Đích Trưởng Nữ

Chương 179: Tính toán

Sau lễ cập kê của Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Nhân không lâu, hôn sự của các nàng cũng đang bắt đầu bàn bạc. Nửa tháng sau, các nàng bắt đầu chuẩn bị xuất giá. Hai tỷ muội cùng xuất giá một ngày, Thái sư phủ chuẩn bị đồ đặc biệt nhiều. Mà đồng thời, đồ cưới của Triệu Khả Nhiên cũng lục tục đưa đến Thái sư phủ.

Trừ Thái sư phủ chuẩn bị đồ cưới ra, trong cung và Trấn Bắc Hầu phủ đưa tới đồ cưới vì nàng chuẩn bị đồ cưới, rất mau cũng đưa đến Thái sư phủ. Không nói đến trong nội cung quy cách chuẩn bị đồ cưới của Quận chúa, ngay cả Trấn Bắc Hầu phủ vì Triệu Khả Nhiên chuẩn bị đồ cưới cũng là kỳ trân dị bảo, nhiều không đếm hết. Nói tóm lại, đồ cưới Triệu Khả Nhiên có thể nói là đủ phong phú, dường như có thể sánh ngang với một vị công chúa. Đối với đãi ngộ như vậy, nữ tử trong kinh thành, không thánh khỏi hâm mộ.

Mà đồ cưới Triệu Khả Nhân, so với tiểu thư nhà khác, vẫn có vẻ phong phú. Có thể thấy được Triệu Tùng cũng đã hết sức chuẩn bị. Nhưng mà nói cho cùng Triệu Tùng, chẳng qua chỉ là một Thái sư mà thôi, gia sản cũng có hạn, lại nói ông còn có một con trai trưởng, dĩ nhiên không thể cái gì cũng đưa hết cho Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Nhân. Hơn nữa, còn thiếu một phần đồ cưới của Trấn Bắc Hầu phủ. Cho nên so với đồ cưới của Triệu Khả Nhiên mà nói, đồ cưới Triệu Khả Nhân căn bản cũng không lên được mặt bàn.

Còn có một điểm rất quan trọng chính là, sính lễ của Thái tử và Húc vương đưa tới cũng không giống nhau, sính lễ Húc vương đưa tới là cưới chính phi, hơn nữa hắn còn bỏ thêm không ít, mà sính lễ Thái tử đưa tới chỉ là cưới trắc phi. Theo tập tục, sính lễ đưa tới cũng sẽ toàn bộ gia nhập vào đồ cưới của đàn gái.

Gần đây sắc mặt Triệu Khả Nhân đều không tốt, nhất là nhìn thấy sự khác biệt giữa đồ cưới của bản thân và đồ cưới Triệu Khả Nhiên, tâm tình của nàng cũng không tốt lên được. Cho nên trong mấy ngày này, không khí Hạ Vũ viên vẫn luôn bị vây trong trạng thái áp lực.

Lúc này trong Hạ Vũ viên, các nha hoàn người hầu đều cảm thấy lo lắng, chỉ sợ nếu làm sai chuyện gì, sẽ vạn kiếp bất phục. Cho nên gần đây mọi người làm việc đều thận trọng, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, chỉ sợ không cẩn thận đắc tội nhị tiểu thư.

“Tiểu thư, người cũng không cần tức giận như vậy." Nhìn cảm xúc của Triệu Khả Nhân xuống thấp như vậy, Nhàn Vân không nhịn được mở miệng khuyên nhủ, “Chuyện đồ cưới người cũng không cần suy nghĩ nữa, mặc kệ nói thế nào cũng được, đại tiểu thư là do Hoàng thượng ngự phong Văn quận chúa, cho nên đồ cưới của nàng phong phú một chút, đó cũng là chuyện đương nhiên."

Nghe Nhàn Vân khuyên giải, tâm tình của Triệu Khả Nhân cũng không tốt hơn, ngược lại càng thêm buồn bực, nàng trợn mắt nhìn Nhàn Vân, “Ngươi là có ý gì! Ý của ngươi chính là nói địa vị của Triệu Khả Nhiên cao hơn ta, cho nên đồ cưới của nàng so với ta phong phú, đó chính là chuyện đương nhiên, là thế phải không?"

“Tiểu thư, ta... ta không phải ý đó." Chẳng qua Nhàn Vân vốn là có lòng tốt, muốn khuyên tiểu thư một chút, diễn.đàn.lê.quý.đôn để cho lòng nàng phóng khoáng một chút, nhưng không ngờ lại bị trách mắng, nàng cảm thấy uất ức, hốc mắt đều đỏ.

“Thế nào, chẳng lẽ tư cách để ta mắng ngươi một câu cũng không có sao?" Thấy bộ dạng Nhàn Vân, Triệu Khả Nhân liền cảm thấy phiền lòng, “Chẳng qua chỉ là nói ngươi một câu mà thôi, ngươi có cái gì ủy khuất. Ta có ủy khuất ngươi sao? Rõ ràng đều là tiểu thư Thái sư phủ, tại sao đồ cưới Triệu Khả Nhiên lại tốt hơn ta nhiều như vậy, tại sao?"

Bây giờ Triệu Khả Nhân hoàn toàn muốn đem tức giận trong lòng trút lên người Nhàn Vân. Bởi vì lời Nhàn Vân nói, khiến nàng nghĩ tới tình cảnh bây giờ của mình. Hiện tại tổ phụ không muốn thừa nhận cháu gái của ông, địa vị mẫu thân của mình ở trong phủ  thay đổi đột ngột, phụ thân của mình đối với mình cũng không cưng chiều như trước kia. Chỉ cần nghĩ đến những thứ này, trong lòng Triệu Khả Nhân đối với Triệu Khả Nhiên không ngừng.

Mà Nhàn Vân nghe Triệu Khả Nhân trách mắng, trong lòng thật sự vô cùng uất ức, nhưng nàng lại không dám biểu hiện ra, chỉ sợ sẽ chọc tiểu thư tức giận.

“Tiểu thư, người cũng không cần tức giận."

Nhàn Lạc ở bên cạnh thấy Triệu Khả Nhân trách cứ Nhàn Vân, trong lòng vui vẻ cực kỳ, cho nên vẫn luôn không mở miệng, bây giờ thấy Triệu Khả Nhân đại khái đã trách cứ xong rồi, nàng vội vã lên tiếng, “Nhàn Vân chính là không hiểu chuyện, đại tiểu thư có gì tốt, một bộ dáng giả mù sa mưa, Hoàng thượng cũng vì không thấy rõ diện mạo thật của nàng mới có thể phong nàng làm Quận chúa mà thôi. Lại nói, mặc dù đại tiểu thư được ngự phong là Quận chúa, nhưng rốt cuộc không phải là huyết mạch hoàng gia, nói cho cùng chỉ là một Quận chúa giả mà thôi, có gì đặc biệt hơn người."

“Nhàn Lạc, ngươi nói không sai." Lời của Nhàn Lạc chính là lời nói trong lòng của Triệu Khả Nhân, “Triệu Khả Nhiên đó có gì đặc biệt hơn người. Nàng thật cho mình là Quận chúa! Nếu nàng thật sự là Quận chúa, vậy thì không phải sinh ra ở Thái sư phủ. Chỉ có sinh ra trong Vương phủ mới chính là Quận chúa thật. Triệu Khả Nhiên có gì đặc biệt hơn người, chẳng qua chỉ là một Quận chúa giả không có thực quyền mà thôi, thật đúng là coi mình là cành vàng lá ngọc!"

“Tiểu thư, chúng ta cũng không cần cùng đại tiểu thư so đo." Nhàn Lạc ở bên cạnh Triệu Khả Nhân mở miệng phân tích nói, “Tiểu thư, mặc dù người chỉ là trắc phi, đại tiểu thư là chính phi, nhưng mà cũng phải nhìn người a! Ngưười gả cho Thái tử điện hạ, đây chính là Hoàng thượng tương lai a! Tương lai chờ Thái tử điện hạ lên ngôi, tiểu thư chính là phi tử Hoàng thượng rồi. Tiểu thư, người xem Tiêu quý phi đã qua đời, và Vân Quý phi hiện tại, có người nào mà không nở mày nở mặt. Mặc dù không phải là Hoàng hậu, tuy nhiên cũng rất được sủng ái."

“Hừ, ta cũng không dễ dàng thỏa mãn như vậy, ta nhất định có thể hơn cả họ."

Nghe Nhàn Lạc nói, Triệu Khả Nhân không khỏi bắt đầu ảo tưởng tương lai tốt đẹp của mình, “Tương lai ta, nhất định phải lấy được tất cả sủng ái của Thái tử điện hạ, ta nhất định được sủng nhất lục cung, ta muốn Tần Y miểu cho dù là chính thất, cũng tuyệt đối không có năng lực áp chế ta."

“Tiểu thư, người nói không sai. Bây giờ chúng ta căn bản cũng không cần thiết cùng đại tiểu thư so đo." Nhàn Lạc bắt được tâm lý của Triệu Khả Nhân, vội vàng tiếp tục mở miệng nói, “Mặc dù hiện tại đại tiểu thư là chính phi của Húc vương, hoàng thượng cũng vô cùng thương yêu Húc vương điện hạ. Nhưng mà mọi người đều biết, đó chính là Húc Vương điện hạ căn bản cũng không có vào triều. Hoàng tử như vậy, mặc dù đã được phong làm Vương gia, nhưng mà tương lai nhiều nhất chỉ là một Thân vương nhàn tản mà thôi, đến lúc đó đại tiểu thư cũng không có cảnh tượng gì tốt. Tiểu thư, nói không chừng tương lai đại tiểu thư vẫn phải xem sắc mặt của người mà sống qua ngày đấy!"

“Ha ha ha, Nhàn Lạc, ngươi nói không sai."

Nghe Nhàn Lạc nói, Triệu Khả Nhân hình như cũng đã thấy tương lai tốt đẹp của mình, 

“Triệu Khả Nhiên, nàng có gì đặc biệt hơn người, tương lai ta sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho nàng. Hiện tại trước hết để cho nàng đắc ý. Hôm nay ta bị khuất nhục, tương lai, ta nhất định sẽ khiến Triệu Khả Nhiên trả cả vốn lẫn lời."

Thấy tâm trạng Triệu Khả Nhân tốt trở lại, Nhàn Lạc hết sức hả hê nhìn Nhàn Vân với ánh mắt khinh bỉ. Nhàn Vân cho là có thể thắng được nàng sao? Chính là nằm mơ, mặc dù từ nhỏ mình và nàng đều là cùng nhau hầu hạ tiểu thư, ddiieenn ddaann llee qquuyy ddoonn nhưng mà, mình tuyệt đối hiểu rõ tiểu thư hơn nàng, nhất là ý định của tiểu thư, Nhàn Vân nhất định chưa từng nhìn thấu.

Thấy Nhàn Lạc đưa tới  ánh mắt khiêu khích, trong lòng Nhàn Vân giận đến nghiến răng, nhưng lại không có cách nào. Hôm nay nàng đã rước lấy tức giận của tiểu thư, nếu lúc này ra lại chuyện gì, nàng nhất định sẽ bị tiểu thư chán ghét mà vứt bỏ.

“Ai, nếu ban đầu sớm biết, cũng không cần cùng tổ phụ cãi nhau." Triệu Khả Nhân nghĩ tới mình bỏ lỡ một phần đồ cưới, trong lòng vô cùng ảo não, “Cho dù thật sự là trở mặt, cũng có thể đợi đến khi lấy được đồ cưới về rồi mới nháo!"

“Tiểu thư, chuyện này chúng ta cũng không cần suy nghĩ nữa." Nhàn Lạc mở miệng khuyên, “Nói thật, tiểu thư, ban đầu người cũng không có nói sai gì! Người nói cũng là nói thật, chỉ là lão thái gia thật sự là quá cố chấp rồi, cho nên mới phải như vậy."

Chuyện này, mặc dù Nhàn Lạc không có tận mắt thấy, nhưng sau này cũng có nghe qua Triệu Khả Nhân nói qua. Thật ra thì trong lòng của nàng, trong chuyện này cảm thấy Triệu Khả Nhân làm cũng không đúng, nhưng nàng tuyệt đối không dám nói như vậy, nếu Triệu Khả Nhân giận thật, vậy tất cả biểu hiện hôm nay của nàng cũng uổng phí.

“Không sai, Nhàn Lạc ngươi nói đúng." Triệu Khả Nhân giống như là tìm được tri âm mặc dù nàng vẫn ảo não vì một phần đồ cưới, nhưng cũng không hối hận thái độ ban đầu của mình, “Ta vốn là nói thật, tổ phụ chính là quá không hiểu tôn ti, cho nên mới như vậy. Phải biết ta cũng không có lỗi, vốn là nên trước quân sau thần nha! Nhưng tổ phụ cũng vẫn ỷ vào thân phận của trưởng bối, vẫn muốn đánh chửi ta, nhưng mà ta chỉ là vì bảo vệ mình, mới có thể nói ra những lời đó mà thôi."

“Tiểu thư, thật ra thì người không cần quá lo lắng." Nhàn Lạc cười trấn an nói. “Bây giờ lão thái gia không biết tầm quan trọng của người. Đợi đến tương lai tiểu thư có tiền đồ, lão thái gia liền tuyệt đối không dám đối với người như vậy nữa rồi."

“Ha ha, Nhàn Lạc, ngươi nói đúng." Triệu Khả Nhân vô cùng hả hê mở miệng, “Tổ phụ cho là ông có gì đặc biệt hơn người, chẳng qua ông chỉ là một Trấn Bắc hầu mà thôi, lại nói, ông cho là sẽ ngồi ở chỗ đó cả đời sao? Hừ, đợi đến tương lai, ta nhất định còn có thể leo lên vị trí cao, để cho ông ta hảo hảo mà ngẩng đầu nhìn ta đấy. Hiện tại ông không muốn cháu gái này, đợi đến tương lai, ta muốn ông ta phải đi cầu người cháu gái này."

Nhìn bộ dạng dương dương tự đắc của Triệu Khả Nhân, Nhàn Vân vô cùng lo lắng, thật ra thì ở trong lòng của nàng, vẫn hi vọng tiểu thư có thể cùng lão thái gia hòa hảo. Dù sao thân phận của lão thái gia vẫn còn đây, tuyệt đối có thể trở thành hậu thuẫn tốt nhất của tiểu thư. Nhưng khi nhìn tình hình như bây giờ cũng biết tuyệt đối không đùa được rồi. Bất quá bây giờ nàng căn bản cũng không dám tùy ý lên tiếng nữa, chỉ sợ sẽ rước lấy tức giận của tiểu thư.

“Chỉ là, nói thật, hiện tại chỉ cần vừa nhìn thấy bộ dáng hả hê của Triệu Khả Nhiên, tâm tình của ta liền không tốt." Triệu Khả Nhân suy nghĩ một chút cau mày nói, “Mặc dù tương lai của ta có thể tốt hơn nàng, nhưng mà, bây giờ khuất nhục này, ta không thể nào nuốt trôi. Nhất là bây giờ chúng ta sắp xuất giá. Đến lúc đó, chúng ta cùng một ngày xuất giá, đến lúc đó, hôn lễ của nàng vô cùng náo nhiệt, hôn lễ của ta thì vắng ngắt. Chỉ cần nghĩ đến đây, ta liền không có biện pháp bình tĩnh."

“Tiểu thư, bây giờ người cũng không cần suy nghĩ nhiều quá." Nhàn Lạc suy nghĩ một chút, mở miệng nói, “Chỉ là, tiểu thư, người muốn nhìn đại tiểu thư không tốt, vậy không bằng cho nàng một bài học là được rồi."

“Cho nàng một bài học?" Triệu Khả Nhân nghi ngờ chau mày, chỉ là, ngay sau đó nàng lắc đầu một cái, “Không được, lúc trước nói chuyện trong hoa viên, ngươi cũng không phải không biết. Húc vương đối với Triệu Khả Nhiên luôn một mực bảo vệ, nếu ta lại đi trêu chọc nàng..., ta thật sự sợ hôn sự của ta sẽ có biến. Mặc dù Thái Tử thích ta, nhưng nói cho cùng hiện tại Hoàng thượng còn làm chủ. Hoàng thượng luôn yêu thương Húc vương."

Lúc Triệu Khả Nhân nói những lời này, thái độ vô cùng dữ tợn. Chỉ cần nghĩ tới ngày đó Húc vương bảo vệ Triệu Khả Nhiên, tâm tình của nàng liền thật lâu không thể bình phục. Mặc dù Húc vương chỉ là một Vương gia nhàn tản, nhưng vẫn rất xuất sắc. Nhất là diện mạo của hắn, càng thừa kế dung mạo xinh đẹp của thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Tiêu Tiêu năm đó, tuấn mỹ vô song. Mà một nam tử tuấn mỹ như vậy, lại toàn tâm toàn ý bảo vệ Triệu Khả Nhiên như vậy. Chỉ cần nghĩ đến đây, trong lòng của nàng liền ghen ghét dữ dội.

“Tiểu thư, lời của người nói, ta đều biết." Nhàn Lạc nở nụ cười, “Chỉ là, tiểu thư, người căn bản không cần tự mình ra tay a! Người quên sao? Chúng ta còn có một con cờ rất tốt ở trên tay! Nàng đã ẩn núp lâu như vậy, nếu vẫn không dùng được, đến lúc đó nếu đại tiểu thư xuất giá rồi, vậy sẽ trở thành một con cờ vô dụng rồi."

“Ngươi nói là..."

“Tiểu thư, người quên sao?" Nhàn lạc thần bí cười một tiếng, “Trong Hạ Vũ viên của chúng ta, không phải còn có một người, có huyết hải thâm thù với đại tiểu thư sao? Đau thương tỷ tỷ không còn, vẫn chưa bình phục đi! Chúng ta cũng đã nuôi nàng ta lâu như vậy, cũng không thể để cho nàng mất đi tác dụng! Tiểu thư, người đừng quên, ban đầu tại sao chúng ta muốn giữ nàng trong phủ."

“Thanh Trúc." Ánh mắt Triệu Khả Nhân sáng lên, không nhịn được mở miệng khen ngợi, “Nhàn Lạc, ngươi không nói, ta thật đúng là quên mất. Ban đầu tìm Thanh Trúc đến, chính là muốn để Triệu Khả Nhiên không thoải mái. Nhưng thời gian dài như vậy, ta thiếu chút nữa liền không nhớ nàng. Không sai, nếu ban đầu cho nàng cơ hội vào phủ, vậy thì tuyệt đối không thể lãng phí tác dụng của nàng. Bằng không nếu đợi đến tương lai Triệu Khả Nhiên xuất giá, vậy thì thật sự không có cơ hội."

Trong một năm này, kể từ khi Triệu Khả Nhân được chọn làm trắc thái tử phi, vẫn đang bận điều dưỡng thân thể và chuẩn bị các loại tú phẩm đồ cưới, dường như cũng đã quên mất còn có một Thanh Trúc như vậy. Nếu không phải Nhàn Lạc nhắc nhở, nàng đại khái đã quên một nước cờ như vậy rồi.

“Tiểu thư, như vậy không được tốt đi!" Nhàn Vân nghe được Nhàn Lạc đề nghị, Triệu Khả Nhân động lòng, nhưng không lên tiếng, “Tiểu thư, mặc kệ nói thế nào cũng được, Thanh Trúc là người trong viện của chúng ta, nếu thật sự có chuyện gì, thì nhất định sẽ dính líu đến chúng ta. Húc Vương điện hạ coi trọng đại tiểu thư như vậy, nếu xảy ra chuyện, nhất định sẽ điều tra kỹ. Đến lúc đó, nếu dính líu đến người, vậy phải làm thế nào đây?"

Lời nói của Nhàn Vân giống như một chậu nước lạnh, đem nhiệt tình trong lòng Triệu Khả Nhân khang dập tắt triệt để. Nhưng mà, bây giờ đầu óc của nàng vẫn còn có một chút thanh tỉnh, cho nên đối với lời nói của Nhàn Vân, mặc dù nàng tức giận, nhưng lại không có mở miệng phản bác, @dien@dan@lqd@ dù sao Nhàn Lạc nói, vẫn có nhất định đạo lý.

Thấy Triệu Khả Nhân hình như có một chút thay đổi, Nhàn Lạc vội vàng mở miệng nói, “Tiểu thư, người không cần nghe Nhàn Vân nói bậy. Ban đầu lúc chọn nha hoàn, đó là phu nhân tìm người môi giới đem tất cả nha hoàn đến, chúng ta làm sao biết được những nha hoàn kia có dị tâm gì!"

“Ý của ngươi là..." Triệu Khả Nhân nheo mắt lại, nhìn Nhàn Lạc, trong mắt tràn đầy chờ mong.

“Tiểu thư, trước không nói chúng ta có biết hay không Thanh Trúc là muội muội của Linh nhi cho dù chúng ta biết, vậy thì thế nào?" Nhàn Lạc cười nói, “Chúng ta chọn Thanh Trúc vào Hạ Vũ viên chẳng qua muốn tìm một đứa nha hoàn mà thôi, chúng ta làm sao biết được trong lòng nàng hận đại tiểu thư chứ? Lại nói, Thanh Trúc vào Hạ Vũ viên như vậy, cũng không có trực tiếp hầu hạ tiểu thư, cũng không phải là nha hoàn cận thân, chẳng qua chỉ là một tiểu nha hoàn làm chuyện vặt  mà thôi, chúng ta lại không biết rốt cuộc nàng là đang suy nghĩ gì."

“Cho nên, cho dù nàng làm chuyện gì, vậy cũng không liên quan đến chúng ta!" Triệu Khả Nhân bừng tỉnh hiểu ra, “Đến lúc đó, nếu vỡ lở ra, vậy cũng chỉ có thể nói là Triệu Khả Nhiên tự mình tạo nghiệt, có cái quan hệ gì đến ta đâu?"

“Không sai." Nhàn Lạc nở nụ cười, “Chỉ là, tiểu thư, người chuẩn bị làm thế nào đây?"

“Ha ha, làm như thế nào?" Trên mặt Triệu Khả Nhân hiện lên vẻ mặt âm u, “Nếu có thể, ta hi vọng chuyện không cần nháo lớn như vậy, nếu không, đến lúc đó xảy ra chuyện cũng không tốt. Nhưng mà ta lại  không muốn dễ dàng bỏ qua cho Triệu Khả Nhiên. Cho nên rất đơn giản, Triệu Khả Nhiên không phải rất nhanh sẽ xuất giá sao? Nàng không phải rất đắc ý sao? Nàng không phải rất được Húc vương yêu thích sao? Ta muốn biết, nếu Triệu Khả Nhiên gả đi, vẫn không sinh được hài tử, Húc vương có trước sau như một sủng ái nàng hay không?"

“Tiểu thư, người là muốn..." Nhàn Lạc cả kinh trong lòng.

“Không sai." Triệu Khả Nhân gật đầu, “Nếu cho nàng một bài học, vậy thì đương nhiên là đời cũng khó quên, không phải sao?"

Trong mắt Triệu Khả Nhân tràn đầy âm u, “Triệu Khả Nhiên không phải đắc ý nhất chính là Húc vương luôn bảo vệ nàng ta sao? Ta liền muốn xem một Vương phi không có hài tử, như thế nào sinh tồn ở hoàng gia."

“Nhưng mà, tiểu thư, làm như vậy thật sự được sao?" 

Nhàn Lạc vốn chỉ là muốn mượn Thanh Trúc khiến đại tiểu thư phiền toái một chút, từ đó tăng lên địa vị của mình, mới có thể đưa ra đề nghị như vậy. Nhưng không ngờ nhị tiểu thư cũng là lòng dạ ác độc, thế nhưng muốn khiến đại tiểu thư tuyệt dục. Đừng nói là hoàng gia, dù là cô nương nhà bình thường, nếu không có hài tử, vậy thì một chút địa vị cũng không có.

“Ngươi đây là ý gì!" Triệu Khả Nhân trợn mắt nhìn Nhàn Lạc, “Đề nghị này không phải ngươi nói ra sao? Nếu nói như vậy, ngươi còn có cái gì do dự. Nếu muốn dạy dỗ, vậy thì nên cho nàng cả đời khó quên, như vậy nàng mới có thể nhớ thật tốt."

Dừng một chút, trong mắt Triệu Khả Nhân tràn đầy ghen tỵ, “Trong tiệc tuyển phi Triệu Khả Nhiên không phải rất khoe khoang sao? Trong tiệc tuyển phi, Húc vương điện hạ không phải cho nàng một cam kết sao? “nhất sinh nhất thế nhất song nhân", điều này khiến nữ tử thiên hạ cũng ghen tỵ. Triệu Khả Nhiên cho là nàng có thể có được niềm hạnh phúc như vậy sao? Nàng chớ hòng mơ tưởng, đến lúc đó, nàng không sinh được hài tử, ngược lại ta thật muốn xem Húc vương có phải còn có thể tuân thủ cam kết đó hay không."

Lúc này trong mắt Triệu Khả Nhân đã tràn đầy oán hận. Chỉ cần vừa nhìn thấy Triệu Khả Nhiên hạnh phúc, nàng sẽ nghĩ đến bất hạnh của mình. Nhất là vừa nghĩ tới ban đầu trong tiệc tuyển phi, Húc vương nói cam kết kia "nhất sinh nhất thế nhất song nhân", ngọn lửa ghen ghét trong lòng nàng liền thiêu đốt càng thêm dào dạt. Tại sao Triệu Khả Nhiên sau khi phá hủy hạnh phúc của mình, lại có thể đạt được vận may như vậy, có được chân tình cua Húc vương, mà mình lại chỉ có thể là một trắc phi mà thôi. Nàng sẽ nhìn thất tốt, nếu Triệu Khả Nhiên không có khả năng sinh hài tử, chân tình giữa hai người bọn họ có còn hay không.

Nhìn cử chỉ Triệu Khả Nhân dường như không tốt. Trong lòng Nhàn Lạc đang đánh trống, nàng không biết đề nghị của mình mới vừa rồi có phải sai không. Nhưng việc đã đến nước này, nàng đã không có đường lui, nếu hiện tại nàng nói cái gì nữa cũng hối hận, vậy mình nhất định sẽ bị tiểu thư chán ghét mà vứt bỏ. Hơn nữa, chuyện này chỉ cần làm kín đáo, vậy hẳn là cũng sẽ không có người biết được.

“Tiểu thư, vậy bây giờ chúng ta nên làm như thế nào đây?" Nhàn Lạc ổn định tâm thần, mở miệng hỏi.

Triệu Khả Nhân suy nghĩ một chút, mới mở miệng nói, “Nhàn Lạc, tìm thời gian ngươi đi  nói Thanh Trúc một chút, nhớ chỉ cần ám hiệu là được rồi, tuyệt đối không để cho người ta có thể bắt được nhược điểm. Còn có, nếu Triệu Khả Nhiên sẽ phải xuất giá, trước con cờ này cũng không cần lãng phí. Bây giờ Lý ma ma là con cờ duy nhất trong Xuân Huy viên, đến lúc đó, thông báo cho bà ta, để cho bà ta giúp Thanh Trúc một chút."

“Đã biết, tiểu thư, ta sẽ làm xong." Nhàn Lạc vội vàng ứng tiếng nói, “Đến lúc đó, ta nhất định sẽ không để cho bất luận kẻ nào bắt được nhược điểm, tiểu thư người hãy yên tâm."

“Ha ha, Nhàn Lạc, ngươi làm việc, ta nhất định yên tâm." Triệu Khả nhìn nàng một cái, tiếp tục nói, “Nhàn Lạc, chỉ cần làm xong chuyện này, tương lai ta sẽ tuyệt đối không bạc đãi ngươi."

“Cám ơn tiểu thư." Nghe được Triệu Khả Nhân cam kết, trong lòng Nhàn Lạc mừng rỡ không thôi, “Tiểu thư, vậy ta đi trước làm việc."

“Tốt lắm, ngươi hãy đi đi!" Triệu Khả Nhân phất phất tay.

Nhàn Vân một mực một bên nhìn tất cả, lúc này trong lòng là tràn đầy lo âu và sợ, nàng không biết rốt cuộc chuyện này có thể thuận lợi hay không. Nếu đến lúc đó xảy ra điều gì không may, nhất định sẽ nhấc lên một cuộc sóng to gió lớn. Nhưng nhìn dáng vẻ Triệu Khả Nhân, nàng cái gì cũng không dám lên tiếng. Cho nên, nàng chỉ có thể ở một bên lo lắng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại