Đích Nữ Vương Phi
Chương 86-2: Nhớ, ta tên là Vân Tuyết Phi! (2)

Đích Nữ Vương Phi

Chương 86-2: Nhớ, ta tên là Vân Tuyết Phi! (2)

Tiếp có tiếng khóc lóc nỉ non, còn có tốp năm tốp ba ôm nhau.

"Hôm nay tìm mọi người tới đây, là để thương lượng kế tiếp chúng ta nên làm thế nào? Làm sao tránh được kiếp nạn này?" Sắc mặt Thẩm Lưu Ly hơi tái nhợt, nhìn ánh mắt sợ hãi phía xung quanh, nghĩ đến từng đồng môn một ngã xuống ở trước mặt mình, trong lòng của nàng có co rút đau đớn và tự trách.

Người phía dưới cũng không nhịn được nữa nên đứng ra, tức giận chỉ trích: "Thẩm lão đại, ngươi nói làm thế nào? Chúng ta vốn có cuộc sống rất tốt, là ngươi nhất định phải cố chấp báo thù vì d d l q d tiên hoàng hậu, tiên hoàng hậu cũng đã chết thời gian dài như vậy, liên quan gì đến chúng ta? Hiện tại tốt rồi, tất cả chúng ta đều sắp mất mạng!"

Tiếng nói vừa dứt, những người khác chen lấn đứng ra nói: "Ta không muốn chết, Nhan Nhi của ta còn nhỏ như vậy, còn chưa hưởng thụ cuộc sống đủ!"

"Thẩm lão đại, không phải ngươi rất yêu mến mọi người sao? Tại sao có thể trơ mắt nhìn Hổ Đầu bang diệt vong?"

"Một người làm việc một người gánh! Tại sao gây họa đến người vô tội chúng ta?"

Ánh mắt Thẩm Lưu Ly bi thương, nhìn vẻ mặt sợ hãi của mọi người, nếu như có lựa chọn, nàng nguyện ý một mình gánh chịu.

"Đủ rồi!" Phạm Hồng cũng không nhìn được nữa, lạnh lùng cắt đứt, nàng tức giận nói: "Hiện tại gặp nạn, từng người các ngươi đẩy hết lỗi lầm lên trên người Thẩm lão đại, các ngươi di@en*dyan(lee^qu.donnn)đừng quên, nếu như không phải là Thẩm lão đại cứu từng các ngươi trở về, các ngươi sớm đã là một đống xương trắng, còn có thể sống sờ sờ đứng ở chỗ này sao?"

"Những lời này của Hồng tỷ không đúng, Thẩm lão đại đã cứu chúng ta, cuộc sống ổn định bây giờ cũng là Thẩm lão đại cho, chúng ta rất cảm kích, nhưng một ngựa trả một ngựa, bây giờ chúng ta không cần phải vì cảm kích mà buộc tính mạng của chính mình vào!" Một trong tứ đại chủ sự Kim Hoa đứng lên phản bác.

"Ngươi. . . . . ." Phạm Hồng tức đỏ mắt, đều là một đám sói mắt trắng.

"Thay vì các ngươi ở chỗ này tranh luận là lỗi của ai, còn không bằng dùng thời gian nghiên cứu xem giải quyết chuyện này như thế nào?" Vân Tuyết Phi đứng dậy, ánh mắt bén nhọn quét nhìn xung quanh, giọng nói hơi nặng nề: "Chuyện đã xảy ra, chỉ trích có ích lợi gì?" Nàng nhìn Thẩm Lưu Ly một cái, tiếp tục nói: "Cho dù một mình Thẩm lão đại của các ngươi đi ra ngoài tự thú, nhưng có cái gọi là nhổ cỏ tận gốc, bọn họ nhất định không sẽ bỏ qua cho bất cứ người nào ở nơi này! Bây giờ chúng ta phải làm là đoàn kết nhất trí, nghĩ biện pháp làm sao vượt qua cửa ải này!"

Phạm Hồng tán thưởng gật đầu một cái, cao giọng nói: "Vương phi nói không sai! Chúng ta phải đoàn kết nhất trí, Hổ Đầu bang nhất định có thể vượt qua cửa ải này!"

"Ta lại có một biện pháp có thể vượt qua!" Một giọng nữ bén nhọn quen thuộc vang lên, ngay sau đó Kim Ngọc đi ra từ trong đám người, nhìn Vân Tuyết Phi cười quỷ dị một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên tràn đầy lòng tin nói: "Ta có biện pháp có thể vượt qua!"

Mọi người như bắt được cây cỏ cứu mạng, ánh mắt kỳ vọng rơi vào trên người nàng ta, Kim Ngọc nhìn chằm chằm Vân Tuyết Phi không nhúc nhích, trong mắt kia có ác độc, có đắc ý, có vui sướng khi người gặp họa. . . . . .

Vân Tuyết Phi nhíu mày lại, trong lòng hơi lo lắng, chẳng lẽ nữ nhân này muốn. . . . . . .

Khi ánh mắt tán thưởng mong đợi của mọi người tụ tập ở trên người Kim Ngọc, nàng ta liếc Vân Tuyết Phi một cái, chợt cười một tiếng với Thẩm Lưu Ly: "Bây giờ chúng ta có một bùa hộ mệnh rất tốt, chỉ cần có nàng ta, Mộ Dung Thanh Y chắc chắn không dám đụng đến chúng ta!"

Quả nhiên, tiếng nói vừa dứt, đủ loại ánh mắt phức tạp đều rơi vào trên người Vân Tuyết Phi.

Vân Tuyết Phi không có bất kỳ sợ hãi lùi bước, nàng đưa mắt nhìn thẳng vào Kim Ngọc: "Ta sợ ngươi còn chưa hiểu, trên Hoàng quý phi là hoàng thượng, mà không phải vương phi, ngươi cho rằng nàng ta sẽ vì tamà thả các ngươi sao? Còn nữa!" Nàng nhìn xung quanh một vòng, nhẹ nhàng cười nói: "Ta và nàng ta từng đụng chạm nhau, ngươi xác định muốn giao ta ra? Nói không chừng giao ra rồi, nàng ta nhìn thấy ta càng nổi giận hơn, trực tiếp tiêu diệt mọi người chúng ta!"

Vừa nghe Vân Tuyết Phi nói như thế, Kim Ngọc đột nhiên có chút lo lắng, nhưng vẫn tranh cãi: "Ngươi chính là nữ nhân hộ quốc vương gia yêu mến nhất, nếu ngươi gặp chuyện không may ở dưới mí mắt của nàng ta, hoàng thượng giao phó với vương gia như thế nào? Ta nghe nói, hộ quốc vương gia nắm giữ động mạch quốc gia, Mộ Dung Thanh Y nào dám không quan tâm đến an nguy của ngươi?"

"Nam nhân giống như hộ quốc vương gia, không thiếu nhất chính là nữ nhân, sau khi ta chết, còn có ngàn ngàn vạn vạn nữ nhân tốt hơn ta chờ hắn đi tuyển đi chọn, ngươi cảm thấy vương gia sẽ vì một kẻ không quan trọng như ta mà gây khó dễ với hoàng thượng ư?" Vân Tuyết Phi nhíu mày: "Nếu như ngươi không tin, có thể tùy ngươi áp giải ta đi tìm Mộ Dung Thanh Y! Đến lúc đó có thể xem một chút, nàng ta hạ lệnh thả, hay là. . . . . ."

Vân Tuyết Phi đưa tay làm động tác cắt cổ rồi nói: "Hay là trực tiếp chém hai chúng ta!"

Khuôn mặt Kim Ngọc tái đi, thân thể khẽ run rẩy một cái, nàng ta cẩn thận nhìn Vân Tuyết Phi, muốn tìm ra chứng cứ nói dối lqd từ trên mặt của nàng, nhưng khiến nàng ta thất vọng, Vân Tuyết Phi rất nghiêm túc, hoàn toàn không có một chút ý tứ đùa giỡn.

"Vậy theo vương phi thấy, chúng ta nên làm cái gì?" Phạm Hồng cũng nhìn ra Kim Ngọc cũng chỉ mở miệng nói, vốn không có biện pháp thật sự, chỉ có thể cầu trợ giúp của Vân Tuyết Phi trấn định bên cạnh.

"Bây giờ phần lớn chúng ta chắc là phụ nữ và đứa bé không biết võ công, thân thể thuộc loại tương đối mềm yếu, cứng đối cứng khẳng định là không được!" Vân Tuyết Phi mở miệng nói: "Binh lính lục soát, có thể sẽ tìm được chỗ này, đến lúc đó sẽ một hốt ổ chúng ta rồi!"

"Vậy làm sao bây giờ?" Người phía dưới cũng không kiên trì nổi nữa, vội vàng hỏi, cũng đặt tất cả ánh mắt hy vọng ở trên người vị vương phi trước mặt.

"Chúng ta phải rời khỏi chỗ này!" Vân Tuyết Phi tiếp tục nói: "Ta biết rõ mọi người ở đây thời gian dài, đều đã có tình cảm rất sâu, nhưng nơi này là điểm dừng chân của Hổ Đầu bang, ta tin một khi điều tra thì vẫn có thể tra được nơi này, trước khi bọn họ chưa tra được, chúng ta phải nhanh chóng thu dọn xong rồi rời khỏi đây!"

"Có thể đi đâu đây? Đi đâu cũng sẽ bị tìm được!" Giọng Kim Hoa the thé nói: "Nữ nhân chúng ta đâu so được với những nam nhân kia, không bao lâu nữa cũng sẽ bị đuổi kịp!"

"Phần lớn ở đây đều là nữ nhân và đứa bé, ta nghĩ hình dáng các nàng ra sao, binh sĩ lục soát cũng không biết, chỉ cần chúng ta rời khỏi đây, làm sao bọn họ biết chúng ta chính là người của Hổ Đầu bang?"

Những lời này của Vân Tuyết Phi vừa rơi xuống, sắc mặt vốn xám trắng cũng nhanh chóng có sức sống, liếc nhìn nhau nói: "Đúng vậy, bọn họ cũng chưa từng thấy chúng ta, vốn không biết chúng ta trông như thế nào!"

"Lúc chúng ta xuống núi rời đi, không thể đi thành nhóm, phải phân tán, tầm hai ba người đi cùng nhau, ta nghĩ khẳng định cửa thành sớm bị giữ chặt rồi, đến lúc đó mọi người đóng giả thành người vào thành thăm người thân, hướng đi khác nhau, chờ sau khi vào thành, mọi người tìm nhà cửa ổn định lại, về sau an phận sống qua ngày đi!"

"Đây là một ý kiến hay!" Phạm Hồng kích động nói: "Chỉ cần lúc này chúng ta rời đi thôi, cũng không ai biết chúng ta chính là người của Hổ Đầu bang, hơn nữa nữ nhân đứa bé đều tương đối yếu đuối, người bình thường sẽ hoàn toàn không nghĩ tới phương diện này, di@en*dyan(lee^qu.donnn) vương phi nói rất đúng, chúng ta không thể cùng nhau xuống núi vào thành, phải phân tán ra, nếu không nhiều người dẫn tới hoài nghi, chờ sau khi vào thành, mọi người đều tự tìm chỗ, về sau có thể sinh sống yên bình!"

"Nếu nói như vậy, về sau trên thế giới sẽ không có Hổ Đầu bang, chúng ta phải xa nhau vĩnh viễn!" Một bé gái trong đó khẽ nói.

Sắc mặt Phạm Hồng tối sầm lại, nhìn về phía Thẩm Lưu Ly nói: "Thẩm lão đại, chuyện này. . . . . ."

"Theo như vương phi!" Thẩm Lưu Ly nhắm mắt lại, sắc mặt hơi buồn bã nói: "Hiện tại không có gì quan trọng hơn sinh mạng, hôm nay mọi người đi xuống liền bắt đầu sắp xếp, đi nhanh lên, không nên kéo dài!"

Rồi sau đó mở mắt, dời tầm mắt đến trên người Phạm Hồng, ra lệnh: "Hồng tỷ, ngươi mang tiền bạc của cải mà lúc trước chúng ta cướp bóc được lên, sau đó phân chia đều cho mọi người, bảo đảm sau khi mọi người rời khỏi nơi này, có thể có cuộc sống ổn định hạnh phúc!"

Vành mắt Phạm Hồng ửng đỏ, gật đầu một cái: "Được!"

Ánh mắt của Thẩm Lưu Ly nhìn chằm chằm vào Vân Tuyết Phi, cúi đầu hỏi: "Ta buộc ngươi đến nơi này, ngươi nên hận ta, tại sao phải giúp ta?"

"Ta giúp ngươi, về sau ngươi theo ta!" Vân Tuyết Phi nói năng có khí phách, nhìn Thẩm Lưu Ly mở to hai mắt, nàng vui vẻ nâng khóe môi lên: "Làm nha hoàn của ta! Ta bảo vệ ngươi chu đáo!"

Trong lòng Thẩm Lưu Ly run lên, hốc mắt hơi ê ẩm, trước kia, cũng có một người từng nói với nàng những lời giống vậy.

Nàng cúi đầu, âm thầm đè ép cảm xúc phiền muộn bi thương, khẽ đồng ý: "Được!"

Khóe môi Vân Tuyết Phi khẽ nâng lên, nhếch môi cười một tiếng: "Nhớ, ta tên là Vân Tuyết Phi!"
Tác giả : Nam Quang
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại