Diễm Ngộ Chi Lữ
Chương 170: Dị sự ở Khai Phong
Vào lúc mặt trời lặn, nhóm 9 người bọn Hoa Tinh đi tới Khai Phong phủ. Nhìn thấy cảnh sắc phồn hoa, Hoa Tinh nhịn không được nhẹ giọng nói: "Đều nói Trung Nguyên dân chúng giàu có, xem ra quả thực là không sai. Nơi này tốt hơn so với sơn thôn hẻo lánh tới cả trăm lần, thật sự là nơi phồn hoa mà mọi người hướng tới. Thế nhân cả đời vất vả lao động, làm lụng khổ cực, không phải đều là vì phú quý bình an sao?"
Từ Ngọc Hoa nghe vậy, nhẹ giọng nói: "Kỳ thực, đối với dân chúng bình thường mà nói, chỉ cần cơm no áo ấm đã là hạnh phúc. Tuy chỉ là cuộc sống bình dị thanh thản, nhưng rất nhiều lúc cuộc sống như vậy lại thực sự là hạnh phúc. Không giống như những lãng tử bỏ mạng thiên nhai, cả đời mong muốn cái gì, chỉ sợ chính bọn họ đều không nói ra được.
Hoa đại ca, cả đời này ngươi có tâm nguyện gì đây?" Nói xong đưa mắt nhìn Hoa Tinh, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng kỳ dị.
Hoa Tinh cười thần bí nói: "Ta cả đời này đơn giản chỉ có 4 chữ, tùy tâm sở dục, chỉ đơn giản như vậy mà thôi. Hoặc nói cách khác là muốn thăm khắp danh sơn thủy tú ở trong thiên hạ, lấy được tuyệt mỹ giai nhân khắp thế gian. Hắc hắc, thế nào, lý tưởng này cũng không tệ chứ?" Nói xong mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt rất cổ quái, nhìn không ra có ý tứ gì.
Từ Ngọc Hoa vừa định mở miệng, Ám Nhu ở ngay bên cạnh đã nói: "Này, ngươi không cần để ý đến hắn, hắn căn bản là 1 tên sắc lang, cả ngày chỉ nghĩ truy tìm mỹ nữ. Ngươi nếu đi theo hắn, sớm muộn gì cũng trở thành 1 đầu sắc lang."
Nói xong nhìn Hoa Tinh, trong ánh mắt tựa hồ hàm chứa sự ghen tuông. Trần Lan nghe vậy, ở 1 bên hỗ trợ nói: "Ám Nhu, thực oan uổng cho công tử. Công tử tuy rằng thích lưu tình khắp nơi nhưng còn không tính là sắc lang. Nhớ lại ta theo công tử một thời gian như vậy còn chưa có thấy công tử dùng sức mạnh đối với ai. Công tử luôn chậm rãi hấp dẫn mỗi nữ nhân cạnh người, làm cho người đó từ từ yêu người. Giống như công tử đối với ngươi vậy, ngươi không phải rõ ràng nhất sao?"
Hoa Tinh đưa mắt nhìn Trần Lan, mỉm cười nói với Ám Nhu: "Có nghe thấy không, nàng cũng không thể tùy tiện bôi nhọ danh dự của ta, bằng không ngày nào đó không chừng ta tức giận lại đem nàng thực hành tại chỗ đấy. Hắc hắc, không nói nữa, chúng ta đi tìm khách điếm trọ lại thôi. Dạ Phong bị thương, cần nghỉ ngơi 2 ngày mới có thể đi tiếp." Nói xong, đoàn người biến mất trên đường cái tấp nập.
Tại khách điếm, Hoa Tinh thuê cho mỗi người một gian phòng rồi nói với Kiếm Vô Bính: "Ngươi đi tìm Vô Phong, xem xem hắn có ở nơi này không. Nói cho hắn đến hội họp cùng chúng ta. Hai ngày sau chúng ta sẽ rời khỏi nơi này. Trong 2 ngày ở đây có việc cần phân phó hắn đi làm." nghe xong Kiếm Vô Bính đứng dậy rời đi.
Đợi Kiếm Vô Bính rời đi, Hoa Tinh nhìn qua Dạ Phong nói: "Ngươi đi nghỉ trước, chữa tốt thương thế đi, ta cùng các nàng tiếp tục tâm sự. Nhớ kỹ, 2 ngày sau chúng ta sẽ rời khỏi đây."
Từ Ngọc Hoa đứng bên cạnh cười nói: "Hoa đại ca, nghe nói ở Khai Phong có không ít địa phương đẹp, các ngươi du ngoạn thiên hạ, nơi này ngàn vạn lần cũng không thể bỏ qua. Ngày mai chúng ta cùng đi du lãm 1 phen được không?" Nói xong, gương mặt anh tuấn khẽ mỉm cười, tràn ngập vẻ thanh tú.
Hoa Tinh liếc mắt nhìn Dạ Phong đang rời đi, quay đầu lại nhìn hắn, khẽ cười nói: "Cũng được, dù sao mấy người bên cạnh ta mỗi ngày cũng đều nghĩ đến tìm chỗ đi chơi, ta sẽ mang các nàng cùng nhau đi chơi 1 ngày. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên chính là không có sự cố ngoài ý muốn phát sinh. Nếu có chuyện gì quan trọng thì cũng khó nói.
Ngọc Hoa ngươi xuất thân kinh thành, là nơi phồn hoa đô hội bậc nhất, nhất định phải biết rất nhiều nơi đẹp để du ngoạn?"
Từ Ngọc Hoa nghe vậy sắc mặt cứng đờ nhưng rất nhanh lại khôi phục nguyên trạng. Nhìn Hoa Tinh, Từ Ngọc Hoa nhẹ giọng nói: "Điều mà Hoa đại ca hỏi cũng là cái mà ta đang thắc mắc, nói thực ta tuy rằng xuất thân kinh thành nhưng bình thường cũng là rất ít ra khỏi cửa, cho nên rất nhiều sự tình chỉ nghe qua nhưng lại ít gặp qua. Nói ra thực ngượng ngùng, Hoa đại ca không nên chê cười." Nói xong, hơi có chút ngại ngùng cười cười.
Trong phòng, Lý Thải Tú một mực yên lặng nhìn Hoa Tinh, vẻ mặt có chút cổ quái, nhưng vẫn không mở miệng. Mà Trần Lan chỉ mỉm cười nhìn Hoa Tinh, cũng không nói gì, còn lại 3 người Ám Nhu, Mai Hương cùng Lãnh Như Thủy, thấy 2 đại nam nhân nói chuyện cũng không tiện xen mồm, 3 người chỉ nhỏ giọng thì thầm.
Lúc ánh đèn rực rỡ bắt đầu chiếu lên, Kiếm Vô Bính mang theo Đao Vô Phong về tới khách điếm. Hoa Tinh mỉm cười nhìn Đao Vô Phong, nhẹ giọng nói: "Vất vả rồi, 2 ngày nay thế nào, có tin tức gì không? Có kẻ nào muốn đối phó bọn ta không?"
Đao Vô Phong liếc mắt nhìn Lý Thải Tú cùng Từ Ngọc Hoa, hơi có chút chần chờ rồi nói: "Có 1 chút tin tức, bất quá đối với chúng ta cũng không có quan hệ quá lớn".
Nói xong ngậm miệng không nói.
Hoa Tinh khẽ cười nói: "2 người này đều là người 1 nhà, không có vấn đề gì, ngươi nói đi. Vị này chính là Từ Ngọc Hoa tới từ kinh thành, hôm nay còn giúp đỡ chúng ta."
Đao Vô Phong nghe vậy, nhẹ giọng nói: "Ta trên đường tới đây cũng phát hiện không ít người, đều lưu tâm hành tung của các ngươi, trong đó còn có người của Võ Lâm Thư Viện. Có 1 lần, ta trong lúc vô ý gặp gỡ 1 kẻ, hắn khiến ta vô cùng kinh hãi. Vốn trong ấn tượng của ta võ công hắn tuy rằng không tồi nhưng tuyệt đối không cao tới trình độ như vậy, nói ra thực khiến người ta không thể tin được."
Đám người Hoa Tinh nghe vậy, tất cả đều lộ vẻ tò mò. Tất cả nhìn hắn, trong ánh mắt mang đầy vẻ nghi vấn. Hoa Tinh hỏi: "Không biết kẻ ngươi nói là ai mà khiến ngươi kinh ngạc như vậy? Nói cho mọi người nghe 1 chút."
Đao Vô Phong mở miệng nói: "Người ta gặp các ngươi đều biết cả, chính là Lâm Vân của Võ Lâm Thư Viện. Chiều ngày hôm qua, ta trong lúc vô ý gặp 1 thân ảnh thoáng qua phía xa xa, tốc độ kẻ này cực nhanh, thập phần kinh người, ta nhất thời tò mò, liền đi theo nhìn 1 chút. Ai biết vừa nhìn thấy lại khiến ta nhảy dựng cả lên. Khi đó ta ẩn thẩn ở phía xa xa, phát hiện có người đang truy đuổi Lâm Vân, lúc ấy trong lòng rất kỳ quái.
Nhưng điều kỳ quái còn ở phía sau. Ta phát giác lúc ấy hắn ở cùng 1 trong hai người còn sót lại trong Thần Châu Ngũ Dị là Kim La Thiên Sát nói chuyện với nhau. Bởi vì quá xa, ta nghe không rõ lắm bọn họ nói những gì, nhưng rất nhanh 2 người bèn bắt đầu tranh cãi, cuối cùng lại động thủ với nhau.
Ở trong ấn tượng của ta, lấy thân thủ của kẻ đứng thứ 3 trên Long Bảng như Lâm Vân căn bản không phải là đối thủ của Kim La Thiên Sát. Thế nhưng ngoài dự đoán chính là 1 trận chiến bọn họ đánh cho trời long lở đất, phong vân thất sắc.
Ta tận mắt thấy qua toàn thân Lâm Vân xuất hiện 1 đoàn huyết sắc quang hoa, đem hắn bao phủ trong đó, tứ phía âm phong thét gào, quỷ khí âm trầm. Trong huyết sắc chân khí, ẩn ước có vô số đầu lâu đang run rẩy, tình cảnh làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.
Cuối cùng, Kim La Thiên Sát trọng thương bỏ chạy, còn Lâm Vân lông tóc không tổn hao chút nào, cười lạnh đuổi theo.
Lời vừa nói ra, vẻ mặt tất cả mọi người trong phòng đều kinh hãi. Hoa Tinh sắc mặt âm trầm, trong mắt tinh quang lóe lên không ngừng, tựa hồ đang trầm tư điều gì.
Lãnh Như Thủy mở miệng hỏi: "Ngươi khẳng định không nhìn nhầm chứ? Có phải có người có hình dáng giống Lâm Vân, khiến ngươi nhìn nhầm. Tại Lạc Dương ta có thấy qua khả năng của Lâm Vân, mới vài ngày không gặp như thế nào có thể thay đổi 1 trời 1 vực như vậy?" Trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc cùng sự không tin tưởng.
Đao Vô Phong nói ngắn gọn: "Sẽ không sai, ta khẳng định." Ngắn ngủn 6 từ, có 1 sự kiên định khiến người ta không thể không tin theo.
Hoa Tinh liếc mắt nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lý Thải Tú, nhẹ giọng hỏi: "Chuyện này, ngươi có biết chút gì không? Võ Lâm Thư Viện vẫn cùng Thông Thiên Môn có liên hệ, hợp tác với nhau, có từng tiết lộ điều gì không?"
Lý Thải Tú liếc mắt nhìn Hoa Tinh 1 cái, khẽ lắc đầu nói: "Võ Lâm Thư Viện cùng Thông Thiên Môn lúc đó chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Ai cũng sẽ không dễ dàng để lộ thực lực của mình. Hơn nữa, ta rất ít ở Thông Thiên Môn, 1 mực dạo chơi khắp nơi, cho nên đối với chuyện ngươi hỏi cũng không có nhiều ấn tượng lắm." Nói xong, lạnh nhạt nhìn hắn 1 cái rồi rời ánh mắt đi, tự mình xem xét chỗ ở của nàng. nguồn TruyenFull.vn
Hoa Tinh nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng thật lâu mới dời mắt đi, nhìn Đao Vô Phong hỏi: "Trừ bỏ điều này ra còn có tin tức gì không?"
Đao Vô Phong nhẹ giọng nói: "Còn có 1 sự kiện phát sinh tại Khai Phong mới có vài ngày. Nghe nói mấy ngày trước trong thành Khai Phong, mỗi đêm đều có nữ nhân thập phần xinh đẹp xuất hiện. Những người đó vô cùng thần bí, giống như u linh vậy, lai vô ảnh, khứ vô tung (đến đi không dấu vết), luôn đi câu dẫn thiếu niên anh tuấn.
Mỗi 1 lần có nữ nhân xinh đẹp xuất hiện, ngày hôm sau Khai Phong thành liền xuất hiện mấy cỗ thi thể nam nhân. Trải qua sự kiểm tra, phân tích của 1 số võ lâm danh gia bản địa, cho thấy kết quả là tất cả những nam nhân này đều thoát dương mà chết, bị người hút hết toàn thân tinh khí, khô kiệt mà chết, giống như cương thi vậy, thập phần khủng bố.
Mỗi 1 người chết đi trên mặt đều mang theo nụ cười tựa như là đang trong lúc cực độ hưng phấn vui vẻ mà chết đi. Có người truyền nhau rằng, đó là do gặp phải câu hồn mỹ quỷ, cũng có người nói là gặp phải nữ ma đầu chuyên đi thải dương bổ âm. Tình huống cụ thể tạm thời còn chưa có kết quả. Chỉ trong 2 ngày đã chết tới 7 thiếu niên tinh tráng."
Hoa Tinh nghe vậy, sắc mặt hơi trầm xuống, nhìn Từ Ngọc Hoa hỏi: "Ngọc Hoa, ngươi cảm thấy việc này có gì kỳ quặc không? Loại tử vong đặc thù này ngươi cho rằng bọn họ chết như thế nào?"
Từ Ngọc Hoa nghe vậy trầm tư 1 hồi, ngẩng đầu nhìn Hoa Tinh, nhẹ giọng nói: "Theo ý kiến cá nhân của ta thì những người này do bị hút khô tinh khí mới chết đi. Về phần mỹ quỷ mà không ít người nhắc tới kia, ta thấy không đủ căn cứ. Nhưng thật ra nữ ma đầu tà môn kia lại có vài phần tương tự. Hoa đại ca theo ngươi thì sao?"
Hoa Tinh khẽ cười, có vẻ vô cùng thần bí. Nhìn mọi người, Hoa Tinh nói: "Thiên hạ to lớn không gì không có. Theo võ học mà nói, thái âm bổ dương, thái dương bổ âm đều là loại võ học cực kỳ tà dị. Nhưng loại võ học này, lại có thứ mà võ học bình thường không thể so sánh với. Đó là công lực tăng lên với tốc độ cực nhanh, điều này cực kỳ hiếm thấy. Thi triển loại tà ác võ công này, có thể khiến cho 1 người luyện võ có công lực bình thường trong 3 năm lập tức lột xác trở thành cao thủ trên Địa Bảng. Chẳng qua khuyết điểm chính là 1 khi luyện đến tận cùng, nếu muốn tiến vào cảnh giới cao nhất sẽ chậm hơn so với người thường trên 10 lần. Đây là cái gọi là có được tất có mất, tuyệt không tránh được. Hiện tại không thấy được cụ thể bộ dạng của người chết, ta cũng không dám khẳng định, nhưng tin rằng cùng thái bổ thuật có quan hệ."
Lãnh Như Thủy mở miệng nói: "Võ Lâm to lớn, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện tình, chỉ cần cùng không liên quan tới chúng ta, chúng ta cũng không cần phải hỏi tới. Chuyện tình chúng ta hiện tại cũng đã đủ phức tạp, nhiều thêm một việc chỉ thêm rắc rối. Hiện tại Nam Kinh thư viện gặp phải nguy cơ, mà chúng ta trên đường đi tới cũng đắc tội với mấy đại bang phái Trung Nguyên, tình thế hiện vô cùng bất lợi. Tuy rằng Hoa Tinh ngươi võ công cao cường nhưng một mình ngươi cũng không thể đem tất cả sự tình mà giải quyết hết. Chúng ta phải nhanh chóng thực hiện mục đích, hoàn thành kế hoạch đã định sau đó phản hồi Nam Kinh."
Hoa Tinh liếc mắt nhìn nàng, hơi trầm giọng nói: "Những điều ngươi nói ta đều biết, nhưng chúng ta cũng không cần phải mỗi ngày đều nhắc tới. Con người khi sống vì các gì mà sống, đơn giản mà nói là vì khoái hoạt. Tuy rằng Hoa Tinh ta đắc tội không ít người, có rất nhiều địch nhân, nhưng ta cũng không để ý những cái này, bởi vì như vậy trong lòng ta sẽ không khoái hoạt. Các ngươi ở cạnh ta, hy vọng duy nhất của ta chính là các ngươi đều có thể bình an khoái hoạt, như vậy là đủ rồi. Ta cũng không để ý tới uy danh trên võ lâm, không có tâm tranh đoạt cái gì mà thiên hạ đệ nhất, hay muốn làm võ lâm minh chủ. Mà những kẻ cả đời vì danh vì lợi, bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không khoái hoạt. Bởi vì bọn họ lấy chính khoái hoạt cả đời mình đi đổi lấy cái gọi là hư danh. Nếu ai nghĩ muốn ngăn cản ta, hoặc đối phó ta, hắn cũng chỉ có 1 lựa chọn, trừ chết ra thì hắn không còn đường nào khác. Cả đời này, ta cũng không có tâm nguyện gì đặc biệt, chỉ cần ta cùng nữ nhân ta yêu thương có thể vinh viễn ở cùng 1 chỗ, vĩnh viễn hạnh phúc khoái hoạt, ta đã thỏa mãn. Đương nhiên, nếu có người đem bức ta lên con đường tranh đấu, như vậy bọn họ có hối cũng không kịp, cả đời đều sẽ hối hận vì điều đó."
Tất cả mọi người nhìn hắn, trong ánh mắt mỗi người đều mang theo thần sắc bất đồng. Lý Thải Tú nhìn Hoa Tinh, những lời hắn nói gây cho nàng rất nhiều cảm xúc. Hoa Tinh bá đạo, Hoa Tinh nhu tình, Hoa Tinh trong lúc bình thường lại hiển lộ ra sự tà dị, cũng thật hấp dẫn mỗi một nữ nhân ở gần hắn.
Đối với Lý Thải Tú mà nói, trong đời nàng cũng đã trải qua không ít chuyện tình, cũng đã từng trong tình cảnh bị nam nhân theo đuổi, cho nên đối với nam nhân cũng tương đối hiểu biết. Hoa Tinh trước mắt cùng người khác bất đồng, hắn thích cái gì luôn trực tiếp biểu hiện ra ngoài, không có gì che dấu. Giống như hắn đối với mỹ nữ luôn yêu thích cùng theo đuổi, hắn luôn đường đường chính nói nói cho đối phương biết hắn bắt đầu phát động tiến công. Điểm này là vô cùng quang minh chính đại. Mà những nam nhân khác tại phương diện này thường là giấu diếm không để lộ ra. Chuyện gì cũng giấu trong lòng, sợ người khác biết xong ảnh hưởng tới danh dự chính mình. Có lẽ đây là chỗ bất đồng giữa Hoa Tinh và những nam nhân khác.
Mà Hoa Tinh khi thì hài hước, khi thì bá đạo, khi thì vẻ mặt tà dị lại đối với nữ nhân có lực hấp dẫn chết người, khiến cho mỗi 1 nữ nhân gặp qua hắn, đều tựa như thiêu thân, biết rõ là lửa còn muốn lao vào. Nhìn Hoa Tinh, trong lòng nàng hết sức mâu thuẫn, chính nàng cũng không hiểu được, đã có thời điểm đối với Hoa Tinh là hận nhiều 1 chút hay là thưởng thức nhiều 1 chút. Có lẽ 2 thứ này hiện tại đã đạt tới cân bằng, làm cho chính nàng cũng không thể hiểu rõ. Nhớ tới chính mình 2 lần bị Hoa Tinh chiếm đoạt, 2 người trong lúc đó xảy ra quan hệ ám muội, nàng phát giác trong lòng mình lại không có cảm giác, thật sự là đáng tiếc a.
Từ Ngọc Hoa nhìn Hoa Tinh với ánh mắt cổ quái, tựa hồ ẩn dấu điều gì. Thời điểm này hắn đột nhiên hiểu được, vì cái gì người trong võ lâm vẫn lan truyền Hoa Tinh háo sắc nhưng không ai nói hắn là sắc lang sắc ma gì đó. Dĩ nhiên Hoa tinh trong mắt chính đạo nhân sĩ không phải chính nhân quân tử, nhưng cũng không tính là tiểu nhân đê tiện.
Mà những kẻ nghĩ muốn đối phó với Hoa Tinh, sợ rằng cũng từng nghĩ tới việc thi triển mỹ nhân kế nhưng không có kẻ nào sử dụng, điều này chỉ sợ là cũng có nguyên nhân. Đối với những lời đồn thổi xung quanh Hoa Tinh, Từ Ngọc Hoa rốt cục hiểu được vì sao có vô số nữ nhân biết rõ bên cạnh hắn có không ít nữ nhân vẫn nhịn không được muốn cùng hắn kết giao.
Ám Nhu nhìn Hoa Tinh 1 hồi, nhẹ giọng nói: "Tính ra ngươi còn có chút lương tâm, cũng không uổng công tỷ tỷ yêu ngươi." Trần Lan ở 1 bên nghe xong, mỉm cười, nhịn không được nói: "Chỉ sợ không chỉ một mình Ám Vũ ngươi thương hắn, những người khác tin chắc cũng đồng dạng như vậy. Tỷ như người kia suốt ngày luôn cố ý cùng hắn đối nghịch, chỉ sợ cũng có tâm tư giống Ám Vũ."
Hai người Mai Hương, Lãnh Như Thủy vừa nghe thấy vậy, đều nhịn không được bật cười lên. Các nàng vừa cười, Lý Thải Tú cùng Kiếm Vô Bính, 2 người cũng đều hiểu ra, nhịn không được lộ ra vẻ tươi cười. Còn lại 2 người không hiểu là Từ Ngọc Hoa cùng Đao Vô Phong, nhìn thấy Ám Nhu vẻ mặt nổi giận xong cũng đều hiểu ra.
Ám Nhu sắc mặt đỏ lên giận dữ nói: "Ngươi nói bậy, ai giống tỷ tỷ. Ta mới không bị gã sắc lang này mê luyến đây. Chỉ có các ngươi mấy người là cùng hắn xxx, không có thuốc nào cứu được. Ta mệt rồi, không cùng các ngươi nói nữa." Nói xong, đứng dậy chạy về phòng.
Trong Phòng nhất thời truyền đến 1 trận cười to, tất cả mọi người đều bị bộ dạng của Ám Nhu chọc cười. Sau khi cười xong, Hoa Tinh liếc mắt nhìn mọi người nói: "Được rồi, sắc trời cũng không còn sớm, mọi người sớm 1 chút nghỉ ngơi đi. Vô Phong ở lại, ta có chuyện muốn nói với ngươi, những người khác đi ngủ trước đi." Nói xong bèn nhìn những người khác rời khỏi.
Hoa Tinh nhìn Đao Vô Phong, nhẹ giọng hỏi: "Còn có chuyện gì ngươi bây giờ nói ra. Đợi lát nữa ta cũng có chuyện cần ngươi âm thầm đi làm."
Đao Vô Phong nhìn Hoa Tinh, trong lòng đối với sự thông tuệ của hắn cực kỳ khiếp sợ. Chính mình kỳ thực đã che dấu rất khá, thế nhưng hắn vẫn nhìn ra, thật sự không đơn giản. Đao Vô Phong nhẹ giọng nói: "Tại đây, ta còn phát hiện 1 chuyện kỳ quái. Chiều nay, trong Khai Phong thành, tại 1 ngôi nhà cũ, có 1 đôi vợ chồng thiếu niên đồng thời chết đi. Ta là người đầu tiên phát hiện, lúc ta tới hung thủ vừa mới đi, đáng tiếc ta không có thấy được kẻ nọ là ai. Sau khi khi kiểm tra thi thể 2 vợ chồng thì phát hiện 1 sự tình cực kỳ đáng sợ. 2 người đều bị người ta dùng 1 loại nội công thập phần âm độc đánh chết. Nội phủ của cả 2 dập nát, toàn thân không nhìn ra được bất kỳ 1 vết thương nào. Trong miệng không có vết máu chảy ra, nhìn qua giống như là ngủ say vậy. Lúc ấy trong lòng ta hết sức kỳ quái, một lần nữa xem xét lại cẩn thận, cuối cùng phát hiện nội phủ cả 2 hàm chứa 1 tia hàn băng khí cực kỳ khó nắm bắt. Vốn bọn họ chết cũng không có gì khả nghi. Nhưng ta lại phát hiện đôi vợ chồng này không biết võ công, muốn giết họ cực kỳ đơn giản vì cái gì hung thủ phải làm bí mật như vậy, rốt cục ở đây ẩn chứa bí mật gì? Tại trong nhà bọn họ ta cẩn thận tìm kiếm 1 chút, cuối cùng phát hiện thứ này trong phòng. Đó là 1 cái tráp không, xem ra bên trong hẳn là để bộ sách hoặc 1 loại sổ sách nào đó. Từ nhiều dấu hiệu cho thấy, hung thủ hẳn là hướng tới thứ trong tráp mà tới, nhưng vì cái gì hắn được đồ vật rồi lại vội vã bỏ đi, ngay cả thời gian thu thập hiện trường cũng không có? Khi rời đi, ta trong lúc vô ý nhặt được vật này, đây mới là thứ khiến ta cảm thấy kinh ngạc nhất, hiện ta có cầm theo nó, ngươi xem đi." Nói xong, từ trong ngực lấy ra 1 vật.
Hoa Tinh thuận tay tiếp nhận, vừa thấy sắc mặt cũng đại biến. Chỉ thấy Đao Vô Phong giao cho hắn chính là 1 khối cổ ngọc, cổ ngọc đúng là ngọc tốt thượng đẳng, đáng giá không ít tiền. Nhưng đây cũng không phải là thứ khiến Hoa Tinh kinh ngạc. Quan trọng chính là mặt trên cổ ngọc điêu khắc 1 lão hổ kỳ quái. Đó là 1 con lão hổ cánh dài, đang giương cánh muốn bay lên.
Tay nghề điêu khắc tương đối tinh tế, xem ra là thủ nghệ của danh gia. Hoa Tình nhìn Phi hổ kỳ quái, sắc mặt âm trầm bất định. Thực sự là kỳ quái, lão hổ như thế nào lại mọc cánh đây? Liếc mắt nhìn Đao Vô Phong, thấy trong ánh mắt hắn cũng tràn ngập khiếp sợ, Hoa Tinh nhẹ giọng nói: "Ngươi hẳn là đã nghe nói qua sự tình liên quan tới cổ ngọc này đúng không, bằng không ngươi cũng không có cái loại biểu tình như vậy. Thực sự là không tưởng được, ta đi đến nơi nào cũng phát sinh những sự tình cổ quái. Việc này trước mắt tạm thời cứ thế hẵng, không cần nói cho bọn họ, miễn cho tất cả mọi người phải lo lắng. Ngươi sau này nhớ kỹ nếu có thời gian thì lưu ý 1 chút là được, hiện tại coi như không có phát sinh sự tình kia. Việc của đôi vợ chồng nọ, chúng ta cũng không cần hỏi đến, miễn cho gặp phải phiền toái không cần thiết. Thiên hạ tao loạn, thì để cho nó loạn đi, ta không có nghĩa vụ mỗi mỗi lần đều phải tới ngăn cản." Nói xong nhìn Đao Vô Phong.
Đao Vô Phong hỏi: "Nếu không nói cho bọn họ, vạn nhất về sau gặp gỡ, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm?"
Hoa Tinh khẽ lắc đầu nói: "Gặp rồi tính, ta không muốn để ý tới việc không liên quan tới mình. Ngọc này tạm thời ta giữ, chỉ sợ tương lai còn có việc dùng tới. Ngày mai ngươi nhớ rõ đi tra cho ta 1 chút, xem xem trong Khai Phong thành có thể có đệ tử Đồng Tâm Minh không. Về phần như thế nào giao tiếp, để ta nói cho ngươi. Mặt khác nếu có thời gian, để tâm chú ý 1 chút xem có nữ tử nào sinh vào ngày âm tháng âm năm âm. Môt khi tìm được lập tức nói cho ta biết, tìm không thấy cũng không miễn cưỡng."
Đao Vô Phong khẽ cau mày, nhẹ giọng nói: "Ngươi muốn tìm người có Huyền Âm khí, chẳng lẽ ngươi muốn…?" Nói tới đây hơi dừng lại, ánh mắt nhìn Hoa Tinh có chút kỳ quái.
Hoa Tinh lắc đầu nói: "Không phải ta mà là có người muốn người như vậy. Nếu chúng ta có thể tìm được người đó, vậy có thể ngăn cản nó xảy ra, hiểu không? Tốt lắm, thời gian không còn sớm nữa, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có chuyện chờ ngươi."
Sau khi Đao Vô Phong rời đi, Hoa Tinh ngắm nhìn cổ ngọc khẽ thở dài: "Hành trình Trung Nguyên càng ngày càng quỷ bí khó lường. Đầu tiên là Tô Ngọc Vong Hồn Huyết Dẫn, tận lực bồi tiếp Thiên Anh Đại Pháp cực kỳ tà ác. Hiện tại lại gặp người mang Huyết Ngọc Linh Lung Thủ, cuối cùng còn có trong truyền thuyết Phi Thiên Ngọc Hổ, thực sự là càng ngày càng quỷ dị. Chờ khi ta tới Tế Nam, có thể có chuyện tình kỳ quái nào đang chờ ta đây? Tuyệt Trần đao mặc dù lợi hại, chỉ sợ rất khó làm cho thiên hạ cúi đầu, xem ra ta phải đổi bộ đao pháp." Nói xong, thu lại cổ ngọc, đứng dậy rời khỏi phòng. Nhìn trăng sáng trên trời, Hoa Tinh nhẹ giọng nói: "Ánh trăng rất đẹp, có lẽ tối nay nên làm chút gì, bằng không chẳng phải phí ánh trăng sao." Nói xong, trong ánh mắt lộ ra 1 nét cười tà dị. Liếc mắt nhìn mấy gian phòng, Hoa Tinh khẽ cười tà dị, chậm rãi đi tới. Tối nay hắn sẽ đi tới phòng nữ nhân nào? Lý Thải Tú, Trần Lan, hay là những người khác đây.
Từ Ngọc Hoa nghe vậy, nhẹ giọng nói: "Kỳ thực, đối với dân chúng bình thường mà nói, chỉ cần cơm no áo ấm đã là hạnh phúc. Tuy chỉ là cuộc sống bình dị thanh thản, nhưng rất nhiều lúc cuộc sống như vậy lại thực sự là hạnh phúc. Không giống như những lãng tử bỏ mạng thiên nhai, cả đời mong muốn cái gì, chỉ sợ chính bọn họ đều không nói ra được.
Hoa đại ca, cả đời này ngươi có tâm nguyện gì đây?" Nói xong đưa mắt nhìn Hoa Tinh, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng kỳ dị.
Hoa Tinh cười thần bí nói: "Ta cả đời này đơn giản chỉ có 4 chữ, tùy tâm sở dục, chỉ đơn giản như vậy mà thôi. Hoặc nói cách khác là muốn thăm khắp danh sơn thủy tú ở trong thiên hạ, lấy được tuyệt mỹ giai nhân khắp thế gian. Hắc hắc, thế nào, lý tưởng này cũng không tệ chứ?" Nói xong mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt rất cổ quái, nhìn không ra có ý tứ gì.
Từ Ngọc Hoa vừa định mở miệng, Ám Nhu ở ngay bên cạnh đã nói: "Này, ngươi không cần để ý đến hắn, hắn căn bản là 1 tên sắc lang, cả ngày chỉ nghĩ truy tìm mỹ nữ. Ngươi nếu đi theo hắn, sớm muộn gì cũng trở thành 1 đầu sắc lang."
Nói xong nhìn Hoa Tinh, trong ánh mắt tựa hồ hàm chứa sự ghen tuông. Trần Lan nghe vậy, ở 1 bên hỗ trợ nói: "Ám Nhu, thực oan uổng cho công tử. Công tử tuy rằng thích lưu tình khắp nơi nhưng còn không tính là sắc lang. Nhớ lại ta theo công tử một thời gian như vậy còn chưa có thấy công tử dùng sức mạnh đối với ai. Công tử luôn chậm rãi hấp dẫn mỗi nữ nhân cạnh người, làm cho người đó từ từ yêu người. Giống như công tử đối với ngươi vậy, ngươi không phải rõ ràng nhất sao?"
Hoa Tinh đưa mắt nhìn Trần Lan, mỉm cười nói với Ám Nhu: "Có nghe thấy không, nàng cũng không thể tùy tiện bôi nhọ danh dự của ta, bằng không ngày nào đó không chừng ta tức giận lại đem nàng thực hành tại chỗ đấy. Hắc hắc, không nói nữa, chúng ta đi tìm khách điếm trọ lại thôi. Dạ Phong bị thương, cần nghỉ ngơi 2 ngày mới có thể đi tiếp." Nói xong, đoàn người biến mất trên đường cái tấp nập.
Tại khách điếm, Hoa Tinh thuê cho mỗi người một gian phòng rồi nói với Kiếm Vô Bính: "Ngươi đi tìm Vô Phong, xem xem hắn có ở nơi này không. Nói cho hắn đến hội họp cùng chúng ta. Hai ngày sau chúng ta sẽ rời khỏi nơi này. Trong 2 ngày ở đây có việc cần phân phó hắn đi làm." nghe xong Kiếm Vô Bính đứng dậy rời đi.
Đợi Kiếm Vô Bính rời đi, Hoa Tinh nhìn qua Dạ Phong nói: "Ngươi đi nghỉ trước, chữa tốt thương thế đi, ta cùng các nàng tiếp tục tâm sự. Nhớ kỹ, 2 ngày sau chúng ta sẽ rời khỏi đây."
Từ Ngọc Hoa đứng bên cạnh cười nói: "Hoa đại ca, nghe nói ở Khai Phong có không ít địa phương đẹp, các ngươi du ngoạn thiên hạ, nơi này ngàn vạn lần cũng không thể bỏ qua. Ngày mai chúng ta cùng đi du lãm 1 phen được không?" Nói xong, gương mặt anh tuấn khẽ mỉm cười, tràn ngập vẻ thanh tú.
Hoa Tinh liếc mắt nhìn Dạ Phong đang rời đi, quay đầu lại nhìn hắn, khẽ cười nói: "Cũng được, dù sao mấy người bên cạnh ta mỗi ngày cũng đều nghĩ đến tìm chỗ đi chơi, ta sẽ mang các nàng cùng nhau đi chơi 1 ngày. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên chính là không có sự cố ngoài ý muốn phát sinh. Nếu có chuyện gì quan trọng thì cũng khó nói.
Ngọc Hoa ngươi xuất thân kinh thành, là nơi phồn hoa đô hội bậc nhất, nhất định phải biết rất nhiều nơi đẹp để du ngoạn?"
Từ Ngọc Hoa nghe vậy sắc mặt cứng đờ nhưng rất nhanh lại khôi phục nguyên trạng. Nhìn Hoa Tinh, Từ Ngọc Hoa nhẹ giọng nói: "Điều mà Hoa đại ca hỏi cũng là cái mà ta đang thắc mắc, nói thực ta tuy rằng xuất thân kinh thành nhưng bình thường cũng là rất ít ra khỏi cửa, cho nên rất nhiều sự tình chỉ nghe qua nhưng lại ít gặp qua. Nói ra thực ngượng ngùng, Hoa đại ca không nên chê cười." Nói xong, hơi có chút ngại ngùng cười cười.
Trong phòng, Lý Thải Tú một mực yên lặng nhìn Hoa Tinh, vẻ mặt có chút cổ quái, nhưng vẫn không mở miệng. Mà Trần Lan chỉ mỉm cười nhìn Hoa Tinh, cũng không nói gì, còn lại 3 người Ám Nhu, Mai Hương cùng Lãnh Như Thủy, thấy 2 đại nam nhân nói chuyện cũng không tiện xen mồm, 3 người chỉ nhỏ giọng thì thầm.
Lúc ánh đèn rực rỡ bắt đầu chiếu lên, Kiếm Vô Bính mang theo Đao Vô Phong về tới khách điếm. Hoa Tinh mỉm cười nhìn Đao Vô Phong, nhẹ giọng nói: "Vất vả rồi, 2 ngày nay thế nào, có tin tức gì không? Có kẻ nào muốn đối phó bọn ta không?"
Đao Vô Phong liếc mắt nhìn Lý Thải Tú cùng Từ Ngọc Hoa, hơi có chút chần chờ rồi nói: "Có 1 chút tin tức, bất quá đối với chúng ta cũng không có quan hệ quá lớn".
Nói xong ngậm miệng không nói.
Hoa Tinh khẽ cười nói: "2 người này đều là người 1 nhà, không có vấn đề gì, ngươi nói đi. Vị này chính là Từ Ngọc Hoa tới từ kinh thành, hôm nay còn giúp đỡ chúng ta."
Đao Vô Phong nghe vậy, nhẹ giọng nói: "Ta trên đường tới đây cũng phát hiện không ít người, đều lưu tâm hành tung của các ngươi, trong đó còn có người của Võ Lâm Thư Viện. Có 1 lần, ta trong lúc vô ý gặp gỡ 1 kẻ, hắn khiến ta vô cùng kinh hãi. Vốn trong ấn tượng của ta võ công hắn tuy rằng không tồi nhưng tuyệt đối không cao tới trình độ như vậy, nói ra thực khiến người ta không thể tin được."
Đám người Hoa Tinh nghe vậy, tất cả đều lộ vẻ tò mò. Tất cả nhìn hắn, trong ánh mắt mang đầy vẻ nghi vấn. Hoa Tinh hỏi: "Không biết kẻ ngươi nói là ai mà khiến ngươi kinh ngạc như vậy? Nói cho mọi người nghe 1 chút."
Đao Vô Phong mở miệng nói: "Người ta gặp các ngươi đều biết cả, chính là Lâm Vân của Võ Lâm Thư Viện. Chiều ngày hôm qua, ta trong lúc vô ý gặp 1 thân ảnh thoáng qua phía xa xa, tốc độ kẻ này cực nhanh, thập phần kinh người, ta nhất thời tò mò, liền đi theo nhìn 1 chút. Ai biết vừa nhìn thấy lại khiến ta nhảy dựng cả lên. Khi đó ta ẩn thẩn ở phía xa xa, phát hiện có người đang truy đuổi Lâm Vân, lúc ấy trong lòng rất kỳ quái.
Nhưng điều kỳ quái còn ở phía sau. Ta phát giác lúc ấy hắn ở cùng 1 trong hai người còn sót lại trong Thần Châu Ngũ Dị là Kim La Thiên Sát nói chuyện với nhau. Bởi vì quá xa, ta nghe không rõ lắm bọn họ nói những gì, nhưng rất nhanh 2 người bèn bắt đầu tranh cãi, cuối cùng lại động thủ với nhau.
Ở trong ấn tượng của ta, lấy thân thủ của kẻ đứng thứ 3 trên Long Bảng như Lâm Vân căn bản không phải là đối thủ của Kim La Thiên Sát. Thế nhưng ngoài dự đoán chính là 1 trận chiến bọn họ đánh cho trời long lở đất, phong vân thất sắc.
Ta tận mắt thấy qua toàn thân Lâm Vân xuất hiện 1 đoàn huyết sắc quang hoa, đem hắn bao phủ trong đó, tứ phía âm phong thét gào, quỷ khí âm trầm. Trong huyết sắc chân khí, ẩn ước có vô số đầu lâu đang run rẩy, tình cảnh làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.
Cuối cùng, Kim La Thiên Sát trọng thương bỏ chạy, còn Lâm Vân lông tóc không tổn hao chút nào, cười lạnh đuổi theo.
Lời vừa nói ra, vẻ mặt tất cả mọi người trong phòng đều kinh hãi. Hoa Tinh sắc mặt âm trầm, trong mắt tinh quang lóe lên không ngừng, tựa hồ đang trầm tư điều gì.
Lãnh Như Thủy mở miệng hỏi: "Ngươi khẳng định không nhìn nhầm chứ? Có phải có người có hình dáng giống Lâm Vân, khiến ngươi nhìn nhầm. Tại Lạc Dương ta có thấy qua khả năng của Lâm Vân, mới vài ngày không gặp như thế nào có thể thay đổi 1 trời 1 vực như vậy?" Trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc cùng sự không tin tưởng.
Đao Vô Phong nói ngắn gọn: "Sẽ không sai, ta khẳng định." Ngắn ngủn 6 từ, có 1 sự kiên định khiến người ta không thể không tin theo.
Hoa Tinh liếc mắt nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lý Thải Tú, nhẹ giọng hỏi: "Chuyện này, ngươi có biết chút gì không? Võ Lâm Thư Viện vẫn cùng Thông Thiên Môn có liên hệ, hợp tác với nhau, có từng tiết lộ điều gì không?"
Lý Thải Tú liếc mắt nhìn Hoa Tinh 1 cái, khẽ lắc đầu nói: "Võ Lâm Thư Viện cùng Thông Thiên Môn lúc đó chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Ai cũng sẽ không dễ dàng để lộ thực lực của mình. Hơn nữa, ta rất ít ở Thông Thiên Môn, 1 mực dạo chơi khắp nơi, cho nên đối với chuyện ngươi hỏi cũng không có nhiều ấn tượng lắm." Nói xong, lạnh nhạt nhìn hắn 1 cái rồi rời ánh mắt đi, tự mình xem xét chỗ ở của nàng. nguồn TruyenFull.vn
Hoa Tinh nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng thật lâu mới dời mắt đi, nhìn Đao Vô Phong hỏi: "Trừ bỏ điều này ra còn có tin tức gì không?"
Đao Vô Phong nhẹ giọng nói: "Còn có 1 sự kiện phát sinh tại Khai Phong mới có vài ngày. Nghe nói mấy ngày trước trong thành Khai Phong, mỗi đêm đều có nữ nhân thập phần xinh đẹp xuất hiện. Những người đó vô cùng thần bí, giống như u linh vậy, lai vô ảnh, khứ vô tung (đến đi không dấu vết), luôn đi câu dẫn thiếu niên anh tuấn.
Mỗi 1 lần có nữ nhân xinh đẹp xuất hiện, ngày hôm sau Khai Phong thành liền xuất hiện mấy cỗ thi thể nam nhân. Trải qua sự kiểm tra, phân tích của 1 số võ lâm danh gia bản địa, cho thấy kết quả là tất cả những nam nhân này đều thoát dương mà chết, bị người hút hết toàn thân tinh khí, khô kiệt mà chết, giống như cương thi vậy, thập phần khủng bố.
Mỗi 1 người chết đi trên mặt đều mang theo nụ cười tựa như là đang trong lúc cực độ hưng phấn vui vẻ mà chết đi. Có người truyền nhau rằng, đó là do gặp phải câu hồn mỹ quỷ, cũng có người nói là gặp phải nữ ma đầu chuyên đi thải dương bổ âm. Tình huống cụ thể tạm thời còn chưa có kết quả. Chỉ trong 2 ngày đã chết tới 7 thiếu niên tinh tráng."
Hoa Tinh nghe vậy, sắc mặt hơi trầm xuống, nhìn Từ Ngọc Hoa hỏi: "Ngọc Hoa, ngươi cảm thấy việc này có gì kỳ quặc không? Loại tử vong đặc thù này ngươi cho rằng bọn họ chết như thế nào?"
Từ Ngọc Hoa nghe vậy trầm tư 1 hồi, ngẩng đầu nhìn Hoa Tinh, nhẹ giọng nói: "Theo ý kiến cá nhân của ta thì những người này do bị hút khô tinh khí mới chết đi. Về phần mỹ quỷ mà không ít người nhắc tới kia, ta thấy không đủ căn cứ. Nhưng thật ra nữ ma đầu tà môn kia lại có vài phần tương tự. Hoa đại ca theo ngươi thì sao?"
Hoa Tinh khẽ cười, có vẻ vô cùng thần bí. Nhìn mọi người, Hoa Tinh nói: "Thiên hạ to lớn không gì không có. Theo võ học mà nói, thái âm bổ dương, thái dương bổ âm đều là loại võ học cực kỳ tà dị. Nhưng loại võ học này, lại có thứ mà võ học bình thường không thể so sánh với. Đó là công lực tăng lên với tốc độ cực nhanh, điều này cực kỳ hiếm thấy. Thi triển loại tà ác võ công này, có thể khiến cho 1 người luyện võ có công lực bình thường trong 3 năm lập tức lột xác trở thành cao thủ trên Địa Bảng. Chẳng qua khuyết điểm chính là 1 khi luyện đến tận cùng, nếu muốn tiến vào cảnh giới cao nhất sẽ chậm hơn so với người thường trên 10 lần. Đây là cái gọi là có được tất có mất, tuyệt không tránh được. Hiện tại không thấy được cụ thể bộ dạng của người chết, ta cũng không dám khẳng định, nhưng tin rằng cùng thái bổ thuật có quan hệ."
Lãnh Như Thủy mở miệng nói: "Võ Lâm to lớn, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện tình, chỉ cần cùng không liên quan tới chúng ta, chúng ta cũng không cần phải hỏi tới. Chuyện tình chúng ta hiện tại cũng đã đủ phức tạp, nhiều thêm một việc chỉ thêm rắc rối. Hiện tại Nam Kinh thư viện gặp phải nguy cơ, mà chúng ta trên đường đi tới cũng đắc tội với mấy đại bang phái Trung Nguyên, tình thế hiện vô cùng bất lợi. Tuy rằng Hoa Tinh ngươi võ công cao cường nhưng một mình ngươi cũng không thể đem tất cả sự tình mà giải quyết hết. Chúng ta phải nhanh chóng thực hiện mục đích, hoàn thành kế hoạch đã định sau đó phản hồi Nam Kinh."
Hoa Tinh liếc mắt nhìn nàng, hơi trầm giọng nói: "Những điều ngươi nói ta đều biết, nhưng chúng ta cũng không cần phải mỗi ngày đều nhắc tới. Con người khi sống vì các gì mà sống, đơn giản mà nói là vì khoái hoạt. Tuy rằng Hoa Tinh ta đắc tội không ít người, có rất nhiều địch nhân, nhưng ta cũng không để ý những cái này, bởi vì như vậy trong lòng ta sẽ không khoái hoạt. Các ngươi ở cạnh ta, hy vọng duy nhất của ta chính là các ngươi đều có thể bình an khoái hoạt, như vậy là đủ rồi. Ta cũng không để ý tới uy danh trên võ lâm, không có tâm tranh đoạt cái gì mà thiên hạ đệ nhất, hay muốn làm võ lâm minh chủ. Mà những kẻ cả đời vì danh vì lợi, bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không khoái hoạt. Bởi vì bọn họ lấy chính khoái hoạt cả đời mình đi đổi lấy cái gọi là hư danh. Nếu ai nghĩ muốn ngăn cản ta, hoặc đối phó ta, hắn cũng chỉ có 1 lựa chọn, trừ chết ra thì hắn không còn đường nào khác. Cả đời này, ta cũng không có tâm nguyện gì đặc biệt, chỉ cần ta cùng nữ nhân ta yêu thương có thể vinh viễn ở cùng 1 chỗ, vĩnh viễn hạnh phúc khoái hoạt, ta đã thỏa mãn. Đương nhiên, nếu có người đem bức ta lên con đường tranh đấu, như vậy bọn họ có hối cũng không kịp, cả đời đều sẽ hối hận vì điều đó."
Tất cả mọi người nhìn hắn, trong ánh mắt mỗi người đều mang theo thần sắc bất đồng. Lý Thải Tú nhìn Hoa Tinh, những lời hắn nói gây cho nàng rất nhiều cảm xúc. Hoa Tinh bá đạo, Hoa Tinh nhu tình, Hoa Tinh trong lúc bình thường lại hiển lộ ra sự tà dị, cũng thật hấp dẫn mỗi một nữ nhân ở gần hắn.
Đối với Lý Thải Tú mà nói, trong đời nàng cũng đã trải qua không ít chuyện tình, cũng đã từng trong tình cảnh bị nam nhân theo đuổi, cho nên đối với nam nhân cũng tương đối hiểu biết. Hoa Tinh trước mắt cùng người khác bất đồng, hắn thích cái gì luôn trực tiếp biểu hiện ra ngoài, không có gì che dấu. Giống như hắn đối với mỹ nữ luôn yêu thích cùng theo đuổi, hắn luôn đường đường chính nói nói cho đối phương biết hắn bắt đầu phát động tiến công. Điểm này là vô cùng quang minh chính đại. Mà những nam nhân khác tại phương diện này thường là giấu diếm không để lộ ra. Chuyện gì cũng giấu trong lòng, sợ người khác biết xong ảnh hưởng tới danh dự chính mình. Có lẽ đây là chỗ bất đồng giữa Hoa Tinh và những nam nhân khác.
Mà Hoa Tinh khi thì hài hước, khi thì bá đạo, khi thì vẻ mặt tà dị lại đối với nữ nhân có lực hấp dẫn chết người, khiến cho mỗi 1 nữ nhân gặp qua hắn, đều tựa như thiêu thân, biết rõ là lửa còn muốn lao vào. Nhìn Hoa Tinh, trong lòng nàng hết sức mâu thuẫn, chính nàng cũng không hiểu được, đã có thời điểm đối với Hoa Tinh là hận nhiều 1 chút hay là thưởng thức nhiều 1 chút. Có lẽ 2 thứ này hiện tại đã đạt tới cân bằng, làm cho chính nàng cũng không thể hiểu rõ. Nhớ tới chính mình 2 lần bị Hoa Tinh chiếm đoạt, 2 người trong lúc đó xảy ra quan hệ ám muội, nàng phát giác trong lòng mình lại không có cảm giác, thật sự là đáng tiếc a.
Từ Ngọc Hoa nhìn Hoa Tinh với ánh mắt cổ quái, tựa hồ ẩn dấu điều gì. Thời điểm này hắn đột nhiên hiểu được, vì cái gì người trong võ lâm vẫn lan truyền Hoa Tinh háo sắc nhưng không ai nói hắn là sắc lang sắc ma gì đó. Dĩ nhiên Hoa tinh trong mắt chính đạo nhân sĩ không phải chính nhân quân tử, nhưng cũng không tính là tiểu nhân đê tiện.
Mà những kẻ nghĩ muốn đối phó với Hoa Tinh, sợ rằng cũng từng nghĩ tới việc thi triển mỹ nhân kế nhưng không có kẻ nào sử dụng, điều này chỉ sợ là cũng có nguyên nhân. Đối với những lời đồn thổi xung quanh Hoa Tinh, Từ Ngọc Hoa rốt cục hiểu được vì sao có vô số nữ nhân biết rõ bên cạnh hắn có không ít nữ nhân vẫn nhịn không được muốn cùng hắn kết giao.
Ám Nhu nhìn Hoa Tinh 1 hồi, nhẹ giọng nói: "Tính ra ngươi còn có chút lương tâm, cũng không uổng công tỷ tỷ yêu ngươi." Trần Lan ở 1 bên nghe xong, mỉm cười, nhịn không được nói: "Chỉ sợ không chỉ một mình Ám Vũ ngươi thương hắn, những người khác tin chắc cũng đồng dạng như vậy. Tỷ như người kia suốt ngày luôn cố ý cùng hắn đối nghịch, chỉ sợ cũng có tâm tư giống Ám Vũ."
Hai người Mai Hương, Lãnh Như Thủy vừa nghe thấy vậy, đều nhịn không được bật cười lên. Các nàng vừa cười, Lý Thải Tú cùng Kiếm Vô Bính, 2 người cũng đều hiểu ra, nhịn không được lộ ra vẻ tươi cười. Còn lại 2 người không hiểu là Từ Ngọc Hoa cùng Đao Vô Phong, nhìn thấy Ám Nhu vẻ mặt nổi giận xong cũng đều hiểu ra.
Ám Nhu sắc mặt đỏ lên giận dữ nói: "Ngươi nói bậy, ai giống tỷ tỷ. Ta mới không bị gã sắc lang này mê luyến đây. Chỉ có các ngươi mấy người là cùng hắn xxx, không có thuốc nào cứu được. Ta mệt rồi, không cùng các ngươi nói nữa." Nói xong, đứng dậy chạy về phòng.
Trong Phòng nhất thời truyền đến 1 trận cười to, tất cả mọi người đều bị bộ dạng của Ám Nhu chọc cười. Sau khi cười xong, Hoa Tinh liếc mắt nhìn mọi người nói: "Được rồi, sắc trời cũng không còn sớm, mọi người sớm 1 chút nghỉ ngơi đi. Vô Phong ở lại, ta có chuyện muốn nói với ngươi, những người khác đi ngủ trước đi." Nói xong bèn nhìn những người khác rời khỏi.
Hoa Tinh nhìn Đao Vô Phong, nhẹ giọng hỏi: "Còn có chuyện gì ngươi bây giờ nói ra. Đợi lát nữa ta cũng có chuyện cần ngươi âm thầm đi làm."
Đao Vô Phong nhìn Hoa Tinh, trong lòng đối với sự thông tuệ của hắn cực kỳ khiếp sợ. Chính mình kỳ thực đã che dấu rất khá, thế nhưng hắn vẫn nhìn ra, thật sự không đơn giản. Đao Vô Phong nhẹ giọng nói: "Tại đây, ta còn phát hiện 1 chuyện kỳ quái. Chiều nay, trong Khai Phong thành, tại 1 ngôi nhà cũ, có 1 đôi vợ chồng thiếu niên đồng thời chết đi. Ta là người đầu tiên phát hiện, lúc ta tới hung thủ vừa mới đi, đáng tiếc ta không có thấy được kẻ nọ là ai. Sau khi khi kiểm tra thi thể 2 vợ chồng thì phát hiện 1 sự tình cực kỳ đáng sợ. 2 người đều bị người ta dùng 1 loại nội công thập phần âm độc đánh chết. Nội phủ của cả 2 dập nát, toàn thân không nhìn ra được bất kỳ 1 vết thương nào. Trong miệng không có vết máu chảy ra, nhìn qua giống như là ngủ say vậy. Lúc ấy trong lòng ta hết sức kỳ quái, một lần nữa xem xét lại cẩn thận, cuối cùng phát hiện nội phủ cả 2 hàm chứa 1 tia hàn băng khí cực kỳ khó nắm bắt. Vốn bọn họ chết cũng không có gì khả nghi. Nhưng ta lại phát hiện đôi vợ chồng này không biết võ công, muốn giết họ cực kỳ đơn giản vì cái gì hung thủ phải làm bí mật như vậy, rốt cục ở đây ẩn chứa bí mật gì? Tại trong nhà bọn họ ta cẩn thận tìm kiếm 1 chút, cuối cùng phát hiện thứ này trong phòng. Đó là 1 cái tráp không, xem ra bên trong hẳn là để bộ sách hoặc 1 loại sổ sách nào đó. Từ nhiều dấu hiệu cho thấy, hung thủ hẳn là hướng tới thứ trong tráp mà tới, nhưng vì cái gì hắn được đồ vật rồi lại vội vã bỏ đi, ngay cả thời gian thu thập hiện trường cũng không có? Khi rời đi, ta trong lúc vô ý nhặt được vật này, đây mới là thứ khiến ta cảm thấy kinh ngạc nhất, hiện ta có cầm theo nó, ngươi xem đi." Nói xong, từ trong ngực lấy ra 1 vật.
Hoa Tinh thuận tay tiếp nhận, vừa thấy sắc mặt cũng đại biến. Chỉ thấy Đao Vô Phong giao cho hắn chính là 1 khối cổ ngọc, cổ ngọc đúng là ngọc tốt thượng đẳng, đáng giá không ít tiền. Nhưng đây cũng không phải là thứ khiến Hoa Tinh kinh ngạc. Quan trọng chính là mặt trên cổ ngọc điêu khắc 1 lão hổ kỳ quái. Đó là 1 con lão hổ cánh dài, đang giương cánh muốn bay lên.
Tay nghề điêu khắc tương đối tinh tế, xem ra là thủ nghệ của danh gia. Hoa Tình nhìn Phi hổ kỳ quái, sắc mặt âm trầm bất định. Thực sự là kỳ quái, lão hổ như thế nào lại mọc cánh đây? Liếc mắt nhìn Đao Vô Phong, thấy trong ánh mắt hắn cũng tràn ngập khiếp sợ, Hoa Tinh nhẹ giọng nói: "Ngươi hẳn là đã nghe nói qua sự tình liên quan tới cổ ngọc này đúng không, bằng không ngươi cũng không có cái loại biểu tình như vậy. Thực sự là không tưởng được, ta đi đến nơi nào cũng phát sinh những sự tình cổ quái. Việc này trước mắt tạm thời cứ thế hẵng, không cần nói cho bọn họ, miễn cho tất cả mọi người phải lo lắng. Ngươi sau này nhớ kỹ nếu có thời gian thì lưu ý 1 chút là được, hiện tại coi như không có phát sinh sự tình kia. Việc của đôi vợ chồng nọ, chúng ta cũng không cần hỏi đến, miễn cho gặp phải phiền toái không cần thiết. Thiên hạ tao loạn, thì để cho nó loạn đi, ta không có nghĩa vụ mỗi mỗi lần đều phải tới ngăn cản." Nói xong nhìn Đao Vô Phong.
Đao Vô Phong hỏi: "Nếu không nói cho bọn họ, vạn nhất về sau gặp gỡ, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm?"
Hoa Tinh khẽ lắc đầu nói: "Gặp rồi tính, ta không muốn để ý tới việc không liên quan tới mình. Ngọc này tạm thời ta giữ, chỉ sợ tương lai còn có việc dùng tới. Ngày mai ngươi nhớ rõ đi tra cho ta 1 chút, xem xem trong Khai Phong thành có thể có đệ tử Đồng Tâm Minh không. Về phần như thế nào giao tiếp, để ta nói cho ngươi. Mặt khác nếu có thời gian, để tâm chú ý 1 chút xem có nữ tử nào sinh vào ngày âm tháng âm năm âm. Môt khi tìm được lập tức nói cho ta biết, tìm không thấy cũng không miễn cưỡng."
Đao Vô Phong khẽ cau mày, nhẹ giọng nói: "Ngươi muốn tìm người có Huyền Âm khí, chẳng lẽ ngươi muốn…?" Nói tới đây hơi dừng lại, ánh mắt nhìn Hoa Tinh có chút kỳ quái.
Hoa Tinh lắc đầu nói: "Không phải ta mà là có người muốn người như vậy. Nếu chúng ta có thể tìm được người đó, vậy có thể ngăn cản nó xảy ra, hiểu không? Tốt lắm, thời gian không còn sớm nữa, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có chuyện chờ ngươi."
Sau khi Đao Vô Phong rời đi, Hoa Tinh ngắm nhìn cổ ngọc khẽ thở dài: "Hành trình Trung Nguyên càng ngày càng quỷ bí khó lường. Đầu tiên là Tô Ngọc Vong Hồn Huyết Dẫn, tận lực bồi tiếp Thiên Anh Đại Pháp cực kỳ tà ác. Hiện tại lại gặp người mang Huyết Ngọc Linh Lung Thủ, cuối cùng còn có trong truyền thuyết Phi Thiên Ngọc Hổ, thực sự là càng ngày càng quỷ dị. Chờ khi ta tới Tế Nam, có thể có chuyện tình kỳ quái nào đang chờ ta đây? Tuyệt Trần đao mặc dù lợi hại, chỉ sợ rất khó làm cho thiên hạ cúi đầu, xem ra ta phải đổi bộ đao pháp." Nói xong, thu lại cổ ngọc, đứng dậy rời khỏi phòng. Nhìn trăng sáng trên trời, Hoa Tinh nhẹ giọng nói: "Ánh trăng rất đẹp, có lẽ tối nay nên làm chút gì, bằng không chẳng phải phí ánh trăng sao." Nói xong, trong ánh mắt lộ ra 1 nét cười tà dị. Liếc mắt nhìn mấy gian phòng, Hoa Tinh khẽ cười tà dị, chậm rãi đi tới. Tối nay hắn sẽ đi tới phòng nữ nhân nào? Lý Thải Tú, Trần Lan, hay là những người khác đây.
Tác giả :
Tâm Mộng Vô ngân