Dịch Và Thời An

Chương 19: Để ý

Bởi vì mưa quá lớn nên thời gian máy bay cất cánh bị kéo dài, lúc Khang Từ cầm văn kiện trở lại thời gian vừa vặn. Sau một phen dày vò, đoàn người của Dịch Nghiêu rốt cục ngồi lên máy bay. Dương Tổng giám cùng Tần Văn trở về thành phố X, Dịch Thuấn cùng Khang Từ theo Dịch Nghiêu đi Mỹ, thời điểm máy bay hạ xuống ở Mỹ chính là buổi trưa, bởi vì thời gian cấp bách, Dịch Nghiêu mã bất bình đề trực tiếp đi gặp đối tác.

Ở Mỹ có một công ty người Hoa mở, ở quốc tế rất có danh tiếng, bọn họ hiện tại muốn mở một công ty ở Trung Quốc, trải qua nhiều lần suy tính, cuối cùng lựa chọn đặt chân ở thành phố X, đối tác được chọn chính là Dịch thị. Dịch Nghiêu rất coi trọng lần hợp tác này, nên mới tự mình dẫn người tới thương lượng.

Nhóm người Dịch Nghiêu được an bài ở phòng tiếp khách, cũng không lâu lắm cửa phòng tiếp khách liền mở ra. “Dịch học tỷ." Người đến là một nam nhân trẻ tuổi chỉ khoảng hơn hai mươi, mang theo vẻ mặt vui vẻ nhìn Dịch Nghiêu. Dịch Nghiêu đứng lên, nhìn kỹ nam nhân trước mắt, xác định bản thân cũng không có nhận ra hắn.

“Tôi là sinh viên năm thứ ba của đại học X, ngưỡng mộ đại danh Dịch học tỷ đã lâu." Nam nhân nhìn ra được Dịch Nghiêu nghi ngờ, mở miệng giải thích một chút, hướng Dịch Nghiêu vươn tay: “Tôi là Lưu Minh Hề, lần hợp tác này với Dịch học tỷ do tôi phụ trách toàn bộ." Dịch Nghiêu cùng Lưu Minh Hề bắt tay, rất nhanh buông ra, ái mộ trong mắt của hắn quá rõ ràng, Dịch Nghiêu có chút chán ghét. “Vậy Lưu tiên sinh, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu chưa?" Dịch Nghiêu duy trì nụ cười lễ phép, lại rõ ràng cũng không nhiệt tình.

Lưu Minh Hề nhún nhún vai: “Có thể a, chúng ta đi phòng họp nói." Dịch Nghiêu gật đầu một cái, Lưu Minh Hề ở trước mặt dẫn đường, Dịch Nghiêu cùng Dịch Thuấn, Khang Từ đi theo phía sau đến phòng họp. “Dịch học tỷ bây giờ ở cùng một chỗ với người thương sao?" Lưu Minh Hề chợt quay đầu lại hỏi, hiển nhiên khi Dịch Nghiêu ở đại học X diễn giảng hắn cũng có mặt.

Dịch Nghiêu nhìn hắn một cái: “Sắp." Lưu Minh Hề lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm, giống như là đùa giỡn nói: “Tôi dĩ nhiên là tin tưởng mị lực của Dịch học tỷ rồi, bất quá nếu là sắp, đó chính là còn không có cùng một chỗ đi, nói cách khác, tôi vẫn còn có cơ hội chứ?" Dịch Nghiêu dừng bước lại, cùng Lưu Minh Hề nhìn nhau, giọng nói rất dứt khoát: “Không có. Tôi cũng không tính đến chuyện thích người khác, Lưu tiên sinh cũng không cần ở trên người tôi tốn nhiều tâm tư."

Lưu Minh Hề cười, có chút bất cần nghiêng đầu: “Nhưng mà, tôi thật rất thích Dịch học tỷ nga." Dịch Nghiêu cầm túi văn kiện trong tay, vẻ mặt có chút biến lãnh: “Lần này tôi tới đây, là vì hợp tác, nếu như Lưu tiên sinh hôm nay không tính toán cùng tôi nói việc công, tôi chỉ có thể cáo từ trước." Lưu Minh Hề rốt cục nghiêm chỉnh, xoay người tiếp tục dẫn đường đi về phía trước. Dịch Nghiêu đi theo sau, Khang Từ cũng đang sững sờ, Dịch Nghiêu có người trong lòng?

Dịch Thuấn đi hai bước, quay đầu lại nhìn Khang Từ: “Khang trợ lý, đuổi theo nhanh lên một chút." Mặt Khang Từ trắng bệch, bước nhanh đi theo, Dịch Thuấn nhìn bóng lưng của cô, chậm rãi đi, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Dịch Hiên: “Tình địch của Thời tiểu thư đã xuất hiện, hơn nữa còn có hai vị." Đợi một lúc lâu cũng không có hồi âm, Dịch Thuấn mới nhớ tới thời gian trong nước bây giờ cũng đã là đêm khuya, không thú vị thu hồi điện thoại di động.

Bởi vì chuyện tương đối nhiều, Dịch Nghiêu ít nhất phải dừng lại ở Mỹ ba tuần lễ, bắt đầu chẳng qua là bước đầu đàm phán, xác định nội dung hợp tác, Dịch Nghiêu liền đứng dậy cáo từ. Lưu Minh Hề đưa Dịch Nghiêu ra ngoài, đưa ba cái thẻ mở cửa phòng cho nàng: “Nơi ở tôi đã giúp Dịch học tỷ thu xếp tốt lắm, cách công ty rất gần, hoan nghênh Dịch học tỷ thường xuyên đến tìm tôi, nói chuyện công việc cũng tốt, nói chuyện riêng càng tốt hơn."

Dịch Nghiêu cũng không khách khí, nhận lấy thẻ mở cửa phòng ném cho Dịch Thuấn, cũng không có nghe thấy nửa đoạn sau Lưu Minh Hề nói: “Lưu tiên sinh suy nghĩ rất chu đáo, đa tạ." Lưu Minh Hề cười đến rất rực rỡ, còn muốn nói điều gì, Dịch Nghiêu đã xoay người, bước nhanh rời đi. Lưu Minh Hề sờ sờ càm, ý vị thâm trường cười, trò chơi có tính khiêu chiến, mới đáng chơi nha.

“Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai còn có nhiều việc cần làm." Đến nơi ở, Dịch Nghiêu vừa dứt lời liền cầm thẻ phòng của mình đi, lưu lại Dịch Thuấn cùng Khang Từ hai mặt nhìn nhau. Dịch Thuấn than thở hai tiếng, ý có ám chỉ nói: “Đối với Đại tiểu thư mà nói, bị người không thích để ý, cũng là một chuyện rất đáng ghét đây." Nói xong cũng không quan tâm sắc mặt khó coi của Khang Từ, chậm rãi cầm thẻ mở cửa phòng, trong lòng suy nghĩ, sau khi về nước nhất định phải đòi Thời Ngộ An mời hắn ăn cơm.

Dịch Nghiêu trở lại trong phòng, vốn định gọi điện thoại cho Thời Ngộ An, nghĩ đến thời gian trong nước cùng ở Mỹ bất đồng, Thời Ngộ An sợ là đã ngủ, liền đơn giản gửi một tin nhắn, lại không nghĩ rằng rất nhanh nhận được hồi âm. Dịch Nghiêu tiện tay bấm số điện thoại của Thời Ngộ An, rất nhanh được tiếp nhận rồi. “Tại sao còn chưa ngủ?" Dịch Nghiêu đi thẳng vào vấn đề, Thời Ngộ An hừ một tiếng, rất thẳng thắn: “Nhớ chị không ngủ được."

Dịch Nghiêu cười ra tiếng, Thời Ngộ An lầu bầu mấy câu, hỏi ngược lại nàng: “Không phải đã nói cho chị việc lệch múi giờ sao, chị thế nào còn chưa nghỉ ngơi?" Dịch Nghiêu thu hồi vui vẻ, đứng ở cửa sổ sát đất nhìn xuống, đèn nê ông rất sáng, Dịch Nghiêu lại đột nhiên cảm thấy tịch mịch: “Tôi cũng rất nhớ em a." Thanh âm Dịch Nghiêu có chút thấp, Thời Ngộ An cảm giác được tâm tình nàng không tốt lắm, muốn mở miệng an ủi nàng, cũng không biết nên nói gì mới phải.

“Thời gian thật không còn sớm, mau ngủ đi." Thanh âm Dịch Nghiêu rất dịu dàng, mang theo ma lực làm cho người ta không thể cự tuyệt. Thời Ngộ An ngoan ngoãn đáp ứng một tiếng, nhưng không có cúp điện thoại, Khóe miệng Dịch Nghiêu hơi nâng lên: “Ngộ An, cho tới bây giờ tôi không nghĩ bản thân sẽ yêu một người như vậy, yêu đến tâm cũng đau." Tròng mắt Thời Ngộ An bỗng nhiên phiếm hồng, cô cũng chưa từng được cảm thụ qua tình yêu thâm trầm mà chân thiết đến từ một người khác đối với mình như vậy.

Sau khi cúp điện thoại, Thời Ngộ An ở trên giường trằn trọc trở mình, thật lâu không thể ngủ. Cùng Dịch Nghiêu chung đụng mấy ngày này luôn luôn tại trong đầu vang vọng, rõ ràng thời gian cũng không bao lâu, lại khắc thật sâu ở trong đầu. Khuôn mặt, sự dịu dàng, thâm tình, giảo hoạt, bá đạo, vắng lạnh, vui mừng, khổ sở của nàng... Thời Ngộ An che mặt, chợt phân không rõ, cô đối với Dịch Nghiêu là quá mức lệ thuộc vào, hay là thật động tâm.

Một đêm chưa chợp mắt, Thời Ngộ An lại dậy thật sớm, cô cùng Thời Tuấn Thần hẹn xong cùng đi thăm Thời ba vẫn còn đang nằm viện. Thời Ngộ An giao Thời Sướng cho Ngụy Sở Ca, rước lấy ánh mắt u oán của Giang Trừng, nhưng cô bây giờ không muốn mang theo Thời Sướng cùng đến bệnh viện, chỉ sợ Thời ba không cách nào tiếp nhận mà làm thương tổn Thời Sướng.

Thời Ngộ An theo thời gian ước định đi tới cửa bệnh viện, Thời Tuấn Thần đang đợi cô, thấy cô tới vội vàng nghênh đón. Bởi vì có tiền, tình huống của Thời gia có chuyển biến tốt, Thời Tuấn Thần cũng không có giống như mấy ngày trước đây dáng vẻ lôi thôi lếch thếch như vậy, tây trang thẳng thớm thoạt nhìn rất có tinh thần.

“Tiểu An em đã đến rồi, chúng ta vào đi thôi?" Thời Tuấn Thần nhận lấy giỏ trái cây Thời Ngộ An cầm trong tay, hỏi thăm ý kiến của cô. Thời Ngộ An có chút chần chờ: “Anh, bây giờ em đi vào, có thể lại chọc ba tức giận hay không?" Thời Tuấn Thần lắc đầu một cái, lôi kéo cô hướng trong bệnh viện đi: “Thời gian dài như vậy, ba sớm nên hết giận. Em dù sao cũng là con gái của ba, lần này lại giúp trong nhà lớn như vậy, ba còn có thể nói cái gì?"

Thời Ngộ An không có nói nữa, đi theo phía sau Thời Tuấn Thần, đi tới bên ngoài một gian phòng bệnh. Thời Tuấn Thần đẩy cửa ra, bản thân đi vào trước, sau đó quay đầu lại nhìn Thời Ngộ An: “Đi vào a." Thời Ngộ An vẫn còn đang rối rắm, trong phòng bệnh đã truyền ra thanh âm của Thời ba: “Là Tiểu An tới sao?" Thời Ngộ An khẽ cắn răng, ma ma thặng thặng đi vào phòng bệnh.

“Ba..." Thời Ngộ An đứng ở cửa, cúi đầu, nhỏ giọng kêu một tiếng. Thời ba dựa vào ngồi ở trên giường bệnh, nhìn cô thở dài: “Con ngẩng đầu nhìn ba." Thời Ngộ An cắn môi, từ từ ngẩng đầu lên, dung nhan già nua của Thời ba đập vào trong mắt.

Thời ba vươn tay, nhẹ nhàng vẫy vẫy: “Tới đây, để cho ba xem thật kỹ con xem." Thời Ngộ An đi tới, Thời ba lôi kéo tay của cô, tinh tế nhìn cô một lát, mặt lộ vẻ thẹn: “Tiểu An trưởng thành... Ba xin lỗi con,con gái, những năm này, cực khổ cho con." Thời Ngộ An liền vội vàng lắc đầu: “Không, con không khổ, ba, là con chọc ba tức giận, là con làm sai chuyện, là con để cho ba thương tâm."

“Đứa nhỏ ngốc." Thời ba kéo kéo tay Thời Ngộ An, cô nương theo lực đạo của ông ngồi ở mép giường, cha con hai người hàn huyên một lát. Thời Tuấn Thần thức thời đặt giỏ trái cây xuống liền đi ra ngoài, Thời ba đột nhiên hỏi: “Tiểu An, anh con nói năm trăm vạn kia là con cho. Từ đâu mà con có được nhiều tiền như vậy?" Thời Ngộ An há miệng, cũng không biết nên giải thích thế nào, Thời ba lại hỏi: “Có phải là vị Khang tiên sinh kia không, là hắn cho?"

Năm trăm vạn không phải là con số nhỏ, Thời Ngộ An lại không thể trực tiếp nói cho Thời ba là cô lợi dụng quan hệ của Ngụy Sở Ca hỏi mượn Đại lão bản của tập đoàn Hưng Thịnh, bây giờ cũng không nghĩ ra lấy cớ, liền theo lời của Thời ba nói: “Dạ, là Khang Diệu giúp một tay mượn." Thời ba lắc đầu thở dài: “Hắn là một người tốt a, ban đầu ba thật đúng là lão hồ đồ, cảm thấy hắn lừa con gái của ba, nên có thái độ như thế với hắn. Không nghĩ tới hắn bất kể hiềm khích lúc trước, giúp chúng ta lớn như vậy. Tiểu An a, Khang Diệu là một người có thể phó thác, con nên cùng hắn sống thật tốt a."

“Con biết." Thời Ngộ An miễn miễn cưỡng cưỡng đáp ứng, Thời ba lại lôi kéo cô thật tốt dặn dò một phen, cho đến cả người mệt mỏi, mới thả Thời Ngộ An trở về. Trước khi Thời Ngộ An đi, Thời ba còn đặc biệt giao phó, bảo cô có thời gian thì về nhà thăm Thời mẹ một chút, nếu có thể thì dẫn theo Khang Diệu cùng Thời Sướng càng tốt. Thời Ngộ An tâm sự ngổn ngang, tùy ý ứng đối mấy câu, liền đi đến nhà Ngụy Sở Ca đón Thời Sướng.

Ngụy Sở Ca đã hoàn toàn công khai giới tính cùng trong nhà, nhà nàng không tiếp thụ nổi, Ngụy Sở Ca liền dọn ra ngoài ở một mình. Nàng mướn một nhà trọ đơn giản, Giang Trừng lo lắng nàng, ba ngày hai đầu hướng nơi này chạy, đến cuối cùng dứt khoát không trở về Giang gia nữa, cả ngày cùng Ngụy Sở Ca dính cùng một nơi. Lúc Thời Ngộ An đến, Ngụy Sở Ca đang dạy Thời Sướng vẽ, Giang Trừng ngồi ở một bên ôm máy vi tính xách tay xử lý công sự.

Thời Ngộ An đem việc mình đi thăm Thời ba nói một lần, Ngụy Sở Ca cũng không cảm thấy có cái gì, nàng biết chuyện lúc trước Thời Ngộ An bị đuổi ra khỏi nhà vẫn là tâm bệnh của cô, bây giờ Thời Ngộ An có thể trở về nhà, Ngụy Sở Ca cũng vì cô mà cao hứng. Ngược lại Giang Trừng, trong nháy mắt thì bão nổi: “Bằng cái gì có chỗ tốt liền toàn bộ để cho họ Khang kia vớt? Tiền là tôi ra a, hơn nữa ba cô còn đối với hắn hảo cảm tăng lên gấp bội, còn muốn để cho cô cùng hắn sống thật tốt, vậy Dịch Nghiêu kia lại làm sao bây giờ?"

“Tôi lúc ấy bất ngờ không nghĩ ra lý do, liền theo ý ba tôi nói. Hơn nữa chuyện tôi không thích Khang Diệu, ba tôi cũng không biết a." Ngữ khí Thời Ngộ An nhu nhược, Giang Trừng liếc mắt: “Cũng mệt Dịch Nghiêu có thể nhịn, này nếu là Sở Ca cùng người khác kết hôn, không cần biết thiệt giả, tôi không phế đi nam nhân kia coi như thiên đại ân đức, chứ đừng nói tới để cho người phụ nữ của tôi tiếp tục cùng hắn dây dưa." Ngụy Sở Ca trợn mắt nhìn Giang Trừng một cái, giọng nói bất thiện: “Chị lợi hại như vậy a!"

Giang Trừng hừ một tiếng, lầm bầm một câu: “Dịch Nghiêu cho dù không nói ra miệng, tôi cũng không tin trong lòng nàng có thể không ngại việc này." Nói xong cũng tiếp tục ba tháp ba tháp tiếp tục việc gõ gõ bàn phím của mình, lại làm cho Thời Ngộ An bởi vì câu nói này mà rơi vào suy tư.

Thật ra thì Giang Trừng nói không có sai, trong lòng Dịch Nghiêu làm sao có thể không ngại? Nàng chẳng qua là không muốn Thời Ngộ An khó xử mà thôi. Nàng quá giỏi về che giấu tâm tình của mình, nếu không phải lúc này Giang Trừng nói ra, có lẽ Thời Ngộ An thật muốn đã quên, Dịch Nghiêu đối với sự tồn tại của Khang Diệu, làm sao có thể không thèm để ý? Nàng không phải đã vì việc này mà tức giận một lần rồi sao, bất quá cuối cùng nàng vẫn là thỏa hiệp. Vì Thời Ngộ An, nàng đã không giống Dịch gia thiên tài, tỉnh táo cơ trí trong truyền thuyết nữa.
Tác giả : Vô Hà Ca
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại