Đích Trưởng Nữ
Chương 219: Đại thọ Triệu Lâm
Mấy ngày nay, Triệu Khả Nhiên nằm trên giường dưỡng thai, nhưng nàng vẫn nghe không ít chuyện. Tên trộm kia đã toàn bộ cung khai. Thật sự có người sai khiến, nhưng người kia rất cẩn thận, cũng không để lại bao nhiêu đầu mối. Tên trộm kia chỉ biết người sai khiến hắn là một cô nương, hơn nữa còn mang khăn che mặt. Chỉ là, Tư Đồ Húc đã phái người đi truy xét, đã có một chút manh mối, nhưng vẫn chưa xác định.
Ở trên giường nằm mấy ngày rồi, thân thể Triệu Khả Nhiên cũng khôi phục không ít. Mà thọ yến ở phủ Trấn Bắc hầu cũng sắp bắt đầu. Bởi vì trong đoạn thời gian, nàng vẫn luôn nghỉ ngơi trên giường, cho nên lễ thọ và tất cả mọi chuyện khác đều do một tay Tư Đồ Húc xử lý.
Rất nhanh, đến ngày đại thọ của Triệu Lâm. Lúc này, thân thể Triệu Khả Nhiên đã hoàn toàn khôi phục, hơn nữa ngày này, nàng còn có chuyện rất quan trọng muốn làm, cho nên sáng sớm, nàng cũng đã chuẩn bị xong. Dĩ nhiên, trường hợp này, Tư Đồ Húc tự nhiên cũng đi theo.
Bọn họ dẫn theo Cầm Hương và Thi Hương cùng đi. Trải qua chuyện lần trước, Tư Đồ Húc chăm sóc Triệu Khả Nhiên càng ngày càng cẩn thận. Nhất là trong trường hợp có nhiều người như vậy, hắn càng không dám lơ là.
Chỉ là, bởi vì hôm nay đi tham gia thọ yến, cho nên bọn họ cũng không phô trương, chỉ ngồi một chiếc xe ngựa đi tới phủ Trấn Bắc hầu. Bọn họ vừa đến phủ Trấn Bắc hầu, phát hiện hôm nay nơi này vô cùng náo nhiệt!
Hôm nay trước cửa phủ Trấn Bắc hầu có thể nói là ngựa xe như nước, tân khách qua lại nối liền, âm thanh chúc mừng bên tai không dứt. Trường hợp như vậy dường như có thể so sánh với tham gia thọ yến của lão phu nhân phủ Tần quốc công. Nhưng mà, điều này cũng khó trách, hai cháu gái của phủ Trấn Bắc hầu đều gả vào hoàng thất, trong đó một vị trưởng tôn nữ không chỉ được hoàng thượng sắc phong là Văn quận chúa, còn gả cho Húc vương làm chính phi. Mà một vị cháu gái khác cũng gả cho Thái tử làm thứ phi. Còn có tôn tử của ông cũng trải qua cuộc thi khoa cử lần này, trở thành Trạng nguyên. Hiện tại tất cả mọi người đang suy đoán, có thể không lâu sau phủ Trấn Bắc Hầu, sẽ nổi dậy một lần nữa!
Tư Đồ Húc đỡ Triệu Khả Nhiên, rất nhanh tiến vào đại sảnh. Trong đại sảnh khắp nơi đều là màu đỏ, trên mặt của mỗi người cho dù là thật lòng, hay là giả dối, cũng lộ vẻ tươi cười. Mà Triệu Lâm đứng ở trung tâm đại sảnh, trên người mặc một thân xiêm áo màu nâu đỏ, khắp khuôn mặt là nụ cười, không ngừng chào hỏi với tân khách, thoạt nhìn trẻ hơn vài tuổi.
Tư Đồ Húc đỡ Triệu Khả Nhiên, tiến lên đón, mở miệng nói, “Tổ phụ, chúc mừng đại thọ sáu mươi của người. Chúc người phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn."
Thấy Tư Đồ Húc và Triệu Khả Nhiên đến, nụ cười Triệu Lâm càng thêm rực rỡ, “Ha ha, vương gia, Khả Nhiên, các ngươi đã tới! Khả Nhiên, lúc trước nghe nói con động thai khí, không có gì đáng ngại chứ!"
“Tạ tổ phụ quan tâm, hiện tại đã không có gì đáng ngại." Triệu Khả Nhiên cười yếu ớt gật đầu một cái, “Hơn nữa cũng không phải là chuyện lớn gì, làm phiền tổ phụ quan tâm rồi."
“Nếu thân thể không thoải mái, vậy thì ở trong vương phủ nghỉ ngơi thật tốt!" Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt Triệu Lâm vô cùng hài lòng, “Không phải là lễ lớn gì, cần gì phải chạy tới đây?"
“Sao không phải là lễ lớn chứ?" Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói, “Đây chính là đại thọ sáu mươi của tổ phụ! Ngày quan trọng như vậy, tại sao con có thể vắng mặt chứ?"
“Ha ha, hài tử ngoan, thật sự là hài tử ngoan!" Mặt mày Triệu Lâm hớn hở.
Nhìn thấy cảnh tượng tổ tôn tình thâm như vậy, người chung quanh cũng rối rít chúc mừng Triệu Lâm, có thể có một cháu gái và cháu rể như vậy. Trong tiếng chúc mừng, Triệu Lâm cười càng thêm vui vẻ. Trước đây, ông chưa bao giờ nghĩ rằng, đại thọ sáu mươi tuổi của có thể làm long trọng như vậy, ông cũng rất rõ ràng, trong đó rốt cuộc là công lao của ai. Nếu ông không có cháu gái được sủng ái như vậy, không có cháu trai Triệu Khả Phong có triển vọng như vậy, hôm nay ông sẽ không nở mày nở mặt như vậy. @dien@dan@le@quy@don@
Trong lúc đại sảnh một mảnh hòa thuận vui vẻ, một gã sai vặt đột nhiên đi vào, nói mấy câu bên tai Triệu Lâm, sắc mặt của ông lập tức liền trở nên âm trầm. Chỉ là, biến hóa như thế chỉ lướt trong một nháy mắt mà thôi, rất nhanh, sắc mặt của ông liền khôi phục. Ông cười, ôm quyền nói, “Các vị, lão phu còn có một ít việc, cũng không thể chào hỏi các vị. Xin các vị cứ tự nhiên! Nếu có gì sơ sót, kính xin các vị thông cảm nhiều hơn."
“Hầu gia nói gì vậy, nếu như có việc, vậy thì cứ đi xử lý, không cần phải bồi chúng tôi. Chúng tôi sẽ tự chăm sóc mình."
“Vậy lão phu cáo lui trước, các vị tự tiện." Nói xong, Triệu Lâm trực tiếp rời khỏi đại sảnh.
Nhìn bóng lưng Triệu Lâm vội vã rời đi, Triệu Khả Nhiên suy nghĩ một chút, đột nhiên cười, nàng lôi kéo Tư Đồ Húc bên cạnh, mở miệng nói, “Húc, chúng ta cũng đi."
Tư Đồ Húc gật đầu một cái, cũng không mở miệng hỏi gì, liền đỡ Triệu Khả Nhiên rời khỏi đại sảnh, đi theo bước chân của Triệu Lâm.
Đến bên ngoài, Tư Đồ Húc mới mở miệng hỏi, “Vật nhỏ, có phải nàng biết cái gì hay không? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
“Ha ha, rất đơn giản, ta đoán cũng có thể đoán được." Triệu Khả Nhiên nghịch ngợm cười một tiếng, “Hôm nay là ngày quan trọng như thế, chắc hẳn không có người nào dám đến quấy rối, cho nên ta đoán! Cũng chỉ có một khả năng, đó chính là Triệu Khả Nhân đến."
“Triệu Khả Nhân đến đây, lúc này nàng tới làm gì?" Đột nhiên nghe cái tên này, Tư Đồ Húc không nhịn được chau mày, “Không phải nàng lại có âm mưu gì chứ! Còn nữa, nàng ta tới, nàng lại muốn đi ra, nàng ta cũng không liên quan đến nàng! Chi bằng, ta đỡ nàng vào hậu đường nghỉ ngơi một chút."
“Húc, không cần lo lắng." Triệu Khả Nhiên cười lắc đầu, “Không có việc gì đâu, hơn nữa lần này là ta gọi Triệu Khả Nhân đến. Chàng quên lúc trước ta có nói với chàng sao, ta sẽ trợ giúp Triệu Khả Nhân làm hòa với tổ phụ."
“Thì ra nàng tính thực hiện vào hôm nay!" Tư Đồ Húc cau mày, suy tư một lát, đột nhiên mở miệng nói, “Vật nhỏ, nàng có từng nghĩ tới, chuyện lần này nàng bị người ám hại, có liên quan đến Triệu Khả Nhân hay không? Sau này, nàng ta đếu ghen tỵ với nàng, cho nên khi biết tin nàng mang thai, mới có thể hại nàng."
“Không, đối với chuyện này ta rất có lòng tin." Triệu Khả Nhiên nhếch miệng cười tự tin, “Tuy nói không phải mười phần, nhưng ít nhất có chín phần là không liên quan đến nàng."
“Vật nhỏ, không phải nàng và Triệu Khả Nhân luôn bất hòa sao?" Tư Đồ Húc đối với tình huống này cảm thấy buồn cười, “Vậy sao nàng còn thay nàng ta nói chuyện vậy? Còn nữa, sao nàng nói không liên quan đến nàng ta chứ? Ta lại cảm thấy nàng ta là người có hiềm nghi lớn nhất. Nàng đừng quên, trước kia lúc nàng chưa xuất giá, nàng ta từng có ý đồ bỏ thuốc vào trong cao điểm của nàng. Nàng ta hận nàng như vậy, dĩ nhiên sẽ không muốn nàng sinh hài tử trước nàng ta."
“Sẽ không, tính tình của Triệu Khả Nhân, ta vẫn hiểu một chút." Triệu Khả Nhiên cười lắc đầu, phủ nhận lời Tư Đồ Húc nói, “Nếu như hôm nay ta không đồng ý giúp nàng, nói không chừng nàng thật sự sẽ làm như vậy. Nhưng mà hôm nay ta đã đồng ý sẽ giúp nàng, cho nên vào lúc quan trọng này nàng ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy. Phải biết rằng chuyện ngày hôm nay gần như ảnh hưởng đến cuộc sống nửa đời sau của nàng, nàng ta sẽ không mạo hiểm như vậy."
“Chuyện này rất khó nói." Nói cho cùng, Tư Đồ Húc vẫn không tin tưởng Triệu Khả Nhân, “Nói không chừng nàng ta căn bản đoán được chúng ta không tìm được dấu vết nào!"
“Sẽ không." Triệu Khả Nhiên vô cùng khẳng định, “Đừng quên, hiện tại Thanh Trúc đang ở bên cạnh Triệu Khả Nhân, hơn nữa còn được Triệu Khả Nhân tin tưởng, nếu thật sự có chuyện như vậy, sao nàng không nói cho ta chứ? Còn nữa, tình cảnh bây giờ của Triệu Khả Nhân chàng cũng biết, nàng căn bản cũng không có tâm tư, cũng không có năng lực tính toán ta như vậy. Cho nên chàng điều tra theo hướng khác đi!"
“Được, tiểu thê tử của ta, đầu óc rất thông minh." Tư Đồ Húc vuốt đầu nhỏ Triệu Khả Nhiên, “Chuyện này ta sẽ điều tra kỹ. Chỉ là, bên Triệu Khả Nhân ta cũng sẽ không bỏ qua, mặc dù nàng rất khẳng định, nhưng mà ta lại không yên lòng. Ta tuyệt đối không cho phép bên cạnh của nàng có bất kỳ nguy hiểm."
“Được, tùy ý chàng." Triệu Khả Nhiên khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng tựa vào ngực Tư Đồ Húc.
Trong lúc vô tình, hai phu thê cùng đi sau lưng Triệu Lâm, đi tới thư phòng. Chỉ thấy bên ngoài thư phòng, Phúc bá canh giữ ở đó. Triệu Khả Nhiên cười thầm trong lòng, xem ra tổ phụ không muốn người ngoài biết, quan hệ của ông và Triệu Khả Nhân bây giờ! Mặc dù mọi người đều nghị luận ầm ĩ, nhưng dù sao cũng không có chứng cứ xác thực, không phải sao?
Mà thấy hai người đến, Phúc bá cung kính thi lễ, “Vương gia, vương phi."
“Phúc bá, bây giờ tổ phụ đang ở bên trong, phải không?" Triệu Khả Nhiên cười nhạt mở miệng nói, “Bổn vương phi có chuyện muốn tìm ông."
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, trên mặt Phúc bá hiện ra vẻ khó xử, ông cúi người một chút, mở miệng nói, “Vương phi, vừa rồi trước khi lão gia đi vào có dặn dò, cho dù là ai, cũng không thể cho vào. Nếu vương phi có chuyện, không ngại về hậu đường nghỉ ngơi trước. Chờ lão gia làm xong việc, nô tài nhất định sẽ bẩm báo."
Triệu Khả Nhiên còn chưa mở miệng, Tư Đồ Húc đã lạnh lùng nhìn người cản trở bọn họ, “Tránh ra." @dien@dan@le@quy@don@
Bất luận là điều gì. Tư Đồ Húc không muốn nhìn Triệu Khả Nhiên chịu một chút uất ức nào. Cho nên nhìn thấy có người cản trở, trong lòng hắn có thể nói là không vui.
Tuy chỉ có hai chữ, nhưng lại uy nghiêm mười phần. Đối mặt với Tư Đồ Húc, Phúc bá trải qua nhiều năm kinh nghiệm cũng cảm thấy kinh hãi. Thậm chí trong một nháy mắt, dường như ông cảm nhận được hơi thở tử vong. Rõ ràng Tư Đồ Húc chỉ là nói hai chữ đơn giản mà thôi, hơn nữa trên người không có bất kỳ hơi thở hung ác. Nhưng ông luôn cảm thấy, ánh mắt Húc vương nhìn ông giống như đang nhìn một người chết.
Phúc bá không phải bị khí thế của Tư Đồ Húc kinh sợ, dù thế nào ông cũng không nghĩ ra, Húc vương còn trẻ tuổi như vậy, cũng đã có khí thế như vậy, thật sự là đáng sợ.
Nhưng cho dù như vậy, Phúc bá cũng không muốn thối lui, “Vương gia, vương phi, trước đó lão gia đã căn dặn, tuyệt đối không thể để bấy kỳ người nào đi vào. Cho nên thứ cho nô tài đắc tội, hai vị hay là rời đi trước đi!"
Ánh mắt của Tư Đồ Húc hơi híp lại, mà nhiệt độ xung quanh hắn hình như cũng không ngừng giảm xuống. Phúc bá cảm giác áp lực đè trên người ông càng lúc càng lớn, sau lưng của ông không ngừng toát ra mồ hôi lạnh. Ông gần như là dùng sức chống đỡ, nếu không, lúc này, ông cũng đã quỳ dưới đất.
“Húc." Triệu Khả Nhiên kéo tay áo Tư Đồ Húc, hơi lắc đầu một cái.
Nhất thời hơi thở xung quanh khôi phục lại bình thường, Phúc bá cũng cảm thấy thân thể đột nhiên nhẹ nhàng.
Triệu Khả Nhiên mở miệng cười một tiếng, “Phúc bá, thật ra thì cho dù ngươi không nói, bổn vương phi cũng biết người ở bên trong là người nào. Là Triệu Khả Nhân tới, đúng không? Tổ phụ và Triệu Khả Nhân đang ở bên trong, cho nên mới không muốn người khác quấy rầy."
“Vương phi thông minh, người đoán quả thật không sai." Nếu Triệu Khả Nhiên đã biết, Phúc bá cũng không giấu giếm, “Nếu nói như vậy, vương phi, người nên hiểu cho lập trường của nô tài. Lão gia và Triệu thứ phi đang ở bên trong, về phần bọn họ ở bên trong rốt cuộc vì chuyện gì, vậy thì không phải là chuyện nô tài có thể hỏi tới."
“Phúc bá, bổn vương phi biết ngươi khó xử." Triệu Khả Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, “Chỉ là, lúc này bổn vương phi đến tìm tổ phụ, thật ra thì cũng là vì chuyện này, cho nên bất luận như thế nào hôm nay bổn vương phi cũng muốn đi vào. Phúc bá, ngươi cũng không cần cản trở."
“Vương phi, người rất rõ ràng, chuyện như vậy, nô tài không làm chủ được." Phúc bá vẫn là không chịu thối lui, “Tuy nói vương phi tới cũng vì chuyện này, nhưng lão gia đã có dặn dò, nô tài tuyệt đối không thể làm trái."
“Phúc bá, ngươi thật sự muốn tốt cho tổ phụ, vậy thì lúc này, nên để bổn vương phi đi vào mới đúng."
“Xin chỉ giáo cho?" Đối với lời Triệu Khả Nhiên đột nhiên nói ra, trong lòng Phúc bá tràn đầy nghi ngờ.
“Phúc bá, ngươi cũng không phải là người ngoài, tin tưởng có một số chuyện, mặc dù ngoài miệng ngươi không nói ra, nhưng trong lòng rất rõ ràng, giống như chuyện giữa tổ phụ và Triệu Khả Nhân." Triệu Khả Nhiên cười nói, “Quan hệ bây giờ của tổ phụ và Triệu Khả Nhân huyên náo như vậy, đối với phủ Trấn Bắc Hầu mà nói, một chút chỗ tốt cũng không có. Ngươi cũng rõ ràng, bây giờ Triệu Khả Nhân là thứ phi Thái tử, ngươi nghĩ nếu như tương lai Thái tử lên ngôi vị hoàng đế, vậy phủ Trấn Bắc hầu sẽ như thế nào đây?"
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, sắc mặt của Phúc bá thay đổi một chút, thật ra thì những chuyện này ông cũng đã nghĩ qua, cũng đã nói với lão gia. Nhưng lòng tự ái của lão gia thật sự quá cao, căn bản không nghe ông khuyên.
Thấy sắc mặt của Phúc bá, Triệu Khả Nhiên cũng biết lời mình nói bắt đầu có hiệu quả, “Phúc bá, thật ra thì chuyện lúc trước, tạm thời chúng ta không nói đến ai đúng ai sai, tổ phụ và Triệu Khả Nhân, rốt cuộc bọn họ là hai ông cháu, chẳng lẽ cả đời không qua lại với nhau sao? Thật ra Triệu Khả Nhân cũng đã nói với bổn vương phi, hôm nay nàng tới, chính là muốn làm hòa với tổ phụ. Thật ra thì, đối với chuyện lúc trước, trong lòng của nàng vẫn luôn hối hận, nhưng không tìm được cơ hội tốt, cho nên mới chọn đến vào ngày hôm nay."
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Phúc bá rơi vào trầm tư.
Triệu Khả Nhiên nói tiếp, “Phúc bá, tính khí của tổ phụ ngươi cũng biết, nếu hôm nay, ông và Triệu Khả Nhân xảy ra xung đột, vậy sau này hai người bọn họ muốn tốt trở lại, vậy thì càng thêm khó khăn. Cho nên bổn vương phi muốn đi vào, ít nhất có thể đứng giữa hòa giải."
“Nô tài hiểu rồi." Phúc bá gật đầu, “Nếu vương phi muốn đi vào, nô tài cũng không còn cách nào ngăn trở."
Nghe Phúc bá nói, Triệu Khả Nhiên khẽ mỉm cười, nàng biết, Phúc bá nói như vậy, chính là đã đồng ý cho nàng tiến vào.
“Phúc bá, cám ơn ngươi."
Triệu Khả Nhiên cười nhìn Phúc bá, Tư Đồ Húc cùng đi, trực tiếp đẩy cửa ra. @dien@dan@le@quy@don@
Trong thư phòng, hai người Triệu Lâm và Triệu Khả Nhân, một người ngồi bên cạnh cửa sổ, một người ngồi bên bàn. Hai người cũng không nói chuyện. Triệu Lâm vẫn nhìn ngoài cửa sổ, kể từ lúc đi vào, cũng chưa mở miệng nói một câu, thậm chí ngay cả nhìn cũng không có liế nhìn nàng một cái.
Mà Triệu Khả Nhân ngồi bên cạnh bàn, nàng lén nhìn Triệu Lâm, nhưng lại không dám mở miệng nói chuyện. Trước kia, nàng vẫn muốn tìm cơ hội làm hòa với tổ phụ, nhưng hôm nay gặp mặt, nàng lại không nói nên lời. Nhất là từ khi tổ phụ đi vào, một câu cũng không nói, tâm tình của nàng càng thêm khẩn trương. Nàng muốn nói xin lỗi, nhưng không biết mở miệng như thế nào mới phải.
Nàng nghe theo Triệu Khả Nhiên, chọn hôm nay tới cửa, quả nhiên, cũng không có người ngăn cản nàng. Nhưng vui mừng còn chưa kéo dài bao lâu, khi nhìn thấy tổ phụ, toàn bộ biến mất không thấy. Mặc dù tổ phụ không đuổi nàng đi, cũng không có mở miệng trách mắng nàng. Nhưng cũng bởi vì như vậy, ngược lại nàng cảm thấy kinh hãi. Nếu tổ phụ trực tiếp mở miệng trách mắng nàng..., nàng có thể nhân cơ hội nói xin lỗi. Mà bây giờ hai người cứ ngồi như vậy, không khí có vẻ nặng nề.
Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong lòng Triệu Khả Nhân không ngừng mắng thầm Triệu Khả Nhiên, rõ ràng hôm nay chính nàng ta gọi mình tới, còn nói sẽ giúp giúp mình và tổ phụ hòa hảo. Nhưng kết quả thế nào? Mình cũng đã tới lâu như vậy, một chút tiến triển cũng không có. Nhưng nàng ta thì sao? Ngược lại, cho tới bây giờ cũng không trông thấy bóng người.
Lúc hai người vẫn còn yên lặng, không khí nặng nề, đột nhiên liền truyền đến “Ken két…" một tiếng, đột nhiên cửa bị người đẩy ra. Cho dù là Triệu Lâm, hay là Triệu Khả Nhân đều theo phản xạ nhìn ra cửa.
Thấy Tư Đồ Húc và Triệu Khả Nhiên đi vào, Triệu Lâm cau mày, mở miệng nói, “Khả Nhiên, sao con lại tiến vào? Không phải con nên ở hậu đường sao? Còn có Phúc bá đâu? không phải ta căn dặn hắn giữ cửa sao?"
“Tổ phụ, người không nên tức giận" Triệu Khả Nhiên đi tới bên cạnh Triệu Lâm, cười mở miệng nói, “Còn nữa, chuyện lần này không liên quan đến Phúc bá, là cháu gái kiên quyết đi vào, ông ấy cũng không ngăn cản được."
“Vậy con có chuyện gì không?" Triệu Lâm mở miệng hỏi, “Nếu không có chuyện gì quan trọng, vậy con ra ngoài trước đi!"
“Tổ phụ, lúc này cháu gái đi vào, cũng bởi vì nghe nói Triệu Khả Nhân đã tới, cho nên mới sang đây nhìn một cái." Triệu Khả Nhiên mở miệng giải thích, “Tổ phụ, nếu hôm nay Triệu Khả Nhân đặc biệt đến chúc thọ cho người, người cũng không cần tranh luận với nàng, nàng chỉ là một tiểu hài tử mà thôi, trước kia không hiểu chuyện, người cũng đừng chấp nhặt với nàng!"
“Không dám, chẳng qua ta chỉ là một thần tử mà thôi, nào dám tức giận với Triệu thứ phi!" Triệu Lâm châm chọc nhìn Triệu Khả Nhân, “Triệu thứ phi, trước kia không phải đã nói sao? Quân thần khác biệt! Ta chỉ là một thần tử nhỏ nhoi mà thôi, sao có thể so sánh với thứ phi nương nương tôn quý! Triệu thứ phi, nếu ngươi không có chuyện gì, vậy thì mời trở về đi! Ngôi miếu nhỏ phủ Trấn Bắc hầu chúng ta, không chứa nổi vị Bồ Tát lớn như vậy!"
Nghe lời Triệu Lâm nói mang ý châm chọc, Triệu Khả Nhân vốn chuẩn bị xong lời xin lỗi, toàn bộ đều mắc tại cổ họng, thế nào cũng không nói ra được. Vì vậy, nàng hướng ánh mắt cầu cứu Triệu Khả Nhiên.
Triệu Khả Nhiên đi tới cạnh bàn, rót một ly trà, tự mình đưa đến tay Triệu Lâm, “Tổ phụ, không nên tức giận, người dùng môt ly trà, xin bớt giận."
Mặc dù Triệu Lâm tức giận với Triệu Khả Nhân, nhưng cũng không giận lây sang Triệu Khả Nhiên. Cho nên hắn vẫn nhận lấy ly trà, nhẹ nhàng uống một hớp nhỏ.
Triệu Lâm uống trà, Triệu Khả Nhiên mới mở miệng tiếp tục nói, “Tổ phụ, chuyện lúc trước đã qua lâu rồi, người cũng không cần tức giận. Chuyện trước kia quả thật là Triệu Khả Nhân có lỗi, nhưng chẳng qua là do nàng tuổi trẻ khinh cuồng nói lung tung mà thôi. Người tha thứ cho nàng lần này đi! Hơn nữa mấy ngày này, thật ra thì trong lòng của nàng vẫn luôn rất hối hận, chỉ là không dám đến cửa mà thôi. Hiện tại nàng đã lập gia đình, trưởng thành, cũng biết không nên tiếp tục trốn tránh, cho nên mới tự mình tới cửa nói xin lỗi."
Thấy trên mặt Triệu Lâm hình như buông lỏng, Triệu Khả Nhiên tiếp tục mở miệng nói: “Tổ phụ, hôm nay người nể mặt cháu gái, không cần so đo với nàng. Còn nữa, tổ phụ, cho dù người không muốn nể mặt cháu gái, vậy thì cũng nên nể mặt Thái tử! Cũng bởi vì người còn tức giận với Triệu Khả Nhân, cho nên nàng không dám cùng Thái tử tới cửa thỉnh an người."
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Triệu Lâm trầm tư. Ông không phải ngu ngốc, ý tứ của Khả Nhiên ông nghe rất rõ ràng. Cho dù trong lòng mình tức giận Triệu Khả Nhân, cũng không thể cứ như vậy ồn ào đến Thái tử. Cho dù thế cục sau này như thế nào, ít nhất Thái tử vẫn có khả năng lên ngôi vị hoàng đế rất cao, nếu mình gây khó dễ với Triệu Khả Nhân, đối với phủ Trấn Bắc hầu mà nói, tuyệt đối không phải là một chuyện tốt.
Sau khi đánh giá một phen, Triệu Lâm nhìn Triệu Khả Nhân, chậm rãi mở miệng nói, “Triệu Khả Nhân, ngươi biết sai rồi sao?" @dien@dan@le@quy@don@
“Đúng vậy, tổ phụ, chuyện lúc trước đều là lỗi của cháu gái." Vừa nghe Triệu Lâm nói chuyện với mình, Triệu Khả Nhân lập tức mở miệng đáp lại, “Bây giờ cháu gái đã biết sai rồi, người tha thứ cho cháu lần này đi! Cháu gái cam đoan với người, về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."
Ở trên giường nằm mấy ngày rồi, thân thể Triệu Khả Nhiên cũng khôi phục không ít. Mà thọ yến ở phủ Trấn Bắc hầu cũng sắp bắt đầu. Bởi vì trong đoạn thời gian, nàng vẫn luôn nghỉ ngơi trên giường, cho nên lễ thọ và tất cả mọi chuyện khác đều do một tay Tư Đồ Húc xử lý.
Rất nhanh, đến ngày đại thọ của Triệu Lâm. Lúc này, thân thể Triệu Khả Nhiên đã hoàn toàn khôi phục, hơn nữa ngày này, nàng còn có chuyện rất quan trọng muốn làm, cho nên sáng sớm, nàng cũng đã chuẩn bị xong. Dĩ nhiên, trường hợp này, Tư Đồ Húc tự nhiên cũng đi theo.
Bọn họ dẫn theo Cầm Hương và Thi Hương cùng đi. Trải qua chuyện lần trước, Tư Đồ Húc chăm sóc Triệu Khả Nhiên càng ngày càng cẩn thận. Nhất là trong trường hợp có nhiều người như vậy, hắn càng không dám lơ là.
Chỉ là, bởi vì hôm nay đi tham gia thọ yến, cho nên bọn họ cũng không phô trương, chỉ ngồi một chiếc xe ngựa đi tới phủ Trấn Bắc hầu. Bọn họ vừa đến phủ Trấn Bắc hầu, phát hiện hôm nay nơi này vô cùng náo nhiệt!
Hôm nay trước cửa phủ Trấn Bắc hầu có thể nói là ngựa xe như nước, tân khách qua lại nối liền, âm thanh chúc mừng bên tai không dứt. Trường hợp như vậy dường như có thể so sánh với tham gia thọ yến của lão phu nhân phủ Tần quốc công. Nhưng mà, điều này cũng khó trách, hai cháu gái của phủ Trấn Bắc hầu đều gả vào hoàng thất, trong đó một vị trưởng tôn nữ không chỉ được hoàng thượng sắc phong là Văn quận chúa, còn gả cho Húc vương làm chính phi. Mà một vị cháu gái khác cũng gả cho Thái tử làm thứ phi. Còn có tôn tử của ông cũng trải qua cuộc thi khoa cử lần này, trở thành Trạng nguyên. Hiện tại tất cả mọi người đang suy đoán, có thể không lâu sau phủ Trấn Bắc Hầu, sẽ nổi dậy một lần nữa!
Tư Đồ Húc đỡ Triệu Khả Nhiên, rất nhanh tiến vào đại sảnh. Trong đại sảnh khắp nơi đều là màu đỏ, trên mặt của mỗi người cho dù là thật lòng, hay là giả dối, cũng lộ vẻ tươi cười. Mà Triệu Lâm đứng ở trung tâm đại sảnh, trên người mặc một thân xiêm áo màu nâu đỏ, khắp khuôn mặt là nụ cười, không ngừng chào hỏi với tân khách, thoạt nhìn trẻ hơn vài tuổi.
Tư Đồ Húc đỡ Triệu Khả Nhiên, tiến lên đón, mở miệng nói, “Tổ phụ, chúc mừng đại thọ sáu mươi của người. Chúc người phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn."
Thấy Tư Đồ Húc và Triệu Khả Nhiên đến, nụ cười Triệu Lâm càng thêm rực rỡ, “Ha ha, vương gia, Khả Nhiên, các ngươi đã tới! Khả Nhiên, lúc trước nghe nói con động thai khí, không có gì đáng ngại chứ!"
“Tạ tổ phụ quan tâm, hiện tại đã không có gì đáng ngại." Triệu Khả Nhiên cười yếu ớt gật đầu một cái, “Hơn nữa cũng không phải là chuyện lớn gì, làm phiền tổ phụ quan tâm rồi."
“Nếu thân thể không thoải mái, vậy thì ở trong vương phủ nghỉ ngơi thật tốt!" Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt Triệu Lâm vô cùng hài lòng, “Không phải là lễ lớn gì, cần gì phải chạy tới đây?"
“Sao không phải là lễ lớn chứ?" Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói, “Đây chính là đại thọ sáu mươi của tổ phụ! Ngày quan trọng như vậy, tại sao con có thể vắng mặt chứ?"
“Ha ha, hài tử ngoan, thật sự là hài tử ngoan!" Mặt mày Triệu Lâm hớn hở.
Nhìn thấy cảnh tượng tổ tôn tình thâm như vậy, người chung quanh cũng rối rít chúc mừng Triệu Lâm, có thể có một cháu gái và cháu rể như vậy. Trong tiếng chúc mừng, Triệu Lâm cười càng thêm vui vẻ. Trước đây, ông chưa bao giờ nghĩ rằng, đại thọ sáu mươi tuổi của có thể làm long trọng như vậy, ông cũng rất rõ ràng, trong đó rốt cuộc là công lao của ai. Nếu ông không có cháu gái được sủng ái như vậy, không có cháu trai Triệu Khả Phong có triển vọng như vậy, hôm nay ông sẽ không nở mày nở mặt như vậy. @dien@dan@le@quy@don@
Trong lúc đại sảnh một mảnh hòa thuận vui vẻ, một gã sai vặt đột nhiên đi vào, nói mấy câu bên tai Triệu Lâm, sắc mặt của ông lập tức liền trở nên âm trầm. Chỉ là, biến hóa như thế chỉ lướt trong một nháy mắt mà thôi, rất nhanh, sắc mặt của ông liền khôi phục. Ông cười, ôm quyền nói, “Các vị, lão phu còn có một ít việc, cũng không thể chào hỏi các vị. Xin các vị cứ tự nhiên! Nếu có gì sơ sót, kính xin các vị thông cảm nhiều hơn."
“Hầu gia nói gì vậy, nếu như có việc, vậy thì cứ đi xử lý, không cần phải bồi chúng tôi. Chúng tôi sẽ tự chăm sóc mình."
“Vậy lão phu cáo lui trước, các vị tự tiện." Nói xong, Triệu Lâm trực tiếp rời khỏi đại sảnh.
Nhìn bóng lưng Triệu Lâm vội vã rời đi, Triệu Khả Nhiên suy nghĩ một chút, đột nhiên cười, nàng lôi kéo Tư Đồ Húc bên cạnh, mở miệng nói, “Húc, chúng ta cũng đi."
Tư Đồ Húc gật đầu một cái, cũng không mở miệng hỏi gì, liền đỡ Triệu Khả Nhiên rời khỏi đại sảnh, đi theo bước chân của Triệu Lâm.
Đến bên ngoài, Tư Đồ Húc mới mở miệng hỏi, “Vật nhỏ, có phải nàng biết cái gì hay không? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
“Ha ha, rất đơn giản, ta đoán cũng có thể đoán được." Triệu Khả Nhiên nghịch ngợm cười một tiếng, “Hôm nay là ngày quan trọng như thế, chắc hẳn không có người nào dám đến quấy rối, cho nên ta đoán! Cũng chỉ có một khả năng, đó chính là Triệu Khả Nhân đến."
“Triệu Khả Nhân đến đây, lúc này nàng tới làm gì?" Đột nhiên nghe cái tên này, Tư Đồ Húc không nhịn được chau mày, “Không phải nàng lại có âm mưu gì chứ! Còn nữa, nàng ta tới, nàng lại muốn đi ra, nàng ta cũng không liên quan đến nàng! Chi bằng, ta đỡ nàng vào hậu đường nghỉ ngơi một chút."
“Húc, không cần lo lắng." Triệu Khả Nhiên cười lắc đầu, “Không có việc gì đâu, hơn nữa lần này là ta gọi Triệu Khả Nhân đến. Chàng quên lúc trước ta có nói với chàng sao, ta sẽ trợ giúp Triệu Khả Nhân làm hòa với tổ phụ."
“Thì ra nàng tính thực hiện vào hôm nay!" Tư Đồ Húc cau mày, suy tư một lát, đột nhiên mở miệng nói, “Vật nhỏ, nàng có từng nghĩ tới, chuyện lần này nàng bị người ám hại, có liên quan đến Triệu Khả Nhân hay không? Sau này, nàng ta đếu ghen tỵ với nàng, cho nên khi biết tin nàng mang thai, mới có thể hại nàng."
“Không, đối với chuyện này ta rất có lòng tin." Triệu Khả Nhiên nhếch miệng cười tự tin, “Tuy nói không phải mười phần, nhưng ít nhất có chín phần là không liên quan đến nàng."
“Vật nhỏ, không phải nàng và Triệu Khả Nhân luôn bất hòa sao?" Tư Đồ Húc đối với tình huống này cảm thấy buồn cười, “Vậy sao nàng còn thay nàng ta nói chuyện vậy? Còn nữa, sao nàng nói không liên quan đến nàng ta chứ? Ta lại cảm thấy nàng ta là người có hiềm nghi lớn nhất. Nàng đừng quên, trước kia lúc nàng chưa xuất giá, nàng ta từng có ý đồ bỏ thuốc vào trong cao điểm của nàng. Nàng ta hận nàng như vậy, dĩ nhiên sẽ không muốn nàng sinh hài tử trước nàng ta."
“Sẽ không, tính tình của Triệu Khả Nhân, ta vẫn hiểu một chút." Triệu Khả Nhiên cười lắc đầu, phủ nhận lời Tư Đồ Húc nói, “Nếu như hôm nay ta không đồng ý giúp nàng, nói không chừng nàng thật sự sẽ làm như vậy. Nhưng mà hôm nay ta đã đồng ý sẽ giúp nàng, cho nên vào lúc quan trọng này nàng ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy. Phải biết rằng chuyện ngày hôm nay gần như ảnh hưởng đến cuộc sống nửa đời sau của nàng, nàng ta sẽ không mạo hiểm như vậy."
“Chuyện này rất khó nói." Nói cho cùng, Tư Đồ Húc vẫn không tin tưởng Triệu Khả Nhân, “Nói không chừng nàng ta căn bản đoán được chúng ta không tìm được dấu vết nào!"
“Sẽ không." Triệu Khả Nhiên vô cùng khẳng định, “Đừng quên, hiện tại Thanh Trúc đang ở bên cạnh Triệu Khả Nhân, hơn nữa còn được Triệu Khả Nhân tin tưởng, nếu thật sự có chuyện như vậy, sao nàng không nói cho ta chứ? Còn nữa, tình cảnh bây giờ của Triệu Khả Nhân chàng cũng biết, nàng căn bản cũng không có tâm tư, cũng không có năng lực tính toán ta như vậy. Cho nên chàng điều tra theo hướng khác đi!"
“Được, tiểu thê tử của ta, đầu óc rất thông minh." Tư Đồ Húc vuốt đầu nhỏ Triệu Khả Nhiên, “Chuyện này ta sẽ điều tra kỹ. Chỉ là, bên Triệu Khả Nhân ta cũng sẽ không bỏ qua, mặc dù nàng rất khẳng định, nhưng mà ta lại không yên lòng. Ta tuyệt đối không cho phép bên cạnh của nàng có bất kỳ nguy hiểm."
“Được, tùy ý chàng." Triệu Khả Nhiên khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng tựa vào ngực Tư Đồ Húc.
Trong lúc vô tình, hai phu thê cùng đi sau lưng Triệu Lâm, đi tới thư phòng. Chỉ thấy bên ngoài thư phòng, Phúc bá canh giữ ở đó. Triệu Khả Nhiên cười thầm trong lòng, xem ra tổ phụ không muốn người ngoài biết, quan hệ của ông và Triệu Khả Nhân bây giờ! Mặc dù mọi người đều nghị luận ầm ĩ, nhưng dù sao cũng không có chứng cứ xác thực, không phải sao?
Mà thấy hai người đến, Phúc bá cung kính thi lễ, “Vương gia, vương phi."
“Phúc bá, bây giờ tổ phụ đang ở bên trong, phải không?" Triệu Khả Nhiên cười nhạt mở miệng nói, “Bổn vương phi có chuyện muốn tìm ông."
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, trên mặt Phúc bá hiện ra vẻ khó xử, ông cúi người một chút, mở miệng nói, “Vương phi, vừa rồi trước khi lão gia đi vào có dặn dò, cho dù là ai, cũng không thể cho vào. Nếu vương phi có chuyện, không ngại về hậu đường nghỉ ngơi trước. Chờ lão gia làm xong việc, nô tài nhất định sẽ bẩm báo."
Triệu Khả Nhiên còn chưa mở miệng, Tư Đồ Húc đã lạnh lùng nhìn người cản trở bọn họ, “Tránh ra." @dien@dan@le@quy@don@
Bất luận là điều gì. Tư Đồ Húc không muốn nhìn Triệu Khả Nhiên chịu một chút uất ức nào. Cho nên nhìn thấy có người cản trở, trong lòng hắn có thể nói là không vui.
Tuy chỉ có hai chữ, nhưng lại uy nghiêm mười phần. Đối mặt với Tư Đồ Húc, Phúc bá trải qua nhiều năm kinh nghiệm cũng cảm thấy kinh hãi. Thậm chí trong một nháy mắt, dường như ông cảm nhận được hơi thở tử vong. Rõ ràng Tư Đồ Húc chỉ là nói hai chữ đơn giản mà thôi, hơn nữa trên người không có bất kỳ hơi thở hung ác. Nhưng ông luôn cảm thấy, ánh mắt Húc vương nhìn ông giống như đang nhìn một người chết.
Phúc bá không phải bị khí thế của Tư Đồ Húc kinh sợ, dù thế nào ông cũng không nghĩ ra, Húc vương còn trẻ tuổi như vậy, cũng đã có khí thế như vậy, thật sự là đáng sợ.
Nhưng cho dù như vậy, Phúc bá cũng không muốn thối lui, “Vương gia, vương phi, trước đó lão gia đã căn dặn, tuyệt đối không thể để bấy kỳ người nào đi vào. Cho nên thứ cho nô tài đắc tội, hai vị hay là rời đi trước đi!"
Ánh mắt của Tư Đồ Húc hơi híp lại, mà nhiệt độ xung quanh hắn hình như cũng không ngừng giảm xuống. Phúc bá cảm giác áp lực đè trên người ông càng lúc càng lớn, sau lưng của ông không ngừng toát ra mồ hôi lạnh. Ông gần như là dùng sức chống đỡ, nếu không, lúc này, ông cũng đã quỳ dưới đất.
“Húc." Triệu Khả Nhiên kéo tay áo Tư Đồ Húc, hơi lắc đầu một cái.
Nhất thời hơi thở xung quanh khôi phục lại bình thường, Phúc bá cũng cảm thấy thân thể đột nhiên nhẹ nhàng.
Triệu Khả Nhiên mở miệng cười một tiếng, “Phúc bá, thật ra thì cho dù ngươi không nói, bổn vương phi cũng biết người ở bên trong là người nào. Là Triệu Khả Nhân tới, đúng không? Tổ phụ và Triệu Khả Nhân đang ở bên trong, cho nên mới không muốn người khác quấy rầy."
“Vương phi thông minh, người đoán quả thật không sai." Nếu Triệu Khả Nhiên đã biết, Phúc bá cũng không giấu giếm, “Nếu nói như vậy, vương phi, người nên hiểu cho lập trường của nô tài. Lão gia và Triệu thứ phi đang ở bên trong, về phần bọn họ ở bên trong rốt cuộc vì chuyện gì, vậy thì không phải là chuyện nô tài có thể hỏi tới."
“Phúc bá, bổn vương phi biết ngươi khó xử." Triệu Khả Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, “Chỉ là, lúc này bổn vương phi đến tìm tổ phụ, thật ra thì cũng là vì chuyện này, cho nên bất luận như thế nào hôm nay bổn vương phi cũng muốn đi vào. Phúc bá, ngươi cũng không cần cản trở."
“Vương phi, người rất rõ ràng, chuyện như vậy, nô tài không làm chủ được." Phúc bá vẫn là không chịu thối lui, “Tuy nói vương phi tới cũng vì chuyện này, nhưng lão gia đã có dặn dò, nô tài tuyệt đối không thể làm trái."
“Phúc bá, ngươi thật sự muốn tốt cho tổ phụ, vậy thì lúc này, nên để bổn vương phi đi vào mới đúng."
“Xin chỉ giáo cho?" Đối với lời Triệu Khả Nhiên đột nhiên nói ra, trong lòng Phúc bá tràn đầy nghi ngờ.
“Phúc bá, ngươi cũng không phải là người ngoài, tin tưởng có một số chuyện, mặc dù ngoài miệng ngươi không nói ra, nhưng trong lòng rất rõ ràng, giống như chuyện giữa tổ phụ và Triệu Khả Nhân." Triệu Khả Nhiên cười nói, “Quan hệ bây giờ của tổ phụ và Triệu Khả Nhân huyên náo như vậy, đối với phủ Trấn Bắc Hầu mà nói, một chút chỗ tốt cũng không có. Ngươi cũng rõ ràng, bây giờ Triệu Khả Nhân là thứ phi Thái tử, ngươi nghĩ nếu như tương lai Thái tử lên ngôi vị hoàng đế, vậy phủ Trấn Bắc hầu sẽ như thế nào đây?"
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, sắc mặt của Phúc bá thay đổi một chút, thật ra thì những chuyện này ông cũng đã nghĩ qua, cũng đã nói với lão gia. Nhưng lòng tự ái của lão gia thật sự quá cao, căn bản không nghe ông khuyên.
Thấy sắc mặt của Phúc bá, Triệu Khả Nhiên cũng biết lời mình nói bắt đầu có hiệu quả, “Phúc bá, thật ra thì chuyện lúc trước, tạm thời chúng ta không nói đến ai đúng ai sai, tổ phụ và Triệu Khả Nhân, rốt cuộc bọn họ là hai ông cháu, chẳng lẽ cả đời không qua lại với nhau sao? Thật ra Triệu Khả Nhân cũng đã nói với bổn vương phi, hôm nay nàng tới, chính là muốn làm hòa với tổ phụ. Thật ra thì, đối với chuyện lúc trước, trong lòng của nàng vẫn luôn hối hận, nhưng không tìm được cơ hội tốt, cho nên mới chọn đến vào ngày hôm nay."
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Phúc bá rơi vào trầm tư.
Triệu Khả Nhiên nói tiếp, “Phúc bá, tính khí của tổ phụ ngươi cũng biết, nếu hôm nay, ông và Triệu Khả Nhân xảy ra xung đột, vậy sau này hai người bọn họ muốn tốt trở lại, vậy thì càng thêm khó khăn. Cho nên bổn vương phi muốn đi vào, ít nhất có thể đứng giữa hòa giải."
“Nô tài hiểu rồi." Phúc bá gật đầu, “Nếu vương phi muốn đi vào, nô tài cũng không còn cách nào ngăn trở."
Nghe Phúc bá nói, Triệu Khả Nhiên khẽ mỉm cười, nàng biết, Phúc bá nói như vậy, chính là đã đồng ý cho nàng tiến vào.
“Phúc bá, cám ơn ngươi."
Triệu Khả Nhiên cười nhìn Phúc bá, Tư Đồ Húc cùng đi, trực tiếp đẩy cửa ra. @dien@dan@le@quy@don@
Trong thư phòng, hai người Triệu Lâm và Triệu Khả Nhân, một người ngồi bên cạnh cửa sổ, một người ngồi bên bàn. Hai người cũng không nói chuyện. Triệu Lâm vẫn nhìn ngoài cửa sổ, kể từ lúc đi vào, cũng chưa mở miệng nói một câu, thậm chí ngay cả nhìn cũng không có liế nhìn nàng một cái.
Mà Triệu Khả Nhân ngồi bên cạnh bàn, nàng lén nhìn Triệu Lâm, nhưng lại không dám mở miệng nói chuyện. Trước kia, nàng vẫn muốn tìm cơ hội làm hòa với tổ phụ, nhưng hôm nay gặp mặt, nàng lại không nói nên lời. Nhất là từ khi tổ phụ đi vào, một câu cũng không nói, tâm tình của nàng càng thêm khẩn trương. Nàng muốn nói xin lỗi, nhưng không biết mở miệng như thế nào mới phải.
Nàng nghe theo Triệu Khả Nhiên, chọn hôm nay tới cửa, quả nhiên, cũng không có người ngăn cản nàng. Nhưng vui mừng còn chưa kéo dài bao lâu, khi nhìn thấy tổ phụ, toàn bộ biến mất không thấy. Mặc dù tổ phụ không đuổi nàng đi, cũng không có mở miệng trách mắng nàng. Nhưng cũng bởi vì như vậy, ngược lại nàng cảm thấy kinh hãi. Nếu tổ phụ trực tiếp mở miệng trách mắng nàng..., nàng có thể nhân cơ hội nói xin lỗi. Mà bây giờ hai người cứ ngồi như vậy, không khí có vẻ nặng nề.
Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong lòng Triệu Khả Nhân không ngừng mắng thầm Triệu Khả Nhiên, rõ ràng hôm nay chính nàng ta gọi mình tới, còn nói sẽ giúp giúp mình và tổ phụ hòa hảo. Nhưng kết quả thế nào? Mình cũng đã tới lâu như vậy, một chút tiến triển cũng không có. Nhưng nàng ta thì sao? Ngược lại, cho tới bây giờ cũng không trông thấy bóng người.
Lúc hai người vẫn còn yên lặng, không khí nặng nề, đột nhiên liền truyền đến “Ken két…" một tiếng, đột nhiên cửa bị người đẩy ra. Cho dù là Triệu Lâm, hay là Triệu Khả Nhân đều theo phản xạ nhìn ra cửa.
Thấy Tư Đồ Húc và Triệu Khả Nhiên đi vào, Triệu Lâm cau mày, mở miệng nói, “Khả Nhiên, sao con lại tiến vào? Không phải con nên ở hậu đường sao? Còn có Phúc bá đâu? không phải ta căn dặn hắn giữ cửa sao?"
“Tổ phụ, người không nên tức giận" Triệu Khả Nhiên đi tới bên cạnh Triệu Lâm, cười mở miệng nói, “Còn nữa, chuyện lần này không liên quan đến Phúc bá, là cháu gái kiên quyết đi vào, ông ấy cũng không ngăn cản được."
“Vậy con có chuyện gì không?" Triệu Lâm mở miệng hỏi, “Nếu không có chuyện gì quan trọng, vậy con ra ngoài trước đi!"
“Tổ phụ, lúc này cháu gái đi vào, cũng bởi vì nghe nói Triệu Khả Nhân đã tới, cho nên mới sang đây nhìn một cái." Triệu Khả Nhiên mở miệng giải thích, “Tổ phụ, nếu hôm nay Triệu Khả Nhân đặc biệt đến chúc thọ cho người, người cũng không cần tranh luận với nàng, nàng chỉ là một tiểu hài tử mà thôi, trước kia không hiểu chuyện, người cũng đừng chấp nhặt với nàng!"
“Không dám, chẳng qua ta chỉ là một thần tử mà thôi, nào dám tức giận với Triệu thứ phi!" Triệu Lâm châm chọc nhìn Triệu Khả Nhân, “Triệu thứ phi, trước kia không phải đã nói sao? Quân thần khác biệt! Ta chỉ là một thần tử nhỏ nhoi mà thôi, sao có thể so sánh với thứ phi nương nương tôn quý! Triệu thứ phi, nếu ngươi không có chuyện gì, vậy thì mời trở về đi! Ngôi miếu nhỏ phủ Trấn Bắc hầu chúng ta, không chứa nổi vị Bồ Tát lớn như vậy!"
Nghe lời Triệu Lâm nói mang ý châm chọc, Triệu Khả Nhân vốn chuẩn bị xong lời xin lỗi, toàn bộ đều mắc tại cổ họng, thế nào cũng không nói ra được. Vì vậy, nàng hướng ánh mắt cầu cứu Triệu Khả Nhiên.
Triệu Khả Nhiên đi tới cạnh bàn, rót một ly trà, tự mình đưa đến tay Triệu Lâm, “Tổ phụ, không nên tức giận, người dùng môt ly trà, xin bớt giận."
Mặc dù Triệu Lâm tức giận với Triệu Khả Nhân, nhưng cũng không giận lây sang Triệu Khả Nhiên. Cho nên hắn vẫn nhận lấy ly trà, nhẹ nhàng uống một hớp nhỏ.
Triệu Lâm uống trà, Triệu Khả Nhiên mới mở miệng tiếp tục nói, “Tổ phụ, chuyện lúc trước đã qua lâu rồi, người cũng không cần tức giận. Chuyện trước kia quả thật là Triệu Khả Nhân có lỗi, nhưng chẳng qua là do nàng tuổi trẻ khinh cuồng nói lung tung mà thôi. Người tha thứ cho nàng lần này đi! Hơn nữa mấy ngày này, thật ra thì trong lòng của nàng vẫn luôn rất hối hận, chỉ là không dám đến cửa mà thôi. Hiện tại nàng đã lập gia đình, trưởng thành, cũng biết không nên tiếp tục trốn tránh, cho nên mới tự mình tới cửa nói xin lỗi."
Thấy trên mặt Triệu Lâm hình như buông lỏng, Triệu Khả Nhiên tiếp tục mở miệng nói: “Tổ phụ, hôm nay người nể mặt cháu gái, không cần so đo với nàng. Còn nữa, tổ phụ, cho dù người không muốn nể mặt cháu gái, vậy thì cũng nên nể mặt Thái tử! Cũng bởi vì người còn tức giận với Triệu Khả Nhân, cho nên nàng không dám cùng Thái tử tới cửa thỉnh an người."
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Triệu Lâm trầm tư. Ông không phải ngu ngốc, ý tứ của Khả Nhiên ông nghe rất rõ ràng. Cho dù trong lòng mình tức giận Triệu Khả Nhân, cũng không thể cứ như vậy ồn ào đến Thái tử. Cho dù thế cục sau này như thế nào, ít nhất Thái tử vẫn có khả năng lên ngôi vị hoàng đế rất cao, nếu mình gây khó dễ với Triệu Khả Nhân, đối với phủ Trấn Bắc hầu mà nói, tuyệt đối không phải là một chuyện tốt.
Sau khi đánh giá một phen, Triệu Lâm nhìn Triệu Khả Nhân, chậm rãi mở miệng nói, “Triệu Khả Nhân, ngươi biết sai rồi sao?" @dien@dan@le@quy@don@
“Đúng vậy, tổ phụ, chuyện lúc trước đều là lỗi của cháu gái." Vừa nghe Triệu Lâm nói chuyện với mình, Triệu Khả Nhân lập tức mở miệng đáp lại, “Bây giờ cháu gái đã biết sai rồi, người tha thứ cho cháu lần này đi! Cháu gái cam đoan với người, về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."
Tác giả :
Hạ Nhật Phấn Mạt