Địch Tướng Vi Nô
Chương 48 Bôi thuốc
"Thoa thuốc cho ngươi."
"Không cần." Triển Thiên Bạch lưu loát thẳng thắn cự tuyệt.
Đoan Mộc Ly nhất thời nhướng mày, "Nằm sấp xuống!"
Triển Thiên Bạch âm thầm cắn răng.
Nơi hắn bị thương là mông, bảo hắn phải nằm sấp trên giường để mông trần cho Đoan Mộc Ly thoa thuốc á? Đánh chết hắn cũng không chịu!
"Ý tốt của vương gia ta xin ghi trong lòng, ta tự mình làm là được rồi."
Triển Thiên Bạch vươn tay, định đoạt lấy ba bình dược trong tay Đoan Mộc Ly, nhưng giây tiếp theo, cổ tay hắn đã bị Đoan Mộc Ly chế trụ.
"Ngươi làm gì đấy?!"
Cánh tay bị Đoan Mộc Ly vặn ra sau lưng, Triển Thiên Bạch cả người vốn yếu ớt đau nhức, căn bản vô lực phản kháng, cứ như vậy bị Đoan Mộc Ly đè lên bả vai nằm sấp trên giường.
"Đoan Mộc Ly!"
"Lời thề nguyện làm nam sủng hầu hạ ta cả đời cũng không cần giả bộ tam trinh cửu liệt làm gì..." Đoan Mộc Ly dùng thân thể nặng nề áp chế Triển Thiên Bạch, ghé sát bên tai hắn, giọng nam trầm thấp xen lẫn hơi thở ấm áp phả vào tai Triển Thiên Bạch.
"Ngoan một chút, ta sẽ không làm ngươi bị thương."
Thanh âm của Đoan Mộc Ly tựa như thần bí khác thường, khiến nội tâm Triển Thiên Bạch sinh ra một cỗ cảm giác rung động lạ.
"Ngươi... Ngươi thân là vương gia, tự mình thoa thuốc cho nô ɭệ như ta không cảm thấy có phần thất thân sao?" Triển Thiên Bạch cố ý khiêu khích Đoan Mộc Ly.
"Ha!" Đoan Mộc Ly mỉm cười, "Sao có thể... Đây là một trong những thú vui giáo huấn tội nô của bổn vương."
"Ngươi!" Triển Thiên Bạch vừa quay đầu liền bị Đoan Mộc Ly quát lên.
"Đừng lộn xộn!"
Triển Thiên Bạch trong nháy mắt bất động, lẳng lặng nằm sấp trên giường lớn mềm mại, hai tay ra sức nắm chặt khăn trải giường bằng gấm thêu kim long ngọc phượng.
"Ha, khẩn trương đến nỗi như vậy sao?"
Hai má tái nhợt của Triển Thiên Bạch thoáng cái liền đỏ ửng.
Tuy nói bản thân đã cũng Đoan Mộc Ly có quan hệ thể xác, nhưng giữa ban ngày ban mặt lộ ra nơi đó bị thoa thuốc vẫn làm cho hắn cảm thấy xấu hổ.
"Cảm giác thế nào?" Khóe môi Đoan Mộc Ly khẽ nhếch, ánh mắt mang theo vài phần trêu chọc, "Có thoải mái không?"
"Ngươi không nói lời nào cũng không ai bảo ngươi câm đâu!" Triển Thiên Bạch cau mày giận dỗi với Đoan Mộc Ly.
Đoan Mộc Ly chắc chắn là cố ý, cố ý dùng cách nói trêu chọc này khiến người ta hiểu lầm.
"Hahaha!" Đoan Mộc Ly cất tiếng cười lớn, thoa xong loại dược quý thứ nhất, bắt đầu thoa loại thứ hai.
Bởi vì trong cơ thể Triển Thiên Bạch vẫn còn lưu lại tàn dư rượu độc Hoàng đế Dao Quốc ban năm đó, lại thêm phải chịu một trăm sáu mươi đại bản của Chu Phượng, thái y nói với Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch còn có thể sống sót quả thực đã là kỳ tích.
Cuộc đối thoại bị gián đoạn, trong phòng yên tĩnh lại, tựa như tiếng một cây châm rơi cũng có thể nghe thấy.
Đoan Mộc Ly yên lặng giúp Triển Thiên Bạch thoa thuốc, động tác không nhanh không chậm, giống như một loại hưởng thụ.
Trên người hơi lạnh, còn thêm không khí thúc đẩy, vừa hay giúp phát huy tác dụng của thuốc.
Nhưng Triển Thiên Bạch còn cảm giác được một cỗ ấm áp.
Cỗ ấm áp này, đến từ Đoan Mộc Ly.
Ngón tay và lòng bàn tay của Đoan Mộc Ly đều ấm áp lạ lùng.
Triển Thiên Bạch nhắm mắt lại, thân thể dần thả lỏng, đợi đến khi Đoan Mộc Ly thoa thuốc xong thì phát hiện Triển Thiên Bạch đã ngủ rồi.
"Thật là..." Đoan Mộc Ly chỉ đành một mặt cười khổ, giúp Triển Thiên Bạch đắp kín chăn.
"Ở trước mặt ta ngủ ngon lành như vậy, ta làm sao có thể kìm lòng được đây?"