Diễm Ngộ Chi Lữ
Chương 155: Vong Hồn Huyết Dẫn
Gió thổi nhẹ, mùi máu tanh tràn ngập trên gò núi, Tô Ngọc ngồi trước chúng nữ, hai tay đang toàn lực thi triển Thiên Sát Ma Cầm.
Âm thanh câu hồn đoạt phách, bao phủ toàn bộ vùng gò núi, đồng thời công kích mọi người.
Ám Nhu cùng chúng nữ ngồi bên cạnh Tô Ngọc, mặc dù cũng nghe thấy uy lực tuyệt cường của ma âm, nhưng chín người vẫn không cảm thấy gì, bởi trong tiềm thức, Tô Ngọc luôn muốn bảo vệ các nàng, cho nên dù tiếng đàn vô cùng bá đạo cũng không gây nguy hiểm đến các nàng. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Trong chúng nữ ngoại trừ Liên Phượng và Diêu Ngọc Anh nằm trên mặt đất không thể động đậy, những người khác đều cố sức ngồi dậy, lẳng lặng nhìn Tô Ngọc giết địch.
Trong mắt chúng nữ đều lộ vẻ tang thương, nhìn bộ dáng thảm hại của địch nhân ở bốn phía, trong lòng các nàng cũng nhẹ nhõm.
Lúc này trong đoàn người cũng chỉ còn mình Tô Ngọc còn đủ sức đánh một trận, đòi lại không ít tiện nghi. Cho dù cuối cùng không thể đánh lui kẻ địch, nhưng thế cũng đủ kiêu hãnh rồi.
Trong mắt mọi người Tô Ngọc không biết võ công nhưng lúc này nàng đang dùng hết sức mình toàn lực chống đỡ. Bây giờ thì mọi người đã hiểu, lúc đầu Tô Ngọc không ra tay vì nàng đang đợi thời cơ. Giờ phút này, toàn bộ chiến trường chỉ còn mình nàng. Một mình nàng địch hơn một trăm tên địch nhân. Hồng Tuyến Xà thì bảo vệ phía sau chúng nữ, phối hợp cùng với Tô Ngọc tấn công, đề phòng địch nhân liều mình phản kích.
Tại nơi hoang dã, vang lên tiếng kêu thảm thiết và sợ hãi, không ít người đều lựa chọn vận công hộ thể, lấy tu vi của mình để ngăn cản cỗ ma âm mạnh mẽ này. Những tên võ công yếu kém chỉ có thể bịt hai tai, lăn lộn điên cuồng trên mặt đất, lấy đau đớn của thân thể nhằm làm giảm bớt đau đớn của đại não.
Không khí bốn phía tràn ngập mùi máu tanh, một tầng nhàn nhạt huyết vụ chậm rãi dâng lên bốn phía. Số người tử vong tăng lên, đạo huyết vụ cũng ngày càng đậm, bao phủ mặt đất trong phương viên mấy trăm trượng.
Không ít người vận công ngăn cản nhưng sau một lúc cũng không chống cự nổi, điên lên đứng dậy tiến về phía Tô Ngọc. Hành động của những người này làm dẫn phát ý chí chiến đấu của mọi người, những tên còn sống đều hướng tới gần Tô Ngọc, muốn giết chết kẻ đã gây ra sự thống khổ này. Tô Ngọc ánh mắt lạnh lùng, không một tia tình cảm nhìn địch nhân bốn phía. Đám người vẻ mặt thống khổ, cố nén đau đớn nơi đại não, giận dữ bước tới gần.
Tô Ngọc ánh mắt lạnh lẽo, tay phải xếp thành hình hoa lan, nhất thời một cổ âm sát vô hình từ ma cầm trong nháy mắt bắn ra giai điệu chói tai, bên trái một loạt hơn mười người liền điên cuồng gào thét, thân thể bị ma âm chấn vỡ.
Giữa không trung máu tươi lập tức biến thành huyết vụ nồng đậm, xoay quanh Tô Ngọc, bao phủ nàng ở bên trong. Tô Ngọc vung tay giết hơn mười người, uy lực của Thiên Sát Ma Cầm thật sự làm cho mọi người sợ hãi. Lúc này nàng đang thi triển Vong Hồn Huyết Dẫn. Nơi hoang dã yên bình tràn ngập ma âm. Âm thanh chấn hồn mạnh mẽ chói tai, đem tất cả tiếng kêu thảm thiết đè xuống, lúc này nơi này giống như địa ngục nhân gian, tràn đầy máu tanh.
Vô Mao lão đạo cả giận lớn tiếng nói: " Mọi người cần phải nhanh chóng giết chết Tô Ngọc, ma âm càng bá đạo thì càng lợi hại, ta sợ cuối cùng mọi người cũng đều bị trúng ma âm. Bây giờ mọi người liên hợp lại công kích, nhất định phải giết chết nàng ta."
Hắc Thủy Ma Sát bên cạnh không nói một lời, lắc mình nhắm hướng đông vọt tới. Giữa không trung, Hắc Thủy Ma Sát toàn lực bảo vệ thân thể, song chưởng đánh ra phía sau, mượn lực lấy tốc độ cao nhất phóng tới, trong thời gian ngắn nhất phải thoát khỏi nơi này.
Tô Ngọc nhìn Hắc Thủy Ma Sát giữa không trung, ánh mắt vô cùng âm trầm. Chỉ thấy Tô Ngọc hai tay lại gia tốc, tiếng đàn dồn dập mang theo lực lượng hủy diệt tất cả, đột nhiên đánh trúng Hắc Thủy Ma Sát ở giữa không trung. Hắc Thủy Ma Sát toàn thân chấn động, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, trong nháy mắt biến thành huyết vụ, hòa vào huyết vụ ở bốn phía.
Đột nhiên một cổ lực lượng vô hình đánh ngược trở lại trúng vào bên cạnh Lão Đạo làm hắn lay động vài cái mới ổn định thân thể. Lúc này chỉ thấy Ma Sát sắc mặt tái nhợt, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Đồng thời lúc Ma Sát đào tẩu, trong đám người, chỉ thấy ba Hắc y nhân làm thành một nhóm, người phía sau để tay lên lưng người trước, đem toàn bộ công lực hội tụ trên thân một người. Ba người hét lớn một tiếng, người ở phía trước phóng nhanh đến chỗ Tô Ngọc, giữa không trung hai tay không ngừng huy động, từng đạo chưởng lực cường đại không ngừng chống đỡ lại công kích của cỗ âm sát, đồng thời nhân cơ hội công kích Tô Ngọc.
Tô Ngọc trong mắt hiện ra một tia cười lạnh, hai tay cấp tốc huy động cầm huyền, chân khí toàn thân trong nháy mắt xoay tròn. Hoa Tinh truyền thụ cho nàng Bách Nhu thần công chân khí, lúc này đang theo tiếng đàn, điên cuồng phóng thích, không ngừng nương theo Thiên Sát Ma Cầm phát huy ra ngoài, công kích địch nhân. Tô Ngọc tay phải dừng lại dùng sức gãy một tiếng, chỉ thấy một cỗ lực lượng mạnh mẽ tuyệt thế, trong nháy mắt bắn về phía bóng người đang lao tới.
Giữa không trung, Vong Hồn Huyết Dẫn uy lực cường đại cùng chưởng lực của đối phương gặp nhau, sinh ra nổ mạnh, đem người nọ nổ nát bấy, chỉ còn lại nhè nhẹ huyết vụ, phiêu tán giữa không trung. Tô Ngọc thân thể hơi rung nhưng trong nháy mắt liền khôi phục. Nhìn còn lại không có mấy người, Tô Ngọc trong mắt lạnh lùng.
Giờ phút này nàng mới chính thức hiểu được, tại sao HoaTinh luôn nói nàng không thể dễ dàng thi triển Vong Hồn Huyết Dẫn. Âm sát uy lực quá mức bá đạo, nhớ lại HoaTinh từng nói bộ tuyệt học âm sát này, năm xưa trong thời gian năm năm giết hơn vạn người, thật là danh chấn thiên hạ.
Tô Ngọc lần đầu tiên thi triển, giờ phút này xem như lĩnh giáo sự lợi hại của nó.
Nơi hoang dã, người còn sống đã nhanh chóng giảm bớt, chỉ còn lại có hơn mười người, trong nháy mắt liền chết hơn chín phần.
Lúc này, Tam Đại Thư Viện, vốn đang đắc ý càn rỡ, cũng đều sắc mặt đại biến. Mà Lão Đạo sắc mặt càng khó coi, trong mắt lóe ra sự tà ác.
Lúc này Hắc Thủy Ma Sát, quanh thân xuất hiện một cái lồng chân khí màu đen, bảo vệ chính mình, toàn lực cùng ma âm đối địch.
Liễu Diệp Nhi sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, khóe miệng đã bắt đầu chảy máu. Ma âm tấn công đại não thập phần hung tàn, cho dù tự đâm thủng màng nhĩ chính mình cũng không hữu dụng. Nhìn những người bên cạnh liên tiếp ngã xuống, Liễu Diệp Nhi quát một tiếng, trường kiếm tạo thành chín đóa hoa, người cùng kiếm tạo thành một đạo kiếm trụ, bắn thẳng đến chỗ Tô Ngọc. Nghĩ rằng trước khi chết đánh cuộc một lần, xem có thể hay không giết chết Tô Ngọc.
Cùng lúc Liễu Diệp Nhi tiến công, Lãnh Vô Tâm cùng Ngưu Đức Huy lại nhân cơ hội toàn lực chạy ra phía ngoài, muốn trốn khỏi nơi đây.
Đàn ở nơi tay Tô Ngọc, tình huống mọi người nàng rõ ràng như lòng bàn tay. Căn bản không cần dùng mắt chỉ dựa vào tiếng đàn, nàng đều biết động tĩnh của mọi người. Phải biết rằng tiếng đàn là vật vô hình so với binh khí bình thường bất đồng. Nó công kích địch nhân là từ bốn phương tám hướng, khi tiến công có thể nói là không chỗ nào không có, căn bản là tránh không thoát. Mà nó thăm dò địch nhân thì như vô số xúc tua, dù ngươi biến ảo thế nào cũng đều tránh không thoát.
Tô Ngọc khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh, tay phải nhắm ngay Liễu Diệp Nhi phất một cái, một hồi tiếng đàn cao vút trong nháy mắt hội tụ thành một cỗ lực lượng cường đại mà vô hình, hung hăng đánh trúng Liễu Diệp Nhi giữa không trung. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Liễu Diệp Nhi cả người bị tiếng đàn mạnh mẽ xé nát bấy giữa không trung. Một luồng máu tươi giữa không trung rơi vào trước người Tô Ngọc, hóa thành một đạo huyết khí nồng đậm, lẫn vào huyết vụ chung quanh Tô Ngọc.
Lãnh Vô Tâm cùng Ngưu Đức Huy hai người nhân cơ hội bắn ra ngoài trăm trượng. Lúc này hai người đều thở dài một hơi, thầm nghĩ chính mình thông minh.
Đáng tiếc bọn họ cũng không có thấy Ma Sát trong mắt đang cười nhạo, tiếng đàn trong nháy mắt rung động, một cổ lực lượng cường đại, hội tụ thành một cái lưới vô hình, đột nhiên xuất hiện không hề báo trước tại trước mặt hai người, đem hai người đang vọt tới bắn trở về. Hai người trong lòng kinh sợ cực kỳ, cùng rống to ra sức giãy dụa, đáng tiếc vẫn bị bắn trở về. Rơi xuống đất, hai người sắc mặt tái nhợt, anh mắt cực kỳ hoảng sợ nhìn đối phương liếc mắt một cái, cả hai cũng đều hiểu được chuyện đáng sợ đang xảy ra.
Giờ khắc này bốn phía chỉ còn có bốn người còn sống, Lão Đạo cùng Ma Sát đang vận công chống lại ma âm, cùng Tô Ngọc giằng co. Lãnh Vô Tâm cùng Ngưu Đức Huy thấy thế cũng toàn lực vận công, hai người ngồi trên mặt đất hết sức chống cự.
Tô Ngọc nhìn bốn người trên mặt đất, trong mắt lóe ra thần quang âm hàn cực kỳ, hai tay không ngừng huy động cầm huyền, toàn lực thi triển Vong Hồn Huyết Dẫn.
Nơi hoang dã, lấy Tô Ngọc làm trung tâm, trong phương viên bán kính trăm dặm tràn ngập nhàn nhạt huyết vụ, đang dần dần trở nên dày đặc, ở xa nhìn lại như là một biển máu, tràn ngập sát khí đáng sợ cùng máu tanh. Trong biển máu, Tô Ngọc lẳng lặng ngồi ở trung tâm, hai tay đánh đàn, thân thể vững vàng bảo hộ tỷ muội phía sau, phía trước bốn đạo nhân ảnh đang lẳng lặng cùng Tô Ngọc đối kháng.
Tô Ngọc công lực toàn thân tự động vận chuyển, chân khí thâm hậu vô cùng từ cầm huyền phát ra, bốn phía cây cỏ đều bị đánh rách tả tơi, cường đại âm sát lực chậm rãi hướng bốn tên địch nhân hội tụ. Đến lúc này, Lãnh Vô Tâm toàn thân run rẩy dữ dội, trên miệng máu chảy không ngừng, hai tai cũng bị tiếng đàn đánh rách, máu tươi từ hai tai chảy ra, ôm lấy đầu tóc, bộ dáng thê thảm vô cùng.
Lãnh Vô Tâm không ngừng đánh vào đầu, muốn làm giảm bớt đau đớn của đại não, đáng tiếc ma âm bá đạo vô cùng, không phải làm như vậy là có thể hóa giải, nếu không đã không gọi là Vong Hồn Huyết Dẫn. Lãnh Vô Tâm thân thể đột nhiên đứng thẳng lên, chỉ thấy hai mắt đều là màu đỏ hung hăng nhìn Tô Ngọc, trong miệng phát ra tiếng kêu không giống nhân loại, toàn thân đột nhiên bay lên, hung hăng đánh về phía Tô Ngọc.
Tô Ngọc thần sắc lạnh lùng, tay phải ngón tay ngọc vừa chuyển ma âm liền tề tụ trước người, đối diện Lãnh Vô Tâm, ma âm truy hồn, vô ảnh vô tung, dễ dàng đánh trúng thân thể của Lãnh Vô Tâm. Lãnh Vô Tâm kêu thảm một tiếng, chưa kịp phát ra một kích cực mạnh, thân thể trong nháy mắt bị nghiền nát tan tành, hóa thành tầng tầng huyết nhục, ngay sau đó, các mảnh nhỏ bị tiếng đàng chấn nát biến thành huyết vụ.
Cùng lúc đó, Ngưu Đức Huy hai mắt trợn tròn, thân thể mượn thân thể của Lãnh Vô Tâm, bắn về phía Tô Ngọc. Ngay khi Lãnh Vô Tâm bị tiếng đàn chấn vỡ, Ngưu Đức Huy đột nhiên xuất hiện cách Tô Ngọc sáu thước, làm Tô Ngọc kinh hãi. Ngưu Đức Huy điên cuồng hét lên một tiếng, hai tay toàn lực phát ra một chưởng. Chỉ thấy một đạo chưởng ấn màu đen hiện lên trước mặt Tô Ngọc, kích phá bốn phía huyết vụ, đánh lên ngực Tô Ngọc.
Tô Ngọc thần sắc khẽ biến, tay trái khảy lên dây đàn, dùng sức thu lại, lập tức một đạo ma âm chấn động bầu trời mang theo lực lượng như sóng thần, đánh trúng đạo chưởng ấn màu đen, hai cổ cường đại lực lượng va chạm phát sinh nổ mạnh. Tô Ngọc thân thể có chút run lên. Sắc mặt tái nhợt, Ngưu Đức Huy toàn thân chấn động, một cổ lực lượng cường đại đem thân thể hắn xé rách trong nháy mắt, chớp mắt liền biến thành mảnh nhỏ, liền trở thành một đạo huyết vụ, vòng quanh Tô Ngọc xoay nhanh, từ xa nhìn lại huyết vụ tựa như một đóa hoa hồng máu nở rộ, kiều diễm dị thường.
Ngay lúc thân thể Tô Ngọc run lên. Lão Đạo cùng Ma Sát cùng phát động công kích. Hai người cũng đều có thực lực Thiên bảng, đặc biệt là Ma Sát, võ công càng cao hơn, thực lực mạnh mẽ. Giữa không trung hai đạo nhân ảnh đột nhiên xuất hiện, hai đạo chưởng lực mạnh mẽ mang theo khí thế khai sơn liệt địa, từ phía trên đánh xuống, nhằm ngay đầu Tô Ngọc. Chưởng ấn màu vàng là do Lão Đạo phát ra mà đạo chưởng ấn màu đen là do Ma Sát phát ra.
Hai tên cao thủ cấp bậc Thiên bảng, đồng thởi nắm được sơ hở duy nhất của Tô Ngọc, toàn lực tấn công. Lúc này chúng nữ nhịn không được hốt hoảng hô lớn. Tất cả mọi người đều hiểu được Tô Ngọc không có khả năng né tránh, hy vọng duy nhất chính là liều mạng đánh bừa. Nhưng là một người con gái yếu đuối lần đầu tiên cùng người khác động thủ, mà đối thủ lại là hai tên cao thủ Thiên bảng, liều mạng đánh bừa chỉ sợ là không thể nào, cho nên giờ phút này chúng nữ đều thất thanh la to.
Tô Ngọc từ tiếng đàn biết được Lão Đạo cùng Ma Sát hành động. Có chút ngẩng đầu, trong mắt bắn ra một đạo thần sắc kiên định, hai tay đồng thời đàn ra hai luồng cầm huyền, toàn thân chân khí hội tụ tại hai tay, nhắm ngay hai đạo chưởng ấn phát động công kích. Sau đó, liên tiếp tiếng đàn truyền ra, mang theo lực lượng cường đại, tầng tầng lớp lớp, cảm giác giống như là gợn sóng không ngừng hướng ra ngoài.
Giữa không trung ba cỗ lực lượng gặp nhau, nổ mạnh, trong nháy mắt phát ra tiếng nổ rung trời. Bị tiếng đàn Vong Hồn Huyết Dẫn áp lực. Lão Đạo cùng Ma Sát đều bị đánh bay ra xa rơi xuống đất, toàn thân kịch liệt run rẩy.
Nhìn bộ dáng cũng không có chiếm được ưu thế. Mà thân thể Tô Ngọc có chút cứng lại, cả người bị chân khí ép xuống thấp một chút, thân thể rung nhẹ, khóe môi xuất hiện tơ máu, sắc mặt tái nhợt. Tô Ngọc thân thể rung lên lại đứng thẳng lên há miệng phun ra một ngụm máu tươi, rơi vào trên Ma Cầm. Trong nháy mắt, Thiên Sát Ma Cầm đột nhiên phát sinh dị biến. Chỉ thấy máu của Tô Ngọc rơi vào Ma Cầm, trong nháy mắt bị hấp thu, liền phát ra một luồng quang mang đỏ đậm, đem đàn biến thành huyết sắc, một đoàn hồng quang phát ra đem Tô Ngọc bao phủ. Dị biến xảy ra làm chúng nữ mọi người đều sắc mặt đại biến, ai cũng không đoán trước được là tốt hay xấu, chỉ có thể trông chờ tạo hóa.
Lão Đạo cùng Ma Sát hai người cũng lộ ra vẻ kinh hãi, bọn họ hoàn toàn không dám tin tưởng vào mắt của mình. Hai người một kích toàn lực, sợ rằng Hoa Tinh cũng sẽ bị bức lui, huống chi Tô Ngọc. Nhưng Tô Ngọc ngang nhiên dám đỡ một kích vô cùng mạnh mẽ này, bức lui hai người, thật không thể tưởng tượng được.
Lúc này nhìn cây đàn phát sinh dị biến. Hai người vẻ mặt hoảng sợ nhìn nhau.
Lão Đạo kinh hãi nói: " Là Thiên Sát Ma Cầm, không, không có khả năng!" vẻ mặt khiếp sợ cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện, thấy vậy chúng nữ cũng kinh ngạc vô cùng.
Mà Hắc Thủy Ma Sát sắc mặt lại tái nhợt nói: " Thiên Sát Ma Cầm, Vong Hồn Huyết Dẫn! điều này sao có thể, không, không có khả năng, ta không tin, ta không tin."
Có lẽ là hắn không cách nào tiếp nhận sự thật này hoặc cũng có lẽ là hắn sợ tiếp nhận sự thật này, cho nên Ma Sát cả người đều có vẻ hết sức mê muội, thần trí có chút hỗn loạn.
Tô Ngọc nhìn cổ cầm mà mẫu thân lưu lại, giờ phút này một ý niệm trong đầu đột hiện lên. Tô Ngọc chỉ cảm thấy trong đàn có một hơi thở kỳ dị, đang từ từ cùng mình rút ngắn khoảng cách, từ xa lạ trở nên quen thuộc, Tô Ngọc một chút hiểu được ý tứ của Thiên Sát Ma Cầm, Vong Hồn Huyết Dẫn. Vong Hồn Huyết Dẫn, nguyên lai là lấy máu người đánh đàn làm vật dẫn, như vậy mới có thể đạt được uy lực biến tất cả trên mặt đất thành vong hồn.
Lạnh lùng nhìn Lão Đạo và Ma Sát, Tô Ngọc lại gảy đạn cầm huyền, một lần nữa thi triển ra Vong Hồn Huyết Dẫn. Song lúc này, Tô Ngọc lập tức phát giác cùng lúc trước bất đồng, chỉ thấy tiếng đàn vừa phát ra, uy lực đột nhiên tăng mạnh, thân thể địch nhân chết đi ở bốn phía trong nháy mắt toàn bộ chấn nát, vô số máu tươi hội tụ giữa không trung, hình thành một biển máu kì dị, lơ lửng cách mặt đất một thước, toàn bộ bốn phía, trong nháy mắt lâm vào một mảnh huyết sắc. Tiếng đàn mạnh mẽ phát nhanh ra phía ngoài, nơi tiếng đàn lướt qua toàn bộ mặt đất bằng phẳng như gương, tất cả cây cỏ, tảng đá đều bị chấn nát hóa thành bụi phiêu tán trong không khí.
Vong Hồn Huyết Dẫn câu hồn đoạt phách một tầng một tầng ép xuống, như một cái lưới đang thu nhanh lại, chậm rãi tới gần Lão Đạo cùng Ma Sát. Lão Đạo rống giận, hắn như thế nào cũng không có nghĩ đến, chính mình lúc này đây chờ chết, mà Ma Sát toàn thân chân khí lưu động, hắn biết trốn là không có khả năng, duy chỉ có liều chết phát ra một kích, hy vọng thu lại một chút tiền vốn là được. Về truyền thuyết của Vong Hồn Huyết Dẫn, hắn biết rõ Vong Hồn Huyết Dẫn là đại biểu cho Diêm Quân, là máu tanh, là không có đường lui trở ra.
Nhìn Ma Sát một cái, thân thể Lão Đạo đột nhiên lăng không phóng tới, tay phải bổ ra một chưởng, tay trái xảo diệu vừa lộn vừa chuyển, thân thể tạo thành một vòng xoáy bắn về phía Tô Ngọc.
Giữa không trung Lão Đạo điên cuồng hét lên một tiếng, đột nhiên thi triển ra tuyệt học mà chưa bao giờ thi triển: Huyết Vực Phi Tiên! Chỉ thấy Lão Đạo hai tay một trái một phải xoay tròn, một hồng một đen hai loại bất đồng chân khí, trong nháy mắt hình thành hai đạo Long Quyển Phong, mang theo hai cột sáng bất đồng, theo thân thể cuả hắn, lao về phía Tô Ngọc. Bốn phía khí lưu mạnh mẽ, đều hướng Lão Đạo hội tụ. Từ xa nhìn lại như một cơn lốc, lấy tốc độ cao nhất nhằm phía Tô Ngọc.
Ma Sát thấy Lão Đạo phát động tấn công, thân thể cũng lăng không, giữa không trung xuất hiện bảy đạo thân ảnh, chỉ thấy bảy đạo thân ảnh đồng thời huy động song chưởng, mười bốn đạo hắc chưởng ở bốn phía hội tụ thành một bức tường không khí màu đen, tập trung vào Tô Ngọc. Đạo chưởng sắc bén mang theo tiếng rống giận cùng âm sâm quỷ lệ, giống như ngạ quỷ ở địa ngục đang rít gào rống giận. Hai công kích cường đại đồng thời đánh trúng phía ngoài tầng huyết vụ.
Tô Ngọc trong mắt hồng quang chợt lóe, hai tay đàn ra đoạn cuối cùng của Vong Hồn Huyết Dẫn – Vong Hồn Địa Ngục trong nháy mắt âm phong cuồng nộ, cuồng phong nổi lên bốn phía, trời đất một mảnh u ám. Mặt trời đã lẩn sau đám mây đen. Giờ phút này trời đất cũng bởi vì Tô Ngọc mà thất sắc, bởi vì tiếng đàn của Tô Ngọc mà thay đổi hết thảy.
Lúc này lấy Tô Ngọc làm trung tâm, huyết vụ trong nháy mắt hội tụ tại Tô Ngọc, hình thành một đạo huyết hải đậm đến mức không nhìn thấy người bên trong, bao phủ Tô Ngọc. Đồng thời tầng huyết vụ nồng đậm cấp tốc lưu chuyển, tựa như gợn sóng, đột nhiên bộc phát ra thành một cái lưới bằng máu đem Lão Đạo cùng Ma Sát bao ở giữa.
Công kích mạnh mẽ của ba người hội tụ cùng một chỗ, một đạo ngũ quang thập sắc quang ảnh, phân bố trong phương viên ba trượng. Tô Ngọc lạnh lùng nhìn hai tên địch nhân, hai tay huy động càng lúc càng nhanh, ma âm đoạt hồn càng phát cuồng, nháy mắt hình thành một đạo âm ba, cường lực co rút lúc to lúc nhỏ, cường đại khí lưu trong nháy mắt nổ mạnh. Lão Đạo cùng Ma Sát rống giận rung trời, chân khí cường đại hộ thể che kín thân thể, hai tay điên cuồng công kích Tô Ngọc, vô số chưởng ảnh nổ mạnh tan thành mây khói.
Tiếng kêu thảm thiết, hai đạo nhân ảnh đột nhiên phát hiện tại ba trượng ngoài, chính là Lão Đạo cùng Ma Sát. Chỉ thấy quần áo hai người bị đánh rách tả tơi, toàn thân đầy máu. Trên hai khuôn mặt bốn con mắt đều đang chảy máu ra đầy mặt, nhìn qua kinh khủng cực kỳ.
Lão Đạo kêu lên cuồng loạn không có khả năng, mà Ma Sát lại rống to ta không tin.
Tô ngọc lạnh lùng nhìn hai người, hạ thủ tuyệt không lưu tình, vẫn đang không ngừng gảy cầm, thi triển Vong Hồn Địa Ngục. Bốn phía, ma âm sắc nhọn như dao, không ngừng xé rách thân thể của địch nhân, phá hủy ý chí địch nhân, hơi thở cường đại áp tới thân thể Lão Đạo cùng Ma Sát, từng bước đưa bọn họ vào tuyệt cảnh.
Đột nhiên một tiếng đàn điếc tai truyền ra, một đạo huyết vụ do máu tươi tạo thành trong nháy mắt xuyên thấu thân thể của Lão Đạo. Lão Đạo hét lên một tiếng thê lương, thân thể trong nháy mặt bị xé rách, hóa thành huyết vụ nhàn nhạt, biến mất xung quanh. Ma Sát toàn thân run lên song chưởng trong nháy mắt vỡ vụn, cả người đau đớn điên cuồng, hét lên một tiếng, đáng tiếc như thế nào cũng không thay đổi được vận mệnh. Gió thổi nhẹ, cuối cùng tiếng hét cũng biến mất.
Ma Sát cuối cùng cũng có kết cuộc giống Lão Đạo, không tránh được số kiếp. Ngay lúc Ma Sát chết đi, Tô Ngọc há miệng lại phun ra một ngụm máu tươi, cả người trong nháy mắt ngã xuống, lẳng lặng nằm trên Thiên Sát Ma Cầm.
Phía chân trời, một tiếng đàn sâu thẳm, dần dần vang xa. Mang theo mấy phần trầm thống, mấy phần bất đắc dĩ; vài phần tan nát cõi lòng, vài phần bi ai, theo gió bay xa.
Tiếng gọi nhẹ, như là mơ hồ, lại như quen thuộc, đáng tiếc Tô Ngọc đã nghe không được, không khí tràn đầy máu tanh, vài luồng thở nhẹ yếu ớt cùng tư niệm, nhàn nhạt phiêu tán khắp bốn phía, như kể lại một hồi cảm động mà chua xót.
Mặt trời lại từ mây đen nhô đầu ra, mang theo kiêu ngạo, mang theo đắc ý, tản ra ánh nắng chói chang. Dưới ánh nắng, tại hoang nguyên ngoài thành Lạc Dương một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện, đáng tiếc không ai nhìn thấy.
Chỉ thấy ở một gò núi nhỏ, có mười nhân ảnh, phía trước một người đầu cúi xuống tựa trên cây đàn đặt trên hai chân. Phía sau bảy người ngồi chung một chỗ lẳng lặng ngồi nơi đó, mặt quay về hướng tây trong ánh mắt mang theo một tia chờ đợi. Trên mặt đất hai người, ngực còn có chút phập phồng, bên cạnh một đạo Hồng Ảnh đứng bên cạnh, tựa hồ đang bảo vệ những người đó.
Cả bốn phía gò núi, một đồ án hình tròn đường kính hai trăm trượng, tiên diễm lóa mắt, rực rỡ hiện ra ở nơi này. Đó là một cái ao sâu một thước, nhìn giống như mặt gương, trong đồ án hình tròn cỏ cây đều không có, ngay cả tảng đá cũng tìm không được, mặt trên đồ án nhiễm một tầng máu đỏ tươi chói mắt. Mà ở chính giữa, trên gò núi nhỏ, mười đạo nhân ảnh giống như mười pho tượng, không động đậy đứng vững ở nơi này.
Đồ án hiện ra như là kể rõ một bí mật không muốn người biết cùng chua xót.
Gió nhẹ đi qua, mang đi bụi bặm, đáng tiếc vẫn không mang đi hết mùi máu tanh nồng nặc. Mặt trời chói chan, mang theo hỏa diễm nóng rực, đáng tiếc vẫn lưu lại huyết sắc đồ án. Lúc này, phía chân trời hàng vạn hàng nghìn đám mây, nhưng tựa hồ đều sợ đạo đồ án, ai cũng không muốn đi về phía trước.
Bóng đêm tới trong im lặng, phương xa, phía chân trời, có thể có người thấy đạo màu lam nhạt mây khói kia chăng?
Âm thanh câu hồn đoạt phách, bao phủ toàn bộ vùng gò núi, đồng thời công kích mọi người.
Ám Nhu cùng chúng nữ ngồi bên cạnh Tô Ngọc, mặc dù cũng nghe thấy uy lực tuyệt cường của ma âm, nhưng chín người vẫn không cảm thấy gì, bởi trong tiềm thức, Tô Ngọc luôn muốn bảo vệ các nàng, cho nên dù tiếng đàn vô cùng bá đạo cũng không gây nguy hiểm đến các nàng. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Trong chúng nữ ngoại trừ Liên Phượng và Diêu Ngọc Anh nằm trên mặt đất không thể động đậy, những người khác đều cố sức ngồi dậy, lẳng lặng nhìn Tô Ngọc giết địch.
Trong mắt chúng nữ đều lộ vẻ tang thương, nhìn bộ dáng thảm hại của địch nhân ở bốn phía, trong lòng các nàng cũng nhẹ nhõm.
Lúc này trong đoàn người cũng chỉ còn mình Tô Ngọc còn đủ sức đánh một trận, đòi lại không ít tiện nghi. Cho dù cuối cùng không thể đánh lui kẻ địch, nhưng thế cũng đủ kiêu hãnh rồi.
Trong mắt mọi người Tô Ngọc không biết võ công nhưng lúc này nàng đang dùng hết sức mình toàn lực chống đỡ. Bây giờ thì mọi người đã hiểu, lúc đầu Tô Ngọc không ra tay vì nàng đang đợi thời cơ. Giờ phút này, toàn bộ chiến trường chỉ còn mình nàng. Một mình nàng địch hơn một trăm tên địch nhân. Hồng Tuyến Xà thì bảo vệ phía sau chúng nữ, phối hợp cùng với Tô Ngọc tấn công, đề phòng địch nhân liều mình phản kích.
Tại nơi hoang dã, vang lên tiếng kêu thảm thiết và sợ hãi, không ít người đều lựa chọn vận công hộ thể, lấy tu vi của mình để ngăn cản cỗ ma âm mạnh mẽ này. Những tên võ công yếu kém chỉ có thể bịt hai tai, lăn lộn điên cuồng trên mặt đất, lấy đau đớn của thân thể nhằm làm giảm bớt đau đớn của đại não.
Không khí bốn phía tràn ngập mùi máu tanh, một tầng nhàn nhạt huyết vụ chậm rãi dâng lên bốn phía. Số người tử vong tăng lên, đạo huyết vụ cũng ngày càng đậm, bao phủ mặt đất trong phương viên mấy trăm trượng.
Không ít người vận công ngăn cản nhưng sau một lúc cũng không chống cự nổi, điên lên đứng dậy tiến về phía Tô Ngọc. Hành động của những người này làm dẫn phát ý chí chiến đấu của mọi người, những tên còn sống đều hướng tới gần Tô Ngọc, muốn giết chết kẻ đã gây ra sự thống khổ này. Tô Ngọc ánh mắt lạnh lùng, không một tia tình cảm nhìn địch nhân bốn phía. Đám người vẻ mặt thống khổ, cố nén đau đớn nơi đại não, giận dữ bước tới gần.
Tô Ngọc ánh mắt lạnh lẽo, tay phải xếp thành hình hoa lan, nhất thời một cổ âm sát vô hình từ ma cầm trong nháy mắt bắn ra giai điệu chói tai, bên trái một loạt hơn mười người liền điên cuồng gào thét, thân thể bị ma âm chấn vỡ.
Giữa không trung máu tươi lập tức biến thành huyết vụ nồng đậm, xoay quanh Tô Ngọc, bao phủ nàng ở bên trong. Tô Ngọc vung tay giết hơn mười người, uy lực của Thiên Sát Ma Cầm thật sự làm cho mọi người sợ hãi. Lúc này nàng đang thi triển Vong Hồn Huyết Dẫn. Nơi hoang dã yên bình tràn ngập ma âm. Âm thanh chấn hồn mạnh mẽ chói tai, đem tất cả tiếng kêu thảm thiết đè xuống, lúc này nơi này giống như địa ngục nhân gian, tràn đầy máu tanh.
Vô Mao lão đạo cả giận lớn tiếng nói: " Mọi người cần phải nhanh chóng giết chết Tô Ngọc, ma âm càng bá đạo thì càng lợi hại, ta sợ cuối cùng mọi người cũng đều bị trúng ma âm. Bây giờ mọi người liên hợp lại công kích, nhất định phải giết chết nàng ta."
Hắc Thủy Ma Sát bên cạnh không nói một lời, lắc mình nhắm hướng đông vọt tới. Giữa không trung, Hắc Thủy Ma Sát toàn lực bảo vệ thân thể, song chưởng đánh ra phía sau, mượn lực lấy tốc độ cao nhất phóng tới, trong thời gian ngắn nhất phải thoát khỏi nơi này.
Tô Ngọc nhìn Hắc Thủy Ma Sát giữa không trung, ánh mắt vô cùng âm trầm. Chỉ thấy Tô Ngọc hai tay lại gia tốc, tiếng đàn dồn dập mang theo lực lượng hủy diệt tất cả, đột nhiên đánh trúng Hắc Thủy Ma Sát ở giữa không trung. Hắc Thủy Ma Sát toàn thân chấn động, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, trong nháy mắt biến thành huyết vụ, hòa vào huyết vụ ở bốn phía.
Đột nhiên một cổ lực lượng vô hình đánh ngược trở lại trúng vào bên cạnh Lão Đạo làm hắn lay động vài cái mới ổn định thân thể. Lúc này chỉ thấy Ma Sát sắc mặt tái nhợt, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Đồng thời lúc Ma Sát đào tẩu, trong đám người, chỉ thấy ba Hắc y nhân làm thành một nhóm, người phía sau để tay lên lưng người trước, đem toàn bộ công lực hội tụ trên thân một người. Ba người hét lớn một tiếng, người ở phía trước phóng nhanh đến chỗ Tô Ngọc, giữa không trung hai tay không ngừng huy động, từng đạo chưởng lực cường đại không ngừng chống đỡ lại công kích của cỗ âm sát, đồng thời nhân cơ hội công kích Tô Ngọc.
Tô Ngọc trong mắt hiện ra một tia cười lạnh, hai tay cấp tốc huy động cầm huyền, chân khí toàn thân trong nháy mắt xoay tròn. Hoa Tinh truyền thụ cho nàng Bách Nhu thần công chân khí, lúc này đang theo tiếng đàn, điên cuồng phóng thích, không ngừng nương theo Thiên Sát Ma Cầm phát huy ra ngoài, công kích địch nhân. Tô Ngọc tay phải dừng lại dùng sức gãy một tiếng, chỉ thấy một cỗ lực lượng mạnh mẽ tuyệt thế, trong nháy mắt bắn về phía bóng người đang lao tới.
Giữa không trung, Vong Hồn Huyết Dẫn uy lực cường đại cùng chưởng lực của đối phương gặp nhau, sinh ra nổ mạnh, đem người nọ nổ nát bấy, chỉ còn lại nhè nhẹ huyết vụ, phiêu tán giữa không trung. Tô Ngọc thân thể hơi rung nhưng trong nháy mắt liền khôi phục. Nhìn còn lại không có mấy người, Tô Ngọc trong mắt lạnh lùng.
Giờ phút này nàng mới chính thức hiểu được, tại sao HoaTinh luôn nói nàng không thể dễ dàng thi triển Vong Hồn Huyết Dẫn. Âm sát uy lực quá mức bá đạo, nhớ lại HoaTinh từng nói bộ tuyệt học âm sát này, năm xưa trong thời gian năm năm giết hơn vạn người, thật là danh chấn thiên hạ.
Tô Ngọc lần đầu tiên thi triển, giờ phút này xem như lĩnh giáo sự lợi hại của nó.
Nơi hoang dã, người còn sống đã nhanh chóng giảm bớt, chỉ còn lại có hơn mười người, trong nháy mắt liền chết hơn chín phần.
Lúc này, Tam Đại Thư Viện, vốn đang đắc ý càn rỡ, cũng đều sắc mặt đại biến. Mà Lão Đạo sắc mặt càng khó coi, trong mắt lóe ra sự tà ác.
Lúc này Hắc Thủy Ma Sát, quanh thân xuất hiện một cái lồng chân khí màu đen, bảo vệ chính mình, toàn lực cùng ma âm đối địch.
Liễu Diệp Nhi sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, khóe miệng đã bắt đầu chảy máu. Ma âm tấn công đại não thập phần hung tàn, cho dù tự đâm thủng màng nhĩ chính mình cũng không hữu dụng. Nhìn những người bên cạnh liên tiếp ngã xuống, Liễu Diệp Nhi quát một tiếng, trường kiếm tạo thành chín đóa hoa, người cùng kiếm tạo thành một đạo kiếm trụ, bắn thẳng đến chỗ Tô Ngọc. Nghĩ rằng trước khi chết đánh cuộc một lần, xem có thể hay không giết chết Tô Ngọc.
Cùng lúc Liễu Diệp Nhi tiến công, Lãnh Vô Tâm cùng Ngưu Đức Huy lại nhân cơ hội toàn lực chạy ra phía ngoài, muốn trốn khỏi nơi đây.
Đàn ở nơi tay Tô Ngọc, tình huống mọi người nàng rõ ràng như lòng bàn tay. Căn bản không cần dùng mắt chỉ dựa vào tiếng đàn, nàng đều biết động tĩnh của mọi người. Phải biết rằng tiếng đàn là vật vô hình so với binh khí bình thường bất đồng. Nó công kích địch nhân là từ bốn phương tám hướng, khi tiến công có thể nói là không chỗ nào không có, căn bản là tránh không thoát. Mà nó thăm dò địch nhân thì như vô số xúc tua, dù ngươi biến ảo thế nào cũng đều tránh không thoát.
Tô Ngọc khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh, tay phải nhắm ngay Liễu Diệp Nhi phất một cái, một hồi tiếng đàn cao vút trong nháy mắt hội tụ thành một cỗ lực lượng cường đại mà vô hình, hung hăng đánh trúng Liễu Diệp Nhi giữa không trung. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Liễu Diệp Nhi cả người bị tiếng đàn mạnh mẽ xé nát bấy giữa không trung. Một luồng máu tươi giữa không trung rơi vào trước người Tô Ngọc, hóa thành một đạo huyết khí nồng đậm, lẫn vào huyết vụ chung quanh Tô Ngọc.
Lãnh Vô Tâm cùng Ngưu Đức Huy hai người nhân cơ hội bắn ra ngoài trăm trượng. Lúc này hai người đều thở dài một hơi, thầm nghĩ chính mình thông minh.
Đáng tiếc bọn họ cũng không có thấy Ma Sát trong mắt đang cười nhạo, tiếng đàn trong nháy mắt rung động, một cổ lực lượng cường đại, hội tụ thành một cái lưới vô hình, đột nhiên xuất hiện không hề báo trước tại trước mặt hai người, đem hai người đang vọt tới bắn trở về. Hai người trong lòng kinh sợ cực kỳ, cùng rống to ra sức giãy dụa, đáng tiếc vẫn bị bắn trở về. Rơi xuống đất, hai người sắc mặt tái nhợt, anh mắt cực kỳ hoảng sợ nhìn đối phương liếc mắt một cái, cả hai cũng đều hiểu được chuyện đáng sợ đang xảy ra.
Giờ khắc này bốn phía chỉ còn có bốn người còn sống, Lão Đạo cùng Ma Sát đang vận công chống lại ma âm, cùng Tô Ngọc giằng co. Lãnh Vô Tâm cùng Ngưu Đức Huy thấy thế cũng toàn lực vận công, hai người ngồi trên mặt đất hết sức chống cự.
Tô Ngọc nhìn bốn người trên mặt đất, trong mắt lóe ra thần quang âm hàn cực kỳ, hai tay không ngừng huy động cầm huyền, toàn lực thi triển Vong Hồn Huyết Dẫn.
Nơi hoang dã, lấy Tô Ngọc làm trung tâm, trong phương viên bán kính trăm dặm tràn ngập nhàn nhạt huyết vụ, đang dần dần trở nên dày đặc, ở xa nhìn lại như là một biển máu, tràn ngập sát khí đáng sợ cùng máu tanh. Trong biển máu, Tô Ngọc lẳng lặng ngồi ở trung tâm, hai tay đánh đàn, thân thể vững vàng bảo hộ tỷ muội phía sau, phía trước bốn đạo nhân ảnh đang lẳng lặng cùng Tô Ngọc đối kháng.
Tô Ngọc công lực toàn thân tự động vận chuyển, chân khí thâm hậu vô cùng từ cầm huyền phát ra, bốn phía cây cỏ đều bị đánh rách tả tơi, cường đại âm sát lực chậm rãi hướng bốn tên địch nhân hội tụ. Đến lúc này, Lãnh Vô Tâm toàn thân run rẩy dữ dội, trên miệng máu chảy không ngừng, hai tai cũng bị tiếng đàn đánh rách, máu tươi từ hai tai chảy ra, ôm lấy đầu tóc, bộ dáng thê thảm vô cùng.
Lãnh Vô Tâm không ngừng đánh vào đầu, muốn làm giảm bớt đau đớn của đại não, đáng tiếc ma âm bá đạo vô cùng, không phải làm như vậy là có thể hóa giải, nếu không đã không gọi là Vong Hồn Huyết Dẫn. Lãnh Vô Tâm thân thể đột nhiên đứng thẳng lên, chỉ thấy hai mắt đều là màu đỏ hung hăng nhìn Tô Ngọc, trong miệng phát ra tiếng kêu không giống nhân loại, toàn thân đột nhiên bay lên, hung hăng đánh về phía Tô Ngọc.
Tô Ngọc thần sắc lạnh lùng, tay phải ngón tay ngọc vừa chuyển ma âm liền tề tụ trước người, đối diện Lãnh Vô Tâm, ma âm truy hồn, vô ảnh vô tung, dễ dàng đánh trúng thân thể của Lãnh Vô Tâm. Lãnh Vô Tâm kêu thảm một tiếng, chưa kịp phát ra một kích cực mạnh, thân thể trong nháy mắt bị nghiền nát tan tành, hóa thành tầng tầng huyết nhục, ngay sau đó, các mảnh nhỏ bị tiếng đàng chấn nát biến thành huyết vụ.
Cùng lúc đó, Ngưu Đức Huy hai mắt trợn tròn, thân thể mượn thân thể của Lãnh Vô Tâm, bắn về phía Tô Ngọc. Ngay khi Lãnh Vô Tâm bị tiếng đàn chấn vỡ, Ngưu Đức Huy đột nhiên xuất hiện cách Tô Ngọc sáu thước, làm Tô Ngọc kinh hãi. Ngưu Đức Huy điên cuồng hét lên một tiếng, hai tay toàn lực phát ra một chưởng. Chỉ thấy một đạo chưởng ấn màu đen hiện lên trước mặt Tô Ngọc, kích phá bốn phía huyết vụ, đánh lên ngực Tô Ngọc.
Tô Ngọc thần sắc khẽ biến, tay trái khảy lên dây đàn, dùng sức thu lại, lập tức một đạo ma âm chấn động bầu trời mang theo lực lượng như sóng thần, đánh trúng đạo chưởng ấn màu đen, hai cổ cường đại lực lượng va chạm phát sinh nổ mạnh. Tô Ngọc thân thể có chút run lên. Sắc mặt tái nhợt, Ngưu Đức Huy toàn thân chấn động, một cổ lực lượng cường đại đem thân thể hắn xé rách trong nháy mắt, chớp mắt liền biến thành mảnh nhỏ, liền trở thành một đạo huyết vụ, vòng quanh Tô Ngọc xoay nhanh, từ xa nhìn lại huyết vụ tựa như một đóa hoa hồng máu nở rộ, kiều diễm dị thường.
Ngay lúc thân thể Tô Ngọc run lên. Lão Đạo cùng Ma Sát cùng phát động công kích. Hai người cũng đều có thực lực Thiên bảng, đặc biệt là Ma Sát, võ công càng cao hơn, thực lực mạnh mẽ. Giữa không trung hai đạo nhân ảnh đột nhiên xuất hiện, hai đạo chưởng lực mạnh mẽ mang theo khí thế khai sơn liệt địa, từ phía trên đánh xuống, nhằm ngay đầu Tô Ngọc. Chưởng ấn màu vàng là do Lão Đạo phát ra mà đạo chưởng ấn màu đen là do Ma Sát phát ra.
Hai tên cao thủ cấp bậc Thiên bảng, đồng thởi nắm được sơ hở duy nhất của Tô Ngọc, toàn lực tấn công. Lúc này chúng nữ nhịn không được hốt hoảng hô lớn. Tất cả mọi người đều hiểu được Tô Ngọc không có khả năng né tránh, hy vọng duy nhất chính là liều mạng đánh bừa. Nhưng là một người con gái yếu đuối lần đầu tiên cùng người khác động thủ, mà đối thủ lại là hai tên cao thủ Thiên bảng, liều mạng đánh bừa chỉ sợ là không thể nào, cho nên giờ phút này chúng nữ đều thất thanh la to.
Tô Ngọc từ tiếng đàn biết được Lão Đạo cùng Ma Sát hành động. Có chút ngẩng đầu, trong mắt bắn ra một đạo thần sắc kiên định, hai tay đồng thời đàn ra hai luồng cầm huyền, toàn thân chân khí hội tụ tại hai tay, nhắm ngay hai đạo chưởng ấn phát động công kích. Sau đó, liên tiếp tiếng đàn truyền ra, mang theo lực lượng cường đại, tầng tầng lớp lớp, cảm giác giống như là gợn sóng không ngừng hướng ra ngoài.
Giữa không trung ba cỗ lực lượng gặp nhau, nổ mạnh, trong nháy mắt phát ra tiếng nổ rung trời. Bị tiếng đàn Vong Hồn Huyết Dẫn áp lực. Lão Đạo cùng Ma Sát đều bị đánh bay ra xa rơi xuống đất, toàn thân kịch liệt run rẩy.
Nhìn bộ dáng cũng không có chiếm được ưu thế. Mà thân thể Tô Ngọc có chút cứng lại, cả người bị chân khí ép xuống thấp một chút, thân thể rung nhẹ, khóe môi xuất hiện tơ máu, sắc mặt tái nhợt. Tô Ngọc thân thể rung lên lại đứng thẳng lên há miệng phun ra một ngụm máu tươi, rơi vào trên Ma Cầm. Trong nháy mắt, Thiên Sát Ma Cầm đột nhiên phát sinh dị biến. Chỉ thấy máu của Tô Ngọc rơi vào Ma Cầm, trong nháy mắt bị hấp thu, liền phát ra một luồng quang mang đỏ đậm, đem đàn biến thành huyết sắc, một đoàn hồng quang phát ra đem Tô Ngọc bao phủ. Dị biến xảy ra làm chúng nữ mọi người đều sắc mặt đại biến, ai cũng không đoán trước được là tốt hay xấu, chỉ có thể trông chờ tạo hóa.
Lão Đạo cùng Ma Sát hai người cũng lộ ra vẻ kinh hãi, bọn họ hoàn toàn không dám tin tưởng vào mắt của mình. Hai người một kích toàn lực, sợ rằng Hoa Tinh cũng sẽ bị bức lui, huống chi Tô Ngọc. Nhưng Tô Ngọc ngang nhiên dám đỡ một kích vô cùng mạnh mẽ này, bức lui hai người, thật không thể tưởng tượng được.
Lúc này nhìn cây đàn phát sinh dị biến. Hai người vẻ mặt hoảng sợ nhìn nhau.
Lão Đạo kinh hãi nói: " Là Thiên Sát Ma Cầm, không, không có khả năng!" vẻ mặt khiếp sợ cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện, thấy vậy chúng nữ cũng kinh ngạc vô cùng.
Mà Hắc Thủy Ma Sát sắc mặt lại tái nhợt nói: " Thiên Sát Ma Cầm, Vong Hồn Huyết Dẫn! điều này sao có thể, không, không có khả năng, ta không tin, ta không tin."
Có lẽ là hắn không cách nào tiếp nhận sự thật này hoặc cũng có lẽ là hắn sợ tiếp nhận sự thật này, cho nên Ma Sát cả người đều có vẻ hết sức mê muội, thần trí có chút hỗn loạn.
Tô Ngọc nhìn cổ cầm mà mẫu thân lưu lại, giờ phút này một ý niệm trong đầu đột hiện lên. Tô Ngọc chỉ cảm thấy trong đàn có một hơi thở kỳ dị, đang từ từ cùng mình rút ngắn khoảng cách, từ xa lạ trở nên quen thuộc, Tô Ngọc một chút hiểu được ý tứ của Thiên Sát Ma Cầm, Vong Hồn Huyết Dẫn. Vong Hồn Huyết Dẫn, nguyên lai là lấy máu người đánh đàn làm vật dẫn, như vậy mới có thể đạt được uy lực biến tất cả trên mặt đất thành vong hồn.
Lạnh lùng nhìn Lão Đạo và Ma Sát, Tô Ngọc lại gảy đạn cầm huyền, một lần nữa thi triển ra Vong Hồn Huyết Dẫn. Song lúc này, Tô Ngọc lập tức phát giác cùng lúc trước bất đồng, chỉ thấy tiếng đàn vừa phát ra, uy lực đột nhiên tăng mạnh, thân thể địch nhân chết đi ở bốn phía trong nháy mắt toàn bộ chấn nát, vô số máu tươi hội tụ giữa không trung, hình thành một biển máu kì dị, lơ lửng cách mặt đất một thước, toàn bộ bốn phía, trong nháy mắt lâm vào một mảnh huyết sắc. Tiếng đàn mạnh mẽ phát nhanh ra phía ngoài, nơi tiếng đàn lướt qua toàn bộ mặt đất bằng phẳng như gương, tất cả cây cỏ, tảng đá đều bị chấn nát hóa thành bụi phiêu tán trong không khí.
Vong Hồn Huyết Dẫn câu hồn đoạt phách một tầng một tầng ép xuống, như một cái lưới đang thu nhanh lại, chậm rãi tới gần Lão Đạo cùng Ma Sát. Lão Đạo rống giận, hắn như thế nào cũng không có nghĩ đến, chính mình lúc này đây chờ chết, mà Ma Sát toàn thân chân khí lưu động, hắn biết trốn là không có khả năng, duy chỉ có liều chết phát ra một kích, hy vọng thu lại một chút tiền vốn là được. Về truyền thuyết của Vong Hồn Huyết Dẫn, hắn biết rõ Vong Hồn Huyết Dẫn là đại biểu cho Diêm Quân, là máu tanh, là không có đường lui trở ra.
Nhìn Ma Sát một cái, thân thể Lão Đạo đột nhiên lăng không phóng tới, tay phải bổ ra một chưởng, tay trái xảo diệu vừa lộn vừa chuyển, thân thể tạo thành một vòng xoáy bắn về phía Tô Ngọc.
Giữa không trung Lão Đạo điên cuồng hét lên một tiếng, đột nhiên thi triển ra tuyệt học mà chưa bao giờ thi triển: Huyết Vực Phi Tiên! Chỉ thấy Lão Đạo hai tay một trái một phải xoay tròn, một hồng một đen hai loại bất đồng chân khí, trong nháy mắt hình thành hai đạo Long Quyển Phong, mang theo hai cột sáng bất đồng, theo thân thể cuả hắn, lao về phía Tô Ngọc. Bốn phía khí lưu mạnh mẽ, đều hướng Lão Đạo hội tụ. Từ xa nhìn lại như một cơn lốc, lấy tốc độ cao nhất nhằm phía Tô Ngọc.
Ma Sát thấy Lão Đạo phát động tấn công, thân thể cũng lăng không, giữa không trung xuất hiện bảy đạo thân ảnh, chỉ thấy bảy đạo thân ảnh đồng thời huy động song chưởng, mười bốn đạo hắc chưởng ở bốn phía hội tụ thành một bức tường không khí màu đen, tập trung vào Tô Ngọc. Đạo chưởng sắc bén mang theo tiếng rống giận cùng âm sâm quỷ lệ, giống như ngạ quỷ ở địa ngục đang rít gào rống giận. Hai công kích cường đại đồng thời đánh trúng phía ngoài tầng huyết vụ.
Tô Ngọc trong mắt hồng quang chợt lóe, hai tay đàn ra đoạn cuối cùng của Vong Hồn Huyết Dẫn – Vong Hồn Địa Ngục trong nháy mắt âm phong cuồng nộ, cuồng phong nổi lên bốn phía, trời đất một mảnh u ám. Mặt trời đã lẩn sau đám mây đen. Giờ phút này trời đất cũng bởi vì Tô Ngọc mà thất sắc, bởi vì tiếng đàn của Tô Ngọc mà thay đổi hết thảy.
Lúc này lấy Tô Ngọc làm trung tâm, huyết vụ trong nháy mắt hội tụ tại Tô Ngọc, hình thành một đạo huyết hải đậm đến mức không nhìn thấy người bên trong, bao phủ Tô Ngọc. Đồng thời tầng huyết vụ nồng đậm cấp tốc lưu chuyển, tựa như gợn sóng, đột nhiên bộc phát ra thành một cái lưới bằng máu đem Lão Đạo cùng Ma Sát bao ở giữa.
Công kích mạnh mẽ của ba người hội tụ cùng một chỗ, một đạo ngũ quang thập sắc quang ảnh, phân bố trong phương viên ba trượng. Tô Ngọc lạnh lùng nhìn hai tên địch nhân, hai tay huy động càng lúc càng nhanh, ma âm đoạt hồn càng phát cuồng, nháy mắt hình thành một đạo âm ba, cường lực co rút lúc to lúc nhỏ, cường đại khí lưu trong nháy mắt nổ mạnh. Lão Đạo cùng Ma Sát rống giận rung trời, chân khí cường đại hộ thể che kín thân thể, hai tay điên cuồng công kích Tô Ngọc, vô số chưởng ảnh nổ mạnh tan thành mây khói.
Tiếng kêu thảm thiết, hai đạo nhân ảnh đột nhiên phát hiện tại ba trượng ngoài, chính là Lão Đạo cùng Ma Sát. Chỉ thấy quần áo hai người bị đánh rách tả tơi, toàn thân đầy máu. Trên hai khuôn mặt bốn con mắt đều đang chảy máu ra đầy mặt, nhìn qua kinh khủng cực kỳ.
Lão Đạo kêu lên cuồng loạn không có khả năng, mà Ma Sát lại rống to ta không tin.
Tô ngọc lạnh lùng nhìn hai người, hạ thủ tuyệt không lưu tình, vẫn đang không ngừng gảy cầm, thi triển Vong Hồn Địa Ngục. Bốn phía, ma âm sắc nhọn như dao, không ngừng xé rách thân thể của địch nhân, phá hủy ý chí địch nhân, hơi thở cường đại áp tới thân thể Lão Đạo cùng Ma Sát, từng bước đưa bọn họ vào tuyệt cảnh.
Đột nhiên một tiếng đàn điếc tai truyền ra, một đạo huyết vụ do máu tươi tạo thành trong nháy mắt xuyên thấu thân thể của Lão Đạo. Lão Đạo hét lên một tiếng thê lương, thân thể trong nháy mặt bị xé rách, hóa thành huyết vụ nhàn nhạt, biến mất xung quanh. Ma Sát toàn thân run lên song chưởng trong nháy mắt vỡ vụn, cả người đau đớn điên cuồng, hét lên một tiếng, đáng tiếc như thế nào cũng không thay đổi được vận mệnh. Gió thổi nhẹ, cuối cùng tiếng hét cũng biến mất.
Ma Sát cuối cùng cũng có kết cuộc giống Lão Đạo, không tránh được số kiếp. Ngay lúc Ma Sát chết đi, Tô Ngọc há miệng lại phun ra một ngụm máu tươi, cả người trong nháy mắt ngã xuống, lẳng lặng nằm trên Thiên Sát Ma Cầm.
Phía chân trời, một tiếng đàn sâu thẳm, dần dần vang xa. Mang theo mấy phần trầm thống, mấy phần bất đắc dĩ; vài phần tan nát cõi lòng, vài phần bi ai, theo gió bay xa.
Tiếng gọi nhẹ, như là mơ hồ, lại như quen thuộc, đáng tiếc Tô Ngọc đã nghe không được, không khí tràn đầy máu tanh, vài luồng thở nhẹ yếu ớt cùng tư niệm, nhàn nhạt phiêu tán khắp bốn phía, như kể lại một hồi cảm động mà chua xót.
Mặt trời lại từ mây đen nhô đầu ra, mang theo kiêu ngạo, mang theo đắc ý, tản ra ánh nắng chói chang. Dưới ánh nắng, tại hoang nguyên ngoài thành Lạc Dương một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện, đáng tiếc không ai nhìn thấy.
Chỉ thấy ở một gò núi nhỏ, có mười nhân ảnh, phía trước một người đầu cúi xuống tựa trên cây đàn đặt trên hai chân. Phía sau bảy người ngồi chung một chỗ lẳng lặng ngồi nơi đó, mặt quay về hướng tây trong ánh mắt mang theo một tia chờ đợi. Trên mặt đất hai người, ngực còn có chút phập phồng, bên cạnh một đạo Hồng Ảnh đứng bên cạnh, tựa hồ đang bảo vệ những người đó.
Cả bốn phía gò núi, một đồ án hình tròn đường kính hai trăm trượng, tiên diễm lóa mắt, rực rỡ hiện ra ở nơi này. Đó là một cái ao sâu một thước, nhìn giống như mặt gương, trong đồ án hình tròn cỏ cây đều không có, ngay cả tảng đá cũng tìm không được, mặt trên đồ án nhiễm một tầng máu đỏ tươi chói mắt. Mà ở chính giữa, trên gò núi nhỏ, mười đạo nhân ảnh giống như mười pho tượng, không động đậy đứng vững ở nơi này.
Đồ án hiện ra như là kể rõ một bí mật không muốn người biết cùng chua xót.
Gió nhẹ đi qua, mang đi bụi bặm, đáng tiếc vẫn không mang đi hết mùi máu tanh nồng nặc. Mặt trời chói chan, mang theo hỏa diễm nóng rực, đáng tiếc vẫn lưu lại huyết sắc đồ án. Lúc này, phía chân trời hàng vạn hàng nghìn đám mây, nhưng tựa hồ đều sợ đạo đồ án, ai cũng không muốn đi về phía trước.
Bóng đêm tới trong im lặng, phương xa, phía chân trời, có thể có người thấy đạo màu lam nhạt mây khói kia chăng?
Tác giả :
Tâm Mộng Vô ngân