Đích Trưởng Nữ

Chương 160: Triệu Lâm nổi giận

Hạ nhân đến phá vỡ bầu không khí kỳ dị trong đại sảnh, mọi người không nhịn được thở dài nhẹ nhõm, giảm bớt tâm tình bị đè nén.

Nhưng sau khi nghe hạ nhân đó truyền lời thì Triệu Tùng bất giác chau mày mở miệng hỏi, “Hầu gia có nói là có chuyện gì không?"

Đối với việc phụ thân đột ngột cho gọi đến, Triệu Tùng không biết tại sao trong lòng lại dấy lên một dự cảm không lành. Vừa rồi sau khi Trung Nghĩa hầu Lâm Trí đến, thần sắc của ông ấy dường như không đúng lắm, hơn nữa còn yêu cầu nói chuyện riêng với phụ thân mình, nhưng mà, lúc này bọn họ lại gọi mình vào, quan trọng hơn là không chỉ gọi một mình mình mà còn gọi cả thê tử nữ nhi của mình cùng vào.

Hơn nữa, vừa rồi thái độ của Lâm phu nhân và Lâm thế tử cũng không đúng lắm. Tuy hai nhà đã giải trừ hôn ước, thế nhưng, theo như tình hình hiện tại mà thấy, chí ít thì trong mắt mọi người, đây đều là lỗi lầm của Trung Nghĩa hầu phủ! Thế nhưng, thái độ của Lâm phu nhân và Lâm thế tử với bọn họ giống như là rất hận bọn họ vậy. Vì thế, đối với lời truyền gọi lần này của phụ thân mình, trong lòng Triệu Tùng rất thắc mắc, nên mới muốn hỏi thăm một chút.

Người hạ nhân đó sau khi nghe Triệu Tùng nói, nhớ lại cơn giận của Triệu Lâm vừa rồi, nhưng hắn ta sẽ không ngu ngốc như vậy, nếu hắn ta nói ra trong tình huống như thế này, thì không nghi ngờ gì, chính là tìm chỗ chết. Vì thế, sau khi suy nghĩ một chút, hạ nhân đó trả lời, “Bẩm đại thiếu gia, hầu gia không có nói gì, chỉ bảo mọi người lập tức đi gặp ngài mà thôi."

Nghe câu trả lời là Triệu Tùng biết có lẽ mình không dò hỏi được gì, vì thế cũng không hỏi nữa mà đứng dậy, đi về hướng thư phòng. Tần Hương Hà thấy thế liền vội vã dẫn Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Nhân đi theo. Vừa rồi bọn họ nghe hạ nhân đó nói là hầu gia muốn gặp chính là “một nhà" bọn họ.

Đối với lời truyền gọi của Triệu lâm, không chỉ Triệu Tùng mà ngay cả Triệu Khả Nhiên cũng cảm thấy kỳ lạ. Theo nàng dự đoán, lần này Lâm Trí đến có lẽ là vì chuyện trước đây Lâm Khê Nhiệm bị hãm hại! Nếu là như thế, tổ phụ yêu cầu Phụ mẫu và Triệu Khả Nhân qua gặp thì nàng có thể hiểu được. Thế nhưng tại sao cả nàng cũng phải qua đó? Lẽ nào nàng đoán sai rồi, Lâm Trí không phải đến để nói chuyện này.

Cả nhà Triệu Tùng rất nhanh đến thư phòng. Lúc bọn họ đến trước cửa thư phòng, cũng vừa lúc Lâm Trí từ trong đi ra. Nhìn thấy Lâm Trí, Triệu Tùng muốn chào hỏi, dù không thành thân gia, cũng không cần trở thành kẻ thù! Thế nhưng, không ngờ Lâm Trí nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ một cái, tiếp tục đi khỏi. Chỉ là trước khi đi, ông ta nhìn Triệu Khả Nhiên mỉm cười gật đầu một cái.

Đối với Triệu Khả Nhiên, Lâm Trí cảm thấy khâm phục. Cầm được mà cũng buông được, ban đầu lúc từ hôn, cũng không hề tranh cãi ầm ĩ. Hơn nữa, sau đó còn dựa vào tài hoa của bản thân mà được phong làm quận chúa, hiện tại thậm chí đã trở thành Húc vương phi tương lai rồi. Nữ tử như vậy, nếu có thể trở thành thê tử của Nhiễm nhi, tương lai, nhất định có thể mang đến cho Nhiễm nhi thành tựu lớn hơn nữa. Chỉ đáng tiếc là, nhi tử của mình không có phúc khí này.

Đối với biểu hiện của Lâm Trí, Triệu Tùng cúi đầu lầm bầm một tiếng, “Không biết tốt xấu."

Sau khi gõ cửa, Triệu Tùng nghe thấy bên trong trả lời, liền đẩy cửa ra, bước vào. Tần Hương Hà và Triệu Khả Nhiên, Triệu Khả Nhân cũng bước theo vào.

Vừa vào thư phòng, Triệu Tùng đã cảm thấy bầu không khí rất ngưng trọng, phụ thân ông đã đứng bên cửa sổ, không nói câu nào, nét mặt sa sầm, nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Phụ thân, người tìm chúng con có chuyện gì không?" Nhìn tình hình như vậy, Triệu Tùng thận trọng mở miệng hỏi.

Triệu Lâm xoay đầu lại, nhìn chằm chằm Triệu Tùng, ánh mắt vô cùng sắc bén. Không biết tại sao, đối diện với ánh mắt của phụ thân, Triệu Tùng cảm thấy rất chột dạ, giống như chuyện xấu mà mình làm đều không thể che giấu dưới ánh mắt như vậy.

Đối diện với ánh nhìn của Triệu Tùng, Triệu Lâm vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, sau đó, nhấc tay lên, “Bốp..." một cái tát thật mạnh được giáng xuống, khiến mặt Triệu Tùng bị nghiêng về một bên. Cái tát bất thình lình này làm cho mọi người khiếp sợ, kinh hãi nhìn hai người bọn họ.

“Phụ thân, người, người, đây là tại sao vậy!" Triệu Tùng ôm một bên mặt bị đánh, vô cùng kinh ngạc mở miệng hỏi.

Triệu Tùng cảm thấy rất vô tội, ông ta còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng là ông không làm gì hết, cũng không nói gì hết, vậy mà phụ thân lại tát ông một bạt tai như vậy, hơn nữa còn không có dấu hiệu báo trước nào. Vừa rồi ở đại sảnh, rõ ràng là phụ thân còn rất vui vẻ, giờ tại sao trong thời gian ngắn lại có chuyển biến như thế này?

“Ngươi còn dám nói à, bản thân ngươi đã làm chuyện tốt gì, lẽ nào bản thân còn không biết sao?" Nhớ lại chuyện mà Lâm Trí nói vừa rồi, Triệu Lâm giận không chỗ phát tiết, “Người cũng không thử nhìn xem, bây giờ người ta đã tìm đến tận của rồi, ngươi còn dám hỏi tại sao à."

“Phụ thân, con không hiểu người đang nói chuyện gì." Triệu Tùng vẫn không biết rốt cuộc là Triệu Lâm đang nói cái gì, dù thế nào thì ông ta cũng không nghĩ tới chuyện có người biết được chuyện ông ta làm trước đây, ông ta vẫn luôn cho rằng những chuyện đó được tiến hành vô cùng bí mật kín kẽ, sẽ không có ai biết được.

“Thật không? Ngươi không hiểu phải không?" Triệu Lâm lạnh lùng cười, “Ngươi đã không biết, vậy ta sẽ nói cho ngươi thật rõ ràng, trước đây, lúc giải trừ hôn ước giữa Khả Nhân và Trung Nghĩa Hầu phủ Lâm thế tử, rốt cuộc ngươi đã làm những chuyện gì?"

“Phụ thân, người, người đang nói cái gì, con, tại sao con nghe thế nào cũng không hiểu vậy?" Triệu Tùng né tránh không dám nhìn thẳng Triệu Lâm, trả lời có chút chột dạ.

