Địch Tướng Vi Nô
Chương 44 Ghi thù
Đoan Mộc Ly cưỡi trên lưng một con tuấn mã đỏ thẫm, một thân kim khôi chiến giáp, cầm trường thương hồng anh trong tay, thúc ngựa phi nước đại về phía Triển Thiên Bạch.
Khóe môi Triển Thiên Bạch giương lên, khẽ đá bụng ngựa, chiến mã trắng muốt như tuyết lập tức phi nước đại tới nghênh đón Đoan Mộc Ly.
Trong mắt tướng sĩ song phương, Triển Thiên Bạch thân khoác giáp đỏ tựa như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, trong nháy mắt thiêu rụi cỏ ngải tràn lan thành một vùng đìu hiu trên chiến trường, đồng thời khơi dậy một lòng chân thành cho các tướng sĩ.
Keng!
Tay không tiếp được một thương của Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch chỉ dựa vào nội lực đã khiến Đoan Mộc Ly chấn động lui về sau vài bước, dấu chân chiến mã đỏ thẫm hỗn loạn lưu lại trên mặt đất.
Đoan Mộc Ly đè thấp mi mắt, cảnh giác nhìn Triển Thiên Bạch, ấn đường căng chặt.
Giây tiếp theo, hắn rút bội kiếm bên hông ra, nội lực mạnh mẽ quấn lấy lưỡi đao sắc bén phía trên, tưởng như quỹ đạo chuyển động của hướng gió cũng thay đổi.
"Đoan Mộc Ly, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!"
Triển Thiên Bạch tấn công đến, Đoan Mộc Ly lập tức xoay trường thương nằm ngang chặn lại, hai tay giơ lên cao, sử dụng nội lực tiếp được một đòn của Triển Thiên Bạch ngay trước mặt.
Có cảm giác như bản thân đang đối đầu với vị vua của vạn thú, Triển Thiên Bạch hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Đoan Mộc Ly, nhưng lại thấy trên gương mặt góc cạnh như đao khắc búa tạc của Đoan Mộc Ly nở một nụ cười tà.
"Haha!" Triển Thiên Bạch đứng một bên đối chiến với Đoan Mộc Ly phát ra một tiếng cười châm biếm, "Muốn khiến ta đầu hàng sao? Cũng không phải không thể..."
"Hửm?" Đoan Mộc Ly rất có hứng thú nhíu mày, "Nói như vậy là ngươi đồng ý?"
"Đúng vậy! Nhưng ta có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
Triển Thiên Bạch tay trái cầm dây cương thoáng lui về phía sau, giữ khoảng cách an toàn với Đoan Mộc Ly, mày kiếm mắt sáng bớt đi vài phần đùa giỡn.
"Ta muốn Ly Vương gia Nam Sở dưới một người trên vạn người ngài... ngoan ngoãn làm nam sủng của ta, như vậy ta liền đáp ứng đầu hàng, ngươi xem thế nào?"
"Hừ! Triển Thiên Bạch, ngay từ đầu ngươi đã ghi thù sao? Là bởi vì lúc trước bổn vương coi ngươi thành nam sủng ở thanh lâu?"
Gió lạnh quét qua, mái tóc đen của Triển Thiên Bạch bị gió thổi bay tứ tung, nhưng trong mắt Đoan Mộc Ly lại thêm vài phần tiêu sái cùng ngọc thụ lâm phong.
Đoan Mộc Ly bất giác xoa dịu rung động nơi ngực trái một chút, mi mắt khẽ rũ xuống.
"Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông." Triển Thiên Bạch bình tĩnh trả lời.
Tầm mắt Đoan Mộc Ly nhướng lên theo hướng tiếng nói, nhún vai cười lạnh, "Còn không bằng ngươi nói thẳng ra rằng ngươi không cam tâm bị bổn vương đùa giỡn, cho nên nhất định phải trả đũa lại! Thật sự là không chịu thua thiệt ha!"
"Ngươi như vậy rốt cuộc là có chịu đồng ý hay không?"
Nhìn thấy Triển Thiên Bạch đối diện khí vũ hiên ngang, cặp mắt đen thẫm lộ rõ tia nguy hiểm, Đoan Mộc Ly cảm thấy trái tim căng thẳng, lực chú ý lập tức đổ dồn lên trường kiếm trong tay Triển Thiên Bạch.
"Ngươi đánh thắng bổn vương trước rồi nói sau!" Đoan Mộc Ly lại nâng trường thương lên.
"Ta coi như ngươi đã đồng ý." Triển Thiên Bạch cũng cùng lúc cầm kiếm quét một đường ngang về phía Đoan Mộc Ly.
Cả hai người lại đánh một trận.
...
Hàng mi dài run rẩy chớp chớp hai cái như chim non bị hoảng sợ vỗ cánh rồi mới chậm rãi mở ra.
Triển Thiên Bạch có loại cảm giác như linh hồn xuất khiếu, trong đầu loạn thành một đống hỗn độn, không biết bản thân đã ngủ bao lâu, thời gian của hắn như ngưng đọng, lại giống như đang đảo ngược dòng chảy.
Nhìn chằm chằm vào khung giường có mái che xa lạ, Triển Thiên Bạch phải mất một lúc thần trí rốt cuộc mới trở về thực tại.
Hiện tại không phải thời điểm Nam Sở và Dao Quốc chiến loạn liên miên.
Dao Quốc đã bại trận, mà hắn cũng bị Đoan Mộc Ly giam cầm.
"Triển Thiên Bạch?"
Giọng nam trầm thấp tràn đầy lo lắng xen lẫn vẻ kinh hỉ thấy rõ văng vẳng vọng bên tai, Triển Thiên Bạch khó khăn quay đầu, không hẹn mà gặp va phải tầm mắt của Đoan Mộc Ly.