, xuống xe vòng qua đầu xe đi đến trước mặt anh, túm lấy ống tay áo của anh không cho anh đi, đưa lưng về phía anh tiếp tục trang điểm.
Phó Tư Nghiên nhìn ra tâm tư nhỏ bé của cô, cũng không nói cái gì, kiên nhẫn đứng chờ cô.
Nguyễn Hân lấy ra một thỏi son môi thoa lên trên môi, mím cánh môi, đem đồ trang điểm cất vào trong túi, ngẩng đầu lên nói với Phó Tư Nghiên: “Được rồi, đi thôi."
Phó Tư Nghiên hạ mắt ở trên mặt cô nhìn chằm chằm vài giây, khi Nguyễn Hân nhịn không được nhướng mày cho rằng trên mặt mình trang điểm không đẹp thì lại như không có việc gì dời ánh mắt đi, nhấc chân đi về phía trước.
Nguyễn Hân lấy ra gương nhỏ soi soi, mặt trang điểm hoàn mỹ, không có chỗ nào không ổn, làm gì lại nhìn chằm chằm mặt mình lâu như vậy, chẳng lẽ là ghét bỏ mình trang điểm làm lãng phí thời gian quý giá của anh?
Không có nghĩ nhiều, Nguyễn Hân chạy theo đuổi kịp bước chân anh, cùng anh vào một siêu thị trái cây.
Nguyễn Hân chọn mấy loại trái cây bảo ông chủ gói lại, bên cạnh còn có một cửa hàng bán hoa mới mở, Nguyễn Hân lại đi vào mua một bó hoa bách hợp.
Xe trực tiếp tiến vào trong sân Phó gia, ở rất xa đã nhìn thấy Phó lão gia tử đẩy xe lăn, đứng ở hoa viên nhỏ.
Phó lão gia tử đeo cái kính râm, cười ha hả vẫy tay với bọn họ, thoạt nhìn tinh thần cũng không tệ lắm.
Phó Tư Nghiên đem xe đỗ xong, đi ra cốp xe lấy giỏ trái cây, Nguyễn Hân chạy chậm đến trước mặt lão gia tử, cong khóe mắt chào hỏi, “Chào ông nội."
Lão gia tử dùng tay vịn đẩy gọng kính, cười nói: “Nha, nha đầu xinh đẹp như vậy là của nhà ai, để ta đến nhìn kỹ một chút."
Phó Tư Nghiên mang theo giỏ trái cây đi đến, một cái tay khác nắm lấy tay cô, nói: “Nhà mình."
Nguyễn Hân sửng sốt một chút, theo bản năng muốn rút tay về, bàn tay ấm áp nắm càng thêm dùng sức, Nguyễn Hân liếc mắt Phó Tư Nghiên, anh phản ứng lại đây là diễn cho lão gia tử xem, không cần phải cự tuyệt.
Lão gia tử nhìn đến hai người nắm tay nhau bên cạnh, quả nhiên rất cao hứng, trong tiếng cười mười phần vui vẻ, “Ta nói nha đầu xinh đẹp tại sao nhìn lại quen mắt như vậy, thì ra là cháu dâu của ta."
Nguyễn Hân biết lão gia tử đây là cố ý đùa cho mình vui vẻ, cười nói: “Ông nội, cháu còn mua cho ông lễ vật, ông trước tiên nhắm mắt lại."
Lão gia tử ưỡn thẳng ngực, ngẩng cằm nói: “Được, ta nhắm mắt lại, Hân Hân muốn tặng cái gì cho ông nội?"
Nguyễn Hân nhân cơ hội buông ra tay của Phó Tư nghiên, quay về trong xe lấy ra bó hoa bách hợp vừa chọn kia, vừa đi đến vừa nói: “Ông nội đoán xem trong tay cháu đem tới là cái gì?"
Lão gia tử nghiêm trang nói: “Được, ông nội đoán, là hoa bách hợp."
Nguyễn Hân bước chân ngừng lại, “Oa, ông nội thật lợi hại, thế mà một lúc đã đoán đúng, chính là hoa bách hợp, ông nội có thích không?"
“Thích, chỉ cần là Hân Hân tặng, ông nội đều thích."
Nguyễn Hân đem hoa bách hợp đưa tới trong lồng ngực Phó lão gia tử, nói: “Hoa là cháu chọn, tiền là Tư Nghiên trả."
Phó Tư Nghiên nghe thấy cô lấy lòng lão gia tử còn không quên đem mình kéo vào, rũ mắt nhìn cô, cô vừa lúc cũng ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, trên mặt mang theo nụ cười mỉm ngọt ngào.
Bốn mắt nhìn nhau, Nguyễn Hân cực nhanh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía lão gia tử, “Ông nội ông như thế nào lại đoán được là hoa bách hợp?"
Phó lão gia tử vẻ mặt khinh thường, “Cái này còn cần đoán sao?"
Nguyễn Hân cho rằng lão gia tử muốn nói mùi hương của hoa bách hợp ông có thể đoán được, kết quả lão gia tử đỡ kính râm, nói một câu, “Ta là nhìn thấy, ta vừa rồi không nhắm mắt, không nhìn ra sao."
Nguyễn Hân: “……"
Cái này thật đúng là không nhìn ra, cách một đôi kính râm đương nhiên là nhìn không ra đôi mắt có nhắm lại hay không, lão gia tử nói mình nhắm lại rồi cô liền tin, ai có thể nghĩ đến ông sẽ chơi xấu đây, Nguyễn Hân dở khóc dở cười đỡ lấy lão gia tử, nói: “Ông nội, ngoài này gió lớn, chúng ta đi vào trong đi."
Phó lão gia tử gật đầu, “Được, chúng ta trước tiên đi vào, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi, ta bảo Tiểu Lâm làm thịt bò và tôm hùm, đều là món Hân Hân thích ăn, lát nữa nhất định phải ăn nhiều một chút."
Phó Tư Nghiên cùng Nguyễn Hân một trái một phải đỡ lão gia tử vào nhà, người hầu đến đem hoa trong lồng ngực lão gia tử mang đi, lão gia tử đặc biệt dặn dò, muốn tìm bình hoa cúc tre trúc màu men mà ông mới chụp, đặt ở đầu giường của ông.
Nhà cũ Phó gia chiếm địa diện tích rất lớn, ba nhà Phó gia ở khu biệt thự phía sân sau, lão gia tử sống một mình ở chính giữa viện, chỉ có ngày lễ ngày tết mới có thể đem người của ba nhà gom lại đầy đủ, ngày thường người của ba nhà sẽ luân phiên đến bồi ông ăn cơm, hôm nay Phó Tư Nghiên cùng Nguyễn Hân đến đây, lão gia tử không bảo những người khác tới nữa.
Trên bàn ăn cơm bày đầy đồ ăn, Nguyễn Hân ngồi ở bên người lão gia tử, Phó Tư Nghiên vốn dĩ là muốn ngồi ở một bên khác lão gia tử, lại bị lão gia tử đuổi tới ngồi bên cạnh Nguyễn Hân, “Đi ngồi xuống bên cạnh Hân Hân, thuận tiện gắp đồ ăn cho Hân Hân."
Phó Tư Nghiên ngồi vào bên tay trái Nguyễn Hân, lão gia tử vẻ mặt hòa ái nhìn Nguyễn Hân, “Mau ăn đi."
Nguyễn Hân gắp một miếng thịt bò đưa vào trong bát của lão gia tử, lão gia tử ăn vui vui vẻ vẻ, lúc sau liền bắt đầu hỏi Phó Tư Nghiên và Nguyễn Hân gần nhất công việc thế nào, Nguyễn Hân ở chi nhánh công ty nhà mình làm viên chức nhỏ, không có gì đáng nói, Phó Tư Nghiên quản lý toàn bộ Thành Nguyên, làm người cầm quyền đời trước của Thành Nguyên, lão gia tử tuy rằng lui về, nhưng trong lòng còn chưa có hoàn toàn buông xuống.
“Gần đây công ty không có chuyện gì lớn chứ, chú hai chú ba của con bọn họ có làm khó dễ con hay không?"
Đề cập đến chuyện riêng tư của gia tộc, lão gia tử cũng không kiêng dè Nguyễn Hân, ở trong lòng ông Nguyễn hân đã là người của Phó gia, tình hình Phó gia không cần thiết phải lừa cô, cũng giấu không được.
“Ông nội yên tâm, việc của công ty, cháu có thể giải quyết được."
Lão gia tử lại hỏi mấy việc về hạng mục mới của Thành Nguyên, trong đó có một cái là đang cùng Nguyễn gia hợp tác, Nguyễn Hân không hiểu lắm chuyện hạng mục này nọ, chuyên tâm ăn cơm, thi thoảng lại gắp cho lão gia tử cùng Phó Tư Nghiên chút đồ ăn.
Cô ăn no, buông đũa xuống, cầm khăn lau miệng, đột nhiên nghe lão gia tử dặn dò Phó Tư Nghiên, “Khi nào con đem công việc đều sắp xếp tốt, dành thời gian rảnh rỗi mấy ngày đưa Hân Hân ra ngoài đi tuần trăng mật đi, Hân Hân gả cho con, con cũng không thể ủy khuất con bé."
Phó Tư Nghiên ừm một tiếng, Nguyễn Hân vội nói: “Ông nội, Tư Nghiên ngày thường công việc tuy rằng rất bận, nhưng chỉ cần làm xong liền sẽ về nhà với con, đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật quá lãng phí thời gian, còn không bằng ở nhà đâu, hai người bọn con chỉ cần ở bên nhau, ở nơi nào cũng đều là tuần trăng mật."
Lão gia tử vui mừng nhìn Nguyễn Hân, vốn dĩ ông còn lo lắng hai đứa nhỏ là thương nghiệp liên hôn, công việc của Tư Nghiên lại bận rộn, không có gì thời gian ở cùng Hân Hân, một cô gái được nuông chiều từ bé như Hân Hân trong lòng sẽ không thoải mái, hai vợ chồng ở chung không được, bây giờ nhìn thấy Hân Hân hiểu chuyện như vậy, Tư Nghiên cũng không có không kiên nhẫn như lúc ban đầu anh cưới, vợ chồng tình cảm ngọt ngào, ông cũng an tâm rồi.
Lão gia tử vẻ mặt hòa ái, hỏi thử, “Hai vợ chồng các con kết hôn cũng ba tháng rồi, định khi nào sinh con? Tư Nghiên ngày thường công việc bận rộn, không có gì thời gian ở bên con, có con rồi trong nhà cũng sẽ náo nhiệt lên chút."
“……"
Nguyễn Hân không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp phải vấn đề giục sinh con, vấn đề này thật đúng là cô chưa bàn bạc xong với Phó Tư Nghiên là nên đối phó thế nào, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, quay đầu nhìn về phía Phó Tư Nghiên, trên mặt Phó Tư Nghiên không có biểu tình gì, bày ra bộ dạng không liên quan đến mình mà xem náo nhiệt.
Nguyễn Hân bị ánh mắt của lão gia tử nhìn đến tê dại da đầu, cái chân phía dưới bàn nhếch nhếch lên, đá vào chân Phó Tư Nghiên một cái, đưa ánh mắt về phía Phó Tư Nghiên.
Phó Tư Nghiên ngước mắt, nói: “Cháu cùng Hân Hân đang nỗ lực."
Nguyễn Hân nghẹn một tiếng, kinh ngạc mà trừng mắt với Phó tư Nghiên.
Cái gì gọi là đang nỗ lực???
Lão gia tử nói chính là sinh con! Loại vấn đề này anh làm sao dám nói bừa như vậy.
Tác giả :
Quân Lai