Đích Trưởng Nữ
Chương 233: Kết quả của Triệu Oánh

Đích Trưởng Nữ

Chương 233: Kết quả của Triệu Oánh

“Nghe nói, tam tiểu thư phủ Thái sư nhân lúc tỷ tỷ của nàng cũng chính là Húc vương phi về nhà mẹ đẻ, quyến rũ Húc vương. Thật đúng là không biết xấu hổ!"

“A? Nàng thật sự bò lên giường của Húc vương? Trời ơi, không thể nào!"

“Yên tâm, chưa thành công! Thật may là lúc ấy vương gia đi tìm vương phi, kết quả tam tiểu thư không cam lòng, lại không chịu nổi tịch mịch, liền cùng một chỗ với gã sai vặt!"

“Chậc chậc, thật đúng là phóng khoáng! Còn đâu là thiên kim danh môn, quả thật chính là điều sỉ nhục của khuê tú kinh thành!"

“Cũng không phải sao! Mặc dù phủ Thái sư rất kín miệng, nhưng ta có thân thích phương xa làm người hầu trong phủ, những bí mật này sao có thể giấu được đôi mắt của ta?"

Trong kinh thành, không ít người đều nghị luận chuyện này. Mặc dù Triệu Oánh không thu hút sự chú ý của người khác như Triệu Khả Nhiên, nhưng dầu gì cũng là tam tiểu thư phủ Thái sư, tin tức như thế, người khác đương nhiên là cảm thấy hứng thú.

Triệu Tùng nghe được những lời đồn đãi kia, mấy ngày qua mặt vẫn đen thui, thậm chí cũng không dám vào triều. Ngay cả cửa cũng không muốn ra, rất sợ nhìn thấy ánh mắt khác thường của người khác.

Phủ Thái sư, trong Giải Vũ các.

Trước chuyện của Triệu Oánh, mặc dù Triệu Tùng đã hết sức ém nhẹm, nhưng trên đời không có tường nào không bị gió lùa, không ngờ chuyện này vẫn bị người biết, hơn nữa hiện tại mọi người đều nghị luận ầm ĩ chuyện này, mặt mũi của ông cũng muốn vứt sạch, bây giờ đối với Triệu Oánh, ông thật không biết nên xử trí như thế nào.

“Lão gia, trước uống ly trà!" Lưu di nương bưng một ly trà đưa cho Triệu Tùng, bắt đầu đấm bả vai cho Triệu Tùng, “Lão gia, thật ra thì người cũng không cần gấp gáp như vậy, dù là chuyện gì cũng sẽ có phương pháp giải quyết."

“Ta cũng muốn có phương pháp giải quyết!" Vừa nhắc tới chuyện này, Triệu Tùng hận đến cắn răng nghiến lợi, “Không biết rốt cuộc đời trước của ta tạo nghiệt gì, đời này lại có một nữ nhi như vậy. Cư nhiên trong thư phòng cùng một nô bộc…"

“Lão gia, đừng nóng vội." Lưu di nương vội vàng vỗ ngực Triệu Tùng, mở miệng trấn an nói, “Tuổi tam tiểu thư còn nhỏ! Không hiểu chuyện, cho nên nhất thời hồ đồ, làm ra chuyện như vậy."

“Cái gì tam tiểu thư!" Triệu Tùng cau mày mở miệng quát lớn, “Hiện tại nàng không phải là tam tiểu thư, chỉ là tam cô nương mà thôi."

“Được, là tam cô nương." Mặc dù bị quát lớn, nhưng giọng nói Lưu di nương cũng không bất mãn, bà hận Triệu Oánh thấu xương, Triệu Tùng càng không coi trọng Triệu Oánh, trong lòng của bà càng vui mừng, “Chỉ là, nói thật, hiện tại danh tiếng tam cô nương kém như vậy, về sau sợ rằng rất khó tìm được gia đình tốt. Hơn nữa sẽ ảnh hưởng đến những các vị tiểu thư khác kết hôn!"

“Nàng có ý gì?" Nghe Lưu di nương nói, Triệu Tùng cau mày, mở miệng hỏi, “Chuyện này, có liên quan gì đến Lâm nhi và Mân nhi?"

“Lão gia, chắc người vẫn còn chưa biết! Ai…" Lưu di nương làm bộ thở dài một hơi, “Hiện tại mọi người bên ngoài đều nghị luận sôi nổi chuyện của tam cô nương. Mà lúc bọn họ đang nghị luận, đều sẽ dính dấp đến danh tiếng phủ Thái sư chúng ta. Người cũng biết, hiện tại tam tiểu thư và ngũ tiểu thư đều sắp đến lúc bàn luận hỏi cưới, nếu cứ như vậy, sao người làm mai dám lên cửa cầu hôn chứ?"

Nghe Lưu di nương nói, Triệu Tùng rơi vào trầm tư. Trước đó, ông cố gắng che giấu chuyện này, vì muốn giữ được danh tiếng phủ Thái sư, nhưng không nghĩ tới bây giờ toàn bộ chuyện đã truyền ra ngoài. #?diễn#?đàn??Lê#?Quý#?Đôn?%

“Ai, thật ra thì cũng không thể trách tam cô nương." Lưu di nương giống như lầm bầm lầu bầu nhỏ giọng nói, “Nếu không phải nàng muốn trèo cao, chuyện cũng sẽ không biến thành bộ dáng như hôm nay. Thật ra thì nói, làm người phải tự hiểu rõ, Húc vương là hạng người gì! May là không có xảy ra chuyện gì, nếu thật sự có chuyện, nói không chừng còn liên lụy đến phủ Thái sư chúng ta!"

“Nàng đang nói cái gì!" Triệu Tùng không nhịn được chau mày. Nếu Oánh nhi thành công, vậy bây giờ ông cũng không cần phiền não, cũng bởi vì không thành công, ông mới khổ não như vậy.

“Lão gia, cận thân cũng không phải nói lung tung." Lưu di nương vội vàng mở miệng giải thích, “Vương gia đối đãi đại tiểu thư rốt cuộc như thế nào, trong lòng mọi người chúng ta đều rất rõ ràng. Tam cô nương chọn vào lúc này làm ra chuyện như vậy, tình trạng thân thể đại tiểu thư mọi người đều là biết, nếu thật sự thành công, không chừng nàng xảy ra chuyện gì! Người nghĩ xem! Nếu hài tử trong bụng đại tiểu thư trong bụng có chuyện gì xảy ra, đến lúc đó không chỉ có vương gia, chỉ sợ ngay cả hoàng thượng cũng phải trách tội phủ Thái sư chúng ta!"

Nghe Lưu di nương phân tích, Triệu Tùng nhất thời bị hù dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Trước kia, ông căn bản cũng không ngẫm nghĩ qua, bây giờ nghe Lưu thị vừa nói như vậy, ông mới cảm thấy chuyện chính là như vậy. Nếu thật sự thành công, sợ rằng hiện tại sẽ xảy ra chuyện lớn!

Nghĩ thông điểm này, Triệu Tùng không khỏi cảm thấy may mắn, may mắn chuyện chưa thành công.

“Lão gia, cận thân cảm thấy, nếu tiếp tục như vậy thật không được." Nhìn vẻ mặt Triệu Tùng, Lưu di nương quyết định đánh sắt khi còn nóng, “Chuyện bây giờ đã biến thành bộ dáng này, nếu chúng ta không nhanh chóng áp chế, đến lúc đó sợ rằng sẽ không thể ngăn cản."

“Nàng nói ta đều biết." Vừa nhắc điểm này, trong lòng của Triệu Tùng cảm thấy phiền não, “Nhưng bây giờ không có cách nào! Nếu có cách, ta cũng không cần khổ não như vậy. Nàng phạm vào lỗi lớn như vậy, ta cũng không biết xử phạt nàng như thế nào mới có thể khiến sự kiện lắng lại."

“Lão gia, thật ra thì, cận thân có một ý tưởng." Lưu di nương nhìn Triệu Tùng, ấp úng, dáng vẻ do dự, giống như có cái gì muốn nói, nhưng lại không nói ra.

“Nàng có biện pháp?" Nghe Lưu di nương nói, ánh mắt Triệu Tùng sáng lên, nhìn về phía nàng,  “Nàng có cách gì, vậy thì nhanh nói ra, không cần ấp a ấp úng, nếu có thể giải quyết chuyện lần này, vậy ta nhất định sẽ trọng thưởng."

“Chính là, chính là, ai nha, vẫn là không có gì." Lưu di nương ấp a ấp úng, chính là không muốn nói thẳng ra ý tưởng của nàng, giống như kiêng kỵ thứ gì, “Lão gia, vẫn là không có chuyện. Thiếp thất chỉ là một phụ nhân mà thôi, thật sự khó mà nói được cái gì."

“Nàng mau nói ra!" Triệu Tùng mở miệng thúc giục, “Nàng cũng biết, bây giờ chuyện này đã dính líu đến danh tiếng phủ Thái sư chúng ta, nếu không nhanh chóng, đối với ai cũng không tốt."

“Nhưng mà, lão gia, nếu ta nói ra, người nhất định cảm thấy cận thân đang chèn ép tam cô nương." Lưu di nương lộ vẻ khó xử, vẫn không dám mở miệng.

“Nàng chỉ cần nói ra là được, có tiếp nhận hay không, thì là chuyện của ta." Triệu Tùng vội vàng mở miệng nói, “Hơn nữa ta hiểu rõ nàng không phải là người như vậy, cho nên nàng cứ việc nói ra đi!"

“Lão gia, cận thân cho là, chuyện này nhất định phải mau sớm giải quyết." Lưu di nương nghiêm túc mở miệng nói. “Bằng không cứ kéo dài, đối với người nào cũng không có chỗ tốt. Thật ra thì mọi người đều biết, chuyện này xảy ra ở trên người tam cô nương. Nếu không, để cho tam cô nương tự gánh chịu hậu quả."

“Để Oánh nhi gánh chịu hậu quả."

“Đúng vậy." Lưu di nương gật đầu một cái, tiếp tục nói, “Tam tiểu thư cũng không phải hài tử, làm sai chuyện sẽ phải trả giá lớn. Cũng không thể bởi vì nàng làm chuyện này, liền phá hủy toàn bộ phủ Thái sư. Nếu nàng làm ra chuyện như vậy, cho dù thành công, hay là thất bại, đều phải do chính nàng gánh chịu hậu quả."

“Gánh chịu thế nào?"

“Lão gia, cận thân chỉ nói ra cách nhìn của bản thân mà thôi, nếu có chỗ nào không đúng, mong người lượng thứ!" Lưu di nương nhìn Triệu Tùng một cái, khổ sở mở miệng nói, “Tam cô nương cũng không nhỏ, vốn dĩ đến tuổi thành thân. Nhưng theo tình huống bây giờ xem ra, hẳn không có người nguyện ý cưới nàng rồi, đã như vậy, vậy không bằng chúng ta đưa tam cô nương đến chùa miếu."

“Đưa đi chùa miếu?" Mắt Triệu Tùng nhất thời trừng lớn, “Ý của nàng là nói, đưa Oánh nhi đi chùa miếu, để cho nàng xuất gia sao?"

“Không sai." Lưu di nương gật đầu một cái, “Lão gia, vốn dĩ cận thân muốn nếu có thể, đưa tam cô nương đến từ đường cũng tốt. Nhưng ngẫm nghĩ lại một chút, cảm thấy làm như vậy không ổn."

“Có gì không ổn?" Triệu Tùng vội vàng tiếp lời, “Bằng không đưa Oánh nhi đến từ đường! Như vậy dù sao cũng tốt hơn đi xuất gia." #?diễn#?đàn??Lê#?Quý#?Đôn?%

Bất kể Triệu Tùng nghĩ như thế nào cũng được, đều cảm thấy đưa Triệu Oánh đến từ đường sẽ tốt hơn đi đến chùa. Nếu thật sự đưa đi xuất gia, sợ rằng cả đời này chỉ có thể làm bạn với thanh đèn cổ phật. Đưa đi từ đường, về sau nếu có cơ hội, nói không chừng còn có thể đón trở về.

Nghe Triệu Tùng nói, đáy lòng Lưu di nương cười lạnh, sao nàng lại không biết ý của lão gia chứ! Không phải là không nỡ để Triệu Oánh chịu khổ sao? Nói thật, Triệu Oánh làm ra chuyện như vậy, vốn dĩ coi như ban cho cái chết đó cũng là đương nhiên, chứ nói chi là đưa đi xuất gia. Bà cũng không muốn Triệu Oánh có cơ hội có thể bước vào cái nhà này một bước.

“Lão gia, làm như vậy cũng không thỏa đáng!" Lưu di nương vội vàng mở miệng khuyên can, “Thật ra thì người nói, trước đó cận thân cũng nghĩ qua, nhưng sau lại phát hiện căn bản không thể. Lần này tam cô nương phạm lỗi cũng không phải là chuyện bình thường. Từ đường là địa phương nào! Đây chính là nơi an nghỉ của lịch đại tổ tiên Triệu gia, tại sao có thể để người như tam cô nương đi quấy rầy chứ? Như vậy không phải quấy rầy thanh tịnh của các vị sao? Cho nên cận thân mới có thể nghĩ tới, để tam cô nương đến chùa miếu, làm bạn ở bên cạnh bồ tát, như vậy vừa có thể thanh tẩy tội lỗi của nàng, lại có thể cầu phúc cho lão gia, tam cô nương cũng có một chỗ đặt chân, như vậy cớ sao không làm?"

“Nhưng mà, để Oánh nhi một tiểu cô nương trẻ tuổi như vậy đến địa phương đó, vậy có phải hay không quá…"

Nói cho cùng Triệu Oánh còn là nữ nhi của mình, trong lòng Triệu Tùng vẫn là không nỡ bỏ.

“Lão gia, người cũng không thể mềm lòng!" Lưu di nương mở miệng khuyên, “Người xem, hiện tại khắp kinh thành đều bàn tán chuyện này, trước đó, chúng ta gạt Húc vương. Hiện tại Húc vương sợ rằng đã biết tam cô nương thiết kế hắn. Lúc này, chúng ta nên tỏ thái độ, nói cho mọi người chuyện này là tam cô nương một mình làm, không liên quan đến phủ Thái sư chúng ta. Nếu không, đến lúc đó, nếu Húc vương coi chúng ta là đồng lõa với tam cô nương, hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?"

“Nhưng, không phải còn có Khả Nhiên ở đây sao?" Giọng nói Triệu Tùng tràn đầy do dự, “Nàng sẽ biên hộ giúp chúng ta!"

Nghe Triệu Tùng nói như vậy, Lưu di nương thật rất muốn đập đầu của hắn ra xem một chút, bên trong rốt cuộc là cái gì. Triệu Oánh mưu tính trượng phu của đại tiểu thư, hắn lại còn trông cậy vào lúc này, đại tiểu thư có thể mở miệng cầu cạnh, đó không phải là người si nói mộng sao? Nếu đại tiểu thư độ lượng như vậy, vậy hiện tại nàng cũng không ở nơi đây nói những chuyện này với hắn.

“Lão gia, cận thân cảm thấy, người muốn đại tiểu thư biện hộ, sợ rằng sẽ rất khó khăn." Lưu di nương hít sâu một hơi, ngăn chặn tức giận trong lòng, mở miệng nói, “Người nên biết, lần này người tam cô nương thiết kế là trượng phu của nàng, nhất là lúc nàng còn có thai. Muội muội của mình trong lúc mình mang thai, thiết kế trượng phu của mình, thử hỏi sỉ nhục như vậy, nữ tử nào có thể chịu được! Lão gia, lần này, người nhất định phải tỏ rõ thái độ, thiếp thất sợ về sau, đại tiểu thư sẽ nảy sinh hiềm khích với phủ Thái sư. Nếu vì tam cô nương, vậy không phải là mất nhiều hơn được sao?"

Triệu Tùng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cắn răng, ra quyết định, “Đã như vậy, chuyện kia cứ dựa theo nàng nói mà làm! Nàng phái người thông báo phu nhân. Còn nữa, nói cho phu nhân, chuyện phải nhanh chóng làm xong, tuyệt đối không thể kéo dài nữa."

Mặc dù đoạn thời gian trước, Triệu Oánh khéo léo hiểu chuyện, khiến lòng ông rất vui mừng, cũng làm cho ông sinh ra mấy phần tình cảm quấn quýt với nàng. Nhưng mà, mặc kệ là cái gì, cũng tuyệt đối không bằng lợi ích của phủ Thái sư. Hiện tại ông đã mất đi quyền thừa kế Trấn bắc hầu. Nếu ông muốn nửa đời sau trôi qua phong phong quang quang, chỉ sợ là phải đem hi vọng ký thác vào trên người nữ nhi của ông. Nếu lúc này huyên náo với Khả Nhiên, Phong nhi luôn thân cận với Khả Nhiên, vậy mình lập tức mất đi hai nam nữ rồi, làm như vậy không đáng giá.

“Được."

Được Triệu Tùng đồng ý, Lưu di nương lập tức phái người đi thông báo cho Tần Hương Hà. Chỉ là, mặc dù trong lòng của nàng vui mừng, nhưng lại không hề có một chút biểu hiện nào ở trên mặt.

Đợi Triệu Tùng rời đi, Lưu di nương lập tức dặn dò nha hoàn cận thân mình tín nhiệm nhất, nói, “Hiện tại ngươi lập tức truyền tin cho đại tiểu thư, chuyện nàng phân phó, ta đã làm xong. Triệu Oánh rất nhanh sẽ bị đưa đi."

“Vâng, di nương." Phán Nhi nhận được mệnh lệnh, rất nhanh truyền tin tức cho Triệu Khả Nhiên.

Khi nhận được tin tức, Triệu Khả Nhiên đang ăn thuốc bổ. Trải qua chuyện lần trước, đồ Triệu Khả Nhiên ăn vào, Thi Hương cũng sẽ kiểm tra trước, xác định không sao nàng mới có thể bắt đầu ăn. Mà Tư Đồ Húc ở một bên, theo dõi nàng ăn mọi thứ.

Cầm Hương cung kính đem tin tức vừa mới lấy được đến báo cáo.

Triệu Khả Nhiên nghe xong, chậm rãi đặt chén trong tay xuống, nhếch miệng cười, “Ha ha, xem ra, trong lòng của phụ thân, không có gì quan trọng hơn lợi ích! Mặc dù trong khoảng thời gian này, ông yêu thương Triệu Oánh, nhưng chỉ cần liên quan đến lợi ích, ông sẽ không chút do dự  hy sinh Triệu Oánh."

“Như vậy không phải rất tốt sao?" Trong mắt Tư Đồ Húc lóe lên một tia ánh sáng lạnh, “Chỉ là, thật sự lợi cho nàng. Nàng ta muốn hại nàng, còn muốn thiết kế ta, nhưng bây giờ chỉ để cho nàng  xuống tóc làm ni cô mà thôi, cũng không phải lấy mạng của nàng."

“Nhưng, so với lấy mạng của nàng còn khó chịu hơn!" Triệu Khả Nhiên nhếch miệng cười xấu xa, “Chỉ là, trước khi vị tam muội muội rời đi, sợ rằng ta còn phải trở về một chuyến! Cho dù nói thế nào cũng được, đều là tỷ muội! Nên đưa tiễn nàng một chút mới được!"

“Vậy vật nhỏ, nàng muốn khi nào đi?" Tư Đồ Húc cưng chìu nhìn nàng, mở miệng hỏi, “Bất kể lúc nào, vi phu sẽ theo nàng."

“Vậy thì tốt, hôm nào không bằng hôm nay." Triệu Khả Nhiên nhìn Tư Đồ Húc mỉm cười rực rỡ, “Vậy thì tối hôm nay đi!"

“Cẩn tuân thê mệnh!"

—= =—

Nghe được tin muốn đưa nàng đến tự miếu xuất gia, mặc kệ là Trương thị hay là Triệu Oánh cũng sụp đổ. Nhưng dù họ khóc rống thế nào, cũng không có người quản các nàng. #?diễn#?đàn??Lê#?Quý#?Đôn?%

Trương thị muốn đi cầu Triệu Tùng, nhưng bà căn bản không thể rời khỏi Sướng Âm các. Hiện tại bà vẫn còn cấm túc, không có biện pháp rời khỏi Sướng Âm các. Nhưng cho dù thật sự có thể rời đi, bà cũng không nhất định nhìn thấy lão gia.

Giờ phút này, trong lòng của Trương thị tràn đầy hối hận. Vừa bắt đầu Triệu Oánh nói đề nghị đó, bà không đồng ý. Nhưng sau đó bà thật sự không thể thay đổi được Triệu Oánh, hơn nữa có lẽ trong lòng của bà vẫn có một chút ý định may mắn! Hi vọng nữ nhi tìm một người trong sạch. Nhưng bà thật không ngờ chuyện lại có thể biết thành như hôm nay, nếu biết, bà tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy. Chỉ là, hiện tại hối hận thì đã muộn rồi.

Lúc đêm khuya, Triệu Oánh phát cáu một ngày, cũng sớm đã sức cùng lực kiệt. Nhưng một chút buồn ngủ nàng cũng không có, chỉ cần vừa nghĩ tới sắp xuống tóc làm ni cô, nàng không thể nào ngủ được. Nàng lẳng lặng ngồi một chỗ, hy vọng có thể nghĩ ra biện pháp.

Nàng biết, hiện tại nàng đã bị cô lập hoàn toàn. Nhưng cũng may, nàng còn có một đồng minh, đó chính là Lâm Tú Tú. Nàng đã truyền thư cho Lâm Tú Tú, tin tưởng lấy thông minh tài trí của nàng, nhất định có thể tìm cách giúp nàng.

Chỉ là, mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trong lòng của nàng vẫn rất lo lắng. Bởi vì thư từ đã truyền đi mấy ngày rồi, tuy nhiên một chút động tĩnh cũng không có.

“Thế nào, hảo muội muội của ta đang suy nghĩ gì! Có phải đang nghĩ đến làm như thế nào thoát khỏi khốn cảnh này hay không?"

Lúc Triệu Oánh nghĩ đến nhập thần, đột nhiên truyền đến âm thanh thanh thúy, dọa nàng giật mình. Nàng vội vã quay đầu lại nhìn, nhìn thấy trong phòng mình chẳng biết lúc nào có thêm hai người, hơn nữa còn là người nàng biết. Đó chính là Tư Đồ Húc và Triệu Khả Nhiên.

“Triệu Khả Nhiên, tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?" Vừa nhìn thấy Triệu Khả Nhiên, Triệu Oánh lập tức cảnh giác, “Ngươi tới nơi này làm gì? Còn nữa, ngươi vào bằng cách nào?"

“Ha ha, ta làm sao tới, ngươi cũng không cần biết." Triệu Khả Nhiên xem gian phòng như phòng của mình, trực tiếp tìm một cái ghế, thong thả ngồi xuống, cười nhìn Triệu Oánh, tiếp tục mở miệng nói: “Về phần ta làm cái gì! Cũng có thể nói cho ngươi biết. Mặc kệ nói thế nào cũng được, chúng ta đều là tỷ muội! Nghe nói ngươi sắp rời đi, ta đương nhiên đến đưa tiễn vị hảo muội muội của ta một chút!"

Tư Đồ Húc cũng không nói gì, chỉ là đứng bình tĩnh bên cạnh Triệu Khả Nhiên, ngay cả nhìn cũng không nhìn Triệu Oánh một cái.

“Là ngươi, là ngươi, có đúng hay không?" Triệu Oánh nghe Triệu Khả Nhiên nói, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn nàng, mở miệng hỏi tới, “Là ngươi làm, là ngươi ở sau lưng xui khiến, cho nên phụ thân mới có thể đưa ta đến chùa miếu, phải hay không?"

“Đúng!" Triệu Khả Nhiên cũng không giấu giếm, sảng khoái trả lời khẳng định, “Ngươi đều đoán trúng toàn bộ, chính là ta ở sau lưng thiết kế, chính là ta muốn ngươi đi chùa miếu. Coi như nói cho ngươi biết cũng không sao. Được rồi, bây giờ ngươi đã biết, nhưng ngươi có thể làm gì chứ? Ngươi có thể thay đổi chuyện này sao?"

“Triệu Khả Nhiên, thì ra thật sự là ngươi." Triệu Oánh ngược lại không nghĩ tới Triệu Khả Nhiên thế nhưng dễ dàng thừa nhận như vậy, nhưng nghe được câu nói kế tiếp, nàng liền không nhịn được cơn giận dữ, “Lòng của ngươi thật sự quá ác độc. Ta là muội muội của ngươi, ngươi lại thiết kế ta như vậy, ngươi nữ nhân ác độc này, ngươi nên bị thiên lôi đánh."

Nói xong, nàng quay đầu, nhìn Tư Đồ Húc đứng cạnh Triệu Khả Nhiên, mở miệng nói, “Húc vương, người nhìn xem, đây chính là bộ mặt thật của Triệu Khả Nhiên, nàng chính là một nữ nhân ác độc như vậy, ngay cả muội muội của mình cũng có thể đối xử như thế, một chút tình tỷ muội cũng không nghĩ đến."

Tư Đồ Húc cũng không để ý tới Triệu Oánh, ngay cả một ánh mắt cũng không dừng trên người nàng, tựa như nàng căn bản không tồn tại.

Thấy đến lúc này, Triệu Oánh lại còn muốn khích bác ly gián, Triệu Khả Nhiên cười lạnh, “Xem ra ta thật sự quá xem trọng ngươi, không ngờ đến tận lúc này, ngươi vẫn không thay đổi tính xấu. Xem ra ngươi thật sự nên đi đến chùa miếu tu tâm dưỡng tính mới được!"

“Triệu Khả Nhiên, ta có lỗi gì!" Trong ánh mắt Triệu Oánh nhìn Triệu Khả Nhiên tràn đầy hận ý, “Sở dĩ ta rơi vào kết quả như hôm nay, toàn bộ đều là ngươi làm hại. Nếu không phải bởi vì ngươi, hôm nay tsao ta sẽ biến thành bộ dáng này chứ?"

Nhìn dáng vẻ không phân rõ phải trái của Triệu Oánh, Triệu Khả Nhiên giận quá hóa cười, “Sở dĩ ngươi có kết quả hôm nay, hoàn toàn cũng là ngươi tự làm tự chịu, không liên quan đến người khác. Nếu không phải ngươi lòng tham không đáy, muốn lên giường của Húc, ta căn bản cũng sẽ không quản ngươi. Từ lúc ngươi bước vào phủ Thái sư, ta đã biết, nhưng chưa từng để ý tới. Nếu không phải ngươi tới trêu chọc ta, vậy ta sẽ mặc kệ ngươi."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại