Đích Trưởng Nữ
Chương 224: Lung nhi gặp chuyện không may
Chuyện thứ nhất sau khi Tư Đồ Húc trở về phủ, chính là chạy thẳng tới Du Nhiên Cư. Mà lúc hắn đi tới Du Nhiên Cư, vừa lúc Lung nhi ăn xong chung thuốc bổ.
“Như thế nào, vương phi của ta, hôm nay như thế nào?" Vừa nhìn thấy Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc lập tức quan tâm mở miệng hỏi, “Có chuyện gì hay không? Còn nữa, có ngoan ngoãn ăn thuốc bổ hay không?"
Chắc hẳn Tư Đồ Húc cũng rất rõ ràng tình hình gần đây của Triệu Khả Nhiên, cho nên rất rõ ràng, gần đây tiểu thê tử của hắn rất ghét ăn thuốc bổ. Nhưng cũng không có biện pháp, từ lần trước động thai khí, thái y cũng đã căn dặn, nhất định phải bồi bổ lại. Chỉ là, hắn cũng rõ ràng, tiểu vương phi của mình tuyệt đối không thể nào ngoan ngoãn theo khuôn khổ, cho nên hắn đem nhiệm vụ này giao cho Nguyệt cô. Trong vương phủ, người có thể áp chế tiểu vương phi của mình, đại khái cũng chỉ có Nguyệt cô.
“Dĩ nhiên." Nhìn Tư Đồ Húc đi tới, Triệu Khả Nhiên lập tức đem cái chén không trên bàn chỉ cho nhìn hắn, “Ta đã ăn hết toàn bộ. Chàng cũng không cần lo lắng, ta cũng không phải là trẻ con, không cần ngay cả việc ăn thuốc bổ nhỏ như vậy cũng có người giám sát!"
“Nàng còn không biết xấu hổ!" Tư Đồ Húc bất đắc dĩ cười, “Nếu như không nhìn chằm chằm nàng, nàng sẽ ngoan ngoãn ăn sao?"
“Dĩ nhiên." Lời Triệu Khả Nhiên nói ra, tuyệt không cảm thấy xấu hổ, “Ta cũng không phải trẻ con, sao có thể giở trò gì chứ?"
Nghe câu này của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc cưng chiều cười một tiếng.
Nhưng Cầm Hương, Họa Hương và Lung nhi ở bên cạnh cũng không có tâm tình tốt như vậy. Nhất là Lung nhi vừa rồi thay Triệu Khả Nhiên uống xong một chung đại bổ, đáy lòng càng reo hò, tiểu thư, chung dại bổ thật sự là ăn rồi, nhưng nó lại vào bụng của nô tỳ, không phải là bụng của người!
Chỉ là, cho dù trong lòng Lung nhi hô hào như thế nào, Tư Đồ Húc cũng không nghe được, hắn phất tay, phân phó nói, “Được rồi, các ngươi ra ngoài trước đi!"
Rất nhanh ba người liền nối đuôi thối lui ra khỏi phòng.
“Thế nào, đã xảy ra chuyện gì sao?" Triệu Khả Nhiên nhìn Tư Đồ Húc, “Vậy thì chàng có chuyện gì muốn nói với ta, nếu không, sẽ không đuổi các nàng ra ngoài."
“Sắp đến lễ tế thiên rồi." Tư Đồ Húc mở miệng nói, “Vào tháng sau, chính là ngày tế thiên. Năm trước, đều là phụ hoàng tự mình tế thiên. Nhưng năm nay, phụ hoàng nói là hy vọng có thể lựa chọn một hoàng tử thay thế hắn đi tế thiên."
“Nếu sự thật như vậy, vậy thì có kịch hay để nhìn." Mặc dù Triệu Khả Nhiên không hiểu rõ chuyện trong triều đình, nhưng lễ tế thiên có ý nghĩa như thế nào, nàng vẫn biết.
“Đúng vậy! Hiện tại cho dù là Tư Đồ Thiên, hay là Tư Đồ Hàn, đều mơ tưởng tranh vị trí này." Tư Đồ Húc gật đầu một cái, “Bởi vì từ xưa đến nay, cũng chỉ có lịch đại Quân vương mới có thể đi tế thiên. Chỉ cần lần này có thể đi, vậy đã nói rõ chính là Quân vương đời kế tiếp trong lòng phụ hoàng, ngay cả vị trí trong lòng đại thần cũng sẽ theo đó mà lên cao."
“Vậy rốt cuộc là người nào đi?" Triệu Khả Nhiên ngược lại có chút tò mò, “Đã chọn được người sao?"
“Vẫn chưa quyết định." Tư Đồ Húc mở miệng cười nói, “Chuyện lần này do phụ hoàng làm chủ, sợ rằng cũng quản không được, cho nên dù là Tư Đồ Thiên, hay là Tư Đồ Hàn, đều chỉ âm thầm tranh đấu mà thôi, chính là không dám làm chính diện." Ddiieennddaannlleeqquuyyddoonn
“Bây giờ, chỉ sợ trong lòng của bọn họ đều bất ổn!" Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói, “Mặc dù chuyện lần này cũng không biểu thị người được chọn sau cùng, nhưng lại có thể chứng tỏ rằng hiện tại trong lòng phụ hoàng, địa vị của người nào nặng hơn. Hơn nữa sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cái nhìn của quần thần đối với hắn."
“Mặc kệ bọn hắn là ai đi, cũng không liên quan đến chúng ta, chúng ta chỉ cần sống tốt cuộc sống của chính mình là được, vào lúc này, hãy để bọn họ tranh đấu. Đến cuối cùng, chúng ta nhặt được tiện nghi thì tốt rồi."
“Thế nào, Húc, chàng không muốn đi sao?" Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nhạo báng, “Đây chính là cơ hội tốt! Nói không chừng sau này mọi người sẽ lau mắt nhìn chàng!"
“Thế nào, vật nhỏ, nàng muốn ta đi sao?" Tư Đồ Húc cười sờ tóc Triệu Khả Nhiên, “Phải biết, đi tế thiên, tối thiểu phải rời khỏi chừng mấy ngày. Sao ta nỡ lòng bỏ tiểu vương phi của ta! Hơn nữa ta cũng sợ nàng sẽ nhớ nhung ta!"
“Đi chết đi." Triệu Khả Nhiên khẽ cười mấy tiếng, đánh vào ngực Tư Đồ Húc một cái, “Ai nhớ chàng."
“Được được được, không phải nàng nhớ ta." Tư Đồ Húc tốt bụng đổi lời, “Là ta nhớ nàng, là ta không nỡ rời khỏi nàng một bước."
“Vậy còn tạm được." Triệu Khả Nhiên hài lòng gật đầu một cái, đột nhiên nhớ lại một chuyện, vội vàng mở miệng hỏi, “Đúng rồi, Húc, lúc trước ta ra ngoài, bị người mưu hại, có tiến triển sao?"
Vừa nhắc tới chuyện này, Tư Đồ Húc không nhịn được chau mày, “Còn chưa có. Cũng không biết rốt cuộc chuyện này là người nào làm, nhưng làm rất bí mật. Trước đó tên trộm đồ của nàng cũng chỉ biết người thu mua hắn là một nữ tử, những thứ khác chuyện gì cũng không biết. Cho nên một chút tiến triển cũng không có."
“Xem ra người làm chuyện này, rất có bản lĩnh!" Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói, “Ngay cả chàng cũng không tra được, cho thấy năng lực của người này cũng không nhỏ! Nếu không, không thể nào một chút dấu vết cũng không lưu lại."
“Vật nhỏ, nàng cứ yên tâm." Trong mắt Tư Đồ Húc lóe lên một tia hung ác, “Cho dù là ai, chỉ cần muốn tổn thương nàng và hài tử, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn."
“Húc, chàng không cần gấp." Triệu Khả Nhiên mở miệng cười trấn an, “Ta tin tưởng năng lực của chàng, chàng nhất định có thể tìm được hắn."
“Vật nhỏ, nàng cũng không cần lo lắng." Tư Đồ Húc mở miệng cười, “Chuyện này ta đã giao cho Xích Uyên đi làm rồi. Lấy năng lực của Xích Uyên, tin rằng không bao lâu, sẽ tra được."
“Được."
“Vương phi, vương phi đã xảy ra chuyện."
Lúc Tư Đồ Húc và Triệu Khả Nhiên vẫn đang nói chuyện, đột nhiên Cầm Hương đẩy cửa ra, đi vào.
“Đã xảy ra chuyện gì?" Thấy dáng vẻ nóng nảy của Cầm Hương, Triệu Khả Nhiên cũng biết phả đã xảy ra chuyện lớn. Lúc bình thường, Cầm Hương là người tương đối ham chơi thích náo nhiệt một chút, nhưng rất giữ quy củ, tuyệt đối sẽ không tự tiện xông vào phòng lúc bọn họ đang nói chuyện, nhất là Húc còn ở trong phòng, nàng càng không dám làm chuyện như vậy. Hôm nay lại làm ra chuyện như vậy, vậy cũng chỉ có một nguyên nhân, đó chính là thật sự xảy ra chuyện lớn.
“Vương phi, thật sự xảy ra chuyện lớn." Cầm Hương cũng biết hành động bây giờ rất không hợp quy củ, thế nhưng lần này thật sự là sự tình trọng đại, nếu không, nàng cũng không tự tiện xông vào, “Là Lung nhi, nàng đã xảy ra chuyện."
“Cái gì." Vừa nghe Cầm Hương nói, âm thanh Triệu Khả Nhiên nhất thời cao vài độ, “Rốt cuộc là chuyện gì, hiện tại nàng thế nào?"
Cảm xúc Triệu Khả Nhiên trở nên kích động, bởi vì đối với nàng mà nói, Lung nhi không chỉ đơn giản là một nha hoàn, đời trước, lúc nàng bị hãm hại, Lung nhi vẫn không xa không rời nàng. Lung nhi cùng lớn lên với nàng, hơn nữa mấy năm nay vẫn luôn trung thành cảnh cảnh. Đối với nàng mà nói, Lung nhi không giống như nha hoàn, càng giống như là người một nhà. Cho nên nghe tin Lung nhi xảy ra chuyện, tâm tình của nàng lập tức không khống chế được.
“Vật nhỏ, không nên kích động." Thấy dáng vẻ của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc sợ nàng xảy ra chuyện, vội vàng mở miệng trấn an, dù sao hiện tại nàng đã không phải một mình rồi, “Nàng không nên gấp gáp, trước hết nghe rõ là chuyện gì nữa?"
Nói xong, ánh mắt Tư Đồ Húc sắc bén nhìn Cầm Hương, “Rốt cuộc là chuyện gì, nói rõ ràng."
Dưới ánh mắt bức người của Tư Đồ Húc, Cầm Hương vội vàng mở miệng, “Vừa rồi, Lung nhi kêu đau bụng, sau đó tụi nô tỳ để cho nàng về nghỉ trước. Nhưng mà, tiếp đó lại nghe nói bụng của nàng bụng vẫn đau, cho nên Thi Hương vội vàng đi xem nàng, mới phát hiện, hiện tại Lung nhi vẫn không ngừng chảy máu. Cũng không biết rốt cuộc vì sao, mới vừa rồi nô tỳ đi xem, bộ dạng của Lung nhi giống như nữ nhân sinh non, không ngừng chảy máu."
“Cái gì, không ngừng chảy máu?" Nghe Cầm Hương nói, Triệu Khả Nhiên thất kinh, “Vậy bây giờ thì sao? Hiện tại nàng thế nào?"
“Hiện tại Thi Hương đang chăm sóc nàng."
“Cầm Hương, bây giờ ngươi lập tức đi mời Tiêu phu nhân, để cho nàng xem Lung nhi một chút." Triệu Khả Nhiên suy nghĩ một lát, mở miệng căn dặn, “Thôi, hay là để ta tự mình đi."
Triệu Khả Nhiên cảm thấy cho dù nói thế nào Tiêu Tiểu Tiểu cũng là truyền nhân của thần y, hơn nữa học y nhiều năm như vậy, y thuật chắc rất tốt. Nhưng nàng cảm thấy vẫn là để tự mình đi sẽ tốt hơn, dù sao Tiêu Tiểu Tiểu là trưởng bối của nàng, nếu để cho Cầm Hương đi mời nàng..., hình như không lễ phép cho lắm.
Nói xong, Triệu Khả Nhiên liền muốn đi ra ngoài. Ddiieennddaannlleeqquuyyddoonn
Tư Đồ Húc liền vội vàng kéo Triệu Khả Nhiên, sau đó quay đầu, nhìn Cầm Hương, mở miệng dặn dò, “Ngươi đi nói với Tiêu phu nhân, là vương gia xin nàng giúp một tay, để cho nàng xem Lung nhi một chút. Còn nữa, nói cho nàng và Thi Hương biết, bổn vương muốn Lung nhi không có việc gì."
“Nô tỳ tuân lệnh." Cầm Hương thi lễ, liền rời khỏi.
“Chờ một chút." Triệu Khả Nhiên gọi lại nàng, “Một lát nữa nếu xảy ra chuyện gì, nhất định phải lập tức trở về báo cho ta, còn có sau khi xong việc, gọi Thi Hương đến đây."
“Dạ, vương phi."
Sau khi Cầm Hương rời khỏi, Triệu Khả Nhiên vẫn đứng ngồi không yên, trên mặt tràn đầy lo âu.
Qua một hồi lâu, đột nhiên nàng đứng lên, “Ta vẫn ngồi không yên, ta đi nhìn một chút."
Triệu Khả Nhiên cảm thấy mình ngồi ở chỗ này cũng suy nghĩ lung tung, thay vì như vậy, không bằng đi xem Lung nhi, tối thiểu trong lòng của nàng sẽ không gấp gáp như vậy.
“Nàng không nên chạy loạn." Tư Đồ Húc vội vàng ngăn cản, “Bây giờ nàng đang mang thai, không thể gặp máu tanh, lại nói, nàng cũng không hiểu y thuật, cho dù đi, cũng giúp không được chuyện gì. Hiện tại Thi Hương và Tiêu di đều cố gắng cứu trị Lung nhi, nàng không có việc gì. Bây giờ nàng đến đó, nếu lại xảy ra chuyện gì, họ còn không phải phân tâm chăm sóc nàng sao? Đến lúc đó, chỉ tạo thành phiền toái cho mọi người mà thôi."
“Nhưng ta ở nơi này ngồi không, cũng tâm phiền ý loạn." chân mày Triệu Khả Nhiên nhíu chặc, “Hiện tại trong đầu của ta chỉ nghĩ là, rốt cuộc Lung nhi ra sao, sẽ không có chuyện gì chứ, căn bản không bình tĩnh được."
“Không cần suy nghĩ nhiều, nàng không có việc gì." Tư Đồ Húc mở miệng an ủi, “Nàng cứ yên tâm đi! Còn nữa, đã đến giờ ăn trưa, ta gọi người mang lên!"
“Không cần." Triệu Khả Nhiên lắc đầu một cái, “Bây giờ, sao ta còn ăn được chứ?"
“Ăn không vô, nàng cũng phải ăn một chút!" Tư Đồ Húc mở miệng khuyên, “Nàng không phải là một người nữa, trong bụng của nàng còn có hài tử, cho dù nàng không đói bụng, cũng nên ăn một chút. Coi như là suy nghĩ cho hài tử, ta cho người làm cho nàng một chút cháo."
Triệu Khả Nhiên biết mình lo lắng như vậy cũng không có trợ giúp gì, hơn nữa Húc nói cũng đúng, cho dù mình không ăn, hài tử trong bụng cũng không thể đói bụng! Cho nên nàng gật đầu một cái.
Rất nhanh, có người đem cháo vào. Tư Đồ Húc tự mình đem cháo đưa tới tay Triệu Khả Nhiên. Nhưng khi nhìn chén cháo nóng hổi trong tay, Triệu Khả Nhiên một chút khẩu vị cũng không có.
“Vật nhỏ."
“Cháo còn nóng." Triệu Khả Nhiên nhẹ nhàng đặt chén để lên bàn, “Một chút nữa ta lại ăn!"
“Vật nhỏ, ta biết rõ, nàng đang lo lắng cho Lung nhi." Tư Đồ Húc thở dài một cái, nhẹ nhàng ôm Triệu Khả Nhiên vào trong ngực, “Nhưng cho dù nàng lo lắng, vậy cũng không có ích gì!"
“Húc, ta chỉ nghĩ không ra, sao Lung nhi lại đột nhiên xảy ra chuyện chứ?" Triệu Khả Nhiên nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, “Lung nhi là người đơn thuần, hơn nữa nếu không cần thiết, dường như nàng chưa rời khỏi vương phủ. Sẽ không có người muốn hại nàng mới đúng! Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy?"
“Nàng không cần suy nghĩ nhiều quá." Tư Đồ Húc mở miệng trấn an, “Nàng cũng nói cuộc sống của Lung nhi rất đơn thuần! Cho nên, sẽ không có người muốn hại nàng. Hiện tại Tiêu di và Thi Hương đều đang cứu nàng, chúng ta vẫn chưa biết nguyên nhân là gì! Nàng cũng không cần suy đoán lung tung, nói không chừng Lung nhi đột nhiên phát bệnh mới như vậy thôi."
“Cũng có khả năng này!" Triệu Khả Nhiên thở dài, “Dù sao hiện tại ta suy đoán thế nào cũng vô dụng. Chờ một chút Thi Hương đến đây, cũng biết xảy ra chuyện gì."
Triệu Khả Nhiên một mực chờ đợi trong phòng, nơi nào cũng không đi. Mà bởi vì lo lắng cho thê tử mình, Tư Đồ Húc cũng không đi làm việc, một mực ở trong phòng bồi bạn với Triệu Khả Nhiên.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tâm tình Triệu Khả Nhiên càng ngày càng phiền não, như thế nào cũng không yên lặng được. Nhìn dáng vẻ của nàng, trong lòng Tư Đồ Húc cũng vội vàng, nhưng cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể không ngừng an ủi nàng. Đang lúc hai người đều lo lắng, đến lúc gần tối. Ddiieennddaannlleeqquuyyddoonn
Đêm đến, Thi Hương còn chưa kịp thay quần áo, cũng đã đi tới Du Nhiên Cư, chuẩn bị hồi báo cho Triệu Khả Nhiên. Chỉ là, khiến Triệu Khả Nhiên không nghĩ tới, trừ Thi Hương ra, ngay cả Tiêu Tiểu Tiểu cũng tới.
“Tiêu Di, sao người cũng đến?" Đối với Tiêu Tiểu Tiểu xuất hiện, Triệu Khả Nhiên có chút giật mình, “Người cũng mệt mỏi cả buổi chiều, tại sao không trở về đi nghỉ ngơi chứ?"
“Ta không sao." Tiêu Tiểu Tiểu cười lắc đầu, “Ta biết rõ quan hệ của con và Lung nhi rất tốt, sợ con lo lắng, cho nên mới đến đây."
“Tiêu di, người ngồi xuống đi!" Triệu Khả Nhiên vội vàng mở miệng nói, đồng thời xoay đầu lại nhìn Tư Đồ Húc một chút.
Trên mặt Tư Đồ Húc không có bất kỳ biến hóa nào, tựa như người tiến vào cũng không có quan hệ gì với hắn, chẳng qua chỉ là một người xa lạ mà thôi. Nhìn biểu hiện của hắn như vậy, trong lòng Triệu Khả Nhiên cũng bất đắc dĩ, nhưng nàng cũng biết có một số chuyện không thể miễn cưỡng.
Chuyện Triệu Khả Nhiên chú ý tới, Tiêu Tiểu Tiểu tự nhiên cũng nhìn thấy, đáy lòng của nàng hiện nỗi khổ sở, nhưng nàng cũng biết, tất cả cũng chỉ là nàng từ làm tự chịu mà thôi, nhưng, may là trên mặt nàng mang theo khăn che mặt, tất cả mọi người không nhìn ra nét mặt của nàng, nàng rất nhanh liền ngồi xuống.
“Thi Hương, rốt cuộc Lung nhi thế nào?" Triệu Khả Nhiên nóng nảy mở miệng hỏi, “Mới vừa rồi Cầm Hương tới, cũng chỉ là nói nàng không ngừng chảy máu mà thôi, nhưng cũng không nói rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy? Còn nữa, hiện tại nàng không sao chứ!"
“Vương phi yên tâm đi, bây giờ Lung nhi đã không sao." Thi Hương vội vàng mở miệng trấn an, nàng nhìn Tư Đồ Húc, mới tiếp tục nói, “Hiện tại Lung nhi đang trong thiên quỳ, nhưng mới vừa rồi, đột nhiên không ngừng chảy máu."
“Cái gì?" Triệu Khả Nhiên thất kinh, vội vàng hỏi tới, “Vậy sẽ không lưu lại di chứng gì chứ?"
Mặc dù Triệu Khả Nhiên không có trải qua, nhưng có một số việc trong lòng nàng vẫn là tinh tường. Nữ tử trong kỳ thiên quỳ, nếu chảy máu quá nhiều, tổn hại với thân thể rất lớn. Nếu nghiêm trọng, nói không chừng sẽ tổn hại đến triệt để đến nữ tử, nếu như vậy, tương lai có thể không thể mang thai. Năm đó mẫu phi của Húc chính là dáng vẻ này, thậm chí còn dẫn đến bệnh kéo dài. Hiện tại Lung nhi còn trẻ như vậy, nếu có xảy ra chuyện gì, tương lai của nàng nên làm cái gì bây giờ!
“Nàng không có việc gì." Thi Hương mở miệng nói, “May mắn phát hiện sớm. Cầm máu tương đối kịp thời, cho nên sẽ không lưu lại di chứng gì. Cũng may, lúc xảy ra chuyện phát hiện kịp lúc, hơn nữa cứu trị kịp thời, cho nên cũng không có chuyện lớn gì. Nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, bây giờ thân thể nàng có chút yếu, cần nằm trên giường nghỉ ngơi một khoảng thời gian mới được."
“Vậy thì tốt." Nghe Thi Hương nói, tảng đá lớn trong lòng Triệu Khả Nhiên rốt cuộc rơi xuống, “Nếu cần dược liệu gì, cứ việc lấy. Còn nữa, gần đây trong nội cung cũng cho không ít dược liệu, nếu có cái gì tốt với Lung nhi, vậy thì cũng cầm đi! Tóm lại, nhất định phải làm cho Lung nhi sớm ngày hồi phục, biết không?"
“Nô tỳ biết." Thi Hương suy nghĩ một chút, mặt lộ vẻ khó xử, “Vương phi, còn có một chuyện, nô tỳ không biết có nên nói hay không?"
“Chuyện gì!" Nhìn sắc mặt của Thi Hương, Triệu Khả Nhiên mở miệng hỏi, “Nếu có chuyện gì, ngươi cứ việc nói thẳng, không cần ấp a ấp úng như vậy."
"Chính là nguyên nhân Lung nhi phát bệnh." Thi Hương không biết nên mở miệng thế nào.
Triệu Khả Nhiên cau mày nhìn Thi Hương, “Rốt cuộc là cái gì, ngươi nói đi! Thật ra thì cho dù ngươi không nói, ta cũng muốn hỏi ngươi, thân thể Lung nhi luôn luôn tốt, mặc dù gần đây sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng cũng không phải là chuyện lớn gì. Sao đột nhiên xảy ra chuyện chứ?"
“Thật ra thì không phải đột nhiên xảy ra chuyện." Thi Hương suy nghĩ một chút, vẫn mở miệng nói, “Lúc nô tỳ chẩn bệnh cho Lung nhi, phát hiện trước đó Lung nhi đã từng dùng qua một chút dược vật hoạt huyết hóa ứ, vừa gặp thiên quỳ, cho nên mới xuất hiện tình huống như thế."
“Cái gì?" Chân mày Triệu Khả Nhiên nhíu chặt hơn, “Ngươi nói là, Lung nhi biến thành bộ dáng này, cũng không phải do phát bệnh, mà bởi vì dùng thuốc sao?"
“Không sai." Thi Hương gật đầu một cái, “Nhưng nô tỳ tài sơ học thiển, tra không ra trước đó Lung nhi rốt cuộc dùng loại thuốc nào, chỉ biết là thuốc có công dụng hoạt huyết hóa ứ mà thôi."
“Ta biết." Tiêu Tiểu Tiểu vẫn luôn không mở miệng đột nhiên mở miệng. Nhất thời ánh mắt của mọi người toàn bộ đều tập trung trên người nàng.
“Tiêu di, người biết?" Triệu Khả Nhiên mở miệng hỏi tới, “Vậy rốt cuộc là dược gì?"
“Tàng hồng hoa!" Lúc Tiêu Tiểu Tiểu nói ra ba chữ này, đều nghiến răng nghiến lợi.
Thật ra thì đây cũng là mục đích hôm nay nàng đến, kể từ khi biết nha hoàn này bởi vì trong kỳ thiên quỳ dùng tang hồng hoa, dẫn đến chảy máu không ngừng, nàng cũng nhớ lại. Ban đầu nàng cũng bởi vì như vậy, mới có thể vô sinh cả đời, hơn nữa còn tổn hạo thân thể, cuối cùng nàng mới rời khỏi hoàng cung. Cũng may, hôm nay nha hoàn này may mắn hơn nàng, cứu trị kịp thời, cũng không có cái gì đáng ngại. Nếu không, sẽ gây ra bi kịch. Ddiieennddaannlleeqquuyyddoonn
Nghe Tiêu Tiểu Tiểu nói, Triệu Khả Nhiên và Tư Đồ Húc nhìn nhau một chút, bọn họ cũng nghĩ đến chuyện giống vậy.
Triệu Khả Nhiên nhìn Tiêu Tiểu Tiểu lo lắng, lần nữa nhìn Thi Hương, mở miệng hỏi, “Lung nhi sao lại ăn phải dược này! Còn nữa, trong phủ bởi vì ta mang thai, căn bản cũng không cho phép xuất hiện những chuyện này, như vậy rốt cuộc Lung nhi ăn phải tang hồng hoa là từ đâu tới?"
“Nô tỳ cũng không rõ ràng." Thi Hương lắc đầu một cái, “Bây giờ Lung nhi vẫn chưa tỉnh lại, cho nên không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Nhưng từ mạch tượng của nàng nô tỳ có thể biết, giời gian nàng ăn những thứ đó, chắc là sắp đến buổi trưa. Hẳn là thời gian nô tỳ trở về thay quần áo!"
“Cái gì, khoảng thời gian đó." Nghe Thi Hương nói, Triệu Khả Nhiên cả kinh thất sắc, “Lúc đó Lung nhi ăn phải tang hồng hoa, nhưng khi đó, nàng…"
“Thì sao, vật nhỏ, nàng nghĩ đến chuyện gì sao?" Thấy dáng vẻ Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc ngược lại cảm thấy rất kỳ quái, “Nếu có chuyện gì, liền nói ra đi!"
“Khi đó, Lung nhi ăn cũng chỉ có chung thuốc bổ của ta mà thôi."
Sắc mặt Triệu Khả Nhiên biến thành âm trầm, “Bởi vì ăn không vô, cho nên ta nghĩ kế để Nguyệt cô rời khỏi, để Lung nhi giúp ta ăn hết chung thuốc bổ."
“Như thế nào, vương phi của ta, hôm nay như thế nào?" Vừa nhìn thấy Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc lập tức quan tâm mở miệng hỏi, “Có chuyện gì hay không? Còn nữa, có ngoan ngoãn ăn thuốc bổ hay không?"
Chắc hẳn Tư Đồ Húc cũng rất rõ ràng tình hình gần đây của Triệu Khả Nhiên, cho nên rất rõ ràng, gần đây tiểu thê tử của hắn rất ghét ăn thuốc bổ. Nhưng cũng không có biện pháp, từ lần trước động thai khí, thái y cũng đã căn dặn, nhất định phải bồi bổ lại. Chỉ là, hắn cũng rõ ràng, tiểu vương phi của mình tuyệt đối không thể nào ngoan ngoãn theo khuôn khổ, cho nên hắn đem nhiệm vụ này giao cho Nguyệt cô. Trong vương phủ, người có thể áp chế tiểu vương phi của mình, đại khái cũng chỉ có Nguyệt cô.
“Dĩ nhiên." Nhìn Tư Đồ Húc đi tới, Triệu Khả Nhiên lập tức đem cái chén không trên bàn chỉ cho nhìn hắn, “Ta đã ăn hết toàn bộ. Chàng cũng không cần lo lắng, ta cũng không phải là trẻ con, không cần ngay cả việc ăn thuốc bổ nhỏ như vậy cũng có người giám sát!"
“Nàng còn không biết xấu hổ!" Tư Đồ Húc bất đắc dĩ cười, “Nếu như không nhìn chằm chằm nàng, nàng sẽ ngoan ngoãn ăn sao?"
“Dĩ nhiên." Lời Triệu Khả Nhiên nói ra, tuyệt không cảm thấy xấu hổ, “Ta cũng không phải trẻ con, sao có thể giở trò gì chứ?"
Nghe câu này của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc cưng chiều cười một tiếng.
Nhưng Cầm Hương, Họa Hương và Lung nhi ở bên cạnh cũng không có tâm tình tốt như vậy. Nhất là Lung nhi vừa rồi thay Triệu Khả Nhiên uống xong một chung đại bổ, đáy lòng càng reo hò, tiểu thư, chung dại bổ thật sự là ăn rồi, nhưng nó lại vào bụng của nô tỳ, không phải là bụng của người!
Chỉ là, cho dù trong lòng Lung nhi hô hào như thế nào, Tư Đồ Húc cũng không nghe được, hắn phất tay, phân phó nói, “Được rồi, các ngươi ra ngoài trước đi!"
Rất nhanh ba người liền nối đuôi thối lui ra khỏi phòng.
“Thế nào, đã xảy ra chuyện gì sao?" Triệu Khả Nhiên nhìn Tư Đồ Húc, “Vậy thì chàng có chuyện gì muốn nói với ta, nếu không, sẽ không đuổi các nàng ra ngoài."
“Sắp đến lễ tế thiên rồi." Tư Đồ Húc mở miệng nói, “Vào tháng sau, chính là ngày tế thiên. Năm trước, đều là phụ hoàng tự mình tế thiên. Nhưng năm nay, phụ hoàng nói là hy vọng có thể lựa chọn một hoàng tử thay thế hắn đi tế thiên."
“Nếu sự thật như vậy, vậy thì có kịch hay để nhìn." Mặc dù Triệu Khả Nhiên không hiểu rõ chuyện trong triều đình, nhưng lễ tế thiên có ý nghĩa như thế nào, nàng vẫn biết.
“Đúng vậy! Hiện tại cho dù là Tư Đồ Thiên, hay là Tư Đồ Hàn, đều mơ tưởng tranh vị trí này." Tư Đồ Húc gật đầu một cái, “Bởi vì từ xưa đến nay, cũng chỉ có lịch đại Quân vương mới có thể đi tế thiên. Chỉ cần lần này có thể đi, vậy đã nói rõ chính là Quân vương đời kế tiếp trong lòng phụ hoàng, ngay cả vị trí trong lòng đại thần cũng sẽ theo đó mà lên cao."
“Vậy rốt cuộc là người nào đi?" Triệu Khả Nhiên ngược lại có chút tò mò, “Đã chọn được người sao?"
“Vẫn chưa quyết định." Tư Đồ Húc mở miệng cười nói, “Chuyện lần này do phụ hoàng làm chủ, sợ rằng cũng quản không được, cho nên dù là Tư Đồ Thiên, hay là Tư Đồ Hàn, đều chỉ âm thầm tranh đấu mà thôi, chính là không dám làm chính diện." Ddiieennddaannlleeqquuyyddoonn
“Bây giờ, chỉ sợ trong lòng của bọn họ đều bất ổn!" Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói, “Mặc dù chuyện lần này cũng không biểu thị người được chọn sau cùng, nhưng lại có thể chứng tỏ rằng hiện tại trong lòng phụ hoàng, địa vị của người nào nặng hơn. Hơn nữa sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cái nhìn của quần thần đối với hắn."
“Mặc kệ bọn hắn là ai đi, cũng không liên quan đến chúng ta, chúng ta chỉ cần sống tốt cuộc sống của chính mình là được, vào lúc này, hãy để bọn họ tranh đấu. Đến cuối cùng, chúng ta nhặt được tiện nghi thì tốt rồi."
“Thế nào, Húc, chàng không muốn đi sao?" Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nhạo báng, “Đây chính là cơ hội tốt! Nói không chừng sau này mọi người sẽ lau mắt nhìn chàng!"
“Thế nào, vật nhỏ, nàng muốn ta đi sao?" Tư Đồ Húc cười sờ tóc Triệu Khả Nhiên, “Phải biết, đi tế thiên, tối thiểu phải rời khỏi chừng mấy ngày. Sao ta nỡ lòng bỏ tiểu vương phi của ta! Hơn nữa ta cũng sợ nàng sẽ nhớ nhung ta!"
“Đi chết đi." Triệu Khả Nhiên khẽ cười mấy tiếng, đánh vào ngực Tư Đồ Húc một cái, “Ai nhớ chàng."
“Được được được, không phải nàng nhớ ta." Tư Đồ Húc tốt bụng đổi lời, “Là ta nhớ nàng, là ta không nỡ rời khỏi nàng một bước."
“Vậy còn tạm được." Triệu Khả Nhiên hài lòng gật đầu một cái, đột nhiên nhớ lại một chuyện, vội vàng mở miệng hỏi, “Đúng rồi, Húc, lúc trước ta ra ngoài, bị người mưu hại, có tiến triển sao?"
Vừa nhắc tới chuyện này, Tư Đồ Húc không nhịn được chau mày, “Còn chưa có. Cũng không biết rốt cuộc chuyện này là người nào làm, nhưng làm rất bí mật. Trước đó tên trộm đồ của nàng cũng chỉ biết người thu mua hắn là một nữ tử, những thứ khác chuyện gì cũng không biết. Cho nên một chút tiến triển cũng không có."
“Xem ra người làm chuyện này, rất có bản lĩnh!" Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói, “Ngay cả chàng cũng không tra được, cho thấy năng lực của người này cũng không nhỏ! Nếu không, không thể nào một chút dấu vết cũng không lưu lại."
“Vật nhỏ, nàng cứ yên tâm." Trong mắt Tư Đồ Húc lóe lên một tia hung ác, “Cho dù là ai, chỉ cần muốn tổn thương nàng và hài tử, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn."
“Húc, chàng không cần gấp." Triệu Khả Nhiên mở miệng cười trấn an, “Ta tin tưởng năng lực của chàng, chàng nhất định có thể tìm được hắn."
“Vật nhỏ, nàng cũng không cần lo lắng." Tư Đồ Húc mở miệng cười, “Chuyện này ta đã giao cho Xích Uyên đi làm rồi. Lấy năng lực của Xích Uyên, tin rằng không bao lâu, sẽ tra được."
“Được."
“Vương phi, vương phi đã xảy ra chuyện."
Lúc Tư Đồ Húc và Triệu Khả Nhiên vẫn đang nói chuyện, đột nhiên Cầm Hương đẩy cửa ra, đi vào.
“Đã xảy ra chuyện gì?" Thấy dáng vẻ nóng nảy của Cầm Hương, Triệu Khả Nhiên cũng biết phả đã xảy ra chuyện lớn. Lúc bình thường, Cầm Hương là người tương đối ham chơi thích náo nhiệt một chút, nhưng rất giữ quy củ, tuyệt đối sẽ không tự tiện xông vào phòng lúc bọn họ đang nói chuyện, nhất là Húc còn ở trong phòng, nàng càng không dám làm chuyện như vậy. Hôm nay lại làm ra chuyện như vậy, vậy cũng chỉ có một nguyên nhân, đó chính là thật sự xảy ra chuyện lớn.
“Vương phi, thật sự xảy ra chuyện lớn." Cầm Hương cũng biết hành động bây giờ rất không hợp quy củ, thế nhưng lần này thật sự là sự tình trọng đại, nếu không, nàng cũng không tự tiện xông vào, “Là Lung nhi, nàng đã xảy ra chuyện."
“Cái gì." Vừa nghe Cầm Hương nói, âm thanh Triệu Khả Nhiên nhất thời cao vài độ, “Rốt cuộc là chuyện gì, hiện tại nàng thế nào?"
Cảm xúc Triệu Khả Nhiên trở nên kích động, bởi vì đối với nàng mà nói, Lung nhi không chỉ đơn giản là một nha hoàn, đời trước, lúc nàng bị hãm hại, Lung nhi vẫn không xa không rời nàng. Lung nhi cùng lớn lên với nàng, hơn nữa mấy năm nay vẫn luôn trung thành cảnh cảnh. Đối với nàng mà nói, Lung nhi không giống như nha hoàn, càng giống như là người một nhà. Cho nên nghe tin Lung nhi xảy ra chuyện, tâm tình của nàng lập tức không khống chế được.
“Vật nhỏ, không nên kích động." Thấy dáng vẻ của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc sợ nàng xảy ra chuyện, vội vàng mở miệng trấn an, dù sao hiện tại nàng đã không phải một mình rồi, “Nàng không nên gấp gáp, trước hết nghe rõ là chuyện gì nữa?"
Nói xong, ánh mắt Tư Đồ Húc sắc bén nhìn Cầm Hương, “Rốt cuộc là chuyện gì, nói rõ ràng."
Dưới ánh mắt bức người của Tư Đồ Húc, Cầm Hương vội vàng mở miệng, “Vừa rồi, Lung nhi kêu đau bụng, sau đó tụi nô tỳ để cho nàng về nghỉ trước. Nhưng mà, tiếp đó lại nghe nói bụng của nàng bụng vẫn đau, cho nên Thi Hương vội vàng đi xem nàng, mới phát hiện, hiện tại Lung nhi vẫn không ngừng chảy máu. Cũng không biết rốt cuộc vì sao, mới vừa rồi nô tỳ đi xem, bộ dạng của Lung nhi giống như nữ nhân sinh non, không ngừng chảy máu."
“Cái gì, không ngừng chảy máu?" Nghe Cầm Hương nói, Triệu Khả Nhiên thất kinh, “Vậy bây giờ thì sao? Hiện tại nàng thế nào?"
“Hiện tại Thi Hương đang chăm sóc nàng."
“Cầm Hương, bây giờ ngươi lập tức đi mời Tiêu phu nhân, để cho nàng xem Lung nhi một chút." Triệu Khả Nhiên suy nghĩ một lát, mở miệng căn dặn, “Thôi, hay là để ta tự mình đi."
Triệu Khả Nhiên cảm thấy cho dù nói thế nào Tiêu Tiểu Tiểu cũng là truyền nhân của thần y, hơn nữa học y nhiều năm như vậy, y thuật chắc rất tốt. Nhưng nàng cảm thấy vẫn là để tự mình đi sẽ tốt hơn, dù sao Tiêu Tiểu Tiểu là trưởng bối của nàng, nếu để cho Cầm Hương đi mời nàng..., hình như không lễ phép cho lắm.
Nói xong, Triệu Khả Nhiên liền muốn đi ra ngoài. Ddiieennddaannlleeqquuyyddoonn
Tư Đồ Húc liền vội vàng kéo Triệu Khả Nhiên, sau đó quay đầu, nhìn Cầm Hương, mở miệng dặn dò, “Ngươi đi nói với Tiêu phu nhân, là vương gia xin nàng giúp một tay, để cho nàng xem Lung nhi một chút. Còn nữa, nói cho nàng và Thi Hương biết, bổn vương muốn Lung nhi không có việc gì."
“Nô tỳ tuân lệnh." Cầm Hương thi lễ, liền rời khỏi.
“Chờ một chút." Triệu Khả Nhiên gọi lại nàng, “Một lát nữa nếu xảy ra chuyện gì, nhất định phải lập tức trở về báo cho ta, còn có sau khi xong việc, gọi Thi Hương đến đây."
“Dạ, vương phi."
Sau khi Cầm Hương rời khỏi, Triệu Khả Nhiên vẫn đứng ngồi không yên, trên mặt tràn đầy lo âu.
Qua một hồi lâu, đột nhiên nàng đứng lên, “Ta vẫn ngồi không yên, ta đi nhìn một chút."
Triệu Khả Nhiên cảm thấy mình ngồi ở chỗ này cũng suy nghĩ lung tung, thay vì như vậy, không bằng đi xem Lung nhi, tối thiểu trong lòng của nàng sẽ không gấp gáp như vậy.
“Nàng không nên chạy loạn." Tư Đồ Húc vội vàng ngăn cản, “Bây giờ nàng đang mang thai, không thể gặp máu tanh, lại nói, nàng cũng không hiểu y thuật, cho dù đi, cũng giúp không được chuyện gì. Hiện tại Thi Hương và Tiêu di đều cố gắng cứu trị Lung nhi, nàng không có việc gì. Bây giờ nàng đến đó, nếu lại xảy ra chuyện gì, họ còn không phải phân tâm chăm sóc nàng sao? Đến lúc đó, chỉ tạo thành phiền toái cho mọi người mà thôi."
“Nhưng ta ở nơi này ngồi không, cũng tâm phiền ý loạn." chân mày Triệu Khả Nhiên nhíu chặc, “Hiện tại trong đầu của ta chỉ nghĩ là, rốt cuộc Lung nhi ra sao, sẽ không có chuyện gì chứ, căn bản không bình tĩnh được."
“Không cần suy nghĩ nhiều, nàng không có việc gì." Tư Đồ Húc mở miệng an ủi, “Nàng cứ yên tâm đi! Còn nữa, đã đến giờ ăn trưa, ta gọi người mang lên!"
“Không cần." Triệu Khả Nhiên lắc đầu một cái, “Bây giờ, sao ta còn ăn được chứ?"
“Ăn không vô, nàng cũng phải ăn một chút!" Tư Đồ Húc mở miệng khuyên, “Nàng không phải là một người nữa, trong bụng của nàng còn có hài tử, cho dù nàng không đói bụng, cũng nên ăn một chút. Coi như là suy nghĩ cho hài tử, ta cho người làm cho nàng một chút cháo."
Triệu Khả Nhiên biết mình lo lắng như vậy cũng không có trợ giúp gì, hơn nữa Húc nói cũng đúng, cho dù mình không ăn, hài tử trong bụng cũng không thể đói bụng! Cho nên nàng gật đầu một cái.
Rất nhanh, có người đem cháo vào. Tư Đồ Húc tự mình đem cháo đưa tới tay Triệu Khả Nhiên. Nhưng khi nhìn chén cháo nóng hổi trong tay, Triệu Khả Nhiên một chút khẩu vị cũng không có.
“Vật nhỏ."
“Cháo còn nóng." Triệu Khả Nhiên nhẹ nhàng đặt chén để lên bàn, “Một chút nữa ta lại ăn!"
“Vật nhỏ, ta biết rõ, nàng đang lo lắng cho Lung nhi." Tư Đồ Húc thở dài một cái, nhẹ nhàng ôm Triệu Khả Nhiên vào trong ngực, “Nhưng cho dù nàng lo lắng, vậy cũng không có ích gì!"
“Húc, ta chỉ nghĩ không ra, sao Lung nhi lại đột nhiên xảy ra chuyện chứ?" Triệu Khả Nhiên nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, “Lung nhi là người đơn thuần, hơn nữa nếu không cần thiết, dường như nàng chưa rời khỏi vương phủ. Sẽ không có người muốn hại nàng mới đúng! Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy?"
“Nàng không cần suy nghĩ nhiều quá." Tư Đồ Húc mở miệng trấn an, “Nàng cũng nói cuộc sống của Lung nhi rất đơn thuần! Cho nên, sẽ không có người muốn hại nàng. Hiện tại Tiêu di và Thi Hương đều đang cứu nàng, chúng ta vẫn chưa biết nguyên nhân là gì! Nàng cũng không cần suy đoán lung tung, nói không chừng Lung nhi đột nhiên phát bệnh mới như vậy thôi."
“Cũng có khả năng này!" Triệu Khả Nhiên thở dài, “Dù sao hiện tại ta suy đoán thế nào cũng vô dụng. Chờ một chút Thi Hương đến đây, cũng biết xảy ra chuyện gì."
Triệu Khả Nhiên một mực chờ đợi trong phòng, nơi nào cũng không đi. Mà bởi vì lo lắng cho thê tử mình, Tư Đồ Húc cũng không đi làm việc, một mực ở trong phòng bồi bạn với Triệu Khả Nhiên.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tâm tình Triệu Khả Nhiên càng ngày càng phiền não, như thế nào cũng không yên lặng được. Nhìn dáng vẻ của nàng, trong lòng Tư Đồ Húc cũng vội vàng, nhưng cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể không ngừng an ủi nàng. Đang lúc hai người đều lo lắng, đến lúc gần tối. Ddiieennddaannlleeqquuyyddoonn
Đêm đến, Thi Hương còn chưa kịp thay quần áo, cũng đã đi tới Du Nhiên Cư, chuẩn bị hồi báo cho Triệu Khả Nhiên. Chỉ là, khiến Triệu Khả Nhiên không nghĩ tới, trừ Thi Hương ra, ngay cả Tiêu Tiểu Tiểu cũng tới.
“Tiêu Di, sao người cũng đến?" Đối với Tiêu Tiểu Tiểu xuất hiện, Triệu Khả Nhiên có chút giật mình, “Người cũng mệt mỏi cả buổi chiều, tại sao không trở về đi nghỉ ngơi chứ?"
“Ta không sao." Tiêu Tiểu Tiểu cười lắc đầu, “Ta biết rõ quan hệ của con và Lung nhi rất tốt, sợ con lo lắng, cho nên mới đến đây."
“Tiêu di, người ngồi xuống đi!" Triệu Khả Nhiên vội vàng mở miệng nói, đồng thời xoay đầu lại nhìn Tư Đồ Húc một chút.
Trên mặt Tư Đồ Húc không có bất kỳ biến hóa nào, tựa như người tiến vào cũng không có quan hệ gì với hắn, chẳng qua chỉ là một người xa lạ mà thôi. Nhìn biểu hiện của hắn như vậy, trong lòng Triệu Khả Nhiên cũng bất đắc dĩ, nhưng nàng cũng biết có một số chuyện không thể miễn cưỡng.
Chuyện Triệu Khả Nhiên chú ý tới, Tiêu Tiểu Tiểu tự nhiên cũng nhìn thấy, đáy lòng của nàng hiện nỗi khổ sở, nhưng nàng cũng biết, tất cả cũng chỉ là nàng từ làm tự chịu mà thôi, nhưng, may là trên mặt nàng mang theo khăn che mặt, tất cả mọi người không nhìn ra nét mặt của nàng, nàng rất nhanh liền ngồi xuống.
“Thi Hương, rốt cuộc Lung nhi thế nào?" Triệu Khả Nhiên nóng nảy mở miệng hỏi, “Mới vừa rồi Cầm Hương tới, cũng chỉ là nói nàng không ngừng chảy máu mà thôi, nhưng cũng không nói rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy? Còn nữa, hiện tại nàng không sao chứ!"
“Vương phi yên tâm đi, bây giờ Lung nhi đã không sao." Thi Hương vội vàng mở miệng trấn an, nàng nhìn Tư Đồ Húc, mới tiếp tục nói, “Hiện tại Lung nhi đang trong thiên quỳ, nhưng mới vừa rồi, đột nhiên không ngừng chảy máu."
“Cái gì?" Triệu Khả Nhiên thất kinh, vội vàng hỏi tới, “Vậy sẽ không lưu lại di chứng gì chứ?"
Mặc dù Triệu Khả Nhiên không có trải qua, nhưng có một số việc trong lòng nàng vẫn là tinh tường. Nữ tử trong kỳ thiên quỳ, nếu chảy máu quá nhiều, tổn hại với thân thể rất lớn. Nếu nghiêm trọng, nói không chừng sẽ tổn hại đến triệt để đến nữ tử, nếu như vậy, tương lai có thể không thể mang thai. Năm đó mẫu phi của Húc chính là dáng vẻ này, thậm chí còn dẫn đến bệnh kéo dài. Hiện tại Lung nhi còn trẻ như vậy, nếu có xảy ra chuyện gì, tương lai của nàng nên làm cái gì bây giờ!
“Nàng không có việc gì." Thi Hương mở miệng nói, “May mắn phát hiện sớm. Cầm máu tương đối kịp thời, cho nên sẽ không lưu lại di chứng gì. Cũng may, lúc xảy ra chuyện phát hiện kịp lúc, hơn nữa cứu trị kịp thời, cho nên cũng không có chuyện lớn gì. Nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, bây giờ thân thể nàng có chút yếu, cần nằm trên giường nghỉ ngơi một khoảng thời gian mới được."
“Vậy thì tốt." Nghe Thi Hương nói, tảng đá lớn trong lòng Triệu Khả Nhiên rốt cuộc rơi xuống, “Nếu cần dược liệu gì, cứ việc lấy. Còn nữa, gần đây trong nội cung cũng cho không ít dược liệu, nếu có cái gì tốt với Lung nhi, vậy thì cũng cầm đi! Tóm lại, nhất định phải làm cho Lung nhi sớm ngày hồi phục, biết không?"
“Nô tỳ biết." Thi Hương suy nghĩ một chút, mặt lộ vẻ khó xử, “Vương phi, còn có một chuyện, nô tỳ không biết có nên nói hay không?"
“Chuyện gì!" Nhìn sắc mặt của Thi Hương, Triệu Khả Nhiên mở miệng hỏi, “Nếu có chuyện gì, ngươi cứ việc nói thẳng, không cần ấp a ấp úng như vậy."
"Chính là nguyên nhân Lung nhi phát bệnh." Thi Hương không biết nên mở miệng thế nào.
Triệu Khả Nhiên cau mày nhìn Thi Hương, “Rốt cuộc là cái gì, ngươi nói đi! Thật ra thì cho dù ngươi không nói, ta cũng muốn hỏi ngươi, thân thể Lung nhi luôn luôn tốt, mặc dù gần đây sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng cũng không phải là chuyện lớn gì. Sao đột nhiên xảy ra chuyện chứ?"
“Thật ra thì không phải đột nhiên xảy ra chuyện." Thi Hương suy nghĩ một chút, vẫn mở miệng nói, “Lúc nô tỳ chẩn bệnh cho Lung nhi, phát hiện trước đó Lung nhi đã từng dùng qua một chút dược vật hoạt huyết hóa ứ, vừa gặp thiên quỳ, cho nên mới xuất hiện tình huống như thế."
“Cái gì?" Chân mày Triệu Khả Nhiên nhíu chặt hơn, “Ngươi nói là, Lung nhi biến thành bộ dáng này, cũng không phải do phát bệnh, mà bởi vì dùng thuốc sao?"
“Không sai." Thi Hương gật đầu một cái, “Nhưng nô tỳ tài sơ học thiển, tra không ra trước đó Lung nhi rốt cuộc dùng loại thuốc nào, chỉ biết là thuốc có công dụng hoạt huyết hóa ứ mà thôi."
“Ta biết." Tiêu Tiểu Tiểu vẫn luôn không mở miệng đột nhiên mở miệng. Nhất thời ánh mắt của mọi người toàn bộ đều tập trung trên người nàng.
“Tiêu di, người biết?" Triệu Khả Nhiên mở miệng hỏi tới, “Vậy rốt cuộc là dược gì?"
“Tàng hồng hoa!" Lúc Tiêu Tiểu Tiểu nói ra ba chữ này, đều nghiến răng nghiến lợi.
Thật ra thì đây cũng là mục đích hôm nay nàng đến, kể từ khi biết nha hoàn này bởi vì trong kỳ thiên quỳ dùng tang hồng hoa, dẫn đến chảy máu không ngừng, nàng cũng nhớ lại. Ban đầu nàng cũng bởi vì như vậy, mới có thể vô sinh cả đời, hơn nữa còn tổn hạo thân thể, cuối cùng nàng mới rời khỏi hoàng cung. Cũng may, hôm nay nha hoàn này may mắn hơn nàng, cứu trị kịp thời, cũng không có cái gì đáng ngại. Nếu không, sẽ gây ra bi kịch. Ddiieennddaannlleeqquuyyddoonn
Nghe Tiêu Tiểu Tiểu nói, Triệu Khả Nhiên và Tư Đồ Húc nhìn nhau một chút, bọn họ cũng nghĩ đến chuyện giống vậy.
Triệu Khả Nhiên nhìn Tiêu Tiểu Tiểu lo lắng, lần nữa nhìn Thi Hương, mở miệng hỏi, “Lung nhi sao lại ăn phải dược này! Còn nữa, trong phủ bởi vì ta mang thai, căn bản cũng không cho phép xuất hiện những chuyện này, như vậy rốt cuộc Lung nhi ăn phải tang hồng hoa là từ đâu tới?"
“Nô tỳ cũng không rõ ràng." Thi Hương lắc đầu một cái, “Bây giờ Lung nhi vẫn chưa tỉnh lại, cho nên không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Nhưng từ mạch tượng của nàng nô tỳ có thể biết, giời gian nàng ăn những thứ đó, chắc là sắp đến buổi trưa. Hẳn là thời gian nô tỳ trở về thay quần áo!"
“Cái gì, khoảng thời gian đó." Nghe Thi Hương nói, Triệu Khả Nhiên cả kinh thất sắc, “Lúc đó Lung nhi ăn phải tang hồng hoa, nhưng khi đó, nàng…"
“Thì sao, vật nhỏ, nàng nghĩ đến chuyện gì sao?" Thấy dáng vẻ Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc ngược lại cảm thấy rất kỳ quái, “Nếu có chuyện gì, liền nói ra đi!"
“Khi đó, Lung nhi ăn cũng chỉ có chung thuốc bổ của ta mà thôi."
Sắc mặt Triệu Khả Nhiên biến thành âm trầm, “Bởi vì ăn không vô, cho nên ta nghĩ kế để Nguyệt cô rời khỏi, để Lung nhi giúp ta ăn hết chung thuốc bổ."
Tác giả :
Hạ Nhật Phấn Mạt