Đích Trưởng Công Chúa
Chương 17
Lữ tần thật sự sinh một hoàng tử, hoàng đế vui hơn vài phần, thái hậu càng vui mừng tự mình đi thăm cháu trai nhỏ.
Lữ tần được ban thưởng cuồn cuộn, đồ khônh ngừng được đưa đến cung của Lữ tần. Tiêu Ngọc Tộ mặt đầy vui sướng, duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào Lục hoàng tử, "Phụ hoàng, Tỉ nhi cũng có đệ đệ rồi."
"Đúng vậy." Hoàng đế không ôm đứa trẻ, kỳ thật ngài chỉ ôm qua con của ngài do Hoàng hậu sinh ra.
Lâm Quý phi cười dịu dàng, "Hoàng thượng, Lữ tần là người có công."
Hoàng đé nhìn Lâm quý phi liếc mắt một cáu mới nói, "Quý phi nói đúng, Lữ tần sinh Lục hoàng tử thăng hàng phi, ban chữ Ninh, chuyển đến Ninh chiếu điện."
Tiêu Nguyên Mẫn chớp đôi mắt nói, "Đệ đệ còn nhỏ, gặp gió không tốt không bằng chờ qua trăm ngày tuổi đệ đệ lại để Ninh phi nương nương chuyển nhà?"
"Vẫn là con thận trọng." Hoàng đế sờ đầu con gái.
Lâm quý phi biến sắc lập tức che giấu xuống không nói gì.
Tiêu Nguyên Mẫn mặt đỏ lên, “Là lúc trước mẫu hậu nói cho Huyền Huyền, khi đó Huyền Huyền muốn mang đệ đệ mới sinh đi ra ngoài chơi."
“Huệ ý làm việc nhất thoả đáng." Tuyên Hoà đế nghe xong con gái nói, trong mắt mang theo vài phần nhớ nhung, Thời điểm có huệ ý hậu cung nơi nào yêu cầu ngài phí tâm tư.
Tiêu Nguyên Mẫn lôi kéo tay Tuyên Hoà đế, “Đúng rồi phụ hoàng, Huyền Huyền cùng Tỉ Nhi chuẩn bị lễ vật tặng đệ đệ"
“Đúng vậy." Tiêu Ngọc Tộ cũng cười nói, “Lễ vật."
“Các con còn chuẩn bị lễ vật tặng đệ đệ sao?" Tuyên Hoà đế thêm hứng thú, phải biết rằng này hai đứa nhỏ khi biết Ninh phi bắt đầu sinh, liền đầu đối với đầu ríu ra ríu rít thảo luận là đệ đệ vẫn là muội muội, làm cho Tuyên Hoà đế cũng đối đứa nhỏ này thêm chờ mong.
Chờ xác định sinh hoàng tử, hai người mới lộ ra tươi cười, nếu không phải Tuyên Hoà đế lệnh Đường ma ma và Lý ma ma nhìn 2 chị em ngủ, sợ là nửa đêm liền chạy tới xem đệ đệ.
“Phật Ngọc " Tiêu Nguyên Mẫn lấy ra một món trang sức, “Con đặc biệt làm cữu cữu cầm đi khai quang."
“Cửu liên hoàn." Tiêu Ngọc Tộ cũng lấy ra lễ vật của mình, là đồ vật mà bé thích nhất, cửu liên hoàn bằng hồng ngọc, không chỉ có chơi vui còn rất đẹp.
Tuyên Hoà đế đối Thái Tử và trưởng công chúa càng thêm vừa lòng, gật gật đầu, “Kia Huyền Huyền tự đeo lên cho đệ đệ được không?"
“Được ạ." Tiêu Nguyên Mẫn lấy ra ngọc phật, lại không có trực tiếp đeo lên cho Lục hoàng tử, mà là trước dùng tay sưởi ấm ấm, mới thật cẩn thận đeo ở trên cổ Lục hoàng tử, vú nuôi ôm Lục hoàng tử thần sắc cũng thả lỏng không ít.
Tiêu Ngọc Tộ nhìn nhìn cửu liên hoàn, lại nhìn nhìn cổ Lục hoàng tử, vú nuôi Lục hoàng tử xem lòng tràn đầy khẩn trương, Tuyên Hoà đế nhưng thật ra không nói gì, ngài cũng muốn nhìn một chút con trai sẽ làm như thế nào?
Chỉ là Tuyên Hoà đế không nói, liền không ai dám nói chuyện, vú nuôi ôm Lục hoàng tử tay nắm thật chặt, cuối cùng cũng không hé răng.
Bất quá, trong phòng này còn có một người dám nói.
“Đệ đệ muốn đem cái này đeo đến trên cổ lục đệ sao?" Tiêu Nguyên Mẫn nghi hoặc hỏi.
Tiêu Ngọc Tộ tròn mắt ngạc nhiên mà nhìn về phía Tiêu Nguyên Mẫn, “Tỷ tỷ, cái này như thế nào đeo lên."
“Vậy đệ nhìn cái gì?"
“Đệ muốn xem cái này cửu liên hoàn để tới nơi nào, có thể làm đệ đệ mỗi ngày đều nhìn đến a." Tiêu Ngọc Tộ suy nghĩ một hồi, cười nói, “Đệ biết rồi."
Liền thấy Tiêu Ngọc Tộ cầm cửu liên hoàn nhảy nhót chạy đến xe nôi bên cạnh, treo phía trên gối đầu, “Như vậy thì tốt rồi."
Tuyên Hoà đế bỗng nhiên cười ra tiếng, “Lục hoàng tử ban tên Thành Lâm."
Lữ tần còn ở cữ, cũng không thể ra cửa, biết được tin tức phong phi, đại cung nữ Hồng Đậu mặt vui sướng, “Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương."
Lữ tân hiện giờ là Ninh phi chậm rãi uống canh gà xong, mới nói, “Buổi tối thưởng người hầu hạ trong cung một phong bao hạng nhất."
“Đúng vậy." Hồng Đậu tiếp nhận chén không đưa tới một, “Không nghĩ tới Lâm Quý Phi sẽ giúp nương nương nói chuyện."
Ninh phi nằm hồi trên giường, thở dài nói, “Ngươi nghĩ nàng là sẽ giúp ta nói chuyện?"
“Chẳng lẽ không phải sao?" Hồng Đậu giúp đỡ Ninh phi dịch chăn, “Nương nương vào cung nhiều năm như vậy, rốt cuộc xuất đầu…… Nương nương phụ thân trên trời có linh thiêng, chắc chắn phù hộ nương nương."
“Đứa nhỏ ngốc." Ninh phi thở dài, nhắm hai mắt lại không nói chuyện nữa, Hồng Đậu thấy cũng không nói gì, kéo màn che cẩn thận, lui ra bên ngoài.
Lâm Quý Phi sẽ giúp nàng sao? Sợ là ở biểu hiện chính mình hiền huệ, cha khi còn sống là thừa tướng, càng là chết cứu vua, Tuyên Hoà đế đặc biệt ban cáo mệnh cho mẹ, nàng tiến cung chính là hàng tần, chỉ cần sinh con mặc kệ là nam hay nữ, đều có thể nâng hàng phi, đặc biệt là hiện giờ Tuyên Hoà Đế hậu cung chỉ có Thục phi.
Tuyên Hoà đế sẽ không làm một phương lớn lên, lúc trước nâng Lâm Quý Phi, là cùng Hoàng Thái Hậu tranh quyền, hiện giờ…… Nghĩ đến con trai, Ninh phi trên mặt lộ ra mấy phần tươi cười, mẫu phi sẽ bảo vệ con, mẫu phi cũng sẽ bảo vệ tốt chính mình, rốt cuộc ở hậu cung đứa bé không có mẹ…… Thực đáng thương.
Mặc kệ Ninh phi hiện giờ nghĩ như thế nào, Tuyên Hoà đế có thể rút ra thời gian đến thăm con vừa sinh, đã thực không tồi, ngài vốn là rất bận rộn không có khả năng ở lại đây lâu, chỉ là khi ngài vừa định đi, Hoàng Thái Hậu nhưng lại đến, nàng khuôn mặt hiền từ, mang theo vui mừng, từ trong lòng ngực vú nuôi nhận Lục hoàng tử, “Hoàng đế đã đặt tên chưa?"
“Đã đặt rồi ạ, gọi Thành Lâm." Tuyên Hoà đế cười trả lời, “Trẫm phong Lữ thị là Ninh phi."
Hoàng Thái Hậu nghe xong mặt không biến sắc, “Tên hay, vậy ai gia đã gọi cháu là Lâm nhi."
Tuyên Hoà đế nghe xong, mày nhăn lại, Tuệ Ý Hoàng hậu nhũ danh gọi Lâm nhi, tuy không phải cùng chữ, cùng âm cũng không tốt, “Lâm nhi có chút con gái, không bằng kêu thành lâm liền tốt."
Hoàng Thái Hậu sẽ không vì chuyện này cùng hoàng đế tranh chấp, gật đầu, “Cũng tốt."
“Quý Phi, Ninh phi thế nào?" Hoàng Thái Hậu chỉ ôm một lát, liền đem đứa trẻ trả lại cho vú nuôi
Lâm Quý Phi cười nói, “Muội muội sức khỏe khá tốt, Thành Lâm cũng hiểu chuyện, cũng không vất vả, chờ hết ở cữ thì tốt rồi."
“Vậy là tốt rồi." Hoàng Thái Hậu nói, “Con là Quý Phi, hiện giờ ai gia tuổi lớn, trong cung phần lớn sự vật đều giao cho con, Ninh phi cũng giao từ con chiếu cố, Lục hoàng tử hiện giờ còn nhỏ phải tránh gió mưa, càng phải chú ý cẩn thận."
“Là, thần thiếp nhất định cẩn thận." Lâm Quý Phi hành lễ nói, nàng đầu hơi hơi cúi xuống, lộ ra một đoạn cổ trắng như tuyết, trong thanh âm không có chút nào ủy khuất, như là không biết Hoàng Thái Hậu đang làm khó mình.
Tuyên Hoà đế nhìn, lại cảm thấy Lâm Quý Phi thêm vài phần đáng thương, Hoàng Thái Hậu cũng không phải thật sự muốn làm, như vậy vừa nghĩ, không vui vừa rồi nhưng thật ra tiêu tan không ít.
“Lâm thị kinh nghiệm còn thiếu, còn cần mẫu hậu dạy bảo nhiều hơn." Tuyên Hoà đế cười tiếp lời, “Mẫu hậu chỉ sợ cũng là một đêm không ngủ tốt, không bằng nhi tử đưa mẫu hậu hồi cung nghỉ ngơi?"
“Tốt." Hoàng Thái Hậu trên mặt lộ ra tươi cười, lòng vui vì có cháu trai như người bạn thân “Hoàng đế cũng chú ý nhiều đến sức khỏe, nghỉ ngơi tốt mới được"
“Đúng vậy."
“Huyền Huyền, Tỉ Nhi và phụ hoàng cùng đi đưa Hoàng nãi nãi được không?" Tuyên Hoà đế hòa nhã hỏi.
“Dạ, được" Tiêu Nguyên Mẫn và Tiêu Ngọc Tộ đồng thanh đáp.
Đám người Lâm Quý Phi và Thục phi cùng hành lễ đưa mấy người đi ra ngoài, Tuyên Hoà đế quay đầu lại nhìn Lâm Quý Phi liếc mắt một cái, Lâm Quý Phi trên mặt lộ ra cảm kích tươi cười.
Tuyên Hoà đế thu hồi ánh mắt, cùng Hoàng Thái Hậu một đường nói giỡn, đem nàng đưa về.
Tiêu Nguyên Mẫn và Tiêu Ngọc Tộ ở lại chơi với Hoàng Thái Hậu, Tuyên Hoà đế bận chuyện triều đình đi trước, bởi vì Đạt Hề vương liền sắp tới chơi, Tuyên Hoà đế thật sự bận rôn.
Bởi vì Hoàng Thái Hậu tuổi tác cũng lớn, nàng khẩu vị nghiêng về dịu ngọt, tuy rằng Tuyên Hoà đế ăn không quen, chính là đối với Tiêu Nguyên Mẫn và Tiêu Ngọc Tộ, vẫn là thực ngon miệng, hơn nữa mặc kệ có cái gì tốt, Tuyên Hoà đế đều trước đưa đến Hoàng Thái Hậu, cho nên thức ăn ở đây, hai chị em đều thực thích.
Chỉ là điểm tâm còn không có ăn hai miếng, liền nghe thấy có người bẩm báo, Chu Tần tới chỗ Hoàng Thái Hậu thỉnh an.
Tiêu Nguyên Mẫn hơi hơi cụp mắt, điểm tâm trong miệng nuốt xuống rồi, nói, “Muộn chút thời liền phải dùng cơm, đệ đệ ăn xong một miếng không cho lại ăn."
“Dạ, được." Tiêu Ngọc Tộ có chút không nỡ mà nhìn, “Tỉ Nhi ngoan."
“Nhìn hai đứa bé khiến người đau lòng." Hoàng Thái Hậu mặt vẻ vui mừng, “Có cháu trai cháu gái cùng ăn, ta có thể ăn thêm một chén."
“Hoàng nãi nãi vốn là không già." Tiêu Nguyên Mẫn cười nói, “Cháu gái nhìn Hoàng nãi nãi càng ngày càng tuổi trẻ."
“Trưởng công chúa nói đúng rồi, Hoàng Thái Hậu nhìn một chút không già." Ma ma bên cạnh Hoàng Thái Hậu khen ngợi.
Khi Chu Tần tiến vào, bên trong chính là không khí hoà thuận vui vẻ, nàng đầu tiên là vấn an Hoàng Thái Hậu, lại đối Tiêu Ngọc Tộ và Tiêu Nguyên Mẫn có lễ, Tiêu Ngọc Tộ ngồi ở ghế trên gật đầu coi như đáp lễ.
Tiêu Nguyên Mẫn hơi hơi nghiêng người, chỉ trả Chu Tần nửa lễ, kỳ thật dựa theo phẩm cấp, Tiêu Nguyên Mẫn là có thể nhận đủ lễ, nhưng là Chu Tần rốt cuộc là cháu gái Thái Hậu, Tiêu Nguyên Mẫn như thế cũng là tôn trọng Thái Hậu.
Hoàng Thái Hậu thấy, quả nhiên nhìn về phía Tiêu Nguyên Mẫn ánh mắt thêm dịu dàng, đối với Chu Tần cười mắng, “Chẳng lẽ là lại tới chỗ ta ăn chực uống chực sao?"
Chu Tần cười đẹp, “Trong cung ai chẳng biết Hoàng Thượng hiếu thuận nhất, có cái gì tốt đều đưa đến chỗ Thái Hậu, mà Thái Hậu thương nhất Thái Tử và trưởng công chúa, mỗi lần Thái Tử và trưởng công chúa tới, Thái Hậu đều đem dồ ăn ngon mang ra, thần thiếp liền da mặt dày lại đây."
“Như con nói vậy." Hoàng Thái Hậu nghe xong hài lòng, “Cũng không sợ hai đứa trẻ hàng con cháu nghe xong chê cười."
“Chỉ cần Thái Hậu vui vẻ, thần thiếp chính là bị chê cười vẫn vui." Chu Tần cười khanh khách mà nói.
Tiêu Nguyên Mẫn nói tiếp nói, “Cháu gái mới cười, cháu gái ước gì tất cả mọi người biết, Hoàng nãi nãi thương nhất cháu gái và đệ đệ."
Lần trước chuyện tặng khăn cho Tiêu Nguyên Mẫn, Tuyên Hoà đế ngược lại làm nàng đi chép sách kinh cho Thái Hậu cầu phúc, tuy nói thật dễ nghe, rốt cuộc là bị phạt.
Trong một năm, Tuyên Hoà đế đối nàng vẫn bình thường, Chu Tần trong lòng biết đây là bởi vì Thái Hậu, nàng vốn định chờ một chút, chính là hiện giờ Lữ tần đã phong phi, trong cung có bốn cái phi, hiện giờ đã có hai cái, hai vị trí Quý Phi, cũng đã có một cái, vị trí Hoàng Quý Phi và Hoàng Hậu…… Nếu nói hậu cung ai không có một chút ý tưởng, kia đều là giả.
Chu Tần cũng sẽ không thỏa mãn vị trí tần, đặc biệt là nghĩ đến lúc trước Lữ tần ở chính mình trước mặt nơi chốn lấy lòng, hiện giờ đã phong phi, chính mình về sau thấy nàng còn cần hành lễ, nàng trong lòng liền không bỏ được ghen tỵ.
Chỉ là bụng nàng không biết cố gắng, ngón tay nắm chặt khăn tay, cười nói, “Con mấy ngày trước đây có hộp chạm ngọc, tuy không phải ngọc tốt gì , chính là bên trong kia mấy con ngựa làm thực sự không tồi, đều là lớn bằng bàn tay, hình dạng khác nhau."
Hoàng Thái Hậu vừa nghe liền hiểu Chu Tần tâm tư, dù sao cũng là cháu gái mình, liền nói, “Nghe con nói chính là rất yêu thích, hiện tại nói ra, không sợ bị lấy đi?"
“Thần thiếp lại không phải cái người keo kiệt, lại nói thần thiếp lớn thế này rồi lại chơi đồ này tự nhiên tà tặng Thái tử và trưởng công chúa chơi." Chu Tần cười nói.
“Ta sẽ nhớ kỹ, con nếu không đưa đi, về sau liền không cho tới chỗ này ăn chực nữa."