Đích Nữ Vương Phi
Chương 135: Chung sống không hòa thuận
Trong phòng tĩnh lặng, hai người vẫn duy trì tư thế vừa rồi không nhúc nhích. Một lát sau, màu đen trong con ngươi Tư Nam Tuyệt dần dần biến mất, khí tức lạnh như băng quanh người cũng dần dần tản đi. Hắn nhấc chân lên, chân thành đi về phía nàng, khóe miệng nở một nụ cười ấm áp còn xen chút lấy lòng, nhẹ giọng hỏi: “ Đã ăn sáng chưa?"
Vân Tuyết Phi ngẩn ra, nhìn Tư Nam Tuyệt, lại nhìn ánh mắt ôn hòa và cưng chiều trước sau như một của hắn, trong con ngươi đen sáng ngời tất cả đều là bóng dáng của nàng, giống như chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra vậy.
Nàng không tự chủ nắm chặt bàn tay trong ống tay áo, mấp máy môi, lắc đầu nói: “ Không muốn ăn!"
Con ngươi Tư Nam Tuyệt trầm xuống, nhìn chằm chằm mặt nàng, thấy nàng cắn chặt cánh môi, lông mi thật dài cụp xuống tạo thành một mảnh bóng tối, tự nhiên hiểu rõ trong lòng nàng vẫn còn để ý chuyện Tuyết Nhu, chỉ là...Hắn nghiêm túc nói: “ Không muốn ăn cũng phải ăn một chút, nhìn nàng ở hoàng cung mấy ngày mà đã gầy thành cái dạng gì rồi!"
Vân Tuyết Phi sửng sốt, khóe miệng lập tức lộ ra một nụ cười khổ, tự giễu liếc Tư Nam Tuyệt một cái, hờ hững nói: “Đa tạ Vương gia đã quan tâm, chỉ là ta thực sự không có khẩu vị!"
Một tiếng Vương gia, ánh mắt Tư Nam Tuyệt chợt lóe, nhìn vẻ mặt Vân Tuyết Phi không chút thay đổi, quả nhiên là tức giận, có chút bất đắc dĩ nói: “ Phi nhi, ta và Tuyết Nhu chỉ là bằng hữu bình thường, nàng gặp chuyện không may, ta sao có thể thản nhiên đứng nhìn?"
“ Vương gia quá lo lắng rồi, ta không tức giận, người muốn giúp ai cũng không cần cùng ta giải thích!" Vân Tuyết Phi tâm tư vừa động, dời ánh mắt đi, thanh âm nhạt nhẽo.
Nhất thời, giữa nàng và hắn giống như bị ngăn cách bởi một vách tường trong suốt, Tư Nam Tuyệt nhìn chằm chằm Vân Tuyết Phi hồi lâu, vẻ mặt ẩn chứa một chút rầu rĩ. Hắn khẽ thở dài một hơi: “ Không tức giận là tốt rồi, ta vào cung từ sáng sớm, còn chưa kịp dùng bữa sáng, nàng cùng ta ăn một chút?"
Vân Tuyết Phi nhíu mày, sắc mặt không tốt nói: “ Vương gia có thể quay về Vương phủ dùng bữa, bây giờ ta một chút khẩu vị cũng không có..."
“ Ta nghe Bạch Phong nói, A Cảnh mất tích, tình huống không mấy lạc quan!" Tư Nam Tuyệt đột nhiên lên tiếng cắt đứt lời nàng, liếc nhìn Vân Tuyết Phi sắc mặt biến đổi, hắn che dấu không vui trong đáy lòng, ánh mắt nặng nề, tiếp tục dẫn dụ nói: “ Chúng ta ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện, nghĩ cách mau chóng tìm được A Cảnh. Tiêu Nhị Vũ đồng ý với nàng tạm thời không động, nhưng A Cảnh là tâm bệnh của nàng, nàng ta nhất định sẽ ngầm sử dụng thủ đoạn, chúng ta phải nhanh chóng tìm được hắn, muộn một ngày là hắn gặp nguy hiểm thêm một ngày!"
Biết A Cảnh đang ở trong tình huống nguy hiểm, bây giờ không phải lúc đứng đây lãng phí thời gian với Tư Nam Tuyệt, Vân Tuyết Phi hít một hơi thật sâu, kìm nén không vui trong lòng, lạnh lùng phân phó cung nhân đang đứng bên ngoài:
“Chuẩn bị bữa sáng"
Tư Nam Tuyệt cười một tiếng, đáy mắt nhiễm lên một chút đen tối. Hắn không nói thêm gì nữa, xoay người đi về phía bàn ăn, tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống. Thấy Vân Tuyết Phi vẫn đứng yên tại chỗ, hắn dịu dàng cười với nàng: “Phi nhi, sao còn đứng đó, mau tới đây ngồi bên cạnh ta, chúng ta cùng nhau dùng bữa!"
Vân Tuyết Phi không ngồi ở vị trí bên cạnh hắn mà đi tới phía đối diện với hắn ngồi xuống. Nhìn hành động của nàng, Tư Nam Tuyệt đương nhiên biết trong lòng nàng bài xích hắn, nhưng ít nhất nàng cũng nguyện ý ngồi ăn cơm với hắn, nên cho dù trong lòng hắn không vui cũng cố gắng nhịn xuống. Dù sao người sai trước là hắn, hơn nữa xét theo một hướng khác, nàng vì hắn quan tâm nữ nhân khác mà tức giận, điều này không phải đã nói rõ trong lòng nàng cũng có hắn sao?
Lúc Thiên Tầm mang món ăn và rượu đến, còn lo lắng quét mắt qua hai người một cái, sau đó mới cung kính lui ra ngoài. Tư Nam Tuyệt nhẹ nhàng cười, tự rót cho mình một ly rượu rồi một hơi uống cạn. Hắn cầm đũa trên bàn lên, trước hết gắp thức ăn vào trong bát của nàng. Vân Tuyết Phi trừng mắt nhìn hắn. Nam nhân này rõ ràng nhìn thấy sắc mặt khó coi của nàng, biết nàng không muốn nhìn thấy hắn, lại cứ cố tình tìm mọi cách lấy lòng nàng. Nhìn thức ăn hắn gắp đầy một bát, lại nghĩ tới hắn cũng đối xử tốt với Bạch Tuyết Nhu như vậy, khẩu vị khó khăn lắm mới có lại biến mất.
Dưới ánh mắt chờ mong của hắn, nàng nhấc đũa, gắp đồ ăn chuẩn bị đưa vào miệng, nhưng vừa nhìn Tư Nam Tuyệt ngồi đối diện, nàng lại đột nhiên dừng động tác, thả đồ ăn vào bát lại. Vân Tuyết Phi nhìn người đối diện, sắc mặt nặng nề: “Hôm qua Thiên Tầm nói hắn nhìn thấy một người giống A Cảnh xuất hiện ở Giang Châu, ta muốn tự mình tới đó tìm."
“Ta đi cùng với nàng." Hơi thở xung quanh Tư Nam Tuyệt trong nháy mắt trở nên âm trầm, bàn tay dưới gầm bàn nắm thật chặt, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
Lần này Vân Tuyết Phi cũng không cự tuyệt đề nghị của hắn, nàng nhẹ nhàng gật đầu: “Được!" Vì an toàn của A Cảnh, nàng không thể vì tức giận của bản thân mà cự tuyệt sự giúp đỡ của Tư Nam Tuyệt. Có hắn đi cùng, cơ hội tìm được A Cảnh sẽ lớn hơn nhiều, hơn nữa nàng cũng không biết Tiêu Nhụy Vũ sẽ giở thủ đoạn gì.
“Bây giờ thì ăn cơm trước!" Tư Nam Tuyệt che giấu không vui trong đáy lòng, sau khi nói câu này liền im lặng không mở miệng nữa.
Vân Tuyết Phi cúi đầu, cũng yên tĩnh ngồi ăn cơm, nàng tự nhiên biết trong lòng hắn khó chịu, nhưng mà nàng cũng không có ý định giải thích gì với hắn. Có lẽ ngay từ đầu, nàng và hắn đã không thích hợp ở cùng một chỗ. Kiếp trước đã từng bị phản bội khiến cho nàng không còn lòng tin với chuyện tình cảm nữa. Nếu hắn không thể cho nàng cảm giác an toàn và tin tưởng, vậy thì thay vì trong lòng nghi kỵ lẫn nhau, còn không bằng mau chóng tách ra.
Tin tức Tư Nam Tuyệt tới Trường Nhạc cung, Thái Hậu đương nhiên đã sớm được ám vệ báo lại. Tất cả mọi chuyện đều phát triển đúng theo kế hoạch của nàng, nghĩ vậy, Tiêu Nhụy Vũ vui vẻ nhếch khóe môi.
“Mẫu hậu, Nhu nhi vừa tới kinh thành, nhi thần muốn dành ra vài ngày nghỉ ngơi để dẫn nàng đi thăm thú xung quanh một chút." Hạ Hầu Thuần đưa mắt nhìn Bạch Tuyết Nhu dịu ngoan đang đứng bên cạnh, hắn cầm lấy bàn tay mềm mại tinh tế của nàng ta, thành khẩn nói với Tiêu Nhụy Vũ.
Nhìn nữ nhân mắt ngọc mày ngài, da thịt trắng nõn đang đứng trước mắt, Tiêu Nhụy Vũ nhíu mày không vui. Ánh mắt nàng chuyển qua khuôn mặt thành khẩn của trưởng tử: “Ta nghe nói đêm qua Nhã Nhi thiếu chút nữa sảy thai, ngươi làm phu quân của nàng còn có tâm tình đi dạo! Có thời gian thì ở bên cạnh chăm sóc nàng cho tốt. Đứa bé trong bụng nàng là trưởng tử của ngươi, không được phép qua loa. Ai gia còn chờ ôm cháu trai!"
Giọng nói thanh lãnh, trong lạnh nhạt lộ ra khí tức cao quý, nhưng lời nói lại giống như băng nhọn đâm vào trong lòng Bạch Tuyết Nhu, khiến toàn thân nàng ta trở nên lạnh lẽo. Phu quân, hắn là Tiết Nhã phu quân, vậy phu quân của nàng là ai? Nàng rõ ràng là chính phi của Hạ Hầu Thuần, nhưng mà ở trong mắt vị Thái Hậu tôn quý này, nàng ngay cả một cái trắc phi cũng không bằng!
“Nhu Nhi vừa vào kinh, không quen thuộc với cảnh vật nơi đây, nhi thần dẫn nàng đi dạo xung quanh một chút, còn Nhã Trắc Phi, mẫu hậu không cần lo lắng, thái y đã nói hài tử trong bụng nàng không có việc gì. Chỉ cần sau này Nhã Trắc Phi an phận một chút, hài tử trong bụng nàng sẽ bình an ra đời!"Hạ Hầu Thuần tự nhiên cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo trong tay mình. Hắn biết nàng đã chịu ủy khuất, nhưng mà vì tương lai của bọn họ, bây giờ hắn chỉ có thể để nàng nhẫn nhịn một chút.
“Đó là con trai ngươi, trưởng tử của ngươi!"Âm thanh Tiêu Thái Hậu lạnh lùng, giống như rắc lên một tầng sương: “Sao ngươi có thể coi như trò đùa được? Tiết gia sau lưng Nhã Nhi vẫn luôn nhìn chằm chằm từng động tĩnh của ngươi, không chấp nhận được nửa điểm sai lầm. Ngươi đừng tưởng ta không biết, đêm qua nếu không phải ngươi phát giận với nàng, lại đánh nàng một cái tát, nàng sao có thể suýt nữa sảy thai?"
“Nếu mẫu hậu biết nhi thần đánh nàng một cái tát, vậy khẳng định ngài cũng biết nguyên nhân ta đánh nàng. Nữ nhân ác độc như rắn rết như nàng, ta Hạ Hầu Thuần khinh thường nàng sinh nhi tử cho ta!" Hạ Hầu Thuần càng thêm nắm chặt bàn tay mềm mại trong tay, lửa giận ngưng tụ trong đáy mắt. Chỉ cần nghĩ đến vì nữ nhân kia mà hắn suýt nữa mất đi nữ nhân hắn yêu nhất, hắn liền hận không thể giết nàng!
Bang một tiếng, Tiêu Nhụy Vũ đặt mạnh chén trà xuống bàn, âm thanh trở nên âm trầm: “Hổ ác còn không ăn thịt con. Trong bụng nàng đúng là hài tử của ngươi, ngươi phải bảo vệ chiếu cố cho ai gia, nàng bây giờ là đích nữ duy nhất của Tiết gia, nói không dễ nghe, cường cường liên hợp, cho dù ngươi không thích nàng, nhưng mà vì Tiết gia cường đại sau lưng nàng, ngươi cũng phải dùng khuôn mặt tươi cười đón chào nàng cho ta!"
Cả người Bạch Tuyết Nhu trong giây lát cứng đờ, giống như bị đả kích không thể tiếp thu, nhưng mà chỉ một lát, nàng liền lấy lại bình tĩnh, vươn một bàn tay khác, đặt trên mu bàn tay Hạ Hầu Thuần, ôn nhu nói: “Thái Hậu nói đúng, Nhã Trắc Phi dù sao cũng là người của Vương Gia, đứa bé trong bụng nàng cũng là trưởng tử của Vương gia, không thể qua loa được!"
“Tuyết Nhu...ngươi..."Hạ Hầu Thuần quay đầu, nhìn thật sâu vào nữ nhân cố giả vờ kiên cường trước mắt, hắn có thể nhìn thấy bi thương trong đáy mắt nàng, còn có hơi tự giễu...
“Thuần Vương Phi, ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt, Thuần Nhi dù sao cũng là người làm đại sự, không có khả năng vĩnh viễn chỉ có một nữ nhân là ngươi. Ngươi phải hiền đức rộng lượng một chút, đợi Nhã Nhi sinh hài tử xong, ngươi và Thuần Nhi cũng sinh tiếp một đứa, về sau ngươi và nàng hầu hạ nhi tử của ta cho tốt, vinh hoa phú quý sẽ không thiếu phần ngươi!" Tiêu Nhụy Vũ nhẹ nhàng vuốt ve kim giáp ở ngón tay út, ánh mắt sâu kín, khóe miệng nhếch lên một nụ cười uy nghiêm.
“Mẫu hậu, người không thể..."
Hạ Hầu Thuần còn muốn nói gì, nhưng bàn tay lại bị kéo một cái. Hắn nhìn theo hướng cánh tay, thấy Bạch Tuyết Nhu nhẹ nhàng lắc lắc đầu, mềm mại năn nỉ, ý bảo hắn đừng tranh cãi với Thái Hậu nữa.
Hai mắt lóng lánh ánh nước kia làm cho trong lòng Hạ Hầu Thuần bực bội, hắn không nghĩ tới mẫu thân hắn luôn kính yêu sẽ làm khó Tuyết Nhu như vậy. Sớm biết thế này, hắn đã không dẫn Tuyết Nhu đến đây thỉnh an.
Tiêu Nhụy Vũ biết tính tình đứa con trai này, cũng biết nếu lại tiếp tục bức bách hắn kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại. Vở kịch hôm nay nàng làm cũng chỉ là muốn cho Bạch Tuyết Nhu xem.
“Tuyết Nhu cũng vừa tới, Thuần Nhi bồi nàng đi dạo trước, nhưng cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia, chờ đến tối, ngươi lại đến chỗ Nhã Nhi ngủ lại." Vừa dứt lời, Tiêu Thái Hậu mệt mỏi xoa xoa thái dương, không để ý ánh mắt kháng cự của Hạ Hầu Thuần, trực tiếp đứng lên đi vào phòng trong.
Nơi này hơi thở áp lực, Bạch Tuyết Nhu không muốn ở đây thêm một chút nào nữa. Nàng nắm tay Hạ Hầu Thuần, nhanh chóng rời khỏi Thọ Ninh cung, đợi đến khi dừng lại bước chân mới nhẹ nhàng thở hổn hển.
“Nhu Nhi, thật xin lỗi, ta không nên dẫn nàng đến Thọ Ninh Cung!" Hạ Hầu Thuần cúi đầu, ánh mắt tràn ngập hối hận.
Bạch Tuyết Nhu rũ mắt, lẳng lặng nhìn nền đá dưới chân, trầm mặc một lát, nàng nhẹ giọng nói: “Chàng đi thăm Nhã Trắc Phi trước đi!"
“Nhu Nhi, nàng giận ta?"Hạ Hầu Thuần cẩn thận hỏi, trong con ngươi sáng ngời hiện ra một chút lấy lòng.
“Không có!" Bạch Tuyết Nhu lập tức phủ nhận, nếu nàng muốn hận, cũng chỉ có thể hận chính bản thân mình. Con đường này là do chính nàng tự chọn, nàng không có tư cách oán hận ai.
“Bây giờ ta qua đó nhìn nàng ta một chút, buổi tối ta lại dẫn nàng xuất cung chơi!" Hạ Hầu Thuần suy nghĩ một chút, muốn hắn ở lại qua đêm với nữ nhân kia là không có khả năng, nhưng mà vẫn phải đi thăm nàng ta một chút, tránh cho nàng ta lại làm ra chuyện tốt gì!
“Nhu Nhi, nàng chăm sóc bản thân thật tốt, nếu mệt mỏi thì trở về đợi ta, ta rất nhanh sẽ trở lại!"Sau khi nghiêm túc dặn dò, Hạ Hầu Thuần lền nhấc chân rời đi.
Rốt cuộc không nghe được tiếng bước chân nữa, Bạch Tuyết Nhu mới ngẩng đầu, trong mắt một mảnh âm lãnh.
Tư Nam Tuyệt ăn cơm xong, liền bắt Vân Tuyết Phi phải tản bộ tiêu thực cùng hắn, nhưng mà đột nhiên, lại nghe thấy tiếng khóc nức nở.
Cẩn thận lắng nghe, sắc mặt Tư Nam Tuyệt biến đổi, âm thanh này cực kì quen thuộc với hắn!
Vân Tuyết Phi ngẩn ra, nhìn Tư Nam Tuyệt, lại nhìn ánh mắt ôn hòa và cưng chiều trước sau như một của hắn, trong con ngươi đen sáng ngời tất cả đều là bóng dáng của nàng, giống như chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra vậy.
Nàng không tự chủ nắm chặt bàn tay trong ống tay áo, mấp máy môi, lắc đầu nói: “ Không muốn ăn!"
Con ngươi Tư Nam Tuyệt trầm xuống, nhìn chằm chằm mặt nàng, thấy nàng cắn chặt cánh môi, lông mi thật dài cụp xuống tạo thành một mảnh bóng tối, tự nhiên hiểu rõ trong lòng nàng vẫn còn để ý chuyện Tuyết Nhu, chỉ là...Hắn nghiêm túc nói: “ Không muốn ăn cũng phải ăn một chút, nhìn nàng ở hoàng cung mấy ngày mà đã gầy thành cái dạng gì rồi!"
Vân Tuyết Phi sửng sốt, khóe miệng lập tức lộ ra một nụ cười khổ, tự giễu liếc Tư Nam Tuyệt một cái, hờ hững nói: “Đa tạ Vương gia đã quan tâm, chỉ là ta thực sự không có khẩu vị!"
Một tiếng Vương gia, ánh mắt Tư Nam Tuyệt chợt lóe, nhìn vẻ mặt Vân Tuyết Phi không chút thay đổi, quả nhiên là tức giận, có chút bất đắc dĩ nói: “ Phi nhi, ta và Tuyết Nhu chỉ là bằng hữu bình thường, nàng gặp chuyện không may, ta sao có thể thản nhiên đứng nhìn?"
“ Vương gia quá lo lắng rồi, ta không tức giận, người muốn giúp ai cũng không cần cùng ta giải thích!" Vân Tuyết Phi tâm tư vừa động, dời ánh mắt đi, thanh âm nhạt nhẽo.
Nhất thời, giữa nàng và hắn giống như bị ngăn cách bởi một vách tường trong suốt, Tư Nam Tuyệt nhìn chằm chằm Vân Tuyết Phi hồi lâu, vẻ mặt ẩn chứa một chút rầu rĩ. Hắn khẽ thở dài một hơi: “ Không tức giận là tốt rồi, ta vào cung từ sáng sớm, còn chưa kịp dùng bữa sáng, nàng cùng ta ăn một chút?"
Vân Tuyết Phi nhíu mày, sắc mặt không tốt nói: “ Vương gia có thể quay về Vương phủ dùng bữa, bây giờ ta một chút khẩu vị cũng không có..."
“ Ta nghe Bạch Phong nói, A Cảnh mất tích, tình huống không mấy lạc quan!" Tư Nam Tuyệt đột nhiên lên tiếng cắt đứt lời nàng, liếc nhìn Vân Tuyết Phi sắc mặt biến đổi, hắn che dấu không vui trong đáy lòng, ánh mắt nặng nề, tiếp tục dẫn dụ nói: “ Chúng ta ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện, nghĩ cách mau chóng tìm được A Cảnh. Tiêu Nhị Vũ đồng ý với nàng tạm thời không động, nhưng A Cảnh là tâm bệnh của nàng, nàng ta nhất định sẽ ngầm sử dụng thủ đoạn, chúng ta phải nhanh chóng tìm được hắn, muộn một ngày là hắn gặp nguy hiểm thêm một ngày!"
Biết A Cảnh đang ở trong tình huống nguy hiểm, bây giờ không phải lúc đứng đây lãng phí thời gian với Tư Nam Tuyệt, Vân Tuyết Phi hít một hơi thật sâu, kìm nén không vui trong lòng, lạnh lùng phân phó cung nhân đang đứng bên ngoài:
“Chuẩn bị bữa sáng"
Tư Nam Tuyệt cười một tiếng, đáy mắt nhiễm lên một chút đen tối. Hắn không nói thêm gì nữa, xoay người đi về phía bàn ăn, tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống. Thấy Vân Tuyết Phi vẫn đứng yên tại chỗ, hắn dịu dàng cười với nàng: “Phi nhi, sao còn đứng đó, mau tới đây ngồi bên cạnh ta, chúng ta cùng nhau dùng bữa!"
Vân Tuyết Phi không ngồi ở vị trí bên cạnh hắn mà đi tới phía đối diện với hắn ngồi xuống. Nhìn hành động của nàng, Tư Nam Tuyệt đương nhiên biết trong lòng nàng bài xích hắn, nhưng ít nhất nàng cũng nguyện ý ngồi ăn cơm với hắn, nên cho dù trong lòng hắn không vui cũng cố gắng nhịn xuống. Dù sao người sai trước là hắn, hơn nữa xét theo một hướng khác, nàng vì hắn quan tâm nữ nhân khác mà tức giận, điều này không phải đã nói rõ trong lòng nàng cũng có hắn sao?
Lúc Thiên Tầm mang món ăn và rượu đến, còn lo lắng quét mắt qua hai người một cái, sau đó mới cung kính lui ra ngoài. Tư Nam Tuyệt nhẹ nhàng cười, tự rót cho mình một ly rượu rồi một hơi uống cạn. Hắn cầm đũa trên bàn lên, trước hết gắp thức ăn vào trong bát của nàng. Vân Tuyết Phi trừng mắt nhìn hắn. Nam nhân này rõ ràng nhìn thấy sắc mặt khó coi của nàng, biết nàng không muốn nhìn thấy hắn, lại cứ cố tình tìm mọi cách lấy lòng nàng. Nhìn thức ăn hắn gắp đầy một bát, lại nghĩ tới hắn cũng đối xử tốt với Bạch Tuyết Nhu như vậy, khẩu vị khó khăn lắm mới có lại biến mất.
Dưới ánh mắt chờ mong của hắn, nàng nhấc đũa, gắp đồ ăn chuẩn bị đưa vào miệng, nhưng vừa nhìn Tư Nam Tuyệt ngồi đối diện, nàng lại đột nhiên dừng động tác, thả đồ ăn vào bát lại. Vân Tuyết Phi nhìn người đối diện, sắc mặt nặng nề: “Hôm qua Thiên Tầm nói hắn nhìn thấy một người giống A Cảnh xuất hiện ở Giang Châu, ta muốn tự mình tới đó tìm."
“Ta đi cùng với nàng." Hơi thở xung quanh Tư Nam Tuyệt trong nháy mắt trở nên âm trầm, bàn tay dưới gầm bàn nắm thật chặt, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
Lần này Vân Tuyết Phi cũng không cự tuyệt đề nghị của hắn, nàng nhẹ nhàng gật đầu: “Được!" Vì an toàn của A Cảnh, nàng không thể vì tức giận của bản thân mà cự tuyệt sự giúp đỡ của Tư Nam Tuyệt. Có hắn đi cùng, cơ hội tìm được A Cảnh sẽ lớn hơn nhiều, hơn nữa nàng cũng không biết Tiêu Nhụy Vũ sẽ giở thủ đoạn gì.
“Bây giờ thì ăn cơm trước!" Tư Nam Tuyệt che giấu không vui trong đáy lòng, sau khi nói câu này liền im lặng không mở miệng nữa.
Vân Tuyết Phi cúi đầu, cũng yên tĩnh ngồi ăn cơm, nàng tự nhiên biết trong lòng hắn khó chịu, nhưng mà nàng cũng không có ý định giải thích gì với hắn. Có lẽ ngay từ đầu, nàng và hắn đã không thích hợp ở cùng một chỗ. Kiếp trước đã từng bị phản bội khiến cho nàng không còn lòng tin với chuyện tình cảm nữa. Nếu hắn không thể cho nàng cảm giác an toàn và tin tưởng, vậy thì thay vì trong lòng nghi kỵ lẫn nhau, còn không bằng mau chóng tách ra.
Tin tức Tư Nam Tuyệt tới Trường Nhạc cung, Thái Hậu đương nhiên đã sớm được ám vệ báo lại. Tất cả mọi chuyện đều phát triển đúng theo kế hoạch của nàng, nghĩ vậy, Tiêu Nhụy Vũ vui vẻ nhếch khóe môi.
“Mẫu hậu, Nhu nhi vừa tới kinh thành, nhi thần muốn dành ra vài ngày nghỉ ngơi để dẫn nàng đi thăm thú xung quanh một chút." Hạ Hầu Thuần đưa mắt nhìn Bạch Tuyết Nhu dịu ngoan đang đứng bên cạnh, hắn cầm lấy bàn tay mềm mại tinh tế của nàng ta, thành khẩn nói với Tiêu Nhụy Vũ.
Nhìn nữ nhân mắt ngọc mày ngài, da thịt trắng nõn đang đứng trước mắt, Tiêu Nhụy Vũ nhíu mày không vui. Ánh mắt nàng chuyển qua khuôn mặt thành khẩn của trưởng tử: “Ta nghe nói đêm qua Nhã Nhi thiếu chút nữa sảy thai, ngươi làm phu quân của nàng còn có tâm tình đi dạo! Có thời gian thì ở bên cạnh chăm sóc nàng cho tốt. Đứa bé trong bụng nàng là trưởng tử của ngươi, không được phép qua loa. Ai gia còn chờ ôm cháu trai!"
Giọng nói thanh lãnh, trong lạnh nhạt lộ ra khí tức cao quý, nhưng lời nói lại giống như băng nhọn đâm vào trong lòng Bạch Tuyết Nhu, khiến toàn thân nàng ta trở nên lạnh lẽo. Phu quân, hắn là Tiết Nhã phu quân, vậy phu quân của nàng là ai? Nàng rõ ràng là chính phi của Hạ Hầu Thuần, nhưng mà ở trong mắt vị Thái Hậu tôn quý này, nàng ngay cả một cái trắc phi cũng không bằng!
“Nhu Nhi vừa vào kinh, không quen thuộc với cảnh vật nơi đây, nhi thần dẫn nàng đi dạo xung quanh một chút, còn Nhã Trắc Phi, mẫu hậu không cần lo lắng, thái y đã nói hài tử trong bụng nàng không có việc gì. Chỉ cần sau này Nhã Trắc Phi an phận một chút, hài tử trong bụng nàng sẽ bình an ra đời!"Hạ Hầu Thuần tự nhiên cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo trong tay mình. Hắn biết nàng đã chịu ủy khuất, nhưng mà vì tương lai của bọn họ, bây giờ hắn chỉ có thể để nàng nhẫn nhịn một chút.
“Đó là con trai ngươi, trưởng tử của ngươi!"Âm thanh Tiêu Thái Hậu lạnh lùng, giống như rắc lên một tầng sương: “Sao ngươi có thể coi như trò đùa được? Tiết gia sau lưng Nhã Nhi vẫn luôn nhìn chằm chằm từng động tĩnh của ngươi, không chấp nhận được nửa điểm sai lầm. Ngươi đừng tưởng ta không biết, đêm qua nếu không phải ngươi phát giận với nàng, lại đánh nàng một cái tát, nàng sao có thể suýt nữa sảy thai?"
“Nếu mẫu hậu biết nhi thần đánh nàng một cái tát, vậy khẳng định ngài cũng biết nguyên nhân ta đánh nàng. Nữ nhân ác độc như rắn rết như nàng, ta Hạ Hầu Thuần khinh thường nàng sinh nhi tử cho ta!" Hạ Hầu Thuần càng thêm nắm chặt bàn tay mềm mại trong tay, lửa giận ngưng tụ trong đáy mắt. Chỉ cần nghĩ đến vì nữ nhân kia mà hắn suýt nữa mất đi nữ nhân hắn yêu nhất, hắn liền hận không thể giết nàng!
Bang một tiếng, Tiêu Nhụy Vũ đặt mạnh chén trà xuống bàn, âm thanh trở nên âm trầm: “Hổ ác còn không ăn thịt con. Trong bụng nàng đúng là hài tử của ngươi, ngươi phải bảo vệ chiếu cố cho ai gia, nàng bây giờ là đích nữ duy nhất của Tiết gia, nói không dễ nghe, cường cường liên hợp, cho dù ngươi không thích nàng, nhưng mà vì Tiết gia cường đại sau lưng nàng, ngươi cũng phải dùng khuôn mặt tươi cười đón chào nàng cho ta!"
Cả người Bạch Tuyết Nhu trong giây lát cứng đờ, giống như bị đả kích không thể tiếp thu, nhưng mà chỉ một lát, nàng liền lấy lại bình tĩnh, vươn một bàn tay khác, đặt trên mu bàn tay Hạ Hầu Thuần, ôn nhu nói: “Thái Hậu nói đúng, Nhã Trắc Phi dù sao cũng là người của Vương Gia, đứa bé trong bụng nàng cũng là trưởng tử của Vương gia, không thể qua loa được!"
“Tuyết Nhu...ngươi..."Hạ Hầu Thuần quay đầu, nhìn thật sâu vào nữ nhân cố giả vờ kiên cường trước mắt, hắn có thể nhìn thấy bi thương trong đáy mắt nàng, còn có hơi tự giễu...
“Thuần Vương Phi, ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt, Thuần Nhi dù sao cũng là người làm đại sự, không có khả năng vĩnh viễn chỉ có một nữ nhân là ngươi. Ngươi phải hiền đức rộng lượng một chút, đợi Nhã Nhi sinh hài tử xong, ngươi và Thuần Nhi cũng sinh tiếp một đứa, về sau ngươi và nàng hầu hạ nhi tử của ta cho tốt, vinh hoa phú quý sẽ không thiếu phần ngươi!" Tiêu Nhụy Vũ nhẹ nhàng vuốt ve kim giáp ở ngón tay út, ánh mắt sâu kín, khóe miệng nhếch lên một nụ cười uy nghiêm.
“Mẫu hậu, người không thể..."
Hạ Hầu Thuần còn muốn nói gì, nhưng bàn tay lại bị kéo một cái. Hắn nhìn theo hướng cánh tay, thấy Bạch Tuyết Nhu nhẹ nhàng lắc lắc đầu, mềm mại năn nỉ, ý bảo hắn đừng tranh cãi với Thái Hậu nữa.
Hai mắt lóng lánh ánh nước kia làm cho trong lòng Hạ Hầu Thuần bực bội, hắn không nghĩ tới mẫu thân hắn luôn kính yêu sẽ làm khó Tuyết Nhu như vậy. Sớm biết thế này, hắn đã không dẫn Tuyết Nhu đến đây thỉnh an.
Tiêu Nhụy Vũ biết tính tình đứa con trai này, cũng biết nếu lại tiếp tục bức bách hắn kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại. Vở kịch hôm nay nàng làm cũng chỉ là muốn cho Bạch Tuyết Nhu xem.
“Tuyết Nhu cũng vừa tới, Thuần Nhi bồi nàng đi dạo trước, nhưng cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia, chờ đến tối, ngươi lại đến chỗ Nhã Nhi ngủ lại." Vừa dứt lời, Tiêu Thái Hậu mệt mỏi xoa xoa thái dương, không để ý ánh mắt kháng cự của Hạ Hầu Thuần, trực tiếp đứng lên đi vào phòng trong.
Nơi này hơi thở áp lực, Bạch Tuyết Nhu không muốn ở đây thêm một chút nào nữa. Nàng nắm tay Hạ Hầu Thuần, nhanh chóng rời khỏi Thọ Ninh cung, đợi đến khi dừng lại bước chân mới nhẹ nhàng thở hổn hển.
“Nhu Nhi, thật xin lỗi, ta không nên dẫn nàng đến Thọ Ninh Cung!" Hạ Hầu Thuần cúi đầu, ánh mắt tràn ngập hối hận.
Bạch Tuyết Nhu rũ mắt, lẳng lặng nhìn nền đá dưới chân, trầm mặc một lát, nàng nhẹ giọng nói: “Chàng đi thăm Nhã Trắc Phi trước đi!"
“Nhu Nhi, nàng giận ta?"Hạ Hầu Thuần cẩn thận hỏi, trong con ngươi sáng ngời hiện ra một chút lấy lòng.
“Không có!" Bạch Tuyết Nhu lập tức phủ nhận, nếu nàng muốn hận, cũng chỉ có thể hận chính bản thân mình. Con đường này là do chính nàng tự chọn, nàng không có tư cách oán hận ai.
“Bây giờ ta qua đó nhìn nàng ta một chút, buổi tối ta lại dẫn nàng xuất cung chơi!" Hạ Hầu Thuần suy nghĩ một chút, muốn hắn ở lại qua đêm với nữ nhân kia là không có khả năng, nhưng mà vẫn phải đi thăm nàng ta một chút, tránh cho nàng ta lại làm ra chuyện tốt gì!
“Nhu Nhi, nàng chăm sóc bản thân thật tốt, nếu mệt mỏi thì trở về đợi ta, ta rất nhanh sẽ trở lại!"Sau khi nghiêm túc dặn dò, Hạ Hầu Thuần lền nhấc chân rời đi.
Rốt cuộc không nghe được tiếng bước chân nữa, Bạch Tuyết Nhu mới ngẩng đầu, trong mắt một mảnh âm lãnh.
Tư Nam Tuyệt ăn cơm xong, liền bắt Vân Tuyết Phi phải tản bộ tiêu thực cùng hắn, nhưng mà đột nhiên, lại nghe thấy tiếng khóc nức nở.
Cẩn thận lắng nghe, sắc mặt Tư Nam Tuyệt biến đổi, âm thanh này cực kì quen thuộc với hắn!
Tác giả :
Nam Quang