Đích Phi Sách
Chương 7: Chủ Động Làm Hòa
Quỳ?
Diệp Liên Y từ trong kinh ngạc hoàn hồn, tỷ ấy thế mà bảo nàng ta quỳ?
Diệp Liên Y cắn môi, không biết vì sao, giọng điệu thanh lãnh của An Cửu khiến nàng ta hơi sợ, nàng ta nhìn An Cửu, nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, ngoan ngoãn đáp: "Vâng, vậy Liên Y quỳ, chỉ cần tỷ tỷ tha thứ cho muội, muốn muội làm gì cũng được, có điều..." Nói tới đây, Diệp Liên Y lấy ra một món đồ, "Tỷ tỷ, đây là cao ngưng hương muội ấy ở chỗ thái y, thái y nói dùng trị thương rất tốt, trán của tỷ không thể để lại sẹo."
An Cửu nhìn đồ của Bắc Nhu, hộp nhỏ tinh xảo, hai món này không phải giống nhau như đúc sao?
Bắc Nhu xấu hổ, Diệp Liên Y có lẽ cảm giác được bầu không khí không đúng, thoáng nhìn qua cao ngưng hương trên bàn, sửng sốt, nàng ta lại chậm một bước.
"Hôm nay là ngày lành gì thế nhỉ? Ai ai cũng tới đưa thuốc cho ta." An Cửu mỉm cười, lời nói sắc bén, bọn họ đối tốt với nàng vì lo nàng sẽ xử lý bọn họ như Nhan Trắc Phi sao? A, nếu bọn họ không chọc tới nàng, nàng không có thời gian rảnh rỗi đó! Nếu thật sự đụng tới, một hộp cao ngưng hương há đủ để hòa giải?
Diệp Liên Y nhìn Bắc Nhu, miễn cưỡng cười: "Thì ra tỷ tỷ đã có thứ này, vậy muội không cần lo lắng nữa.
Liên Y còn một chuyện..." Dừng một chút, thấy An Cửu lãnh đạm, Diệp Liên Y chỉ có thể căng da đầu tiếp tục, "Hôm nay Hoàng Hậu nương nương hạ chỉ, nói không lâu nữa sẽ tới Thất Tịch, theo quy củ phải hồi cung làm lễ, mấy ngày tới sẽ rời Nhật Xuân Viên về kinh, mẫu thân và cha sớm đã muốn đón tỷ hồi phủ nhưng chưa tìm được cơ hội, chi bằng lần này tỷ tỷ về đi, cha và mẫu thân đều rất nhớ tỷ."
Nhớ nàng?
Trong ký ức, bọn họ đều ước gì nàng tự thân tự diệt ở bên ngoài, từ khi nào muốn nàng trở về?
"Nếu tỷ tỷ đồng ý, muội lập tức về phòng viết thư cho mẫu thân, bảo mẫu thân thu dọn phòng ở cho tỷ, Thanh Ninh Tiểu Trúc Kia mẫu thân sớm đã chuẩn bị cho tỷ tỷ." Diệp Liên Y thấp thỏm nhìn An Cửu, không đoán ra tâm tư của nàng.
An Cửu lại như không nghe thấy, chỉ đưa tay ôm trán, giống trầm tư.
Hồi phủ? An Cửu biết, Diệp Liên Y chủ động mời nàng hồi phủ khẳng định không phải chuyện tốt, chỉ là...!Một ý niệm cự tuyệt như kim châm đâm vào đầu, nghĩ đến chấp niệm của nguyên chủ thể xác này, An Cửu ẩn ẩn suy đoán được.
Nàng ấy muốn trở về sao?
"An Cửu ta dùng sinh mệnh để thề, nếu có thể thay đổi, ta không cần vị trí Thái Tử Phi này, chỉ nguyện trở nên mạnh mẽ không biết sợ hãi, chỉ có ta khinh người, không cho bất kỳ kẻ nào khinh ta!"
Trong đầu, câu nói này càng thêm rõ ràng, một lần lại một lần, An Cửu theo đó mà nhíu chặt mày.
"Đáng chết!" An Cửu mắng, "Được, ta về, về rồi thì thế nào?"
An Cửu đột nhiên có phản ứng mạnh như vậy khiến Bắc Nhu và Diệp Liên Y cả kinh, nhưng rất nhanh, Diệp Liên Y liền tươi cười nói: "Được, vậy muội lập tức trở về viết thư, báo cho phụ mẫu tin tốt này."
Dứt lời, Diệp Liên Y đứng dậy vội vàng ra ngoài, vừa đến cửa, An Cửu lạnh lùng lên tiếng.
"Đứng lại!" An Cửu xoa thái dương, chợt phất hiện từ lúc bản thân nói ra hai chữ "trở về", đầu không còn đau nữa, hóa ra nàng nhập vào thân thể này, còn phải giải quyết đống chuyện kia sao?
Diệp Liên Y dừng bước, quay đầu nhìn An Cửu, mặt đầy ý cười: "Tỷ tỷ còn gì dặn dò ư?"
"Không phải nói muốn quỳ không đứng dậy sao? Nếu đã đứng dậy, vậy đổi chỗ quỳ, ra ngoài cửa quỳ đi!" An Cửu nhàn nhạt nói, đỡ phải ở đây chướng mắt!
Nàng vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Diệp Liên Y lập tức biến mất, hai tay giấu dưới ống tay áo nắm chặt thành quyền, tâm trạng vừa xấu hổ vừa giận dữ, nhưng nàng ta chỉ có thể nhẫn nhịn, miễn cưỡng cười: "Vâng."
Diệp Liên Y quay đầu, nghiến răng, gương mặt mỹ lệ lộ vẻ giận giữ.
Nàng ta từng bước đi đến ngoài cửa, lần nữa quỳ xuống.
Bắc Nhu chứng kiến tất cả, dịu dàng trong mắt thoáng lập lòe, Diệp Liên Y nén giận như vậy, đây không phải tính tình của nàng ta!
Có điều, tuy Diệp Liên Y là đích nữ, nhưng An Cửu không chỉ là đích nữ, còn là quận chúa Hoàng Thượng sắc phong, nhiều hơn một thân phận quận chúa, địa vị cũng cao hơn rất nhiều, An Cửu bảo nàng ta quỳ, Diệp Liên Y chỉ có thể chịu!
"Tỷ tỷ, Nhu Nhi làm phiền đã lâu, không quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi nữa." Bắc Nhu đứng dậy, giọng nói ôn hòa như nước.
"Được.
Hồng Linh, tiễn khách!" An Cửu hạ lệnh.
Hồng Linh ở ngoài đáp vâng.
Bắc Nhu xoay người, ưu nhã rời đi.
An Cửu nhìn tấm lưng kia, trong lòng đột nhiên có cảm giác kỳ lạ lướt qua, khiến người ta không thể bắt giữ.
Ngoài cửa, ánh nắng vẫn chói chang, Diệp Liên Y quỳ trên mặt đất, qua khoảng hai canh giờ, An Cửu ở trong phòng vẫn không có ý bảo nàng đứng dậy, Diệp Liên Y nhìn cánh cửa đóng chặt, mãi đến khi mặt trời ngã về Tây, mãi đến khi màn đêm buông xuống, cuối cùng đến đêm khuya, trong phòng tắt đèn..
Sáng sớm hôm sau, thời điểm xuống giường, thấy ngoài cửa không có bóng người Diệp Liên Y, An Cửu không khỏi nhíu mày.
"Tối qua Nhị tiểu thư ngất xỉu, nô tỳ thấy tiểu thư đã ngủ, sợ quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi, nên bảo thị tỳ của Nhị tiểu thư đưa nàng ấy về." Hồng Linh ở cạnh An Cửu, ánh mắt sáng ngời, "Nhị tiểu thư quỳ khoảng năm canh giờ, khi nãy nô tỳ ra ngoài, nghe nói mấy ngày nữa sợ là Nhị tiểu thư không thể xuống giường."
Không thể xuống giường? An Cửu không bình luận gì thêm.
Hồng Linh đột nhiên nhíu mày: "Chỉ là tiểu thư, hôm qua người đồng ý về Quốc Công phủ, Mai phu nhân xưa nay thương Nhị tiểu thư nhất, người bắt Nhị tiểu thư quỳ đến chân bị thương, lần này chúng ta về, sợ rằng Mai phu nhân sẽ không bỏ qua."
Không bỏ qua?
"Thì sao?" An Cửu trước nhu nhược, nhưng nàng hiện tại không phải dễ chọc vào, Mai phu nhân thì sao? An Cửu nàng chẳng lẽ sợ bà ta?
Nhìn ánh mắt bình tĩnh của tiểu thư, lại nghĩ tới tiểu thư hôm qua ở trong viện cơ trí thông tuệ, sát phạt quyết tuyệt, Hồng Linh thoáng yên tâm, có điều lần này hồi phủ, sợ rằng chú định sẽ không thái bình.
Chỉ mấy ngày, chuyện Nhan Trắc Phi bị phạt ở Nhật Xuân Viên đã lan truyền nhanh chóng, An Cửu bị dồn đến đường cùng, tính tình thay đổi, mọi người đều tò mò con người mới của An Cửu, có điều không ai dám tới thăm hỏi.
Hôm nay vốn là ngày hồi kinh, bên ngoài Nhật Xuân Viện, hoàng gia sớm đã xuất phát, ngự giá phượng loan đi đầu, theo sát sau đó là xe ngựa của các vị hoàng tử, Bắc Vương phủ và Dự Thân vương phủ.
An Cửu ngồi trong xe ngựa của Tấn Quốc Công phủ, Hồng Linh ngồi cạnh quạt mát cho nàng.
"Trong xe ngựa là An Cửu sao?"
Bên ngoài, giọng của một nam tử truyền tử truyền đến, giọng nói ấm áp kia nghe vào tai không khỏi khiến người ta nhớ tới ngày xuân, đặc biệt là...!Giọng nói này thế mà có vài phần quen thuộc.
Đang suy tư, màn xe đột nhiên bị vén lên, An Cửu nhìn ra, chỉ thấy một nam tử một thân áo lam ngồi trên tuấn mã, ngọc bội leng keng, ôn nhuận như ngọc, ý cười giữa cung mày nhẹ nhàng như trăng sao.
Bắc Lăng...!Trong đầu An Cửu bỗng hiện lên hai chữ này, Tam công tử của Bắc Vương phủ, một trong số ít bằng hữu của nàng.
"Sao thế? Nghe nói tính tình muội thay đổi, chẳng lẽ ngay cả ta cũng không nhận ra?" Bắc Lăng cười hỏi, mắt đánh giá An Cửu trên dưới một lần, đau lòng nhíu mày, "Đúng là đã thay đổi, so với năm năm trước, gầy yếu hơn rất nhiều, nhất định lại bị người ta khi dễ."
Năm năm trước?
Từng cảnh hiện lên trong đầu, trên đường lớn, thời điểm nàng đang bị bắt nạt, có hai thiếu niên như thiên thần từ trên trời giáng xuống giúp nàng, bọn họ một người áo xanh ngọc lập, ôn tồn lễ độ, phong thái nhẹ nhàng, một người một thân bạch y, chi lan ngọc thụ, tuấn tú xuất trần.
Người áo xanh chính là hắn, Tam công tử Bắc Lăng.
Mà người áo trắng...!An Cửu nhíu mày, không tự chủ buột miệng thốt ra: "Thế tử ca ca...".