Đích Trưởng Nữ
Chương 87: Cái thai cổ quái của lưu di nương
Triệu Khả Nhiên dẫn Thi Hương cùng Lung Nhi rời Giải Vũ các. Lúc ra khỏi cửa, Triệu Khả Nhiên liếc mắt Thi Hương, Thi Hương không nói gì mà chỉ gật đầu một cái. Động tác đơn giản như thế nhưng Triệu Khả Nhiên đã chắc chắn bên trong Giải Vũ các có điều bất thường, hơn nữa Thi Hương cũng đã nhìn ra. Có điều Lung Nhi đang ở bên cạnh nên Triệu Khả Nhiên cũng không tiện hỏi. Không phải là nàng không tin Lung Nhi, đối với Lung Nhi nàng tuyệt đối tín nhiệm nhưng Lung Nhi còn quá ngây thơ, chưa trải qua sự đời, dù nàng có dạy dỗ thì một số chuyện vẫn không có biện pháp xử lý tốt. Nếu như để Lung Nhi biết sẽ khó tránh khỏi bị lộ ra dấu vết gì, đến lúc đó chắc chắn rất phiền phức.
Rất nhanh, các nàng đã về tới Xuân Huy viên.
“Thế nào rồi, tiểu thư?" Còn chưa có vào của phòng, Nguyệt cô đã bắt đầu hỏi: “Lưu di nương hiện tại đang dưỡng thai đi! Thân thể của nàng tốt chứ?"
Triệu Khả Nhiên vừa tiến vào phòng vừa cười trả lời:
“Lưu di nương thân thể vẫn tốt, nếu không ai báo thật là không biết rằng nàng đã mang thai hai tháng đâu."
“Vậy là tốt rồi. Mang thai hai tháng thì không thể lộ bụng đâu, nhìn sẽ rất bình thường."
Triệu Khả Nhiên chuyển chủ đề:
“Nguyệt cô, ta đói quá. Ngươi đến phòng bếp làm cho ta chút điểm tâm được không? Đột nhiên ta rất muốn ăn canh hạt sen ngươi làm."
Nghe Triệu Khả Nhiên kêu đói, Nguyệt cô nhìn nàng từ ái:
“Được, ta sẽ lập tức đi làm. Thật may mùa hè mới vừa trôi qua, ta đã để dành không ít là sen và hạt sen."
“Tốt quá."
Triệu Khả Nhiên cười trả lời: “Đúng rồi, Nguyệt cô, để Lung Nhi đi cùng ngươi đi, để cho nàng theo ngươi học nấu canh, sau này Lung Nhi cũng có thể nấu cho ta ăn."
“Vâng!" Nguyệt cô khoái trá đáp ứng.
“Ta cũng muốn dạy dỗ Lung Nhi một chút, sau này khi ta không ở bên tiểu thư có thể cho Lung Nhi làm."
Triệu Khả Nhiên cười gật đầu.
Rất nhanh, Lung Nhi đã đi theo Nguyệt cô rời phòng, trong phòng chỉ còn lại Triệu Khả Nhiên và Thi Hương.
Đợi Nguyệt cô cùng Lung Nhi ra ngoài, trên mặt Triệu Khả Nhiên tươi cười lập tức biến mất, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nàng cau mày, mở miệng hỏi:
“Lưu di nương nơi có gì đó không ổn phải không?"
Thi hương cung kính trả lời:
“Dạ, tiểu thư, đúng như người nghĩ, cái thai của Lưu di nương sợ là có chút kỳ quái."
Triệu Khả Nhiên càng nhíu mày:
“Có gì kỳ quái ngươi nói cho ta nghe."
“Lưu di nương quả thật là đã mang thai, nhưng cách hoài thai có vẻ kỳ lạ."
Thi Hương cẩn thận suy nghĩ rồi nói tiếp:
“Lưu di nương đúng là đã mang thai. Nhưng bình thường nếu mang thai thì trong phòng tuyệt đối sẽ không dùng huân hương, sợ rằng sẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn. Thi hương cẩn thận nghĩ nghĩ về sau, đáp,“Nên nói như thế nào đâu? Lưu di nương thật là mang thai , nhưng là người bình thường nếu mang thai lời nói, trong phòng là tuyệt đối sẽ không loạn điểm huân hương , chỉ sợ xảy ra cái gì ngoài ý muốn. Khi chúng ta vừa mới vào phòng Lưu di nương đã thấy mùi hương nồng đậm, nô tỳ phát hiện trong lư hương có một loại dược an thai, nhưng đó không phải là loại dược dưỡng thai bình thường."
“Thuốc dưỡng thai?"
Triệu Khả Nhiên không hiểu:
“Nàng hiện tại mang thai, muốn dùng thuốc an thai cũng là chuyện bình thường, căn bản là không cần che giấu. Còn có, ngươi nói đó không phải thuốc dưỡng thai bình thường vậy đó là loại thuốc gì?"
“Cái này nô tỳ cũng chưa rõ. Có điều, loại dược này nếu muốn dùng thì cần phải trộn lãn với một số loại dược khác. Nô tỳ phải điều tra thì mới biết được kết quả"
Triệu Khả Nhiên hỏi: “Vậy ngươi cần bao lâu để điều tra?"
Thi Hương nghĩ nghĩ rồi trả lời:
“Hiện tại Cầm Hương đã bắt đầu điều tra chuyện của Lưu di nương. Nô tỳ sẽ tìm cơ hội để xem thành phần dược trong lư hương, sẽ không mất nhiều thời gian."
“Tốt lắm, các ngươi mau chóng điều tra, không biết vì sao ta luôn có dự cảm không tốt."
“Tiểu thư yên tâm. Đúng rồi, tiểu thư, nô tỳ nghĩ muốn xem mạch các di nương một chút. Nếu thật sự phu nhân luôn để các di nương dùng thuốc tránh thai thì hẳn là các nàng đều sẽ có ảnh hưởng không tốt mới đúng."
“Ngươi muốn xác định xem Lưu di nương có biết về thuốc tránh thai của mẫu thân ta hay không, đúng không?"
Thi hương gật đầu:
“Không sai, nô tỳ muốn biết phu nhân bình thường dùng loại dược tránh thai gì, chỉ có như vậy, ta mới biết thân thể Lưu di nương ra sao."
“Được, ta sẽ an bài."
Kỳ thực ngay lúc Thi Hương đề xuất, trong lòng Triệu Khả Nhiên đã nghĩ đến một người.
Bữa tối hôm nay, Triệu Tùng kêu mọi người cùng nhau ăn tối. Tuy hôm nay không phải ngày mười lăm nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ lí do là vì cái gì.
Mọi người đều đã ngồi xuống nhưng Triệu Tùng và Lưu di nương vẫn chưa đến. Triệu Khả Nhiên ngồi ở bàn chủ, thoải mái nhìn xung quanh một chút. Mẫu thân đã sớm không kiên nhẫn, Triệu Khả Nhân ở bên cạnh cũng tự nhiên mà mất kiên nhẫn. Còn Tôn di nương và Phong Nhi vẫn lạnh nhạt, điềm tĩnh, không có bát cứ biểu cảm gì.
Triệu Khả Nhiên nhìn qua bàn bên kia, Trương di nương và Lí di nương, còn có các nữ nhi đều ngồi ở đó. Trên mặt mẫu thân cùng các di nương ngoại trừ bất mãn còn có một tia ghen tị. Xem ra chuyện Lưu di nương mang thai mọi người đều đã biết cả rồi. Trừ bỏ Tôn di nương, đối với cái thai của Lưu di nương, mọi người cũng không cao hứng.
Qua một hồi lâu, Triệu Tùng mới mang theo Lưu di nương đến. Vừa thấy triệu Tùng, mọi người ai cũng tươi cười nhưng khi thấy Lưu di nương đằng sau, sắc mắt mọi người lại trầm xuống. Triệu Khả Nhiên lén nhìn mẫu thân, quả nhiên trong mắt nàng mang theo một tia ghen ghét. Xem ra mẫu thân bất mãn đối với Lưu di nương quả là không ít a!
Triệu Khả Nhiên giống như là một người xem trò, chỉ ngầm quan sát mọi người.
Không bao lâu, Triệu Tùng liền mang theo Lưu di nương đến bàn chủ, còn có ý bảo nàng ngồi xuống. Từ lúc vào cửa, trên khuôn mặt Triệu Tùng luôn mang theo nụ cười, hẳn là tâm tình vô cùng tốt.
Nhìn đến hành động của Triệu Tùng, đáy mắt Tần Hương Hà bất mãn, nhưng Tần Hương Hà cũng không phải là nữ nhân bình thường, cho nên đối với tình huống như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không tùy tiện mở miệng. Nhất là bây giờ Lưu di nương đang mang thai, nàng không thể xung đột chính diện với nàng ta. Cho dù không vừa mắt với Lưu di nương cỡ nào, Tần Hương Hà cũng phải tỏ ra đối tốt với nàng, ít nhất bề ngoài sẽ là như vậy.
Có điều, không phải nữ nhân nào cũng thông minh giống Tần Hương Hà. Trương thị vừa thấy Lưu di nương ngồi ở vị trí bàn chủ, nhịn không được liền mở miệng:
“Lão gia, Lưu di nương không thể ngồi ở đó."
Triệu Tùng tâm tình vốn rất tốt, vừa nghe đến lời nói của Trương thị, sắc mặt lập tức liền trở nên khó coi, cau mày nhìn Trương thị:
“Ngươi có ý kiến với quyết định của ta sao?"
Thấy Triệu Tùng bất mãn, Trương thị liền ý thức được lời mình, vội vàng cúi đầu đáp: “Thiếp thân không dám."
Nhìn Trương thị cúi đầu, Triệu Tùng cũng không truy cứu, dù sao hôm nay tâm tình hắn thật tốt.
Trước khi cùng ăn tối, Triệu Tùng mở miệng nói:
“Hôm nay tuy không phải ngày mười lăm, nhưng ta gọi mọi người đến cùng nhau dùng bữa tối, tin rằng mọi người đều đã biết chuyện gì xảy ra rồi."
Nói đến đây, Triệu Tùng nhìn Lưu di nương, tiếp tục cười nói:
“Buổi sáng hôm nay, Linh Linh (Lưu di nương tên thật là Lưu Linh Linh) không thoải mái, thỉnh đại phu đến xem, thì ra nàng đã mang thai hai tháng. Trong phủ lâu nay đã không có ai mang thai, ta thập phần cao hứng. Cho nên hôm nay kêu mọi nguwofi đến đây để thông báo tin vui này."
Nghe Triệu Tùng nói, trên mặt mọi người đều cười tươi, liên tục chúc mừng Triệu Tùng và Lưu di nương. Tần Hương Hà đứng lên:
“Chúc mừng lão gia, thiếp nhất định sẽ làm tốt bổn phận, chiếu cố Lưu di nương cho đến khi đứa nhỏ sinh ra bình an."
Nhìn thái độ Tần Hương Hà, Triệu Tùng vô cùng vừa lòng:
“Có những lời này của phu nhân, ta đã an tâm."
Nghe Triệu Tùng khen ngợi, trên mặt Tần Hương Hà tươi cười nhưng trong mắt lại lóe lên một tia u ám. Có điều, Tần Hương Hà lớn lên ở quốc công phủ, tuy rằng cha mẹ nàng tình cảm thật tốt, cha nàng không có nạp thiếp nhưng mẹ nàng đã dạy nàng không ít về phương diện này. Cho nên, cho dù trong lòng có bao nhiêu hận ý, ngoài mặt nàng vẫn vô cùng bình thường.
Tần Hương Hà quay đầu nhìn Lưu di nương, cười nói:
“Muội muội yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt."
Lưu di nương tuy không phải thiên kim nhà giàu, nhưng nàng trưởng thành trong thanh lâu, diễn kịch cũng không hề kém. Lưu di nương vội vàng đứng lên, cảm động nhìn Tần Hương Hà:
“Cám ơn phu nhân, muội có phu nhân chiếu cố, cùng lão gia che chở, nhất định sẽ bình an vì lão gia sinh hạ công tử mập mạp."
Nhìn thê thiếp ở chung hòa hợp như vậy, Triệu Tùng rất vừa lòng.
Còn Triệu Khả Nhiên chỉ ngồi một bên xem cảnh này mà trong lòng cười lạnh, phụ thân thật ngu ngốc a! Hắn làm sao có thể nghĩ rằng thê thiếp của hắn có thể hòa thuận đâu? Nàng khẳng định, hiện tại những người ở đây có ai không phải tính kế với cái thai của Lưu di nương đâu? Đứa nhỏ trong bụng Lưu di nương chưa chắc đã an ổn ra đời. Cho dù được sinh ra, có thể lớn lên được hay không cũng không nói trước được nha! Xem ra phụ thân đã cao hứng quá mức mới có thể đem chuyện này chiêu cáo thiên hạ, còn cưng chiều Lưu di nương trước mặt mọi nguwofi, như vậy không chừng chính là đem Lưu di nương đến đầu sóng ngọn gió đâu.
Trong lòng tuy rằng nghĩ như thế, nhưng trên mặt nàng một chút khác thường đều không có, chỉ lặng lặng xem mọi người nói những lời dối trá mà thôi.
--- đường phân cách ---
Ba ngày sau, trong hoa viên của Tùy Phong viên, Tôn di nương đang chuyên tâm thêu hoa, mà ở bên cạnh, Triệu Khả Phong thì nghiêm túc xem sách, mùa hè đã qua đi, thời tiết cũng bắt đầu trở nên mát mẻ. Giờ phút này, hai mẹ con ở trong hoa viên trông thật ấm áp:
“Tôn di nương, đại tiểu thư đến." Diệu Nhi bẩm báo.
Kỳ thực, từ lần trước đại tiểu thư đến Tùy Phong viên, cùng Tôn di nương và Triệu Khả Phong trò chuyện vui vẻ, cứ có thời gian, Triệu Khả Nhiên sẽ lại đến Tùy Phong viên vấn an Tôn di nương. Còn Triệu Khả Phong cũng thỉnh thoảng đến Xuân Huy viên tìm Triệu Khả Nhiên. Hiện tại giữa bọn họ thật hòa hợp. Cho nên, nghe tới Triệu Khả Nhiên đến, Tôn di nương cười:
“Còn không nhanh mời đạit tiểu thư vào!"
Nghe Tôn di nương phân phó, Diệu Nhi liền lui xuống.
Vừa mới còn chăm chú đọc sách, Triệu Khả Phong nghe thấy Triệu Khả Nhiên đến liền bỏ sách xuống, thập phần cao hứng hướng ra phía ngoài nhìn.
Nhìn bộ dáng con trai, Tôn di nương cười lắc đầu:
“Phong nhi, đại tiểu thư tới, con thật cao hứng, phải không?"
“Đương nhiên rồi."
Triệu Khả Phong thập phần vui vẻ trả lời:
“Đã lâu con chưa có gặp tỷ tỷ, vừa qua mỗi ngày tỷ ấy đều đến quốc công phủ, trở về còn phải tập thêu nhiều hơn, làm hại con không dám đến quấy rầy tỷ tỷ."
Nghe Triệu Khả Phong nói, Tôn di nương buồn cười hỏi:
“Mấy ngày trước dùng bữa tối, không phải con gặp qua sao?"
“Kia đâu có tính là gặp a!"
Triệu Khả Phong nhớ lại sự tình buổi tối hôm đó, liền nhăn mày:
“Tối hôm đó mọi người đều diễn trò, con không có cơ hội nói chuyện với tỷ tỷ a!"
Tôn di nương nhấn vào trán Triệu Khả Phong:
“Con nha, chỉ thích quấn quít lấy đại tỷ tỷ."
Triệu Khả Phong ngượng ngùng nở nụ cười.
Rất nhanh, Triệu Khả Nhiên theo Diệu Nhi dẫn tới hoa viên. Hôm nay, Triệu Khả Nhiên chỉ dẫn theo Thi Hương.
Vừa thấy Triệu Khả Nhiên đến, Triệu Khả Phong liền nghênh đón:
“Đại tỷ tỷ, đệ rất nhớ tỷ a, đã lâu rồi chúng ta không có gặp nhau."
Đối mặt với nhiệt tình của Triệu Khả Phon, Triệu Khả Nhiên cười trả lời:
“Nhớ ta? Chúng ta không phải ba ngày trước đã gặp qua sao?"
“Đại tỷ tỷ, tỷ nói thật giống mẫu thân nha! Ba ngày trước cũng chỉ là gặp mặt, chúng ta đâu có nói chuyện được đâu."
Nhìn Triệu Khả Phong đáng yêu, Triệu Khả Nhiên nhịn không được sờ sờ đầu của hắn:
“Đệ nha, đều là tiểu nam tử hán, kia có thể so đo việc nhỏ này đâu?"
“Đại tỷ tỷ!" Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Triệu Khả Phong bất mãn.
Triệu Khả Nhiên cười cười:
“Được rồi, không đùa đệ nữa. Về sau, nếu đệ muốn gặp ta thì có thể đến Xuân Huy viên là được rồi, ta lúc nào cũng hoan nghênh a!"
Triệu Khả Phong thập phần cao hứng: “Đại tỷ tỷ, tỷ nói thật sao?"
“Đương nhiên." Triệu Khả Nhiên cười đáp: “Đệ là đệ đệ của ta! Đệ đến tìm ta, chẳng lẽ ta có thể tránh sao?"
Ở một bên, Tôn di nương không nói gì, chỉ cười xem Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Phong nói chuyện. Người ngoài nếu không biết chuyện nhất định sẽ cho rằng chính là ba mẹ con ngồi cùng nhau đâu.
“Tốt lắm." Triệu Khả Nhiên sờ đầu Triệu Khả Phong:
“Nếu đệ muốn tán gẫu với tỷ, chỉ cần đến Xuân Huy viên là được rồi. Còn hôm nay tỷ đến đây là có chuyện muốn làm nha!"
Triệu Khả Phong hỏi:
“Đại tỷ tỷ, có phải tỷ muốn đệ giúp tỷ chuyện gì hay không? Tỷ nói đi, nhất định đệ sẽ giúp tỷ a!"
Nói xong, Triệu Khả Phong còn vỗ ngực mình để cho tỷ thấy quyết tâm của hắn. Có điều, dường như không thành công lắm, bởi vì hắn vỗ ngực quá mạnh nên mặt nhăn nhó đau.
Nhìn bộ dạng Triệu Khả Phong, Triệu Khả Nhiên buồn cười lắc đầu:
“Phong Nhi, đệ nha, thật đúng là."
Vốn là muốn thể hiện khí khái nam tử hán, thành ra lại là đánh chính mình, Triệu Khả Phong uể oải cúi đầu.
Triệu Khả Nhiên ấn ấn đầu hắn:
“Đệ nha, tỷ biết đệ có tâm, nếu thật sự muốn đệ giúp đỡ chuyện gì, tỷ nhất định sẽ không khách khí. Có điều, hôm nay tỷ không phải muốn tìm đệ giúp đỡ, tỷ là có chuyện muốn nói với Tôn di nương."
Tôn di nương nghi hoặc nhìn Triệu Khả Nhiên:
“Đại tiểu thư, chẳng lẽ, hôm nay tiểu thư đến tìm riêng ta sao?"
Triệu Khả Nhiên cười gật đầu:
“Đúng vậy, có một số việc muốn cùng di nương chứng thực một chút, cho nên con đến đây."
Tôn di nương không hiểu:
“Đại tiểu thư muốn biết cái gì, liền hỏi đi!"
“Trước chúng ta cùng ngồi xuống đi rồi nói."
Tôn di nương cũng không phản bác, chỉ phân phó nói:
“Diệu Nhi, ngươi đi pha trà và mang đến đây một ít điểm tâm đi."
Sau khi ngồi xuống, Tôn di nương cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Triệu Khả Nhiên, không biết nàng muốn hỏi cái gì.
Triệu Khả Nhiên nghĩ một chút mới mở miệng hỏi:
“Tôn di nương, lần này Lưu di nương mang thai, di nương thấy thế nào?"
Nghe Triệu Khả Nhiên hỏi, Tôn di nương tựa hồ có chút ngoài ý muốn, dù sao chuyện này là đại sự trong phủ.
“Tôn di nương, như thế nào?"
Nhìn đến Tôn di nương tựa hồ sững sờ, Triệu Khả Nhiên mở miệng nói:
“Có phải có chuyện gì không tiện nói không?"
Ttôn di nương lắc đầu:
“Không phải, chỉ là, tiểu thư đột nhiên hỏi như vậy, ta không kịp phản ứng mà thôi. Tiểu thư muốn biết cái nhìn của ta, ta có thể nói ta không có cảm thấy thế nào, tiểu thư tin ta không?"
Triệu Khả Nhiên nở nụ cười:
“Đương nhiên, di nương cũng không cần gạt con. Lại nói, con cũng hiểu tính di nương, người đối với mọi việc đều không so đo."
Dừng một chút, Triệu Khả Nhiên tiếp tục nói:
“Nhưng mà, con muốn hỏi một điều, hi vọng di nương trả lời thật. Từ khi sinh Phong Nhi, người không mang thai nữa, người có biết vì sao không?"
Tôn di nương tựa hồ thoáng qua một tia mất tự nhiên:
“Đại tiểu thư nói nói gì vậy? Ta không mang thai lần nữa, đó là vì ta không có phúc khí mà thôi!"
Triệu Khả Nhiên luôn nhìn Tôn di nương, nàng thấy rõ Tôn di nương mất tự nhiên:
“Xem ra di nương rất rõ ràng lí do vì sao."
Tôn di nương né tránh , không dám nhìn Triệu Khả Nhiên.
Ở một bên nhìn không hiểu, Triệu Khả Phong liền chen vào nói:
“Đại tỷ tỷ, tỷ nói là có ý gì? CÒn có, di nương là biết cái gì a?"
Triệu Khả Nhiên cũng không để ý tới Triệu Khả Phong, mà nhìn về phía Tôn di nương:
“Di nương không cần cố kỵ con, người biết thì hãy nói với con, dù sao sự tình lần này chỉ sợ có liên quan không ít."
Tôn di nương mở to hai mắt, kinh ngạc hỏi:
“Đại tiểu thư, chẳng lẽ con đã sớm biết?"
Triệu Khả Nhiên mỉm cười:
“Đại khái biết một ít!"
“Ai --" Tôn di nương thở dài một hơi:
“Đại tiểu thư xem ra hôm nay con muốn hỏi cho rõ ràng. Được rồi, ta sẽ kể hết cho con, nhưng con nói chuyện này liên quan không ít là sao?"
Thấy Tôn di nương nghi hoặc, Triệu Khả Nhiên cũng không che giấu:
“Chuyện này liên quan đến cái thai của Lưu di nương!"
“Cái gì?" Tôn di nương kinh hãi.
Rất nhanh, các nàng đã về tới Xuân Huy viên.
“Thế nào rồi, tiểu thư?" Còn chưa có vào của phòng, Nguyệt cô đã bắt đầu hỏi: “Lưu di nương hiện tại đang dưỡng thai đi! Thân thể của nàng tốt chứ?"
Triệu Khả Nhiên vừa tiến vào phòng vừa cười trả lời:
“Lưu di nương thân thể vẫn tốt, nếu không ai báo thật là không biết rằng nàng đã mang thai hai tháng đâu."
“Vậy là tốt rồi. Mang thai hai tháng thì không thể lộ bụng đâu, nhìn sẽ rất bình thường."
Triệu Khả Nhiên chuyển chủ đề:
“Nguyệt cô, ta đói quá. Ngươi đến phòng bếp làm cho ta chút điểm tâm được không? Đột nhiên ta rất muốn ăn canh hạt sen ngươi làm."
Nghe Triệu Khả Nhiên kêu đói, Nguyệt cô nhìn nàng từ ái:
“Được, ta sẽ lập tức đi làm. Thật may mùa hè mới vừa trôi qua, ta đã để dành không ít là sen và hạt sen."
“Tốt quá."
Triệu Khả Nhiên cười trả lời: “Đúng rồi, Nguyệt cô, để Lung Nhi đi cùng ngươi đi, để cho nàng theo ngươi học nấu canh, sau này Lung Nhi cũng có thể nấu cho ta ăn."
“Vâng!" Nguyệt cô khoái trá đáp ứng.
“Ta cũng muốn dạy dỗ Lung Nhi một chút, sau này khi ta không ở bên tiểu thư có thể cho Lung Nhi làm."
Triệu Khả Nhiên cười gật đầu.
Rất nhanh, Lung Nhi đã đi theo Nguyệt cô rời phòng, trong phòng chỉ còn lại Triệu Khả Nhiên và Thi Hương.
Đợi Nguyệt cô cùng Lung Nhi ra ngoài, trên mặt Triệu Khả Nhiên tươi cười lập tức biến mất, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nàng cau mày, mở miệng hỏi:
“Lưu di nương nơi có gì đó không ổn phải không?"
Thi hương cung kính trả lời:
“Dạ, tiểu thư, đúng như người nghĩ, cái thai của Lưu di nương sợ là có chút kỳ quái."
Triệu Khả Nhiên càng nhíu mày:
“Có gì kỳ quái ngươi nói cho ta nghe."
“Lưu di nương quả thật là đã mang thai, nhưng cách hoài thai có vẻ kỳ lạ."
Thi Hương cẩn thận suy nghĩ rồi nói tiếp:
“Lưu di nương đúng là đã mang thai. Nhưng bình thường nếu mang thai thì trong phòng tuyệt đối sẽ không dùng huân hương, sợ rằng sẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn. Thi hương cẩn thận nghĩ nghĩ về sau, đáp,“Nên nói như thế nào đâu? Lưu di nương thật là mang thai , nhưng là người bình thường nếu mang thai lời nói, trong phòng là tuyệt đối sẽ không loạn điểm huân hương , chỉ sợ xảy ra cái gì ngoài ý muốn. Khi chúng ta vừa mới vào phòng Lưu di nương đã thấy mùi hương nồng đậm, nô tỳ phát hiện trong lư hương có một loại dược an thai, nhưng đó không phải là loại dược dưỡng thai bình thường."
“Thuốc dưỡng thai?"
Triệu Khả Nhiên không hiểu:
“Nàng hiện tại mang thai, muốn dùng thuốc an thai cũng là chuyện bình thường, căn bản là không cần che giấu. Còn có, ngươi nói đó không phải thuốc dưỡng thai bình thường vậy đó là loại thuốc gì?"
“Cái này nô tỳ cũng chưa rõ. Có điều, loại dược này nếu muốn dùng thì cần phải trộn lãn với một số loại dược khác. Nô tỳ phải điều tra thì mới biết được kết quả"
Triệu Khả Nhiên hỏi: “Vậy ngươi cần bao lâu để điều tra?"
Thi Hương nghĩ nghĩ rồi trả lời:
“Hiện tại Cầm Hương đã bắt đầu điều tra chuyện của Lưu di nương. Nô tỳ sẽ tìm cơ hội để xem thành phần dược trong lư hương, sẽ không mất nhiều thời gian."
“Tốt lắm, các ngươi mau chóng điều tra, không biết vì sao ta luôn có dự cảm không tốt."
“Tiểu thư yên tâm. Đúng rồi, tiểu thư, nô tỳ nghĩ muốn xem mạch các di nương một chút. Nếu thật sự phu nhân luôn để các di nương dùng thuốc tránh thai thì hẳn là các nàng đều sẽ có ảnh hưởng không tốt mới đúng."
“Ngươi muốn xác định xem Lưu di nương có biết về thuốc tránh thai của mẫu thân ta hay không, đúng không?"
Thi hương gật đầu:
“Không sai, nô tỳ muốn biết phu nhân bình thường dùng loại dược tránh thai gì, chỉ có như vậy, ta mới biết thân thể Lưu di nương ra sao."
“Được, ta sẽ an bài."
Kỳ thực ngay lúc Thi Hương đề xuất, trong lòng Triệu Khả Nhiên đã nghĩ đến một người.
Bữa tối hôm nay, Triệu Tùng kêu mọi người cùng nhau ăn tối. Tuy hôm nay không phải ngày mười lăm nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ lí do là vì cái gì.
Mọi người đều đã ngồi xuống nhưng Triệu Tùng và Lưu di nương vẫn chưa đến. Triệu Khả Nhiên ngồi ở bàn chủ, thoải mái nhìn xung quanh một chút. Mẫu thân đã sớm không kiên nhẫn, Triệu Khả Nhân ở bên cạnh cũng tự nhiên mà mất kiên nhẫn. Còn Tôn di nương và Phong Nhi vẫn lạnh nhạt, điềm tĩnh, không có bát cứ biểu cảm gì.
Triệu Khả Nhiên nhìn qua bàn bên kia, Trương di nương và Lí di nương, còn có các nữ nhi đều ngồi ở đó. Trên mặt mẫu thân cùng các di nương ngoại trừ bất mãn còn có một tia ghen tị. Xem ra chuyện Lưu di nương mang thai mọi người đều đã biết cả rồi. Trừ bỏ Tôn di nương, đối với cái thai của Lưu di nương, mọi người cũng không cao hứng.
Qua một hồi lâu, Triệu Tùng mới mang theo Lưu di nương đến. Vừa thấy triệu Tùng, mọi người ai cũng tươi cười nhưng khi thấy Lưu di nương đằng sau, sắc mắt mọi người lại trầm xuống. Triệu Khả Nhiên lén nhìn mẫu thân, quả nhiên trong mắt nàng mang theo một tia ghen ghét. Xem ra mẫu thân bất mãn đối với Lưu di nương quả là không ít a!
Triệu Khả Nhiên giống như là một người xem trò, chỉ ngầm quan sát mọi người.
Không bao lâu, Triệu Tùng liền mang theo Lưu di nương đến bàn chủ, còn có ý bảo nàng ngồi xuống. Từ lúc vào cửa, trên khuôn mặt Triệu Tùng luôn mang theo nụ cười, hẳn là tâm tình vô cùng tốt.
Nhìn đến hành động của Triệu Tùng, đáy mắt Tần Hương Hà bất mãn, nhưng Tần Hương Hà cũng không phải là nữ nhân bình thường, cho nên đối với tình huống như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không tùy tiện mở miệng. Nhất là bây giờ Lưu di nương đang mang thai, nàng không thể xung đột chính diện với nàng ta. Cho dù không vừa mắt với Lưu di nương cỡ nào, Tần Hương Hà cũng phải tỏ ra đối tốt với nàng, ít nhất bề ngoài sẽ là như vậy.
Có điều, không phải nữ nhân nào cũng thông minh giống Tần Hương Hà. Trương thị vừa thấy Lưu di nương ngồi ở vị trí bàn chủ, nhịn không được liền mở miệng:
“Lão gia, Lưu di nương không thể ngồi ở đó."
Triệu Tùng tâm tình vốn rất tốt, vừa nghe đến lời nói của Trương thị, sắc mặt lập tức liền trở nên khó coi, cau mày nhìn Trương thị:
“Ngươi có ý kiến với quyết định của ta sao?"
Thấy Triệu Tùng bất mãn, Trương thị liền ý thức được lời mình, vội vàng cúi đầu đáp: “Thiếp thân không dám."
Nhìn Trương thị cúi đầu, Triệu Tùng cũng không truy cứu, dù sao hôm nay tâm tình hắn thật tốt.
Trước khi cùng ăn tối, Triệu Tùng mở miệng nói:
“Hôm nay tuy không phải ngày mười lăm, nhưng ta gọi mọi người đến cùng nhau dùng bữa tối, tin rằng mọi người đều đã biết chuyện gì xảy ra rồi."
Nói đến đây, Triệu Tùng nhìn Lưu di nương, tiếp tục cười nói:
“Buổi sáng hôm nay, Linh Linh (Lưu di nương tên thật là Lưu Linh Linh) không thoải mái, thỉnh đại phu đến xem, thì ra nàng đã mang thai hai tháng. Trong phủ lâu nay đã không có ai mang thai, ta thập phần cao hứng. Cho nên hôm nay kêu mọi nguwofi đến đây để thông báo tin vui này."
Nghe Triệu Tùng nói, trên mặt mọi người đều cười tươi, liên tục chúc mừng Triệu Tùng và Lưu di nương. Tần Hương Hà đứng lên:
“Chúc mừng lão gia, thiếp nhất định sẽ làm tốt bổn phận, chiếu cố Lưu di nương cho đến khi đứa nhỏ sinh ra bình an."
Nhìn thái độ Tần Hương Hà, Triệu Tùng vô cùng vừa lòng:
“Có những lời này của phu nhân, ta đã an tâm."
Nghe Triệu Tùng khen ngợi, trên mặt Tần Hương Hà tươi cười nhưng trong mắt lại lóe lên một tia u ám. Có điều, Tần Hương Hà lớn lên ở quốc công phủ, tuy rằng cha mẹ nàng tình cảm thật tốt, cha nàng không có nạp thiếp nhưng mẹ nàng đã dạy nàng không ít về phương diện này. Cho nên, cho dù trong lòng có bao nhiêu hận ý, ngoài mặt nàng vẫn vô cùng bình thường.
Tần Hương Hà quay đầu nhìn Lưu di nương, cười nói:
“Muội muội yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt."
Lưu di nương tuy không phải thiên kim nhà giàu, nhưng nàng trưởng thành trong thanh lâu, diễn kịch cũng không hề kém. Lưu di nương vội vàng đứng lên, cảm động nhìn Tần Hương Hà:
“Cám ơn phu nhân, muội có phu nhân chiếu cố, cùng lão gia che chở, nhất định sẽ bình an vì lão gia sinh hạ công tử mập mạp."
Nhìn thê thiếp ở chung hòa hợp như vậy, Triệu Tùng rất vừa lòng.
Còn Triệu Khả Nhiên chỉ ngồi một bên xem cảnh này mà trong lòng cười lạnh, phụ thân thật ngu ngốc a! Hắn làm sao có thể nghĩ rằng thê thiếp của hắn có thể hòa thuận đâu? Nàng khẳng định, hiện tại những người ở đây có ai không phải tính kế với cái thai của Lưu di nương đâu? Đứa nhỏ trong bụng Lưu di nương chưa chắc đã an ổn ra đời. Cho dù được sinh ra, có thể lớn lên được hay không cũng không nói trước được nha! Xem ra phụ thân đã cao hứng quá mức mới có thể đem chuyện này chiêu cáo thiên hạ, còn cưng chiều Lưu di nương trước mặt mọi nguwofi, như vậy không chừng chính là đem Lưu di nương đến đầu sóng ngọn gió đâu.
Trong lòng tuy rằng nghĩ như thế, nhưng trên mặt nàng một chút khác thường đều không có, chỉ lặng lặng xem mọi người nói những lời dối trá mà thôi.
--- đường phân cách ---
Ba ngày sau, trong hoa viên của Tùy Phong viên, Tôn di nương đang chuyên tâm thêu hoa, mà ở bên cạnh, Triệu Khả Phong thì nghiêm túc xem sách, mùa hè đã qua đi, thời tiết cũng bắt đầu trở nên mát mẻ. Giờ phút này, hai mẹ con ở trong hoa viên trông thật ấm áp:
“Tôn di nương, đại tiểu thư đến." Diệu Nhi bẩm báo.
Kỳ thực, từ lần trước đại tiểu thư đến Tùy Phong viên, cùng Tôn di nương và Triệu Khả Phong trò chuyện vui vẻ, cứ có thời gian, Triệu Khả Nhiên sẽ lại đến Tùy Phong viên vấn an Tôn di nương. Còn Triệu Khả Phong cũng thỉnh thoảng đến Xuân Huy viên tìm Triệu Khả Nhiên. Hiện tại giữa bọn họ thật hòa hợp. Cho nên, nghe tới Triệu Khả Nhiên đến, Tôn di nương cười:
“Còn không nhanh mời đạit tiểu thư vào!"
Nghe Tôn di nương phân phó, Diệu Nhi liền lui xuống.
Vừa mới còn chăm chú đọc sách, Triệu Khả Phong nghe thấy Triệu Khả Nhiên đến liền bỏ sách xuống, thập phần cao hứng hướng ra phía ngoài nhìn.
Nhìn bộ dáng con trai, Tôn di nương cười lắc đầu:
“Phong nhi, đại tiểu thư tới, con thật cao hứng, phải không?"
“Đương nhiên rồi."
Triệu Khả Phong thập phần vui vẻ trả lời:
“Đã lâu con chưa có gặp tỷ tỷ, vừa qua mỗi ngày tỷ ấy đều đến quốc công phủ, trở về còn phải tập thêu nhiều hơn, làm hại con không dám đến quấy rầy tỷ tỷ."
Nghe Triệu Khả Phong nói, Tôn di nương buồn cười hỏi:
“Mấy ngày trước dùng bữa tối, không phải con gặp qua sao?"
“Kia đâu có tính là gặp a!"
Triệu Khả Phong nhớ lại sự tình buổi tối hôm đó, liền nhăn mày:
“Tối hôm đó mọi người đều diễn trò, con không có cơ hội nói chuyện với tỷ tỷ a!"
Tôn di nương nhấn vào trán Triệu Khả Phong:
“Con nha, chỉ thích quấn quít lấy đại tỷ tỷ."
Triệu Khả Phong ngượng ngùng nở nụ cười.
Rất nhanh, Triệu Khả Nhiên theo Diệu Nhi dẫn tới hoa viên. Hôm nay, Triệu Khả Nhiên chỉ dẫn theo Thi Hương.
Vừa thấy Triệu Khả Nhiên đến, Triệu Khả Phong liền nghênh đón:
“Đại tỷ tỷ, đệ rất nhớ tỷ a, đã lâu rồi chúng ta không có gặp nhau."
Đối mặt với nhiệt tình của Triệu Khả Phon, Triệu Khả Nhiên cười trả lời:
“Nhớ ta? Chúng ta không phải ba ngày trước đã gặp qua sao?"
“Đại tỷ tỷ, tỷ nói thật giống mẫu thân nha! Ba ngày trước cũng chỉ là gặp mặt, chúng ta đâu có nói chuyện được đâu."
Nhìn Triệu Khả Phong đáng yêu, Triệu Khả Nhiên nhịn không được sờ sờ đầu của hắn:
“Đệ nha, đều là tiểu nam tử hán, kia có thể so đo việc nhỏ này đâu?"
“Đại tỷ tỷ!" Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Triệu Khả Phong bất mãn.
Triệu Khả Nhiên cười cười:
“Được rồi, không đùa đệ nữa. Về sau, nếu đệ muốn gặp ta thì có thể đến Xuân Huy viên là được rồi, ta lúc nào cũng hoan nghênh a!"
Triệu Khả Phong thập phần cao hứng: “Đại tỷ tỷ, tỷ nói thật sao?"
“Đương nhiên." Triệu Khả Nhiên cười đáp: “Đệ là đệ đệ của ta! Đệ đến tìm ta, chẳng lẽ ta có thể tránh sao?"
Ở một bên, Tôn di nương không nói gì, chỉ cười xem Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Phong nói chuyện. Người ngoài nếu không biết chuyện nhất định sẽ cho rằng chính là ba mẹ con ngồi cùng nhau đâu.
“Tốt lắm." Triệu Khả Nhiên sờ đầu Triệu Khả Phong:
“Nếu đệ muốn tán gẫu với tỷ, chỉ cần đến Xuân Huy viên là được rồi. Còn hôm nay tỷ đến đây là có chuyện muốn làm nha!"
Triệu Khả Phong hỏi:
“Đại tỷ tỷ, có phải tỷ muốn đệ giúp tỷ chuyện gì hay không? Tỷ nói đi, nhất định đệ sẽ giúp tỷ a!"
Nói xong, Triệu Khả Phong còn vỗ ngực mình để cho tỷ thấy quyết tâm của hắn. Có điều, dường như không thành công lắm, bởi vì hắn vỗ ngực quá mạnh nên mặt nhăn nhó đau.
Nhìn bộ dạng Triệu Khả Phong, Triệu Khả Nhiên buồn cười lắc đầu:
“Phong Nhi, đệ nha, thật đúng là."
Vốn là muốn thể hiện khí khái nam tử hán, thành ra lại là đánh chính mình, Triệu Khả Phong uể oải cúi đầu.
Triệu Khả Nhiên ấn ấn đầu hắn:
“Đệ nha, tỷ biết đệ có tâm, nếu thật sự muốn đệ giúp đỡ chuyện gì, tỷ nhất định sẽ không khách khí. Có điều, hôm nay tỷ không phải muốn tìm đệ giúp đỡ, tỷ là có chuyện muốn nói với Tôn di nương."
Tôn di nương nghi hoặc nhìn Triệu Khả Nhiên:
“Đại tiểu thư, chẳng lẽ, hôm nay tiểu thư đến tìm riêng ta sao?"
Triệu Khả Nhiên cười gật đầu:
“Đúng vậy, có một số việc muốn cùng di nương chứng thực một chút, cho nên con đến đây."
Tôn di nương không hiểu:
“Đại tiểu thư muốn biết cái gì, liền hỏi đi!"
“Trước chúng ta cùng ngồi xuống đi rồi nói."
Tôn di nương cũng không phản bác, chỉ phân phó nói:
“Diệu Nhi, ngươi đi pha trà và mang đến đây một ít điểm tâm đi."
Sau khi ngồi xuống, Tôn di nương cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Triệu Khả Nhiên, không biết nàng muốn hỏi cái gì.
Triệu Khả Nhiên nghĩ một chút mới mở miệng hỏi:
“Tôn di nương, lần này Lưu di nương mang thai, di nương thấy thế nào?"
Nghe Triệu Khả Nhiên hỏi, Tôn di nương tựa hồ có chút ngoài ý muốn, dù sao chuyện này là đại sự trong phủ.
“Tôn di nương, như thế nào?"
Nhìn đến Tôn di nương tựa hồ sững sờ, Triệu Khả Nhiên mở miệng nói:
“Có phải có chuyện gì không tiện nói không?"
Ttôn di nương lắc đầu:
“Không phải, chỉ là, tiểu thư đột nhiên hỏi như vậy, ta không kịp phản ứng mà thôi. Tiểu thư muốn biết cái nhìn của ta, ta có thể nói ta không có cảm thấy thế nào, tiểu thư tin ta không?"
Triệu Khả Nhiên nở nụ cười:
“Đương nhiên, di nương cũng không cần gạt con. Lại nói, con cũng hiểu tính di nương, người đối với mọi việc đều không so đo."
Dừng một chút, Triệu Khả Nhiên tiếp tục nói:
“Nhưng mà, con muốn hỏi một điều, hi vọng di nương trả lời thật. Từ khi sinh Phong Nhi, người không mang thai nữa, người có biết vì sao không?"
Tôn di nương tựa hồ thoáng qua một tia mất tự nhiên:
“Đại tiểu thư nói nói gì vậy? Ta không mang thai lần nữa, đó là vì ta không có phúc khí mà thôi!"
Triệu Khả Nhiên luôn nhìn Tôn di nương, nàng thấy rõ Tôn di nương mất tự nhiên:
“Xem ra di nương rất rõ ràng lí do vì sao."
Tôn di nương né tránh , không dám nhìn Triệu Khả Nhiên.
Ở một bên nhìn không hiểu, Triệu Khả Phong liền chen vào nói:
“Đại tỷ tỷ, tỷ nói là có ý gì? CÒn có, di nương là biết cái gì a?"
Triệu Khả Nhiên cũng không để ý tới Triệu Khả Phong, mà nhìn về phía Tôn di nương:
“Di nương không cần cố kỵ con, người biết thì hãy nói với con, dù sao sự tình lần này chỉ sợ có liên quan không ít."
Tôn di nương mở to hai mắt, kinh ngạc hỏi:
“Đại tiểu thư, chẳng lẽ con đã sớm biết?"
Triệu Khả Nhiên mỉm cười:
“Đại khái biết một ít!"
“Ai --" Tôn di nương thở dài một hơi:
“Đại tiểu thư xem ra hôm nay con muốn hỏi cho rõ ràng. Được rồi, ta sẽ kể hết cho con, nhưng con nói chuyện này liên quan không ít là sao?"
Thấy Tôn di nương nghi hoặc, Triệu Khả Nhiên cũng không che giấu:
“Chuyện này liên quan đến cái thai của Lưu di nương!"
“Cái gì?" Tôn di nương kinh hãi.
Tác giả :
Hạ Nhật Phấn Mạt