Nghe Triệu Lâm nhắc đến hôn ước trước đây của Triệu Khả Nhân, phản ứng đầu tiên của Triệu Tùng là không biết có phải mọi chuyện đã bị vạch trần rồi không. Nhưng ngay sau đó ông ta lập tức phủ nhận ý nghĩ này, ban đầu ông và thê tử làm kín kẽ như vậy, thì hẳn không có ai biết được mới đúng. Vừa nghĩ đến điều này, trong lòng ông ta cảm thấy may mắn.

Không chỉ Triệu Tùng, cả Tần Hương Hà và Triệu Khả Nhân khi nghe đến chuyện hôn ước trước đây đều cảm thấy rất chột dạ, dù gì thì bọn họ hiểu rõ trước đây bọn họ đã làm những gì.

Mà vào lúc này, không ai chú ý đến khóe miệng của Triệu Khả Nhiên lặng lẽ cong lên. Cuối cùng đã vạch trần rồi, đúng không? Xem ra mình không đoán sai, hôm nay Trung Nghĩa Hầu đến đây quả thật là vì chuyện đó. Phụ thân, mẫu thân, Triệu Khả Nhân, lần này mọi người muốn ngụy biện thế nào? Thật là đáng mong đợi!

“Không hiểu, ngươi còn dám nói không hiểu." Nghe Triệu Tùng biện bạch, Triệu Lâm tức giận đến phát run, “Trung Nghĩa Hầu người ta đã tìm đến tận cửa rồi. Chuyện gì người ta cũng đã điều tra rõ ràng rồi, hơn nữa, hiện giờ trong tay người ta còn đang nắm chứng cứ nữa! Ngươi còn dám nói mình không hiểu sao?"

“Cái gì!" Triệu Tùng kinh hô thành tiếng.

Thật ra không chỉ Triệu Tùng, Tần Hương Hà và Triệu Khả Nhân đứng bên cạnh cũng giật mình. Đồng thời trong lòng bọn họ thấy sợ hãi. Dù gì thì chuyện này không phải là chuyện nhỏ, nếu thật sự bị vạch trần, vậy hậu quả thật khó lường. Thế nhưng, lúc đầu rõ ràng là chuyện này được tiến hành rất bí mật, sao lại bị tra ra được cơ chứ?

“Thế nào, rất giật mình, phải không?" Thấy dáng vẻ của Triệu Tùng, Triệu Lâm cười lạnh, “Lẽ nào ngươi cho rằng mình làm rất bí mật? Ngươi cho rằng Trung Nghĩa Hầu là đồ ngốc à? Đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, người ta sẽ không điều tra sao?"

“Phụ thân, con, con không phải cố ý." Triệu Tùng vội vã mở miệng nhận sai, “Thật đó, phụ thân, ban đầu con chỉ muốn giải trừ hôn ước giữa Khả Nhân và Trung Nghĩa Hầu phủ mà thôi, Khả Nhân nó xuất sắc như thế, nên con mới muốn tìm cho nó nơi chốn tốt hơn. Vì thế con mới làm như vậy, chỉ có làm như vậy mới có thể bảo toàn được danh tiếng cho Khả Nhân."

“Ngươi, cái đồ nghịch tử này." Triệu Lâm không nhịn được lại tát Triệu Tùng một cái, “Ngươi lẽ nào không biết sao? Hôn sự này ban đầu là do ta và Trung Nghĩa Hầu quá cố ước định, các ngươi làm như thế, có đặt người phụ thân là ta trong mắt nữa không? Hơn nữa, ngươi phải biết rằng, vốn dĩ ban đầu người có hôn ước với Trung Nghĩa Hầu phủ không phải là Khả Nhân mà là Khả Nhiên, các ngươi tự mình quyết định, đem hôn ước này đổi cho Khả Nhân. Vì ban đầu tình huống như vậy, để bảo toàn danh tiếng cho Khả Nhân, ta đành phải đồng ý. Thế nhưng, giờ thì sao, ngươi lại dám dùng thủ đoạn như vậy giải trừ hôn ước, có phải ngươi muốn làm ta tức chết không!"

Thấy Triệu Lâm giận như thế, Triệu Tùng cũng không dám có bất kỳ phản kháng nào, đành phải để mặc Triệu Lâm tát lên mặt mình. Tần Hương Hà và Triệu Khả Nhân cũng không ai dám lên tiếng, vì chuyện này, bọn họ cũng là một trong những người tham gia.

“Tổ phụ. Người cũng đừng quá tức giận, tức giận sẽ tổn hại thân thể!"

Thấy tình hình như vậy, Triệu Khả Nhiên đi lên, đỡ Triệu Lâm, mở miệng khuyên nhủ.

“Khả Nhiên, sao con cũng ở đây!"

Thấy Triệu Khả Nhiên, Triệu Lâm hết sức kinh ngạc. Vì ông ta vốn chỉ muốn gọi Triệu Tùng, Tần Hương Hà và Triệu Khả Nhân qua mà thôi. Vì chuyện này là do ba người họ làm ra. Lúc bọn họ vừa bước vào, vì ông thật sự qua tức giận, nên không chú ý đến Triệu Khả Nhiên cũng theo họ vào.

Thấy dáng vẻ nghi hoặc của Triệu Lâm, Triệu Khả Nhiên cũng đại khái đoán được là chuyện gì, nàng cười rồi nói, “Tổ phụ, vừa rồi hạ nhân đi qua truyền gọi có nói người muốn cả nhà chúng con qua gặp người mà!"

Triệu Lâm nghĩ lại, vừa rồi lúc ông tức giận, lời nói ra thiếu suy nghĩ, chẳng trách Khả Nhiên cũng theo vào, nhưng mà, nếu Khả Nhiên đã nhìn thấy nhiều như vậy, hơn nữa đã hiểu rõ mọi việc, và chuyện này lại là chuyện nhà của nó, nếu như thế, chi bằng để nó ở lại xem thử. Tương lai nếu thật sự xảy ra chuyện gì, nó còn có thể giúp đỡ tý chút.

“Nếu con đã vào đây rồi, vậy con ở lại đi!"

Sau khi nghe Triệu Lâm phân phó, Triệu Khả Nhiên ngoan ngoãn đứng qua một bên. Đối với nàng mà nói, làm như vậy là tốt nhất, vì trong lòng nàng cũng thật muốn biết cái kết của câu chuyện.

Triệu Lâm xoay đầu lại nhìn Triệu Tùng, “Cái đồ nghịch tử nhà ngươi, ngươi lại dám làm ra chuyện như vậy, ngươi thật sự muốn làm ta tức chết, phải không?"

“Phụ thân, chuyện này là lỗi của con." Thấy dáng vẻ tức giận như vậy của Triệu Lâm, Triệu Tùng vội vã cúi đầu nhận sai, “Nhưng mà, con làm như vậy, hoàn toàn là vì tương lai của Khả Nhân! Khả Nhân là nữ nhi của con, con cũng muốn suy tính cho tương lai của nó!"

“Ha ha ha, ngươi vì suy tính cho nữ nhi của mình, đúng không?" Triệu Lâm giận quá hóa cười, “Vì thế, ngươi đặt cả Trấn Bắc Hầu phủ vào vòng nguy hiểm, muốn tất cả mọi người chúng ta trả giá cho những gì ngươi đã làm, phải không?"

“Phụ thân, người nói thế là có ý gì!" Nghe Triệu Lâm nói, Triệu Tùng giật mình kinh ngạc. Ông ta không hiểu sao Triệu Lâm lại nói vậy, chuyện này quả thật là ông ta làm, thế nhưng ông ta đã sớm nghĩ tốt đường lui rồi, hiện tại Khả Nhiên đã là Húc Vương phi tương lai, Khả Nhân cũng là Thái tử trắc phi tương lai rồi, dù Trung Nghĩa Hầu có biết, hẳn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ mới đúng.

“Ta có ý gì, lẽ nào ngươi không biết sao?" Triệu Lâm ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Triệu Khả Nhân, “Những chuyện ngươi làm, chẳng phải là do Khả Nhân đã dính dáng đến thái tử điện hạ sao? Vì thế, ngươi mới muốn đánh cược, dùng cách như thế để giải trừ hôn ước, không sai chứ!"

Đối diện với ánh mắt sắc bén của Triệu Lâm, Triệu Khả Nhân né tránh không dám nhìn thẳng. Từ nhỏ đến lớn, nàng ta rất sợ ánh mắt sắc bén đó của tổ phụ. Tuy lúc trước, bản thân nàng ta thường làm nũng với tổ phụ, thế nhưng, đó cũng chỉ là lúc tâm tình tổ phụ tốt mà thôi, lúc tâm tình tổ phụ không tốt, thật sự nàng ta ngay cả nói cũng không dám nói.

Triệu Tùng khiếp sợ nhìn Triệu Lâm, ông ta không biết, phụ thân mình tại sao lại biết việc này. Chuyện này, hẳn là không ai biết mới đúng chứ!

Thấy dáng vẻ khiếp sợ của Triệu Tùng, Triệu Lâm lạnh lùng cười, “Ngươi thật cho rằng tất cả mọi chuyện ngươi đều nắm trong lòng bàn tay sao? Ngươi cho rằng Lâm Trí làm Trung Nghĩa Hầu nhiều năm như vậy đều là vô ích sao? Người ta không phải là đồ ngốc, sẽ không để mặc ngươi chơi đùa trong lòng bàn tay đâu. Hiện giờ người ta đã điều tra ra toàn bộ rồi, không chỉ là chuyện các ngươi hãm hại Lâm Khê Nhiễm, còn có trước khi giải trừ hôn ước, chuyện Triệu Khả Nhân kín đáo hẹn hò với thái tử điện hạ, người ta cũng đã biết được rồi."

“Không thể nào." Triệu Tùng còn chưa mở miệng, Triệu Khả Nhân bên cạnh đã vô thức mở miệng phản bác lại, “Chuyện này, sao bọn họ có thể tra ra được chứ?"

“Không thể nào sao? Vậy thì ngươi thật quá ngây thơ rồi." Triệu Lâm nhìn Triệu Khả Nhân, cười châm chọc, “Ngươi thật sự cho rằng trên thế giới này có bí mật vĩnh viễn sao? Hôm nay ta nói cho ngươi biết, trên thế giới này, chẳng có bức tường nào mà không có gió lùa, ngươi cho rằng những chuyện bẩn thiểu mình làm, người khác không tra ra được sao?"

Thấy dáng vẻ giận dữ của tổ phụ, Triệu Khả Nhân vô cùng sợ hãi, vội tránh ra phía sau Tần Hương Hà, không dám đối mặt với cơn giận của Triệu Lâm.

Nhìn một nhà ba người đã làm ra chuyện này, Triệu Lâm mở miệng nói, “Ta hỏi các ngươi. Chuyện này, rốt cuộc là chủ ý của người nào?"

Đối mặt với câu hỏi của Triệu Lâm, không ai dám mở miệng trả lời.

Thấy bọn họ không ai chịu trả lời, Triệu Lâm đột nhiên mở miệng nói, “Xem ra, chuyện này, thật sự là chủ ý do Triệu Khả Nhân nghĩ ra, đúng không? Bằng không, các ngươi sẽ không dám không trả lời."

Sau khi nghe Triệu Lâm nói, không chỉ Triệu Tùng, Tần Hương Hà mà cả Triệu Khả Nhân cũng đều vô cùng khiếp sợ nhìn Triệu Lâm, bọn họ không biết, tại sao Triệu Lâm lại có kết luận như vậy. Tại sao Triệu Lâm lại cho rằng kế hoạch như vậy là do một tiểu nữ hài chỉ mới mười mấy tuổi nghĩ ra cơ chứ?

Vẻ khiếp sợ của bọn họ trong mắt của Triệu Lâm chính là mặc nhận. Vì nếu chuyện này không phải do Khả Nhân làm, thì bọn họ hẳn đã mở miệng phản bác mới đúng, bọn họ khiếp sợ chẳng qua là do bản thân mình đã biết chân tướng sự việc mà thôi.

“Xem ra Trung Nghĩa Hầu người ta quả thật không đổ oan cho các ngươi! Nhất là ngươi, Khả Nhân, lá gan của ngươi cũng lớn lắm, tâm tư cũng đủ độc ác, nghĩ ra được kế sách độc ác như vậy, chỉ vì giải trừ hôn ước của ngươi." Triệu Lâm lạnh lùng trừng mắt nhìn Triệu Khả Nhân, “Triệu Khả Nhân, ngươi đi ra cho ta, hôm nay nếu ta không giáo huấn ngươi cho đàng hoàng thì ta không phải là tổ phụ của ngươi."

Thấy dáng vẻ phẫn nộ của Triệu Lâm, Triệu Khả Nhân hết sức sợ hãi, không dám bước ra. Tần Hương Hà thấy Triệu Khả Nhân như vậy, liền vội mở miệng thừa nhận nói, “Phụ thân, chuyện này không liên quan đến Khả Nhân, chuyện này là chủ ý của con, Khả Nhân vốn không biết gì hết."

Tần Hương Hà nói câu này nửa thật nửa giả, chuyện này quả thật là chủ ý của bà ta, nhưng Triệu Khả Nhân cũng có biết và còn là một trong những nhân vật quan trọng tham gia vào chuyện này. Thế nhưng thấy dáng vẻ tức giận đùng đùng của Triệu Lâm như vậy, Tần Hương Hà cũng không dám cho Triệu Lâm biết Triệu Khả Nhân cũng biết chuyện này. Bà ta biết rằng, tuy bây giờ mình đã là nhi tức phụ của Triệu Lâm, nhưng mình vẫn là đại tiểu thư của Tần Quốc Công phủ, dù Triệu Lâm có tức giận hơn nữa, cũng không dám làm gì mình. Cho nên bà ta quyết định gánh hết trách nhiệm về mình.

Thấy dáng vẻ của Tần Hương Hà, Triệu Khả Nhiên cười nhạt trong lòng, mẫu thân thật sự là có mẫu ái vĩ đại! Vì Triệu Khả Nhân mà gánh tất cả trách nhiệm về mình. Mẫu thân chẳng qua là ỷ có Tần Quốc Công phủ làm chỗ dựa vững chắc, tổ phụ không dám làm gì mẫu thân? Nhưng mà mẫu thân làm như vậy, thì dù mẫu thân có nói thật, tổ phụ hẳn là cũng sẽ không tin!

Quả nhiên, nghe những lời của Tần Hương Hà, Triệu Lâm cho rằng đó chẳng qua là đang bảo vệ cho Khả Nhân mà thôi. Thấy Triệu Khả Nhân sợ hãi rụt rè, làm sai chuyện cũng không dám thừa nhận, cơn giận của Triệu Lâm càng tăng thêm.

“Triệu Khả Nhân, ngươi lập tức đứng ra cho ta, mình đã làm sai, còn không dám chịu trách nhiệm, muốn tổ phụ ngươi gánh trách nhiệm cho ngươi phải không? Người như ngươi sao xứng làm con cháu của Trấn Bắc Hầu phủ chúng ta."

“Phụ thân, không phải thế, con nói thật, Khả Nhân thật sự không biết gì hết." Tần Hương Hà vội mở miệng bảo vệ Khả Nhân.

Thấy bộ dạng của Tần Hương Hà, Triệu Lâm giận không chỗ phát tiết, “Chính vì có mẫu thân như ngươi, Khả Nhân mới dám tùy tiện làm bậy như vậy. Hôm nay Khả Nhân thành thế này, đều là do ngươi hại đó. Chuyện lần này, rõ ràng là lỗi của nó, ngươi còn ở đây ngụy biện cho nó."

“Con..." Tần Hương Hà còn muốn nói thêm, nhưng vừa mới mở miệng đã bị Triệu Lâm cắt ngang.

“Tần Hương Hà, ta cho ngươi biết, hôm nay chuyện này rõ ràng là lỗi của Khả Nhân, ta cũng sẽ không bỏ qua trách nhiệm của ngươi và Tùng nhi, các ngươi tiếp tay làm bậy, thì cũng không thoát được trách nhiệm đâu." Triệu Lâm lạnh lùng nhìn Tần Hương Hà, “Bây giờ ta đang muốn truy cứu trách nhiệm của Khả Nhân, nếu ngươi còn nhiều lời, vậy hôm nay ta sẽ hưu ngươi. Chỉ cần ta nói chuyện này với bên Tần Quốc Công phủ, dù là ta thật sự hưu ngươi, bọn họ cũng không thể nói gì."

Từ những lời nói của Triệu Lâm, Tần Hương Hà đã biết, lần này Triệu Lâm nói thật, nếu mình lúc này mở miệng, hôm nay ông ta sẽ hưu mình. Nếu vì chuyện này mà bị hưu, thì mẫu thân mình hay là ca ca mình cũng không thể ngăn cản được. Nếu lúc này mình bị hưu, tuy Tần Quốc Công phủ sẽ không không tiếp nhận mình, nhưng mình nhất định sẽ bị đại tẩu Trương Man Nhi châm chọc đủ điều. Vừa nghĩ đến đây, Tần Hương Hà cũng không dám lên tiếng nữa.

Thấy Triệu Lâm như vậy, Triệu Khả Nhiên biết xem ra lần này tổ phụ thật sự tức giận không nhẹ! Bằng không, ông ấy tuyệt đối sẽ không dễ dàng nói những lời này. Phải biết rằng, mẫu thân mình có chỗ dựa vững chắc bao nhiêu!

“Triệu Khả Nhân, ngươi có nghe hay không, lập tức đứng ra cho ta." Triệu Lâm nhìn Triệu Khả Nhân sau lưng Tần Hương Hà, lớn tiếng nói.

Thấy ngay cả mẫu thân cũng không tự lo được cho bản thân, Triệu Khả Nhân vô cùng sợ hãi, nhưng nàng ta không có cách nào, đành phải chậm chạp bước ra, đi từng bước từng bước đến trước mặt Triệu Lâm.

Thấy Triệu Khả Nhân đứng trước mặt mình, Triệu Lâm liền tức giận không chỗ phát tiết. Đều vì Triệu Khả Nhân mà ông mới mất mặt trước hàng tiểu bối là Lâm Trí. Hơn nữa, Khả Nhân làm ra chuyện như thế xém chút liên lụy đến cả Trấn Bắc Hầu phủ.

Triệu Lâm càng nghĩ thì càng tức giận. Cuối cùng, nhịn không được nhấc tay lên muốn tát Khả Nhân bạt tai. Nhưng tay của ông ta rơi vào khoảng không vì Triệu Khả Nhân đã tránh cái tát của ông ta. Thấy Triệu Khả Nhân làm sai còn dám tránh né như vậy, Triệu Lâm càng thêm tức giận, ông ta giận dữ hét lên.

“Triệu Khả Nhân, ngươi còn dám tránh né."

Ban đầu khi thấy tổ phụ tát mình, Triệu Khả Nhân giật mình, nên mới bất giác tránh đi, nhưng sau khi tránh đi thì nhận được những lời nặng nề hơn của tổ phụ, Triệu Khả Nhân hoảng sợ lại buột miệng nói ra, “Tổ phụ, người không thể đánh con."

“Cái gì?" Triệu Lâm vốn dĩ đã tức cành hông, nghe xong lời Triệu Khả Nhân nói, càng thêm tức giận, “Triệu Khả Nhân, ngươi là muốn làm phản phải không? Ta không thể đánh ngươi, tại sao ta không thể đánh ngươi! Ta là tổ phụ của ngươi, hôm nay ta có đánh chết ngươi, người khác cũng không dám nói gì."

Thấy dáng vẻ tức giận của Triệu Lâm, Triệu Khả Nhân trái lại từ từ trấn định, nàng ta ổn định tinh thần rồi nhìn Triệu Lâm nói, “Tổ phụ, người không thể đánh con, nếu người đánh con thì chính là phạm thượng đó."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại