Điềm Nhập Tâm Phi
Chương 2
Tin nhắn vừa gửi đi, Hạ Y Đồng quay sang liền hỏi: “Cậu đang nói chuyện với ai vậy? "
Nguyễn Hân nói thật: " Phó Tư Nghiên bảo mình cùng đi với anh ấy. "
Ánh mắt Hạ Y Đồng sáng lên như trở thành fan CP. Đơn giản quyết định: " Vậy cậu đi cùng anh ấy đi, mình tự lái xe trở về."
Nguyễn Hân: " Có gì đáng cười chứ, muộn như vậy làm sao có thể để cậu lái xe trở về, nhất định mình phải đưa cậu về."
Hạ Y Đồng vì nghĩa khí của người chị em mà cảm động sâu sắc, chẳng qua vừa nãy nghe Nguyễn Hân nói về quan hệ của mình với Phó Tư Nghiên, quyết định vẫn là không làm cho mối quan hệ giữa vợ chồng họ trở nên tồi tệ hơn nữa.
“Hân Hân, Phó tổng vừa xuống máy bay liền đến tham gia tiệc từ thiện, hơn nữa ban tổ chức không hề biết anh ấy sẽ đến. Mình thực sự cảm thấy anh ấy đi ra ngoài công tác lâu như thế nên không đợi được muốn gặp cậu, mới đặc biệt tới đây tìm cậu đó."
Nguyễn Hân vẻ mặt thờ ơ: “Không thể nào."
Hạ Y Đồng phản đối nói: " Sao lại không thể chứ, nếu không anh ấy tại sao lại gửi tin nhắn cho cậu bảo cậu đi cùng anh ấy? "
Nguyễn Hân hơi nghẹn lời: " Dù sao khả năng mà cậu nói chính là không thể, cậu đừng đoán bừa nữa. Mình đã nói với anh ấy có tài xế đón mình rồi, đi thôi."
Hạ Y Đồng thật hận rèn sắt không thành thép với cô: " Tài xế và chồng sao có thể giống nhau được, cậu có biết chồng của cậu có bao nhiêu lợi hại hay không, có bao nhiêu người muốn leo lên xe của anh ấy…"
Ngay lập tức ánh mắt của cô dừng lại, vỗ vỗ vai Nguyễn Hân: “ Mình đi… Hân Hân cậu mau nhìn xem. Đóa bạch liên Nguyễn Thư Nhã kia đang muốn làm cái gì, ánh mắt đều dán thẳng lên người chồng cậu rồi." Nguyễn Hân nhìn theo ánh mắt của cô ấy liền thấy Phó Tư Nghiên và Tần Cảnh Diệu đang đứng cùng nhau. Tần Cảnh Diệu nghiêng đầu, không biết Phó Tư Nghiên đã nói cái gì Tần Cảnh Diệu liếc mắt đến chỗ Nguyễn Hân đứng, ánh mắt hạ xuống mang theo vẻ đã hiểu. Niết nhẹ ly rượu rồi cụng ly với anh: " Hôm sau tụ họp nhớ mang theo chị dâu cùng nhau đến đi."
Phó Tư Nghiên ngẩng đầu uống cạn ly rượu trong tay, đem ly rượu đặt lại ở trên bàn. Ánh mắt nhìn xuống điện thoại thấy tin nhắn Nguyễn Hân trả lời cho mình, giọng nói thản nhiên: “Hôm khác lại nói."
Tần Cảnh Diệu nhướng mày, ánh mắt nhìn anh trêu chọc.
Phó Tư Nghiên không để ý anh ta, ánh mắt dời đến trên người Nguyễn Hân, nhấc chân bước về phía cô. Nguyễn Thư Nhã ở cách đó không xa hơi vén tóc, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dài màu đỏ cổ yếm, đường rãnh ngực như ẩn như hiện. Dùng dáng đi quyến rũ nhất đến trước Phó Tư Nghiên ngăn anh lại. Nở nụ cười vươn tay trước mặt anh: " Phó tổng, thật là trùng hợp, không ngờ là lại có thể gặp được ngài ở đây."
Giọng điệu cô ta tỏ ra thân thiết, nhưng Phó Tư Nghiên lại không nhận ra mình có quen biết cô ta nên nhìn cũng không nhìn, trực tiếp cho Vạn Kì một ánh mắt.
Vạn Kì nhanh chóng bước lên phía trước đưa tay ra ngăn cô ta lại, đề phòng máy ảnh có thể chụp trúng cô ta và Phó Tư Nghiên chung một khung hình. Khách khí nói chuyện: " Thật ngại quá! Lý tiểu thư. Phó tổng của chúng tôi tiếp theo còn có công việc khác đã sắp xếp, nếu như cô có việc gì mời đến tập đoàn Thành Nguyên đặt lịch hẹn."
Nguyễn Thư Nhã nghe thấy Vạn Kì trực tiếp gọi tên thật của mình. Khóe môi cô ta mím chặt như căng ra, rút tay về, miễn cưỡng nở nụ cười cứng ngắc: “Cũng không tính là có chuyện gì. Chính là mấy ngày trước khi cùng baba ăn cơm, nghe ông ấy nhắc đến muốn mời Phó tổng đến nhà ăn bữa cơm, không biết lúc nào Phó tổng có thời gian rảnh. Vừa đúng lúc tôi gặp Phó tổng ở đây muốn thay baba hỏi một câu Phó tổng lúc nào thì có thời gian."
Baba trong miệng cô ta đương nhiên không phải là ba ruột của cô ta, mà là Nguyễn Đức Nghiệp. Đến Nguyễn Đức Nghiệp cũng lôi ra rồi, Vạn Kì do dự một lúc, hướng về phía Phó Tư Nghiên gọi: “Phó tổng."
Kéo Phó Tư Nghiên vào chuyện này. Đã thành công thu hút ánh mắt hiếu kỳ sang hướng này. Trên môi nở nụ cười tự tin. Cô ta chắc chắn rằng Phó Tư Nghiên sẽ không thể không cho Nguyễn Đức Nghiệp một chút mặt mũi, tại hiện trường hôm nay phần lớn đều là người của giới giải trí. Cô ta có thể nói với Phó Tư Nghiên hai câu, liền đã đủ để cho bọn họ tưởng tượng rồi, tự nhiên có người nguyện ý suy đoán tiếp, đem tài nguyên tốt tặng đến tay cô.
Cô ta khẽ nhướng chân mày, liếc nhìn Nguyễn Hân đang đứng ở trước cửa lớn.
Trần trụi khiêu khích.
Phó Tư Nghiên khẽ cau mày lại, nói: " Xin lỗi, tôi không quen biết ba của cô. " Ba mà anh nói ra là ba ruột của Nguyễn Thư Nhã. Giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng Vạn Kì vẫn nghe ra được Phó Tư Nghiên đang không kiên nhẫn.
Hạ Y Đồng kìm nén sự tức giận đẩy đẩy lưng Nguyễn Hân, ghé sát vào tai cô nói: " Ả bạch liên đó muốn móc nối với chồng của cậu kìa, lên đi."
Hai tay Nguyễn Hân khoanh ở trước người càng thờ ơ trả lời: " Phó Tư Nghiên sẽ không thể không nhìn đến cô ta."
Lời vừa nói ra, liền nhìn thấy Vạn Kì làm một động tác mời với Nguyễn Thư Nhã.
Nụ cười tự đắc trên mặt Nguyễn Thư Nhã rất nhanh đã không giữ nổi nữa, cố chống đỡ nói: " Vậy nếu Phó tổng bận, tôi liền không làm phiền nữa."
Cô ta quay người hít thở thật sâu, giày cao gót trên nền vang lên cộp cộp. Kiêu ngạo nhấc chân. Làm cho người khác nhìn vào không phân biệt được cô ta rốt cuộc có bị thất bại trước Phó Tư Nghiên hay không.
" Cô ta cứ thế bị Phó Tư Nghiên đuổi đi rồi? "
Nguyễn Hân mím chặt môi, ừm một tiếng, không nén được nụ cười có chút hả hê trong lòng. Tuy rằng không nghe thấy Phó Tư Nghiên đã nói gì. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ tỏ ra không việc gì để che đậy của Nguyễn Thư Nhã liền khẳng định cô ta mất không ít mặt mũi rồi.
Phó Tư Nghiên đi đến bên này, khi đi qua ngang phía trước cô, lặng lẽ để một câu: " Tôi ở trong xe đợi em. " Sau đó đôi chân dài bước ra bên ngoài.
Nguyễn Hân hơi bất ngờ khôi phục lại cảm nhận thì những người khác cũng đang kéo nhau rời khỏi sảnh tiệc.
Cô không phải nói với anh. Tài xế của cô đến đón cô rồi sao?
Không nhìn thấy?
Hạ Y Đồng thở dài một tiếng: “Mình đã nói chồng của cậu là đặc biệt đến đón cậu mà, cậu vẫn không tin. Thế đây không phải gọi cậu về nhà cùng nhau sao."
“Có thể là anh ấy không nhìn thấy tin nhắn vừa nãy mình gửi cho anh ấy. Đợi mình lại nói với anh ấy một tiếng."
Cầm lấy điện thoại Nguyễn Hân trực tiếp muốn gọi điện cho Phó Tư Nghiên, Hạ Y Đồng giữ chặt điện thoại của cô nói: " Nhà mình và nhà cậu cũng không thuận đường. Muộn như thế này rồi, cậu cũng đừng giày vò mình nữa, trực tiếp bảo tài xế của cậu đưa mình về. Còn cậu ngồi xe của Phó Tư Nghiên trở về, như vậy hợp lý rồi." Hạ Y Đồng trực tiếp sắp xếp.
Nhớ đến dáng vẻ Phó Tư Nghiên vừa rồi cho Nguyễn Thư Nhã ăn quả đắng, tâm tình Nguyễn Hân vui vẻ cũng không có phản đối.
Đi ra khỏi khách sạn, Nguyễn Hân trước tiên bảo tài xế của mình lái xe đến. Tiễn Hạ Y Đồng lên xe sau đó mới đi đến phía xe của Phó Tư Nghiên.
Tài xế mở cửa sau xe cho Nguyễn Hân, Phó Tư Nghiên ngồi ở bên trái của xe. Khuy áo ngoài của tây trang mở ra, hai chân bắt chéo, thái độ lười biếng dựa về đằng sau, ánh sáng lờ mờ rơi xuống, một đôi mắt đào hoa thâm thúy tĩnh lặng.
Nguyễn Hân ngồi vào trong, đem túi xách đặt ở giữa hai người. Phó Tư Nghiên đột nhiên quay đầu lại, Nguyễn Hân chính diện đối mặt với anh mới phát hiện đuôi mắt anh hơi đỏ, da của anh cũng rất trắng. Anh lúc này dựa ra sau khiến toàn thân tỏa ra hơi thở của sự cám dỗ.
Ánh mắt Nguyễn Hân dừng trên mặt anh vài giây, cô nhìn anh chăm chú. Một giọng nói trầm thấp truyền đến bên tai.
“Đã nhìn đủ chưa?"
Nguyễn Hân giật mình khôi phục tinh thần, phía sau đầu trực tiếp đụng trúng trần xe.
Phó Tư Nghiên nhanh mắt vươn tay muốn che cản lại cho cô. Chậm một bước chỉ chạm được vầng trán căng bóng của cô.
" Đông " một tiếng. Nguyễn Hân đau đến hoa mắt, tay che sau đầu, nhìn chằm chằm thủ phạm: " Sao anh lại dọa tôi?"
Nếu không phải anh đột nhiên mở miệng nói chuyện cô cũng không bị đụng trúng đầu.
Phó Tư Nghiên thu tay về, ánh mắt quét một vòng quanh người cô, cô che lấy đầu, một đôi mắt ngân ngấn nước có thần nhìn chằm chằm anh. Xác định cô không có chuyện gì, anh điều chỉnh tư thế nhẹ nhàng nói: “Ngồi cho tốt."
Chỉ có như vậy? Đầu cô bị va đau như vậy nhưng một câu xin lỗi anh cũng không có nói.
Nguyễn Hân nhìn bộ dạng lạnh nhạt của anh, tức giận chỉ vào đầu chính mình nói: “Xin lỗi đầu của tôi."
Phó Tư Nghiên đến mí mắt cũng không mở lên: " Em tự mình đụng trúng. "
" Nếu anh không dọa tôi sợ. Tôi có thể đụng trúng sao? "
Phó Tư Nghiên nghiêng mặt qua, cười như có như không nói: " Tôi dọa sợ em? "
Nghĩ đến bản thân vì sao bị ‘dọa sợ’. Nguyễn Hân lại nghẹn một tiếng. Chẳng qua vẫn là còn tức giận càng cố chấp cứng đầu hơn, lập tức nói: " Tôi không phải là nhìn anh nhiều một chút thôi sao? Thế nào, anh lớn lên đẹp trai như vậy không cho người khác nhìn sao? "
Phó Tư Nghiên: “……"
Xe chạy trên đường, Nguyễn Hân ngồi bên phải cô cố ý người sát phía ngoài của xe, có thể cách xa anh bao nhiêu thì cách bấy nhiêu. Mắt ngắm phong cảnh bên ngoài cửa xe, trong xe vô cùng yên lặng. Trái ngược hẳn với khu trung tâm nhộn nhịp náo nhiệt bên ngoài, dọc hai bên đường thấp thoáng những đôi tình nhân đang đắm chìm trong sự ngọt ngào của tình yêu. Tràn đầy ý cười hạnh phúc trên khuôn mặt làm cho người khác nhìn thấy cũng tự giác vui vẻ.
Không có so sánh sẽ không có tổn thương, Nguyễn Hân lại chạm vào phần đầu vừa bị đụng trúng của mình. Cảm giác đau cũng đã tan biến chỉ là trong lòng không quá thoải mái. Kiểu người gì đây thật là, một câu dễ nghe cũng không biết nói, đúng thật là uổng phí cho một gương mặt đẹp.
Cô điều chỉnh lại cơ thể quay lưng về phía anh. Quay cả mặt để mắt không thấy làm lơ với anh.
Phó Tư Nghiên hơi ngẩng mặt lên nheo cặp mắt khuất sau mái tóc đen một lúc lâu, sau đó làm như không có chuyện gì thu hồi ánh mắt.
Nguyễn Hân cảm nhận có ánh mắt phía sau lưng quay đầu nhìn về phía Phó Tư Nghiên, tay của anh đặt bắt chéo ở trên đùi, tựa lưng về đằng sau, nhắm hờ mắt, cổ áo sơ mi ở trong tây trang không biết từ lúc nào đã mở ra hai nút, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, môi mỏng nhẹ nhàng khẽ mím lại, dường như có chút mệt mỏi.
Xem ra vừa nãy chỉ là ảo giác của cô, anh tuyệt đối không có đang nhìn cô.
Nghĩ đến bảng lịch trình mà anh đã an bài, trong tiềm thức nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận điều chỉnh lại chỗ ngồi.
Điện thoại rung lên một trận, ở bên trong xe đang an tĩnh âm lượng dường như được khuếch đại lên vài lần, Nguyễn Hân nhanh chóng đem chuông điện thoại chỉnh về im lặng.
Phó Tư Nghiên vẫn là bị tiếng ồn làm cho tỉnh rồi, lông mi hơi nâng lên, không để ý nhìn lên phía trước, cái gì cũng không nói.
Ai vậy, sớm không gửi muộn không gửi, cứ phải chọn lúc này gửi tin nhắn cho cô.
Nguyễn Hân mở WeChat ra nhìn một cái, là trợ lý của Phó Tư Nghiên Vạn Kì gửi cho cô một phần tài liệu.
Trực tiếp mở văn kiện xem nội dung bên trong, bên trong Vạn Kì gửi tới chính là bản tóm tắt chuyện từ sau khi Phó Tư Nghiên xuống máy bay rồi quyết định tham gia bữa tiệc từ thiện thời trang sau đó bị Nguyễn Thư Nhã bắt chuyện, còn vì sao lại tham gia buổi tiệc thì không nói, trọng điểm còn có những điều Nguyễn Thư Nhã và Phó Tư Nghiên nói.
Từ sau khi hai người kết hôn, Vạn Kì sẽ đem bảng hành trình của Phó Tư Nghiên gửi cho Nguyễn Hân, thuận tiện cho việc hai vợ chồng diễn kịch cho người nhà hai bên xem.
Vừa nãy ở khách sạn Nguyễn Hân có thể đoán ra Nguyễn Thư Nhã nói gì đó với Phó Tư Nghiên, vốn dĩ còn muốn hỏi anh xem Nguyễn Thư Nhã đã dùng lý do gì để móc nối quan hệ với anh, bên này Vạn Kì đã đem thông tin chi tiết sự tình nói đến rõ ràng, để tránh những hiểu lầm không đáng có giữa hai vợ chồng xuất hiện, ảnh hưởng đến sự hợp tác của hai nhà Phó Nguyễn.
Xem ra người chồng khuôn mặt lãnh đạm này vẫn là có chỗ tốt, sẽ không tùy tiện bị trà xanh làm cho mờ mắt.
Nguyễn Hân ở câu nói không quen biết của Phó Tư Nghiên nhìn đến mấy lần, cả người đều cảm thấy thoải mái.
Nguyễn Thư Nhã tự mình cho rằng mẹ cô ta gả vào Nguyễn gia, cô ta đổ họ gọi Nguyễn Đức Nghiệp là baba thì có thể trở thành con gái của Nguyễn gia rồi, ngày thường ở trước mặt những người không biết sự việc khoe khoang Nguyễn Đức Nghiệp thì thôi đi, tâm cơ nhỏ bé lại còn đặt ở trên người Phó Tư Nghiên để chơi đùa, đáng đời bị Phó Tư Nghiên ở trước mặt vạch trần xuất thân của cô ta, tự chuốc lấy nhục.
Nguyễn Hân ghét Nguyễn Thư Nhã, nhìn thấy cô ta khuất phục, cô liền vui vẻ.
Đối với Phó Tư Nghiên đã khiến cho Nguyễn Thư Nha khuất phục, nhìn cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.
Nhớ đến chuyện đầu mình bị va phải, hình như đúng là do mình vừa lên xe đã bị vẻ đẹp của anh thu hút, tự mình khó xử.
Thấy anh ở trước mặt bạch liên hoa phát huy sự thờ ơ đến cực điểm, Nguyễn Hân chủ động nói chuyện với anh, “Vừa nãy người ở trong buổi tiệc đều đang đoán, là ai mặt mũi lớn như vậy, một buổi tiệc từ thiện minh tinh lại có thể mời Phó tổng đến dự." Không phải thực sự là đặc biệt đi đón cô chứ?
Nguyễn Hân mỉm cười nhìn anh, đôi mắt thuần khiết.
Câu trả lời mong đợi, Nguyễn Hân một chút cũng không thấy ngoài ý muốn, người cuồng công việc như anh có thể xuất hiện tại loại hội trường này còn có thể là vì sao, Hạ Y Đồng chính là diễn quá nhiều phim ngôn tình rồi, mới nghĩ như vậy.
Nguyễn Hân nói thật: " Phó Tư Nghiên bảo mình cùng đi với anh ấy. "
Ánh mắt Hạ Y Đồng sáng lên như trở thành fan CP. Đơn giản quyết định: " Vậy cậu đi cùng anh ấy đi, mình tự lái xe trở về."
Nguyễn Hân: " Có gì đáng cười chứ, muộn như vậy làm sao có thể để cậu lái xe trở về, nhất định mình phải đưa cậu về."
Hạ Y Đồng vì nghĩa khí của người chị em mà cảm động sâu sắc, chẳng qua vừa nãy nghe Nguyễn Hân nói về quan hệ của mình với Phó Tư Nghiên, quyết định vẫn là không làm cho mối quan hệ giữa vợ chồng họ trở nên tồi tệ hơn nữa.
“Hân Hân, Phó tổng vừa xuống máy bay liền đến tham gia tiệc từ thiện, hơn nữa ban tổ chức không hề biết anh ấy sẽ đến. Mình thực sự cảm thấy anh ấy đi ra ngoài công tác lâu như thế nên không đợi được muốn gặp cậu, mới đặc biệt tới đây tìm cậu đó."
Nguyễn Hân vẻ mặt thờ ơ: “Không thể nào."
Hạ Y Đồng phản đối nói: " Sao lại không thể chứ, nếu không anh ấy tại sao lại gửi tin nhắn cho cậu bảo cậu đi cùng anh ấy? "
Nguyễn Hân hơi nghẹn lời: " Dù sao khả năng mà cậu nói chính là không thể, cậu đừng đoán bừa nữa. Mình đã nói với anh ấy có tài xế đón mình rồi, đi thôi."
Hạ Y Đồng thật hận rèn sắt không thành thép với cô: " Tài xế và chồng sao có thể giống nhau được, cậu có biết chồng của cậu có bao nhiêu lợi hại hay không, có bao nhiêu người muốn leo lên xe của anh ấy…"
Ngay lập tức ánh mắt của cô dừng lại, vỗ vỗ vai Nguyễn Hân: “ Mình đi… Hân Hân cậu mau nhìn xem. Đóa bạch liên Nguyễn Thư Nhã kia đang muốn làm cái gì, ánh mắt đều dán thẳng lên người chồng cậu rồi." Nguyễn Hân nhìn theo ánh mắt của cô ấy liền thấy Phó Tư Nghiên và Tần Cảnh Diệu đang đứng cùng nhau. Tần Cảnh Diệu nghiêng đầu, không biết Phó Tư Nghiên đã nói cái gì Tần Cảnh Diệu liếc mắt đến chỗ Nguyễn Hân đứng, ánh mắt hạ xuống mang theo vẻ đã hiểu. Niết nhẹ ly rượu rồi cụng ly với anh: " Hôm sau tụ họp nhớ mang theo chị dâu cùng nhau đến đi."
Phó Tư Nghiên ngẩng đầu uống cạn ly rượu trong tay, đem ly rượu đặt lại ở trên bàn. Ánh mắt nhìn xuống điện thoại thấy tin nhắn Nguyễn Hân trả lời cho mình, giọng nói thản nhiên: “Hôm khác lại nói."
Tần Cảnh Diệu nhướng mày, ánh mắt nhìn anh trêu chọc.
Phó Tư Nghiên không để ý anh ta, ánh mắt dời đến trên người Nguyễn Hân, nhấc chân bước về phía cô. Nguyễn Thư Nhã ở cách đó không xa hơi vén tóc, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dài màu đỏ cổ yếm, đường rãnh ngực như ẩn như hiện. Dùng dáng đi quyến rũ nhất đến trước Phó Tư Nghiên ngăn anh lại. Nở nụ cười vươn tay trước mặt anh: " Phó tổng, thật là trùng hợp, không ngờ là lại có thể gặp được ngài ở đây."
Giọng điệu cô ta tỏ ra thân thiết, nhưng Phó Tư Nghiên lại không nhận ra mình có quen biết cô ta nên nhìn cũng không nhìn, trực tiếp cho Vạn Kì một ánh mắt.
Vạn Kì nhanh chóng bước lên phía trước đưa tay ra ngăn cô ta lại, đề phòng máy ảnh có thể chụp trúng cô ta và Phó Tư Nghiên chung một khung hình. Khách khí nói chuyện: " Thật ngại quá! Lý tiểu thư. Phó tổng của chúng tôi tiếp theo còn có công việc khác đã sắp xếp, nếu như cô có việc gì mời đến tập đoàn Thành Nguyên đặt lịch hẹn."
Nguyễn Thư Nhã nghe thấy Vạn Kì trực tiếp gọi tên thật của mình. Khóe môi cô ta mím chặt như căng ra, rút tay về, miễn cưỡng nở nụ cười cứng ngắc: “Cũng không tính là có chuyện gì. Chính là mấy ngày trước khi cùng baba ăn cơm, nghe ông ấy nhắc đến muốn mời Phó tổng đến nhà ăn bữa cơm, không biết lúc nào Phó tổng có thời gian rảnh. Vừa đúng lúc tôi gặp Phó tổng ở đây muốn thay baba hỏi một câu Phó tổng lúc nào thì có thời gian."
Baba trong miệng cô ta đương nhiên không phải là ba ruột của cô ta, mà là Nguyễn Đức Nghiệp. Đến Nguyễn Đức Nghiệp cũng lôi ra rồi, Vạn Kì do dự một lúc, hướng về phía Phó Tư Nghiên gọi: “Phó tổng."
Kéo Phó Tư Nghiên vào chuyện này. Đã thành công thu hút ánh mắt hiếu kỳ sang hướng này. Trên môi nở nụ cười tự tin. Cô ta chắc chắn rằng Phó Tư Nghiên sẽ không thể không cho Nguyễn Đức Nghiệp một chút mặt mũi, tại hiện trường hôm nay phần lớn đều là người của giới giải trí. Cô ta có thể nói với Phó Tư Nghiên hai câu, liền đã đủ để cho bọn họ tưởng tượng rồi, tự nhiên có người nguyện ý suy đoán tiếp, đem tài nguyên tốt tặng đến tay cô.
Cô ta khẽ nhướng chân mày, liếc nhìn Nguyễn Hân đang đứng ở trước cửa lớn.
Trần trụi khiêu khích.
Phó Tư Nghiên khẽ cau mày lại, nói: " Xin lỗi, tôi không quen biết ba của cô. " Ba mà anh nói ra là ba ruột của Nguyễn Thư Nhã. Giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng Vạn Kì vẫn nghe ra được Phó Tư Nghiên đang không kiên nhẫn.
Hạ Y Đồng kìm nén sự tức giận đẩy đẩy lưng Nguyễn Hân, ghé sát vào tai cô nói: " Ả bạch liên đó muốn móc nối với chồng của cậu kìa, lên đi."
Hai tay Nguyễn Hân khoanh ở trước người càng thờ ơ trả lời: " Phó Tư Nghiên sẽ không thể không nhìn đến cô ta."
Lời vừa nói ra, liền nhìn thấy Vạn Kì làm một động tác mời với Nguyễn Thư Nhã.
Nụ cười tự đắc trên mặt Nguyễn Thư Nhã rất nhanh đã không giữ nổi nữa, cố chống đỡ nói: " Vậy nếu Phó tổng bận, tôi liền không làm phiền nữa."
Cô ta quay người hít thở thật sâu, giày cao gót trên nền vang lên cộp cộp. Kiêu ngạo nhấc chân. Làm cho người khác nhìn vào không phân biệt được cô ta rốt cuộc có bị thất bại trước Phó Tư Nghiên hay không.
" Cô ta cứ thế bị Phó Tư Nghiên đuổi đi rồi? "
Nguyễn Hân mím chặt môi, ừm một tiếng, không nén được nụ cười có chút hả hê trong lòng. Tuy rằng không nghe thấy Phó Tư Nghiên đã nói gì. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ tỏ ra không việc gì để che đậy của Nguyễn Thư Nhã liền khẳng định cô ta mất không ít mặt mũi rồi.
Phó Tư Nghiên đi đến bên này, khi đi qua ngang phía trước cô, lặng lẽ để một câu: " Tôi ở trong xe đợi em. " Sau đó đôi chân dài bước ra bên ngoài.
Nguyễn Hân hơi bất ngờ khôi phục lại cảm nhận thì những người khác cũng đang kéo nhau rời khỏi sảnh tiệc.
Cô không phải nói với anh. Tài xế của cô đến đón cô rồi sao?
Không nhìn thấy?
Hạ Y Đồng thở dài một tiếng: “Mình đã nói chồng của cậu là đặc biệt đến đón cậu mà, cậu vẫn không tin. Thế đây không phải gọi cậu về nhà cùng nhau sao."
“Có thể là anh ấy không nhìn thấy tin nhắn vừa nãy mình gửi cho anh ấy. Đợi mình lại nói với anh ấy một tiếng."
Cầm lấy điện thoại Nguyễn Hân trực tiếp muốn gọi điện cho Phó Tư Nghiên, Hạ Y Đồng giữ chặt điện thoại của cô nói: " Nhà mình và nhà cậu cũng không thuận đường. Muộn như thế này rồi, cậu cũng đừng giày vò mình nữa, trực tiếp bảo tài xế của cậu đưa mình về. Còn cậu ngồi xe của Phó Tư Nghiên trở về, như vậy hợp lý rồi." Hạ Y Đồng trực tiếp sắp xếp.
Nhớ đến dáng vẻ Phó Tư Nghiên vừa rồi cho Nguyễn Thư Nhã ăn quả đắng, tâm tình Nguyễn Hân vui vẻ cũng không có phản đối.
Đi ra khỏi khách sạn, Nguyễn Hân trước tiên bảo tài xế của mình lái xe đến. Tiễn Hạ Y Đồng lên xe sau đó mới đi đến phía xe của Phó Tư Nghiên.
Tài xế mở cửa sau xe cho Nguyễn Hân, Phó Tư Nghiên ngồi ở bên trái của xe. Khuy áo ngoài của tây trang mở ra, hai chân bắt chéo, thái độ lười biếng dựa về đằng sau, ánh sáng lờ mờ rơi xuống, một đôi mắt đào hoa thâm thúy tĩnh lặng.
Nguyễn Hân ngồi vào trong, đem túi xách đặt ở giữa hai người. Phó Tư Nghiên đột nhiên quay đầu lại, Nguyễn Hân chính diện đối mặt với anh mới phát hiện đuôi mắt anh hơi đỏ, da của anh cũng rất trắng. Anh lúc này dựa ra sau khiến toàn thân tỏa ra hơi thở của sự cám dỗ.
Ánh mắt Nguyễn Hân dừng trên mặt anh vài giây, cô nhìn anh chăm chú. Một giọng nói trầm thấp truyền đến bên tai.
“Đã nhìn đủ chưa?"
Nguyễn Hân giật mình khôi phục tinh thần, phía sau đầu trực tiếp đụng trúng trần xe.
Phó Tư Nghiên nhanh mắt vươn tay muốn che cản lại cho cô. Chậm một bước chỉ chạm được vầng trán căng bóng của cô.
" Đông " một tiếng. Nguyễn Hân đau đến hoa mắt, tay che sau đầu, nhìn chằm chằm thủ phạm: " Sao anh lại dọa tôi?"
Nếu không phải anh đột nhiên mở miệng nói chuyện cô cũng không bị đụng trúng đầu.
Phó Tư Nghiên thu tay về, ánh mắt quét một vòng quanh người cô, cô che lấy đầu, một đôi mắt ngân ngấn nước có thần nhìn chằm chằm anh. Xác định cô không có chuyện gì, anh điều chỉnh tư thế nhẹ nhàng nói: “Ngồi cho tốt."
Chỉ có như vậy? Đầu cô bị va đau như vậy nhưng một câu xin lỗi anh cũng không có nói.
Nguyễn Hân nhìn bộ dạng lạnh nhạt của anh, tức giận chỉ vào đầu chính mình nói: “Xin lỗi đầu của tôi."
Phó Tư Nghiên đến mí mắt cũng không mở lên: " Em tự mình đụng trúng. "
" Nếu anh không dọa tôi sợ. Tôi có thể đụng trúng sao? "
Phó Tư Nghiên nghiêng mặt qua, cười như có như không nói: " Tôi dọa sợ em? "
Nghĩ đến bản thân vì sao bị ‘dọa sợ’. Nguyễn Hân lại nghẹn một tiếng. Chẳng qua vẫn là còn tức giận càng cố chấp cứng đầu hơn, lập tức nói: " Tôi không phải là nhìn anh nhiều một chút thôi sao? Thế nào, anh lớn lên đẹp trai như vậy không cho người khác nhìn sao? "
Phó Tư Nghiên: “……"
Xe chạy trên đường, Nguyễn Hân ngồi bên phải cô cố ý người sát phía ngoài của xe, có thể cách xa anh bao nhiêu thì cách bấy nhiêu. Mắt ngắm phong cảnh bên ngoài cửa xe, trong xe vô cùng yên lặng. Trái ngược hẳn với khu trung tâm nhộn nhịp náo nhiệt bên ngoài, dọc hai bên đường thấp thoáng những đôi tình nhân đang đắm chìm trong sự ngọt ngào của tình yêu. Tràn đầy ý cười hạnh phúc trên khuôn mặt làm cho người khác nhìn thấy cũng tự giác vui vẻ.
Không có so sánh sẽ không có tổn thương, Nguyễn Hân lại chạm vào phần đầu vừa bị đụng trúng của mình. Cảm giác đau cũng đã tan biến chỉ là trong lòng không quá thoải mái. Kiểu người gì đây thật là, một câu dễ nghe cũng không biết nói, đúng thật là uổng phí cho một gương mặt đẹp.
Cô điều chỉnh lại cơ thể quay lưng về phía anh. Quay cả mặt để mắt không thấy làm lơ với anh.
Phó Tư Nghiên hơi ngẩng mặt lên nheo cặp mắt khuất sau mái tóc đen một lúc lâu, sau đó làm như không có chuyện gì thu hồi ánh mắt.
Nguyễn Hân cảm nhận có ánh mắt phía sau lưng quay đầu nhìn về phía Phó Tư Nghiên, tay của anh đặt bắt chéo ở trên đùi, tựa lưng về đằng sau, nhắm hờ mắt, cổ áo sơ mi ở trong tây trang không biết từ lúc nào đã mở ra hai nút, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, môi mỏng nhẹ nhàng khẽ mím lại, dường như có chút mệt mỏi.
Xem ra vừa nãy chỉ là ảo giác của cô, anh tuyệt đối không có đang nhìn cô.
Nghĩ đến bảng lịch trình mà anh đã an bài, trong tiềm thức nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận điều chỉnh lại chỗ ngồi.
Điện thoại rung lên một trận, ở bên trong xe đang an tĩnh âm lượng dường như được khuếch đại lên vài lần, Nguyễn Hân nhanh chóng đem chuông điện thoại chỉnh về im lặng.
Phó Tư Nghiên vẫn là bị tiếng ồn làm cho tỉnh rồi, lông mi hơi nâng lên, không để ý nhìn lên phía trước, cái gì cũng không nói.
Ai vậy, sớm không gửi muộn không gửi, cứ phải chọn lúc này gửi tin nhắn cho cô.
Nguyễn Hân mở WeChat ra nhìn một cái, là trợ lý của Phó Tư Nghiên Vạn Kì gửi cho cô một phần tài liệu.
Trực tiếp mở văn kiện xem nội dung bên trong, bên trong Vạn Kì gửi tới chính là bản tóm tắt chuyện từ sau khi Phó Tư Nghiên xuống máy bay rồi quyết định tham gia bữa tiệc từ thiện thời trang sau đó bị Nguyễn Thư Nhã bắt chuyện, còn vì sao lại tham gia buổi tiệc thì không nói, trọng điểm còn có những điều Nguyễn Thư Nhã và Phó Tư Nghiên nói.
Từ sau khi hai người kết hôn, Vạn Kì sẽ đem bảng hành trình của Phó Tư Nghiên gửi cho Nguyễn Hân, thuận tiện cho việc hai vợ chồng diễn kịch cho người nhà hai bên xem.
Vừa nãy ở khách sạn Nguyễn Hân có thể đoán ra Nguyễn Thư Nhã nói gì đó với Phó Tư Nghiên, vốn dĩ còn muốn hỏi anh xem Nguyễn Thư Nhã đã dùng lý do gì để móc nối quan hệ với anh, bên này Vạn Kì đã đem thông tin chi tiết sự tình nói đến rõ ràng, để tránh những hiểu lầm không đáng có giữa hai vợ chồng xuất hiện, ảnh hưởng đến sự hợp tác của hai nhà Phó Nguyễn.
Xem ra người chồng khuôn mặt lãnh đạm này vẫn là có chỗ tốt, sẽ không tùy tiện bị trà xanh làm cho mờ mắt.
Nguyễn Hân ở câu nói không quen biết của Phó Tư Nghiên nhìn đến mấy lần, cả người đều cảm thấy thoải mái.
Nguyễn Thư Nhã tự mình cho rằng mẹ cô ta gả vào Nguyễn gia, cô ta đổ họ gọi Nguyễn Đức Nghiệp là baba thì có thể trở thành con gái của Nguyễn gia rồi, ngày thường ở trước mặt những người không biết sự việc khoe khoang Nguyễn Đức Nghiệp thì thôi đi, tâm cơ nhỏ bé lại còn đặt ở trên người Phó Tư Nghiên để chơi đùa, đáng đời bị Phó Tư Nghiên ở trước mặt vạch trần xuất thân của cô ta, tự chuốc lấy nhục.
Nguyễn Hân ghét Nguyễn Thư Nhã, nhìn thấy cô ta khuất phục, cô liền vui vẻ.
Đối với Phó Tư Nghiên đã khiến cho Nguyễn Thư Nha khuất phục, nhìn cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.
Nhớ đến chuyện đầu mình bị va phải, hình như đúng là do mình vừa lên xe đã bị vẻ đẹp của anh thu hút, tự mình khó xử.
Thấy anh ở trước mặt bạch liên hoa phát huy sự thờ ơ đến cực điểm, Nguyễn Hân chủ động nói chuyện với anh, “Vừa nãy người ở trong buổi tiệc đều đang đoán, là ai mặt mũi lớn như vậy, một buổi tiệc từ thiện minh tinh lại có thể mời Phó tổng đến dự." Không phải thực sự là đặc biệt đi đón cô chứ?
Nguyễn Hân mỉm cười nhìn anh, đôi mắt thuần khiết.
Câu trả lời mong đợi, Nguyễn Hân một chút cũng không thấy ngoài ý muốn, người cuồng công việc như anh có thể xuất hiện tại loại hội trường này còn có thể là vì sao, Hạ Y Đồng chính là diễn quá nhiều phim ngôn tình rồi, mới nghĩ như vậy.
Tác giả :
Quân Lai